Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 156: Uy lực của nén vàng
Kim Oa Oa nhìn chằm chằm vào Thiên địa chi khí trên tay hoàng tử Đế quốc, lại ngượng ngùng quay sang nói với Nhược Thủy: “Chuyện này… sư thúc tổ, thời gian không còn sớm nữa. Có phải nên tìm chỗ ăn hay không?”
“Ngươi không phải tự xưng Tài thần sao? Tài thần cũng cần đút cơm vào mồm?” Nhược Thủy nhìn Kim Oa Oa, giọng điệu hết sức bình thản.
Tròng mắt Kim Oa Oa lại đảo tới đảo lui, cuối cùng vẫn dừng chân nơi Thiên địa chi khí của hoàng tử, hiển nhiên hắn vẫn đang do dự. Thiên địa chi khí do nhân vật kinh khủng cấp Đoạt tạo hóa thiện địa luyện thành, ẩn chứa lực lượng của họ. Nắm rõ uy năng của thứ đồ chơi này, hắn không dám tùy tiện ra tay.
Hoàng tử Đế quốc thấy Kim Oa Oa liên tiếp phế bỏ mấy vị Đại tu hành giả nên trong lòng cũng hoảng sợ vô cùng, không biết tên quái vật kinh khủng này chui lên từ chỗ nào. Y biết đối phương thuộc trận doanh của Nhược Thủy nên giờ muốn cướp lấy Vân Tiên Đái là chuyện hoang tưởng.
Hoàng tử cảm thấy bản thân may mắn, trong tay nắm giữ thiên địa chi khí, thêm vào đó nó của Hoàng gia nên không cần luyện hóa cũng có thể sử dụng được. Bằng không, e rằng rất khó tưởng tượng nổi hậu quả hôm nay.
Lúc trước Diệp Sở bị hoàng tử Đế quốc ‘cưỡng bức’ nên trong lòng vẫn tức giận, lúc này hiển nhiên không thể dễ dàng buông tha, liền cà khịa với Kim Oa Oa: “Hắn là hoàng tử Đế quốc, là người giàu có nhất ở đây!”
Ánh mắt Kim Oa Oa ngay lập tức sáng lên, đánh giá hoàng tử từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
“Các hạ tốt nhất nên kiềm chế, tay ta cầm Thiên địa chi khí. Nếu liều mình phản kháng thì ngươi không chết cũng trọng thương!” Hoàng tử đế quốc bị Kim Oa Oa chiếu tướng nên hoảng sợ, không kiềm được dằn mặt trước.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Kim Oa Oa quát to: “Một cây cột rách nát mà muốn uy hiếp ta.”
Tiếp đó Kim Oa Oa lại mò mẫm trong ngực, móc ra một nén vàng khiến mọi người muốn bật ngửa. Ai nấy nhìn thây nén vàng này đều ngây người, lòng nghĩ thầm tên này lại lấy vàng ra dọa người sao?
Nhưng rất nhanh thôi bọn họ đã biết lý do. Trên nén vàng này có quang hoa sáng chói tỏa ra, Thiên địa khí cũng bị ảnh hưởng.
“Thiên địa chi khí!” Mọi người rúng động, hoàng tử cũng tái cả mặt.
Kim Oa Oa vuốt ve nén vàng trong tay: “Các ngươi một đám phàm nhân, được nhìn thấy bảo bối của Tài thần thì kiếp này có chết cũng không quá hối tiếc!”
Trong lòng Diệp Sở thầm khinh bỉ tên mập này, nghĩ thầm quả nhiên là kẻ biến thái. Lúc trên đỉnh Vô Tâm Phong, hắn biến từng phòng óc trên ngon thành hình dạng nén vàng, biến từng cục đá xanh thành hình nén vàng, đến giờ thậm chí Thiên địa chí khí cũng hình nén vàng nốt.
Diệp Sở giờ ngẫm lại thấy vàng đã muốn ói, chắc do di chứng của tên này. Bởi vì ngươi làm sao chịu đựng nổi chuyện hầm cầu cũng nén vàng, giấy chùi đít cũng hình nén vàng, ngay cả phân cũng bị hắn dùng trận pháp bố trí thành hình nén vàng. Thế éo ai chơi cho nổi!
“Mịa có rắm éo phóng sớm, giờ mới lấy ra!” Diệp Sở thấp giọng mắng mấy tiếng. Thiên địa chi khí cũng phân mạnh yếu, hơn nữa còn phụ thuộc vào người thi triển. Thiện địa chi khí của Kim Oa Oa bộc phát ra ánh sáng chói lòa hơn của hoàng tử, thêm vào đó thực lực cũng vượt xa nên đáng lẽ phải sớm dùng chứ không õng ẹo đến bây giờ.”
“Của hắn là hàng Tung Của chất lượng cao nên số lần sử dụng có hạn, dùng một lần thì mất đi một lần!” Nhược Thủy ở bên cạnh trả lời nghi vấn của Diệp Sở.
Diệp Sở sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được sao Kim Oa Oa lại trưng ra bộ mặt như bị ai thông đít rồi.
“Tự nhận thua đi! Lấy hết bảo bối trên người ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!” Hiển nhiên Kim Oa Oa không muốn lãng phí bảo bối, nhìn hoàng tử đế quốc mỉm cười vô cùng hòa ái: “Bổn Tài thần thay ngươi hành thiện, không hi vọng ngươi cự tuyệt nha!”
Hoàng tử nhìn thấy nén vàng sáng lòa, sắc mặt đanh lại: “Cho dù ta không phải đối thủ của ngươi, cũng muốn nếm chút thủ đoạn của Tài thần.”
“Khốn kiếp!” Kim Oa Oa nổi giận, có kẻ dám khiêu chiến quyền uy của hắn. Điều này cũng được thôi, đã vậy còn đòi hắn thiệt thòi nữa.
Kim Oa Oa hít sâu lấy bình tĩnh, ánh mắt tập trung vào thiên địa chi khí trên tay hoàng tử. Nếu hắn muốn mình tổn thất, vậy phải cướp cả món kia.
Nguyên linh của Kim Oa Oa bắt đầu khởi động, khí lực tâp trung vào trong nén vàng khiến nó toát ra quang mang chói mắt. Ánh sáng chấn động làm linh khí thiên địa cũng bị ảnh hưởng chuyển động theo.
Một số Tu hành giả trên cơ bản chịu không nổi, quỳ rạp xuống mặt đất. Tiếng sấm không ngừng nổ đùng đoàng đầy uy nghiêm.
Trên sân lúc này trừ đám người bên phía Diệp Sở không đến mức như thế thì còn lại đều chật vật, họ không chịu nổi uy áp tựa như vô thượng đại đế.
Thiên địa chi khí của hoàng tử chấn động, cũng tỏa ra ánh sáng nhưng trước nén vàng quỷ dị lại giống hệt như đom đóm so với đèn cao áp.
Dù cho hoàng tử nắm bảo vật trong tay nhưng vẫn không thể chịu nổi uy áp như thế này, cũng quỳ rạp xuống đất.
Toàn bộ mọi người ở đây đều hết sức hoảng sợ, kể cả Diệp Sở không ai dám nhìn ngọn núi nhỏ do nén vàng nhỏ bé trước kia biến thành. Từ nơi đó bộc phát ra uy áp kinh khủng khiếp, với mức này đã vượt qua tầm Thiên địa chí khí. Không biết nó đã đạt tầng mức nào rồi?
Nếu không phải cỗ uy áp này bỏ qua đám người Diệp Sở thì sợ rằng ở đây không ai có thể đứng ung dung được cả.
Diệp Sở cũng thấy hoảng loạn, không dám tin Kim Oa Oa lại có món đồ như thế, lòng càng thêm nghi ngờ. Những loại Thiên địa chi khí hắn gặp qua đều có phần thua sút với nó.
Nhược Thủy dường như nắm bắt được thắc mắc của Diệp Sở, nàng mở miệng giải thích: “Đây là trấn gia chi bảo của Kim gia, mặc dù là hàng ‘made in China’ nhưng vẫn kinh khủng vô cùng!”
Trước kia Diệp Sở ở trên Vô Tâm Phong đã từng nghe một kẻ điên khác nói gia tộc Kim Oa Oa giàu nhất tứ hải, nhưng không thể ngờ họ lại có món chí bảo như thế này. Hiện tại nghĩ lại quả nhiên Kim gia vượt xa mức đánh giá ‘phi phàm’ của hắn.
“Bên trong Vô Tâm Phong, mỗi người đều có chuyện cũ của riêng mình.” Thanh âm của Nhược Thủy vô cùng êm tai khiến cho Diệp Sở liên tưởng lại, quả thật mấy kẻ điên kia không hề bình thường.
Uy lực mạnh mẽ không ai ngăn trở nổi, dù cho hoàng tử Đế quốc có Thiên địa chi khí cũng không làm gì được. Ban đầu nó còn phát ra uy áp, nhưng về sau do quá hoảng sợ nên thu hết quang mang lại, rơi trên mặt đất giống như một thanh kim loại bình thường không hơn không kém.
Cánh tay Kim Oa Oa khẽ động thì món đồ chơi đã rơi vào tay hắn. Hoàng tử Đế quốc đang bò trên mặt đất cũng bị hút tới, tất cả tài vật trên người đổi chủ hoàn toàn.
Làm xong hết thảy, tên mập còn đào cái hố, ném hoàng tử đế quốc xuống đó.
“Ta chôn sống ngươi!” Kim Oa Oa oán hận. Vì một tên phế vật như thế này mà hắn phải tốn mất một lần sử dụng. Khiến Tài thần chịu phải rủi ro, thì trên đời còn tên nào ác hơn vậy nữa không?
Sau khi hãm hại hoàng tử xong, Kim Oa Oa mới thu hồi nén vàng của hắn, ngay lập tức uy áp biến mất. Mọi người đều cảm thấy như vừa được dạo một chuyến địa ngục, mồ hôi xối ra như tắm mà nhìn tên mập trước mặt như thấy quỷ thần, thân thể run rẩy không ngừng.
Nén vàng của tên điên này rốt cuộc là cái quái gì mà kinh khủng khiếp như thế!
“Ngươi không phải tự xưng Tài thần sao? Tài thần cũng cần đút cơm vào mồm?” Nhược Thủy nhìn Kim Oa Oa, giọng điệu hết sức bình thản.
Tròng mắt Kim Oa Oa lại đảo tới đảo lui, cuối cùng vẫn dừng chân nơi Thiên địa chi khí của hoàng tử, hiển nhiên hắn vẫn đang do dự. Thiên địa chi khí do nhân vật kinh khủng cấp Đoạt tạo hóa thiện địa luyện thành, ẩn chứa lực lượng của họ. Nắm rõ uy năng của thứ đồ chơi này, hắn không dám tùy tiện ra tay.
Hoàng tử Đế quốc thấy Kim Oa Oa liên tiếp phế bỏ mấy vị Đại tu hành giả nên trong lòng cũng hoảng sợ vô cùng, không biết tên quái vật kinh khủng này chui lên từ chỗ nào. Y biết đối phương thuộc trận doanh của Nhược Thủy nên giờ muốn cướp lấy Vân Tiên Đái là chuyện hoang tưởng.
Hoàng tử cảm thấy bản thân may mắn, trong tay nắm giữ thiên địa chi khí, thêm vào đó nó của Hoàng gia nên không cần luyện hóa cũng có thể sử dụng được. Bằng không, e rằng rất khó tưởng tượng nổi hậu quả hôm nay.
Lúc trước Diệp Sở bị hoàng tử Đế quốc ‘cưỡng bức’ nên trong lòng vẫn tức giận, lúc này hiển nhiên không thể dễ dàng buông tha, liền cà khịa với Kim Oa Oa: “Hắn là hoàng tử Đế quốc, là người giàu có nhất ở đây!”
Ánh mắt Kim Oa Oa ngay lập tức sáng lên, đánh giá hoàng tử từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
“Các hạ tốt nhất nên kiềm chế, tay ta cầm Thiên địa chi khí. Nếu liều mình phản kháng thì ngươi không chết cũng trọng thương!” Hoàng tử đế quốc bị Kim Oa Oa chiếu tướng nên hoảng sợ, không kiềm được dằn mặt trước.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Kim Oa Oa quát to: “Một cây cột rách nát mà muốn uy hiếp ta.”
Tiếp đó Kim Oa Oa lại mò mẫm trong ngực, móc ra một nén vàng khiến mọi người muốn bật ngửa. Ai nấy nhìn thây nén vàng này đều ngây người, lòng nghĩ thầm tên này lại lấy vàng ra dọa người sao?
Nhưng rất nhanh thôi bọn họ đã biết lý do. Trên nén vàng này có quang hoa sáng chói tỏa ra, Thiên địa khí cũng bị ảnh hưởng.
“Thiên địa chi khí!” Mọi người rúng động, hoàng tử cũng tái cả mặt.
Kim Oa Oa vuốt ve nén vàng trong tay: “Các ngươi một đám phàm nhân, được nhìn thấy bảo bối của Tài thần thì kiếp này có chết cũng không quá hối tiếc!”
Trong lòng Diệp Sở thầm khinh bỉ tên mập này, nghĩ thầm quả nhiên là kẻ biến thái. Lúc trên đỉnh Vô Tâm Phong, hắn biến từng phòng óc trên ngon thành hình dạng nén vàng, biến từng cục đá xanh thành hình nén vàng, đến giờ thậm chí Thiên địa chí khí cũng hình nén vàng nốt.
Diệp Sở giờ ngẫm lại thấy vàng đã muốn ói, chắc do di chứng của tên này. Bởi vì ngươi làm sao chịu đựng nổi chuyện hầm cầu cũng nén vàng, giấy chùi đít cũng hình nén vàng, ngay cả phân cũng bị hắn dùng trận pháp bố trí thành hình nén vàng. Thế éo ai chơi cho nổi!
“Mịa có rắm éo phóng sớm, giờ mới lấy ra!” Diệp Sở thấp giọng mắng mấy tiếng. Thiên địa chi khí cũng phân mạnh yếu, hơn nữa còn phụ thuộc vào người thi triển. Thiện địa chi khí của Kim Oa Oa bộc phát ra ánh sáng chói lòa hơn của hoàng tử, thêm vào đó thực lực cũng vượt xa nên đáng lẽ phải sớm dùng chứ không õng ẹo đến bây giờ.”
“Của hắn là hàng Tung Của chất lượng cao nên số lần sử dụng có hạn, dùng một lần thì mất đi một lần!” Nhược Thủy ở bên cạnh trả lời nghi vấn của Diệp Sở.
Diệp Sở sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được sao Kim Oa Oa lại trưng ra bộ mặt như bị ai thông đít rồi.
“Tự nhận thua đi! Lấy hết bảo bối trên người ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!” Hiển nhiên Kim Oa Oa không muốn lãng phí bảo bối, nhìn hoàng tử đế quốc mỉm cười vô cùng hòa ái: “Bổn Tài thần thay ngươi hành thiện, không hi vọng ngươi cự tuyệt nha!”
Hoàng tử nhìn thấy nén vàng sáng lòa, sắc mặt đanh lại: “Cho dù ta không phải đối thủ của ngươi, cũng muốn nếm chút thủ đoạn của Tài thần.”
“Khốn kiếp!” Kim Oa Oa nổi giận, có kẻ dám khiêu chiến quyền uy của hắn. Điều này cũng được thôi, đã vậy còn đòi hắn thiệt thòi nữa.
Kim Oa Oa hít sâu lấy bình tĩnh, ánh mắt tập trung vào thiên địa chi khí trên tay hoàng tử. Nếu hắn muốn mình tổn thất, vậy phải cướp cả món kia.
Nguyên linh của Kim Oa Oa bắt đầu khởi động, khí lực tâp trung vào trong nén vàng khiến nó toát ra quang mang chói mắt. Ánh sáng chấn động làm linh khí thiên địa cũng bị ảnh hưởng chuyển động theo.
Một số Tu hành giả trên cơ bản chịu không nổi, quỳ rạp xuống mặt đất. Tiếng sấm không ngừng nổ đùng đoàng đầy uy nghiêm.
Trên sân lúc này trừ đám người bên phía Diệp Sở không đến mức như thế thì còn lại đều chật vật, họ không chịu nổi uy áp tựa như vô thượng đại đế.
Thiên địa chi khí của hoàng tử chấn động, cũng tỏa ra ánh sáng nhưng trước nén vàng quỷ dị lại giống hệt như đom đóm so với đèn cao áp.
Dù cho hoàng tử nắm bảo vật trong tay nhưng vẫn không thể chịu nổi uy áp như thế này, cũng quỳ rạp xuống đất.
Toàn bộ mọi người ở đây đều hết sức hoảng sợ, kể cả Diệp Sở không ai dám nhìn ngọn núi nhỏ do nén vàng nhỏ bé trước kia biến thành. Từ nơi đó bộc phát ra uy áp kinh khủng khiếp, với mức này đã vượt qua tầm Thiên địa chí khí. Không biết nó đã đạt tầng mức nào rồi?
Nếu không phải cỗ uy áp này bỏ qua đám người Diệp Sở thì sợ rằng ở đây không ai có thể đứng ung dung được cả.
Diệp Sở cũng thấy hoảng loạn, không dám tin Kim Oa Oa lại có món đồ như thế, lòng càng thêm nghi ngờ. Những loại Thiên địa chi khí hắn gặp qua đều có phần thua sút với nó.
Nhược Thủy dường như nắm bắt được thắc mắc của Diệp Sở, nàng mở miệng giải thích: “Đây là trấn gia chi bảo của Kim gia, mặc dù là hàng ‘made in China’ nhưng vẫn kinh khủng vô cùng!”
Trước kia Diệp Sở ở trên Vô Tâm Phong đã từng nghe một kẻ điên khác nói gia tộc Kim Oa Oa giàu nhất tứ hải, nhưng không thể ngờ họ lại có món chí bảo như thế này. Hiện tại nghĩ lại quả nhiên Kim gia vượt xa mức đánh giá ‘phi phàm’ của hắn.
“Bên trong Vô Tâm Phong, mỗi người đều có chuyện cũ của riêng mình.” Thanh âm của Nhược Thủy vô cùng êm tai khiến cho Diệp Sở liên tưởng lại, quả thật mấy kẻ điên kia không hề bình thường.
Uy lực mạnh mẽ không ai ngăn trở nổi, dù cho hoàng tử Đế quốc có Thiên địa chi khí cũng không làm gì được. Ban đầu nó còn phát ra uy áp, nhưng về sau do quá hoảng sợ nên thu hết quang mang lại, rơi trên mặt đất giống như một thanh kim loại bình thường không hơn không kém.
Cánh tay Kim Oa Oa khẽ động thì món đồ chơi đã rơi vào tay hắn. Hoàng tử Đế quốc đang bò trên mặt đất cũng bị hút tới, tất cả tài vật trên người đổi chủ hoàn toàn.
Làm xong hết thảy, tên mập còn đào cái hố, ném hoàng tử đế quốc xuống đó.
“Ta chôn sống ngươi!” Kim Oa Oa oán hận. Vì một tên phế vật như thế này mà hắn phải tốn mất một lần sử dụng. Khiến Tài thần chịu phải rủi ro, thì trên đời còn tên nào ác hơn vậy nữa không?
Sau khi hãm hại hoàng tử xong, Kim Oa Oa mới thu hồi nén vàng của hắn, ngay lập tức uy áp biến mất. Mọi người đều cảm thấy như vừa được dạo một chuyến địa ngục, mồ hôi xối ra như tắm mà nhìn tên mập trước mặt như thấy quỷ thần, thân thể run rẩy không ngừng.
Nén vàng của tên điên này rốt cuộc là cái quái gì mà kinh khủng khiếp như thế!
Bình luận truyện