Tà Ngự Thiên Kiều
Thanh Dương hầu nhìn đứa con trưởng của mình bị đánh bay ra ngoài tới nỗi bố nó cũng không nhận ra, thần sắc âm trầm đến mức tận cùng, nhìn Diệp Sở chòng chọc: “Thật to gan! Dám đến phủ Thanh Dương hầu gây chuyện!”
Tiếng quát như sư tử rống vang vọng quanh đại sảnh không ngừng, khiến không ít người bị chấn đến đau màng nhĩ. Bất quá, lại càng có nhiều người đang ra vẻ hả hê hơn. Dám đánh đại công tử tại phủ Thanh Dương hầu, Diệp Sở đây là muốn chết!
“Người đâu, trói tiểu tử này lại cho ta!” Thanh Dương hầu vẫn chưa nhận ra Diệp Sở, quay về đám hộ vệ phủ đệ nhà lão quát lớn.
Nhìn một bầy hộ viện sắp vây quanh mình, Diệp Sở cười nói: “Thanh thúc không khỏi quá xem thường chất nhi rồi! Mấy tên giá áo túi cơm này mà cũng vọng tưởng trói ta?”
Nghe cách xưng hô của Diệp Sở, Thanh Dương hầu rốt cuộc mới nhớ thiếu niên trước mặt là ai, lão cảm thấy không thể tin nổi. Vừa rồi lão cứ tưởng Nghiêu thành mới xuất hiện một bậc tuấn tài có thể đàn áp con mình. Nhưng không ngờ rằng chính là thằng phế vật đã biến mất khỏi Nghiêu thành cách đây ba năm.
Có điều, không phải có tin đồn rằng hắn đã bị Uy Viễn hầu đánh chết hay sao? Làm sao lại còn sống? Quan trọng nhất, ba năm trước hắn bất quá chỉ là một phế vật mà thôi, sao hiện giờ lại có thể đánh con mình đến bố nó cũng không nhận ra rồi?
Sự nghi ngờ khiến Thanh Dương hầu cố nén nhịn, nhìn Diệp Sở hừ một tiếng rồi nói: “Cũng không ngờ tên tai họa ngươi vẫn còn sống! Sao hả, còn muốn tiếp tục gây họa cho Nghiêu thành?”
Diệp Sở nhún nhún vai đáp: “Nghiêu thành quá nhỏ, hiện giờ tầm mắt của ta cao hơn nhiều! Làm tai họa của Nghiêu thành không có tương lai. Muốn gây họa thì ít nhất phải tìm một tòa thành lớn cỡ Hoàng thành đế quốc!”
Tô Dung nghe Diệp Sở nói mà dở khóc dở cười, thầm nghĩ đúng là ngươi không thể không “hành nghề” làm ác nữa được sao? Còn muốn gây vạ tới Hoàng thành? Tầm mắt như vậy cứ bỏ đi thì hơn!
“Tốt, tốt! Có tiền đồ!” Thanh Dương hầu giận quá hóa cười. “Mặc dù vẫn là một tên bại hoại, nhưng cuối cùng tính lại, tất cả còn phản ánh ngươi chưa đủ!”
“Thanh thúc quá khen! Ta là bại hoại, thì nhi tử này của ngươi cũng liền không đáng lên mặt bàn rồi!” Diệp Sở cười cười, trên mặt bỗng nhiên ửng đỏ. Hắn nhăn nhó vân vê chéo áo, lời nói pha lẫn sự ngượng ngùng: “Kỳ thật, ba năm nay người khác đều khen ta là văn võ toàn tài!”
“Ụa...”
“Phụt...”
Rất nhiều người không nhịn được nôn mửa, phun hết tất cả ra ngoài, thầm mắng to: “Có người khen Diệp Sở văn võ toàn tài? Đệch, nó là thằng nào? Có mù mắt hay không?”
Diệp Siêu cũng không nhịn được, thân hình lung lay sắp ngã. Mặc dù Diệp Sở bị Diệp gia đuổi cổ khỏi nhà, nhưng hắn không nén được mà cảm thấy thẹn. Diệp gia làm sao sinh ra một thằng không biết xấu hổ đến mức như vậy cơ chứ?
“Văn võ toàn tài?!” Thanh Dương hầu trợn mắt ngó Diệp Sở lom lom, trong lòng khinh thường mười phần. Khi biết là Diệp Sở, lão không vội xuất thủ: “Bản thân ta muốn xem một chút, coi ngươi văn võ toàn tài như thế nào đây?”
“Văn có thể đề bút...”
Diệp Sở còn chưa dứt lời, Tô Dung - Lương Thiện và Trương Tố Nhi ba người không nhịn nổi bèn quay đầu đi. Xong, thằng khốn này lại nhớ tới dâm thơ rồi! Giở trò trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ bị nước bọt dìm chết sao?
“Văn có thể bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn! Có tính là văn võ toàn tài không?”
Tô Dung kinh ngạc, nhìn Diệp Sở bằng anh mắt kinh dị. Không ngờ Diệp Sở không ngâm mấy đoạn thơ từng khiến mình mặt đỏ tía tai ấy. Thầm nghĩ: “Ba năm không gặp, lòng dạ đen như mực của hắn lại giảm đi một ít, lại có tài năng như vậy!”
Diệp Sở ra bộ như đang xấu hổ, gãi gãi đầu như đang ngượng ngùng lắm: “Đây không phải ta tự bốc thơm mình, thịnh tình người khác không thể từ chối nha! Chỉ sáng tác mấy bài thơ, kỳ thực ta cũng không có cảm giác rằng mình quá lợi hại như vậy đâu!”
“Phì!” Bao gồm cả Lương Thiện, toàn bộ không nhịn được bèn xì lên một tiếng. Quỷ mới tin người khác khen ngợi ngươi, bằng phẩm tính như vậy mà có người khen mới lạ! Đây chỉ sợ rằng ngươi đang tự dát vàng lên mặt mình thì có!
“Thật ra, ngươi đã khiến ta nhìn bằng ánh mắt khác xưa! So với loại bất học vô thuật lúc trước, cuối cùng trong bụng cũng có thêm chút ít học vấn!” Thanh Dương hầu nói: “Có điều, ngươi đả thương Thanh Hướng Minh thì tính thế nào?”
“Thanh thúc, ta đang muốn nói chuyện này đấy!” Diệp Sở bất bình, cả giận mà nói: “Ngươi sinh ra công tử này nhưng quá thiếu dạy dỗ rồi! Thanh thúc người là nhân vật nào, được xưng là quân tử Nghiêu thành! Nhưng con trai người lại chính tay vứt đi thể diện đó, đánh cuộc thua rồi lại không giữ lời hứa! Đạo nghĩa quân tử đã vứt vào xó nào rồi? Cảm thấy hắn không biết nghe lời, cho nên ta mới dạy dỗ thay người. Thanh thúc tất sẽ không trách ta!”
“Ngươi nói chuyện đạo nghĩa quân tử với ta?” Thanh Dương hầu bỗng bật cười. Diệp Sở không biết hình tượng của hắn trong lòng người khác ư? Hơn nữa, con mình phải cần hắn quan tâm giáo dục hộ hay sao?
“Tất nhiên! Thanh thúc cũng như ta, đều là quân tử chân thành, cả Nghiêu thành cũng không tìm được người thứ ba!” Diệp Sở nói rất thành thật. Câu này đã khiến rất nhiều người muốn xông ra hung hăng chà đạp hắn một hồi. Người này có thể đừng khiến bọn họ ác tâm nữa được không?
Thanh Dương hầu trợn mắt nhìn Diệp Sở, thấy hắn vẫn cà lơ phất phơ đứng đó, khóe miệng cong lên mười phần tùy tiện mà trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. So với ba năm trước, Diệp Sở đã biến hóa hơn rất nhiều. Ba năm trước đây, khi hắn đối diện mình không bao giờ dám trưng ra bộ mặt cà lơ phất phơ và tùy tiện thế này, hơn nữa còn rất rụt rè!
Nhưng giờ phút này lại thấy Diệp Sở toát ra khí độ không quan tâm hơn thua? Đúng, chính là khí độ! Gặp quỷ, thứ này mà cũng xuất hiện trên người Diệp Sở à?!
“Thanh thúc, đừng quá lo mà! Cứ lấy linh chi ba trăm năm ra sửa sai cho công tử của người là được!” Diệp Sở vừa nói vừa bước về phía Thanh Dương hầu.
Thấy Diệp Sở làm vậy, Lương Thiện bèn hết hồn hết vía. Diệp Sở còn dám đến gần Thanh Dương hầu? Lão tát một cái, dù không chết cũng phải vất luôn nửa cái mạng đó!
“Hầu gia, nói nhảm với thằng này nhiều như vậy làm gì? Bại hoại Nghiêu thành, giải quyết hắn cũng là từ hại cho dân!” Một gã hộ viện phía sau Thanh Dương hầu hô ớn. Năm xưa gã tận mắt nhìn thấy Diệp Sở dung túng cho tùy tùng lăng nhục thị nữa của phủ đệ, cho nên tự nhiên gã hận Diệp không cần phải nói.
Thấy Diệp Sở tiến về phía mình, Thanh Dương hầu hừ một tiếng, xuất một chưởng phóng thẳng ra ngoài.
Nhưng tình cờ, một chưởng này không trúng người Diệp Sở, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay nắm vào mạch môn của lão. “Mặc dù vẫn biết lâu năm không gặp Thanh thúc sẽ nhớ ta! Nhưng không ngờ Thanh thúc lại nhiệt tình như vậy, lại muốn ôm ta! Nhưng vô cùng xin lỗi, ta không thích đàn ông chạm vào thân thể mình đâu!”
Thanh Dương hầu thấy Diệp Sở có thể chộp trúng cổ tay của mình nhanh như vậy, cũng kinh dị không ngớt. Thầm nghĩ, chẳng trách được Thanh Hướng Minh không phải là đối thủ của hắn.
Thanh Dương hầu xoay người, hòng tránh thoát Diệp Sở nhưng sắc mặt lão bỗng đại biến, xen lẫn vẻ không dám tin nhìn Dhắn. Lão đã vùng vẫy toàn lực nhưng lại không thể thoát nổi bàn tay Diệp Sở.
Thanh Dương hầu cho rằng đó là ảo giác, lần nữa lại vùng vẫy nhưng tay lão vẫn bị Diệp Sở tóm chặt, trong lòng lão bỗng dấy lên sóng lớn ngập trời. Lại thấy Diệp Sở mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên tùy ý.
Người khác đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng Thanh Dương hầu thật sự muốn ôm Diệp Sở, bị Diệp Sở nắm lấy không cho. Chỉ có mấy người mới để ý thấy được thần sắc Thanh Dương hầu đang biến hóa.
“Thanh thúc, giờ có thể đưa linh chi cho ta chưa?” Diệp Sở lặng lẽ buông tay Thanh Dương hầu mà không để lại dấu vết.
Trừng mắt nhìn Diệp Sở như muốn nuốt sống, sắc mặt Thanh Dương hầu trở nên phức tạp. Một lúc lâu sau, lão hướng về đám hộ viện hô lên: “Đưa đại công tử vào chữa thương, người khác đem linh chi ba trăm năm tới cho Diệp Sở!”
“Hầu gia!”
Toàn đại sảnh đều xôn xao, không ai dám tin đó là quyết định của Thanh Dương hầu.
“Không cần nhiều lời! Dựa theo ta nói mà làm! Các ngươi cũng vào trong với ta!” Thanh Dương hầu nhìn đám hộ viện quát lên, mang theo cả đám người bước vào nội phủ.
Mấy tên hộ viện mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng theo sau, và sự oán hận trong lòng càng đậm, đồng thời không biết tại sao Hầu gia lại bỏ qua cho Diệp Sở!?
Mà trong lòng Thanh Dương hầu đang dẫn đầu đi trước lại bùng lên sóng cao gió dữ, lão không thể nào chấp nhận sự thật này! Vừa rồi chỉ mới giao phong ngắn ngủi nhưng có thể nhận thấy Diệp Sở có khả năng áp chế mình tuyệt đối, đây cũng là nguyên nhân lão lựa chọn lùi bước. Nếu mình thực sự thua trong tay Diệp Sở, vậy mình còn thể diện gì với đồng liêu ở Nghiêu thành? Phải biết rằng, Diệp Sở luôn được cho là thứ phế vật cặn bã!
Thực lực của lão đã đạt đến Chân khí cảnh đỉnh phong, mà Diệp Sở có thể áp chế tuyệt đối? Đây là thực lực bậc nào? Chẳng lẽ đạt đến tu vi Nguyên linh tầng hai? Nghĩ đến đây, Thanh Dương hầu cảm giác trong lòng mình như có vạn mã tề phi, không thể bình tĩnh! Mặc dù lão không phải là cường giả đứng đầu Nghiêu thành, thậm chí còn kém cả mấy người trẻ tuổi ấy, nhưng không ngờ rằng Diệp Sở có thể vượt qua mình. Lão thân là Hầu gia, bị mấy người có thiên phú dị bẩm vượt qua thì không tính, nhưng nhìn lại Diệp Sở còn trên mấy kẻ thiên phú trời ban đó sao?
“Diệp Sở... Rốt cuộc mạnh đến bực nào?”
Chương 22: Hầu gia lui bước
Thanh Dương hầu nhìn đứa con trưởng của mình bị đánh bay ra ngoài tới nỗi bố nó cũng không nhận ra, thần sắc âm trầm đến mức tận cùng, nhìn Diệp Sở chòng chọc: “Thật to gan! Dám đến phủ Thanh Dương hầu gây chuyện!”
Tiếng quát như sư tử rống vang vọng quanh đại sảnh không ngừng, khiến không ít người bị chấn đến đau màng nhĩ. Bất quá, lại càng có nhiều người đang ra vẻ hả hê hơn. Dám đánh đại công tử tại phủ Thanh Dương hầu, Diệp Sở đây là muốn chết!
“Người đâu, trói tiểu tử này lại cho ta!” Thanh Dương hầu vẫn chưa nhận ra Diệp Sở, quay về đám hộ vệ phủ đệ nhà lão quát lớn.
Nhìn một bầy hộ viện sắp vây quanh mình, Diệp Sở cười nói: “Thanh thúc không khỏi quá xem thường chất nhi rồi! Mấy tên giá áo túi cơm này mà cũng vọng tưởng trói ta?”
Nghe cách xưng hô của Diệp Sở, Thanh Dương hầu rốt cuộc mới nhớ thiếu niên trước mặt là ai, lão cảm thấy không thể tin nổi. Vừa rồi lão cứ tưởng Nghiêu thành mới xuất hiện một bậc tuấn tài có thể đàn áp con mình. Nhưng không ngờ rằng chính là thằng phế vật đã biến mất khỏi Nghiêu thành cách đây ba năm.
Có điều, không phải có tin đồn rằng hắn đã bị Uy Viễn hầu đánh chết hay sao? Làm sao lại còn sống? Quan trọng nhất, ba năm trước hắn bất quá chỉ là một phế vật mà thôi, sao hiện giờ lại có thể đánh con mình đến bố nó cũng không nhận ra rồi?
Sự nghi ngờ khiến Thanh Dương hầu cố nén nhịn, nhìn Diệp Sở hừ một tiếng rồi nói: “Cũng không ngờ tên tai họa ngươi vẫn còn sống! Sao hả, còn muốn tiếp tục gây họa cho Nghiêu thành?”
Diệp Sở nhún nhún vai đáp: “Nghiêu thành quá nhỏ, hiện giờ tầm mắt của ta cao hơn nhiều! Làm tai họa của Nghiêu thành không có tương lai. Muốn gây họa thì ít nhất phải tìm một tòa thành lớn cỡ Hoàng thành đế quốc!”
Tô Dung nghe Diệp Sở nói mà dở khóc dở cười, thầm nghĩ đúng là ngươi không thể không “hành nghề” làm ác nữa được sao? Còn muốn gây vạ tới Hoàng thành? Tầm mắt như vậy cứ bỏ đi thì hơn!
“Tốt, tốt! Có tiền đồ!” Thanh Dương hầu giận quá hóa cười. “Mặc dù vẫn là một tên bại hoại, nhưng cuối cùng tính lại, tất cả còn phản ánh ngươi chưa đủ!”
“Thanh thúc quá khen! Ta là bại hoại, thì nhi tử này của ngươi cũng liền không đáng lên mặt bàn rồi!” Diệp Sở cười cười, trên mặt bỗng nhiên ửng đỏ. Hắn nhăn nhó vân vê chéo áo, lời nói pha lẫn sự ngượng ngùng: “Kỳ thật, ba năm nay người khác đều khen ta là văn võ toàn tài!”
“Ụa...”
“Phụt...”
Rất nhiều người không nhịn được nôn mửa, phun hết tất cả ra ngoài, thầm mắng to: “Có người khen Diệp Sở văn võ toàn tài? Đệch, nó là thằng nào? Có mù mắt hay không?”
Diệp Siêu cũng không nhịn được, thân hình lung lay sắp ngã. Mặc dù Diệp Sở bị Diệp gia đuổi cổ khỏi nhà, nhưng hắn không nén được mà cảm thấy thẹn. Diệp gia làm sao sinh ra một thằng không biết xấu hổ đến mức như vậy cơ chứ?
“Văn võ toàn tài?!” Thanh Dương hầu trợn mắt ngó Diệp Sở lom lom, trong lòng khinh thường mười phần. Khi biết là Diệp Sở, lão không vội xuất thủ: “Bản thân ta muốn xem một chút, coi ngươi văn võ toàn tài như thế nào đây?”
“Văn có thể đề bút...”
Diệp Sở còn chưa dứt lời, Tô Dung - Lương Thiện và Trương Tố Nhi ba người không nhịn nổi bèn quay đầu đi. Xong, thằng khốn này lại nhớ tới dâm thơ rồi! Giở trò trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ bị nước bọt dìm chết sao?
“Văn có thể bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn! Có tính là văn võ toàn tài không?”
Tô Dung kinh ngạc, nhìn Diệp Sở bằng anh mắt kinh dị. Không ngờ Diệp Sở không ngâm mấy đoạn thơ từng khiến mình mặt đỏ tía tai ấy. Thầm nghĩ: “Ba năm không gặp, lòng dạ đen như mực của hắn lại giảm đi một ít, lại có tài năng như vậy!”
Diệp Sở ra bộ như đang xấu hổ, gãi gãi đầu như đang ngượng ngùng lắm: “Đây không phải ta tự bốc thơm mình, thịnh tình người khác không thể từ chối nha! Chỉ sáng tác mấy bài thơ, kỳ thực ta cũng không có cảm giác rằng mình quá lợi hại như vậy đâu!”
“Phì!” Bao gồm cả Lương Thiện, toàn bộ không nhịn được bèn xì lên một tiếng. Quỷ mới tin người khác khen ngợi ngươi, bằng phẩm tính như vậy mà có người khen mới lạ! Đây chỉ sợ rằng ngươi đang tự dát vàng lên mặt mình thì có!
“Thật ra, ngươi đã khiến ta nhìn bằng ánh mắt khác xưa! So với loại bất học vô thuật lúc trước, cuối cùng trong bụng cũng có thêm chút ít học vấn!” Thanh Dương hầu nói: “Có điều, ngươi đả thương Thanh Hướng Minh thì tính thế nào?”
“Thanh thúc, ta đang muốn nói chuyện này đấy!” Diệp Sở bất bình, cả giận mà nói: “Ngươi sinh ra công tử này nhưng quá thiếu dạy dỗ rồi! Thanh thúc người là nhân vật nào, được xưng là quân tử Nghiêu thành! Nhưng con trai người lại chính tay vứt đi thể diện đó, đánh cuộc thua rồi lại không giữ lời hứa! Đạo nghĩa quân tử đã vứt vào xó nào rồi? Cảm thấy hắn không biết nghe lời, cho nên ta mới dạy dỗ thay người. Thanh thúc tất sẽ không trách ta!”
“Ngươi nói chuyện đạo nghĩa quân tử với ta?” Thanh Dương hầu bỗng bật cười. Diệp Sở không biết hình tượng của hắn trong lòng người khác ư? Hơn nữa, con mình phải cần hắn quan tâm giáo dục hộ hay sao?
“Tất nhiên! Thanh thúc cũng như ta, đều là quân tử chân thành, cả Nghiêu thành cũng không tìm được người thứ ba!” Diệp Sở nói rất thành thật. Câu này đã khiến rất nhiều người muốn xông ra hung hăng chà đạp hắn một hồi. Người này có thể đừng khiến bọn họ ác tâm nữa được không?
Thanh Dương hầu trợn mắt nhìn Diệp Sở, thấy hắn vẫn cà lơ phất phơ đứng đó, khóe miệng cong lên mười phần tùy tiện mà trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. So với ba năm trước, Diệp Sở đã biến hóa hơn rất nhiều. Ba năm trước đây, khi hắn đối diện mình không bao giờ dám trưng ra bộ mặt cà lơ phất phơ và tùy tiện thế này, hơn nữa còn rất rụt rè!
Nhưng giờ phút này lại thấy Diệp Sở toát ra khí độ không quan tâm hơn thua? Đúng, chính là khí độ! Gặp quỷ, thứ này mà cũng xuất hiện trên người Diệp Sở à?!
“Thanh thúc, đừng quá lo mà! Cứ lấy linh chi ba trăm năm ra sửa sai cho công tử của người là được!” Diệp Sở vừa nói vừa bước về phía Thanh Dương hầu.
Thấy Diệp Sở làm vậy, Lương Thiện bèn hết hồn hết vía. Diệp Sở còn dám đến gần Thanh Dương hầu? Lão tát một cái, dù không chết cũng phải vất luôn nửa cái mạng đó!
“Hầu gia, nói nhảm với thằng này nhiều như vậy làm gì? Bại hoại Nghiêu thành, giải quyết hắn cũng là từ hại cho dân!” Một gã hộ viện phía sau Thanh Dương hầu hô ớn. Năm xưa gã tận mắt nhìn thấy Diệp Sở dung túng cho tùy tùng lăng nhục thị nữa của phủ đệ, cho nên tự nhiên gã hận Diệp không cần phải nói.
Thấy Diệp Sở tiến về phía mình, Thanh Dương hầu hừ một tiếng, xuất một chưởng phóng thẳng ra ngoài.
Nhưng tình cờ, một chưởng này không trúng người Diệp Sở, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay nắm vào mạch môn của lão. “Mặc dù vẫn biết lâu năm không gặp Thanh thúc sẽ nhớ ta! Nhưng không ngờ Thanh thúc lại nhiệt tình như vậy, lại muốn ôm ta! Nhưng vô cùng xin lỗi, ta không thích đàn ông chạm vào thân thể mình đâu!”
Thanh Dương hầu thấy Diệp Sở có thể chộp trúng cổ tay của mình nhanh như vậy, cũng kinh dị không ngớt. Thầm nghĩ, chẳng trách được Thanh Hướng Minh không phải là đối thủ của hắn.
Thanh Dương hầu xoay người, hòng tránh thoát Diệp Sở nhưng sắc mặt lão bỗng đại biến, xen lẫn vẻ không dám tin nhìn Dhắn. Lão đã vùng vẫy toàn lực nhưng lại không thể thoát nổi bàn tay Diệp Sở.
Thanh Dương hầu cho rằng đó là ảo giác, lần nữa lại vùng vẫy nhưng tay lão vẫn bị Diệp Sở tóm chặt, trong lòng lão bỗng dấy lên sóng lớn ngập trời. Lại thấy Diệp Sở mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên tùy ý.
Người khác đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng Thanh Dương hầu thật sự muốn ôm Diệp Sở, bị Diệp Sở nắm lấy không cho. Chỉ có mấy người mới để ý thấy được thần sắc Thanh Dương hầu đang biến hóa.
“Thanh thúc, giờ có thể đưa linh chi cho ta chưa?” Diệp Sở lặng lẽ buông tay Thanh Dương hầu mà không để lại dấu vết.
Trừng mắt nhìn Diệp Sở như muốn nuốt sống, sắc mặt Thanh Dương hầu trở nên phức tạp. Một lúc lâu sau, lão hướng về đám hộ viện hô lên: “Đưa đại công tử vào chữa thương, người khác đem linh chi ba trăm năm tới cho Diệp Sở!”
“Hầu gia!”
Toàn đại sảnh đều xôn xao, không ai dám tin đó là quyết định của Thanh Dương hầu.
“Không cần nhiều lời! Dựa theo ta nói mà làm! Các ngươi cũng vào trong với ta!” Thanh Dương hầu nhìn đám hộ viện quát lên, mang theo cả đám người bước vào nội phủ.
Mấy tên hộ viện mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng theo sau, và sự oán hận trong lòng càng đậm, đồng thời không biết tại sao Hầu gia lại bỏ qua cho Diệp Sở!?
Mà trong lòng Thanh Dương hầu đang dẫn đầu đi trước lại bùng lên sóng cao gió dữ, lão không thể nào chấp nhận sự thật này! Vừa rồi chỉ mới giao phong ngắn ngủi nhưng có thể nhận thấy Diệp Sở có khả năng áp chế mình tuyệt đối, đây cũng là nguyên nhân lão lựa chọn lùi bước. Nếu mình thực sự thua trong tay Diệp Sở, vậy mình còn thể diện gì với đồng liêu ở Nghiêu thành? Phải biết rằng, Diệp Sở luôn được cho là thứ phế vật cặn bã!
Thực lực của lão đã đạt đến Chân khí cảnh đỉnh phong, mà Diệp Sở có thể áp chế tuyệt đối? Đây là thực lực bậc nào? Chẳng lẽ đạt đến tu vi Nguyên linh tầng hai? Nghĩ đến đây, Thanh Dương hầu cảm giác trong lòng mình như có vạn mã tề phi, không thể bình tĩnh! Mặc dù lão không phải là cường giả đứng đầu Nghiêu thành, thậm chí còn kém cả mấy người trẻ tuổi ấy, nhưng không ngờ rằng Diệp Sở có thể vượt qua mình. Lão thân là Hầu gia, bị mấy người có thiên phú dị bẩm vượt qua thì không tính, nhưng nhìn lại Diệp Sở còn trên mấy kẻ thiên phú trời ban đó sao?
“Diệp Sở... Rốt cuộc mạnh đến bực nào?”
Bình luận truyện