Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ
Chương 4: Tuổi thơ (1)
Ta là ai??? Lưu Phong-Con gái chủ tịch Lưu thị- Lưu Tư Phúc. Ông ngoại – Dương Hoách là tư lệnh quân khu tuy đã về hưu nhưng gia thế trâm anh, oai phong lẫm liệt, các quan chức cấp cao cả nước vẫn phải nể vài phần. Tuy ông ngoại không ủng hộ, không để Lưu thị vào mắt, nhưng ai ai không biết con gái ông lấy chủ tịch Lưu thị, thử hỏi sao Lưu thị không trở thành công ty đa doanh hàng đầu được chứ.
Sự ra đời của ta chính là một điều kì diệu, Mẹ ta bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, khi đó tất cả mọi người đều ngăn cản, nhưng mẹ ta cũng rất quyết tâm, mẹ nói - ta chính là do một thiên sứ trao cho bà, sao bà có thể để ta bé bỏng một mình. Vì vậy, ta chính là bảo vật để yêu thương của cả dòng họ. Ông ngoại đặt Phong là tên ta, là gió tự do tự tại một đời.
Ta lớn lên trong bảo bọc, cưng chiều của ba mẹ, tính tình thì đúng là tiểu thư khỏi nói rồi, có thứ gì ta muốn mà không có được, có ai dám bắt nạt ta, phải nói cuộc đời chưa từng 1 lần vấp ngã, dù là nhỏ đến lớn sự.
Chắc ông trời cũng không chịu nổi sự bất công quá ưu đãi này, năm đó ta vừa tròn 7 tuổi mẹ ta đột ngột qua đời vì lí do gì đó ta không rõ, tất cả mọi người đều không cho ta biết, dù có nói thì tiểu hài tử như ta thì có thể hiểu bao nhiêu.
7 tuổi nói bé cũng không quá bé, lớn càng không đủ lớn mẹ mất là 1 cú shock rất lớn với ta, tất cả tình thương ta có được đều do mẹ cho, ba ba cũng rất tốt nhưng công ty càng phát triển thì ông ngày càng bận, ông chưa về thì ta đã say ngủ, lại rất hay đi công tác. Ngoại ngoại tuy lạnh nhạt với ba ba, cũng nghiêm khắc với mẹ nhưng là yêu thương ta hết mực. Nhưng ... không ai có thể hơn mẹ cả. Sáng mẹ sẽ đánh thức ta bằng nụ hôn ngọt ngào, dù nhà có xe riêng nhưng mẹ luôn dắt tay ta đi học hằng ngày, chiều tối sẽ nấu những món ta thích nhất, cùng nghe ta kể chuyện các bạn trên trường, có khi mẹ còn đánh nhạc cho ta học hát, đêm đêm mẹ kể truyện cổ tích dỗ dành ta vào giấc ngủ, .... bây giờ sẽ không còn mẹ ở bên yêu thương ta nữa...
Tang lễ của mẹ xong một thời gian, chắc thấy ta có gầy đi không ít, Ba ba biết ta thiếu thốn tình thương mẹ nên có hỏi ta có muốn mẹ mới không?? Ta đã nghe qua biết bao nhiêu truyện cổ tích về mẹ kế rồi, hầu hết không ai tốt bụng yêu thương con riêng của chồng cả. Ba ba là người lớn không lẽ không hiểu, ta nhất quyết không mún mẹ kế đâu, ta có quản gia, có những cô giúp việc, có ngoại ngoại và ba ba, ta không nghĩ cần thêm ai cả.
Chiều hôm đó khi ta đi học về đã thấy xe ba ba, ta còn vui vẻ vì bữa tối không phải ăn một mình, vui vẻ gọi ba từ ngoài sân. Việc làm ta bất ngờ là hôm nay chính là ngày ta đón tiếp một “mẹ mới” Lâm Tố Lan và một em gái cùng tuổi Lâm Dược Nhi chung gia đình mới.
- con đã nói không cần, không muốn mẹ mới rồi, ba ba thất hứa.
Ta chạy thẳng lên phòng khóc thật nhiều, tối cũng không ăn, ta sợ mẹ mới bắt nạt ta, sợ mẹ mới như trong truyện xấu tính và còn sợ... cả ba ba cũng không thương ta nữa. Mãi đến tối ba ba vào phòng ôm ta ngủ nói rất nhiều, khuyên ta
- Mẹ mới sẽ rất tốt, sẽ yêu thương con, chăm sóc thật tốt, Phong nhi còn bé nên phải có một người mẹ quan tâm con chứ??
- Con còn có em gái, không phải con luôn muốn có người chơi chung với con sao?? Từ giờ em gái sẽ đi học cùng con, chơi cùng con có được không???
- Nhưng... mẹ kế rất độc ác, chán ghét con như dì ghẻ của Lọ Lem
Ba ba cười hiền từ, trẻ con đúng là suy nghĩ rất đơn giản, sẽ mau quên người mẹ đã mất thôi
- không đâu, đó chỉ là trong truyện, không phải là thật, dì Lâm rất tốt, để dì ấy làm mẹ yêu thương con nhé.
- Thật vậy ư??
Ta thật sự không biết đúng như ba ba nói có mẹ kế thật sự tốt, đã vậy còn có em gái nữa, tất cả không như trong truyện kể. Ba ba thấy ta im lặng biết ta đã chấp nhận
– được rồi, con yêu ngủ ngon
- Nhưng mà ...
- Bé ngoan là nên ngủ sớm phải không??
Chúc ta ngủ ngon xong ba ba đắp chăn cho ta rồi về phòng.
- Nhưng mà con vẫn thật sự nhớ Mẹ, mẹ mới sao có thể là Mẹ được...
Sự ra đời của ta chính là một điều kì diệu, Mẹ ta bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, khi đó tất cả mọi người đều ngăn cản, nhưng mẹ ta cũng rất quyết tâm, mẹ nói - ta chính là do một thiên sứ trao cho bà, sao bà có thể để ta bé bỏng một mình. Vì vậy, ta chính là bảo vật để yêu thương của cả dòng họ. Ông ngoại đặt Phong là tên ta, là gió tự do tự tại một đời.
Ta lớn lên trong bảo bọc, cưng chiều của ba mẹ, tính tình thì đúng là tiểu thư khỏi nói rồi, có thứ gì ta muốn mà không có được, có ai dám bắt nạt ta, phải nói cuộc đời chưa từng 1 lần vấp ngã, dù là nhỏ đến lớn sự.
Chắc ông trời cũng không chịu nổi sự bất công quá ưu đãi này, năm đó ta vừa tròn 7 tuổi mẹ ta đột ngột qua đời vì lí do gì đó ta không rõ, tất cả mọi người đều không cho ta biết, dù có nói thì tiểu hài tử như ta thì có thể hiểu bao nhiêu.
7 tuổi nói bé cũng không quá bé, lớn càng không đủ lớn mẹ mất là 1 cú shock rất lớn với ta, tất cả tình thương ta có được đều do mẹ cho, ba ba cũng rất tốt nhưng công ty càng phát triển thì ông ngày càng bận, ông chưa về thì ta đã say ngủ, lại rất hay đi công tác. Ngoại ngoại tuy lạnh nhạt với ba ba, cũng nghiêm khắc với mẹ nhưng là yêu thương ta hết mực. Nhưng ... không ai có thể hơn mẹ cả. Sáng mẹ sẽ đánh thức ta bằng nụ hôn ngọt ngào, dù nhà có xe riêng nhưng mẹ luôn dắt tay ta đi học hằng ngày, chiều tối sẽ nấu những món ta thích nhất, cùng nghe ta kể chuyện các bạn trên trường, có khi mẹ còn đánh nhạc cho ta học hát, đêm đêm mẹ kể truyện cổ tích dỗ dành ta vào giấc ngủ, .... bây giờ sẽ không còn mẹ ở bên yêu thương ta nữa...
Tang lễ của mẹ xong một thời gian, chắc thấy ta có gầy đi không ít, Ba ba biết ta thiếu thốn tình thương mẹ nên có hỏi ta có muốn mẹ mới không?? Ta đã nghe qua biết bao nhiêu truyện cổ tích về mẹ kế rồi, hầu hết không ai tốt bụng yêu thương con riêng của chồng cả. Ba ba là người lớn không lẽ không hiểu, ta nhất quyết không mún mẹ kế đâu, ta có quản gia, có những cô giúp việc, có ngoại ngoại và ba ba, ta không nghĩ cần thêm ai cả.
Chiều hôm đó khi ta đi học về đã thấy xe ba ba, ta còn vui vẻ vì bữa tối không phải ăn một mình, vui vẻ gọi ba từ ngoài sân. Việc làm ta bất ngờ là hôm nay chính là ngày ta đón tiếp một “mẹ mới” Lâm Tố Lan và một em gái cùng tuổi Lâm Dược Nhi chung gia đình mới.
- con đã nói không cần, không muốn mẹ mới rồi, ba ba thất hứa.
Ta chạy thẳng lên phòng khóc thật nhiều, tối cũng không ăn, ta sợ mẹ mới bắt nạt ta, sợ mẹ mới như trong truyện xấu tính và còn sợ... cả ba ba cũng không thương ta nữa. Mãi đến tối ba ba vào phòng ôm ta ngủ nói rất nhiều, khuyên ta
- Mẹ mới sẽ rất tốt, sẽ yêu thương con, chăm sóc thật tốt, Phong nhi còn bé nên phải có một người mẹ quan tâm con chứ??
- Con còn có em gái, không phải con luôn muốn có người chơi chung với con sao?? Từ giờ em gái sẽ đi học cùng con, chơi cùng con có được không???
- Nhưng... mẹ kế rất độc ác, chán ghét con như dì ghẻ của Lọ Lem
Ba ba cười hiền từ, trẻ con đúng là suy nghĩ rất đơn giản, sẽ mau quên người mẹ đã mất thôi
- không đâu, đó chỉ là trong truyện, không phải là thật, dì Lâm rất tốt, để dì ấy làm mẹ yêu thương con nhé.
- Thật vậy ư??
Ta thật sự không biết đúng như ba ba nói có mẹ kế thật sự tốt, đã vậy còn có em gái nữa, tất cả không như trong truyện kể. Ba ba thấy ta im lặng biết ta đã chấp nhận
– được rồi, con yêu ngủ ngon
- Nhưng mà ...
- Bé ngoan là nên ngủ sớm phải không??
Chúc ta ngủ ngon xong ba ba đắp chăn cho ta rồi về phòng.
- Nhưng mà con vẫn thật sự nhớ Mẹ, mẹ mới sao có thể là Mẹ được...
Bình luận truyện