Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 241: Ngũ thị tuyệt vọng, bái kiến Trường Nguyên lão tiên sinh



Thánh chỉ vừa hạ, mọi người đều kinh ngạc.

Nhị thiếu gia ngơ ngác quỳ gối ở nơi đó, quên luôn việc phải tiếp chỉ.

Vẫn là Hầu gia có phản ứng đầu tiên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nhị thiếu gia đứng dậy tiếp chỉ, nhìn tấm vải sa tanh vàng óng trong tay, ậm ừ nói: "Có phải Hoàng thượng nhầm rồi hay không..."

Sắc mặt thái giám liền tối sầm xuống: "Nhị thiếu gia lời nói nên cẩn thận, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, làm sao có khả năng sẽ nhầm lẫn."

Hầu gia vội vàng tiến lên bồi tội: "Công công nói phải, Hoàng thượng sao có thể nhầm được, khuyển tử do quá cao hứng nên mới ăn nói mơ hồ."

"Nhưng..." Nhị thiếu gia còn muốn nói tiếp, kết quả bị Hầu gia giẫm thật mạnh một cái vào chân.

Hắn đành phải ngậm miệng lại.

Hầu gia lấy hồng bao thưởng cho thái giám trong cung, thái giám lại chưa có ý muốn rời đi.

"Không biết vị nào là Tần Thiệu Du cô nương?"

Tần Thiệu Du vội vàng tiến lên thi lễ.

Thái giám mặt mũi mỉm cười đánh giá nàng: "Hoàng thượng nói, người Thiếu khánh đại nhân tự mình chọn ra nhất định sẽ không sai, đến lúc đó không bằng để cho Hầu phủ song hỷ lâm môn, tổ chức việc vui của cô nương và nhị thiếu gia cùng một lúc, Hoàng thượng nhất định sẽ đến đây uống rượu mừng, mong rằng cô nương sẽ không khiến Hoàng thượng thất vọng."

Nghe xong lời này, không chỉ Tần Thiệu Du mừng rỡ, đến ngay cả cô mẫu cũng kích động rơi lệ, vội vàng không ngừng nhét hồng bao vào tay thái giám.

Lời này của Hoàng thượng tương đương với bùa hộ mệnh cho Tần Thiệu Du.

Đến lúc đó cùng nhau đại hôn, lại nói là sẽ đến uống rượu mừng?

Đã nói rõ ràng ra như thế, ai còn dám dở trò sau lưng, nếu thật sự xảy ra sai lầm gì, lão Hầu gia vô luận như thế nào cũng không tránh được có liên quan.

Thái giám cất hồng bao vui vẻ rời đi.

Nhị thiếu gia đỏ hồng mắt nhìn cô mẫu mang theo Tần Thiệu Du đến chúc mừng lão Hầu gia.

Tần Thiệu Du cười nói: "Chúc mừng biểu ca phối lên giai ngẫu."

Nhị thiếu gia ngơ ngác không nói gì, Ngũ thị ở bên cạnh ánh mắt tức tối, rốt cuộc không nhịn được nữa, xoay người về sân trước.

Chờ đến khi bên cạnh không có người khác, nhị thiếu gia mới dám đem hết tức giận phát ra.

"Vì sao Hoàng thượng lại tứ hôn cho ta cùng Liễu Dương quận chúa, nàng mà thiện lương nhân hậu sao, Hoàng thượng nhất định là nhầm lẫn rồi."

Gã sai vặt bên người nhị thiếu gia bị dọa sợ vội vàng đóng cửa lại.

"Nhị gia, van cầu ngài nhỏ giọng một chút, cưới Liễu Dương quận chúa cũng không có gì không tốt, cô cô của nàng chính là đương kim Hoàng hậu, ngài sau nay không cần lo lắng về vấn đề chức quan nữa."

Nhị thiếu gia tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, thấy đối phương nói cũng có lý.

"Sau này sợ là Thế tử cũng không dám coi khinh ngài." Gã sai vặt lấy lòng nói.

Có thế lực thê tộc cường đại hậu thuẫn, ngày sau còn sợ không thể một bước lên mây sao?

Ý cười trên mặt nhị thiếu gia càng lúc càng lớn: "Nói cũng đúng, chức quan tứ phẩm của đại ca tính là cái gì, ta muốn nhờ Hoàng hậu tìm giúp ta một chức quan thật tốt"

Tâm tình vô cùng tốt, nhị thiếu gia nhìn ai cũng cảm thấy thuận mắt, tiểu nha hoàn đưa trà vào cúi đầu muốn lui ra ngoài.

"Chờ một chút." Nhị thiếu gia gọi nàng lại: "Ngươi tên là gì, trước kia vì sao ta chưa từng thấy qua ngươi?"

Tiểu nha hoàn sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ tên Tiểu Cần, mới được điều từ tiền viện đến đây."

Ánh mắt nhị thiếu gia xẹt qua vùng cổ mềm mại của đối phương, đứng lên nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi tới hầu hạ ta rửa mặt."

Trong phòng truyền đến thanh âm nữ tử khóc nức nở, còn có tiếng vật dụng bị quăng xuống đất kêu giòn vang.

Ngũ thị đứng ở ngoài cửa sổ, trong lòng tuyệt vọng.

Nàng thật muốn móc luôn đôi mắt của mình ra, tính kế tới lui, tại sao trước kia mắt nàng lại mù đến thế.

Nha hoàn đi theo Ngũ thị là người nàng mang từ Ngũ phủ tới, nghe thấy thanh âm bên trong, nha hoàn kia run giọng nói: "Chúng ta trở về thôi, nếu để nhị gia biết được, hắn sẽ lại tức giận."

Nha hoàn đỡ Ngũ thị rời đi, nàng khóc càng lúc càng lớn... Tất cả nha hoàn trong sân đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn nàng.

Trở lại trong phòng chính mình, Ngũ thị gục đầu ở trên giường, cắn chặt răng, nửa ngày mới nói ra được một câu: "Ta muốn về nhà!"

Nha hoàn bên người trầm mặc.

Kỳ thực các nàng cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, người bên ngoài làm sao biết được con người nhìn nhát gan yếu đuối như nhị thiếu gia lại đáng giận và tàn nhẫn tới mức nào.

Nhưng mà về nhà... Các nàng còn có nhà để về sao.

Rời khỏi Ngũ phủ, các nàng đã không thể trở về được nữa rồi.

Chuyện Hoàng thượng tứ hôn cho nhị thiếu gia Thanh Hầu phủ cùng Liễu Dương quận chúa rất nhanh đã được dùng bồ câu đưa tim, đưa tới tay Thanh Mặc Nhan.

Sau khi Như Tiểu Lam nghe thấy tin tức Liễu Dương quận chúa sắp sửa gả cho nhị thiếu gia liền kinh ngạc không khép được miệng.

"Thanh Mặc Nhan, đây là kế hoạch ngươi chuẩn bị từ trước?"

Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Không coi là kế hoạch, chỉ là nhờ người nói vài câu ở trước mặt Hoàng thượng thôi."

Chỉ là nói vài câu mà đã thay đổi được tâm ý của Hoàng thượng, xem ra Thanh Mặc Nhan đã đoán được hết tâm tư của Hoàng đế.

"Tần tỷ tỷ sao rồi?" Như Tiểu Lam hỏi.

"Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho nhị đệ cùng Liễu Dương quận chúa, nếu như có người dám động đến Thiệu Du biểu muội, kia chính là hủy đi mặt mũi của hắn, hắn tất nhiên sẽ không để điều đó xảy ra."

"Xem ra thật sự muốn song hỷ lâm môn." Như Tiểu Lam cười tít mắt.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Hẳn là tam hỷ..."

Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Thanh Mặc Nhan duỗi tay xoa đầu nàng: "Đợi sau khi trở về, ngươi cũng nên gả cho ta thôi."

Trong nháy mắt thân thể Như Tiểu Lam hóa đá.

Này cũng quá nhanh đi.

"Thế nào, ngươi không đồng ý?" Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên cảm xúc nàng nhìn không hiểu: "Hay là trong lòng ngươi sớm đã có tính toán khác, cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, muốn trở lại thế giới kia của ngươi..."

Như Tiểu Lam nuốt nước miếng.

"Không phải..."

"Thế thì tại sao?"

Như Tiểu Lam nghiêm túc chỉ vào chính mình: "Ngươi cảm thấy Hầu gia sẽ đồng ý cho ngươi cưới tiểu yêu tinh như ta sao?"

"Chuyện của ta, không phải do hắn làm chủ." Thanh Mặc Nhan cười lạnh.

"Nhưng mà..." Không đợi nàng nói hết câu, Thanh Mặc Nhan đã nắm lấy cằm nàng, bức nàng phải ngẩng đầu lên.

"Muốn gả cho ta không?"

"Ân." Nàng cũng không có lựa chọn nào khác, nếu ngay lúc này nàng dám nói nửa chữ không, Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ đánh cho mông nàng nở hoa.

Thanh Mặc Nhan cúi người hôn nhẹ một cái lên môi nàng: "Sau khi trở về chúng ta liền thành thân, ta sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện."

Như Tiểu Lam thành thành thật thật gật đầu, yên lặng đem bản thân bán đi.

Lúc này Trường Hận từ ngoài cửa tiến vào: "Trường Nguyên lão tiên sinh đã nhận thiếp mời, đồng ý sẽ gặp chúng ta."

Việc này không nên chậm chễ, hôm đó bọn họ mang theo lễ lớn, cùng nhau đi tới nơi ở của Trường Nguyên lão tiên sinh ở trong thôn.

Bên người Thanh Mặc Nhan chỉ dẫn theo Như Tiểu Lam, Trường Hận cùng Huyền Ngọc, Huyền Ngọc còn chọn ra thêm hai tên tử sĩ ăn mặc thành tôi tớ, giúp đỡ nâng lễ vật.

Tòa nhà của Trường Nguyên tiên sinh tọa lạc ở một góc phía đông trong thôn, đá xanh tường vây, có vẻ cực kỳ u tĩnh.

Trường Hận tiến lên gọi cửa, nhưng còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã tự động mở ra.

Trường Hận kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Thanh Mặc Nhan một cái.

"Huyền Ngọc, vào trong thử xem." Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc lại đây.

Huyền Ngọc đẩy rộng cửa đi vào trước.

Trong viện im ắng, đến nửa bóng người cũng không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện