Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 253: Mèo hương miêu tả tư thế



Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan ra khỏi Thanh Hầu phủ.

Huyền Ngọc dẫn theo hai mươi tên tử sĩ bảo hộ hai bên trái phải.

Như Tiểu Lam vẫn còn đau lòng vì hạt lạc vừa rồi bị rơi từ trong miệng nàng ra kia.

Cứ thế dọc theo đường đi liên tục nghiến răng nghiến lợi, còn không ngừng cắn cổ áo Thanh Mặc Nhan cho hả giận.

"Thế tử, Liễu Dương quận chúa ở trong tòa nhà phía trước." Không biết từ đâu toát ra một danh tử sĩ bẩm báo nói.

Thanh Mặc Nhan biết đây là nhân thủ Huyền Ngọc phái ra trước tiên, nhẹ nhàng gật đầu.

"Bắt được những tên bắt cóc Liễu Dương quận chúa không?" Huyền Ngọc hỏi.

"Khi chúng ta đến chỉ bắt được hai tên, cả hai đều đã uống thuốc độc tự sát."

Thanh Mặc Nhan cười lạnh.

Đôi mắt mèo của Như Tiểu Lam vụt sáng lên, chui ra từ bên trong y phục Thanh Mặc Nhan,  thả người nhảy xuống đất, rồi nhảy lên tường viện.

"Quay lại." Thanh Mặc Nhan không vui nói.

"Chít chít." Như Tiểu Lam chỉ vào trong sân, ý tứ là muốn đi vào bên trong nhìn xem có động tĩnh gì hay không.

Thanh Mặc Nhan cau mày, đây là chuyện của nhị đệ hắn, hắn không muốn tham dự, nhưng khi quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng nhị đệ hắn đâu, những hộ vệ Hầu phủ kia cũng chưa đuổi theo kịp bọn họ.

"Tất cả đều là phế vật." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm mắng một câu.

Như Tiểu Lam lúc này đã từ tường viện nhảy lên nóc nhà.

Thanh Mặc Nhan dẫn người tiến vào trong sân.

Hai cỗ thi thể uống thuốc độc tự sát vẫn nằm ở trong sân, cửa chính phòng đóng chặt, bên ngoài còn đặt mấy cái lu nước chặn ngang cửa lại.

Nhìn qua có vẻ là sợ người trong phòng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Huyền Ngọc vốn định sai người chuyển mấy cái lu kia đi.

"Chờ đã." Thanh Mặc Nhan đột nhiên chặn lại nói.

Huyền Ngọc đành phải thôi, nhìn theo ánh mắt Thanh Mặc Nhan, chỉ thấy Như Tiểu Lam vội vàng từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Thanh Mặc Nhan vươn tay vững vàng tiếp lấy nàng vào trong lòng.

"Chít chít chít chít!" Lông trên người Như Tiểu Lam đều dựng đứng cả lên, kêu to liên tục với Thanh Mặc Nhan.

Lúc này nàng không nói được tiếng người, chỉ có thể để Thanh Mặc Nhan suy đoán ý tứ của nàng.

"Liễu Dương quận chúa có ở trong phòng?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Chít chít." Như Tiểu Lam gật đầu.

"Ngươi không muốn để ta đi vào?"

Như Tiểu Lam một lần nữa gật đầu, nhảy xuống dưới đất, bày ra tư thế nằm nghiêng trên mặt đất, móng vuốt nhỏ tự vuốt ve thân thể của chính mình, từ trên xuống dưới... Động tác mất hồn.

"Phốc!" Huyền Ngọc không nhịn được cười ra tiếng.

Thanh Mặc Nhan lập tức đen mặt, tiến lên túm lấy sau cổ Như Tiểu Lam nhấc nàng lên.

"Trước khi nhị thiếu gia tới, ai cũng không được phép vào trong." Thanh Mặc Nhan hạ lệnh, hắn quyết đoán ôm Như Tiểu Lam rời khỏi sân, cũng lệnh cho Huyền Ngọc phong tỏa cửa phòng cùng cửa sổ lại, đến ngay cả sau phòng cũng có người canh giữ.

"Lần sau còn dám làm ra loại động tác đó trước mặt mọi người, sẽ đánh mông ngươi nở hoa." Thanh Mặc Nhan không nặng không nhẹ đánh lên mông nàng một cái.

Như Tiểu Lam chít chít kêu, vẻ mặt ủy khuất.

Việc này sao có thể trách nàng được, nàng có ý tốt nhắc nhở hắn đừng vào trong căn phòng đó.

Đúng lúc này, nhị thiếu gia dẫn người tới.

"Liễu Dương quận chúa đâu?"

"Còn ở trong phòng." Huyền Ngọc trả lời: "Chúng ta cũng là mới đến, đang chờ nhị gia."

Khi nhị thiếu gia nhìn thấy mấy lu nước trước cửa phòng liền giận dữ: "Còn không mau chuyển đi!"

Huyền Ngọc liếc mắt về phía thủ hạ của hắn, mấy tên tử sĩ lặng yên lui xuống, giao lại cửa phòng cho đám người của nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia cũng không suy nghĩ quá nhiều, lúc này hắn chỉ muốn cứu Liễu Dương quận chúa ngay lập tức, vừa rồi người trong phủ tới báo tin, nói là Hoàng thượng giá lâm, nếu hắn còn không đem được người trở về, phỏng chừng Hoàng thượng sẽ giáng tội xuống.

Lu nước bị dời đi, nhị thiếu gia không dám bước vào cửa, chỉ vào một tên hộ vệ đứng bên cạnh, muốn hắn đi mở cửa.

Hộ vệ kéo then cửa ra, trực tiếp vọt vào trong.

Một cỗ hương thơm đập vào trước mặt, hộ vệ kia theo bản năng rút kiếm ra đâm về phía trước.

May mắn Huyền Ngọc đứng ở cách đó không xa, một cước đá bay hòn đá trên mặt đất, hòn đá đánh trúng vào mu bàn tay hộ vệ.

Trường kiếm rơi xuống trên mặt đất.

Liễu Dương quận chúa quần áo không chỉnh tề nhào vào trên người hộ vệ kia, khóc lóc không ngừng, miệng còn la hét: "Thiếu khanh đại nhân..."

Sắc mặt nhị thiếu gia liền lập tức tái đi, tiến lên dùng một tay kéo hộ vệ kia ra, đạp một cước ra ngoài cửa.

Liễu Dương quận chúa bị hoảng ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy chân nhị thiếu gia không chịu buông tay: "Thiếu khanh đại nhân cứu ta, cứu ta..."

Mọi người cảm thấy thần chí Liễu Dương quận chúa có chút không rõ, tất cả đều xoay mặt đi, ai cũng không dám nhìn về phía bên này.

Nhị thiếu gia mí mắt muốn liệt, túm Liễu Dương quận chúa đang loạng choạng: "Ngươi nhìn xem ta là ai?"

Liễu Dương quận chúa mê man mở to mắt, nước mắt lã chã rơi: "Thiếu khanh đại nhân... Xảy ra chuyện như vậy, là ta có lỗi với nhị thiếu gia, để ta tự kết liễu ở đây là được rồi!"

Nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc của Liễu Dương quận chúa, Như Tiểu Lam ghé vào trong lòng Thanh Mặc Nhan cảm thấy ê răng.

"Trở về." Thanh Mặc Nhan trực tiếp mang theo Huyền Ngọc rút về phủ trước.

Vừa trở về phủ, Thanh Mặc Nhan lệnh cho Huyền Ngọc mang Như Tiểu Lam về sân trước, bởi vì Hoàng thượng đến, lấy thân phận hiện tại của Như Tiểu Lam, bất luận ra sao cũng phải lộ diện.

Như Tiểu Lam biến trở về hình người, đổi một thân y phục, lúc này mới theo Thanh Mặc Nhan đến chính đường kiến giá.

Hoàng đế cùng Hoàng hậu lúc này đều đã biết chuyện phát sinh khi đón dâu, Hoàng hậu tức giận không nhẹ, bởi vì Liễu Dương quận chúa là người bên nhà mẹ đẻ nàng, hiện tại xảy ra chuyện chẳng khác nào đánh mất đi mặt mũi của nàng.

Sắc mặt Hoàng đế cũng không quá tốt, nhưng khi nhìn thấy Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam tiến vào vẫn lộ ra mỉm cười.

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam chào hỏi Hoàng đế cùng Hoàng hậu.

Hoàng đế cười nói: "Từ giờ ngươi không thể gọi trẫm là Hoàng đế gia gia nữa rồi."

Như Tiểu Lam bây giờ là nghĩa nữ của nhị đệ Hoàng thượng, đương nhiên là phải sửa miệng.

Như Tiểu Lam ngọt ngào kêu lên một tiếng: "Hoàng đế bá bá."

Thanh âm ngọt lịm, trong lòng Hoàng đế tựa như được uống vào mật đường, thoải mái cực kỳ.

Vẫy vẫy tay với nàng, Hoàng đế sai người mang tráp điểm tâm tới: "Nghe Mặc Nhan nói ngươi thích ăn nhất là điểm tâm trong cung, buổi tối đi ngủ còn ầm ĩ nói mớ là muốn ăn, có phải thế không?"

Như Tiểu Lam tiếp tráp điểm tâm trừng mắt nhìn Thanh Mặc Nhan.

"Ta mới không có." Nàng chột dạ nói.

Hoàng đế cười ha ha: "Muốn ăn cứ nói với Thanh Mặc Nhan, mấy khối điểm tâm mà thôi, trẫm vẫn có thể cung cấp cho ngươi đủ ăn."

Nhìn Hoàng đế cùng tiểu nha đầu vừa nói vừa cười, tính cả Hoàng hậu, tất cả mọi người đều không nói nên tư vị trong lòng.

Đừng nhìn chỉ là ban thưởng mấy khối điểm tâm, việc này có liên quan đến hướng gió biến hóa của triều đình. Trước mắt Hoàng đế không thèm mảy may để ý đến chuyện của Liễu Dương quận chúa, chỉ lo trêu đùa tiểu nha đầu kia, sau này ai cưới nàng không phải là một bước lên mây sao?

Nghĩ đến đây, không ít người đều lặng lẽ nhìn về phía lão Hầu gia với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Xem ra không lâu sau, ngạch cửa Thanh Hầu phủ sẽ lại bị san bằng.

Như Tiểu Lam ôm tráp điểm tâm cảm tạ thánh ân.

Đúc lúc này, quản gia trong phủ chạy vào bẩm báo: "Nhị thiếu gia đã đem Liễu Dương quận chúa trở về."

Mọi người đều duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài.

Nhưng đợi thật lâu cũng không thấy nhị thiếu gia cùng Liễu Dương quận chúa bước vào cửa.

Lão Hầu gia nghi hoặc nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Chuyện này là sao?"

"Ta về trước một bước, nào biết chuyện xảy ra sau đó." Thanh Mặc Nhan thong dong nói: "Ta đã mang thi thể phạm nhân bắt cóc Liễu Dương quận chúa về đây, phụ thân muốn xem qua hay không?"

Ngày đại hỉ, chưa đợi đến lúc bái đường, đã muốn nâng người chết lên trước, lão Hầu gia cảm thấy hình ản trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện