Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 266: Tiểu Lam, dạy ta thuật âm dương được không?



Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam trở về Thanh Hầu phủ.

Buổi tối khi rửa mặt xong, Như Tiểu Lam thấy Thanh Mặc Nhan ngồi trên ghế tựa thần sắc nghiêm túc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Gia hỏa này sẽ không phải bị đả kích khi biết được thân thế của mình đi.

Như Tiểu Lam suy nghĩ.

"Vật nhỏ." Thanh Mặc Nhan khẽ gọi.

"A?" Như Tiểu Lam cơ hồ là theo bản năng đáp lời đối phương.

"Lại đây."

Như Tiểu Lam lại gần ngồi đối diện Thanh Mặc Nhan.

"Nàng có thể dạy ta sử dụng lực lượng như của nàng hay không." Thanh Mặc Nhan gằn từng chữ một.

Như Tiểu Lam kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hắn muốn sử dụng lực lượng của Âm Dương Sư?

"Có thể chứ?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là người khác, khả năng sẽ khó có thể thực hiện. Nhưng đối phương là Thanh Mặc Nhan, hắn là hài tử của trùng nương. Lại có chút âm dương nhãn...

"Ân... Tuy rằng tư chất của chàng không bằng ta." Như Tiểu Lam ra vẻ lão thành vuốt cằm: "Nhưng nể tình chàng có lòng thành kính. Ta sẽ cố gắng nhận chàng làm đồ đệ..."

"Ba! Ba!" Trong phòng vang lên tiếng động thanh thúy.

Huyền Ngọc canh giữ bên ngoài cửa lặng lẽ nhìn thoáng qua vào bên trong.

Như Tiểu Lam nằm trên đùi Thanh Mặc Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hai tay che mông.

Ô ô ô... Không nương tay như vậy, lời nói sẽ sủng ta tới tận xương đâu, một lời bất hòa liền ra tay a.

"Còn nghĩ đến chuyện muốn nhận ta làm đồ đệ của nàng nữa không?" Thanh Mặc Nhan từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Không... Không nghĩ..."

"Dạy ta sử dụng lực lượng."

"Được."

Thiếu khanh đại nhân, thái độ xin học của ngươi hình như không bình thường a.

Cửa phòng mở, Huyền Ngọc nhìn thấy Thanh Mặc Nhan buông thả mái tóc, bên ngoài khoác một kiện áo lông cừu mỏng, Như Tiểu Lam cũng vậy, tùy ý thả tóc, trên người bọc một kiện áo lông cừu dày, hai người một trước một sau đi về hướng thư phòng.

"Nói đi, ta phải làm gì mới có thể sử dụng được loại lực lượng như nàng." Thanh Mặc Nhan ngồi ở sau bàn, bộ dáng như đang xử lý việc công.

Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, lúc trước thời điểm nàng bắt đầu học thuật âm dương, ông nội đã thử lực lượng của nàng trước.

"Có thể dẫn phát lực lượng của chàng trước, nếu thuận lợi, chàng có thể học trước một vài câu chú, nhưng mà muốn học câu chú cũng rất khó nga, lại còn vô cùng khó đọc." Như Tiểu Lam cau mày, lúc trước khi nàng học mấy thứ này không thiếu lần đã bị ông nội đánh.

"Chỉ có thế?"

Như Tiểu Lam gật đầu.

"Như vậy bắt đầu đi."

Thiếu khanh đại nhân thật đúng là dứt khoát a.

Vẻ mặt Như Tiểu Lam bất đắc dĩ: "Đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, năm đó ta phải mất những sáu tháng mới dẫn phát được lực lượng."

Nàng vẽ bùa ở trên bàn, cũng bảo Thanh Mặc Nhan đem tay đặt ở giữa.

"Lát nữa ta sẽ phát động chú thuật, nếu chàng cảm giác được có lực lượng đang lôi kéo lực lượng trong cơ thể chàng, thì nhớ đừng kháng cự, lần đầu tiên thất bại là rất bình thường, chàng cũng không cần quá nhụt chí, không thể thành công trong một ngày..."

Nàng đang lải nhải nói, Thanh Mặc Nhan đột nhiên đánh gãy lời của nàng.

"Ánh sáng này, là lực lượng của ta sao?"

Như Tiểu Lam nhìn về hướng tay Thanh Mặc Nhan, kinh sợ thiếu chút nữa mềm nhũn cả hai chân.

Chuyện này không có khả năng! Hắn thế nhưng lần đầu tiên đã dẫn phát được lực lượng ra, này... Này quả thực chính là thiên tài a.

A a a, cư nhiên thu nhận được một đồ đệ thiên tài!

Nhìn biểu cảm âm tình bất định của nàng, ánh mắt Thanh Mặc Nhan híp lại.

"Lại ngứa mông?"

Như Tiểu Lam nhanh chóng dùng hai tay bảo hộ ở phía sau mình.

Thanh Mặc Nhan nhìn tay chính mình, ánh sáng màu lam nhàn nhạt từ đầu ngón tay hắn phát ra.

Đây là lực lượng của hắn? Lực lượng giống với vật nhỏ?

"Chàng có thể nhìn thấy ánh sáng trên tay mình?" Như Tiểu Lam thử hỏi.

"Đương nhiên."

"Đôi mắt âm dương của chàng quả nhiên có phẩm chất riêng. Tuy rằng không phải chuyện gì quá lớn, nhưng mà đối với một Âm Dương Sư mà nói, đây cũng rất quan trọng." Như Tiểu Lam nói xong hướng ngoài cửa gọi Huyền Ngọc tiến vào.

"Như cô nương gọi thuộc hạ có chuyện gì?" Huyền Ngọc hỏi.

Như Tiểu Lam chỉ chỉ tay Thanh Mặc Nhan: "Ngươi thấy được cái gì?"

Huyền Ngọc không thể hiểu được gãi gãi đầu: "Như cô nương là muốn thuộc hạ xem tay Thế tử sao... Cái gì cũng không có a..."

Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo: "Tốt lắm, ngươi đi ra đi."

Huyền Ngọc không hiểu ra sao đi ra ngoài.

"Thế nào, hiện tại chàng đã biết rõ?" Như Tiểu Lam cười hì hì nhìn Thanh Mặc Nhan.

Nguyên lai không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thứ ánh sáng này.

Khóe môi Thanh Mặc Nhan hơi cong lên: "Tốt lắm, kế tiếp ta phải làm gì."

Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ: "Ta sẽ dạy chàng mấy loại câu chú, trong đó còn có lau chú, nếu cổ độc trong cơ thể chàng đột nhiên phát tác, mà ta lại không có ở đó, chàng có thể tự mình phong bế nó trước, nhưng mà câu chú rất phức tạp, hơn nữa không phải chữ viết của Dạ Hạ quốc, khi chàng học khả năng sẽ có chút khó khăn."

"Thử xem." Thanh Mặc Nhan trực tiếp mang giấy bút tới.

Nhớ tới lúc trước hắn ép nàng tập viết. Trong lòng Như Tiểu Lam không khỏi trào ra chút khoái cảm trả thù. Nàng rất muốn nhìn thấy bộ dáng sứt đầu mẻ trán của Thanh Mặc Nhan khi học câu chú.

Như Tiểu Lam viết vài loại câu chú lên giấy.

Tu vi của nàng hoàn toàn là do ông nội dạy. Nhiều năm như thế, thứ duy nhất nàng học được, đều có liên quan đến thuật âm dương.

Không ít thứ nàng đã ghi tạc trong đầu.

Nghe nàng nói xong, Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn nàng.

"Còn gì nữa?"

Như Tiểu Lam phe phẩy đầu nhỏ: "Không thể nóng vội, chàng phải nhớ kỹ tất cả những gì ta nói mới được."

"Nàng nói cái này?" Thanh Mặc Nhan nhướng mày: "Còn không phải là vài câu thôi sao, ta đều nhớ kỹ rồi."

Cái gì?

Như Tiểu Lam suýt nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình.

"Chàng... Chàng lặp lại một lần nữa, để ta xem chàng có nói đúng hay không."

Thanh Mặc Nhan khinh thường lặp lại một lần.

Cư nhiên không thiếu một chữ.

Như Tiểu Lam hoàn toàn ngây người.

Thiếu khanh đại nhân, chàng đây là học bá a, chỉ nghe một lần đã có thể nhớ kỹ... Nếu ông nội còn sống mà nói nhất định sẽ hưng phấn mấy ngày mấy đêm không ngủ được đi.

Nếu thật sự hắn có thể khống chế cổ trùng trong cơ thể hắn, hắn tuyệt đối sẽ trở thành 

Âm Dương Sư cường đại nhất.

Mỗi đêm Như Tiểu Lam đều ở trong thư phòng dạy Thanh Mặc Nhan thuật âm dương, thời gian mười ngày chớp mắt đã qua.

Hôm nay là ngày cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan phát tác, thế nhưng hắn lại không giống ngày thường ở cùng nàng một tấc cũng không rời.

"Ta muốn thử lực lượng của chính mình." Thanh Mặc Nhan bình tĩnh dị thường.

Như Tiểu Lam dạy lau chú cho hắn, hắn đã có thể sử dụng thành thục, nhưng mà uy lực thế nào, phải vận dụng vào thực tế mới biết được.

Như Tiểu Lam nhấp nháy miệng, kỳ thực nàng so với hắn còn khẩn trương hơn.

"Nàng không cần đi quá xa, nếu ta thất bại..." Thanh Mặc Nhan nhìn về phía nàng.

Như Tiểu Lam lộ ra mỉm cười xán lạn: "Chàng yên tâm, lúc nào ta cũng ở đây."

Thanh Mặc Nhan cười đạm nhiên, nhìn ánh chiều tà dần dần biến mất ngoài cửa sổ.

Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn cần, vật nhỏ của hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ lại đây, trợ giúp hắn.

Chính là có một số việc, hắn cần phải tự mình đối mặt, nếu không thể diệt trừ Cổ vương trong cơ thể, như vậy hắn chỉ có thể chiến thắng nó, khống chế nó.

Khiến nó tùy thời để hắn sử dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện