Ta Rất Mỹ Vị
Chương 71: Ngoại truyện 1
Triều đại này không cấm đi lại vào ban đêm, lúc nửa đêm những giữa phố phường vẫn đèn đuốc sáng trưng, buôn bán như ban ngày.
Bên trong quán canh thịt dê của nhà họ Tống, ba bàn lớn đều ngồi đầy người, đều là những đại hán mặc áo lông, trời rét cóng, áo lông trên người cũng không mấy áp nhưng mà một chén canh thịt dê nóng và bánh nướng lót bụng cũng đã đủ để khiến gò má bọn họ nóng lên, một chén sau đó lại một chén, tiền công ngày hôm nay còn sót lại chút nào sao?
Nhưng mà, có tiền thì còn ai để ý đến chuyện khác chứ.
Tống đại lang ngồi xổm xuống đậy nắp bình nước, lúc đứng dậy thì càng hoảng sợ, trước quầy hàng của hắn ta bỗng xuất hiện một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt tuấn tú có vẻ ngoài uy phong, mặc cẩm y, tóc đen buộc hết lên, dưới vầng trán sáng bóng là một đôi mắt tối tăm, da vô cùng trắng càng làm nổi bật môi đỏ răng trắng khiến người khác âm thầm khen ngợi là một thiếu niên tuấn tú văn nhã.
Tống đại lang không biết vì sao thiếu niên này lại ghé vào sạp nhỏ của mình, căng thẳng hỏi: "Tiểu lang quân, muốn ăn chút gì sao?"
Giọng nói của thiếu niên này cũng giống như vẻ bề ngoài, vẫn chưa bể giọng, thậm chí còn có vài phần trong trẻo giống như là một tiểu nương tử vậy, nhưng mà động tác lại rất thoải mái, hắn lấy ra năm đồng tiền, cười cười với Tống đại lang: "Cho ta một chén canh thịt dê, nhiều thịt dê chút."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tống đại lang luôn cảm thấy tiếng húp canh thịt dê của những đại tráng bên cạnh có vẻ vang dội hơn nhiều, nhưng mà hắn bị nụ cười của thiếu niên làm cho mặt đỏ đến mang tai, cũng không nghĩ được gì nhiều, căng thẳng chuẩn bị thức ăn.
Bề ngoài đẹp thì dù là nam hay nữ cũng dễ khiến người ta cảm thấy có cảm tình mà, thường ngày lúc rảnh rỗi Tống đại lang vẫn hay nói chuyện phiếm vài câu với khách để kéo gần quan hệ, lúc này lại cảm thấy miệng mồm có hơi vụng về, một lát sau lúc bưng canh thịt dê ra mới nói một câu: "Mùa đông này... lạnh một cách khác thường, hoa mai ngoài thành cũng đã nở sớm."
Tống đại lang vốn tưởng là tiểu lang quân này sẽ không phản ứng, lại thấy hắn có vẻ rất tốt tính cười cười: "Trời lạnh thì thức ăn nóng mới bán chạy." Theo đó, hắn còn nhìn thoáng qua mấy hán tử đang ăn rất ngon kia."
"Đúng, đúng, việc buôn bán của ta cũng tốt hơn nhiều..." Tống đại lang đáp một tràng: "Ngài cẩn thận nóng."
Một tay của thiếu niên chậm rãi cầm chén canh thịt dê nóng hổi lên, ngón tay trắng nõn nhưng lại không hề sợ nóng, vững vàng bước đến bàn bên cạnh, nói với một đại hán: "Huynh đài, có thể cho ta ngồi cùng không?"
Đại hán kia ngẩng đầu nhìn thiếu niên, miệng phả ra hơi nóng, khóe miệng vẫn còn dính chút nước miếng: "Được."
Gã nhường ra một chỗ trống, thiếu niên cũng không hề ngại vẻ thô tục của gã, ngồi xuống, uống từng ngụm từng ngụm canh thịt dê.
Tống đại lang nhận ra mấy người kia cũng đang lén nhìn thiếu niên kia, nhưng mà có vẻ như cũng không có vấn đề gì, vì ban nãy hắn cũng không nhịn được nhìn thêm, trong lòng suy đoán thiếu niên này là một học trò.
Những đại hán kia nhìn thiếu niên uống xong canh thịt dê, không có dáng vẻ mời mọc như Tống đại lang ban nãy mà nhìn chằm chằm thiếu niên này.
Một người trong số đó mở miệng cười, tiếp lời nói: "Tiểu ca là người đọc sách sao?"
Tống đại lang vểnh tai lắng nghe, hắn ta cũng đoán được tiểu ca này hẳn là người đọc sách.
Thiếu niên lang lại không nhanh không chậm nói: "Chưa từng đọc sách gì cả, trong nhà cũng không nuôi người rảnh rỗi nên ta làm chân chạy ở nha môn kiếm miếng cơm."
Lời này thật sự rất kỳ quái, dạng gia đình thế nào có thể cho ăn mặc như vậy nhưng lại muốn để cho nhi tử tuổi nhỏ làm chân chạy ở nha môn?
Tuy là động tác của thiếu niên văn nhã nhưng cũng đã nhanh chóng uống xong một chén canh thịt dê, đứng dậy.
Hắn vừa đứng dậy thì những đại hán khác cũng đứng lên, vô cùng đồng loạt.
Trong lòng Tống đại lang cảm thấy không đúng, nhìn tư thế của mấy người này không phải là muốn cướp tiền chứ? Hắn ta nhịn không được nhắc nhở một câu: "Tạm biệt chư vị, gần đây phường binh thường xuyên tuần tra ban đêm, cẩn thận bị phạt tiền."
Nhìn thì có vẻ như hắn ta đang nhắc nhở bọn họ cẩn thận bị phường binh phạt, nhưng thật ra là mong thiếu niên này nhanh chóng chạy đi tìm phương binh để bảo vệ.
Thiếu niên quay đầu cười với Tống đại lang: "Đa tạ, ông chủ cũng dọn quầy hàng sớm một chút!"
...
Gần như là rất ăn ý, thiếu niên và mười tên đại hán một trước một sau đi trên cùng một con đường, không nói tiếng nào, thiếu niên này càng chạy càng nhanh, càng đi càng lệch, cuối cùng đi vào một hẻm cụt.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, mười tên đại hán cũng đã vây đến gần.
Đại hán đáp lời thiếu niên đầu tiên đã lộ ra nụ cười thèm thuồng: "Tiểu nương tử, hơn nửa đêm một mình đi trên đường, chơi vui không?"
Thì ra "thiếu niên" này đúng là nữ nhân, mặc nam trang đi trên đường ăn đêm, lúc này ngược lại cũng không hoảng sợ, nhàn nhạt nở nụ cười: "Trời lạnh, đi ăn chút thức ăn nóng. Sao ngươi biết ta là tiểu nương tử?"
Đại hán hít mũi một cái, cười âm u: "Chỉ cần ngửi một cái, là biết."
Mấy đại hán khác càng mất kiên nhẫn, miệng ngày càng lớn, nước bọt tí tách rơi trên nền đá xanh, hoàn toàn không giống người.
Tiểu nương tử này cũng lấy một thẻ bài bằng đồng bên hông ra, lắc lắc trước mặt bọn họ một cái, gương mặt non nớt hết sức nghiêm túc: "Chuyện của Hoàng Thành Tư, các vị, mượn lỗ tai các người dùng một chút."
Những người này sửng sốt một chút.
Hoàng Thành Tư không thuộc Tam nha, làm việc độc lập, mọi người thường gọi bọn họ là "Sát tử", chuyên trách công việc kinh đô, ngay cả các quan lại nội vụ cũng bị tra xét. Nhưng mà bọn họ biết trong đó còn có một bộ phận chuyên điều tra những việc yêu dị kinh đô, bảo vệ an toàn của cung điện từ một phương diện khác.
Nếu như gặp dị thú yêu vật thì sẽ bao vây tiêu diệt, cắt tai đếm.
Tiểu nương tử trước mắt này thật sự là sát tử của Hoàng Thành Tư?
Đại tráng cầm đầu không nhịn được cười ha ha: "Bản thân ngươi mê người như vậy mà lại làm việc cho Hoàng Thành Tư? Thật sự nực cười."
Tiểu nương tử mỉm cười.
Mọi người đang cười cười bỗng nhiên biến sắc, không cười nổi. Bởi vì bọn họ nghĩ ra một... ý khác.
Tiểu nương tử này có mùi mê người như vậy, lại là tiểu nương tử làm việc ở Hoàng Thành Tư, chẳng lẽ thật ra là người do Hoàng Thành Tư nuôi để dụ dỗ dị thú?
Bọn họ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ đó là một cái bẫy, thảo nào tiểu nương tử này không hề kiêng nể gì bọn họ như vậy, còn cố ý dẫn bọn họ đến nơi vắng vẻ, chỉ trách bọn họ nhất thời bị thức ăn ngon đầu độc.
"Đừng lo lắng, chỉ có ta." Tiểu nương tử nhẹ giọng nói, nàng cởi áo khoác ra để lộ đai lưng bó lấy trang phục, dưới chân đi một đôi giày màu đen, khí khái anh hùng hừng hực.
Mười tên đại hán do dị thú hóa thành này không dám lơ là, ai biết được tiểu nương tử này nói thật hay giả, bọn họ từng người một biến về nguyên hình, nằm sấp trên mặt đất nhìn về phía tiểu nương tử thấp giọng rít gào.
Trong mắt tiểu nương tử lóe lên tia tham lam, môi hồng nộn hé mở, đồng thời ngày càng mở lớn, cả người hóa thành một dị thú lớn bằng con chó, đôi mắt màu vàng nhạt chớp chớp, xoay đầu.
Mười con dị thú "gào" một tiếng tê liệt nằm trên mặt đất, không thể nào ngăn cản được khí thế đang sợ tỏa ra từ người nàng, sợ hãi thần phục. Trong lòng vô cùng hối hận, đồng thời cũng khó có thể tin.
...
Tiểu nương tử thong thả ung dung lau mép một cái, vừa mặc áo choàng vừa đi ra khỏi hẻm cụt, trong tay cầm thêm một cái túi gấm.
Vừa ra đã thấy ông chủ sạp Tống đại lang đang đứng trên con phố vắng người nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu lang quân, ngài cắt đuôi những người đó rồi sao?"
Càng nghĩ hắn càng không yên lòng bèn đi về hướng bọn họ rời đi xem sao.
Tiểu nương tử kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: "Ta không sao. Ông chủ, sau này nếu như ông có kẻ thù gì đó, hãy đến Thừa Thiên Môn tìm đại một người, nói với người đó là tìm Hạ Thì là được."
Trong lòng Tống đại lang run lên, Thừa Thiên Môn là chỗ của Hoàng Thành Tư, không lẽ tiểu lang quân này là "chân chạy" chạy Hoàng Thành Tư sao?
Tống đại lang còn định nói thêm gì đó thì đã thấy tiểu lang quân này xoay người rời đi, đưa lưng về phía hắn, tiêu sái giơ tay lên ra dấu tạm biệt.
Tác giả nghĩ: Hì hì, vẫn là một Tiệu Hạ còn khá non nớt.
Bên trong quán canh thịt dê của nhà họ Tống, ba bàn lớn đều ngồi đầy người, đều là những đại hán mặc áo lông, trời rét cóng, áo lông trên người cũng không mấy áp nhưng mà một chén canh thịt dê nóng và bánh nướng lót bụng cũng đã đủ để khiến gò má bọn họ nóng lên, một chén sau đó lại một chén, tiền công ngày hôm nay còn sót lại chút nào sao?
Nhưng mà, có tiền thì còn ai để ý đến chuyện khác chứ.
Tống đại lang ngồi xổm xuống đậy nắp bình nước, lúc đứng dậy thì càng hoảng sợ, trước quầy hàng của hắn ta bỗng xuất hiện một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt tuấn tú có vẻ ngoài uy phong, mặc cẩm y, tóc đen buộc hết lên, dưới vầng trán sáng bóng là một đôi mắt tối tăm, da vô cùng trắng càng làm nổi bật môi đỏ răng trắng khiến người khác âm thầm khen ngợi là một thiếu niên tuấn tú văn nhã.
Tống đại lang không biết vì sao thiếu niên này lại ghé vào sạp nhỏ của mình, căng thẳng hỏi: "Tiểu lang quân, muốn ăn chút gì sao?"
Giọng nói của thiếu niên này cũng giống như vẻ bề ngoài, vẫn chưa bể giọng, thậm chí còn có vài phần trong trẻo giống như là một tiểu nương tử vậy, nhưng mà động tác lại rất thoải mái, hắn lấy ra năm đồng tiền, cười cười với Tống đại lang: "Cho ta một chén canh thịt dê, nhiều thịt dê chút."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tống đại lang luôn cảm thấy tiếng húp canh thịt dê của những đại tráng bên cạnh có vẻ vang dội hơn nhiều, nhưng mà hắn bị nụ cười của thiếu niên làm cho mặt đỏ đến mang tai, cũng không nghĩ được gì nhiều, căng thẳng chuẩn bị thức ăn.
Bề ngoài đẹp thì dù là nam hay nữ cũng dễ khiến người ta cảm thấy có cảm tình mà, thường ngày lúc rảnh rỗi Tống đại lang vẫn hay nói chuyện phiếm vài câu với khách để kéo gần quan hệ, lúc này lại cảm thấy miệng mồm có hơi vụng về, một lát sau lúc bưng canh thịt dê ra mới nói một câu: "Mùa đông này... lạnh một cách khác thường, hoa mai ngoài thành cũng đã nở sớm."
Tống đại lang vốn tưởng là tiểu lang quân này sẽ không phản ứng, lại thấy hắn có vẻ rất tốt tính cười cười: "Trời lạnh thì thức ăn nóng mới bán chạy." Theo đó, hắn còn nhìn thoáng qua mấy hán tử đang ăn rất ngon kia."
"Đúng, đúng, việc buôn bán của ta cũng tốt hơn nhiều..." Tống đại lang đáp một tràng: "Ngài cẩn thận nóng."
Một tay của thiếu niên chậm rãi cầm chén canh thịt dê nóng hổi lên, ngón tay trắng nõn nhưng lại không hề sợ nóng, vững vàng bước đến bàn bên cạnh, nói với một đại hán: "Huynh đài, có thể cho ta ngồi cùng không?"
Đại hán kia ngẩng đầu nhìn thiếu niên, miệng phả ra hơi nóng, khóe miệng vẫn còn dính chút nước miếng: "Được."
Gã nhường ra một chỗ trống, thiếu niên cũng không hề ngại vẻ thô tục của gã, ngồi xuống, uống từng ngụm từng ngụm canh thịt dê.
Tống đại lang nhận ra mấy người kia cũng đang lén nhìn thiếu niên kia, nhưng mà có vẻ như cũng không có vấn đề gì, vì ban nãy hắn cũng không nhịn được nhìn thêm, trong lòng suy đoán thiếu niên này là một học trò.
Những đại hán kia nhìn thiếu niên uống xong canh thịt dê, không có dáng vẻ mời mọc như Tống đại lang ban nãy mà nhìn chằm chằm thiếu niên này.
Một người trong số đó mở miệng cười, tiếp lời nói: "Tiểu ca là người đọc sách sao?"
Tống đại lang vểnh tai lắng nghe, hắn ta cũng đoán được tiểu ca này hẳn là người đọc sách.
Thiếu niên lang lại không nhanh không chậm nói: "Chưa từng đọc sách gì cả, trong nhà cũng không nuôi người rảnh rỗi nên ta làm chân chạy ở nha môn kiếm miếng cơm."
Lời này thật sự rất kỳ quái, dạng gia đình thế nào có thể cho ăn mặc như vậy nhưng lại muốn để cho nhi tử tuổi nhỏ làm chân chạy ở nha môn?
Tuy là động tác của thiếu niên văn nhã nhưng cũng đã nhanh chóng uống xong một chén canh thịt dê, đứng dậy.
Hắn vừa đứng dậy thì những đại hán khác cũng đứng lên, vô cùng đồng loạt.
Trong lòng Tống đại lang cảm thấy không đúng, nhìn tư thế của mấy người này không phải là muốn cướp tiền chứ? Hắn ta nhịn không được nhắc nhở một câu: "Tạm biệt chư vị, gần đây phường binh thường xuyên tuần tra ban đêm, cẩn thận bị phạt tiền."
Nhìn thì có vẻ như hắn ta đang nhắc nhở bọn họ cẩn thận bị phường binh phạt, nhưng thật ra là mong thiếu niên này nhanh chóng chạy đi tìm phương binh để bảo vệ.
Thiếu niên quay đầu cười với Tống đại lang: "Đa tạ, ông chủ cũng dọn quầy hàng sớm một chút!"
...
Gần như là rất ăn ý, thiếu niên và mười tên đại hán một trước một sau đi trên cùng một con đường, không nói tiếng nào, thiếu niên này càng chạy càng nhanh, càng đi càng lệch, cuối cùng đi vào một hẻm cụt.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, mười tên đại hán cũng đã vây đến gần.
Đại hán đáp lời thiếu niên đầu tiên đã lộ ra nụ cười thèm thuồng: "Tiểu nương tử, hơn nửa đêm một mình đi trên đường, chơi vui không?"
Thì ra "thiếu niên" này đúng là nữ nhân, mặc nam trang đi trên đường ăn đêm, lúc này ngược lại cũng không hoảng sợ, nhàn nhạt nở nụ cười: "Trời lạnh, đi ăn chút thức ăn nóng. Sao ngươi biết ta là tiểu nương tử?"
Đại hán hít mũi một cái, cười âm u: "Chỉ cần ngửi một cái, là biết."
Mấy đại hán khác càng mất kiên nhẫn, miệng ngày càng lớn, nước bọt tí tách rơi trên nền đá xanh, hoàn toàn không giống người.
Tiểu nương tử này cũng lấy một thẻ bài bằng đồng bên hông ra, lắc lắc trước mặt bọn họ một cái, gương mặt non nớt hết sức nghiêm túc: "Chuyện của Hoàng Thành Tư, các vị, mượn lỗ tai các người dùng một chút."
Những người này sửng sốt một chút.
Hoàng Thành Tư không thuộc Tam nha, làm việc độc lập, mọi người thường gọi bọn họ là "Sát tử", chuyên trách công việc kinh đô, ngay cả các quan lại nội vụ cũng bị tra xét. Nhưng mà bọn họ biết trong đó còn có một bộ phận chuyên điều tra những việc yêu dị kinh đô, bảo vệ an toàn của cung điện từ một phương diện khác.
Nếu như gặp dị thú yêu vật thì sẽ bao vây tiêu diệt, cắt tai đếm.
Tiểu nương tử trước mắt này thật sự là sát tử của Hoàng Thành Tư?
Đại tráng cầm đầu không nhịn được cười ha ha: "Bản thân ngươi mê người như vậy mà lại làm việc cho Hoàng Thành Tư? Thật sự nực cười."
Tiểu nương tử mỉm cười.
Mọi người đang cười cười bỗng nhiên biến sắc, không cười nổi. Bởi vì bọn họ nghĩ ra một... ý khác.
Tiểu nương tử này có mùi mê người như vậy, lại là tiểu nương tử làm việc ở Hoàng Thành Tư, chẳng lẽ thật ra là người do Hoàng Thành Tư nuôi để dụ dỗ dị thú?
Bọn họ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ đó là một cái bẫy, thảo nào tiểu nương tử này không hề kiêng nể gì bọn họ như vậy, còn cố ý dẫn bọn họ đến nơi vắng vẻ, chỉ trách bọn họ nhất thời bị thức ăn ngon đầu độc.
"Đừng lo lắng, chỉ có ta." Tiểu nương tử nhẹ giọng nói, nàng cởi áo khoác ra để lộ đai lưng bó lấy trang phục, dưới chân đi một đôi giày màu đen, khí khái anh hùng hừng hực.
Mười tên đại hán do dị thú hóa thành này không dám lơ là, ai biết được tiểu nương tử này nói thật hay giả, bọn họ từng người một biến về nguyên hình, nằm sấp trên mặt đất nhìn về phía tiểu nương tử thấp giọng rít gào.
Trong mắt tiểu nương tử lóe lên tia tham lam, môi hồng nộn hé mở, đồng thời ngày càng mở lớn, cả người hóa thành một dị thú lớn bằng con chó, đôi mắt màu vàng nhạt chớp chớp, xoay đầu.
Mười con dị thú "gào" một tiếng tê liệt nằm trên mặt đất, không thể nào ngăn cản được khí thế đang sợ tỏa ra từ người nàng, sợ hãi thần phục. Trong lòng vô cùng hối hận, đồng thời cũng khó có thể tin.
...
Tiểu nương tử thong thả ung dung lau mép một cái, vừa mặc áo choàng vừa đi ra khỏi hẻm cụt, trong tay cầm thêm một cái túi gấm.
Vừa ra đã thấy ông chủ sạp Tống đại lang đang đứng trên con phố vắng người nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu lang quân, ngài cắt đuôi những người đó rồi sao?"
Càng nghĩ hắn càng không yên lòng bèn đi về hướng bọn họ rời đi xem sao.
Tiểu nương tử kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: "Ta không sao. Ông chủ, sau này nếu như ông có kẻ thù gì đó, hãy đến Thừa Thiên Môn tìm đại một người, nói với người đó là tìm Hạ Thì là được."
Trong lòng Tống đại lang run lên, Thừa Thiên Môn là chỗ của Hoàng Thành Tư, không lẽ tiểu lang quân này là "chân chạy" chạy Hoàng Thành Tư sao?
Tống đại lang còn định nói thêm gì đó thì đã thấy tiểu lang quân này xoay người rời đi, đưa lưng về phía hắn, tiêu sái giơ tay lên ra dấu tạm biệt.
Tác giả nghĩ: Hì hì, vẫn là một Tiệu Hạ còn khá non nớt.
Bình luận truyện