Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 46: Bị đau trách không biết điều



Edit + Beta: Vịt

Không biết lúc nào, cô gái kia đã bị mấy người đàn ông trung niên xem náo nhiệt cười khà khà đẩy vào trong phòng.

Cô gái đỡ Dư Bảo Nguyên tới trên giường, nuốt ngụm nước miếng, "Tôi giúp anh."

Dư Bảo Nguyên thở hổn hển, cả người co rút đau đớn, "Cút, cút ra!"

Cô gái đánh bạo tiến lên, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của Dư Bảo Nguyên.

Nếu là bình thường, tiểu cô nương như vậy, Dư Bảo Nguyên một tay là có thể trực tiếp đè cô ta lại. Nhưng lúc này không giống xưa, hiệu quả của thuốc mê liền khiến cả người không còn chút sức lực nào, mặc cho người định đoạt.

Cả người cậu mềm nhũn, tay chân đều không nghe sai sử, hẳn một chút khí lực cũng không ra được.

Cô nương cởi áo sơ mi cậu ra, nhìn thân thể trắng nõn lại khỏe mạnh lộ ra của Dư Bảo Nguyên, sắc mặt đỏ bừng. Cô ta duỗi cái tay hơi thô ráp ra, nhẹ nhàng sờ sờ xương quai xanh Dư Bảo Nguyên, từ từ xọet xuống, xoẹt qua cơ ngực mỏng manh kia, lại từ từ đi xuống......

Trong mắt cô gái nhất thời lộ ra một tia nghi ngờ.

Bụng này, sao giống mang thai vậy?

Tuy vậy, cô ta cũng mắc cỡ hai tai đỏ máu, tay hơi run.

Người đàn ông này, khí chất lỗi lạc, tướng mạo thật sự rất tuấn tú, rất đẹp trai.

Vóc người và tỷ lệ cũng là đẹp nhất trong số đàn ông cô ta từng gặp.

Sau này, cậu chính là người chồng mà một mình cô ta độc hưởng.

Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy có người đang đụng vào mình, "Cút...... Cút đi, cách tôi xa chút......"

Cậu vô lực mà hô, vung tay lên, lật đổ một cái bình gốm ở bên cạnh. Bình gốm nhất thời vỡ một mảnh lớn, mảnh nhỏ sắc bén lóe hàn quang bén nhọn.

Cô gái cắn răng, kiên định nói: "Anh đừng nghĩ nữa, cậu của anh đã sớm sắp xếp xong xuôi những thứ này. Cậu của anh ở trong thôn rất có nhân mạch, anh không tìm được người giúp anh đâu. Ông ấy để chúng ta hôm nay làm chuyện, anh nếu nghe lời ông ấy, mọi người đều tốt, không phải sao?"

Dư Bảo Nguyên mà cắn khớp hàm.

"Hơn nữa, tôi cũng là xử nữ. Trong nhà lo lắng hôn sự, tôi gả cho anh, chúng ta sau này sống thật tốt, được không?"

Nghĩ như vậy, cô gái trực tiếp cúi đầu xuống, giống như lúc trước nghĩ, định ở trên môi Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng hôn -

Cô ta vừa định hôn xuống, ai biết một con mèo phía sau giống như phát điên nhào lên, mạnh mẽ túm cổ cô ta.

Cô ta hét lên một tiếng, vừa quay đầu liền ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi.

Tiếng thét chói tai này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bên ngoài, Cậu và mợ lập tức đẩy cửa đi vào, vừa thấy cảnh gáy cô gái này chảy máu, liền kinh ngạc hỏi: "Cháu con không chế phục được nó?"

"Là mèo, mèo túm cháu."

Cậu mặt lạnh, hướng mợ giương cằm lên, "Bà đi."

Mợ nhìn con mèo nhỏ vẻ mặt đề phòng, từ một bên với tay cầm lưới, hướng con mèo chụp, không chụp được. Bà ta hận đến nghiến răng, chạy điên khắp phòng.

(Truyện chỉ được đăng tại Truyện Bất Hủ humat3 và Sweek humat170893)

Khoai Sọ vốn có thể tránh né, nhưng không chịu được trong móng vuốt đâm quá nhiều vụn gỗ, máu chảy đầm đìa, vừa chạy trốn, mấy vụn gỗ kia liền đâm vào càng sâu, khiến con mèo nhỏ này nhất thời chân trước mềm nhũn, rơi xuống. Mợ thừa dịp thời cơ này, chụp lưới vào, trực tiếp trói chặt Khoai Sọ lại.

Đứa con béo ú kia của bà ta cũng giống như tham gia náo nhiệt chen vào, vẻ mặt kinh hỉ, "Mẹ, con muốn chơi mèo!"

"Cầm ra đi!" Mợ giống như ghét bỏ trực tiếp nhét mèo cho thằng con béo của bà ta, "Đừng để nó chạy. Con muốn chơi thì cầm ra ngoài chơi."

Thằng con béo kia đắc ý cười hai tiếng, túm cổ Khoai Sọ, "Mình đã nói mình nhất định có thể chơi với con mèo này. Khà khà, mày còn chạy, tao xem mày chạy đi đâu!"

Khoai Sọ điên cuồng mà vùng vẫy, nhưng lực tay của tiểu mập này rất lớn, nó một con mèo nhỏ, hoàn toàn không tránh thoát được.

"Meoww"

Nó thê lương mà kêu một tiếng, vô lực mà vẫy chân trước chảy máu, hao hết khí lực quay đầu nhìn chủ nhân chật vật vùng vẫy trên giường, đôi mắt tròn xoe kia tuôn nước, giống như muốn khóc ra vậy.

Dư Bảo Nguyên hao hết khí lực nắm mảnh gốm trong lòng bàn tay, mảnh gốm sắc bén đâm rách bàn tay, máu đầy tay. Nhưng đồng thời, cảm giác đau sắc bén kia khiến ý thức cậu tỉnh táo hơn chút.

Cậu liều mạng mà cắn răng, từ trên giường lật xuống, thừa dịp Cậu không chuẩn bị, chợtt nhào về phía trước, hao hết tất cả khí lực đâm mảnh vỡ thật sâu vào trong đùi Cậu, "ĐCM, mày không chết tử tế được!"

"Đệt, mày còn dám đâm tao!"

Cậu dữ dội rống lên ra tiếng.

Vừa cúi đầu, chỉ thấy quần mình bị đâm rách, mảnh gốm đã đâm vào trong thịt đùi ông ta, máu nhất thời không khống chết được chảy xuống. Vết thương rất sâu, chỉ suýt nữa đã đâm vào đặc trưng phái nam của ông ta.

Tên đàn ông trung niên này nhất thời giống như con mãnh thú nổi điên, giơ chân lên trực tiếp đạp mạnh vào đầu Dư Bảo Nguyên: "ĐMM đồ chó, mày dám đâm ông! Tao con mẹ nó đánh chết mày!"

Vừa nói, ông ta trực tiếp từ bên cạnh rút ra cây gậy, bộp một tiếng hung hăng mà quất vào trên lưng Dư Bảo Nguyên.

"A -"

Dư Bảo Nguyên bị đau mà hô một tiếng, sau lưng đau rát.

"Mẹ kiếp, xem ra dược hiệu vẫn chưa hoàn toàn phát huy, đồ chó này còn có khí lực đả thương người!" Cậu hùng hùng hổ hổ, hung hăng nhổ một ngụm đờm về phía Dư Bảo Nguyên.

Mợ kiểm tra vết thương của Cậu, "Tôi ra ngoài rửa vết thương cho ông, trước nhốt nó một lát, lát nữa là đàng hoàng."

Vừa nói, mấy người hùng hùng hổ hổ mà ra cửa, rầm một tiếng, hung hăng khóa cửa lại.

Đứa nhỏ......

Khoai Sọ......

Dư Bảo Nguyên đau đến nước mắt đều chảy ra. Cậu ôm chặt bụng mình, cả người phát run.

Lúc này, cậu mới cảm thấy tuyệt vọng và vô trợ triệt để.

Cậu thậm chí ngay cả hai chữ cứu mạng cũng không kêu ra được.

Ở trong căn phòng nhỏ nát chật hẹp tối om này, cậu bắt đầu khẩn cầu ông trời mở mắt, phái người tới cứu cậu. Cho dù người này là Cố Phong cũng dược, cầu hắn, tới cứu cậu, cứu con của bọn họ.

Bên ngoài vẫn ồn ào, nhưng trong căn phòng này chỉ còn lại nức nở trầm thấp của Dư Bảo Nguyên, và mùi máu tươi nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện