Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 54: Lần này thanh toán xong với anh
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên vừa nghe lời này, cả người hơi hơi chấn động.
Sau đó cậu kéo ra một nụ cười, nói: "Anh đừng nghe bọn họ nói lung tung. Tôi là nam, sẽ không mang thai. Trong thân thể tôi là nhọt."
"Bác sĩ đã nói với tôi hết rồi," Cố Phong hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, giống như muốn nhìn thấu người đàn ông này, "Là con của tôi, không sai chứ?"
Dư Bảo Nguyên hất đầu đi, một câu nói cũng không nói.
"Nói chuyện!"
Cố Phong thấy cậu không phối hợp như vậy, không nhịn được tính khí, gầm nhẹ một tiếng.
Trong phòng bệnh trầm mặc một lúc lâu, mới nghe thấy Dư Bảo Nguyên nói trầm: "Anh đều biết rồi, còn con mẹ nó hỏi cái gì."
Cố Phong nhịn cơn giận của mình, ngồi xuống bên giường cậu. Thấy cậu vẫn đưa lưng về phía mình, hai tay hành động, xoay người cậu lại, mạnh mẽ để cho cậu đối mặt với mình, "Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, cậu có phải định sinh con ra mới nói với tôi?"
Dư Bảo Nguyên hừ cười nói: "Anh nhầm rồi."
Ánh mắt Cố Phong rất thâm trầm, thẳng tắp mà nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Trước chuyện này," Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, "Tôi định đến chết cũng không nói với anh."
Cố Phong nắm cổ tay Dư Bảo Nguyên, giận tới muốn nắm đứt nó, "Được, Dư Bảo Nguyên, cậu có gan!"
"Tôi quả thực có gan, gan ở trong bụng đấy," Chuyện tới đầu, Dư Bảo Nguyên nhưng không có một tia khẩn trương bị vạch trần, ngược lại có thể tự nhiên mà nói giỡn, "Cố Phong, tôi cầu anh một chuyện."
Cố Phong khó chịu mà quay đầu qua, "Nói."
"5 năm qua anh nợ tôi, lần này anh đã cứu mạng tôi và con tôi, cho nên chúng ta coi như thanh toán xong," Dư Bảo Nguyên chớp chớp mắt, đưa tay len lén sờ sờ bụng mình, "Anh coi như tặng cho tôi viên t*ng trùng. Đứa nhỏ này sinh ra, tôi tự nuôi, tuyệt sẽ không hỏi anh đòi một phần tiền phí nuôi dưỡng, tuyệt sẽ không để nó xuất hiện trước mặt anh. Chúng ta giờ giải tán, được không?"
Mắt Cố Phong đốt lửa giận, giống như muốn rõ rành rành chết cháy trước mặt người này.
"Anh xem, anh cũng không thích tôi, đứa nhỏ tôi sinh ra anh khẳng định cũng coi là gánh nặng," Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, cười khổ nói, "Nói không chừng, đứa nhỏ này sau này còn sẽ trở thành nhược điểm người khác công kích anh. Anh coi như...... Chưa từng biết chuyện này, nhé? Anh và Trần Lập Ninh hạnh phúc mỹ mãn, tôi và con nhất định cách thật xa, được không?"
Cố Phong giống như sói ác nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, sau đó từ trong kẽ răng tàn bạo mà nặn ra 3 chữ: "Cậu đừng hòng!"
Dư Bảo Nguyên thở dài, "Cái này không thú vị. Anh cũng không yêu tôi, không cần vì một đứa con khiến mọi người đều không vui, anh như vậy......"
"Cậu nhanh đi ngủ nghỉ ngơi cho tôi," Cố Phong vọt tiếng đứng dậy, "Chuyện khác cậu đừng nghĩ, không thể nào."
Dứt lời, trực tiếp bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh. Bước chân kia hơi có vẻ lộn xộn, giống như là cố ý trốn tránh.
Dư Bảo Nguyên nhìn bóng lưng Cố Phong rời đi, thở dài.
Mẹ kiếp, đồ thối, xin đừng phiền hà nữa!
Cố Phong đi ra phòng bệnh, không tự chủ được mà dựa vào trên vách tường lạnh như băng ngoài phòng bệnh.
Không có chút chuẩn bị nào mà trở thành sắp làm bố, cho dù là hắn, cũng có mấy phần bối rối và luống cuống.
"Cố tổng," Âm thanh Tiểu Chu ở bên cạnh vang lên, "Chuyện chuyển viện đã làm xong. Viện trưởng Tô bên kia đã thông báo qua, đợi tới khi tình huống trợ lý Dư bên này ổn định, là có thể chuyển tới phòng bệnh đặc biệt bên kia."
"Ừ," Cố Phong gật gật đầu, âm thanh hơi lạnh, "Chuyện của Cậu cậu ấy bên kia, cậu đi theo, có kết quả nói với tôi."
"Vâng."
Cố Phong trầm trầm thở dài, giống như nút thắt trong lòng nới lỏng ra. Hắn quay đầu đi, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhỏ, nhìn Dư Bảo Nguyên nằm trong phòng bệnh.
Cậu thoạt nhìn cực kỳ mệt nhọc suy yếu, nằm ở trên giường bệnh, nhắm hai mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
Nếu như vĩnh viễn đều ngoan ngoãn như vậy là tốt rồi, Cố Phong nghĩ, vô luận như thế nào, hắn sẽ chịu trách nhiệm làm cha. Nếu như Dư Bảo Nguyên nghe lời một chút, ngoan một chút, hắn có thể thử không đối với cậu như trước nữa, hắn có thể thử đối tốt với cậu.
Dư Bảo Nguyên vừa nghe lời này, cả người hơi hơi chấn động.
Sau đó cậu kéo ra một nụ cười, nói: "Anh đừng nghe bọn họ nói lung tung. Tôi là nam, sẽ không mang thai. Trong thân thể tôi là nhọt."
"Bác sĩ đã nói với tôi hết rồi," Cố Phong hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, giống như muốn nhìn thấu người đàn ông này, "Là con của tôi, không sai chứ?"
Dư Bảo Nguyên hất đầu đi, một câu nói cũng không nói.
"Nói chuyện!"
Cố Phong thấy cậu không phối hợp như vậy, không nhịn được tính khí, gầm nhẹ một tiếng.
Trong phòng bệnh trầm mặc một lúc lâu, mới nghe thấy Dư Bảo Nguyên nói trầm: "Anh đều biết rồi, còn con mẹ nó hỏi cái gì."
Cố Phong nhịn cơn giận của mình, ngồi xuống bên giường cậu. Thấy cậu vẫn đưa lưng về phía mình, hai tay hành động, xoay người cậu lại, mạnh mẽ để cho cậu đối mặt với mình, "Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, cậu có phải định sinh con ra mới nói với tôi?"
Dư Bảo Nguyên hừ cười nói: "Anh nhầm rồi."
Ánh mắt Cố Phong rất thâm trầm, thẳng tắp mà nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Trước chuyện này," Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, "Tôi định đến chết cũng không nói với anh."
Cố Phong nắm cổ tay Dư Bảo Nguyên, giận tới muốn nắm đứt nó, "Được, Dư Bảo Nguyên, cậu có gan!"
"Tôi quả thực có gan, gan ở trong bụng đấy," Chuyện tới đầu, Dư Bảo Nguyên nhưng không có một tia khẩn trương bị vạch trần, ngược lại có thể tự nhiên mà nói giỡn, "Cố Phong, tôi cầu anh một chuyện."
Cố Phong khó chịu mà quay đầu qua, "Nói."
"5 năm qua anh nợ tôi, lần này anh đã cứu mạng tôi và con tôi, cho nên chúng ta coi như thanh toán xong," Dư Bảo Nguyên chớp chớp mắt, đưa tay len lén sờ sờ bụng mình, "Anh coi như tặng cho tôi viên t*ng trùng. Đứa nhỏ này sinh ra, tôi tự nuôi, tuyệt sẽ không hỏi anh đòi một phần tiền phí nuôi dưỡng, tuyệt sẽ không để nó xuất hiện trước mặt anh. Chúng ta giờ giải tán, được không?"
Mắt Cố Phong đốt lửa giận, giống như muốn rõ rành rành chết cháy trước mặt người này.
"Anh xem, anh cũng không thích tôi, đứa nhỏ tôi sinh ra anh khẳng định cũng coi là gánh nặng," Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, cười khổ nói, "Nói không chừng, đứa nhỏ này sau này còn sẽ trở thành nhược điểm người khác công kích anh. Anh coi như...... Chưa từng biết chuyện này, nhé? Anh và Trần Lập Ninh hạnh phúc mỹ mãn, tôi và con nhất định cách thật xa, được không?"
Cố Phong giống như sói ác nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, sau đó từ trong kẽ răng tàn bạo mà nặn ra 3 chữ: "Cậu đừng hòng!"
Dư Bảo Nguyên thở dài, "Cái này không thú vị. Anh cũng không yêu tôi, không cần vì một đứa con khiến mọi người đều không vui, anh như vậy......"
"Cậu nhanh đi ngủ nghỉ ngơi cho tôi," Cố Phong vọt tiếng đứng dậy, "Chuyện khác cậu đừng nghĩ, không thể nào."
Dứt lời, trực tiếp bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh. Bước chân kia hơi có vẻ lộn xộn, giống như là cố ý trốn tránh.
Dư Bảo Nguyên nhìn bóng lưng Cố Phong rời đi, thở dài.
Mẹ kiếp, đồ thối, xin đừng phiền hà nữa!
Cố Phong đi ra phòng bệnh, không tự chủ được mà dựa vào trên vách tường lạnh như băng ngoài phòng bệnh.
Không có chút chuẩn bị nào mà trở thành sắp làm bố, cho dù là hắn, cũng có mấy phần bối rối và luống cuống.
"Cố tổng," Âm thanh Tiểu Chu ở bên cạnh vang lên, "Chuyện chuyển viện đã làm xong. Viện trưởng Tô bên kia đã thông báo qua, đợi tới khi tình huống trợ lý Dư bên này ổn định, là có thể chuyển tới phòng bệnh đặc biệt bên kia."
"Ừ," Cố Phong gật gật đầu, âm thanh hơi lạnh, "Chuyện của Cậu cậu ấy bên kia, cậu đi theo, có kết quả nói với tôi."
"Vâng."
Cố Phong trầm trầm thở dài, giống như nút thắt trong lòng nới lỏng ra. Hắn quay đầu đi, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhỏ, nhìn Dư Bảo Nguyên nằm trong phòng bệnh.
Cậu thoạt nhìn cực kỳ mệt nhọc suy yếu, nằm ở trên giường bệnh, nhắm hai mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
Nếu như vĩnh viễn đều ngoan ngoãn như vậy là tốt rồi, Cố Phong nghĩ, vô luận như thế nào, hắn sẽ chịu trách nhiệm làm cha. Nếu như Dư Bảo Nguyên nghe lời một chút, ngoan một chút, hắn có thể thử không đối với cậu như trước nữa, hắn có thể thử đối tốt với cậu.
Bình luận truyện