Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue

Chương 7



Bầu không khí lúng túng yên tĩnh duy trì ba giây đồng hồ, Diệp Hi lau mồ hôi lạnh, lắp bắp hỏi: "Thẩm tổng... ngài, ngài tự xuyên qua sao?"


Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ động: "Ừ."

Luôn không am hiểu cách câu thông với lãnh đạo - Diệp Hi hỏi xong câu này thì lâm vào trầm mặc như bị trúng thuật cấm ngôn.


Thẩm Tu Lâm mở miệng, ngữ khí trầm ổn không xao động, phảng phất như bản thân đang trần thuật lại một câu chuyện bình thường nào đó: "Ba ngày trước tôi đã tới nơi này, nghe nói là do rất nhiều vị tác giả cảm thấy bất mãn với tôi."


Diệp Hi vội gật đầu: "Tôi cũng thế, tôi là vì cự tuyệt ký mấy bản tiểu thuyết, thế giới này chỉ là một phần trong số đó, hình như vị tác giả đó có oán niệm rất sâu đối với chúng ta..."


Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt ừ một tiếng: "Trước đó tôi còn cho rằng trong thế giới này chỉ có một mình tôi."


Diệp Hi hữu khí vô lực: "Tôi cũng cho là thế..."


Thẩm Tu Lâm: "Vậy cũng tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau."


Diệp Hi thật muốn khóc: "Đúng đúng, có thể giúp đỡ lẫn nhau."


Thế cảnh giường chiếu thì diễn thế nào đây!!!

Diệp Hi âm thầm tan vỡ một lát, nhìn về phía Thẩm Tu Lâm xác nhận nói: "Yêu cầu ở chỗ tôi là thông qua làm nhiệm vụ tích góp EXP lên tới level 99, lên đầy thì có thể trở về thế giới thật, ngài cũng vậy chứ?"

Thẩm Tu Lâm đáp lại một chữ: "Ừ."


Diệp Hi lại hỏi: "Một năm trong thế giới nhiệm vụ tương đương bằng năm phút ở thế giới hiện thực, hệ thống cũng nói thế với ngài?"


Thẩm Tu Lâm: "Ừ."


Diệp Hi trầm mặc chốc lát, phát hiện đã sa mạc lời, liền trái lương tâm nịnh hót sếp: "Khí thế bá vương của ngài quá soái."


Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm: "..."


Diệp Hi lúng túng khụ một tiếng.


Xin hỏi các vị độc giả, câu nói vừa nãy của tui có phải hơi ngu một chút không?


Hai người mặt đối mặt đứng, Thẩm Tu Lâm rũ mi mắt, ánh mắt dừng trên chân Diệp Hi, lại chậm rãi lướt lên trên, cuối cùng bình tĩnh ngưng mắt nhìn mặt Diệp Hi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu biến dạng."


"À, đúng thế." - Diệp Hi ngại ngùng gãi đầu: "Đẹp hơn so với trước."


Khóe môi Thẩm Tu Lâm cong lên độ cung nhỏ, nói: "Trước đây cũng rất đẹp."


"Ha ha, cảm ơn." - Diệp Hi cười gượng đôi tiếng, sau đó lại lâm vào im lặng lúng túng, giống như quay trở về lúc đến muộn bị Thẩm Tu Lâm phạt đứng trong văn phòng, cả hai người mắt to trừng mắt nhỏ.


Cứu mạng với với với với, tôi thật sự không thể trấn tĩnh tự nhiên ăn nói với lãnh đạo!!!

Lúc này, Thẩm Tu Lâm đột nhiên hỏi: "Cậu xem nhiệm vụ chính 2 chưa?"


"Còn chưa, tôi xem ngay đây!" - Diệp Hi đứng thẳng lưng theo phản xạ, nhanh chóng mở bảng hệ thống, định thần nhìn lại.


Nhiệm vụ chính 2: Hoàng Phủ X phá cửa xông vào, đẩy ngã Mộ Dung X xuống giường, xé rách quần áo Mộ Dung X, nỗ lực xâm chiếm tiểu yêu tinh dám to gan ngỗ nghịch với mình, Hoàng Phủ X nghĩ rằng vừa nãy vật nhỏ này chẳng qua là kinh hãi với lời cầu hôn của mình mà thôi, anh không tin trên đời này sẽ có người từ chối tình yêu của anh...


Ở trên giường ra sức giãy dụa phản kháng, cũng tát một bạt tai lên mặt Hoàng Phủ X, nói "cút" ngay trước mặt hắn. (0 \1)


Diệp Hi nhất thời lộ ra biểu tình táo bón: "..."


Má má nó nó nó! Hệ thống mày có biết Hoàng Phủ X là sếp lớn công ty nhà tao hay không hả! Tao cmn có căn hộ mười hai năm còn vay chưa trả kia kìa!!!


"Nhiệm vụ chính 2 ở chỗ cậu là gì?" - Thẩm Tu Lâm hỏi.


"Ách..." - Diệp Hi hiểu rõ, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ của mình và Thẩm Tu Lâm là khác nhau, cả hai phải làm hoàn thành nhiệm vụ từng người, mà sau khi một bên hoàn thành nhiệm vụ, bên kia cũng nhận được EXP chia sẻ, giống như vừa rồi mình cũng nhận được 2 lần 500 điểm, cũng chiếm được 1000 điểm EXP. Sau một lần mình hoàn thành nhiệm vụ thì bên kia đội bạn cũng hoàn thành nhiệm vụ. Mà lần đầu tăng lên 500 EXP, level từ 0 thăng lên level 2, lần thứ hai thêm 500 EXP level tăng lên 3, đâu cũng chứng tỏ rằng mỗi lần tăng level đều cần có EXP nhiều hơn... Cùng chung EXP với đội hữu, level càng cao càng khó thăng, mấy điều này vô cùng phù hợp với hình thứ RPG game, rất dễ hiểu.


Thẩm Tu Lâm lặp câu hỏi: "Nhiệm vụ chính 2 ở chỗ cậu là gì?"


Diệp Hi nhắm mắt nói: "Là... Tôi giãy dụa, sau đó tát một cái lên mặt ngài, nói ngài cút."


Thẩm Tu Lâm bình tĩnh: "Được rồi."


Diệp Hi: "Bên ngài thì sao?"


Thẩm Tu Lâm nhìn về phía trước giống như đọc cột quest: "Đẩy ngã Hoàng Phủ X xuống giường, xé rách áo em ấy, cố gắng bá vương thượng ngạnh cung, sau khi chịu một đòn thì hung hăng bỏ lại một câu 'sớm muộn gì sẽ có ngày em khóc lóc mở chân chủ động cầu hoan', rồi không quay đầu lại mà đi."


"Vậy vậy sao..." - Diệp Hi lúng túng đến mức không dám nhìn thẳng Thẩm Tu Lâm, trong lòng thầm chửi hệ thống và tác giả có bệnh.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Diệp Hi, dừng một lúc rồi nói: "Tôi còn chưa đọc xong."

Diệp Hi: "... Ngài tiếp tục."


Giọng nói Thẩm Tu Lâm trầm ổn tin cậy, thì thầm từng chữ: "Tips: Quần áo Mộ Dung X phải bị kéo đến nửa người trên liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một."

"Đệt mẹ!" - Diệp Hi nhịn không được mà văng tục trước mặt tổng tài.


"Xem ra chỉ có thể làm theo." - ánh mắt Thẩm Tu Lâm chợt lóe.


Diệp Hi: "..."


Thẩm Tu Lâm: "Hệ thống có yêu cầu chính xác đối với độ hoàn thành nhiệm vụ, cậu biết chứ?"


Diệp Hi: "Là sao?"


Thẩm Tu Lâm: "Yêu cầu nhiệm vụ chính thứ nhất là tôi phá cửa xông vào, đặt cậu lên tường, tuyên bố cậu là người của tôi. Tôi đã hỏi kỹ hệ thống, phải thỏa mãn toàn bộ những chi tiết này trong nhiệm vụ đã miêu tả mới coi như là hoàn thành nhiệm vụ."


Diệp Hi hơi thở thoi thóp: "Tôi hiểu Thẩm tổng..."


Thẩm Tu Lâm gật đầu: "Hiểu là tốt, bắt đầu thôi."


Diệp Hi xua tay loạn: "Khoan khoan, Thẩm tổng, ngài để tôi chuẩn bị tinh thần lát đã, cũng không ảnh hưởng đến thời gian giới hạn."


Thẩm Tu Lâm lãnh đạm đáp: "Có thể."


Nói xong, Thẩm Tu Lâm đi tới bên giường Diệp Hi, ngồi xuống, đồng thời cởi áo khoác cởi cúc ống tay áo sơ mi, sắn tay áo lên lộ ra đường nét cánh tay tuyệt đẹp, nới lỏng cà vạt, lấy xuống đồng hồ đeo tay và nhẫn trên ngón tay bỏ vào trong túi quần, giống như đang sợ không cẩn thận sẽ làm thương đến Diệp Hi...


Điều này rõ ràng là đang làm nóng người trước khi nhập diễn!


Diệp Hi kỳ quái đi tới, ngồi xuống vị trí cách Thẩm Tu Lâm một mét, nhỏ giọng nói: "Thẩm tổng, tôi xin phép hỏi ngài một chuyện."


Thẩm Tu Lâm: "Hửm?"


Diệp Hi lộ ra nụ cười lấy lòng: "Ngài sốt ruột muốn trở về thế giới thật sao?"


Thẩm Tu Lâm quay đầu, nheo mắt đánh giá Diệp Hi: "Nhiệm vụ này, cậu không muốn làm?"

Diệp Hi gãi gãi chóp mũi mình: "Nhiệm vụ này hơi hơi... mà, cái đó, không thì chúng ta qua một thời gian sau hẵng..."


Thẩm Tu Lâm lạnh lùng đánh gãy: "Tôi cần về gấp."


Diệp Hi gấp gáp xoa tay: "Vậy, vậy không thì..." - Ngày mai hẵng làm nhiệm vụ hôm nay để tôi xây xong tường thành tâm lý đã, đường đường là một thẳng nam chân chính tôi rất không quen bị đàn ông đè xuống xé áo!!!


Thẩm Tu Lâm sấm rền gió cuốn vung tay lên: "Bắt đầu."


Diệp Hi cả kinh: "Thẩm tổng chúng ta bắt đầu luôn á!"


Nhưng Thẩm Tu Lâm đã vô tình đếm ngược: "3, 2, 1..."


Diệp Hi nửa diễn kịch nửa thật lòng muốn nhảy dựng chạy về phía cửa phòng, nhưng vừa cách bên giường hai bước, Thẩm Tu Lâm đã vươn tay từ phía sau, vững vàng ôm lấy eo cậu, đột ngột kéo về phía sau, chặt chẽ ôm Diệp Hi vào lòng, giọng nói từ tính trầm thấp của Thẩm Tu Lâm vang lên bên tai Diệp Hi: "Xin lỗi."


"Đừng..." - Diệp Hi như xuất phát từ bản năng đưa tay cởi bỏ cánh tay Thẩm Tu Lâm đang trói buộc bên hông mình, nhưng căn cứ theo giả thiết ẩn trong nguyên tác hệ thống, trong thế giới này sức mạnh của Thẩm Tu Lâm lớn hơn so với Diệp Hi rất nhiều, so sánh gần như bằng không, Thẩm Tu Lâm nhấc tay nhẹ nhàng, cả người Diệp Hi đã bị quăng lên giường, không hề có sức đánh trả.


Diệp Hi còn đang ngổn ngang trong gió, Thẩm Tu Lâm đã đè xuống, hắn dùng hai chân cố định chân Diệp Hi, không để cậu giãy loạn, lập tức đưa tay túm lấy cúc áo sơ mi Diệp Hi, dùng sức kéo một đường, cúc áo kim cương rực rỡ leng keng leng keng rải đầy trên mặt đất. Diệp Hi liều mạng giãy dụa dưới thân Thẩm Tu Lâm, bàn tay ấn lên ngực Thẩm Tu Lâm phí công vô sức mà đẩy ra sau, nhưng hai tay nhanh chóng bị Thẩm Tu Lâm nắm chặt cố định trên đỉnh đầu... một tay Thẩm Tu Lâm ấn Diệp Hi lại, một tay kéo vải vóc che đậy trước người Diệp Hi...

Ở thế giới hiện thực Diệp Hi thuộc dạng thon gầy, vóc dáng ăn hoài không mập, sau khi xuyên đến thế giới Mary Sue lại được trải qua mỹ nhân hóa vạn nhân mê thụ, làn da trắng mịn, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt như bạch ngọc, vòng eo thon gọn, không có một sẹo lồi nào, đường nét xương quai xanh xinh đẹp, còn điểm đỏ trên ngực kia, màu hồng nhạt, giống hệt như tiểu thụ tuyệt chủng hư cấu từ trong tiểu thuyết các tác giả đi ra.


Thật phi khoa học!


Thế nhưng, rất đẹp...


Thẩm Tu Lâm ngẩn ra một hồi, màu mắt đỏ sậm đột nhiên biến đen, ánh mắt đó lộ liễu biểu hiện muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Hi.

Diệp Hi ra sức giãy dụa: "Đừng mà!"


Thẩm tổng nhà chúng ta quả đúng là có thể đi làm diễn viên đã được chưa! Cảnh này còn diễn tuyệt đến vậy, y như mà muốn ăn tươi tôi vậy a đệt mẹ!


Khóe môi Thẩm Tu Lâm hơi nhếch, nhìn ngực Diệp Hi không chớp, giọng như mất tiếng: "Cảnh sắc không tệ."


Diệp Hi khóc không dám ra nước mắt, nỗ lực rút tay đang bị Thẩm Tu Lâm kiềm chế: "Tay, anh buông ra..."


Thẩm tổng, ngài dùng sức như thế thì tôi tát ngài kiểu gì bây giờ hả!!!


Thẩm Tu Lâm duy trì một tay giữ chặt một tay xả quần áo, tỉ mi xem qua một lần nửa người trên của Diệp Hi, lập tức mờ ám thả lỏng cường độ kiềm chế tay Diệp Hi.


Diệp Hi nhân cơ hội này rút tay phải, nâng cao giữa không trung, trào dâng dũng khí tích góp cả đời nhắm thẳng vào mặt Thẩm Tu Lâm.

Lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ nhướng, uy nghiêm nói: "Em dám."


Diệp Hi run cầm cập dùng bàn tay phải nhẹ nhàng sờ soạng lên gương mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm, nhỏ giọng nói như mèo kêu: "Cút ~"

A a a a a !


Không ! Dám ! Đánh ! Mà !


Thẩm Tu Lâm bị một bạt tai như tán tỉnh này cùng với giọng nói mềm mại lăn lộng ngơ ngác một giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, dựa theo nội dung vở kịch mà tàn bạo trừng Diệp Hi, lạnh giọng nói: "Ha, em chờ đó cho tôi, sớm muộn có một ngày tôi sẽ khiến em phải khóc lóc mở chân chủ động cầu tôi thượng!"

Nói xong, Thẩm Tu Lâm vươn mình xuống giường, cũng không quay đầu lại mà đi, bỏ lại Diệp Hi quần áo xộc xệch ngơ ngẩn một mình trên chiếc giường rộng 4 vạn mét vuông, từ đầu đến cuối giống y hệt tra công trong truyền thuyết!


Nhưng sau một phút, Thẩm Tu Lâm lại lặng lẽ trở về.


Diệp Hi ngồi bật dậy từ trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.


Thẩm Tu Lâm: "Nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành, cậu thì sao?"


Diệp Hi cay đắng nhìn bảng hệ thống vẫn sáng choang (0/1), nói: "Tôi cũng chưa hoàn thành."

Thẩm Tu Lâm cau mày: "Tôi biết rồi, vấn đề là ở chỗ cậu không thật sự đánh tôi."


Diệp Hi thống khổ cực độ, nhìn sếp lớn nhà mình: "..."


Thẩm Tu Lâm tỉnh táo phân tích: "Nguyên văn nhiệm vụ của tôi là "sau khi chịu đòn hung hăng bỏ lại một câu", nhưng trên cơ bản tôi lại không hề chịu đòn."


Diệp Hi phát ra tiếng thở dài từ sâu trong lòng: "Hệ thống này quá thẳng thắn rồi, diễn kịch còn chưa được, còn phải đánh thật..."


"Cậu đánh mạnh vào, lớn tiếng mắng." - Thẩm Tu Lâm nói: "Tôi sẽ không giận cậu."


"Được rồi Thẩm tổng." - Diệp Hi gật đầu như giã tỏi: "Ngài sẽ không trừ tiền lương của tôi chứ?"


Thẩm Tu Lâm: "Sẽ không."


Diệp Hi hít sâu một hơi, lại nói: "Vậy thì chờ đến lúc tôi đánh ngài, ngài có thể đừng nói câu "em dám" nữa được không, ngài vừa nói xong tôi cũng không dám."


Thẩm Tu Lâm: "Được rồi, lần này tôi sẽ không tự ý thêm lời kịch."


Diệp Hi đau "bi" đi tới tủ quần áp lấy một bộ áo sơ mi mới, đổi một bộ.


Thẩm Tu Lâm nhìn chăm chăm bóng lưng Diệp Hi đang thay áo không chớp mắt.


"Tôi chuẩn bị xong rồi." - Diệp Hi thắt nút cuối cùng, đi tới bên giường, vẻ mặt như sắp chịu chết nhìn Thẩm Tu Lâm: "Bắt đầu thôi, Thẩm tổng."


Thẩm Tu Lâm trầm thấp cười một tiếng, nhìn ánh mắt Diệp Hi lại có phần dịu dàng, an ủi: "Đừng lo lắng, cùng lắm là thêm vài lần nữa mà thôi."


Diệp Hi: "..."


Không không không tôi không muốn nhiều thêm một lần nào nữa cả!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện