Chương 183: Thôn Phệ Canh Kim Bản Nguyên
"Sao ngươi có thể mạnh như vậy, điều này sao có thể! "
Giờ khắc này, Bạch Liệt tuyệt vọng, sắc mặt một mảnh xám trắng.
Rõ ràng vóc dáng của hắn vạm vỡ cường tráng hơn so với Cố Trường Ca, nhưng bây giờ hắn lại giống một con gà con bị Cố Trường Ca dễ dàng nhấc lên vậy.
Điều này khiến Bạch Liệt tuyệt vọng đến cực hạn.
Thủ đoạn mạnh nhất để bảo vệ tánh mạng của hắn, tấm thiếp vàng chỉ có lúc gặp nguy cơ sinh tử mới động dụng lại bị một kích của Cố Trường Ca đánh tan biến!
Một kích ma khí ngập trời này, chắc chắn vượt qua thánh khí, thậm chí có thể là hung vật đã đạt cấp chí tôn khí!
Nếu không không thể có loại thần uy nào khiến cho tấm thiếp vàng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh trực tiếp nổ tung như vậy được.
"Thật đáng tiếc, một tấm thiệp vàng lại lãng phí một cách vô ích như vậy! " Cố Trường Ca lắc đầu, tuy là nói như vậy, nhưng nét mặt lại không có vẻ tiếc nuối nào cả.
"Đây là cái gì?"
Lúc này, Bạch Liệt bỗng nhiên hoảng sợ kêu to lên, sắc mặt kinh sợ tột cùng, lộ ra vẻ sợ hãi như là nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng khủng bố.
Ánh mắt Cố Trường Ca yên tĩnh, không một gợn sóng.
Ông!
Cuối cùng, ngực Bạch Liệt nổ tung, đóa hoa yêu dị kia, cuối cùng đã cắm rễ thật sâu, sau đó các loại thần quang lưu chuyển, kết thành một đại đạo bảo bình đen nhánh.
Hơi thở tràn ngập khí tức bản nguyên nồng nặc trong đó, canh kim sáng chói xuất hiện, sau đó trong lòng bàn tay Cố Trường Ca hiện lên một cái động đen kịt sâu không thấy đáy, hắn hái đóa hoa đó xuống, luyện hóa hấp thu.
Một lúc lâu, gió đêm thổi tới, hắn đứng im bất động, hơi nhắm mắt lại:"Tư vị canh kim bổn nguyên cũng không tệ, cư nhiên ẩn chứa nhiều loại biến hóa như vậy.
Không hồ là canh kim lực có thể xếp vào ba vị trí đầu trong thượng giới.
"
"Chúc mừng chủ nhân thu được canh kim bổn nguyên.
" Doãn Mi thấy thế, vội gấp gáp cung kính nói.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, càng khiến nàng thêm thần phục Cố Trường Ca, không dám hai lòng.
Cố Trường Ca có thể lấy mạng nàng một cách rất đơn giản.
Càng chưa nói đến còn có rất nhiều thủ đoạn khống chế nàng.
Cố Trường Ca khẽ vuốt cằm rồi nhìn thanh bát hoang Ma Kích đang cầm trong tay, cười nói:" Cũng không thể để ngươi giết hắn, lưu lại dấu vết thương thì sẽ không tốt.
"
Nói xong, từ bên trong bát hoang Ma Kích lại truyền ra một loại tâm tình vui vẻ.
Vất vả lắm nó mới có thể nhìn thấy mặt trời, trước đây vẫn bị Cố Trường Ca giữ bên trong khí giới.
Đáng tiếc chỉ là một tấm thiếp vàng niêm phong sức mạnh của chí cường giả, khó có thể phát huy bao nhiêu thực lực của nó.
Loại cảm giác khó có thể phát huy thực lực chân chính so với việc kiềm nén quả thực còn đáng sợ hơn.
Hơn nữa đối mặt với Cố Trường Ca người vẫn luôn ném nó vào trong không gian khí giới, nó cảm thấy có chút ủy khuất, như bị lạnh nhạt vậy.
Sau đó, Cố Trường Ca tùy tiện an ủi nó một chút rồi thả nó về lại trong không gian khí giới.
"Chủ nhân, thi thể Bạch Liệt phải xử trí thế nào?"
Doãn Mi nhìn thi thể Bạch Liệt phía trước mặt, không khỏi dò hỏi.
Trước đây khi Cố Trường Ca kết thúc tu luyện, những thi thể này đều do nàng phụ trách đem đi tiêu hủy.
"Thi thể Bạch Liệt cũng không thể tùy ý tiêu hủy.
"
Cố Trường Ca cười cười, sau đó thu lại trận văn bao phủ tòa nội viện này, ánh trăng chiếu xuống, càng lộ vẻ vài phần âm lãnh.
Tối nay, ngoại trừ hắn và Doãn Mi, không ai biết ở nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Cỗ thi thể của Bạch Liệt này, Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không tùy ý tiêu hủy.
Nếu không! cái tội danh này làm sao mà ném cho Diệp Lăng được đây.
Chỉ cần là mấy lão gia hỏa có nhãn lực đều sẽ nhìn ra Bạch Liệt rốt cuộc là chết như thế nào.
Đến lúc đó, tội danh này của Diệp Lăng không muốn gánh cũng không được.
Trước khi rời khỏi nơi này, Cố Trường Ca có hơi trầm ngâm, thi thể Bạch Liệt bị hắn thu vào thế giới trong thể nội liền lập tức biến mất không chút tung tích.
Cỗ thi thể này, sau này còn có tác dụng.
"Cung tiễn chủ nhân.
"
Doãn Mi nhìn Cố Trường Ca rời đi.
Sau đó xử lý hết thảy vết tích ở nơi này.
Loại chuyện như này sớm đã thành thói quen với nàng, sau đó dựa vào sự phân phó của Cố Trường Ca, lẳng lặng đợi ở đây.
Bạch Liệt bỗng nhiên mất tích, một hồi nữa những người đi theo hắn hoặc là tộc nhân nhất định sẽ đến đây hỏi nàng.
Lúc đó lại là lúc khảo nghiệm khả năng diễn xuất của nàng rồi.
Trừ phi triển khai sưu hồn với nàng, nếu không sẽ không có ai biết được chân tướng ở nơi này.
Lần này Doãn Mi hoàn toàn không có chút lo lắng nào, cho tới bây giờ nàng sẽ không bao giờ hoài nghi tới những an bài và phân phó của Cố Trường Ca.
Hơn nữa theo như những lời Cố Trường Ca nói, nàng chính là cửu vĩ thiên hồ nhất tộc thiên nữ, ai dám sưu hồn nàng?
Ánh mắt Doãn Mi yên tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng chải chải chín cái đuôi lóa ra ánh sáng lộng lẫy trắng như tuyết của nàng.
Nàng phát hiện Cố Trường Ca không có hứng thú mấy với nàng, nhưng lại vô cùng có hứng thú với mấy cái đuôi của nàng.
Mỗi lần thấy đều sẽ nhịn không được mà nắm trong tay chơi một hồi.
Ban đầu nàng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng rất kỳ quái, thậm chí có chút không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ cũng đã quen rồi.
Không bao lâu sau, Doãn Mi cảm giác được ngoài phủ đệ có mấy đạo cầu vồng khí tức cường đại bay tới.
Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười quái dị, rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên sau đó vờ làm ra bộ dạng như đang nghỉ ngơi nhưng bỗng nhiên bị quẫy nhiễu.
.
Bình luận truyện