Tà Thiếu Dược Vương
Chương 69: Ưu đãi nhiều, diệu dụng nhiều
- Ôi, có chủ nhân thế nào thì có linh thú thế ấy. Không nghĩ tới ngay cả tọa giá đều là đức hạnh này. Quách đường chủ, vừa rồi vì ngăn cản loại hành vi này của con trai ngươi, ta nhưng là hao tốn mấy triệu vạn lượng vàng, mấy chục vạn tiền ngọc. Thanh âm của Nhậm Kiệt lại vang lên.
- Hừ! Quách Tông Hữu giận hừ một tiếng, dưới chân giờ phút này đạp một thanh linh kiếm Linh khí trung phẩm, phẫn nộ nhìn linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt: - Nhậm gia chủ, hồ đồ cũng phải có giới hạn, ngươi liệt kê ra danh sách này cho dù đem kho báu hoàng gia vét sạch đều không có khả năng gom đủ. Ngươi nghĩ rằng Quách Tông Hữu ta sẽ tin cái này sao? Vô nghĩa cũng đừng nói nữa, cái tiệm này cũng chỉ là giá trị mười mấy vạn tiền ngọc mà thôi, ta bồi thường gấp 10. 1 triệu tiền ngọc, lập tức thả con ta.
- Mười mấy vạn tiền ngọc? Nhậm Kiệt nở nụ cười: - Theo ngươi nói như vậy, theo ta thấy tiệm này là vô giá. Tiệm của Nhậm gia ta ở Ngọc Kinh Thành còn chưa ai dám đập, hơn nữa còn đập thành ra thế này. Đây là công khai khiêu chiến Nhậm gia ta, tổn thương mặt mũi Nhậm gia ta. Mặt mũi của Nhậm gia ta nhưng là vô giá, thật sự cho ngươi đền, ngươi đền nổi sao?
- Hơn nữa hắn công nhiên đập hỏng sản nghiệp của Nhậm gia ta, thậm chí còn uy hiếp an toàn sinh mệnh của ta, ta dù cho trực tiếp giết chết hắn đều không quá đáng. Nếu ngươi đã không muốn bàn, vậy ta dứt khoát giết chết hắn cho xong. Người đâu! Nhậm Kiệt cố ý hô một tiếng.
Ầm! Lực lượng trên người Quách Tông Hữu trong nháy mắt tăng vọt, kiếm khí trong nháy mắt gần như nhắm thẳng vào trong linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt.
- Ngươi động thủ thử xem, xem bản gia chủ ở trong này có chuẩn bị hay không, xem là ngươi nhanh hay đao của ta nhanh. Nhậm Kiệt cũng không gấp. Hù dọa lão tử, nếu ngươi dám xông, từ đầu đã xông rồi.
Hơi thở Quách Tông Hữu toàn lực tăng vọt lập tức tắt ngấm.
- Danh sách này của ngươi căn bản không sự thật, nói thực tế đi! Trong nháy mắt, Quách Tông Hữu vừa rồi nổi giận gần mất khống chế lập tức trở nên vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói. Hắn là yêu thương Quách Tú, nhưng thân là Thánh Dược Đường chủ, hắn lại há là người đơn giản như vậy. Vừa rồi đó chỉ là hành động thăm dò, một khi có bất cứ cơ hội, hắn có lẽ liền động thủ thật.
Đến rồi! Thân ở trong linh thú tọa giá, mập mạp Cao Nhân lại hưng phấn xoa tay, hắn hiện tại quả thật yêu chết loại thời điểm này.
- Đơn giản. Tiệm thuốc này bị đập thành như vậy, ta muốn đổi một tiệm thuốc mới lớn hơn một chút. Yên tâm, không cần tổng bộ Thánh Dược Đường các ngươi. Nghe nói phố thuốc này có 1/10 sản nghiệp bị các ngươi khống chế, chung quanh cửa hàng này cũng có thật nhiều là của các ngươi. Ta muốn năm cửa hàng chung quanh đây, tiện cho ta đẩy ngã toàn bộ một lần nữa dựng một cửa hàng lớn hơn. Nhậm Kiệt xem hỏa hậu cũng xấp xỉ, rốt cuộc bắt đầu.
Năm cửa hàng chung quanh, trong đó có hai cái xấp xỉ tiệm thuốc này của Cao Nhân, nhưng ba cái còn lại đều lớn gấp đôi của Cao Nhân, toàn bộ cộng lại giá trị đã vượt qua 1 triệu tiền ngọc. Đây không chỉ đơn giản là tiền ngọc như vậy, còn có vị trí này. Đây là địa bàn Thánh Dược Đường nhiều năm cố gắng kinh doanh mới nắm trong tay ở phố thuốc, không biết mất bao nhiêu tâm huyết.
Tuy rằng mấy cửa hàng này đối với toàn bộ Thánh Dược Đường không tính là gì, nhưng lại khiến thế lực Thánh Dược Đường ở phố thuốc yếu bớt hai phần.
- Được, ta đáp ứng ngươi, lập tức thả...
- Trước đừng vội, lời của bản gia chủ còn chưa nói hết đây. Ngươi phải đem khế ước nhà, khế đất nơi này mang tới trước, sau đó ký tên điểm chỉ rồi tính. Mặt khác thị vệ và huynh đệ của bản gia chủ bị thương, tiền thuốc men cũng tự nhiên không thể thiếu. Nếu vừa rồi Quách gia chủ nói 1 triệu tiền ngọc, ta thấy cứ 1 triệu tiền ngọc đi. Mặt khác Quách Tú kia lúc trước nói muốn đối phó ta, chính mình tự ngược trần truồng không tính, còn muốn bắt ta cũng vậy. Tuy rằng bản gia chủ sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng tâm linh tổn thất dù sao cũng cần.
- Cộng thêm cửa hàng này phải một lần nữa đẩy ngã kiến tạo, còn có dược vật tổn thất cũng phải bù đủ. Như vậy đi, Quách đường chủ chuẩn bị cho ta dược vật đầy một phòng này, mỗi loại cũng không cần nhiều, nhưng ít nhất phải 300 loại trở lên. Cộng thêm trùng kiến, tâm linh bồi thường, danh dự tổn thất... lại thêm 1 triệu tiền ngọc cũng đủ rồi.
Nhậm Kiệt nói xong lại nói: - Ngươi xem bản gia chủ dễ nói chuyện chứ, ngươi kiếm ba năm trăm loại dược vật nhét đầy tiệm thuốc này, thuận tiện lại lấy ra thêm 2 triệu tiền ngọc, cùng với tất cả khế ước của 5 gian cửa hàng khác, bản gia chủ liền không truy cứu chuyện này nữa.
- Móa, vẫn là phiếu cơm lão đại ngươi ác! Mập mạp ở bên cạnh hưng phấn, kích động suýt nữa té xỉu. Tuy rằng lúc trước Nhậm Kiệt kêu hắn tùy tiện liệt kê danh sách, sau đó bên này tùy ý nhắc tới một ít danh mục, nhưng lại cũng không nói sẽ cụ thể đưa ra số lượng bao nhiêu. Chỉ là nói một chút muốn mấy gian cửa hàng khác chung quanh, hiện tại vừa nghe, mập mạp kích động suýt nữa té xỉu.
Quách Tông Hữu nghe xong thật sự có chút muốn điên, tức quả thật muốn nổ tung.
Cái thứ gì vậy, điên rồi sao.
Tên này quả thật là điên rồi, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hắn đến đây cũng đã có chuẩn bị tâm lý sẽ bị thịt một đao, nhưng một đao này vẫn là thịt quá ác, ác đến trong lòng hắn đều đang rỉ máu.
Càng đáng giận là những lời Nhậm Kiệt nói kia, cái gì tâm linh tổn thất, danh dự tổn thất ngay cả trùng kiến đều tính vào. Đây là muốn điên à!
Hơn nữa còn không truy cứu nữa! Ngươi cmn truy cứu cái gì, nếu như con ta có gì không may, xem ta như thế nào truy cứu với ngươi. Quách Tông Hữu tức bể phổi, thầm nghĩ khi nghe những người khác của 5 gia tộc lớn bị tiểu tử này chọc giận còn có thể bình tĩnh phân tích, tươi cười, nhưng chân chính bị tức đến, thật đúng là cmn không phải là tức bình thường.
Tiểu tử này chẳng lẽ là biết thời gian mình làm gia chủ không nhiều, cho nên mới điên cuồng như vậy?
- Ngươi cho là...
- Đừng cái này cái kia nữa, ta là gia chủ Nhậm gia, ngươi là Thánh Dược Đường chủ, Thánh Dược Đường ngươi không phải tự nhận không kém 5 gia tộc lớn bao nhiêu sao? Như vậy liền lấy ra chút khí phách. Ngươi xem gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân vì cứu con gái ngay cả Linh khí thượng phẩm đều bỏ được mà đưa ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng con trai ngươi không đáng giá tiền này? Mọi người đều là người có thân phận, đừng giống như dân buôn bán nhỏ ở đây cò kè mặc cả, nói ra đều mất thân phận. Người làm việc lớn, làm sao một chút phách lực đều không có chứ? Nhậm Kiệt căn bản không cho Quách Tông Hữu cơ hội cò kè mặc cả, tốc chiến tốc thắng, thời gian dài sẽ luôn có biến cố ngoài ý muốn.
Quách Tông Hữu vừa nghe lời này của Nhậm Kiệt, bị tức đến dở khóc dở cười, hắn rồi lại cùng mình nói loại lời này, còn người làm việc lớn, khí phách.
Con bà nó! Cho ngươi lấy ra nhiều tiền như vậy thử xem. Còn giống như người buôn bán nhỏ, ngươi cmn bắt chẹt bản đường chủ, còn không cho ta mặc cả.
Nhưng trong lòng mắng thế nào đi nữa, một sự thật không tranh cãi đặt ở trước mắt. Con trai còn ở trong tay Nhậm Kiệt này, hắn không cho tiếp tục bàn, đây hẳn chính là giá thấp nhất cuối cùng của hắn.
Quách Tông Hữu trong lòng uất ức, đem 5 gian cửa hàng này nhường ra có một loại cảm giác cắt đất đền tiền. Mà đập vỡ tiệm thuốc nhỏ như vậy của hắn, liền phải dùng ba năm trăm loại dược vật nhét đầy, đây gần như tương đương lại tiêu tốn 1 triệu tiền ngọc trở lên giúp hắn một lần nữa mở tiệm mới.
Càng không muốn nói còn phải 2 triệu tiền ngọc, càng nghĩ càng cmn uất ức.
Nhưng cơn tức này bất kể như thế nào cũng phải nhịn. Thân là quốc trượng, thân là Thánh Dược Đường chủ, chịu loại uất ức này vẫn là lần đầu tiên.
- Được, bản đường chủ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Thả người đi! Quách Tông Hữu hít sâu một hơi thật dài, thầm nghĩ sớm muốn sẽ đòi lại món nợ này.
- Sảng khoái, ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Quách đường chủ quá nhiên là người làm việc lớn, tuy nhiên Quách đường chủ đại khái quên cái gì gọi là tiền trao cháo múc. Hơn nữa ta còn thật sự sợ Quách đường chủ phát hỏa, tìm cơ hội đột nhiên động thủ, cho nên dù cho thả người cũng phải sau khi ta về Nhậm gia. Về phần khế ước phòng cùng những thứ khác, tin tưởng trong quá trình này Quách đường chủ đều có thể trù bị tốt. Thú bá, đi, chúng ta về nhà.
Thú bá điều khiển linh thú tọa giá không chút để ý trải qua bên cạnh Quách Tông Hữu, chạy về đại trạch Nhậm gia.
Quách Tông Hữu đứng ở nơi đó, tay nắm chặt lại buông lỏng đến mấy lần, cuối cùng cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt rời đi.
Ngay khi linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt rời đi, sau khi xác định an toàn, Vạn Hồng ở trong một gian phòng xa xa phất tay áo, mang người lặng lẽ rút khỏi. Sau khi Nhậm Kiệt nhận được tin tức rời khỏi Nhậm gia, Vạn Hồng vẫn xin chỉ thị lục gia một chút, cuối cùng vẫn dẫn người lặng lẽ chạy tới, phòng ngừa xảy ra chuyện.
Dù sao Thánh Dược Đường này không giống mấy gia tộc lớn khác, dùng lời nói của lục gia, Thánh Dược Đường hơi thở giang hồ quá nặng, rất nhiều lúc cố kỵ, cách nghĩ sẽ không nhiều như những gia tộc lớn khác. Nếu như thật sự đến tình trạng không thể vãn hồi, rất có khả năng sẽ động thủ rồi tính sau.
Lục gia cũng sợ Nhậm Kiệt đối với Thánh Dược Đường phỏng chừng không đủ, nếu dùng phương thức đối phó ba gia tộc lớn khác và hoàng gia để đối đãi Thánh Dược Đường, rất có khả năng sẽ xảy ra việc lớn.
Tuy nhiên cục diện phát triển lại ra ngoài dự đoán, Nhậm Kiệt lại dưới loại tình huống đó dùng phương thức như vậy bắt được Quách Tú, có Quách Tú làm con tin liền không giống.
- Giỏi, giỏi, tiểu tử giỏi.
Trong rừng rậm nguyên thủy Nhậm gia, nghe Vạn Hồng sau khi trở về nói tường tận trải qua lúc ấy, nhất là nghe đến Nhậm Kiệt nói xong lời cuối cùng rời đi, vị Thánh Dược Đường chủ Quách Tông Hữu rồi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, Nhậm Thiên Tung không kìm nổi vỗ tay khen hay.
- Cũng may xem như hữu kinh vô hiểm, lúc ấy nếu không phải là Tả Thủ Tà Kiếm bị Lam Thiên kia phế đột nhiên ra tay, như vậy Quách Tú dường như muốn sử dụng một loại pháp bảo. Tuy nhiên chưa chắc có thể xúc phạm tới gia chủ, nhưng cũng đủ để hắn chạy trốn. Tuy nhiên khi gia chủ bắt được Quách Tú làm con tin, hết thảy đều trong tầm khống chế. Quách Tông Hữu kia tuy rằng thử vài lần muốn động thủ, nhưng cuối cùng sợ con trai có việc cũng đều nhịn được. Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Vạn Hồng còn cảm giác rất phiêu lưu, rất mạo hiểm, cho rằng lúc ấy vận khí thành phần quá lớn.
- Vậy thì ngươi sai rồi. Lục gia khoát tay nói: - Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại, dưới loại tình huống này, chung quanh trừ các ngươi ra có phải còn có rất nhiều người khác hay không?
- Ừm, loại chuyện này còn ở loại trường hợp công chúng như phố thuốc, tình báo, thám tử của một số thế lực Ngọc Kinh Thành đề ở chung quanh. Ta có thể cảm nhận được không dưới mười mấy cỗ lực lượng ở chung quanh. Vạn Hồng gật đầu nói, chỉ là không biết lục gia đột nhiên chuyển đề tài là muốn nói gì.
- Vậy ngươi lại nghĩ kỹ xem, nơi đó cách chỗ nào gần nhất?
- Trường Nhạc Đổ Phường...
Vạn Hồng tròng mắt xoay chuyển, trước sau vừa liên hệ lập tức đã hiểu được ý tứ của lục gia, lập tức nói: - Ý của lục gia ngài là nói, gia chủ đã thông tri Thường lão tứ.
- Thường lão tứ kia là người tinh ranh, cũng là nhân vật tu luyện thiên tài, nếu hắn có tài nguyên như chúng ta, haowcj là hắn không đem đột phá gửi gắm tình cảm ở đạo cờ bạc, hắn hiện giờ cũng sớm đã bước vào Âm Dương Cảnh, trở thành siêu cấp cường giả có thể chân chính khai tông lập phái trong Ngọc Kinh Thành. Hắn có thể thành âm đi theo gia chủ là điều ngay cả ta đều không nghĩ tới, dù cho gia chủ chưa từng thông tri hắn, ở chung quanh hắn xảy ra chuyện ồn ào như vậy, nghiêm trọng như vậy hắn làm sao có thể không biết. Hắn không xuất hiện chỉ có một loại khả năng, gia chủ còn không cần hắn động thủ. Lục gia Nhậm Thiên Tung chỉ dựa vào Vạn Hồng miêu tả đã đem tình hình lúc ấy đoán đúng tám chín phần.
- Không trách được! Vạn Hồng bừng tỉnh đại ngộ: - Có Thường lão tứ ở một bên, lại có linh thú tọa giá của Thú bá, dù cho Quách Tông Hữu kia thật sự muốn động thủ cũng sẽ không chiếm được tiện nghi. Thì ra là thế!
- Đây còn chỉ là thứ yếu, âm mưu tốt mấy vẫn là âm mưu, có chút thời điểm dương mưu mới lợi hịa. Cũng như gia chủ bắt lấy cơ hội Quách Tú này kích động gây sự, trừ đạt được ưu đãi ra, cũng giúp chúng ta một việc lớn. Ngươi nghĩ xem ba năm trăm loại dược vật gia chủ muốn kia, trong đó có bao nhiêu là chúng ta cần. Cho dù chỉ có mấy chục loại, chúng ta cũng đã có thể bớt được rất nhiều công phu. Mà dưới loại tình huống này, không ai sẽ hoài nghi. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện lần này, gia chủ hoàn toàn nắm trong tay một tiệm thuốc quy mô to lớn, lại làm rất nhiều chuyện cũng tiện hơn rất nhiều.
Nói tới đây, ngay cả lục gia cũng rất là cảm khái: - Chính ngươi nghĩ xem, sẽ phát hiện trong này chỗ huyền diệu nhiều, ưu đãi nhiều.
Mà Vạn Hồng vừa nghe, lập tức trợn tròn hai mắt, bởi vì hắn đang cụ thể chấp hành chuyện này, hắn biết rõ khó khăn cỡ nào.
Lượng lớn dược vật muốn ngầm vận chuyển vào, còn không thể cho người tra được, không thể cho người biết một chút manh mối, độ khó là phi thường lớn. Hơn nữa vì tránh cho bứt dây động rừng, biết rõ đều không trở lại Minh Ngọc Hoàng Triều, cái này lại càng khó. Cho nên trong thời gian này bọn họ mất nhiều công sức cũng chỉ đạt được không đến hai phần dược vật, ngoài ra còn đang nghĩ biện pháp. Nhưng là hiện tại vừa nghe lục gia nói như vậy, gia chủ ít nhất nhẹ nhàng giải quyết hai đến ba phần dược vật.
Vạn Hồng càng nghĩ càng giật mình, chính mình lúc ấy một mực ở ngay bên cạnh, lại có nhiều địa phương như vậy không chú ý đến, hơn nữa chính như lời lục gia nói, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó ưu đãi nhiều, diệu dụng nhiều.
- Hừ! Quách Tông Hữu giận hừ một tiếng, dưới chân giờ phút này đạp một thanh linh kiếm Linh khí trung phẩm, phẫn nộ nhìn linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt: - Nhậm gia chủ, hồ đồ cũng phải có giới hạn, ngươi liệt kê ra danh sách này cho dù đem kho báu hoàng gia vét sạch đều không có khả năng gom đủ. Ngươi nghĩ rằng Quách Tông Hữu ta sẽ tin cái này sao? Vô nghĩa cũng đừng nói nữa, cái tiệm này cũng chỉ là giá trị mười mấy vạn tiền ngọc mà thôi, ta bồi thường gấp 10. 1 triệu tiền ngọc, lập tức thả con ta.
- Mười mấy vạn tiền ngọc? Nhậm Kiệt nở nụ cười: - Theo ngươi nói như vậy, theo ta thấy tiệm này là vô giá. Tiệm của Nhậm gia ta ở Ngọc Kinh Thành còn chưa ai dám đập, hơn nữa còn đập thành ra thế này. Đây là công khai khiêu chiến Nhậm gia ta, tổn thương mặt mũi Nhậm gia ta. Mặt mũi của Nhậm gia ta nhưng là vô giá, thật sự cho ngươi đền, ngươi đền nổi sao?
- Hơn nữa hắn công nhiên đập hỏng sản nghiệp của Nhậm gia ta, thậm chí còn uy hiếp an toàn sinh mệnh của ta, ta dù cho trực tiếp giết chết hắn đều không quá đáng. Nếu ngươi đã không muốn bàn, vậy ta dứt khoát giết chết hắn cho xong. Người đâu! Nhậm Kiệt cố ý hô một tiếng.
Ầm! Lực lượng trên người Quách Tông Hữu trong nháy mắt tăng vọt, kiếm khí trong nháy mắt gần như nhắm thẳng vào trong linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt.
- Ngươi động thủ thử xem, xem bản gia chủ ở trong này có chuẩn bị hay không, xem là ngươi nhanh hay đao của ta nhanh. Nhậm Kiệt cũng không gấp. Hù dọa lão tử, nếu ngươi dám xông, từ đầu đã xông rồi.
Hơi thở Quách Tông Hữu toàn lực tăng vọt lập tức tắt ngấm.
- Danh sách này của ngươi căn bản không sự thật, nói thực tế đi! Trong nháy mắt, Quách Tông Hữu vừa rồi nổi giận gần mất khống chế lập tức trở nên vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói. Hắn là yêu thương Quách Tú, nhưng thân là Thánh Dược Đường chủ, hắn lại há là người đơn giản như vậy. Vừa rồi đó chỉ là hành động thăm dò, một khi có bất cứ cơ hội, hắn có lẽ liền động thủ thật.
Đến rồi! Thân ở trong linh thú tọa giá, mập mạp Cao Nhân lại hưng phấn xoa tay, hắn hiện tại quả thật yêu chết loại thời điểm này.
- Đơn giản. Tiệm thuốc này bị đập thành như vậy, ta muốn đổi một tiệm thuốc mới lớn hơn một chút. Yên tâm, không cần tổng bộ Thánh Dược Đường các ngươi. Nghe nói phố thuốc này có 1/10 sản nghiệp bị các ngươi khống chế, chung quanh cửa hàng này cũng có thật nhiều là của các ngươi. Ta muốn năm cửa hàng chung quanh đây, tiện cho ta đẩy ngã toàn bộ một lần nữa dựng một cửa hàng lớn hơn. Nhậm Kiệt xem hỏa hậu cũng xấp xỉ, rốt cuộc bắt đầu.
Năm cửa hàng chung quanh, trong đó có hai cái xấp xỉ tiệm thuốc này của Cao Nhân, nhưng ba cái còn lại đều lớn gấp đôi của Cao Nhân, toàn bộ cộng lại giá trị đã vượt qua 1 triệu tiền ngọc. Đây không chỉ đơn giản là tiền ngọc như vậy, còn có vị trí này. Đây là địa bàn Thánh Dược Đường nhiều năm cố gắng kinh doanh mới nắm trong tay ở phố thuốc, không biết mất bao nhiêu tâm huyết.
Tuy rằng mấy cửa hàng này đối với toàn bộ Thánh Dược Đường không tính là gì, nhưng lại khiến thế lực Thánh Dược Đường ở phố thuốc yếu bớt hai phần.
- Được, ta đáp ứng ngươi, lập tức thả...
- Trước đừng vội, lời của bản gia chủ còn chưa nói hết đây. Ngươi phải đem khế ước nhà, khế đất nơi này mang tới trước, sau đó ký tên điểm chỉ rồi tính. Mặt khác thị vệ và huynh đệ của bản gia chủ bị thương, tiền thuốc men cũng tự nhiên không thể thiếu. Nếu vừa rồi Quách gia chủ nói 1 triệu tiền ngọc, ta thấy cứ 1 triệu tiền ngọc đi. Mặt khác Quách Tú kia lúc trước nói muốn đối phó ta, chính mình tự ngược trần truồng không tính, còn muốn bắt ta cũng vậy. Tuy rằng bản gia chủ sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng tâm linh tổn thất dù sao cũng cần.
- Cộng thêm cửa hàng này phải một lần nữa đẩy ngã kiến tạo, còn có dược vật tổn thất cũng phải bù đủ. Như vậy đi, Quách đường chủ chuẩn bị cho ta dược vật đầy một phòng này, mỗi loại cũng không cần nhiều, nhưng ít nhất phải 300 loại trở lên. Cộng thêm trùng kiến, tâm linh bồi thường, danh dự tổn thất... lại thêm 1 triệu tiền ngọc cũng đủ rồi.
Nhậm Kiệt nói xong lại nói: - Ngươi xem bản gia chủ dễ nói chuyện chứ, ngươi kiếm ba năm trăm loại dược vật nhét đầy tiệm thuốc này, thuận tiện lại lấy ra thêm 2 triệu tiền ngọc, cùng với tất cả khế ước của 5 gian cửa hàng khác, bản gia chủ liền không truy cứu chuyện này nữa.
- Móa, vẫn là phiếu cơm lão đại ngươi ác! Mập mạp ở bên cạnh hưng phấn, kích động suýt nữa té xỉu. Tuy rằng lúc trước Nhậm Kiệt kêu hắn tùy tiện liệt kê danh sách, sau đó bên này tùy ý nhắc tới một ít danh mục, nhưng lại cũng không nói sẽ cụ thể đưa ra số lượng bao nhiêu. Chỉ là nói một chút muốn mấy gian cửa hàng khác chung quanh, hiện tại vừa nghe, mập mạp kích động suýt nữa té xỉu.
Quách Tông Hữu nghe xong thật sự có chút muốn điên, tức quả thật muốn nổ tung.
Cái thứ gì vậy, điên rồi sao.
Tên này quả thật là điên rồi, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hắn đến đây cũng đã có chuẩn bị tâm lý sẽ bị thịt một đao, nhưng một đao này vẫn là thịt quá ác, ác đến trong lòng hắn đều đang rỉ máu.
Càng đáng giận là những lời Nhậm Kiệt nói kia, cái gì tâm linh tổn thất, danh dự tổn thất ngay cả trùng kiến đều tính vào. Đây là muốn điên à!
Hơn nữa còn không truy cứu nữa! Ngươi cmn truy cứu cái gì, nếu như con ta có gì không may, xem ta như thế nào truy cứu với ngươi. Quách Tông Hữu tức bể phổi, thầm nghĩ khi nghe những người khác của 5 gia tộc lớn bị tiểu tử này chọc giận còn có thể bình tĩnh phân tích, tươi cười, nhưng chân chính bị tức đến, thật đúng là cmn không phải là tức bình thường.
Tiểu tử này chẳng lẽ là biết thời gian mình làm gia chủ không nhiều, cho nên mới điên cuồng như vậy?
- Ngươi cho là...
- Đừng cái này cái kia nữa, ta là gia chủ Nhậm gia, ngươi là Thánh Dược Đường chủ, Thánh Dược Đường ngươi không phải tự nhận không kém 5 gia tộc lớn bao nhiêu sao? Như vậy liền lấy ra chút khí phách. Ngươi xem gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân vì cứu con gái ngay cả Linh khí thượng phẩm đều bỏ được mà đưa ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng con trai ngươi không đáng giá tiền này? Mọi người đều là người có thân phận, đừng giống như dân buôn bán nhỏ ở đây cò kè mặc cả, nói ra đều mất thân phận. Người làm việc lớn, làm sao một chút phách lực đều không có chứ? Nhậm Kiệt căn bản không cho Quách Tông Hữu cơ hội cò kè mặc cả, tốc chiến tốc thắng, thời gian dài sẽ luôn có biến cố ngoài ý muốn.
Quách Tông Hữu vừa nghe lời này của Nhậm Kiệt, bị tức đến dở khóc dở cười, hắn rồi lại cùng mình nói loại lời này, còn người làm việc lớn, khí phách.
Con bà nó! Cho ngươi lấy ra nhiều tiền như vậy thử xem. Còn giống như người buôn bán nhỏ, ngươi cmn bắt chẹt bản đường chủ, còn không cho ta mặc cả.
Nhưng trong lòng mắng thế nào đi nữa, một sự thật không tranh cãi đặt ở trước mắt. Con trai còn ở trong tay Nhậm Kiệt này, hắn không cho tiếp tục bàn, đây hẳn chính là giá thấp nhất cuối cùng của hắn.
Quách Tông Hữu trong lòng uất ức, đem 5 gian cửa hàng này nhường ra có một loại cảm giác cắt đất đền tiền. Mà đập vỡ tiệm thuốc nhỏ như vậy của hắn, liền phải dùng ba năm trăm loại dược vật nhét đầy, đây gần như tương đương lại tiêu tốn 1 triệu tiền ngọc trở lên giúp hắn một lần nữa mở tiệm mới.
Càng không muốn nói còn phải 2 triệu tiền ngọc, càng nghĩ càng cmn uất ức.
Nhưng cơn tức này bất kể như thế nào cũng phải nhịn. Thân là quốc trượng, thân là Thánh Dược Đường chủ, chịu loại uất ức này vẫn là lần đầu tiên.
- Được, bản đường chủ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Thả người đi! Quách Tông Hữu hít sâu một hơi thật dài, thầm nghĩ sớm muốn sẽ đòi lại món nợ này.
- Sảng khoái, ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Quách đường chủ quá nhiên là người làm việc lớn, tuy nhiên Quách đường chủ đại khái quên cái gì gọi là tiền trao cháo múc. Hơn nữa ta còn thật sự sợ Quách đường chủ phát hỏa, tìm cơ hội đột nhiên động thủ, cho nên dù cho thả người cũng phải sau khi ta về Nhậm gia. Về phần khế ước phòng cùng những thứ khác, tin tưởng trong quá trình này Quách đường chủ đều có thể trù bị tốt. Thú bá, đi, chúng ta về nhà.
Thú bá điều khiển linh thú tọa giá không chút để ý trải qua bên cạnh Quách Tông Hữu, chạy về đại trạch Nhậm gia.
Quách Tông Hữu đứng ở nơi đó, tay nắm chặt lại buông lỏng đến mấy lần, cuối cùng cũng không dám tùy tiện động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt rời đi.
Ngay khi linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt rời đi, sau khi xác định an toàn, Vạn Hồng ở trong một gian phòng xa xa phất tay áo, mang người lặng lẽ rút khỏi. Sau khi Nhậm Kiệt nhận được tin tức rời khỏi Nhậm gia, Vạn Hồng vẫn xin chỉ thị lục gia một chút, cuối cùng vẫn dẫn người lặng lẽ chạy tới, phòng ngừa xảy ra chuyện.
Dù sao Thánh Dược Đường này không giống mấy gia tộc lớn khác, dùng lời nói của lục gia, Thánh Dược Đường hơi thở giang hồ quá nặng, rất nhiều lúc cố kỵ, cách nghĩ sẽ không nhiều như những gia tộc lớn khác. Nếu như thật sự đến tình trạng không thể vãn hồi, rất có khả năng sẽ động thủ rồi tính sau.
Lục gia cũng sợ Nhậm Kiệt đối với Thánh Dược Đường phỏng chừng không đủ, nếu dùng phương thức đối phó ba gia tộc lớn khác và hoàng gia để đối đãi Thánh Dược Đường, rất có khả năng sẽ xảy ra việc lớn.
Tuy nhiên cục diện phát triển lại ra ngoài dự đoán, Nhậm Kiệt lại dưới loại tình huống đó dùng phương thức như vậy bắt được Quách Tú, có Quách Tú làm con tin liền không giống.
- Giỏi, giỏi, tiểu tử giỏi.
Trong rừng rậm nguyên thủy Nhậm gia, nghe Vạn Hồng sau khi trở về nói tường tận trải qua lúc ấy, nhất là nghe đến Nhậm Kiệt nói xong lời cuối cùng rời đi, vị Thánh Dược Đường chủ Quách Tông Hữu rồi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, Nhậm Thiên Tung không kìm nổi vỗ tay khen hay.
- Cũng may xem như hữu kinh vô hiểm, lúc ấy nếu không phải là Tả Thủ Tà Kiếm bị Lam Thiên kia phế đột nhiên ra tay, như vậy Quách Tú dường như muốn sử dụng một loại pháp bảo. Tuy nhiên chưa chắc có thể xúc phạm tới gia chủ, nhưng cũng đủ để hắn chạy trốn. Tuy nhiên khi gia chủ bắt được Quách Tú làm con tin, hết thảy đều trong tầm khống chế. Quách Tông Hữu kia tuy rằng thử vài lần muốn động thủ, nhưng cuối cùng sợ con trai có việc cũng đều nhịn được. Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Vạn Hồng còn cảm giác rất phiêu lưu, rất mạo hiểm, cho rằng lúc ấy vận khí thành phần quá lớn.
- Vậy thì ngươi sai rồi. Lục gia khoát tay nói: - Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại, dưới loại tình huống này, chung quanh trừ các ngươi ra có phải còn có rất nhiều người khác hay không?
- Ừm, loại chuyện này còn ở loại trường hợp công chúng như phố thuốc, tình báo, thám tử của một số thế lực Ngọc Kinh Thành đề ở chung quanh. Ta có thể cảm nhận được không dưới mười mấy cỗ lực lượng ở chung quanh. Vạn Hồng gật đầu nói, chỉ là không biết lục gia đột nhiên chuyển đề tài là muốn nói gì.
- Vậy ngươi lại nghĩ kỹ xem, nơi đó cách chỗ nào gần nhất?
- Trường Nhạc Đổ Phường...
Vạn Hồng tròng mắt xoay chuyển, trước sau vừa liên hệ lập tức đã hiểu được ý tứ của lục gia, lập tức nói: - Ý của lục gia ngài là nói, gia chủ đã thông tri Thường lão tứ.
- Thường lão tứ kia là người tinh ranh, cũng là nhân vật tu luyện thiên tài, nếu hắn có tài nguyên như chúng ta, haowcj là hắn không đem đột phá gửi gắm tình cảm ở đạo cờ bạc, hắn hiện giờ cũng sớm đã bước vào Âm Dương Cảnh, trở thành siêu cấp cường giả có thể chân chính khai tông lập phái trong Ngọc Kinh Thành. Hắn có thể thành âm đi theo gia chủ là điều ngay cả ta đều không nghĩ tới, dù cho gia chủ chưa từng thông tri hắn, ở chung quanh hắn xảy ra chuyện ồn ào như vậy, nghiêm trọng như vậy hắn làm sao có thể không biết. Hắn không xuất hiện chỉ có một loại khả năng, gia chủ còn không cần hắn động thủ. Lục gia Nhậm Thiên Tung chỉ dựa vào Vạn Hồng miêu tả đã đem tình hình lúc ấy đoán đúng tám chín phần.
- Không trách được! Vạn Hồng bừng tỉnh đại ngộ: - Có Thường lão tứ ở một bên, lại có linh thú tọa giá của Thú bá, dù cho Quách Tông Hữu kia thật sự muốn động thủ cũng sẽ không chiếm được tiện nghi. Thì ra là thế!
- Đây còn chỉ là thứ yếu, âm mưu tốt mấy vẫn là âm mưu, có chút thời điểm dương mưu mới lợi hịa. Cũng như gia chủ bắt lấy cơ hội Quách Tú này kích động gây sự, trừ đạt được ưu đãi ra, cũng giúp chúng ta một việc lớn. Ngươi nghĩ xem ba năm trăm loại dược vật gia chủ muốn kia, trong đó có bao nhiêu là chúng ta cần. Cho dù chỉ có mấy chục loại, chúng ta cũng đã có thể bớt được rất nhiều công phu. Mà dưới loại tình huống này, không ai sẽ hoài nghi. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện lần này, gia chủ hoàn toàn nắm trong tay một tiệm thuốc quy mô to lớn, lại làm rất nhiều chuyện cũng tiện hơn rất nhiều.
Nói tới đây, ngay cả lục gia cũng rất là cảm khái: - Chính ngươi nghĩ xem, sẽ phát hiện trong này chỗ huyền diệu nhiều, ưu đãi nhiều.
Mà Vạn Hồng vừa nghe, lập tức trợn tròn hai mắt, bởi vì hắn đang cụ thể chấp hành chuyện này, hắn biết rõ khó khăn cỡ nào.
Lượng lớn dược vật muốn ngầm vận chuyển vào, còn không thể cho người tra được, không thể cho người biết một chút manh mối, độ khó là phi thường lớn. Hơn nữa vì tránh cho bứt dây động rừng, biết rõ đều không trở lại Minh Ngọc Hoàng Triều, cái này lại càng khó. Cho nên trong thời gian này bọn họ mất nhiều công sức cũng chỉ đạt được không đến hai phần dược vật, ngoài ra còn đang nghĩ biện pháp. Nhưng là hiện tại vừa nghe lục gia nói như vậy, gia chủ ít nhất nhẹ nhàng giải quyết hai đến ba phần dược vật.
Vạn Hồng càng nghĩ càng giật mình, chính mình lúc ấy một mực ở ngay bên cạnh, lại có nhiều địa phương như vậy không chú ý đến, hơn nữa chính như lời lục gia nói, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó ưu đãi nhiều, diệu dụng nhiều.
Bình luận truyện