Tà Thiếu Dược Vương
Chương 767: Người lớn nói chuyện, đi chỗ khác chơi
- Cái... cái gì? Lúc này, Cao Bằng đã chấn động, thậm chí hoảng sợ hỗn loạn, giờ càng kinh ngạc ngây người.
Hoàn toàn ngây dại, đây... đây là chuyện gì, sao lại là Đại La Kim Tiên. Điều này... tuyệt đối không thể.
Tuy rằng đã sớm biết Nhậm gia hùng mạnh, thậm chí biết bên cạnh Nhậm Kiệt có bốn vị Tiên Vương, nhưng dù sao không phải bản thân Nhậm Kiệt, nói không chừng là có nguyên nhân gì.
Nhưng bây giờ nghe Cổ Ma nói Nhậm Kiệt đã đến Đại La Kim Tiên, Cao Bằng thật sự không chịu nổi. Sao lại thế này, tuyệt đối không thể, hắn mới tu luyện bao lâu, dù lần trước đi ra khỏi đại thế giới Cổ Thần Vương, hắn còn chưa phải là Pháp Thần Cảnh, lúc này mới bao lâu, làm sao hắn đạt đến mức này. Không! Tuyệt đối không thể!
Vừa rồi Nhậm Kiệt chỉ thoáng cảm thấy chút áp lực, nhưng đến đây thật nhanh, một là vì lối đi vừa mở ra chưa hủy hoại, mặt khác là bởi hiện tại Nhậm Kiệt đã rất mạnh.
Đúng như Cổ Ma nói, tu luyện 120 năm, tiên khí ùn ùn duy trì, Thánh Hoàng Quyết dần hoàn thiện, thân thể Nhậm Kiệt đã được rèn luyện lại, nhất là vì lực tiên hồn liên tiếp đạt đến cực hạn mấy lần, chạm đến cực hạn Đại La Kim Tiên.
Dưới rèn luyện như thế, thân thể Nhậm Kiệt đã vượt qua cực hạn Kim Tiên, đạt tới Đại La Kim Tiên sơ kỳ. Mà lực tiên hồn đã trải qua lắng đọng, chỉnh sửa Thánh Hoàng Quyết, tiến vào tu luyện trăm năm, cũng đạt đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ. Bởi vì Thánh Hoàng Quyết, tu luyện trăm năm, chủ yếu là tu luyện bản thân, rèn luyện thân thể và lực tiên hồn thì chủ yếu dựa vào hoàn thiện Thánh Hoàng Quyết mà tự nhiên tăng lên, cho nên lần đầu tiên tốc độ tăng lên lực lượng đã vượt qua lực tiên hồn và cường độ thân thể, đạt đến Kim Tiên đỉnh phong.
Cảnh giới Kim Tiên, ngay cả ở Tiên giới, cũng phải 10 vạn Thiên Tiên mới xuất hiện một hai người, đủ hiểu được độ khó khăn. Phần lớn người thường đạt đến Kim Tiên phải cần ngàn năm hay vạn năm để tính toán, nhưng Nhậm Kiệt chỉ tốn có 120 năm, vậy đã đủ kinh người.
Nhưng bản thân Nhậm Kiệt không cảm giác gì, thực tế nếu không phải điều chỉnh hoàn thiện Thánh Hoàng Quyết, đối với Nhậm Kiệt vốn có lực tiên hồn, cường độ thân thể vượt trội, lại còn có thừa tiên khí duy trì, vậy quả thật là chuyện nhỏ như bữa sáng. Nhưng mà Nhậm Kiệt vẫn rõ ràng, đơn thuần tăng lên lực lượng không phải căn bản, hắn vẫn luôn có thể vượt cấp tiêu diệt kẻ địch, làm hắn càng hiểu sức chiến đấu tổng hợp không phải đơn giản như thế.
Cho nên Nhậm Kiệt rất chú trọng chỉnh thể, mà trong quá trình tu luyện, ngay cả Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bởi vì ổn định không gian độc lập mà cũng có chút biến hóa đặc biệt, chỉ là còn thiếu một chút bước vào Tiên khí tuyệt phẩm.
Nhậm Kiệt cười nhạt nhìn Cổ Ma, nói: - Bổn gia chủ cố ý chừa cơ hội cho ngươi ăn cắp tiên khí, cũng có bố trí khác từ khi bổn gia chủ rời đại thế giới Cổ Thần Vương này. Chỉ cần đại thế giới Cổ Thần Vương lại mở ra kết nối với đại thế giới, bổn gia chủ sẽ có thể cảm ứng được.
- Bổn ma sớm biết chuyện này không đơn giản như thế, biết có người sẽ thừa cơ đi vào chỗ này, chỉ là không ngờ từ lúc trước ngươi đã có tính toán như thế. Có điều bổn ma thật tò mò, dựa vào tu vi như ngươi, còn mấy Tiên Vương bên cạnh, ngươi lại trải qua đại thế giới Táng Tiên biến động, hiện tại đại thế giới Cổ Thần Vương hẳn là không còn gì để ngươi cần nữa. Kho báu Tiên giới có chấn động, lẽ ra đó mới là chỗ ngươi nên đến. Cổ Ma cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút chấn động vì Nhậm Kiệt biến đổi, dù sao đối với hắn, Nhậm Kiệt lúc trước và hiện tại có chênh lệch quá lớn.
Bởi vì đại thế giới Táng Tiên làm đại thế giới sinh ra biến động, Tiên giới vỡ vụn, cộng thêm trường tiên Cổ Ma, làm cho Cổ Ma biết rõ chuyện ở bên ngoài.
Cộng thêm trí tuệ của hắn, hiện tại Cổ Ma không còn luôn bị nhốt trong đại thế giới Cổ Thần Vương, không biết tình hình bên ngoài, mà giờ lại nắm rõ mọi thứ.
Hắn nói rất rõ ràng, đối mặt Nhậm Kiệt hiện tại, hắn cũng không muốn là kẻ địch. Bởi vì hắn biết rõ, ngoài Nhậm Kiệt ra, bên cạnh hắn còn rất nhiều cường giả, mạnh đến mức hắn cũng không thể bỏ qua được.
Cho nên hắn mới nhắc tới kho báu Tiên giới, nhắc nhở Nhậm Kiệt phải chú ý các đại giáo vô thượng.
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, bổn gia chủ muốn ngăn cản hay tiêu diệt chúng, đã sớm làm rồi. Giữ chúng lại, để chúng mở ra kho báu Tiên giới, ngươi không cảm giác như vậy mới thú vị hơn sao? Nhậm Kiệt cười nhạt, hỏi ngược Cổ Ma, tựa như hai người bạn cũ đã lâu không gặp, giờ đang trò chuyện.
- Ha ha.... Cổ Ma nghe vậy, lại cười to: - Thú vị, thật không ngờ ngươi lại tự tin vào người của mình như thế, dám buông thả cho đại giáo vô thượng đi vào kho báu Tiên giới, tiếp tục giữ bọn chúng làm đá mài dao cho thủ hạ của ngươi, chỉ là bổn ma sợ lần này ngươi đã tính sai.
- Không sao, bụng của bổn gia chủ luôn rất lớn, giống như bây giờ ngươi nói chuyện với bổn gia chủ kéo dài thời gian, bổn gia chủ cũng không nóng vội ra tay, còn rất phối hợp, tùy ý cho ngươi kéo dài thời gian. Nhậm Kiệt không quan tâm, nhưng cũng nói ra tính toán của Cổ Ma.
Cổ Ma hấp thu rất nhiều tiên khí, hắn phải tiêu hóa hấp thu, sau đó nghĩ cách thoát ra.
Nếu là trước kia, dù hắn không thoát ra, người khác cũng chỉ có nước trốn tránh hắn, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt đã đủ làm hắn coi trọng.
- Không ngờ ngươi cho thủ hạ, người nhà chơi lớn, chơi ác đến thế, đối với bản thân cũng độc ác như vậy, ngươi không sợ bổn ma thoát ra, khôi phục lực lượng liền tiêu diệt các ngươi? Hai mắt to như sao trời của Cổ Ma nhìn vào Nhậm Kiệt, hắn muốn nhìn thấu tên Nhậm gia chủ này.
Đến chỗ này, mặc kệ hắn kiêu ngạo, tự tin thế nào, cũng không thể không thừa nhận Nhậm Kiệt này mạnh mẽ đáng sợ.
- Đàn ông mà, có đôi khi phải độc ác với bản thân. Về phần nói có sợ ngươi không, lời này thật là nói nhảm... Nhậm Kiệt nói, rõ ràng thấy được trong mắt Cổ Ma thoát xẹt qua một tia nghi ngờ, lại cười nói: - Nói thẳng ra, má nó ngươi toàn nói nhảm, nói thừa. Bổn gia chủ đã xuất hiện ở đây, càm ràm với ngươi cả buổi, ngươi còn cần nói xàm như vậy không? Sợ ngươi, bổn gia chủ sợ ngươi sẽ còn đến đây, sợ ngươi mà bổn gia chủ còn để ngươi hấp thu nhiều tiên khí như thế, sợ ngươi còn để cho ngươi khống chế Cao Bằng chạy tán loạn. Xời, không mắng cho là ngươi không dễ chịu hả.
- Sặc... Cổ Ma hoàn toàn không ngờ, liền bị Nhậm Kiệt mắng cho ngây người, mơ hồ, bởi vì hắn chưa từng gặp kẻ nào dám nói với hắn như vậy, đã biết thân phận cùng sức mạnh của hắn còn thế, quả thật làm hắn giật mình.
Càng giật mình hơn Cổ Ma chính là Cao Bằng đang ở trên không, hắn ở giữa Nhậm Kiệt và Cổ Ma, vốn là hắn đang bay về phía Cổ Ma, nhưng lúc này cũng ngẩn người ra đó.
Nghe Cổ Ma nói chuyện với Nhậm Kiệt, đầu óc của hắn đã không đủ dùng, bọn họ đều biết, đều hiểu, chỉ có mình là không biết, bản thân giống như kẻ ngốc.
Một bên cố tình, một bên cố ý, bọn họ đang làm gì?
Vậy... mình thành cái gì?
Cổ Ma thân thể to lớn như đội trời, nắm giữ thế gian, tuy rằng Nhậm Kiệt bảo trì thân thể người thường, nhưng đứng đó lại không kém gì Cổ Ma, ngược lại khí thế càng đè ép Cổ Ma một bậc.
Cao Bằng bị kẹp ở giữa, lúc này hắn có cảm giác tự ti, cảm thấy mình quá nhỏ bé, không có một chút cảm giác tồn tại.
Cảm giác như vậy, Cao Bằng ôm lấy ngực, bởi vì tim hắn đau đớn như vỡ vụn. Đau, đau chưa từng có, còn đau hơn cả khi bị Nhậm Kiệt làm nhục, thất bại nhiều lần trước Nhậm Kiệt.
Bởi vì khi đó, ít nhất hắn còn có cảm giác tồn tại, nhưng bây giờ hắn lại như không khí, hoàn toàn không tồn tại trước mặt Nhậm Kiệt và Cổ Ma.
- A... Nhậm Kiệt... Oành... Cao Bằng vốn đã sắp mất khống chế, lúc này đầu óc không xoay chuyển kịp. Đau đớn bị mặc kệ như vậy vượt xa những thất bại, bị quỳ xuống nhận lỗi trước kia, hắn gầm lên bất chấp mọi giá lao về phía Nhậm Kiệt.
- Người lớn nói chuyện, đi chỗ khác chơi. Cút! Oành! Nhậm Kiệt không thèm liếc Cao Bằng còn chưa đến Thiên Tiên lại liều mạng lao tới, vẫn cứ nhìn Cổ Ma, chỉ thuận miệng nói. Búng tay bắn ra, Cao Bằng còn chưa tới gần, trực tiếp bị bắn bay ra ngoài.
Lực lượng một ngón tay bắn bay Cao Bằng, trong ngoài thân thể hắn bắt đầu vỡ nát, sắp bóp vụn hắn.
Vù vù... Đúng lúc này, cây trường tiên Cổ Ma lại xuất hiện, lập tức bao phủ Cao Bằng, trường tiên Cổ Ma truyền ra lực lượng trấn áp lại thương thế, sau đó kéo theo Cao Bằng biến mất.
Nhậm Kiệt thấy rõ ràng, cọng tóc kia đã trở về đầu của Cổ Ma, Nhậm Kiệt cũng lười nói gì hơn, lẳng lặng nhìn, chờ đợi.
Cùng lúc, Nhậm Kiệt đã lặng lẽ thông báo lão cha Nhậm Thiên Hành cùng các Tiên Vương, sau đó khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cho mọi người bên trong đều ngừng lại, hiện tại bọn họ chỉ cần làm một chuyện, đột phá.
Đại thế giới Cổ Thần Vương tuy rằng không bằng đại thế giới Táng Tiên, nhưng trên cơ bản đã hình thành phần lớn quy tắc, đạo của đại thế giới. Đột phá trong này sẽ không bị đại thế giới ảnh hưởng, sẽ không phi thăng Tiên giới.
Trong khoảng thời gian này, người Nhậm gia tích lũy, có nhiều người đã đến lằn ranh đột phá, có điều vẫn dùng phương pháp áp chế của Nhậm Thiên Hành, đồng thời các Tiên Vương hỗ trợ, bọn họ không bỏ lỡ tu luyện, nhưng đem lắng đọng tích lũy chờ bùng nổ. Mà hiện giờ, chính là lúc bọn họ đột phá.
Đây cũng là nguyên nhân Nhậm Kiệt không lập tức ra tay, đương nhiên, Nhậm Kiệt còn có ý khác, lúc này thông báo những người khác đột phá, vừa nói chuyện với mấy người lão cha Nhậm Thiên Hành.
Hoàn toàn ngây dại, đây... đây là chuyện gì, sao lại là Đại La Kim Tiên. Điều này... tuyệt đối không thể.
Tuy rằng đã sớm biết Nhậm gia hùng mạnh, thậm chí biết bên cạnh Nhậm Kiệt có bốn vị Tiên Vương, nhưng dù sao không phải bản thân Nhậm Kiệt, nói không chừng là có nguyên nhân gì.
Nhưng bây giờ nghe Cổ Ma nói Nhậm Kiệt đã đến Đại La Kim Tiên, Cao Bằng thật sự không chịu nổi. Sao lại thế này, tuyệt đối không thể, hắn mới tu luyện bao lâu, dù lần trước đi ra khỏi đại thế giới Cổ Thần Vương, hắn còn chưa phải là Pháp Thần Cảnh, lúc này mới bao lâu, làm sao hắn đạt đến mức này. Không! Tuyệt đối không thể!
Vừa rồi Nhậm Kiệt chỉ thoáng cảm thấy chút áp lực, nhưng đến đây thật nhanh, một là vì lối đi vừa mở ra chưa hủy hoại, mặt khác là bởi hiện tại Nhậm Kiệt đã rất mạnh.
Đúng như Cổ Ma nói, tu luyện 120 năm, tiên khí ùn ùn duy trì, Thánh Hoàng Quyết dần hoàn thiện, thân thể Nhậm Kiệt đã được rèn luyện lại, nhất là vì lực tiên hồn liên tiếp đạt đến cực hạn mấy lần, chạm đến cực hạn Đại La Kim Tiên.
Dưới rèn luyện như thế, thân thể Nhậm Kiệt đã vượt qua cực hạn Kim Tiên, đạt tới Đại La Kim Tiên sơ kỳ. Mà lực tiên hồn đã trải qua lắng đọng, chỉnh sửa Thánh Hoàng Quyết, tiến vào tu luyện trăm năm, cũng đạt đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ. Bởi vì Thánh Hoàng Quyết, tu luyện trăm năm, chủ yếu là tu luyện bản thân, rèn luyện thân thể và lực tiên hồn thì chủ yếu dựa vào hoàn thiện Thánh Hoàng Quyết mà tự nhiên tăng lên, cho nên lần đầu tiên tốc độ tăng lên lực lượng đã vượt qua lực tiên hồn và cường độ thân thể, đạt đến Kim Tiên đỉnh phong.
Cảnh giới Kim Tiên, ngay cả ở Tiên giới, cũng phải 10 vạn Thiên Tiên mới xuất hiện một hai người, đủ hiểu được độ khó khăn. Phần lớn người thường đạt đến Kim Tiên phải cần ngàn năm hay vạn năm để tính toán, nhưng Nhậm Kiệt chỉ tốn có 120 năm, vậy đã đủ kinh người.
Nhưng bản thân Nhậm Kiệt không cảm giác gì, thực tế nếu không phải điều chỉnh hoàn thiện Thánh Hoàng Quyết, đối với Nhậm Kiệt vốn có lực tiên hồn, cường độ thân thể vượt trội, lại còn có thừa tiên khí duy trì, vậy quả thật là chuyện nhỏ như bữa sáng. Nhưng mà Nhậm Kiệt vẫn rõ ràng, đơn thuần tăng lên lực lượng không phải căn bản, hắn vẫn luôn có thể vượt cấp tiêu diệt kẻ địch, làm hắn càng hiểu sức chiến đấu tổng hợp không phải đơn giản như thế.
Cho nên Nhậm Kiệt rất chú trọng chỉnh thể, mà trong quá trình tu luyện, ngay cả Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bởi vì ổn định không gian độc lập mà cũng có chút biến hóa đặc biệt, chỉ là còn thiếu một chút bước vào Tiên khí tuyệt phẩm.
Nhậm Kiệt cười nhạt nhìn Cổ Ma, nói: - Bổn gia chủ cố ý chừa cơ hội cho ngươi ăn cắp tiên khí, cũng có bố trí khác từ khi bổn gia chủ rời đại thế giới Cổ Thần Vương này. Chỉ cần đại thế giới Cổ Thần Vương lại mở ra kết nối với đại thế giới, bổn gia chủ sẽ có thể cảm ứng được.
- Bổn ma sớm biết chuyện này không đơn giản như thế, biết có người sẽ thừa cơ đi vào chỗ này, chỉ là không ngờ từ lúc trước ngươi đã có tính toán như thế. Có điều bổn ma thật tò mò, dựa vào tu vi như ngươi, còn mấy Tiên Vương bên cạnh, ngươi lại trải qua đại thế giới Táng Tiên biến động, hiện tại đại thế giới Cổ Thần Vương hẳn là không còn gì để ngươi cần nữa. Kho báu Tiên giới có chấn động, lẽ ra đó mới là chỗ ngươi nên đến. Cổ Ma cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút chấn động vì Nhậm Kiệt biến đổi, dù sao đối với hắn, Nhậm Kiệt lúc trước và hiện tại có chênh lệch quá lớn.
Bởi vì đại thế giới Táng Tiên làm đại thế giới sinh ra biến động, Tiên giới vỡ vụn, cộng thêm trường tiên Cổ Ma, làm cho Cổ Ma biết rõ chuyện ở bên ngoài.
Cộng thêm trí tuệ của hắn, hiện tại Cổ Ma không còn luôn bị nhốt trong đại thế giới Cổ Thần Vương, không biết tình hình bên ngoài, mà giờ lại nắm rõ mọi thứ.
Hắn nói rất rõ ràng, đối mặt Nhậm Kiệt hiện tại, hắn cũng không muốn là kẻ địch. Bởi vì hắn biết rõ, ngoài Nhậm Kiệt ra, bên cạnh hắn còn rất nhiều cường giả, mạnh đến mức hắn cũng không thể bỏ qua được.
Cho nên hắn mới nhắc tới kho báu Tiên giới, nhắc nhở Nhậm Kiệt phải chú ý các đại giáo vô thượng.
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, bổn gia chủ muốn ngăn cản hay tiêu diệt chúng, đã sớm làm rồi. Giữ chúng lại, để chúng mở ra kho báu Tiên giới, ngươi không cảm giác như vậy mới thú vị hơn sao? Nhậm Kiệt cười nhạt, hỏi ngược Cổ Ma, tựa như hai người bạn cũ đã lâu không gặp, giờ đang trò chuyện.
- Ha ha.... Cổ Ma nghe vậy, lại cười to: - Thú vị, thật không ngờ ngươi lại tự tin vào người của mình như thế, dám buông thả cho đại giáo vô thượng đi vào kho báu Tiên giới, tiếp tục giữ bọn chúng làm đá mài dao cho thủ hạ của ngươi, chỉ là bổn ma sợ lần này ngươi đã tính sai.
- Không sao, bụng của bổn gia chủ luôn rất lớn, giống như bây giờ ngươi nói chuyện với bổn gia chủ kéo dài thời gian, bổn gia chủ cũng không nóng vội ra tay, còn rất phối hợp, tùy ý cho ngươi kéo dài thời gian. Nhậm Kiệt không quan tâm, nhưng cũng nói ra tính toán của Cổ Ma.
Cổ Ma hấp thu rất nhiều tiên khí, hắn phải tiêu hóa hấp thu, sau đó nghĩ cách thoát ra.
Nếu là trước kia, dù hắn không thoát ra, người khác cũng chỉ có nước trốn tránh hắn, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt đã đủ làm hắn coi trọng.
- Không ngờ ngươi cho thủ hạ, người nhà chơi lớn, chơi ác đến thế, đối với bản thân cũng độc ác như vậy, ngươi không sợ bổn ma thoát ra, khôi phục lực lượng liền tiêu diệt các ngươi? Hai mắt to như sao trời của Cổ Ma nhìn vào Nhậm Kiệt, hắn muốn nhìn thấu tên Nhậm gia chủ này.
Đến chỗ này, mặc kệ hắn kiêu ngạo, tự tin thế nào, cũng không thể không thừa nhận Nhậm Kiệt này mạnh mẽ đáng sợ.
- Đàn ông mà, có đôi khi phải độc ác với bản thân. Về phần nói có sợ ngươi không, lời này thật là nói nhảm... Nhậm Kiệt nói, rõ ràng thấy được trong mắt Cổ Ma thoát xẹt qua một tia nghi ngờ, lại cười nói: - Nói thẳng ra, má nó ngươi toàn nói nhảm, nói thừa. Bổn gia chủ đã xuất hiện ở đây, càm ràm với ngươi cả buổi, ngươi còn cần nói xàm như vậy không? Sợ ngươi, bổn gia chủ sợ ngươi sẽ còn đến đây, sợ ngươi mà bổn gia chủ còn để ngươi hấp thu nhiều tiên khí như thế, sợ ngươi còn để cho ngươi khống chế Cao Bằng chạy tán loạn. Xời, không mắng cho là ngươi không dễ chịu hả.
- Sặc... Cổ Ma hoàn toàn không ngờ, liền bị Nhậm Kiệt mắng cho ngây người, mơ hồ, bởi vì hắn chưa từng gặp kẻ nào dám nói với hắn như vậy, đã biết thân phận cùng sức mạnh của hắn còn thế, quả thật làm hắn giật mình.
Càng giật mình hơn Cổ Ma chính là Cao Bằng đang ở trên không, hắn ở giữa Nhậm Kiệt và Cổ Ma, vốn là hắn đang bay về phía Cổ Ma, nhưng lúc này cũng ngẩn người ra đó.
Nghe Cổ Ma nói chuyện với Nhậm Kiệt, đầu óc của hắn đã không đủ dùng, bọn họ đều biết, đều hiểu, chỉ có mình là không biết, bản thân giống như kẻ ngốc.
Một bên cố tình, một bên cố ý, bọn họ đang làm gì?
Vậy... mình thành cái gì?
Cổ Ma thân thể to lớn như đội trời, nắm giữ thế gian, tuy rằng Nhậm Kiệt bảo trì thân thể người thường, nhưng đứng đó lại không kém gì Cổ Ma, ngược lại khí thế càng đè ép Cổ Ma một bậc.
Cao Bằng bị kẹp ở giữa, lúc này hắn có cảm giác tự ti, cảm thấy mình quá nhỏ bé, không có một chút cảm giác tồn tại.
Cảm giác như vậy, Cao Bằng ôm lấy ngực, bởi vì tim hắn đau đớn như vỡ vụn. Đau, đau chưa từng có, còn đau hơn cả khi bị Nhậm Kiệt làm nhục, thất bại nhiều lần trước Nhậm Kiệt.
Bởi vì khi đó, ít nhất hắn còn có cảm giác tồn tại, nhưng bây giờ hắn lại như không khí, hoàn toàn không tồn tại trước mặt Nhậm Kiệt và Cổ Ma.
- A... Nhậm Kiệt... Oành... Cao Bằng vốn đã sắp mất khống chế, lúc này đầu óc không xoay chuyển kịp. Đau đớn bị mặc kệ như vậy vượt xa những thất bại, bị quỳ xuống nhận lỗi trước kia, hắn gầm lên bất chấp mọi giá lao về phía Nhậm Kiệt.
- Người lớn nói chuyện, đi chỗ khác chơi. Cút! Oành! Nhậm Kiệt không thèm liếc Cao Bằng còn chưa đến Thiên Tiên lại liều mạng lao tới, vẫn cứ nhìn Cổ Ma, chỉ thuận miệng nói. Búng tay bắn ra, Cao Bằng còn chưa tới gần, trực tiếp bị bắn bay ra ngoài.
Lực lượng một ngón tay bắn bay Cao Bằng, trong ngoài thân thể hắn bắt đầu vỡ nát, sắp bóp vụn hắn.
Vù vù... Đúng lúc này, cây trường tiên Cổ Ma lại xuất hiện, lập tức bao phủ Cao Bằng, trường tiên Cổ Ma truyền ra lực lượng trấn áp lại thương thế, sau đó kéo theo Cao Bằng biến mất.
Nhậm Kiệt thấy rõ ràng, cọng tóc kia đã trở về đầu của Cổ Ma, Nhậm Kiệt cũng lười nói gì hơn, lẳng lặng nhìn, chờ đợi.
Cùng lúc, Nhậm Kiệt đã lặng lẽ thông báo lão cha Nhậm Thiên Hành cùng các Tiên Vương, sau đó khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cho mọi người bên trong đều ngừng lại, hiện tại bọn họ chỉ cần làm một chuyện, đột phá.
Đại thế giới Cổ Thần Vương tuy rằng không bằng đại thế giới Táng Tiên, nhưng trên cơ bản đã hình thành phần lớn quy tắc, đạo của đại thế giới. Đột phá trong này sẽ không bị đại thế giới ảnh hưởng, sẽ không phi thăng Tiên giới.
Trong khoảng thời gian này, người Nhậm gia tích lũy, có nhiều người đã đến lằn ranh đột phá, có điều vẫn dùng phương pháp áp chế của Nhậm Thiên Hành, đồng thời các Tiên Vương hỗ trợ, bọn họ không bỏ lỡ tu luyện, nhưng đem lắng đọng tích lũy chờ bùng nổ. Mà hiện giờ, chính là lúc bọn họ đột phá.
Đây cũng là nguyên nhân Nhậm Kiệt không lập tức ra tay, đương nhiên, Nhậm Kiệt còn có ý khác, lúc này thông báo những người khác đột phá, vừa nói chuyện với mấy người lão cha Nhậm Thiên Hành.
Bình luận truyện