Chương 62: Chương 62
Bởi vì số lượng người tham gia lần này quá đông, trừ các tuyển thủ ra còn có không ít sư phụ, đồng môn, bằng hữu đi theo, nhân số còn cao hơn rất nhiều so với số lượng tuyển thủ cho nên nhân viên sắp xếp tất cả cũng mất cả ngày để làm.
Từ việc sắp xếp nơi dừng chân cũng có thể nhìn ra được tầm quan trọng của thanh danh.
Hiện giờ mười lăm môn phái nổi danh đứng đầu, một số thế gia tu tiên và các mặt thế lực đều được sắp xếp ở nơi có hoàn cảnh tốt gần đỉnh núi, những người danh môn thế gia này càng dễ dàng cùng nhau giao lưu.
Mà nhiều người không có tiếng tăm gì đều bị sắp xếp ở trong một căn nhà gỗ tương đối đơn sơ dưới chân núi ngoài bìa rừng, bị chia tách với đỉnh núi.
Lại nói tiếp, ba năm trước đây Tinh Thần Cung ở trong bí cảnh thí luyện nhất minh kinh nhân, đã không còn tính là môn phái nhỏ không danh không họ nữa, trong ba năm này các chưởng môn đại môn phái cũng đều vì Tinh Thần Cung mà phải mở họp nghiên cứu thương thảo qua.
Cũng không biết dùng tâm tư thái độ gì, Tinh Thần Cũng vẫn bị an bài ở khu nhà gỗ dưới chân núi.
Ngu Sở thích yên tĩnh nhưng khoảng cách giữa các nhà gỗ gần quá, không ít các tuyển thủ khắp nơi chạy đến lại rất hưng phấn gây nên sự ồn ào không chịu được.
Người tu tiên có lỗ tai nhanh nhạy, ở trong phòng cũng không được an bình, Ngu Sở cũng chưa nói cái gì, nàng đóng cửa ngồi đả tọa.
Nhưng thật ra các đồ đệ ngồi ở cửa đại sảnh mang sắc mặt hơi âm u nặng nề.
Các đại môn phái vì lần thí luyện trước bị đoạt nổi bật nên mới dùng cách này ra oai phủ đầu bọn hắn.
Nếu chỉ riêng bọn họ thôi cũng không có vấn đề gì, những người như bọn họ ai không từng ăn khổ đây? Nhưng sư phụ ở, bọn họ nghĩ đến mấy lão bất tử lại nhằm vào sư phụ như thế khiến trong lòng khó chịu.
Cốc Thu Vũ am hiểu nhất là các loại bùa chú và trận pháp, nàng nhanh chóng bố trí trận pháp ở trong viện chắn đi thanh âm của ngoại giới, ngoại giới cũng không có biện pháp xuyên qua trận pháp nghe được thanh âm của bọn họ.
Tuy trong phòng an tĩnh hơn nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn không tốt lắm.
“Xếp mấy hạng đầu ghê gớm lắm hả?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Sớm muộn gì đệ cũng muốn đánh bại toàn bộ bọn người đó, ngày sau sẽ có thời điểm cho bọn họ khóc lóc.
”Tiêu Dực không nói một lời nhưng sắc mặt cũng rất nặng nề.
“Tuy nói trong lòng muốn như thế nhưng cư xử với đối thủ còn cần phải cẩn thận hơn.
” Lục Ngôn Khanh dặn dò, “Chớ cẩu thả rõ chưa?”“Đã rõ.
” Thẩm Hoài An thở dài, “Chúng đệ không phải tiểu hài tử mà, huynh yên tâm đi.
”Lục Ngôn Khanh lại nhìn sang Cốc Thu Vũ.
“Muội cũng giống như vậy, nếu cảm thấy không đánh lại được liền chủ động nhận thua, đừng vì thể diện mà gắng gượng.
” Lục Ngôn Khanh dặn dò tiếp, “Những ngày về sau còn dài, không kém lúc này đâu.
”“Sư huynh, muội đã biết.
” Cốc Thu Vũ nghe lời.
Mới nhìn qua thì cứ việc mặt ngoài các sư huynh muội có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ dấy lên hỏa khí càng nhiều.
Ngày hôm sau, cuối cũng cũng nghênh đón ngày đầu tiên của đợt sơ thí.
Khán đài xung quanh đấu pháp đài đầy ắp người, trong đó được chia làm ba khu vực.
Bất kỳ môn phái có tiếng tăm lớn nhỏ gì thì các sư phụ đều ngồi cùng một khu vực, chẳng qua chỗ ngồi của mấy đại môn phái lại ở vị trí trung tâm, còn có thêm bàn gỗ ghế mềm, những người khác thì ngồi xung quanh trên ghế thường.
Người ở khán đài vị trí trung gian là những nhóm người tu tiên đến để quan chiến chứ không tham gia, còn lại những người ngồi phía dưới là những tuyển thủ muốn dự thi.
Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều từng người rút giấy bốc thăm của mình.
Vì để tiết kiệm thời gian sơ thí, tỷ thí cá nhân sẽ có ba trận so đấu cùng thời gian, dù sao đấu pháp đài có diện tích cực kỳ rộng lớn, chứa được ba tổ tiến hành đồng thời đều là dư dả.
Bốn sư huynh muội ngồi bên cạnh quan khán mấy trận quyết đấu cá nhân, trong lòng họ cũng buông xuống hơn.
Trừ những đệ tử của các đại môn phái thì những tuyển thủ không biết tên khác đều có trình độ rất bình thường, Tiểu Cốc thừa sức ứng đối.
Cũng có một số tuyển thủ vốn là tới thi đấu cho có, lại gặp phải một đối thủ cũng như vậy làm tiếng than thở của những khán giả xung quanh nổi lên.
Từ lúc bắt đầu tỷ thí cá nhân cũng đã qua mấy trận, cơ bản cũng chưa có trận so đấu nào khiến người phải sáng mắt xuất hiện.
“Tổ thứ chín, tổ thứ mười, tổ thứ mười một chuẩn bị lên đài.
” Bên cạnh đấu pháp đài, đệ tử Tu Thiên Phái phụ trách tổ chức dùng thuật pháp khếch đại âm thanh làm giọng nói của chính mình vang xa hơn, “Tổ thứ chín, Cốc Thu Vũ của Tinh Thần Cung……”Đến khi cái tên của Tinh Thần Cung được gọi ra, hơn một nửa người ngồi ở trên khán đài đều nhìn xung quanh, ngay cả chưởng môn đang ngồi trên ghế và một số sư phụ đều nâng mắt lên nhìn về phía đấu pháp đài.
Đối với những người tu tiên yên lặng vô danh mà nói, ba năm trước đây Tinh Thần Cung có thể đánh bại đại môn phái đạt được thắng lợi thì không thể nghi ngờ rằng đã khiến lòng người tò mò và phấn chấn.
Nếu không phải ở ngay tại đây thì nhóm người Lục Ngôn Khanh cũng không giám tin tưởng rằng vừa mới nhìn thôi lại có nhiều người biết bọn họ như vậy.
Sáu tuyển thủ cùng nhau lên đài, trong số đó có một thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo mặc một bộ váy dài màu xanh nước biển nhìn có vẻ bắt mắt không giống người thường.
Ngay cả người so đấu với Tiểu Cốc cũng đều nao nao trong lòng.
Cốc Thu Vũ nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, đối phương cũng tỏ thái độ tốt mà nở nụ cười theo, giống như thể nếu đây không phải là nơi không cho phép thì người này sẽ tiến lên hàn huyên.
Kết quả, đệ tử Tu Thiên Phái vừa mới nói ‘bắt đầu so đấu’ không được bao lâu thì Cốc Thu Vũ đã dùng một chiêu nhanh gọn lẹ chiến thắng đối phương.
Này……??Tức khắc, ánh mắt của toàn trường đều dừng ở trên người cô nương xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh nước biển.
Cốc Thu Vũ vẫn mỉm cười, thoạt nhìn thật tươi đẹp động lòng người, gần như người dùng nhất chiêu chế địch không phải là nàng.
Bắt đầu từ giờ phút này, trận nghiền áp của Tinh Thần Cung chính thức mở màn.
Khi đến trận thứ hai tới lượt Cốc Thu Vũ so đấu, đối phương trở nên nghiêm túc rất nhiều nhưng vẫn không có thắng nổi Tiểu Cốc.
Nàng lấy được thắng lợi đơn giản như thế, thậm chí ngay cả các loại pháp bảo phụ trợ mình am hiểu nhất vẫn chưa dùng, gần như chỉ dùng một thanh phi kiếm.
Chứ chưa nói đến chiêu ám khí độc hệ cuối cùng của nàng vẫn chưa sử dụng đến.
Trước khi bắt đầu trận thứ ba, toàn trường đều cho rằng thiếu nữ này là thiên tài kiếm tu ít nhất đã đến Trúc Cơ trung kỳ.
Rốt cuộc kiếm thuật của nàng thoạt nhìn lại cao siêu như thế, giống như chưa dùng chiêu thức yêu cầu cao nào đã nhẹ nhàng thắng hai trận.
Ai cũng không biết kiếm pháp của nàng hoàn toàn là do có hai sư huynh đều luyện kiếm cho nên được bọn họ thuận đường mang theo học tập mà thôi, ngay cả thanh phi kiếm này đều là pháp bảo trung đẳng, vô cùng bình thường.
Trận thứ ba, Cốc Thu Vũ gặp đệ tử của Lôi Đình Môn.
Lôi Đình Môn được xếp thứ ba, cách làm việc cực kỳ kiêu ngạo, trong tay cầm một cái hồ lô, giống như là pháp bảo của nàng ta.
“Ta cũng không phải là mấy tên nam nhân đó, sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi đâu.
” Nữ tu này trào phúng, “Hoàng mao nha đầu cũng giám tới tham gia đại bỉ, xem ra ta nên giáo huấn ngươi một chút mới được.
”Cốc Thu Vũ nháy nháy đôi mắt, nàng vô tội hỏi, “Hiện tại ta không tới chẳng lẽ phải chờ tới khi tuổi lớn giống như ngươi thì mới đến tham gia được sao?”“Ngươi!”Vốn dĩ nữ tu này cũng được coi là lợi hại, hiện giờ Cốc Thu Vũ đã đến Trúc Cơ kỳ, nữ tu này hẳn cũng là Trúc Cơ, có lẽ còn có thể cao hơn Tiểu Cốc một chút.
Nhưng tính tình của nữ tu này lại cực kỳ nóng nảy dễ giận.
Nàng ta khinh thường người trẻ tuổi nhó bé như Cốc Thu Vũ nhưng lại bị Cốc Thu Vũ chọc giận, từ lúc bắt đầu đã mất bình tĩnh.
Trên khán đài, chưởng môn Lôi Đình Môn nhắm mắt lại, hơi lắc đầu.
Quả nhiên, lại một lần nữa Cốc Thu Vũ dành được chiến thắng ở trận thứ ba dễ như trở bàn tay.
Sau ba trận đầu tiên, so với nhiều địch nhân lớn hơn mình rất nhiều thế nhưng Cốc Thu Vũ lại dành được thắng lợi vô cùng đơn giản, thành công vào vòng trong.
Khán giả vỗ tay mang theo chút mê mang, nàng thắng dễ như trở bàn tay thành ra lại tôn lên việc đối thủ quá cùi bắp, thậm chí có một số người hoài nghi hiện giờ tư chất của đệ tử mới các đại môn phái đã kém đến mức này sao?Sau khi trọng tài tuyên bố, Cốc Thu Vũ vui vẻ xuống đài trở về bên cạnh các sư huynh, được mọi người sờ đầu cổ vũ động viên.
Tỷ thí cá nhân và hỗn chiến tiến hành đan xen nhau, bốn người lại ngồi bên cạnh quan khán bốn trận hỗn chiến năm người.
Một chọi một không nhìn ra cái gì nhưng kiểu hỗn chiến này có nhiều thú vị hơn.
Có một số có trình độ không tệ muốn trộn lẫn với các tuyển thủ cùng nhau báo danh lựa chọn hỗn chiến, những người này đúng thật là dùng bất cứ thủ đoạn nào để đánh.
Có người giữ được chiến thắng là do thực lực, có nhiều kẻ lại đánh lén, còn có một số người vừa thấy chính là dùng chiến thuật tâm lý, giai đoạn đầu có người lấy tránh né phòng ngự là chủ, chờ đến bốn người khác quyết ra thắng bại mới chựa chọn thời cơ chuẩn hạ độc thủ, làm cho người trên khán đài một lúc vỗ vay một lúc thở dài.
Tuy rằng bốn sư huynh muội Tinh Thần Cung đã đi những con đường không hề giống nhau.
Nhưng tới đây đứng ngoài quan sát, cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy những tu luyện giả khác có nhiều chỗ bất đồng, tăng thêm rất nhiều kiến thức.
Chờ đến khi bắt đầu mười người hỗn chiến, Tiêu Dực ở tổ đầu tiên lên đài.
Đệ tử Tu Thiên Phái bên cạnh chỉ báo danh rồi nói một đoạn dài.
Tổ này của Tiêu Dực, trừ bỏ hắn ra cũng chỉ có một người khác tự mình đấu, tám người còn lại đều là hai người một tổ.
Có trận đấu cháy bỏng của Tiểu Cốc nên trên khán đài vừa nghe đến tên của Tinh Thần Cung lập tức đều ngồi thẳng người, tập trung tinh thần nhìn về phía đấu pháp đài.
Tóc ngắn của Tiêu Dực nuôi ba năm trời, hiện giờ những lọn dài nhất vừa dài đến bả vai đã được Tiểu Cốc giúp buộc ở sau đầu thành cái bím tóc nhỏ.
Đã qua ba năm, hắn ở nơi có người tu tiên tụ tập, nhìn qua vẫn không hợp phong cách, giống như võ lâm cao thủ đi nhầm địa phương vậy.
Bắt đầu so đấu, rất nhanh những người đã từng xem Tiểu Cốc thăng cấp coi Tiêu Dực như địch nhân số một mà đối xử, tất cả tuyển thủ trên đài đều cực kỳ ăn ý cùng nhau tiến công Tiêu Dực, có vẻ như muốn lấy ưu thế người đông thế mạnh đánh bại Tiêu Dực.
Trong nhất thời, các màu sắc của pháp bảo và các thuộc tính thuật pháp công kích từ mọi phía trên bầu trời dưới mặt đất đang hướng về hắn.
Tiêu Dục vô cùng nhanh nhẹn tránh né chín người xông tới công kích mình, hắn ném hai lưỡi rìu đi, cho dù Khai Sơn rìu không dung hợp với nhau nhưng cũng có đủ uy lực mạnh mẽ, chém toàn bộ pháp bảo của đối phương đang ở giữa không trung thành mảnh nhỏ.
Ngoài trừ rìu này, Tiêu Dực chủ tu thân thể, hắn lại có thuộc tính phong, tuyển thủ đối phương chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên thì Tiêu Dực đã tới trước mặt.
Ký ức cuối cùng của y là đối mặt với đôi mắt hung ác lạnh băng như sói của Tiêu Dực, sau đó --- liền ngất đi.
Chỉ cón khán giả mới nhìn được bản thân Tiêu Dực và rìu của hắn gần như cùng xuất kích, lực của hắn lớn vô cùng, dáng người lại nhanh nhạy uyển chuyển nhẹ nhàng, từng chưởng đánh lên người đối thủ.
Dù cho những người khác cảm giác đuổi kịp ý thức nhưng cũng không có cơ hội phản kháng.
Chỉ thấy trên đài hỗn loạn, dáng người của Tiêu Dực như tia chớp xẹt qua, giây tiếp theo là chín người còn lại toàn bộ bay ra ngoài, thậm chí có mấy người nện lên trên khán đài.
Trên đấu pháp đài, khói bụi cuồn cuộn dần tan, triển lộ ra bóng dáng Tiêu Dực như đêm tối, dáng người thẳng đứng như tùng bách.
Hắn ngẩng đầu, thu lại hai lưỡi rìu rồi bình tĩnh vỗ vỗ tay.
Khán đài lặng ngắt như tờ.
Tiêu Dực nhìn sang đệ tử thông báo đứng bên cạnh, yết hầu của đệ tử đó lên xuống, ngây người nửa ngày mới phản ứng được.
“Tiêu, Tiêu Dực của Tinh Thần Cung thăng cấp!” Hắn lắp bắp hô.
Trên khu ghế ngồi của chưởng môn, không ít đại chưởng môn im lặng nhìn về phía nữ tử đang mang khăn che mặt ngồi bên cạnh.
Nàng giống như không giật mình chút nào khi đồ để của mình lấy được thành tích ưu dị, từ đầu đến đuôi ngay cả ánh mắt cũng chưa thay đổi lần nào.
Trận thứ hai mười người hỗn chiến, khi cái tên Thẩm Hoài An của Tinh Thần Cung vang lên, người trên đài dưới đài đều cùng nhau hít một hơi lạnh.
Thẩm Hoài An mang theo kiếm lên đài, hắn vừa nhìn lên thì thấy chín người đang đứng xa xa tụ tập chung một chỗ, trên mặt mỗi người đều mang sắc mặt bi tráng.
.
Bình luận truyện