Chương 3: 3: Tuyển Tú
Châu Ân Hoan ở lại ngủ cùng Cố Tử Yên một đêm.
Sáng hôm sau khi vừa thức giấc, cả hai lại có thêm điểm đột phá mới.
Ký ức của thân thể này dần được khôi phục lại trong đầu nàng.
Ký ức của vị Châu tiểu thư yểu mệnh kia cũng không có gì đặc sắc lắm, chỉ là một cô nương liễu yếu đào tơ, tiếc là thuở thơ ấu bị gò bó trong khuôn khổ cứng nhắc, chỉ nằm sâu trong phủ học lễ nghi, mấy cái cầm, kỳ, thi, họa, rồi lại là nữ công gia chánh.
Từ nhỏ đã được đào tạo bài bản để trở thành một người vợ hiền, một nàng dâu thảo.
Cố Tử Yên cũng có lại ký ức, cũng không khác nàng là bao, cái gọi là tiểu thư khuê các thật vô vị, chẳng có một chút thú vị nào.
Châu Ân Hoan cùng Cố Tử Yên dùng bữa sáng, chốc nữa phải lết theo đến cái hồ nước gì đó.
Hôm qua hai người bị đuối nước, khi tỉnh lại gặp nhau lại xúc động mạnh, càn quấy một chút liền không còn sức lực mà nằm xuống ngủ như chết.
Vì thế cả hai cũng chưa dò la được thông tin gì về cái vị Vương gia Bắc Viễn kia, trong cái ký ức mới được cập nhật của nàng, Bắc Viễn được người ta đồn đại là mạnh mẽ, anh khí, làm việc dứt khoát cộng thêm một ngàn lời khen ngợi.
Song, thực tế chẳng biết con người ra sao.
Châu Ân Hoan đưa mắt nhìn kẻ hậm hực ngồi ăn cháo ở kế bên.
Bây giờ nàng mới để tâm diện mạo mới của Cố Tử Yên, gương mặt xinh đẹp, đường nét hoàn mỹ vẫn còn vương vấn một chút trẻ con ắt hẳn là do độ tuổi vị thành niên.
Ở thế giới kia, nàng và nhỏ đã hai mốt tuổi rồi.
Bây giờ lại có diện mạo thiếu nữ mười bảy phơi phới cũng coi là có chút mới mẻ.
Cố Tử Yên không buồn để ý đến nàng, nhỏ gọi một tiếng A Liên.
Một nha hoàn bước đến bên cạnh, Châu Ân Hoan nhìn ra nha hoàn này, trong tầng tầng lớp lớp ký ức mới được cập nhật thì nàng biết được nha hoàn này là tâm phúc của Cố tiểu thư trước đây, khi Cố tiểu thư gây chuyện với Châu tiểu thư, nha hoàn này miệng lưỡi cũng không tệ.
Nhưng giờ nàng ta không thể biết được, xác chủ tử còn đó mà hồn là kẻ khác rồi.
"Dạ có nô tì." A Liên đáp.
"Ngươi nói một vài điều về vương gia Bắc Viễn xem?" Cố Tử Yên không thèm ngẩng mặt, tay khuấy khuấy bát cháo trên bàn.
"Ý của người là Vinh vương gia ạ? Vinh vương gia trước là Tam hoàng tử, mười lăm tuổi được vinh quang phong vương, thông minh, rộng lượng, tính cách mạnh mẽ.
Theo nô tì thấy thì quả là không có chỗ nào để chê, nhưng mà Vinh vương gia vẫn chưa có chính thê, thậm chí tì thiếp cũng không có.
Chuyện này cũng lạ thật."
Châu Ân Hoan nghe A Liên nói xong thì gật gật mấy cái, rồi tiếp tục hỏi:" Ở đây không biết là cung nào?"
A Liên cảm thấy khó hiểu, từ khi được vớt lên từ hồ Hương Liên hai vị này cứ như người giời, cái gì cũng không biết, không nhớ.
Từ hai kẻ không đội trời chung bây giờ lại thân thiết lạ thường, phải chăng một lần "vào sinh ra tử" đã thay đổi hết tất cả rồi ư?
A Liên ôm một bụng câu hỏi nhưng không dám hỏi câu nào, bèn hồi đáp Ân Hoan.
"Bẩm Châu tiểu thư, đây là Thanh Hạ hành cung nơi tránh nắng của hoàng thất."
Thanh Hạ hành cung?
Chẳng phải nơi này chỉ có hoàng thân quốc thích mới được đến hay sao?
Nàng và Yên Yên cớ gì lại ở trong chốn này.
"Tại sao bọn ta lại ở đây?" Cố Tử Yên cất tiếng hỏi.
"Bẩm tiểu thư, người và Châu tiểu thư cùng với mười ba vị tiểu thư xuất thân khác nhau đều là tú nữ tham gia kỳ tuyển tú đầu tiên của thánh thượng." A Liên thưa.
Trong đầu Châu Ân Hoan lại được cập nhật thêm một lượng kiến thức nữa.
Đây là năm Khang Định năm thứ nhất.
Nhị hoàng tử Bắc Hải bình định phản loạn biên cương, thắng lợi vô biên, rất được lòng dân.
Sau đó người thuận lợi đăng cơ, đổi niên hiệu thành Khang Định.
Vị hoàng đế này vừa mới đăng cơ ba tháng, là người có tài trị quốc, bình thiên hạ.
Tuy nhiên, hậu cung trống rỗng, đã qua lễ đội mũ bốn năm nhưng vẫn chưa lập hậu.
Thiên hạ lúc này thái bình, dân sinh an ổn, thịnh vượng.
Quốc khố đầy ấp, giặc biên cương đã được dẹp loạn.
Việc trong triều đăm ra cũng khá nhàn hạ, nhưng mấy vị lão thần thâm niên kinh nghiệm nào muốn tân hoàng được yên.
Việc nước còn chưa bàn xong thì các lão thần đã lo đến việc nhà của tân hoàng rồi.
Buổi chầu sáng nào cũng ầm ĩ, nào là quốc gia không thể không có quốc mẫu, mở rộng hậu cung khai chi tán diệp, tân hoàng vừa đăng cơ nhiều áp lực cần phải có người bên cạnh bầu bạn.
Cộng thêm một ngàn lẻ một lý do nữa, các vị lão thần nói xong liền dâng một tờ sớ dài dằng dẳng toàn là thông tin khuê nữ nhà quyền quý.
Khang Định hoàng đế từ chối liên tục, mấy vị đại thần này liền khóc lóc, người đòi sống người đòi chết.
Chung quy là muốn gả con gái cho tân hoàng, nhằm củng cố địa vị trên triều của họ.
Hoàng thượng thấy họ ồn ào cả tháng trời cũng không chịu nổi nữa.
Hắn nổi cơn thịnh nộ rồi lập tức ban ra một đạo ý chỉ mở ra kỳ tuyển tú đầu tiên cũng như cuối cùng.
Hoàng thượng chỉ chọn một người duy nhất ngồi lên phụng vị, từ rầy về sau không tuyển tú nữa.
Mà cách vị tân hoàng này tuyển tú cũng không giống ai, cả trăm tú nữ đủ loại xuất thân được các nữ quan chọn lọc một lần từ gia thế đến dung mạo, tài hoa.
Những người ưu tú lại phải trải qua một vài cuộc thi do nữ quan đề ra.
Cuối cùng chọn lọc được mười lăm vị tú nữ xuất chúng nhất, đưa bọn họ đến Thanh Hạ hành cung.
Hoàng thượng đích thân ra đề thi, thời gian thi và lĩnh vực thi đều do hoàng thượng tự quyết định.
Sau ba tháng thi thố, người hoàng thượng ưng ý nhất sẽ được người chính tay cài trâm phượng lên tóc, sau đó vinh quang một đời.
Cố Tử Yên cũng nhớ ra được những chuyện này, nhỏ thở dài một hơi rồi nói:
"Tao nể thật đấy, cái hình thức tuyển tú này giống thi người mẫu nhỉ?"
"Nghĩ ra được cái kiểu tuyển tú này quả thật đầu óc không tầm thường." Nàng nói.
Người này chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Cái hình thức kiểu này khác nào để mấy vị khuê nữ kia đấu đá nhau tới chết.
Mấy vị đại thần có khuê nữ lọt vào đây e rằng cũng đứng ngồi không yên.
Vị hoàng đế kia thì đứng trên cao thong dong xem náo nhiệt, giải trí vô cùng.
"Chuẩn bị đi gặp ân công của mày nè." Châu Ân Hoan lay lay người Cố Tử Yên.
"Bà đây nhổ vào!" Cố Tử Yên trừng mắt nhìn nàng.
Thấy Cố Tử Yên nổi giận nàng liền cảm thấy rất vui vẻ bật cười ha hả mấy tiếng.
Dùng bữa sáng xong.
Châu Ân Hoan cùng Cố Tử Yên được nha hoàn dìu đi trang điểm, búi tóc, thay y phục.
Đầu cả hai được cài đầy trâm cài tinh xảo.
Mặc dù cả búi tóc trên đầu nặng trịch nhưng hai người không than vãn một câu.
Bởi vì cách trang điểm, làm tóc này thực sự rất đẹp phải nói là còn xinh đẹp hơn trên hàng loạt phim ảnh mà nàng từng xem ở thế giới hiện đại nữa.
Châu Ân Hoan ngắm mình trong gương ưng ý vô cùng.
Gương mặt của chủ thể này thật sự là rất thanh tú, không phải là nét đẹp sắc sảo mặn mà mà là một vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, không quá diễm lệ nhưng lại có khí chất.
Cố Tử Yên ngắm nghía bản thân trong gương nở ra một nụ cười diễm lệ.
"Tao thấy xưng hô mày tao thế này không ổn." Cố Tử Yên quay sang nhìn Châu Ân Hoan.
Nàng gật đầu một cái rồi cao giọng nói:" Nể tình bạn chín năm, bà đây sẽ gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi cũng phải ngọt ngào gọi lại ta một tiếng muội muội."
Thật ra nàng cho Yên Yên làm tỷ tỷ vì nhỏ ra đời trước nàng ba tháng, đóng vai chị gái cũng là thỏa đáng.
"Châu muội muội! Ha ha ha!" Cố Tử Yên gọi một tiếng rồi cười đắc ý..
Bình luận truyện