Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 26: Thật sự là rất đa tạ ngươi rồi!



Ý nghĩ hão huyền sao? Ánh mắt Tô Lạc rơi xuống lòng bàn tay trắng nõn, cái tay này khảo thí, kết quả nói cho nàng biết, thiên phú của nàng so với bất luận kẻ nào cũng không chênh lệch, hơn nữa còn làtuyệt đỉnh thiên tài, mấy trăm năm cũng khó có một cái.

Tuy nhiên... Hiện tại xảy ra điểm vấn đề, nhưng là, nàng tuyệt đối sẽ tìm được nguyên nhân.

Thiên phú của nàng, tuyệt không thể mai một, nàng muốn đứng ở đỉnh thế giới, lại để cho những người đã từng chà đạp qua nàng, ngửa đầu mà xem.

Gặp bộ dáng kinh ngạc của Tô Lạc , trong nội tâm của Tô Tử An lại là một hồi tức giận.

Cái đứa con gái không biết tranh giành này, thật sự là gặp nàng thì sẽ bực mình.

"Nếu ngươi không có chuyện gì nữa, đi nhanh đi." Vị phụ thân này không kiên nhẫn mà phất phất tay, đuổi Tô Lạc như đồng dạng đuổi tên ăn mày

"Oh." Tô Lạc đi vài bước, lại dừng bước, xoay người, thật sâu nhìn vị phụ thân này của nàng, bỗng nhiên, nàng nhoẻn miệng cười, dáng tươi cười như hoa quỳnh kiều mỵ, chói mắt, "Phụ thân đại nhân, hôm nay ngươi bảo ta đi, ngày khác ngài ngàn vạn lần đừng hối hận nha."

"Hừ, phụ thân xác thực hối hận, phụ thân hối hận đúng là lúc trước làm sao lại để thứ mất mặt như ngươi được sinh hạ." Tô Tử An không nói gì, ngược lại là Tô Khê, nàng trào phúng mà giơ lên khóe môi, lãnh ngạo mà buông lời châm chọc.

Nàng lấy tư thế trên cao nhìn xuống cười lạnh mà nhìn Tô Lạc, thần sắc kia cao ngạo giống như đang nhìn một cái Tiểu con kiến, "Tô Lạc, người quý sẽ tự mình hiểu lấy, ngươi sinh ra chỉ là củi mục đê tiện nhất, vậy thì chạy trở về cuộc sống sinh hoạt như cẩu của ngươi, mau cút! Thật sự là trông thấy ngươi tựu sinh khí."

Không có thái tử ở đây, không thấy Tô Khê ôn nhu, lộ ra bản tính nuông chiều ngang ngược.

Mặc dù Tô Khê mắng Tô Lạc là cẩu, Tô Tử An cũng không có phản bác một câu. Cái này đủ để nói rõ, trong lòng hắn, trong nhà này Tô Lạc xác thực chính là địa vị như vậy.

Tô Lạc cũng không cùng Tô Khê mắng nhau, nàng chỉ là thật sâu, thật sâu nhìn Tô Tử An, cái kia đáy mắt thâm ý nhìn Tô Tử An khiến cho hắn đáy lòng sợ hãi.

Ngay tại thời điểm Tô Tử An muốn mở miệng, Tô Lạc lại gọn gàng linh hoạt xoay người, sải bước ly khai cái địa phương lạnh lùng mà lại để cho người khác hít thở không thông.

Vừa đi, trong lòng nàng lại âm thầm cười lạnh. Tô Tử An, hôm nay ngươi đã như thế, như vậy ngày khác, cũng đừng mượn hào quag của Tô Lạc ta!

Tô Tử An hoàn toàn không biết mình vừa rồi đối với Tô Lạc lạnh lùng, khiến cho hắn mất đi cái gì.

Nếu như hắn biết hắn sẽ mất đi chính là một cái con gái linh lực Tử cấp thiên tài, là một cái có được mộc hỏa song hệ nguyên tố Luyện dược sư, chỉ sợ hắn hối hận ruột đều muốn xanh.

Đáng tiếc, trên đời không có đã hối hận, hắn dùng lạnh lùng lương bạc tạo thành quả đắng, chỉ có chính hắn nuốt xuống.

Có Lục La đồng hành, Tô Lạc chậm rãi đi ra nhà giữa.

Lúc này, bên ngoài ánh mặt trời thiêu đốt mãnh liệt, chói mắt.

Trên mặt Tô Lạc là dáng tươi cười bình thản. Hôn sự rốt cục bị lui mất, nàng coi như là nhẹ nhàng thở ra, về phần thái tử đối với mối thù của nàng mà hận... Chắc hẳn thái tử gần đây rất bận rộn, có lẽ không có thời gian đến tìm nàng a.

Bỗng nhiên, Lục La con mắt sáng ngời, chỉ vào bụi cỏ bên cạnh một khối ngọc bội chói mắtnói: "Tiểu thư, vậy có một khối Tử Ngư ngọc bội."

Lục La nhặt được đưa cho Tô Lạc.

Tô Lạc nhìn xem cái Tử Ngư ngọc bội, cảm thấy có chút quen thuộc, bỗng nhiên, trong đầu nàng linh quang lóe lên, khóe miệng chậm rãi hiển hiện một vòng giảo hoạttiếu ý, đáy mắt tinh quanglóng lánh, khóe miệng quyến rũ ra một vòng dáng tươi cười thần bí.

"Tiểu thư?" Lục La rất là khó hiểu, chứng kiến này cái Tử Ngư ngọc bội, tiểu thư như thế nào cười gian trá như vậy?

"Lục La, làm rất tốt, thật sự là rất đa tạ ngươi rồi!" Tô Lạc sâu sắc nói một câu khích lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện