Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 27: Lam Túc lên đài
Tuy có sự chuẩn bị nhưng đối mặt với ba sợi dây leo cuốn lấy, Lưu Đình Quân khá là chật vật, gã ta dùng phi kiếm để đánh trả nhưng không ổn, hơi sơ ý là kiếm đã thoát ly sự khống chế. Hơn hết là linh lực trong người Lâm Khinh vẫn tràn đầy, dây leo sợi nào cũng thập phần hung mãnh, chỉ cần chạm chỗ nào vào dây leo là chỗ đó có cảm giác tê dại, linh lực đình chỉ. Sau vài lần tránh né, phi kiếm của họ Lưu đã bị cuốn lấy.
Ừm, cũng là trình độ Ngưng Mạch đại viên mãn nhưng có vẻ Lưu Đình Quân kém hơn Cố Mạnh Nhiên khi nãy khá nhiều, Lâm Khinh dồn ép được đối phương nhưng không hề chủ quan. Y muốn sử dụng dây leo để vây khốn gã ta nhưng hình như gã có công pháp tu luyện tốc độ nên tạm thời vẫn tránh thoát.
Lâm Khinh cảm thấy linh lực đang hao dần. Y bắt đầu tấn công dồn dập, một tay điều khiển dây leo, một tay liên tiếp phóng ra thuỷ tiễn hòng nhiễu loạn đối phương, cho đến khi Lưu Đình Quân gần cạn kiệt linh lực, gã chật vật lùi ra đằng sau năm bước rồi dùng ánh mắt hung tợn nhìn Lâm Khinh, tiếp theo gã cắn răng vỗ vào túi trữ vật bên hông, lúc này trên tay gã liền xuất hiện một tấm Ngọc Phù màu xanh đậm, nhìn qua khá giống thẻ bài.
"Ngươi khá lắm, có thể bức ta phải sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng này, biết thân biết phận thì đầu hàng đi, nếu không đừng trách ta độc ác!" Lưu Đình Quân rít lên.
Lâm Khinh ghét nhất bị người khác uy hiếp, y cũng đáp trả: "Vậy ngươi cứ thử xem sao?"
Lưu Đình Quân mạnh miệng vậy thôi chứ thật ra gã đang rất phân vân, vì đây đã là thủ cuối cùng của gã rồi, uy lực của tấm phù này còn chưa được nghiệm chứng, nhưng gã nghe sư phụ nói rằng trừ tình thế bắt buộc thì không nên dùng, bởi vì mỗi lần kích hoạt phù lục sẽ bị phản phệ.
Nhưng gã đã thua một trận rồi, nếu trận này mà thua nữa sẽ bị loại. Nghĩ đến tình cảnh sư phụ thất vọng về mình, ánh mắt gã ta liền trở nên kiên định. "Được ăn cả ngã về không. Liều thôi!"
Lưu Đình Quân bắt đầu rót một lượng lớn linh lực để kích hoạt tấm phù, đến khi tấm phù bốc lên khói đen bao phủ toàn thân, gã mới hét lên: "phệ cốt cấm phù, hiện!" Gã vừa dứt lời tức thì một luồng khí tức âm u từ tấm phù bay lên, hoá thành một hắc ảnh rồi bay vọt vào cơ thể.
"Aaaaa..." Lưu Đình Quân rít lên, làn da của gã nhanh chóng chuyển màu tím đen, cơ thể bằng mắt thường trông thấy đã rút đi một vòng, tay mọc ra quỷ trảo, móng vuốt dài ra đen ngòm, gã ta ổn định lại cơ thể rồi nhảy vọt về phía Lâm Khinh, tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
Lâm Khinh theo bản năng giơ tay ra đón đỡ, tiếng xé rách vang lên, tay Lâm Khinh đã bị một trảo này rạch ra mảng lớn, một luồng khí âm lãnh theo đó thấm vào cơ thể.
Nhìn thấy máu chảy ra liền biến thành màu đen, vùng da chỗ bị trảo xé rách thì sùi lên, Lâm Khinh cắn răng nhịn đau, nhìn đối phương rồi gằn lên từng tiếng:
"Trảo này có độc, tên khốn này, đừng tưởng mình ngươi có phù, ta cũng đầy!" Tức thì, một tấm Phù lục màu vàng xuất hiện trên tay Lâm Khinh, y nhanh chóng khởi động phù rồi ném ra.
"Thần Hoả Sa, đi!"
Cùng với tiếng quát, tấm phù biến hoá thành một cột lửa to lớn lao về phía đối phương, đồng thời ngay lúc đó, trên quỷ trảo của Lưu Đình Quân cũng bắn ra năm đạo ô quang cắm thẳng vào ngực Lâm Khinh.
Ầm! Tiếng va chạm vang lên, tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy ánh lửa rợp lôi đài, còn Lưu Đình Quân thì trúng trọn một đòn, gã la hét ầm ĩ một lúc rồi nằm im không gượng dậy nổi!
"Chà, Thần Hoả Sa phù thật là lợi hại!" Lâm Khinh xiêu vẹo đứng đó, miệng lầm bầm được vài câu, bỗng dưng mọi thứ trước mặt trở nên thật mơ hồ, y vô thức mà ngã xuống. Trong mơ hồ y nghe thấy bên tai tiếng ai đó gọi mình, muốn trả lời nhưng ý thức của y lại cứ lịm dần...
Lúc Lâm Khinh mở mắt ra thấy mình đang ở một động phủ xa hoa, bài trí xung quanh thì tinh xảo nhưng rất lạnh lẽo, thiếu vắng hơi người. Y định ngồi dậy để xem xét xung quanh thì cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau đớn.
"Ưm...!" Vừa khẽ kêu một tiếng, Lam Túc ở ngoài cửa nghe thấy liền xuất hiện, hắn cầm lấy tay Lâm Khinh rồi khẽ nói: "Ngươi đừng cử động, tốt nhất cứ nằm im một chỗ."
Nhìn thấy Lam Túc, Lâm Khinh chợt yên tâm hơn hẳn. Y hỏi: "Ta làm sao thế này?"
"Ngươi trúng phải Phệ cốt độc, độc này vào người sẽ ăn mòn xương cốt, tiếp theo sẽ ăn đến lục phủ ngũ tạng, cuối cùng là chết trong đau đớn."
Lâm Khinh nghe vậy thì cả kinh, vội vàng hỏi: "Vậy làm sao giải độc bây giờ?"
"Ừm, độc của ngươi đã được giải, nhưng ngươi phải nằm im trên giường nửa tháng, nếu không thì có thần tiên cũng không cứu nổi ngươi!"
"Không được, ta còn phải thi đấu... Đúng rồi, trận đấu thế nào rồi?"
Lam Túc cưng chiều nhìn Lâm Khinh, trên môi hiện lên ý cười, hắn nói: "Còn chiến đấu gì nữa, ngươi biết ngươi mê man bao nhiêu ngày rồi không? Mười ngày rồi!"
"Mười ngày??? Đã qua mười ngày rồi ư? Vậy tức là đại bỉ đã gần kết thúc rồi. Ôi trời ơi!" Lâm Khinh vò đầu buồn bực kêu.
Chợt nhớ ra điều gì, Lâm Khinh ngước lên hỏi Lam Túc: "Vậy ai đứng thứ nhất?"
Dù Lâm Khinh hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Lam Túc biết y muốn biết điều gì nên hắn không vòng vo mà trả lời luôn: "Nghe nói là một đệ tử tên Cố Mạnh Nhiên."
"Ta biết ngay là hắn mà! Ngươi không đi xem à mà còn nghe nói?" Vừa dứt lời, Lâm Khinh đã hận không thể dán miệng mình lại.
Lam Túc không nói gì chỉ cúi đầu nắm chặt tay Lâm Khinh, một lúc sau hắn mới cất tiếng: "Thật ra ta chỉ xem mỗi ngươi thi đấu thôi!"
Dù biết Lam Túc chỉ đang dỗ mình vui vẻ thôi nhưng Lâm Khinh vẫn cảm nhận được tim của y đang đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực mà ra, thấy mắt nóng nóng, y vội vàng quay mặt vào bên trong che dấu đi chút cảm xúc không tên đang bắt đầu nhen nhóm trong lòng.
Sau khi ổn định lại, Lam Túc ngồi bên giường kể tóm tắt cho y nghe về đại bỉ dành cho đệ tử nội môn, nói là tóm tắt nhưng tổng cộng vào chỉ có mấy câu, vì nam nhân này chỉ nhớ được mấy người đứng đầu và trận nào liên quan đến hắn. Lâm Khinh nghe thấy toàn là mấy cái tên xa lạ, y chán nản chả buồn để ý đến nữa.
Lam Túc lúc này mới nói: "Hai vị sư huynh của ngươi, một người họ Mạnh là Đan đấu, hắn khá mạnh, chỉ thua một người tên Hàn Phi Dương. Đứng thứ hai. Còn một người họ Lưu đã bị loại ngay vòng thứ ba, chỉ lọt vào hai mươi người đứng đầu!" Nói đến đây, Lam Túc ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lâm Khinh rồi mới tiếp tục: "Ta chính là người loại hắn!"
Lâm Khinh câm nín, y thầm nghĩ: "Cái này sao ngươi phải nói với ta chứ, ai thắng ai thua đó là do bản lãnh mà." Nhưng mặt ngoài y vẫn giả vờ tức giận:
"Tức là không có ngươi sư huynh của ta chưa chắc đã thua. Đúng không?"
" n, cũng có thể..."
"Hừm, vậy còn ngươi thi đấu thế nào?" Lâm Khinh thật ra rất tò mò nhưng lại bày ra vẻ mặt miễn cưỡng khi hỏi.
"Ừm, còn một ngày cuối cùng, lúc đó mới tìm được người đứng đầu trong mười người."
"Ta muốn đi xem!" Lâm Khinh mắt sáng lên, y nói xong liền chủ động cầm tay Lam Túc mà lắc.
"Không được, ngươi phải nằm yên ở đây!"
"Ta không biết, ta muốn đi xem." Lâm Khinh bắt đầu mè nheo, thấy sắc mặt nam nhân càng ngày càng tối lại y mới mím môi khẽ nói: "Ta cũng muốn đi xem ngươi mà..."
Lam Túc: "..."
"Không được, cho ngươi cái này, ngươi ngoan ngoãn ở động phủ nghỉ ngơi đi. Ta sẽ mang phần thưởng đệ nhất về cho ngươi!" Dù trong lòng mềm nhũn rồi nhưng Lam Túc vẫn cứng rắn, hắn nói xong liền lấy ra một quả cầu rồi đưa cho Lâm Khinh.
"Đây là cái gì vậy?"
"Quang Ảnh cầu, một Hoàng giai sơ cấp Pháp bảo. Ngươi truyền chút linh lực vào là có thể xem toàn bộ diễn biến trên lôi đài."
"Có vật này thật sao? Vậy nếu ta muốn theo dõi ai đó thì sao?" Mắt Lâm Khinh sáng lên, có vẻ rất hứng thú. Nếu mà dùng thứ này thả vào động phủ của tu sĩ thì...
"Khó lắm, vật này là một đôi. Khi lên lôi đài ta sẽ thả một quả cầu khác ra, lúc đó ngươi mới theo dõi được." Lam Túc chấm dứt luôn ảo tưởng của thiếu niên.
Lâm Khinh: "..."
Đại bỉ dành cho đệ tử nội môn cũng chỉ còn hôm nay, nhưng xung quanh lôi đài chưa có hôm nào nhiều người như hôm nay, mười người đứng đầu đều là Nhân trung Long Phượng, trong đó có vài Hắc mã khá lạ mắt, còn đâu toàn là đệ tử có tiếng tăm ở khắp các Phong. Chúng đệ tử thì hầu như đến xem náo nhiệt là chính, tiếng bàn luận. Tiếng các sạp cá cược rao tỉ lệ lẫn lộn vào nhau cũng không khác gì cái chợ.
Nhưng những việc này Lâm Khinh không biết, y hiện tại đang nằm một chỗ buồn thiu. Y lấy quang cầu ra rót chút linh lực vào, quanh cầu liền biến lớn thành một màn sáng dán vào vách đá trong động phủ, hình ảnh bên trong truyền lại rất rõ ràng, giống y như xem trực tiếp, thậm chí cả tu vi hay khí thế đều hiện rõ. Nhưng mà điểm trừ chính là không có tiếng.
"Trông cũng khá giống màn hình Tivi thời hiện đại!" Lâm Khinh thật sự khâm phục với sự sáng tạo của các tu sĩ ở dị giới này.
Lâm Khinh nhìn thấy rõ mấy người thứ hạng đầu trên lôi đài, tu vi Trúc cơ trung kỳ chỉ duy nhất Lam Túc và một người nữa... từ từ, kia không phải là tên mặt trắng hả???
Tình hình chiến đấu của các đệ tử Trúc cơ không non nớt và thiếu muối như mấy đệ tử mới Ngưng Mạch, Lâm Khinh nhìn trận nào trận nấy pháp bảo, thuật pháp bay rợp trời, chiến xong một trận là vài trưởng lão phải đi gia trì lại lôi đài.
Lần đầu Lâm Khinh chứng kiến Lam Túc ở trên lôi đài. Phong cách chiến đấu của nam nhân cực nhanh, gọn, mạnh mẽ, Lâm Khinh chỉ trông thấy sương mù bao phủ khắp lôi đài, lôi đình quấn quanh người hắn. Chỉ cần một chiêu thôi! hắn đã đánh cho một đệ tử Trúc cơ đại viên mãn bay khỏi lôi đài.
"Thật mạnh!"
Xem Lam Túc đấu trận thứ hai xong, Lâm Khinh chắc chắn người này đang ẩn tàng thực lực. Vì dù sao khoảng cách tu vi còn đó, dị linh căn có mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể chỉ dùng một chiêu mà đánh bại đối thủ được!
Cuối cùng chỉ còn lại hai người ở trên lôi đài, Lam Túc và tên mặt trắng Phương Nam, Lâm Khinh hả hê mong chờ tên kia thua trận.
Ừm, cũng là trình độ Ngưng Mạch đại viên mãn nhưng có vẻ Lưu Đình Quân kém hơn Cố Mạnh Nhiên khi nãy khá nhiều, Lâm Khinh dồn ép được đối phương nhưng không hề chủ quan. Y muốn sử dụng dây leo để vây khốn gã ta nhưng hình như gã có công pháp tu luyện tốc độ nên tạm thời vẫn tránh thoát.
Lâm Khinh cảm thấy linh lực đang hao dần. Y bắt đầu tấn công dồn dập, một tay điều khiển dây leo, một tay liên tiếp phóng ra thuỷ tiễn hòng nhiễu loạn đối phương, cho đến khi Lưu Đình Quân gần cạn kiệt linh lực, gã chật vật lùi ra đằng sau năm bước rồi dùng ánh mắt hung tợn nhìn Lâm Khinh, tiếp theo gã cắn răng vỗ vào túi trữ vật bên hông, lúc này trên tay gã liền xuất hiện một tấm Ngọc Phù màu xanh đậm, nhìn qua khá giống thẻ bài.
"Ngươi khá lắm, có thể bức ta phải sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng này, biết thân biết phận thì đầu hàng đi, nếu không đừng trách ta độc ác!" Lưu Đình Quân rít lên.
Lâm Khinh ghét nhất bị người khác uy hiếp, y cũng đáp trả: "Vậy ngươi cứ thử xem sao?"
Lưu Đình Quân mạnh miệng vậy thôi chứ thật ra gã đang rất phân vân, vì đây đã là thủ cuối cùng của gã rồi, uy lực của tấm phù này còn chưa được nghiệm chứng, nhưng gã nghe sư phụ nói rằng trừ tình thế bắt buộc thì không nên dùng, bởi vì mỗi lần kích hoạt phù lục sẽ bị phản phệ.
Nhưng gã đã thua một trận rồi, nếu trận này mà thua nữa sẽ bị loại. Nghĩ đến tình cảnh sư phụ thất vọng về mình, ánh mắt gã ta liền trở nên kiên định. "Được ăn cả ngã về không. Liều thôi!"
Lưu Đình Quân bắt đầu rót một lượng lớn linh lực để kích hoạt tấm phù, đến khi tấm phù bốc lên khói đen bao phủ toàn thân, gã mới hét lên: "phệ cốt cấm phù, hiện!" Gã vừa dứt lời tức thì một luồng khí tức âm u từ tấm phù bay lên, hoá thành một hắc ảnh rồi bay vọt vào cơ thể.
"Aaaaa..." Lưu Đình Quân rít lên, làn da của gã nhanh chóng chuyển màu tím đen, cơ thể bằng mắt thường trông thấy đã rút đi một vòng, tay mọc ra quỷ trảo, móng vuốt dài ra đen ngòm, gã ta ổn định lại cơ thể rồi nhảy vọt về phía Lâm Khinh, tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
Lâm Khinh theo bản năng giơ tay ra đón đỡ, tiếng xé rách vang lên, tay Lâm Khinh đã bị một trảo này rạch ra mảng lớn, một luồng khí âm lãnh theo đó thấm vào cơ thể.
Nhìn thấy máu chảy ra liền biến thành màu đen, vùng da chỗ bị trảo xé rách thì sùi lên, Lâm Khinh cắn răng nhịn đau, nhìn đối phương rồi gằn lên từng tiếng:
"Trảo này có độc, tên khốn này, đừng tưởng mình ngươi có phù, ta cũng đầy!" Tức thì, một tấm Phù lục màu vàng xuất hiện trên tay Lâm Khinh, y nhanh chóng khởi động phù rồi ném ra.
"Thần Hoả Sa, đi!"
Cùng với tiếng quát, tấm phù biến hoá thành một cột lửa to lớn lao về phía đối phương, đồng thời ngay lúc đó, trên quỷ trảo của Lưu Đình Quân cũng bắn ra năm đạo ô quang cắm thẳng vào ngực Lâm Khinh.
Ầm! Tiếng va chạm vang lên, tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy ánh lửa rợp lôi đài, còn Lưu Đình Quân thì trúng trọn một đòn, gã la hét ầm ĩ một lúc rồi nằm im không gượng dậy nổi!
"Chà, Thần Hoả Sa phù thật là lợi hại!" Lâm Khinh xiêu vẹo đứng đó, miệng lầm bầm được vài câu, bỗng dưng mọi thứ trước mặt trở nên thật mơ hồ, y vô thức mà ngã xuống. Trong mơ hồ y nghe thấy bên tai tiếng ai đó gọi mình, muốn trả lời nhưng ý thức của y lại cứ lịm dần...
Lúc Lâm Khinh mở mắt ra thấy mình đang ở một động phủ xa hoa, bài trí xung quanh thì tinh xảo nhưng rất lạnh lẽo, thiếu vắng hơi người. Y định ngồi dậy để xem xét xung quanh thì cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau đớn.
"Ưm...!" Vừa khẽ kêu một tiếng, Lam Túc ở ngoài cửa nghe thấy liền xuất hiện, hắn cầm lấy tay Lâm Khinh rồi khẽ nói: "Ngươi đừng cử động, tốt nhất cứ nằm im một chỗ."
Nhìn thấy Lam Túc, Lâm Khinh chợt yên tâm hơn hẳn. Y hỏi: "Ta làm sao thế này?"
"Ngươi trúng phải Phệ cốt độc, độc này vào người sẽ ăn mòn xương cốt, tiếp theo sẽ ăn đến lục phủ ngũ tạng, cuối cùng là chết trong đau đớn."
Lâm Khinh nghe vậy thì cả kinh, vội vàng hỏi: "Vậy làm sao giải độc bây giờ?"
"Ừm, độc của ngươi đã được giải, nhưng ngươi phải nằm im trên giường nửa tháng, nếu không thì có thần tiên cũng không cứu nổi ngươi!"
"Không được, ta còn phải thi đấu... Đúng rồi, trận đấu thế nào rồi?"
Lam Túc cưng chiều nhìn Lâm Khinh, trên môi hiện lên ý cười, hắn nói: "Còn chiến đấu gì nữa, ngươi biết ngươi mê man bao nhiêu ngày rồi không? Mười ngày rồi!"
"Mười ngày??? Đã qua mười ngày rồi ư? Vậy tức là đại bỉ đã gần kết thúc rồi. Ôi trời ơi!" Lâm Khinh vò đầu buồn bực kêu.
Chợt nhớ ra điều gì, Lâm Khinh ngước lên hỏi Lam Túc: "Vậy ai đứng thứ nhất?"
Dù Lâm Khinh hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Lam Túc biết y muốn biết điều gì nên hắn không vòng vo mà trả lời luôn: "Nghe nói là một đệ tử tên Cố Mạnh Nhiên."
"Ta biết ngay là hắn mà! Ngươi không đi xem à mà còn nghe nói?" Vừa dứt lời, Lâm Khinh đã hận không thể dán miệng mình lại.
Lam Túc không nói gì chỉ cúi đầu nắm chặt tay Lâm Khinh, một lúc sau hắn mới cất tiếng: "Thật ra ta chỉ xem mỗi ngươi thi đấu thôi!"
Dù biết Lam Túc chỉ đang dỗ mình vui vẻ thôi nhưng Lâm Khinh vẫn cảm nhận được tim của y đang đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực mà ra, thấy mắt nóng nóng, y vội vàng quay mặt vào bên trong che dấu đi chút cảm xúc không tên đang bắt đầu nhen nhóm trong lòng.
Sau khi ổn định lại, Lam Túc ngồi bên giường kể tóm tắt cho y nghe về đại bỉ dành cho đệ tử nội môn, nói là tóm tắt nhưng tổng cộng vào chỉ có mấy câu, vì nam nhân này chỉ nhớ được mấy người đứng đầu và trận nào liên quan đến hắn. Lâm Khinh nghe thấy toàn là mấy cái tên xa lạ, y chán nản chả buồn để ý đến nữa.
Lam Túc lúc này mới nói: "Hai vị sư huynh của ngươi, một người họ Mạnh là Đan đấu, hắn khá mạnh, chỉ thua một người tên Hàn Phi Dương. Đứng thứ hai. Còn một người họ Lưu đã bị loại ngay vòng thứ ba, chỉ lọt vào hai mươi người đứng đầu!" Nói đến đây, Lam Túc ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lâm Khinh rồi mới tiếp tục: "Ta chính là người loại hắn!"
Lâm Khinh câm nín, y thầm nghĩ: "Cái này sao ngươi phải nói với ta chứ, ai thắng ai thua đó là do bản lãnh mà." Nhưng mặt ngoài y vẫn giả vờ tức giận:
"Tức là không có ngươi sư huynh của ta chưa chắc đã thua. Đúng không?"
" n, cũng có thể..."
"Hừm, vậy còn ngươi thi đấu thế nào?" Lâm Khinh thật ra rất tò mò nhưng lại bày ra vẻ mặt miễn cưỡng khi hỏi.
"Ừm, còn một ngày cuối cùng, lúc đó mới tìm được người đứng đầu trong mười người."
"Ta muốn đi xem!" Lâm Khinh mắt sáng lên, y nói xong liền chủ động cầm tay Lam Túc mà lắc.
"Không được, ngươi phải nằm yên ở đây!"
"Ta không biết, ta muốn đi xem." Lâm Khinh bắt đầu mè nheo, thấy sắc mặt nam nhân càng ngày càng tối lại y mới mím môi khẽ nói: "Ta cũng muốn đi xem ngươi mà..."
Lam Túc: "..."
"Không được, cho ngươi cái này, ngươi ngoan ngoãn ở động phủ nghỉ ngơi đi. Ta sẽ mang phần thưởng đệ nhất về cho ngươi!" Dù trong lòng mềm nhũn rồi nhưng Lam Túc vẫn cứng rắn, hắn nói xong liền lấy ra một quả cầu rồi đưa cho Lâm Khinh.
"Đây là cái gì vậy?"
"Quang Ảnh cầu, một Hoàng giai sơ cấp Pháp bảo. Ngươi truyền chút linh lực vào là có thể xem toàn bộ diễn biến trên lôi đài."
"Có vật này thật sao? Vậy nếu ta muốn theo dõi ai đó thì sao?" Mắt Lâm Khinh sáng lên, có vẻ rất hứng thú. Nếu mà dùng thứ này thả vào động phủ của tu sĩ thì...
"Khó lắm, vật này là một đôi. Khi lên lôi đài ta sẽ thả một quả cầu khác ra, lúc đó ngươi mới theo dõi được." Lam Túc chấm dứt luôn ảo tưởng của thiếu niên.
Lâm Khinh: "..."
Đại bỉ dành cho đệ tử nội môn cũng chỉ còn hôm nay, nhưng xung quanh lôi đài chưa có hôm nào nhiều người như hôm nay, mười người đứng đầu đều là Nhân trung Long Phượng, trong đó có vài Hắc mã khá lạ mắt, còn đâu toàn là đệ tử có tiếng tăm ở khắp các Phong. Chúng đệ tử thì hầu như đến xem náo nhiệt là chính, tiếng bàn luận. Tiếng các sạp cá cược rao tỉ lệ lẫn lộn vào nhau cũng không khác gì cái chợ.
Nhưng những việc này Lâm Khinh không biết, y hiện tại đang nằm một chỗ buồn thiu. Y lấy quang cầu ra rót chút linh lực vào, quanh cầu liền biến lớn thành một màn sáng dán vào vách đá trong động phủ, hình ảnh bên trong truyền lại rất rõ ràng, giống y như xem trực tiếp, thậm chí cả tu vi hay khí thế đều hiện rõ. Nhưng mà điểm trừ chính là không có tiếng.
"Trông cũng khá giống màn hình Tivi thời hiện đại!" Lâm Khinh thật sự khâm phục với sự sáng tạo của các tu sĩ ở dị giới này.
Lâm Khinh nhìn thấy rõ mấy người thứ hạng đầu trên lôi đài, tu vi Trúc cơ trung kỳ chỉ duy nhất Lam Túc và một người nữa... từ từ, kia không phải là tên mặt trắng hả???
Tình hình chiến đấu của các đệ tử Trúc cơ không non nớt và thiếu muối như mấy đệ tử mới Ngưng Mạch, Lâm Khinh nhìn trận nào trận nấy pháp bảo, thuật pháp bay rợp trời, chiến xong một trận là vài trưởng lão phải đi gia trì lại lôi đài.
Lần đầu Lâm Khinh chứng kiến Lam Túc ở trên lôi đài. Phong cách chiến đấu của nam nhân cực nhanh, gọn, mạnh mẽ, Lâm Khinh chỉ trông thấy sương mù bao phủ khắp lôi đài, lôi đình quấn quanh người hắn. Chỉ cần một chiêu thôi! hắn đã đánh cho một đệ tử Trúc cơ đại viên mãn bay khỏi lôi đài.
"Thật mạnh!"
Xem Lam Túc đấu trận thứ hai xong, Lâm Khinh chắc chắn người này đang ẩn tàng thực lực. Vì dù sao khoảng cách tu vi còn đó, dị linh căn có mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể chỉ dùng một chiêu mà đánh bại đối thủ được!
Cuối cùng chỉ còn lại hai người ở trên lôi đài, Lam Túc và tên mặt trắng Phương Nam, Lâm Khinh hả hê mong chờ tên kia thua trận.
Bình luận truyện