Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại

Chương 47: 47: Sinh Thần Thái Tử




Thiên Phàm và Từ Minh được mời dự tiệc sinh nhật của thái tử Phong Quốc với tư cách là bằng hữu.

Họ được tiếp đãi rất nồng hậu.

Có thể nói danh tiếng của thái tử trong lòng mọi người đều rất tốt, vì vậy người được giới thiệu là bằng hữu của thái tử cũng vô cùng được chào đón.

Hoàng đế Phong Quốc thậm chí còn đến tận nơi chúc rượu bọn họ.
Đêm hôm đó cả hai được mời ở lại trong cung Thái tử để nghỉ ngơi.

Hai người ở chung một tiểu viện nhưng khác phòng.

Phương Vân Hi là nhân vật chính bị giữ lại nhậu đến tận khuya mới được thả về.
Lúc Thiên Phàm đang say ngủ, đột nhiên có cảm giác có người nào đó đang lần mò sau lưng mình.

Thiên Phàm quay lại, vung tay định tung chưởng đánh người thì giật mình nhận ra người sau lưng là ai.
“ Vân Hi? Sao huynh lại ở đây?”
Qua ánh nến leo lắt, Thiên Phàm không nhìn rõ khuôn mặt của Phương Vân Hi nhưng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bay ra từ người y.
“ Huynh say rồi phải không? Để ta dìu huynh về phòng.”
Thiên Phàm trở dậy đỡ lấy Phương Vân Hi nhưng đột nhiên lại bị y ôm chặt, sau đó cả hai người cùng đổ xuống giường.

Thiên Phàm nằm đè lên trên.
Vẫn biết đây chỉ là tình huống tai nạn nhưng tư thế ái muội này vẫn không khỏi khiến Thiên Phàm ngượng ngùng.

Hắn định đứng dậy nhưng bị vòng tay của người kia ôm chặt.

Hắn vỗ nhẹ vào má người nằm dưới, gọi: “ Vân Hi, tỉnh.

Tỉnh.

Bỏ tay ra được không? Ngươi ôm chặt quá.”
Phương Vân Hi hơi động thân thể nhưng không hề có ý định buông tay.

Đôi mắt mơ màng nhìn vào người trước mặt, môi lập tức nở nụ cười: “ A, Tiểu Phàm Phàm phải không? Ta không nhìn rõ mặt ngươi.”
Phương Vân Hi nhẹ nhàng phất tay thắp sáng ngọn nến gần đây nhất.

Khuôn mặt hai người sáng rõ hơn trong đêm tối.
“ Vân Hi, huynh say rồi.

Để ta đưa huynh về.”
“ Không muốn.

Ta muốn ở bên Tiểu Phàm Phàm cơ.”
“ Không được.

Đây là phòng cho khách.

Huynh phải về phòng huynh ngủ chứ.” Nếu là ở phủ tướng quân của mình, hẳn là hắn đã để Phương Vân Hi ở lại.

Nhưng đây là ở trong cung.

Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có lợi cho Phương Vân Hi sau này.
“ Tiểu Phàm Phàm ghét ta sao? Muốn đuổi ta đi?”
“ Không.


Sao ta lại ghét ngươi được chứ.”
“ Vậy ngươi chứng minh đi.

Hôn ta một cái.”
Thiên Phàm đứng hình, mặt đỏ lựng lên, lúng túng mắng: “ Lưu manh! Đừng nghĩ huynh say rồi thì muốn nói gì thì nói nhé.

Bỏ tay ra!”
Phương Vân Hi làm mặt ủy khuất, giọng như đang nũng nịu: “ Vậy là Tiểu Phàm Phàm ghét bỏ ta rồi.

Không muốn ở bên ta nữa.”
Mí mắt Thiên Phàm giật giật.

Lại còn tỏ vẻ mặt như cún con tội nghiệp đó cho ai xem.

Thật không biết tên này say thật hay giả vờ, sao lại biết hắn không thể kháng cứ lại vẻ đáng thương, nũng nịu này chứ.

Thiên Phàm tự nhủ chỉ là một nụ hôn thôi.

Hôn đâu mà chẳng được.

Hơn nữa, tên này đang say, tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra đâu.

Vậy là Thiên Phàm nhắm mắt cúi xuống hôn nhẹ lên trán người kia.
Phương Vân Hi sửng sốt nhìn Thiên Phàm, đôi mắt mở lớn khá kích động.

Thiên Phàm dự cảm thấy không ổn, vội vàng chống tay muốn ngồi dậy.

Đột ngột thoắt một cái, hắn bị đẩy xuống nằm dưới.

Sau đó một bờ môi ấm nóng áp lên môi hắn.

Thiên Phàm mở to mắt.

Hắn hốt hoảng muốn đẩy Phương Vân Hi ra nhưng không được.

Hắn lại không nỡ dùng linh lực đánh người ta.

Vậy là đành bất lực nằm im.
Mùi rượu từ hơi thở của Phương Vân Hi bay vào mũi vào miệng Thiên Phàm.

Hắn không biết có phải vì vậy mà mình có cảm giác ngây ngất hay không.

Nụ hôn của y rất dịu dàng, như thể trân quý, như thể đã chờ đợi rất lâu.

Trong khoảng trống giữa những nụ hôn, hắn nghe tiếng Phương Vân Hi thì thầm gọi tên mình: “ Phàm Nhi.”
Y gọi như vậy rất nhiều lần.

Hắn đã say rồi.

Hắn xác thực là đã say vì những tiếng gọi mềm mại ấy.

Đôi tay đang đặt trên ngực y choàng qua cổ.


Lưỡi dần tiếp nhận nụ hôn sâu...
Hơi thở của Phương Vân Hi trở nên đều đều.

Cơ thể nặng nề hoàn toàn đè lên người Thiên Phàm.

Thiên Phàm ôm lấy y, nhìn lên trần mà chửi thề.

Chết tiệt tên họ Phương này.

Chọn đúng lúc mà ngủ.

Còn cái đấy đang cứng của hắn thì giải quyết thế nào đây?
--------
Buổi sáng Từ Minh đến tìm Thiên Phàm để bàn một số việc.

Gọi cửa mãi không thấy đáp lại nên hắn tự mở cửa, và tá hoả.

Hắn nhìn thấy Phương Vân Hi và Thiên Phàm đang nằm chung một giường.

Thiên Phàm còn đang nằm ngủ ngon lành trong lòng của Vân Hi.
Trong lòng Từ Minh dâng lên một cỗ tức giận, còn cảm thấy chua chát.

Ngay cả lúc phát hiện Thiên Phàm ngủ với Diệp Thanh Vân còn không khiến hắn tức giận đến vậy, bởi đó là việc hắn đã dự đoán từ trước.

Còn chuyện này....!Từ Minh không kìm chế nổi, hét lên: “ Hai người đã làm cái gì vậy hả?”
Tiếng hét khiến hai người giật mình tỉnh dậy.

Phương Vân Hi nhìn hoàn cảnh trước mặt mà giật mình hốt hoảng.

Hắn vừa nhìn Thiên Phàm đang ngái ngủ mà vừa hoang mang, xấu hổ, vừa kinh hoàng tột độ.
“ Tiểu Phàm, ta...!Chuyện này...”
“ À, không có chuyện gì đâu.

Đừng lo.

Hôm qua huynh uống say rồi vào phòng ta, sau đó ngủ gục luôn.

Trời đã khuya, ta thấy không tiện để đưa huynh về nên để huynh ngủ lại đây luôn.”
Phương Vân Hi thở phào: “ À, vậy là ta đã làm phiền đệ quá rồi.”
“ Phiền gì chứ.

Giữa chúng ta không nên nói mấy câu đó.” Thiên Phàm cố trả lời với vẻ mặt tự nhiên hết có thể.

Hắn đang thở phào trong lòng vì may mà Phương Vân Hi không nhớ gì xảy ra đêm qua cả.
Dù đã biết chỉ là hiểu lầm nhưng cũng không khiến Từ Minh cảm thấy vui vẻ.

Phương Vân Hi ngủ lại cũng được nhưng đâu nhất thiết phải ngủ chung giường chứ.

Hơn nữa, cái tư thế ngủ thoải mái trong lòng Phương Vân Hi thế kia khiến trong lòng hắn nặng trĩu.

“ Từ huynh, sao thế?”
“ Hai người mặc đồ lại đi.

Ta kêu người chuẩn bị đồ ăn.” Nói xong Từ Minh bỏ ra ngoài.
Chỉ còn hai người lại trong phòng.

Họ nhìn nhau, gương mặt cùng lúc ửng đỏ.

Hiện giờ trên người họ chỉ có lý y.

Nếu là trai thẳng thì không sao.

Vấn đề là bọn họ chẳng có ai là thẳng cả.

Phương Vân Hi ho nhẹ chữa ngượng.
“ Để ta bảo người mang y phục tới đây.”
Phương Vân Hi vừa ra khỏi cửa đã thấy một ảnh vệ nhảy xuống đưa cho y một bộ y phục.

Phương Vân Hi túm vai người ảnh vệ đó, giận dữ hỏi: “ Sao hôm qua thấy ta đến đây ngươi không ngăn ta lại? Không biết ta có gây ra chuyện gì mất mặt không.”
Ngũ Ảnh suy nghĩ một chút không biết có nên nói thật sự việc xảy ra hôm qua cho chủ nhân biết không.

Không khéo lại bị giết người diệt khẩu.
“ Chủ tử, tu vi của người cao hơn thuộc hạ, thuộc hạ ngăn thế nào được.

Hơn nữa, lúc say rượu là lúc người ta thành thật nhất.

Chủ tử kìm nén lâu vậy rồi, cũng nên có cơ hội để giải toả chứ.

Chủ tử yên tâm.

Hà công tử sẽ không trách người đâu.”
“ Hả? Nói vậy là ta đã gây ra chuyện gì rồi?”
“ Cái đó...!Lúc ấy bên trong rất tối, thuộc hạ không nhìn thấy gì cả.

Không bằng chủ tử hỏi thử công tử xem.”
Nói úp mở kiểu đó rõ ràng là hắn đã làm chuyện gì đó không nên làm rồi.

Nhưng thái độ của Thiên Phàm sáng nay rõ ràng là không trách hắn.

Nhưng như vậy lại càng khiến hắn lo lắng hơn.
--------
Ba người cùng ăn sáng trong một không khí khá căng thẳng.

Từ Minh không nói một lời nào trong suốt bữa ăn.

Từ Minh ăn rất nhanh và cũng rời đi rất nhanh sau đó.

Thấy Từ Minh đi, Thiên Phàm cũng đứng dậy định rời đi.

Phương Vân Hi vội kéo tay giữ lại.
“ Này, có phải...!hôm qua ta đã làm chuyện gì đó không đúng?”
“ Không.

Đâu có chuyện gì.”
“ Thái độ của ngươi không được tự nhiên.

Hơn nữa, hình như Từ huynh đang giận ta?”
“ Chắc không đâu.

Huynh ấy có lý do gì để giận Vân Hi huynh chứ.

Chắc đêm qua ngủ không ngon nên khó ở.


Ta sẽ nói chuyện với huynh ấy.”
“ Tiểu Phàm Phàm, ta...!“ Phương Vân Hi nhìn hắn, ánh mắt đầy tiếc nuối: “ Không thể ở lại đây thêm một lúc sao? Lâu lắm ngươi mới đến cung của ta chơi.”
Thiên Phàm cắn môi, quay mặt đi cố che vẻ mặt lo lắng của mình.

Nếu còn tiếp tục ở lại hắn sợ mình sẽ lại không kìm chế được mà ham mu.ốn sự dịu dàng, ấm áp của huynh ấy.

Mối quan hệ không đúng đắn này nhất định không thể tiến triển thêm nữa.
“ Ta còn có việc.

Không thể ở lại lâu được.

Nếu huynh muốn gặp ta có thể đến y quán tìm ta mà.

Vân Hi, huynh là thái tử, là thiên tử tương lai.

Huynh có rất nhiều việc phải làm.

Đừng để mối quan hệ xung quanh chiếm dụng quá nhiều thời gian của huynh.”
Một lời từ chối khéo léo làm sao.

Phương Vân Hi cười khổ, bất đắc dĩ buông tay.

Nếu như hắn không phải là thái tử, có phải Thiên Phàm sẽ không né tránh hắn như thế không?
“ Được rồi.

Nếu ngươi bận thì về đi.

Ta sẽ đến tìm ngươi sau.”
Phương Vân Hi sau đó phải thượng triều nên điều một thị vệ hộ tống Thiên Phàm ra khỏi cung.

Trên đường đi, Thiên Phàm tình cờ gặp mặt quận chúa Lục Tuyết Nghi, cháu gái của hoàng hậu đi hướng ngược lại.

Ban đầu Thiên Phàm không biết người này, là do thị vệ đi cùng cho hắn biết.

Dù là lần đầu gặp mặt nhưng không hiểu sao cô quận chúa này lại nhìn hắn đầy địch ý.
“ Ngươi là khách quý mà Vân Hi ca ca mời vào cung sao?”
“ Bẩm quận chúa, không dám nhận là khách quý.

Thảo dân có may mắn quen biết với thái tử điện hạ, cũng có qua lại trao đổi vài món hàng.

Thật vinh hạnh được thái tử mời tham dự sinh nhật của người.”
“ Đây là lần đầu tiên Vân Hi ca ca mời một người bên ngoài vào tham dự sinh nhật của huynh ấy.

Ta nghe nói ngươi còn ở lại ngủ qua đêm tại cung của thái tử nữa.

Rõ ràng quan hệ giữa ngươi và huynh ấy rất không tầm thường.”
Thiên Phàm có thể ngửi thấy mùi dấm chua toả ra nồng nặc trên người cô nàng.

Phải nhanh chóng chuyển sự quan tâm của cô ta mới được.
“ Quận chúa hiểu nhầm rồi.

Đi cùng thảo dân còn có một người đại phu nữa.

Người đó cũng ở lại qua đêm tại cung của thái tử.

Bọn thảo dân chỉ có quen biết qua lại làm ăn với thái tử thôi ạ.”
“ Đúng.

Nhưng Tiểu Phàm Phàm thì chỉ có một thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện