Ta Xuyên Sách Trở Thành Quả Dưới Tán Cây Trường Sinh

Chương 2



Ta ngủ có lẽ khá lâu, lúc tỉnh lại, nửa th@n dưới đã không còn tri giác.

“Muội tỉnh rồi?” Giọng nói vô cùng ấm áp truyền tới, ta quay đầu nhìn, thế mà lại là Mộc Khánh Khánh.

“Ta, phía dưới của ta sao mất đi tri giác rồi, bị cắt đứt rồi sao?”

Mộc Khánh Khánh sững sờ, cười nói: “Yên tâm đi, phía dưới vẫn còn, chắc là mất nhiều máu quá, nghỉ ngơi tốt là được rồi.”

“...Vậy thì tốt.”

Mộc Khánh Khánh lại nhét chăn cho ta, nói: “Cũng may thượng thần dùng lực không lớn, chỉ là ruột bị kéo ra một chút, ta đã nhét lại cho muội rồi, sợ muội chê xấu, ta còn may rốn cho muội rất tròn, đảm bảo đẹp.”

… Vậy thật là thuận tiện để ta múa bụng rồi, cảm ơn cô nha.

“Không biết thượng thần đã xong việc chưa, ta đi xem thử.” Mộc Khánh Khánh bỏ lại ta, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Ta muốn chống đỡ cơ thể nhức mỏi dậy, nhưng chung quy mất rất nhiều sức, thế là từ bỏ, chỉ đành nhắm mắt suy nghĩ về hoàn cảnh của mình.

Mặc dù có câu nói gọi là “Đến cũng đã đến rồi”, nhưng mà, nghĩ đến bố mẹ buồn chán ở nhà, không có ta, ai sẽ chơi bài Đấu Địa Chủ cùng bọn họ đây? Còn có con mèo ta nuôi được nửa năm, ai sẽ ngủ cùng nó đây? Còn có kỳ thi máy tính và kỳ thi tiếng Anh ôn tập bấy lâu nay, còn có những buổi hẹn đi ăn uống cùng bạn bè, dự định đi du lịch dài ngày, thế giới của ta, những điều vương vấn thật sự rất nhiều rất nhiều.

Ta nhất định phải tìm cách trở về nhà!

Ta bất giác ngủ quên, trong cơn mê man hình như có người cầm tay của ta lên, một dòng sức mạnh ấm áp từ lòng bàn tay chảy vào khắp toàn thân, tứ chi mất đi tri giác cũng trở nên sống động trở lại.

Ta mơ màng mở mắt, trong phòng có ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển, người nắm tay ta, thế mà lại là Bạch Dục.

“Còn đau không?” Hắn để tay ta xuống và ngồi bên cạnh giường.

Ta lắc đầu theo bản năng, tên cẩu tặc này, thật sự đẹp trai nha.

Hắn cười nhẹ, nói: “Một lần một trăm, còn muốn không?”

“Ngươi ăn cướp à!” Ta suýt nữa bật dậy.

Hắn bật cười haha, đôi mày đẹp đẽ trong chốc lát méo mó, lại hiện lên thành một gương mặt quen thuộc khác.

“Thật nghèo mà, Tiểu Quả, có một trăm mà cô cũng không cho ta nữa.”

Sao lại là Lục Hành, ta ngây ngốc rồi, huynh ấy tựa vào bên giường, nói: “Ta nghe nói cô bị Bạch Dục ngắt mạnh, cảnh tượng máu chảy thành sông vô cùng thê thảm, nhanh chóng đến đây thăm cô, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của cô.”

“Huynh vừa rồi…”

“Vừa nãy ta trộm tiên dược từ chỗ Bạch Dục truyền cho cô, sao rồi, đỡ hơn không, đây đều là bảo bối Bạch Dục cất dưới đáy hòm đó.”

Ta ngốc hoàn toàn luôn, tiên dược tốn bao nhiêu công sức mới trộm được đều truyền cho ta? *Gấu trúc gãi đầu*.

*Meme gấu trúc thường thấy trên MXH.

Ta hỏi: “Sao huynh muốn giúp ta, lúc trước còn nói muốn lấy ta ngâm chân mà.”

“Ghi thù như vậy sao?”

Huynh ấy ngoảnh đầu lại, đang định nói gì đó đột nhiên dừng lại, làm động tác “suỵt” với ta rồi như một làn khói biến mất trong không trung.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện