Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 12: Vòng ngọc lưu ly hiện ra tuyệt thế y thuật



Editor : Tiểu Vy Nhi

Đám người Hồn Thiên đem Liệt Hỏa Kình Thương nâng vào trong phòng, đặt ở nhuyễn tháp (giường êm).

“Các ngươi đi ra ngoài” Thanh âm của U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc nói, mà đám người Hồn Thiên lo lắng không muốn để một mình Liệt Hỏa Kình Thương ở tại chỗ này, ngoan cố do dự nhìn về phía U Tà.

Mà Hàn Mai cùng Thanh Lan thấy một màn tính tình như vậy liền lên tiếng, “Kêu các ngươi đi ra ngoài thì liền đi ra ngoài đi, nhiều lời làm cái gì! Tiểu thư nhà ta đã nói sẽ cứu hắn ! Nếu không tin thì lập tức mang hắn rời khỏi đây a!”. Đám người Hồn Thiên nghe thấy như thế cũng không dám lại nói thêm cái gì, xoay người ra khỏi khuê phòng.

U Tà nhìn nam nhân đang nằm ở trên nhuyễn tháp , bạc môi lộ ra ở dưới mặt nạ màu bạc bởi vì cổ độc phát tác mà tái nhợt không chút huyết sắc, hay bàn tay hoàn mỹ gắt gao nắm chặt nắm đấm ở bên người, giờ phút này hắn đã có chút áp chế không được cổ đang rục rịch, nếu là lại xâm nhập một chút vào tim, sẽ bị ma hóa.

U Tà lại là một chút cũng không vội, song chưởng vung lên, trong tay liền xuất hiện một cái hộp gỗ, bàn tay tinh tế trắng nõn mở ra, một loạt ngân châm sáng loàng dày đặc được sắp xếp gọn gàng ở trong hộp, nhìn thấy chúng làm cho da đầu người khác có chút run lên.

Trong tay U Tà vận nội lực màu bạc, điều khiển ngân châm tự bên trong hộp bay ra, sau đó chuẩn xác tự cắm vào đại huyệt trên người của Liệt Hỏa Kình Thương, không hề lệch lạc, y thuật cao thâm như thế thật sự là kinh hãi thế tục, sợ là so với thần y Vụ Ảnh Khuynh Thành chỉ có hơn chứ không kém!

Một trăm lẻ tám cây ngân châm vững vàng cắm xuống trêm người Liệt Hỏa Kình Thương, một dòng khí tập kích thẳng đến cổ độc trong cơ thể hắn, lúc này, Liệt Hỏa Kình Thương đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng hắn lại áp chế thân thể, một chút cũng không có hiển lộ ra.

Xem đến đây, trong phượng mâu của U Tà hiện lên một tia tán thưởng, ngân châm nhập thể, khắc chế cổ độc, thống khổ này nàng đúng là có trải qua , có thể nhẫn nhịn đến cổ họng không phát ra một tiếng đau đớn như vậy, quả nhiên không hổ là Chiến thần Nhiếp chính vương kinh hãi sa trường!

Cổ độc đã bị khắc chế, chỉ phải chờ tới hừng đông là có thể thu hồi ngân châm, hiện tại cần dùng đến một phương thuốc để tạm thời ức chế cổ độc trong cơ thể hắn. Suy nghĩ đến đây, hai mắt U Tà có chút nhắm lại, theo ý niệm đi vào trong một mảnh dược viên, dược viên này mênh mông bát ngát, dược liệu phong phú đến cực điểm.

Không bao lâu, U Tà mở choàng mắt, trên bàn bên cạnh đã xuất hiện thất tinh hải đường, huyết lê, tô phường hoa, hạc châu cùng hơn mười loại dược liệu trân quý dược liệu.

Nhìn dược liệu trên bàn, con ngươi U Tà thâm thúy, kiếp trước từ nhỏ nàng cũng đã có được vòng ngọc lưu ly, nhưng lại không biết từ đâu mà có, hơn nữa nàng rất sớm đã phát hiện vòng ngọc lưu ly này không giống bình thường.

Trong vòng tay thế nhưng lại có dấu một mảnh dược viên thật lớn, trong dược viên dược liệu trân quý nhiều đếm không xuể, quả thực là dùng mãi không kiệt, cũng bởi vì như thế, nàng đối hai loại độc thuật-y thuật cảm thấy hết sức hứng thú, cũng tạo nên tiếng vang lớn ở thế kỷ hai mươi mốt Tà Y_Mặc U Tà!

Đem dược liệu giao cho Hàn Mai, phân phó nàng như thế nào hầm chế dược liệu sau liền quay về phòng, giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương đã bình tĩnh trở lại, lâm vào trạng thái hôn mê.

Hai con ngươi U Tà thâm thúy quét qua hắn rồi liếc mắt một cái, mới vừa rồi nàng thay hắn bắt mạch , “Phệ tâm cổ” này là mười mấy năm trước đã bị hạ, nói cách khác đêm trăng tròn hàng năm hắn đều đã trải qua loại đau đớn thấu tim gan này, là ai lại hạ độc thủ đối với một cái tiểu hài tử đây chứ, hoàng thất quả nhiên là một nơi không mấy tốt đẹp gì.

“Phệ tâm cổ” không thể dùng dược để giải trừ tận gốc, chỉ có thể tìm được thân thể mà huyết cổ kí sinh, sau đem dùng nó dẫn “Phệ tâm cổ” ra mới có thể , nhưng nếu là cả đời cũng không biết người mà huyết cổ kí sinh là ai, như vậy đó chẳng phải là “Phệ tâm cổ” sẽ đem tâm cắn phá hầu như không còn, sau đó khô kiệt mà chết!

Liệt Hỏa Kình Thương_một người khí phách trác tuyệt, nam nhi tuyệt thế trong thiên hạ như vậy, sợ là sống không được bao lâu. Nghĩ đến đây, trong lòng U Tà xẹt qua một tia đau đớn rất nhỏ đủ để có thể bỏ qua.

“Tiểu thư, dược đã hầm xong rồi.”, đúng lúc này thanh âm Hàn Mai từ ngoài cửa truyền đến, “Vào đi”, U Tà vẫn thản nhiên như trước không mang theo một tia cảm xúc, điều này làm cho đám người Hồn Thiên kinh ngạc tưởng có phải hay không trên thế giới này căn bản là không có gì có thể làm cho nàng kích động hoặc là bi thương .

Nhưng mà bọn họ không biết là, lúc cái người sủng nàng, bảo hộ nàng, nam tử khiến nàng ưng thuận cả đời nhất thế một đôi nhân, lại ở nàng trước mặt rơi xuống vách núi đen sâu vạn trượng kia là lúc, thần thái của nàng sẽ làm cho người ta rung động đến mức nào! Đương nhiên, chuyện này làchuyện phía sau a! .

Lúc đám người Hồn Thiên nhìn thấy người đang nằm ở trên nhuyễn tháp đã khôi phục bình tĩnh_Liệt Hỏa Kình Thương kia, hai tròng mắt mở to tràn đầy không dám tin vào mắt mình. Trong quá khứ, lúc Vương gia bị “Phệ tâm cổ” phát tác là lúc, đều là Hỏa thiếu chủ dùng Huyền Băng Thiết ngàn năm tạo ra xiềng xích đem Vương gia nhốt ở mật thất, thanh ân thê lương thị huyết điên cuồng hét lên làm cho người ta kinh hãi.

Vài cái người bọn họ khi đó đều canh giữ ở ngoài cửa mật thất, nghe thanh âm xiềng xích tha động kia, bọn họ vốn nam nhi cứng rắn như thiết cũng không cầm nổi rơi lệ. Vương gia của bọn họ có được thân phận tôn quý nhất trên thế giới cùng thế lực cường đại nhất, lại phải chịu thống khổ do “Phệ tâm cổ” dày vò như thế, nếu không phải cái lão bà chết tiệt kia, thì sao lại phải chịu khổ như vậy, vì mệnh lệnh của vương gia mà không thể trực tiếp giết nàng, đây là loại chuyện thống khổ cỡ nào a!

“Cho Vương gia của các ngươi uống hết đi”, nghe vậy khóe miệng Hồn Thiên khóe miệng run run, này là như thế nào đây? Nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh, gượng ép hồi lâu rốt cục mới cho Liệt Hỏa Kình Thương uống hết một chén dược xuống.

“Vương phi, ngươi có phải hay không biết cách cứu Vương gia? !”, sau khi uống xong dược, vẫn luôn im lặng không lên tiếng_Hồn Ảnh nói, mà hai chữ “Vương phi” cũng là làm cho lông mày U Tà nhẹ nhàng nhướn lên, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “Giết người mà ‘Phệ huyết cổ’ kí sinh trong cơ thể”. Nghe được lời nói của U Tà bốn người Hồn Thiên đều là nắm chặt nắm đấm, cũng lại không lên tiếng.

Sau đó mấy người lại liếc nhau, Vương phi giống như có y thuật xuất thần nhập hóa cùng tài hoa kinh thế tuyệt luân, vì sao phải giấu đi để thế nhân truyền tiếng xấu không chịu nổi như vậy? Nếu là gả đến Phong Mâu quốc, vậy sau này Vương gia có phải hay không sẽ không phải chịu đau đớn thấu tim gan như vậy nữa? Nghĩ đến đây sắc mặt mấy người đều là lộ vẻ vui mừng.

Mà sắc mặt không che lấp được vui sướng này làm cho Hàn Mai cùng Thanh Lan lạnh mặt, đừng tưởng rằng các nàng không biết bốn người bọn họ đang suy nghĩ cái gì, muốn đánh chủ ý lên người tiểu thư của các nàng ? Nằm mơ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện