Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 86



An Lạc Thành đi rồi, cả chào hỏi cũng không nói, im hơi lặng tiếng liền mang theo An Quyết rời đi, trong cung thành to lớn này, trong nháy mắt chỉ còn sót lại ta cùng Lương Lương hai người! Và một đám hầu gái nhiều chuyện!

Trước đây cảm thấy, đi tới đâu phía sau đều có người theo, có thể uy phong, hiện tại cảm thấy, thực sự là phiền.

Leo lên cây bò lên nhà, có thể đưa tới bốn mươi, năm mươi người ở phía dưới gào to, mỗi cái đưa tay chuẩn bị đón lấy ta, làm như ta muốn nhảy lầu! Xong việc một đám người xông lên sờ sờ xem chỗ kia một chút, chỉ lo ta dập đầu, ta thực sự là..

Mạng của ta không quý giá như vậy, không cần nhiều người lo lắng đề phòng thay ta như vậy được không! Hơn nữa A Ba nhà ngươi khi ra trận giết địch, không thể so với hung hiểm vạn phần này? Thật là kinh ngạc.

Không tự do, không tự tại!

Nha đúng rồi, còn có càng quá đáng đó!

An Lạc Thành này trước khi đi, hình như phái hầu gái đến giám thị ta!

Một ngày không phê tấu chương cho cô, thị nữ kia thì ôm đống đồ vật kia đi theo phía sau cái mông ta, cũng không náo ta, cũng không lấy An Lạc Thành đến ép ta, người ta càng ác hơn, làm phiền ta!

Linh hoạt như Đường Tăng, càu nhàu một ngày không ngậm miệng, cả ngụm nước cũng không cần uống, ta thật là!

Thấy đấy, trước mắt, ta chính là bị tổ tông sống này làm phiền hết chiêu rồi, leo tường chạy!

Bối rối đi tìm Lương Lương chơi một hồi, đúng rồi, người này gần đây cũng không thể rỗi rãnh, nha không, là quá thanh nhàn!

Mỗi ngày bị bảy, tám thái y vây quanh phía sau cái mông, lại là đồ bổ lại là chén thuốc, còn không cho nàng luyện công, để nàng an dưỡng nhiều chút, ôi đúng là, so với ngồi tù còn thống khổ hơn!

"Lương Lương, này~Lương Lương~" Ta víu tường, liếc mắt nhìn hầu gái không có, mới lật tường đi vào, đi tới cạnh cửa nhỏ giọng gõ gõ cửa, còn phải nghiêng đầu bốn phía nhìn có bị theo dõi hay không, y như kẻ trộm!

Lương Lương mở cửa đem ta thả vào, ta nhanh chóng xoay tay lại đóng cửa lại, ôi, làm sao đột nhiên có loại cảm giác vụng trộm..

"Tiểu Khê ngươi mau đưa những thái y kia điều đi đi, ta sắp bị các nàng bức điên rồi!" Lương Lương dùng sức gãi đầu một cái.

Ta vào nhà liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên bàn kia bày chén lớn chén nhỏ bảy, tám bát, khắp phòng tràn ngập mùi thuốc cay đắng, cười khổ, tỏ ra là đã hiểu.

"Các nàng cũng phải nghe ta a, ta cũng sắp bị bức điên rồi! Đều là chuyện tốt a nương làm ra!" Nàng tuyệt đối là cố ý! Đi rồi còn không cho chúng ta yên tĩnh! Cố ý!

"Vậy ngươi dẫn ta đi ra ngoài hóng mát một chút cũng được." Lương Lương tội nghiệp nhìn ta.

"Ạch.. Được được được.. Ngươi đi theo ta." Ta dẫn Lương Lương lén lén lút lút đi ra ngoài, mới ra cửa viện..

"Tiểu điện hạ ngài ở đây a, nô tỳ đang tìm ngài đây, tấu chương hôm nay đưa tới, ngài.."

Ta quay đầu liếc mắt nhìn, thị nữ kia bưng cái khay, phía trên chất tấu chương như gò núi nhỏ, "Mẹ của ta.." M*á n*ó coi như là chỉ viết chữ duyệt cũng phải viết đến sang năm!

"Chạy mau!" Lôi kéo Lương Lương hai ta nhanh chân bỏ chạy!

"Này đại điện hạ, bệ hạ nói rồi, thân thể ngài trước khi dưỡng cho tốt không thể ra điện a!"

Đ*ệt, cũng không biết từ đâu nhảy ra một hầu gái, ta mới mặc kệ các nàng đó, tiếp tục chạy!

Không lâu lắm, ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, m*á n*ó, phía sau một bọn người đen nghịt.. Mệt đến thở hồng hộc, còn đuổi theo chúng ta không tha, đại điện hạ tiểu điện hạ réo lên không ngừng..

Ta cũng là phục rồi! Các nàng sẽ không có chuyện khác có thể làm sao!

Hoàng thành này cũng là rất lớn, ta cùng Lương Lương không biết chạy bao lâu, quanh co, ngược lại đem chính mình chạy mất rồi?

Fu*ck! Lạc đường!

Hơn nữa cung gần điện này vậy mà còn không có hầu gái? Cả thủ vệ tuần tra cũng không nhìn thấy!

"Cuối cùng cũng coi như yên tĩnh rồi." Lương Lương cảm thán một tiếng.

Ta có chút hiếu kỳ đây là địa phương nào, không có ai hầu hạ cung điện, chắc sẽ không phải lãnh cung trong truyền thuyết chứ? Có chút đáng sợ nha.

Đẩy ra cửa điện liếc mắt nhìn, hắc, trong điện sạch sẽ sáng sủa, không một chút nào như dáng vẻ không ai ở, lẫm lẫm liệt liệt tiến vào điện, bốn phía đánh giá.

Liếc nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra có dị thường gì, như cung điện thông thường hoàn toàn không khác gì nhau, chính là yên tĩnh!

Lương Lương ngồi ở bên cạnh bàn, hơi có chút thở dốc, đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ, đại khái là chạy nóng rồi.

Nơi này yên tĩnh như vậy, hiếm có người đến, nhìn Lương Lương một mặt ửng hồng, chậc, ta đột nhiên.. Có chút.. Muốn.. Khà khà khà..

"Lương Lương."

"Hả?"

"Ngươi xem nơi này yên tĩnh như vậy, chi bằng, chúng ta, làm chút chuyện dễ chơi?" Ta khà khà cười xấu xa chà xát tay.

Lương Lương cau mày liếc nhìn ta, "Chuyện dễ chơi gì?"

"Khà khà khà!" Ta chạy đến cửa điện, đem cửa vừa đóng, lúc trở lại trực tiếp đem ngoại bào trên người cởi đi, kéo lấy Lương Lương đến bên giường ngồi xuống.

"Ngươi.. Muốn.. Làm gì?" Lương Lương hơi kinh ngạc, nhưng mà ta nhìn nàng sắc mặt càng đỏ rồi, ôi, chẳng lẽ nàng biết ta muốn làm gì rồi!

"Xuỵt." Ta để nàng ngậm miệng, đem đầu đến gần, dán vào môi nàng hôn một cái.

"Có cảm giác không?" Mở to hai mắt tò mò nhìn nàng.

"Cảm giác? Cảm giác gì?" Lương Lương sờ sờ môi mình.

Ừ..

Ta nhích qua quay đầu lại hôn một cái, cố ý ở phần môi nàng dừng lại lâu một chút.

"Lần này thì sao?"

Lương Lương lau miệng, "Nước miếng!"

Ta!

"Phi!" Tức giận!

Lương Lương hé miệng nở nụ cười, "Sẽ có cảm giác gì?"

"Ạch.." Ta cũng nói không rõ mà..

"Đại khái chính là.. Lương Lương, ngứa ngứa, tê tê dại dại, ừ.. Cảm giác rất thoải mái!"

Lương Lương quả quyết lắc đầu, "Không có."

Ch*ó m*á!

Ta nhìn chằm chằm môi hồng hào của nàng hồi lâu, vỗ trán một cái, "Ta biết rồi, ngươi mở miệng ra!"

"Hả?"

"Nghe lời một chút."

"Nga." Lương Lương ngoan ngoãn hơi há mồm ra.

Ta khà khà cười xấu xa liền muốn hôn lên, "Ngươi làm gì thế!" Nàng còn trốn! Vậy ta có thể làm sao?

Đứng dậy một tay khoác vai của nàng, nửa cúi người, đem miệng nhích qua, thừa dịp trước khi nàng ngậm kín miệng, ta nhanh chóng hôn lên.

Nhìn nàng một mặt hoảng loạn muốn phản kháng, hắc, ta cười cười, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng nàng.

Ta duỗi đầu lưỡi, nàng cả người lập tức căng thẳng lên, trốn phía sau, vậy ta sao có thể để nàng toại nguyện a, nàng trốn về sau, ta liền nghiêng người lên trước, vừa không cẩn thận, đầu lưỡi của ta đụng phải đầu lưỡi của nàng, trong nháy mắt đó, cả người ta đây như bị điện giật, giật mình run lên.

Cảm giác tê dại dị dạng kia từ đầu lưỡi ta lan tràn đến toàn thân, cả người tinh thần chấn động!

Lại nhìn Lương Lương, hình như cũng có chút khác thường.

Ta ngưng miệng lại, ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm con mắt của nàng, "Lương Lương, ta thích ngươi, rất lâu rất lâu rồi.."

Lương Lương mím chặt môi, chăm chú nhìn ta, nhưng không có lên tiếng.

Ta cười lấn đến gần nàng, nàng cũng không có né tránh, trong nháy mắt dán lên miệng nàng, nàng chủ động hé miệng để ta vào, ok, động tác này đã nói rõ tất cả rồi!

Ta yên tâm to gan hôn hít lấy nàng, một cái tay còn vô cùng không thành thật trên dưới làm loạn, Lương Lương mấy lần đưa tay ngăn lại tay của ta, đều bị ta đè lại, sau khi đơn giản liền mặc kệ ta, ta cũng không có hết sức để ý tới cái tay kia, để chính nó sờ soạng lung tung thôi.

Bất tri bất giác, y phục trên người hai ta đều chỉ còn một lớp mỏng manh.

Lương Lương nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, hô hấp có chút gấp gáp, ta đây, nửa đặt ở trên người nàng, đưa tay mò về một tấm bình phong cuối cùng.

"Tiểu.. Tiểu Khê.. Không thể.."

"Xuỵt, không có gì không thể." Ta cầm lấy quần áo trước ngực của Lương Lương, đột nhiên kéo, liền nghe răng rắc một tiếng!

Ngoài phòng một đạo sấm sét!

* * *

"Ân.." Ta xoa xoa đầu, đau đầu.

Lặng lẽ mở mắt, kỳ quái, ta làm sao ngủ thiếp đi? Đây là đâu?

Bốn phía đen kịt một mảnh, đưa tay, đánh tới trên một mặt tường.

"Ầm ầm ầm!" Ngoài phòng từng trận tiếng sét.

Ta dụi dụi con mắt vươn mình ngồi dậy, nhìn ra phía ngoài, một tia chớp bổ xuống, ngoài phòng đều sáng sủa rồi.

Ta víu đến bên cửa sổ nhìn một chút, mưa kia như như trút nước, vội vàng đem cửa sổ đóng chặt.

Này chờ chút.. Ta thấy được cái gì?

Nhà lầu? Cửa sổ thủy tinh?

Không không không, chờ chút chờ chút! Ta có chút đứng hình!

Ngồi ở trên giường nghĩ đến một hồi, đưa tay sờ giường, mềm mại, cảm giác tay này..

M*á n*ó ta liên tục lăn lộn xuống đất, quen cửa quen nẻo tìm được công tắc điện, mở đèn ra, ta ngớ ra..

Ta.. Nhìn gian phòng nhỏ, một cái giường, một tủ sách, một máy máy tính, còn chớp nhoáng kia, vang lên đèn điện ong ong, ta..

Ta.. xuyên về rồi?

Ngồi trên đất nửa giờ, đem chân tay của mình véo xanh rồi, ta mới dần dần tiếp nhận tất cả những thứ này.

Ta con m*ẹ n*ó! Ta c*on m*ẹ n*ó thật vất vả hoàn thành đại nghiệp xưng bá của ta! Ta con m*ẹ n*ó đang hưởng thụ thành quả thắng lợi của ta! Ta đều đã đem quần áo của Lương Lương cởi sạch rồi! Tại sao! Tại sao lại là vào lúc này! Tại sao vậy!

Tức giận đến ta nắm đầu đập tường! Ta co*n m*ẹ n*ó! Ta không cam lòng!

Không được! Ta ngủ lại một lần! Ngủ đến chết cũng phải xuyên về! Muốn đem chuyện nên làm làm xong, sau khi làm xong cho dù chết cũng không tiếc rồi!

Nghĩ như vậy, ta đem đèn tắt đi, bò lên giường, chăn đắp qua đầu, nhắm mắt thì bắt đầu ngủ!

Cũng không biết có phải ngủ nhiều rồi? Lăn qua lộn lại chính là ngủ không được, ta đúng là.. Rất muốn khóc..

Ta nhớ Lương Lương của ta, ta nhớ An soái của ta.. Ta nhớ.. Ta nhớ..

"Ò ó o!" Ngoài phòng là tiếng gáy quen thuộc.

Ta gãi gãi đầu trở mình, "M*ẹ kiếp, nhà ai nuôi gà.." Nói thầm một câu, kéo qua cái chăn phủ lên đầu.

Hả? Gà?

Fu*ck!

Ta cọ một chút từ trên giường nhảy lên!

Trái phải nhìn, ghế tựa trạm trổ gỗ đàn hương, trong phòng một cái bàn tròn, một bộ dụng cụ uống trà, ba thanh ghế gỗ, một bên còn có một cái tủ sách, trên bàn chỉnh tề bày ra sách cổ, trên giá bút còn mang theo đủ loại bút lông..

Gian nhà này.. Gian nhà này ta quá quen thuộc rồi!

Đây là gian phòng lúc ta ở phủ tướng quân a!

Nói như vậy.. Ta xuyên về lại rồi? Ta lại trở về trong sách rồi?

Fu*ck! Ha ha ha ha! Ta c*on m*ẹ n*ó lại trở về!

Ta m*á nó cao hứng nhảy nhót đầy đất, một lát, đột nhiên vỗ trán một cái, "Tìm Lương Lương tìm Lương Lương, thiếu chút nữa đã quên làm chính sự rồi!"

Mang giày, tùy tiện lấy bộ quần áo liền muốn ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa, cửa phòng từ từ mở ra.

Ngoài cửa, một nhóc con manh manh nháy đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm ta, môi của cái tên mập mạp trắng trẻo này, lớp da trắng nõn nà, tóc buộc lên trên, đỉnh đầu còn nhăn nhúm.

"Ngươi tỉnh rồi?" Âm thanh tiểu nãi oa mềm mại nhu nhu, thấy được ta đặc biệt vui mừng, cầm lấy cánh tay của ta trên dưới đánh giá.

Ta chớp chớp mắt, "Ngươi là.. Gấu con nhà ai.." Chẳng lẽ.. Ta cùng Lương Lương đều có oa nhi rồi hả? Đây là xuyên lộn thời gian chút?

"Ta? Ta là Lương tỷ a, ngươi không nhớ rõ ta?"

"Đ*ệt, đừng nghịch, cái gì Lương tỷ, Lương tỷ cũng là ngươi gọi?" Ta đưa tay vừa định véo lỗ tai nàng, ta.. Tay của ta tại sao thu nhỏ lại rồi..

Ta..

"Không lớn không nhỏ, cẩn thận sư phụ nghe xong phạt ngươi." Tiểu nãi oa véo lấy lỗ tai của ta đem ta kéo đến bên cạnh bàn, tìm gương đồng đứng ở trên bàn, quay về gương bắt đầu chải tóc cho ta.

Ta nhìn khuôn mặt xa lạ quen thuộc trong gương kia.. Ta..

Fu*ck a! Thời gian này không đúng a a a a! Ta co*n m*ẹ nó rất không dễ dàng hoàn thành đại nghiệp xưng bá của ta! Ta co*n m*ẹ n*ó chính đang hưởng thụ thành quả thắng lợi của ta! Ta đều đã đem quần áo của Lương Lương lột sạch rồi! Tại sao! Tại sao lại xuyên về lúc nhỏ! Tại sao vậy!

Ông trời, sẽ không chơi ta như vậy chứ!

Hết chương 86

HOÀN KẾT.

Edit: Rãi bông cho bộ này hoàn nha mấy thím, thanh cừu mấy thím đã theo tui trong suốt bộ này nhe. Thím nào muốn biết kết cục của An ma ma và A Ba thì canh bộ Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực đi nha, tui nhớ k nhầm thì hình như tác giả có nói thêm một phần tí xíu nữa thì phải á, mà k nhớ chương nào hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện