Tái Hôn Với Chồng Cũ
Chương 1-1
Edit: salemsmall
Lạc Chỉ Hoàn ngắm thật kỹ lại mình trong gương, mới hài lòng kéo chỉnh cổ áo sơ mi màu trắng. Cô vô cùng vui mừng khi đạt được thành quả như ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới "Uy Triển" báo danh. Trải qua hai vòng thi cam go, rốt cuộc cô cũng đánh bại phần lớn đối thủ cạnh tranh, vượt lên vị trí dẫn đầu, giành được cơ hội trở thành một thành viên của "Uy Triển" diie.enda.anl.e.eq.uu.y.d0.n
Cô rất rất cần công việc này, ngoại trừ đãi ngộ so với các công ty bên ngoài có phần hậu hĩnh hơn, thì nguyên nhân chính khiến cô cân nhắc đó là thời gian làm việc sáng chín chiều năm, không cần tăng ca.
Cô nhớ tới cậu con trai mới năm tuổi của mình - Lạc Hạo Uy, khóe miệng bất chợt nở một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Đúng vậy, cô là một bà mẹ đơn thân trẻ tuổi, chỉ dựa vào ngoại hình non nớt kia thì từ đầu đến cuối sẽ không có ai nhìn ra cô đã là một bà mẹ có một đứa con năm tuổi. Còn ba của đứa nhỏ... Đó là chuyện cũ mà cả đời này cô cũng không muốn hồi tưởng lại.
Từ khi bắt đầu quyết định sinh đứa nhỏ này ra, cô đã chuẩn bị tâm lý gánh vác trách nhiệm ngọt ngào này rồi...
Vẻ ngoài trẻ trung khiến cô thoạt nhìn chỉ như một sinh viên vừa mới ra trường. Mặc dù bản thân cô đã trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ phức tạp, nhưng vì trên mặt cô luôn treo nụ cười tươi tắn nghênh đón người khác, nên quả thực không nhìn ra được manh mối gì.
Đối với ngày hôm nay, cô vô cùng hồi hộp, không gì diễn tả được. Đây là lần đầu tiên cô đi làm công việc hành chính, cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với môi trường công sở.
Trước kia, vì để kiếm tiền mà cô lựa chọn làm nhiều nghề, cũng chỉ vì muốn dựa vào chính mình để kiếm tiền nuôi nấng cậu con trai bảo bối. Mặc dù có người bạn thanh mai trúc mã nhà bên cạnh - anh Tưởng Dư Phong ở phía sau hỗ trợ. Nhưng cô hiểu rõ, tất cả trách nhiệm đều thuộc về cô, nên những người khác, không cần phải thay cô gánh vác chúng.
Nhắc đến Tưởng Dư Phong, Lạc Chỉ Hoàn cũng chỉ biết bóp cổ tay tiếc hận mà thôi.
Anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo, mười phân vẹn mười, là người đàn ông sở hữu tất cả ưu thế không ai có thể nghi ngờ. Nhưng mà... Anh ấy lại thích đàn ông... Anh ấy rất yêu thương và quý mến Hạo Uy, coi Hạo Uy như con trai của chính mình. Hạo Uy cũng quen mồm gọi anh ấy là ba. Trong mắt người ngoài, bọn họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc. Có điều, tình hình thực tế chỉ những người quen biết mới hiểu được.
"Lạc Chỉ Hoàn, mày phải cố lên, cố lên!" Cô tự khích lệ chính mình trong gương, rồi mới quyết tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa đến phòng nhân sự nhận phân công nhiệm vụ, trưởng phòng nhân sự đã lập tức bước ra đón cô.
"Lạc Chỉ Hoàn, rốt cuộc cô cũng đến. Tôi đã chờ cô rất lâu rồi!" Trưởng phòng nhân sự tên là Trần Thế Tiên, đã gần năm mươi tuổi, là một trưởng bối tương đối thân thiện, nhưng thường thì bộ dáng của ông luôn có vẻ gấp gáp vội vàng.
"Chờ tôi rất lâu? Không phải là 9h mới bắt đầu làm sao?" Lạc Chỉ Hoàn có chút kinh ngạc, rõ ràng cô không đến muộn mà?
"Đúng vậy. Chỉ có điều hôm nay khác với mọi hôm, bởi vì hôm nay là ngày CEO từ Mỹ trở về, sẽ mở một cuộc họp. Cho nên tôi rất cần sự trợ giúp của cô!" Bộ dạng kích động kia của Trần Thế Tiên khiến cho Chỉ Hoàn nghĩ, không hiểu sao, thoạt nhìn dáng vẻ ông lại rất giống với người mới đi làm ngày đầu tiên!
"Vâng, tôi hiểu rồi! Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ông?" Chỉ Hoàn tha thiết hỏi.
"Trước hết, chuẩn bị màn hình máy chiếu cho cẩn thận. Lại đây, để tôi chỉ cho cô cách làm... Thật là... Lần này trở về đột xuất như vậy, khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nghe nói lần này, CEO muốn ở lại Đài Loan một thời gian. Xem ra, mọi người cần phải..." Trần Thế Tiên lẩm bẩm nói.
"CEO kia không phải là người tốt sao?" Chỉ Hoàn không nghĩ nhiều mà thốt ra.
Trần Thế Tiên sửng sốt một chút, nhìn trái ngó phải xung quanh mới nhỏ giọng nói: "CEO là người rất tốt, nhưng mà cũng là kẻ siêu cuồng công việc. Lần này anh ta trở về là để theo dõi tiến độ nghiên cứu phát triển trong quý của bộ phận nghiệp vụ. Lại nói, CEO nhà chúng ta, là người đàn ông độc thân hoàng kim số một số hai Đài Loan đó nha! Biết bao tiểu thư quyền quý và các sao nữ nổi tiếng muốn đặt mối quan hệ với anh ta. Tiếc là, dường như anh ta chỉ có hứng thú với công việc..." Trần Thế Tiên nói tràng giang đại hải về chuyện xưa của vị CEO kia, lại khiến cho kẻ nghe được không đầu không đuôi như Lạc Chỉ Hoàn, âm thầm liệt vị CEO kia vào cùng một danh sách với Tưởng Dư Phong.
Đều là người đàn ông siêu hoàn mỹ trong thời đại mới, nhưng lại đều không có hứng thú với phụ nữ.
Đột nhiên cô muốn cười to, xem ra, đàn ông tốt ở Đài Loan này đều không thích phụ nữ.
"Lại đây, chỗ của cô ở đây, mau mau làm việc đi! Tôi ngồi trong văn phòng nhỏ ngay phía sau cô. Cô ở chỗ này nếu làm xong rồi thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ mau chóng đi qua giao cho cô công việc khác..." Trần Thế Tiên lo lắng đề phòng nói.
Lạc Chỉ Hoàn nhìn ra, vị trưởng phòng này vô cùng kính trọng và sợ hãi CEO, coi như cô cũng có nhận thức ban đầu về văn hóa công sở ở nơi này.
Không biết qua bao lâu, Chỉ Hoàn chỉ nhìn thấy trong phòng hành chính, mọi người bận bịu ríu rít, ngay cả cô là nhân viên mới đến cũng bị ép phải cố gắng thích ứng công việc trong trong khoảng thời gian ngắn nhất.
"Hôm nay thực sự là cô phải vất vả rồi. Thực ra, bình thường chúng tôi cũng không bận rộn như vậy đâu. Nếu không phải do CEO về kiểm tra đột xuất, thì lúc này chúng tôi vẫn còn đang uống cafe, tám chuyện linh tinh mà thôi." Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh Chỉ Hoàn nói.
"Hả? Rảnh rỗi như vậy sao?" Chỉ Hoàn giật mình trả lời.
"Quên mất không giới thiệu, tôi tên là Liên Á Đình, cô cứ gọi tôi là Đình Đình cũng được. Cô tên là Chỉ Hoàn đúng không? Vừa mới tốt nghiệp à?"
"Không, tôi tốt nghiệp được ba năm nay rồi." Có lẽ ấn tượng ban đầu về cô của Đình Đình cũng giống như những người khác.
"Wow, tôi còn tưởng rằng cô là sinh viên mới ra trường cơ đấy. Bảo dưỡng thật tốt nha!" Đình Đình nhìn cô nháy mắt mấy cái.
"Ha ha." Chỉ Hoàn vui vẻ nở nụ cười.
Đình Đình này quả thực là một cô gái thân thiện và hoạt bát, khiến cho người ta có cảm giác muốn gần gũi.
"Đã đến giờ họp rồi... Chỉ Hoàn, có một chuyện tôi muốn phiền cô..." Đình Đình vốn đang tíu tít nói nhiều như chim sẻ, bất chợt thì thào nói.
"Hả? Cô cứ nói đi."
"Cái này... Có chút khó mở miệng... Chuyện là, hôm nay tôi phải làm biên bản cuộc họp. Nhưng mà từ nhỏ đến giờ tôi mắc bệnh luống cuống, vừa thấy phòng họp chật ních người sẽ bị choáng đầu hoa mắt... Nghiêm trọng nhất là sẽ bị sốc..."
"Cô muốn tôi làm biên bản cuộc họp giúp cô sao?" Chỉ Hoàn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ừm... Tôi biết, một nhân viên mới mà nhận công việc này thì có chút quá sức... Nhưng... Tôi..."
"Không sao, cô dạy cho tôi một vài chỗ quan trọng đi. Tôi rất thông cảm với chứng bệnh sợ hãi của cô. Trước kia bệnh tình của tôi còn nghiêm trọng hơn như vậy."
"Hả? Thật vậy sao? Vậy cô làm thế nào mà chữa khỏi thế?" Trong mắt Đình Đình dấy lên tia hi vọng.
"Tôi? Ặc... Tôi cũng đã quên mất rồi." Chẳng lẽ lại nói với Đình Đình, kể từ sau khi cô sinh con trai xong, thói quen xấu dễ bị hồi hộp căng thẳng này cứ như vậy mà biến mất sao?
"Haiz, thật đáng tiếc... Tôi còn tưởng có phương thuốc gì bí truyền..."
"Sắp đến giờ rồi, cô dạy tôi nên ghi lại những ý chính nào đi."
"Ừ ừ, chính là như vậy..."
Chỉ Hoàn có thể hiểu, vì sao người phóng khoáng như Đình Đình lại bị hồi hộp căng thẳng khi đối diện với phòng họp này rồi.
Một phòng họp khoảng 50 chỗ ngồi, thì ít nhất có khoảng 30 cán bộ nhân viên tinh anh ngồi xung quanh bàn tròn.
Chỗ ngồi của Chỉ Hoàn được sắp xếp ở phía trước bên tay phải, Trần Thế Tiên ngồi bên cạnh cô, không ngừng đổ mồ hôi và xoa xoa tay.
Nhìn Trần Thế Tiên khẩn trương như vậy, nỗi bất an trong lòng cô như được hóa giải. Dù sao cũng chỉ là ghi lại nội dung cuộc họp. Cô chỉ cần ghi lại những điểm quan trọng trong bài phát biểu của các phòng ban thôi.
"Cô nhìn mỹ nữ ngồi đối diện kia xem, đó là em gái của CEO, cũng là phó tổng của công ty , nhìn cô ấy chỉ trạc tuổi cô thôi nhưng mà năng lực trong công việc là số một đó..." Trong lúc khẩn trương mà Trần Thế Tiên vẫn không quên phát huy tinh thần chuyên nghiệp của phòng nhân sự, lần lượt giới thiệu cho Chỉ Hoàn những cán bộ cao cấp trong công ty.
Theo tầm mắt của trưởng phòng, Chỉ Hoàn nhìn về phía người phụ nữ đang mặc một bộ đồ công sở ngồi đối diện.
Là cô ấy... Bồ Hướng Lam! Là một trong số những người mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất.
Đột nhiên tim cô đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy ngột ngạt không nói nên lời.
Em gái của CEO, nói như vậy, vị CEO kia sẽ không vừa khéo cũng là anh - Bồ Hướng Hoa chứ? Người là mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất...
Bàn tay cầm bút, run rẩy mãnh liệt...
Đột nhiên trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
"Chỉ Hoàn, sao sắc mặt cô tái nhợt như vậy? Cho dù phó tổng là một mỹ nhân lạnh lùng cao cao tại thượng, nhưng cũng không đến mức lại dọa cô sợ như vậy chứ?" Thấy Chỉ Hoàn vẫn mang thái độ thong dong mà đối phó bỗng nhiên thay đổi 180 độ, Trần Thế Tiên kinh ngạc hỏi.
"Chủ nhiệm Trần, CEO... Không phải là Bồ Hướng Hoa chứ?" Chỉ Hoàn cất giọng nói run run hỏi.
Ngay khi ba chữ Bồ Hướng Hoa thoát ra khỏi miệng, một cảm giác choáng váng hoa mắt đánh thẳng vào sau gáy cô.
Đã bao lâu rồi cô không nhắc đến tên người này... Vì sao đã trải qua quãng thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn không thể rửa sạch được lực ảnh hưởng cực lớn của anh trong lòng cô?
Lạc Chỉ Hoàn ngắm thật kỹ lại mình trong gương, mới hài lòng kéo chỉnh cổ áo sơ mi màu trắng. Cô vô cùng vui mừng khi đạt được thành quả như ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới "Uy Triển" báo danh. Trải qua hai vòng thi cam go, rốt cuộc cô cũng đánh bại phần lớn đối thủ cạnh tranh, vượt lên vị trí dẫn đầu, giành được cơ hội trở thành một thành viên của "Uy Triển" diie.enda.anl.e.eq.uu.y.d0.n
Cô rất rất cần công việc này, ngoại trừ đãi ngộ so với các công ty bên ngoài có phần hậu hĩnh hơn, thì nguyên nhân chính khiến cô cân nhắc đó là thời gian làm việc sáng chín chiều năm, không cần tăng ca.
Cô nhớ tới cậu con trai mới năm tuổi của mình - Lạc Hạo Uy, khóe miệng bất chợt nở một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Đúng vậy, cô là một bà mẹ đơn thân trẻ tuổi, chỉ dựa vào ngoại hình non nớt kia thì từ đầu đến cuối sẽ không có ai nhìn ra cô đã là một bà mẹ có một đứa con năm tuổi. Còn ba của đứa nhỏ... Đó là chuyện cũ mà cả đời này cô cũng không muốn hồi tưởng lại.
Từ khi bắt đầu quyết định sinh đứa nhỏ này ra, cô đã chuẩn bị tâm lý gánh vác trách nhiệm ngọt ngào này rồi...
Vẻ ngoài trẻ trung khiến cô thoạt nhìn chỉ như một sinh viên vừa mới ra trường. Mặc dù bản thân cô đã trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ phức tạp, nhưng vì trên mặt cô luôn treo nụ cười tươi tắn nghênh đón người khác, nên quả thực không nhìn ra được manh mối gì.
Đối với ngày hôm nay, cô vô cùng hồi hộp, không gì diễn tả được. Đây là lần đầu tiên cô đi làm công việc hành chính, cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với môi trường công sở.
Trước kia, vì để kiếm tiền mà cô lựa chọn làm nhiều nghề, cũng chỉ vì muốn dựa vào chính mình để kiếm tiền nuôi nấng cậu con trai bảo bối. Mặc dù có người bạn thanh mai trúc mã nhà bên cạnh - anh Tưởng Dư Phong ở phía sau hỗ trợ. Nhưng cô hiểu rõ, tất cả trách nhiệm đều thuộc về cô, nên những người khác, không cần phải thay cô gánh vác chúng.
Nhắc đến Tưởng Dư Phong, Lạc Chỉ Hoàn cũng chỉ biết bóp cổ tay tiếc hận mà thôi.
Anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo, mười phân vẹn mười, là người đàn ông sở hữu tất cả ưu thế không ai có thể nghi ngờ. Nhưng mà... Anh ấy lại thích đàn ông... Anh ấy rất yêu thương và quý mến Hạo Uy, coi Hạo Uy như con trai của chính mình. Hạo Uy cũng quen mồm gọi anh ấy là ba. Trong mắt người ngoài, bọn họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc. Có điều, tình hình thực tế chỉ những người quen biết mới hiểu được.
"Lạc Chỉ Hoàn, mày phải cố lên, cố lên!" Cô tự khích lệ chính mình trong gương, rồi mới quyết tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa đến phòng nhân sự nhận phân công nhiệm vụ, trưởng phòng nhân sự đã lập tức bước ra đón cô.
"Lạc Chỉ Hoàn, rốt cuộc cô cũng đến. Tôi đã chờ cô rất lâu rồi!" Trưởng phòng nhân sự tên là Trần Thế Tiên, đã gần năm mươi tuổi, là một trưởng bối tương đối thân thiện, nhưng thường thì bộ dáng của ông luôn có vẻ gấp gáp vội vàng.
"Chờ tôi rất lâu? Không phải là 9h mới bắt đầu làm sao?" Lạc Chỉ Hoàn có chút kinh ngạc, rõ ràng cô không đến muộn mà?
"Đúng vậy. Chỉ có điều hôm nay khác với mọi hôm, bởi vì hôm nay là ngày CEO từ Mỹ trở về, sẽ mở một cuộc họp. Cho nên tôi rất cần sự trợ giúp của cô!" Bộ dạng kích động kia của Trần Thế Tiên khiến cho Chỉ Hoàn nghĩ, không hiểu sao, thoạt nhìn dáng vẻ ông lại rất giống với người mới đi làm ngày đầu tiên!
"Vâng, tôi hiểu rồi! Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ông?" Chỉ Hoàn tha thiết hỏi.
"Trước hết, chuẩn bị màn hình máy chiếu cho cẩn thận. Lại đây, để tôi chỉ cho cô cách làm... Thật là... Lần này trở về đột xuất như vậy, khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nghe nói lần này, CEO muốn ở lại Đài Loan một thời gian. Xem ra, mọi người cần phải..." Trần Thế Tiên lẩm bẩm nói.
"CEO kia không phải là người tốt sao?" Chỉ Hoàn không nghĩ nhiều mà thốt ra.
Trần Thế Tiên sửng sốt một chút, nhìn trái ngó phải xung quanh mới nhỏ giọng nói: "CEO là người rất tốt, nhưng mà cũng là kẻ siêu cuồng công việc. Lần này anh ta trở về là để theo dõi tiến độ nghiên cứu phát triển trong quý của bộ phận nghiệp vụ. Lại nói, CEO nhà chúng ta, là người đàn ông độc thân hoàng kim số một số hai Đài Loan đó nha! Biết bao tiểu thư quyền quý và các sao nữ nổi tiếng muốn đặt mối quan hệ với anh ta. Tiếc là, dường như anh ta chỉ có hứng thú với công việc..." Trần Thế Tiên nói tràng giang đại hải về chuyện xưa của vị CEO kia, lại khiến cho kẻ nghe được không đầu không đuôi như Lạc Chỉ Hoàn, âm thầm liệt vị CEO kia vào cùng một danh sách với Tưởng Dư Phong.
Đều là người đàn ông siêu hoàn mỹ trong thời đại mới, nhưng lại đều không có hứng thú với phụ nữ.
Đột nhiên cô muốn cười to, xem ra, đàn ông tốt ở Đài Loan này đều không thích phụ nữ.
"Lại đây, chỗ của cô ở đây, mau mau làm việc đi! Tôi ngồi trong văn phòng nhỏ ngay phía sau cô. Cô ở chỗ này nếu làm xong rồi thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ mau chóng đi qua giao cho cô công việc khác..." Trần Thế Tiên lo lắng đề phòng nói.
Lạc Chỉ Hoàn nhìn ra, vị trưởng phòng này vô cùng kính trọng và sợ hãi CEO, coi như cô cũng có nhận thức ban đầu về văn hóa công sở ở nơi này.
Không biết qua bao lâu, Chỉ Hoàn chỉ nhìn thấy trong phòng hành chính, mọi người bận bịu ríu rít, ngay cả cô là nhân viên mới đến cũng bị ép phải cố gắng thích ứng công việc trong trong khoảng thời gian ngắn nhất.
"Hôm nay thực sự là cô phải vất vả rồi. Thực ra, bình thường chúng tôi cũng không bận rộn như vậy đâu. Nếu không phải do CEO về kiểm tra đột xuất, thì lúc này chúng tôi vẫn còn đang uống cafe, tám chuyện linh tinh mà thôi." Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh Chỉ Hoàn nói.
"Hả? Rảnh rỗi như vậy sao?" Chỉ Hoàn giật mình trả lời.
"Quên mất không giới thiệu, tôi tên là Liên Á Đình, cô cứ gọi tôi là Đình Đình cũng được. Cô tên là Chỉ Hoàn đúng không? Vừa mới tốt nghiệp à?"
"Không, tôi tốt nghiệp được ba năm nay rồi." Có lẽ ấn tượng ban đầu về cô của Đình Đình cũng giống như những người khác.
"Wow, tôi còn tưởng rằng cô là sinh viên mới ra trường cơ đấy. Bảo dưỡng thật tốt nha!" Đình Đình nhìn cô nháy mắt mấy cái.
"Ha ha." Chỉ Hoàn vui vẻ nở nụ cười.
Đình Đình này quả thực là một cô gái thân thiện và hoạt bát, khiến cho người ta có cảm giác muốn gần gũi.
"Đã đến giờ họp rồi... Chỉ Hoàn, có một chuyện tôi muốn phiền cô..." Đình Đình vốn đang tíu tít nói nhiều như chim sẻ, bất chợt thì thào nói.
"Hả? Cô cứ nói đi."
"Cái này... Có chút khó mở miệng... Chuyện là, hôm nay tôi phải làm biên bản cuộc họp. Nhưng mà từ nhỏ đến giờ tôi mắc bệnh luống cuống, vừa thấy phòng họp chật ních người sẽ bị choáng đầu hoa mắt... Nghiêm trọng nhất là sẽ bị sốc..."
"Cô muốn tôi làm biên bản cuộc họp giúp cô sao?" Chỉ Hoàn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ừm... Tôi biết, một nhân viên mới mà nhận công việc này thì có chút quá sức... Nhưng... Tôi..."
"Không sao, cô dạy cho tôi một vài chỗ quan trọng đi. Tôi rất thông cảm với chứng bệnh sợ hãi của cô. Trước kia bệnh tình của tôi còn nghiêm trọng hơn như vậy."
"Hả? Thật vậy sao? Vậy cô làm thế nào mà chữa khỏi thế?" Trong mắt Đình Đình dấy lên tia hi vọng.
"Tôi? Ặc... Tôi cũng đã quên mất rồi." Chẳng lẽ lại nói với Đình Đình, kể từ sau khi cô sinh con trai xong, thói quen xấu dễ bị hồi hộp căng thẳng này cứ như vậy mà biến mất sao?
"Haiz, thật đáng tiếc... Tôi còn tưởng có phương thuốc gì bí truyền..."
"Sắp đến giờ rồi, cô dạy tôi nên ghi lại những ý chính nào đi."
"Ừ ừ, chính là như vậy..."
Chỉ Hoàn có thể hiểu, vì sao người phóng khoáng như Đình Đình lại bị hồi hộp căng thẳng khi đối diện với phòng họp này rồi.
Một phòng họp khoảng 50 chỗ ngồi, thì ít nhất có khoảng 30 cán bộ nhân viên tinh anh ngồi xung quanh bàn tròn.
Chỗ ngồi của Chỉ Hoàn được sắp xếp ở phía trước bên tay phải, Trần Thế Tiên ngồi bên cạnh cô, không ngừng đổ mồ hôi và xoa xoa tay.
Nhìn Trần Thế Tiên khẩn trương như vậy, nỗi bất an trong lòng cô như được hóa giải. Dù sao cũng chỉ là ghi lại nội dung cuộc họp. Cô chỉ cần ghi lại những điểm quan trọng trong bài phát biểu của các phòng ban thôi.
"Cô nhìn mỹ nữ ngồi đối diện kia xem, đó là em gái của CEO, cũng là phó tổng của công ty , nhìn cô ấy chỉ trạc tuổi cô thôi nhưng mà năng lực trong công việc là số một đó..." Trong lúc khẩn trương mà Trần Thế Tiên vẫn không quên phát huy tinh thần chuyên nghiệp của phòng nhân sự, lần lượt giới thiệu cho Chỉ Hoàn những cán bộ cao cấp trong công ty.
Theo tầm mắt của trưởng phòng, Chỉ Hoàn nhìn về phía người phụ nữ đang mặc một bộ đồ công sở ngồi đối diện.
Là cô ấy... Bồ Hướng Lam! Là một trong số những người mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất.
Đột nhiên tim cô đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy ngột ngạt không nói nên lời.
Em gái của CEO, nói như vậy, vị CEO kia sẽ không vừa khéo cũng là anh - Bồ Hướng Hoa chứ? Người là mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất...
Bàn tay cầm bút, run rẩy mãnh liệt...
Đột nhiên trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
"Chỉ Hoàn, sao sắc mặt cô tái nhợt như vậy? Cho dù phó tổng là một mỹ nhân lạnh lùng cao cao tại thượng, nhưng cũng không đến mức lại dọa cô sợ như vậy chứ?" Thấy Chỉ Hoàn vẫn mang thái độ thong dong mà đối phó bỗng nhiên thay đổi 180 độ, Trần Thế Tiên kinh ngạc hỏi.
"Chủ nhiệm Trần, CEO... Không phải là Bồ Hướng Hoa chứ?" Chỉ Hoàn cất giọng nói run run hỏi.
Ngay khi ba chữ Bồ Hướng Hoa thoát ra khỏi miệng, một cảm giác choáng váng hoa mắt đánh thẳng vào sau gáy cô.
Đã bao lâu rồi cô không nhắc đến tên người này... Vì sao đã trải qua quãng thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn không thể rửa sạch được lực ảnh hưởng cực lớn của anh trong lòng cô?
Bình luận truyện