Tái Kiến Lan Lăng

Chương 62: 62: Khiếu Lang Cốc




"Hí hi hi hí..hí..

--" tiếng một con ngựa hí vang kinh động đến Hoà Bích trong lều lớn đại trướng, chỉ thấy hắn đột nhiên xông ra lều lớn trung quân, vội vàng hỏi phó tướng bên người, "Có chuyện gì? quân tiên phong muốn đi đâu?""Hồi...!Bẩm nguyên soái, vương gia nói muốn đi dò xét quân tình phía trước, thế là mang theo nhân mã quân tiên phong xuất phát, nói là giữa trưa ngày mai tất về." Phó tướng nói theo lời Trường Cung dặn dò."Dò xét quân tình mà phải dẫn theo tám ngàn người bôn ba? Hòa Bích đẩy phó tướng, tức giận nói, "Cao Trường Cung hắn muốn làm phản hay sao? Hoàn toàn không xem nguyên soái như ta ra gì!"Hồi nguyên soái, mạt tướng thấy, nếu vương gia là quân tiên phong, suất lĩnh tướng sĩ lại là quân tiên phong, tất cả đều hợp tình lý." Phó tướng quỳ xuống đất cầu tình, "Nếu Nguyên soái muốn trách phạt, vẫn nên chờ giữa trưa ngày mai vương gia trở về hãy hỏi rõ ràng rồi hãy trách phạt đi.""Ngươi cũng muốn làm phản hay sao?" Hòa Bích phẫn nộ một cước đá ngã phó tướng, rút kiếm chỉ vào hắn, "Bản tướng muốn luận tội hắn bây giờ!Phó tướng không khỏi cắn răng nói: "Từ xưa quân tâm tụ, thì chiến thắng, quân tâm loạn, thì chiến bại, nếu nguyên soái khư khư cố chấp, chỉ sợ ngày quân địch đánh tới, nguyên soái có binh cũng không thể dùng!"Ngươi uy hiếp ta?" Hòa Bích vừa quát, đột nhiên cảm thấy chung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, ngoại trừ những thiếp thân thị vệ mang từ phủ thừa tướng tới, còn lại những tướng sĩ khác đều trang nghiêm nhìn mình.Trong lòng trống không,Hòa Bích nuốt lời muốn nói ném trường kiếm trong tay xuống, vén rèm đi vào lều lớn trung quân.Phó tướng vỗ vỗ áo giáp đứng lên, trừng mắt nhìn lều lớn trung quân, có dạng nguyên soái này, chỉ sợ trận chiến này là trận chiến mà tất cả mọi người đi tìm cái chết!Một vầng minh nguyệt treo trên màn trời, ánh trăng chiếu sáng hai bên đá núi Khiếu Lang Cốc.Từ trên cao nhìn xuống Khiếu Lang Cốc, chỉ có một tuyến ánh trăng len được vào trong cốc, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng núi đá đá lởm chởm xung quanh.


Xa xa nhìn lại, núi đá giống như có vô số sơn quỷ thò đầu ra nhìn chăm chú lên nhất cử nhất động phía dưới, cùng với từng cơn gió lạnh quét qua cốc, lộ ra một khung cảnh âm trầm vô cùng.Trường Cung vội vàng ghìm ngựa dừng lại trước cốc khẩu Khiếu Lang Cốc, ánh trăng chiếu lên khôi giáp màu bạc trắng của nàng, càng khiến chiếc mặt nạ dữ tợn của con ác thú trên mặt nổi bật hơn."Trong cốc tựa hồ có động tĩnh, ba ngàn cung tiễn thủ nghe lệnh!" Trường Cung nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong sơn cốc, giơ tay lên, "Nhanh chóng trèo lên hai bên đá núi, một hồi nghe hiệu lệnh của ta, ra lệnh một tiếng, vạn tiễn bắn một lượt vào trong cốc."Dạ rõ! Ba ngàn cung tiễn thủ đeo trường cung trong tay lên lưng, đồng loạt trèo lên núi đá hai bên.Trường Cung nắm chặt ngân thương trong tay, mũi thương chỉ về phía trước, giọng vang vang nói: "Ba ngàn kỵ binh nghe lệnh, sắp xếp nhạn linh trận, nghiêm trận trước cốc khẩu, mũi thương nhắm vào cốc khẩu, nghe hiệu lệnh của ta, bức quân địch lao ra tiến vào sơn cốc, nhớ không được ham chiến!"Dạ rõ! Tiếng vó ngựa vang, nhưng không hề lộn xộn, chỉ trong chốc lát, trận địa đã sẵn sàng đón quân địch."Vương gia, vậy chúng ta làm gì? thủ tướng cửa ải bên ngoài Khiếu Lang Cốc cung kính hỏi Trường Cung, "Đã sớm nghe nói vương gia là chiến thần của đại Tề ta, có thể cùng vương gia tác chiến, quả thật là chuyện may mắn của chúng ta!Trường Cung cười nói: "Tướng quân quá khen, Trường Cung không dám nhận, bây giờ tình thế cực kỳ nghiêm trọng, còn cần tướng quân làm viện thủ.""Xin nghe vương gia phân phó!" Cửa ải thủ tướng suất lĩnh một ngàn bộ tốt quỳ xuống đất chờ lệnh.Trường Cung nhìn hai ngàn bộ binh quân tiên phong còn thừa lại, gật đầu nói: "Hai ngàn bộ binh nghe lệnh, bọn ngươi giơ cao bó đuốc, cùng các vị tướng sĩ của Khiếu Lang Cốc ở hậu phương kỵ binh hất bụi tạo thế, kêu giết không ngừng, phải chấn nhiếp quân địch, phấn chấn quân tâm!"Dạ rõ! Các bộ binh cùng kêu lên đáp,, đứng dậy chỉnh tề vọt tới sau lưng kỵ binh cùng thủ vệ tướng sĩ cửa ải Khiếu Lang Cốc cùng nhau kêu giết hất bụi, bó đuốc trong tay chập chờn không ngớt —— tựa như sau lưng Trường Cung có thiên quân vạn mã, thanh thế rung trời."Không xong! Hạ lệnh đình chỉ hành quân!"Bên trong Khiếu Lang Cốc, Linh Ca bỗng nhiên hạ lệnh đình chỉ tiến lên, chỉ cảm thấy hai bên Khiếu Lang Cốc đều bởi vì tiếng la giết mà chấn động."Phía trước hình như có binh Tề! Kỳ Lạc một tiếng kinh hô, "số lượng còn không nhỏ!Linh Ca ngưng thần một lát, nhìn về phía ánh sáng chói mắt nơi cốc khẩu, lờ mờ có thể thấy rõ ràng một tướng quân giáp bạc cưỡi bạch mã."Không thể đến nhanh như vậy được! Cao Trường Cung sao có thể đến nhanh như vậy?" Linh Ca lấy lại bình tĩnh, Chắc chắn là giả, Cao Trường Cung cũng không phải là chủ soái, nếu thật nghĩ đến một bước này, cũng tuyệt đối không thể nào mang nhiều binh mã đến đây như vậy!Linh Ca lạnh lùng cắn răng, giữ chặt Kỳ Lạc lui về sau một bước, nói: "Tiên phong bộ binh tướng sĩ ở đâu?""Có mạt tướng!""Các ngươi cẩn thận xem xét cốc khẩu, nhìn một chút xem rốt cuộc kẻ ở cốc khẩu có phải Cao Trường Cung hay không? Linh Ca trấn tĩnh hạ mệnh lệnh xong thì nhìn thoáng qua Kỳ Lạc thật sâu, mi tâm nhăn lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.Trường Cung dần dần thấy rõ ràng tuần hắc giáp càng ngày càng tiếp cận cốc khẩu, không khỏi hít vào một hơi, quả nhiên, Vũ Văn Linh Ca muốn đánh lén từ nơi này!Trường thương trong tay Trường Cung giơ lên, "Cung tiễn thủ, bắn tên!""Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!..."Nhất thời từ trên trời giáng xuống rất nhiều mưa tên, tuần binh còn chưa kịp dùng thuẫn hộ thân, đã có không ít kẻ chết dưới mưa tên, còn lại một số người hoặc bị thương hoặc không việc gì, vội vàng lui về trong cốc."Hồi bẩm quận chúa, phía trước có cung binh mai phục...""Hồi bẩm quận chúa, kẻ cưỡi ngựa có mang mặt nạ...""Hồi bẩm quận chúa, bên ngoài còn có kỵ binh bày trận mà đợi, kỵ binh hậu phương còn giống như có vô số bộ tốt...""Hồi..."Linh Ca đột nhiên khoát tay chặn lại, ra hiệu bộ binh không cần nói tiếp, đi về phía trước một bước, nhìn tướng quân cưỡi bạch mã đứng thẳng trước cốc khẩu, "Chẳng lẽ ngươi dám binh biến đoạt soái, mang mười vạn đại quân đến đây?" Vũ Văn quận chúa, từ khi chia tay đến giờ không có sao chứ? thanh âm Trường Cung đột nhiên vang lên, để tâm Linh Ca đột nhiên giật mình.Là hắn! Thật là hắn!Vậy mà có thể nghĩ đến bước này! Cao Trường Cung, nếu ngươi không chết, Đại Chu ta quả nhiên không có cơ hội đánh hạ đại Tề!Linh Ca hít vào một hơi, nói: "Lan Lăng Vương cũng không việc gì nhỉ?""Vụt!"Chỉ thấy, Trường Cung đột nhiên cầm ngân thương trong tay đâm vào mặt đất phía bên phải của bạch mã, ngửa đầu hô một tiếng với đá núi "Cung tiễn thủ, xin mượn cung tiễn dùng một lát!Dạ rõ!Chỉ thấy một trường cung cùng một túi đựng tên được ném xuống từ trên núi đá, Trường Cung giục ngựa cùng nhau tiếp được, lần nữa quay về cốc khẩu, cài tên kéo cung ——Dưới ánh trăng bàng bạc, hình văn con ác thú trên chiếc mặt nạ lộ ra sát khí đằng đằng, chiến cung trong nháy mắt được kéo căng, Trường Cung liền tựa như một Tu La xuất hiện từ trong đêm tối, để cho người ta ẩn ẩn cảm giác được một cỗ hàn ý."Linh Ca quận chúa, nước cờ này, xem như ta trước thắng, một tiễn này chính là chiến lợi phẩm của ta! Trường Cung dứt lời, chỉ nghe dây cung một vang, mũi tên "Sưu" bay thẳng vào trong cốc."Linh Ca cẩn thận!" Kỳ Lạc bỗng nhiên rút kiếm đánh mũi tên này xuống, bảo hộ Linh Ca ở sau lưng, phẫn nộ nhìn về phía Trường Cung, "Cao Trường Cung, ngươi ám tiễn đả thương người, tính là anh hùng gì chứ?"Ha ha, vậy ta xin hỏi, các ngươi ám trợ Đột Quyết xâm phạm Bắc Cương đại Tề ta, nhiều lần tập kích tướng sĩ đóng giữ của quân ta, hưng khởi trận chiến bất nghĩa này, thì được xem là anh hùng à? Trường Cung lạnh lùng đáp lễ Kỳ Lạc, cười khổ lắc đầu, "Kỳ Lạc, trước kia ta cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, lại tuyệt đối không ngờ rằng, hôm nay ngươi cũng sẽ làm chuyện bất nghĩa này! Nếu để cho Tử Dạ biết, nàng tất nhiên sẽ vì ngươi mà khổ sở."Đừng nhắc tới nàng! trong lòng Kỳ Lạc đau xót, "Nàng khổ sở, không liên quan gì đến ta! Ta bây giờ là quận mã Đại Chu, bất quá khi hai nước giao chiến, đều vì chủ của mình mà thôi, ngươi chớ ở trước mặt ta ra vẻ thánh nhân, ngươi không xứng!" Ngừng nói, Kỳ Lạc rút kiếm đi về phía trước mấy bước, đã đi tới phạm vi tầm bắn của cung tiễn thủ phía trên núi đá.Trường Cung khoát tay ra hiệu cung tiễn thủ không nên vọng động, cảm thán khi nhìn thấy Kỳ Lạc người mặc hắc giáp khí khái hào hùng, "Quay đầu là bờ, hôm nay ta lưu ngươi một mạng, hi vọng ngươi còn có cơ hội quay đầu."Kỳ lang, đừng đi về phía trước!" Linh Ca hoảng sợ hô to, hạ lệnh bộ binh dùng tấm chắn bảo vệ Kỳ Lạc."Buồn cười!" Kỳ Lạc nghiêm nghị nhìn mặt nạ dữ tợn trên mặt Trường Cung, "Trong lòng ta, ngươi bất quá là con ma chết sớm! Ngươi tiêu dao không được mấy năm, chỉ có Lạc Tử Dạ ngốc nghếch kia mới nguyện ý đi theo ngươi!"Trường Cung bình tĩnh nhìn Kỳ Lạc, nói: "Ta không muốn cùng ngươi đấu khẩu, các ngươi nếu có thể rời khỏi Khiếu Lang Cốc, ta cam đoan hôm nay tuyệt không giết nhiều...""Ngươi dám không dùng mặt nạ không? Kỳ Lạc bỗng nhiên cắt ngang Trường Cung, "Đường đường nam tử hán, chỉ biết dùng mặt nạ đe dọa địch nhân, chỉ bằng điểm này, ta đã cảm thấy ngươi không xứng với Lạc Tử Dạ!"Trường Cung cười nhạt một tiếng, "Hai quân giao chiến, kỳ nguyên soái vì sao há miệng ngậm miệng chỉ có nhi nữ tình trường, chẳng lẽ trong phủ quận chúa, nàng không tốt với ngươi sao? Cho nên mới đối với việc Tử Dạ theo ta đi canh cánh trong lòng?""Ngươi...!Ta bây giờ trong lòng chỉ có một mình Linh Ca! Kỳ Lạc chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một hơi lửa giận đang thiêu đốt, "Ngươi cho rằng dăm ba câu này của ngươi có thể ly gián chúng ta sao?Trong mắt Trường Cung đã có vài phần kinh hãi, "Nhiều ngày không thấy, ngươi xác thực đã không phải Kỳ Lạc lúc trước.


Chỉ là, hôm nay quân ta dĩ dật đãi lao[1], các ngươi tuyệt đối không ra được khỏi cốc khẩu này, nếu không tin, cứ tiến lên thì biết!"Ngươi cho rằng ta không dám?" Kỳ Lạc vừa định đi về phía trước, không đợi Linh Ca ra miệng ngăn cản, Kỳ Lạc đã dừng bước, vừa lui vừa nói, "Ngươi cho rằng ta vẫn là Kỳ Lạc của trước kia à? Kế sách khích tướng này, ta như thế nào lại trúng kế!"Linh Ca không khỏi thoải mái thở một hơi, tiến lên cầm tay Kỳ Lạc, cười nói: "Kỳ lang, tối nay ta quả nhiên đã thay đổi cách nhìn về ngươi.Kỳ Lạc vỗ nhẹ tay Linh Ca, nói: "Ta đã nói, ta sẽ thay đổi, sẽ có một ngày nào đó ta làm được."Ta tin ngươi, chỉ là...!Tối nay chúng ta thật đã bại.

Linh Ca không cam lòng nhìn thấy Trường Cung, "Thua ở chỗ qua Khiếu Lang Cốc này chậm một canh giờ!""Cao Trường Cung có lẽ đang gạt chúng ta thôi! Kỳ Lạc cũng không cam lòng nhìn Trường Cung, "Hắn chỉ là quan tiên phong, không có khả năng kéo theo đại quân đến đây, chúng ta có khoảng chừng năm vạn nhân mã đánh tan mấy ngàn người hắn mang theo, là chuyện dễ như ăn cơm!Linh Ca lắc đầu, nói: "Trận chiến mở màn mà đã liều mạng, những chiến cuộc sau đó chúng ta sẽ lâm vào bị động, huống hồ, nơi đây không thể công, luôn có địa phương có thể công.""Còn có chỗ nào?""Chúng ta rút lui trước!" Linh Ca gật đầu hạ lệnh, "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, toàn quân lui lại!"Dạ rõ!Nghe thanh âm vũ khí vang lên trong cốc tựa hồ có dấu hiệu rút quân.Trường Cung vẫn như cũ ngồi ngay ngắn lập tức, cao giọng hô vào trong cốc: "Nguyên lai binh mã Đại Chu đều là bọn chuột nhắt nhát gan, đánh lén không thành, liền quay đầu rút quân, ha ha.""Đáng giận!" Kỳ Lạc vừa định quay đầu, lại bị Linh Ca nắm thật chặt cánh tay.Linh Ca lạnh lùng quay đầu nhìn thấy Trường Cung, "Cao Trường Cung nếu không có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không kích chúng ta xuất cốc, cho nên chúng ta phải nhẫn nại."Ngày mai chúng ta lại đến công nữa lường trước hắn cũng không có khả năng mang theo mười vạn đại quân thủ nơi này!" Kỳ Lạc không phục lắc đầu.Không được! Linh Ca lắc đầu nói, "Nếu chúng ta cứ tốn binh lực cùng Cao Trường Cung giằng co, thì sẽ trúng kế của hắn.


Đột Quyết thiếu đi những cuộc đánh lén của chúng ta, không chống được mấy ngày liền sẽ rời khỏi đất Tề, vậy cơ hội thắng của chúng ta càng ít hơn."Vậy chúng ta đằng sau nên...""Hắn có thể nghĩ tới đây, tất nhiên sẽ nghĩ đến ta sẽ đánh Bắc Yến thành cách đây không xa, lần này, ta phải mượn cơ hội trợ Đột Quyết cường công Sóc Thành!" Linh Ca nhìn tướng sĩ Đại Chu có thứ tự lui binh, "Ta muốn dẫn Cao Trường Cung đến Sóc Thành bảo vệ, chỉ cần kéo dài hơn một tháng, phong hỏa Lạc Dương sẽ tới, chính là thời cơ cho chúng ta đại phản công."Tốt!"Rốt cục âm thanh vũ khí trong Khiếu Lang Cốc cũng biến mất không nghe thấy gì nữa, Trường Cung rốt cục thoải mái thở một hơi, hạ lệnh: "Thu binh về doanh!""Vương gia dừng bước!" Cửa ải thủ tướng hoảng sợ ngăn cản đường đi Trường Cung quỳ rạp xuống đất, "Tối nay nguy hiểm mặc dù giải, nhưng nếu ngày khác Vũ Văn Linh Ca lại ngóc đầu trở lại, vậy chúng ta..."Trường Cung ném túi đựng tên cùng chiến cung sang cho cung thủ, mệt mỏi rút ngân thương cắm trên đất lên, cười nói: "Ngươi yên tâm, sau hừng đông, ngươi kêu người phong kín cốc này bằng những tảng đá lớn, sau này tất bình an.

Nói xong, Trường Cung nhìn sắc trời một chút, lắc đầu nói: "Ta nên trở về doanh, tướng quân bảo trọng.""Vương gia bảo trọng!" Cửa ải thủ tướng ôm quyền cúi đầu, suất lĩnh một ngàn bộ binh đưa mắt nhìn Trường Cung mang binh đi xa, không khỏi xúc động nói: "Đại Tề có Lan Lăng Vương, chúng ta liền có thể hưởng thụ thêm mấy ngày thái bình, so với mỗi ngày niệm ngàn lần câu A di đà phật còn tốt hơn nhiều."Đúng vậy a..."Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không đánh mà thắng, so với liều mạng đến chết mạnh hơn rất nhiều.


Có lẽ lần đầu Trường Cung cùng Linh Ca giao phong mọi người cảm thấy chưa đủ nghiền, nhưng ta muốn nói, trận chiến này chỉ mới bắt đầu, sát cục của Linh Ca đã triển khai, Trường An có ( Phổ Lục Như Kiên), Bắc Cương có ( Lan Lăng Vương), Nghiệp Thành có ( Tử Dạ), giao chiến lần thứ nhất ở Bắc Cương tạm hoãn, ta muốn dẫn mọi người đi xem một chút Tử Dạ không có võ công làm sao đối mặt với những tên sát thủ?[1] dùng khoẻ ứng mệt; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện