Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 109: Biến cố
Lão đầu vừa nói xong, Khắc Lôi Nhã liền ngây ngẩn, An Lệ Toa và Phong Dật Hiên cũng vậy.
“Tiểu tử, con cũng thuận tiện mà học đi. Phong Nhận của con xem ra cũng không tệ lắm. Cảm giác giải trừ phong ấn cũng không tệ đâu nhỉ?” Lão đầu mặc kệ suy nghĩ của bọn họ, nói một cách đắc chí.
Sắc mặt An Lệ Toa vui mừng. Lại cứ đơn giản như vậy mà sư phụ dạy tuyệt kỹ của mình cho Dật Hiên sao? Nhiều năm nay bà không dạy cho Phong Dật Hiên một nửa chiêu thức Thiên Cương Phong Lệ nào bởi vì bà đã từng thề trước mặt sư phụ rằng tuyệt đối sẽ không truyền Thiên Cương Phong Lệ cho bất kỳ ai. Có thể thấy sư phụ coi trọng tuyệt kỹ này như thế nào. Hôm nay lại nói rằng muốn truyền cho Dật Hiên. Hơn nữa còn là thuận tiện. Mắt An Lệ Toa nhìn về phía Khắc Lôi Nhã còn chưa hoàn hồn, than thầm trong lòng. Nên cảm thán rằng vận khí của con bé tốt hay ánh mắt của Phong Dật Hiên tốt đây?
“Nhưng tiền bối, thuộc tính của ta là Hỏa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói. Trong lòng nàng khẳng định, người tên Tư Không Lâm đó là người cùng thế giới với mình! Ông sáng chế ra Liên Hoa Bảo Giám, hơn nữa bí tịch này viết bằng chữ Trung Quốc. Nhưng sao nó lại mất nhỉ? Thật kỳ lạ!
“Thuộc tính Hỏa thì sao? Ta mới mặc kệ. Bắt đầu từ hôm nay nhất định con phải học với ta! Học lấy những thứ quan trọng nhất! Dù sao đi nữa cũng phải học! Học một tầng thôi cũng được! Con học Liên Hoa Bảo Giám thì nhất định phải học Thiên Cương Phong Lệ. Nếu không sao có thể giúp ta làm cho lão già kia tức chết?” Lão đầu lớn tiếng gầm lên, sau đó lại nói thêm một câu đầy vô sỉ “Dù sao thì hôm nay ta đã cản giúp con bảy đạo Thiên lôi! Con coi như báo đáp ta không được à? Chỉ một câu thôi, con phải học!”
Khắc Lôi Nhã ngu người, không biết nói sao cho phải. Thật là một quái nhân. Có giao dịch như thế à? Lấy cứu người làm cán cân để người khác theo mình học tuyệt kỹ? Có thể cự tuyệt được không? Khắc Lôi Nhã đau đầu.
“Nhưng con có sư phụ rồi.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ rồi nói. Mặc dù nàng biết học được tuyệt kỹ của lão đầu này thì mình sẽ có thêm một thứ để bảo vệ tính mạng. Nhưng bái lão đầu trước mắt làm sư phụ thì không thể được. Hơn nữa Khắc Lôi Nhã biết thể chất mình có thuộc tính Hỏa, có học cũng không thể lĩnh hội được hết tinh túy.
“Con muốn bái ta làm sư phụ nhưng ta không muốn.” Lão đầu vặn vẹo, uốn éo, đắc chí nói. Ông có tính toán của mình. Thứ nhất, cô gái nhỏ này có thể coi là con dâu tương lai của An Lệ Toa. Thứ hai, cô gái nhỏ này không phải đồ đệ của mình, cũng không phải đồ đệ của Tư Không Lâm nhưng lại có tuyệt kỹ của hai người bọn họ. Tư Không Lâm mà biết thì sẽ ra sao nhỉ? Vừa nghĩ một chút đã thấy hưng phấn rồi.
Gì? Khắc Lôi Nhã nhìn lão đầu đang đắc chí, giật mình. Không bái sư nhưng lại truyền thụ tuyệt kỹ cho người ta?
“Cô gái nhỏ, tên con là gì? Cái gì Nhã?” Lão đầu vuốt râu thật cẩn thận, hỏi. “Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã đáp.
“Ừ, được rồi, sau này con gọi ta là Thiên Cương Phong lão!” Lão đầu lúc lắc cái đầu, dặn dò.
“Thiên Cương Phong lão?” Khắc Lôi Nhã nhắc lại, cảm thấy rất kỳ lạ. Đây tuyệt đối không phải là tên thật của ông.
“Sao? Có ý kiến gì à? Chẳng lẽ không cảm thấy được tên này vô cùng có nội hàm, vô cùng khí phách sao?” Lão đầu giương mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, chất vấn.
“Không, không có ý kiến.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu.
“Được rồi, Lệ Toa, con nên làm gì thì làm đi, trở về đi. Chờ ta cảm thấy hai tiểu gia hỏa này có thể xuất quan thì ta sẽ cho chúng trở về.” Thiên Cương Phong lão ngẩng đầu, dặn An Lệ Toa.
“Được, sư phụ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên giao cho người.” An Lệ Toa cười híp mắt, đồng ý, quay đầu nói với Khắc Lôi Nhã “Coi như con báo đáp ơn cứu mạng của sư phụ ta mà ở lại đây học Thiên Cương Phong Lệ đi. Chỉ học được một tầng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của sư phụ rồi.”
An Lệ Toa nói như thế khiến Khắc Lôi Nhã không tìm ra lý do để cự tuyệt.
“Đợi đã, còn cuộc tỷ thí thì sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày, nhớ tới cuộc tỷ thí ở đế đô Lạp Cách Tạp còn chưa xong.
“Lần này con đã giúp danh tiếng Lý gia vang xa rồi. Yên tâm, quyền đại lý binh khí của quân đội ta sẽ giao cho Lý gia. Còn nữa, ta sẽ dặn Thủy Văn Mặc đánh bại toàn bộ người tham gia, nhưng sau đó bỏ cuộc. Dật Hiên cũng bỏ cuộc. Chức vô địch sẽ thuộc về Lý gia.” An Lệ Toa mỉm cười nói ra quyết định của mình.
“Này…” Khắc Lôi Nhã nhìn An Lệ Toa đầy phức tạp, không nói nên lời.
“Con không cần phải cảm thấy là chúng ta nhường cho con! Với thực lực bây giờ của con, Thủy Văn Mặc và Dật Hiên không phải là đối thủ! Cho nên, chức vô địch vốn thuộc về Lý gia.” Sắc mặt An Lệ Toa nghiêm túc “Con yên tâm mà tu luyện đi.”
Nghe xong những lời này thì sắc mặt Khắc Lôi Nhã mới hơi dịu đi. Đáy mắt Dật Hiên thoáng qua tia kiên quyết. Thời điểm Khắc Lôi Nhã tỷ thí đã đột phá, vượt qua mình, nhất định mình phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải mạnh để có thể bảo vệ Khắc Lôi Nhã!
“Con cũng không cần lo lắng về Lý gia. Con có dặn dò gì bằng hữu của mình không? Ta sẽ dùng Thủy Tinh Ký Ức ghi lại, sau đó giao cho bọn họ. Các con yên tâm ở lại đây tu luyện đi.” An Lệ Toa cực kỳ tự nhiên mà nói ra những lời này.
“Đúng vậy, cô gái nhỏ, con yên tâm ở lại đây tu luyện, a ha ha. Con không thể chạy thoát được đâu. Xung quanh hòn đảo này là Phong Lệ, bất cứ sinh vật nào đi qua cũng bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Khi các con học thành ta sẽ tiễn hai đứa ra ngoài.” Thiên Cương Phong lão cười ha ha đầy hả hê.
Khắc Lôi Nhã bĩu môi, xem ra mọi chuyện đã định. Nhưng cách báo ân này là lần đầu tiên nàng thấy.
“Vậy, làm phiền người chuyển Thủy Tinh Ký Ức cho bằng hữu của con vậy.” Khắc Lôi Nhã khách khí nói với An Lệ Toa.
An Lệ Toa chỉ cười, gật đầu.
“Còn nữa, cám ơn người đã dẫn con tới đây, cám ơn người đã nhờ Thiên Cương Phong lão giúp con.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói lời cảm ơn.
An Lệ Toa mỉm cười: “Muốn cám ơn thì cám ơn Dật Hiên ấy. Nếu không có nó thì ta sẽ không ra tay đâu.”
Lời An Lệ Toa vừa dứt, Phong Dật Hiên liền nhăn nhó, sắc mặt Khắc Lôi Nhã cũng không tự nhiên.
“Được rồi, làm nhanh một chút rồi về. Thật là, ta muốn dạy cho bọn chúng bây giờ, đừng lãng phí thời gian nữa.” Thiên Cương Phong lão mất kiên nhẫn, phất tay.
“Biết rồi! Còn nữa, quyển trục Truyền Tống con đã dùng mất rồi. Cho con hai cái nữa đi.” An Lệ Toa vừa nói năng hùng hồn, vừa đưa Thủy Tinh Ký Ức cho Khắc Lôi Nhã.
“Sao con lại có suy nghĩ thế nhỉ? Cường đạo! Con chính là cường đạo (cướp ấy mà) Con đã dùng một cái rồi, sao còn đòi thêm?” Thiên Cương Phong lão kêu la với An Lệ Toa.
“Con cần một cái để trở về…”
“Con chính là cường đạo! Cường đạo…”
Khắc Lôi Nhã nhận Thủy Tinh Ký Ức, dặn dò ngắn gọn. Nàng nói không biết mình phải ở đây bao lâu nên bọn họ muốn làm gì thì làm. Nếu không có chuyện gì làm thì về nhà Hi Nhĩ chờ nàng. Rồi nàng dặn Tẫn Diêm mang theo Bạch Đế và Hắc Vũ về trước.
Rốt cuộc An Lệ Toa cũng bóc lột được hai quyển trục Truyền Tống, mang theo Thủy Tinh Ký Ức chứa lời của Khắc Lôi Nhã rời đi.
“Được rồi, cô gái nhỏ, tiểu tử, bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu tu luyện ma thức!” Thiên Cương Phong lão chống nạnh, nói rất nghiêm trang.
“Thiên Cương Phong lão, con muốn đi tắm rồi thay quần áo.” Khắc Lôi Nhã chỉ vào bộ quần áo rách nát dính đầy máu của mình, nói.
“A ~ được rồi, đi đi. Các con làm quen với xung quanh một chút cũng tốt. Phòng bếp ở bên kia, có ôn tuyền để tắm rửa. Sau rừng cây nhỏ có phòng ở. Vậy mai bắt đầu tu luyện.” Thiên Cương Phong lão vuốt cằm, không biết đang nghĩ cái gì.
Hôm sau bắt đầu tu luyện.
Khắc Lôi Nhã từ từ quen thuộc với địa hình của hòn đảo. Hòn đảo không lớn, bốn bề đều là biển, không thể nhìn thấy điểm cuối. Xung quanh đảo là một tường gió rất cao, xoay tròn với tốc độ nhanh chóng mặt. Khắc Lôi Nhã từng thử đưa một nhánh cây lại gần tường gió, kết quả là nó ngay lập tức bị chặt đứt! Ném một viên đá vào đó, trong nháy mắt nó liền bị nghiến thành bột. Chân chính ngăn cách với bên ngoài.
Tu luyện rất khô khan và gian khổ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên tách ra tu luyện, chỉ có đến tối mới thấy mặt nhau. Buổi tối hai người đều mệt, mắt to nhìn mắt nhỏ rồi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày thì hai người tu luyện rất gian khổ ở hai đầu hòn đảo. Theo như lời Thiên Cương Phong lão nói thì là sợ hai người cùng tu luyện một chỗ sẽ ngộ thương đối phương. Sau khi giải trừ phong ấn, Phong Dật Hiên tu luyện được không ít nhưng Khắc Lôi Nhã thì ngược lại. Với thuộc tính Hỏa nàng không thể cảm nhận được nguyên tố Phong, cả ngày bị Thiên Cương Phong lão gào lên bên tai.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy. Nửa tháng sau, một tin tức cắt đứt tu luyện của bọn họ. An Lệ Toa xuất hiện trên đảo, mang đến cho Khắc Lôi Nhã một phong thư.
“Con đến đây làm gì? Không có con bọn chúng sẽ tu luyện nhanh hơn.” Thiên Cương Phong lão lẩm bẩm. Trong lòng đau khổ, đặc biệt là Khắc Lôi Nhã, lâu vậy rồi mà không hề có chút tiến triển nào.
“Con tới tìm Khắc Lôi Nhã. Có thứ cần đưa gấp cho nó.” An Lệ Toa lấy ra một phong thư, đưa cho Khắc Lôi Nhã đang hoài nghi.
“Lý gia gặp chuyện à?” Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi “Hay là bằng hữu của con gặp chuyện gì?”
“Đều không phải. Bằng hữu của con đã tách ra làm chuyện mình cần làm. Kỵ sĩ bảo vệ con cũng đã trở về An Mạt Cách Lan. Lá thư này là do kỵ sĩ của con đưa cho ta để ta đưa cho con. Nội dung là gì ta cũng không biết.” An Lệ Toa thành thật trả lời.
Khắc Lôi Nhã nhìn phong thư phong kín trong tay, đáy lòng nàng dâng lên sự lo lắng. Nàng nhanh chóng mở thư ra, sắc mặt liền thay đổi.
Là Khắc Lý Phu gặp chuyện!
“Thiên Cương Phong lão, con có việc, nhất định phải rời khỏi đảo! Mong người thành toàn.” Khắc Lôi Nhã cất thư đi, gương mặt đầy sự kiên định.
“Con mới học xong tầng thứ nhất, tiểu tử Dật Hiên đã học được tầng thứ năm rồi. Con mới học được chừng đó đã muốn đi đâu?” Thiên Cương Phong lão dựng râu trợn mắt khiển trách.
Khắc Lôi Nhã đứng im, sắc mặt nặng nề, nói lại một lần nữa đầy kiên định: “Người này rất quan trọng với con. Hiện tại người đó đang gặp nguy hiểm. Nhất định con phải đi tìm. Hơn nữa người từng nói, một tầng cũng được rồi mà. Với thể chất của con, quả thật không thể nào tu luyện được Thiên Cương Phong Lệ của người được. Không phải người cũng rất rõ ràng sao? Nửa tháng nay cho dù con có cố gắng thế nào thì cũng không thể đột phá Thiên Cương Phong Lệ được.”
Thiên Cương Phong lão sửng sốt, nhìn ánh mắt kiên định của Khắc Lôi Nhã một lúc lâu, không nói được gì.
“Người đó là gì của con?” An Lệ Toa nhìn Phong Dật Hiên với bộ dáng không bình tĩnh, dịu dàng hỏi.
“Là sư phụ Khắc Lý Phu của con.” Khắc Lôi Nhã hiểu ý của An Lệ Toa, thành thật trả lời.
“Sư phụ, người nghe rồi đấy. Sư phụ gặp nạn, đồ đệ có thể không đi được sao? Nếu ngày nào đó người gặp chuyện, con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Khóe mắt An Lệ Toa nhìn thấy Phong Dật Hiên như trút được gánh nặng thì khóe miệng mà giựt giựt.
“Cũng đúng.” Thiên Cương Phong lão sờ râu “Được rồi, cô gái nhỏ, con đi đi. Dù sao hiện tại con cũng đã học được Thiên Cương Phong Lệ rồi, một tầng cũng là học, ha ha, có thể tức chết Tư Không Lâm rồi. Chúng ta tiếp tục tu luyện, con đi đi.”
Chúng ta? Phong Dật Hiên cau mày? Lời này là có ý gì?
“Con cũng muốn đi với Khắc Lôi Nhã!” Phong Dật Hiên hiểu ra ý của Thiên Cương Phong lão, lập tức mở miệng.
“Con nghĩ thì hay lắm! Tư chất của con hơn hẳn mẫu thân hình mẫu của Bạo Long của con. Ngoan ngoãn ở lại học với ta đi. Ta sẽ truyền thụ tuyệt kỹ cả đời ta cho con, ha ha, đi!” Thiên Cương Phong lão không để Phong Dật Hiên kịp phản ứng, trực tiếp bắt hắn lại, cười ha ha, bay lên trời, hướng về một phía khác của hòn đảo.
Xa xa truyền đến tiếng rít gào của Phong Dật Hiên nhưng hắn không thể làm gì được. Khắc Lôi Nhã và An Lệ Toa nhìn thẳng vào mắt nhau.
“An, An đại nhân, làm phiền người.” Khắc Lôi Nhã vẫn lúng túng, không biết gọi An Lệ Toa như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ta hy vọng con gọi ta là dì An, ha ha, đi thôi. Kỵ sĩ của con đang chờ con ngoài kia.” An Lệ Toa trêu ghẹo, kéo Khắc Lôi Nhã qua, lấy quyển trục Truyền Tống, xé ra. Bóng dáng hai người biến mất ngay tại chỗ.
Lòng Khắc Lôi Nhã không ngừng trầm xuống. Sư phụ vì đột phá mà đến chỗ đó!
Sau khi Khắc Lôi Nhã chớp mắt một cái, đã thấy mình xuất hiện tại một mật thất. An Lệ Toa đứng ngay bên cạnh nàng, giải thích: “Điểm truyền tống được bố trí ở mật thất của Phong gia. Đi thôi, kỵ sĩ của con đang ở trên đại sảnh chờ con.” An Lê Toa dẫn Khắc Lôi Nhã đi qua con đường ngoằn ngoèo để ra khỏi mật thất. Đi qua hành lang dài, dọc đường đi có không ít thị nữ và người hầu hành lễ với An Lệ Toa. Khắc Lôi Nhã nhạy bén phát hiện ra, trong mắt những người này đều toát lên sự kính trọng, thậm chí có chút cuồng nhiệt, Khắc Lôi Nhã không ngừng suy tư, nữ nhân trước mắt này rốt cuộc là người như thế nào?
Đến đại sảnh, quả nhiên thấy Tẫn Diêm đang trầm mắc ngồi trên ghế. Hai bờ vai đều có Hắc Vũ và Bạch Đế. Hai tiểu gia hỏa này khi vừa thấy Khắc Lôi Nhã liền kích động xông tới, chiếm một trái một phải trên bờ vai của Khắc Lôi Nhã, thân thiết cọ lên khuôn mặt nàng.
“Tiểu thư.” Tẫn Diêm liền đứng lên, cứ nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã trong mắt co gì đó đang rung động.
“Tẫn Diêm, đi thôi, việc này không nên chậm trễ, có chuyện gì thì trên đường ta sẽ hỏi ngươi.” Khắc Lôi Nhã lòng nóng như lửa đốt, quay lại hành lễ với An Lệ Toa, “dì An, cám ơn người đã giúp đỡ, con vĩnh viễn sẽ không quên, nếu có một ngày cần tới con, con sẽ dốc hết toàn lực.”
“Đi đi, Khắc Lôi Nhã, lên đường cẩn thận.” An Lệ Toa mỉm cười gật đầu nhìn Khắc Lôi Nhã. “Ta tiễn con ra ngoài, bên phía Lý gia, ta sẽ thông báo cho họ, con đã đi rồi. Chuyện của Lý gia, con không cần lo lắng, Lý gia sẽ lại tỏa sáng hào quang mà họ nên có.”
“Cám ơn người, dì An.” Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười ôn hòa của người trước mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp, không biết phải cảm ơn như thế nào đối với tất cả những việc đã làm của nàng.
“Tất cả điều này đều vì con đã nỗ lực mới có, ta không giúp được gì nhiều. Được rồi, con còn có chuyện gấp, mau lên đường đi.” An Lệ Toa nói đầy vẻ thấu hiểu.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, cũng không phí lời nữa, cùng An Lệ Toa đi ra cửa chính Phong gia.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã lên xe. Khắc Lôi Nhã chưa kịp hỏi, Tẫn Diễm đã nói trước.
“Tiểu thư, sau khi người bị mang đi, sau khi chúng tôi thấy giao phó của người trong thủy tinh ký ức, vì không biết khi nào người mới ra, nên mọi người đều tự làm việc của mình. Hắc Long Bản bế quan tu luyện, nói cần phải nâng cao thực lực của bản thân, cướp lại vị trí Vương của Long tộc. Ngõa Nhĩ Đa cảm thấy thực lực mình quá kém, du lịch tứ phương để nâng cao. Tạp Mễ Nhĩ quay về đế đô, tiếp tục làm đại học giả nổi tiếng gần xa của hắn, nhưng hắn tiện thể có lời nhắn với người, có chuyện gì vui thì cứ gọi hắn, còn hoan nghênh người tùy lúc có thể tới uống trà. Kiều Sở Tâm còn có Hạ Thiên, Thủy Văn Mặc với Đông Phương Hầu cùng nhau đi du lịch rồi. Lãnh Lăng Vân quay về Quang Minh Thần Điện phục mệnh. Phong báo bây giờ được tiểu thư Lạp Tây Á chăm sóc.” Tẫn Diêm nói ngắn gọn về tất cả mọi người.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, sau đó lấy thư ra, cau mày hỏi: “Vậy bức thư này là như thế nào?”
“Đây là bạn của Khắc Lý Phu đại sư, đại sư Lao Nhĩ nhờ tôi đưa cho người.” Tẫn Diêm chưa từng đọc thư, nhưng Lao Nhĩ nghiêm túc dặn dò phải lập tức đưa tới tay Khắc Lôi Nhã, vì vậy nên Tẫn Diêm mới không dám chậm trễ.
Khắc Lôi Nhã nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Đại sư Lao Nhĩ cũng chỉ có thể làm như vậy. Sư phụ vì muốn đột phá mà đi Ma vực. Đại sư Lao Nhĩ muốn mình đi khuyên nhủ sư phụ. Ma vực, không phải là ma giới chân chính. Mà vì nơi đó vô cùng hung hiểm, sinh vật nguy hiểm nơi nào cũng có, địa hình hiểm trở, khí hậu ác liệt. Xung quanh ma vực có một tầng kết giới đáng sợ rất kiên cố, có thể dễ dàng đi vào, nhưng muốn ra thì không dễ dàng như thế. Nghe nói nơi đó có sinh vật cường đại của Ma giới sinh sống, rất nhiều cường giả đi vào để thí luyện cũng không đi ra được. Đại sư Lao Nhĩ không khuyên được Khắc Lý Phu, chí có viết thư cho Khắc Lôi Nhã, bảo nàng khuyên can hắn.
“Tiểu thư, tình hình rất nghiêm trọng à?” Tẫn Diêm nhìn sắc mặt ngưng trọng của Khắc Lôi Nhã, nhẹ nhàng hỏi.
Khắc Lôi Nhã lật thư xem ngày gởi ở phía trên, hiểu ra Khắc Lý Phu xuất phát được mấy ngày rồi.
“Chúng ta phải ngăn cản sư phụ lại, người muốn vào Ma vực.” Khắc Lôi Nhã cắn răng nói ra mấy chữ này.
“Cái gì?” Tẫn Diêm trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Ma vực, hắn cũng không hiểu rõ lắm. Từng có một cường giả của An Mạt Cách Lan muốn đi thí luyện ở Ma vực, kết giới xung quanh nó rất dễ đi vào, vị cường giả đó đi vào nhưng lại không có đi ra. Nghe nói còn có sinh vật ma giới cường đại nữa. Nơi đó cũng là cấm địa của các cường giả của nhân loại. Có rất nhiều cường giả nổi tiếng sau khi đi vào cũng không có đi ra, vì vậy, Ma vực là nơi mà các cường giả không muốn tiếp cận.
“Sư phụ đã xuất phát được mấy ngày rồi.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày lo lắng nói. “Nơi này cách rất xa Ma Vực, ta cũng không thể bay liên tục mấy ngày mấy đêm được, ma lực cũng không đủ dùng.” Khắc Lôi Nhã có chút buồn bực. Dự định bay liên tục một ngày một đêm, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian hơn để hồi phục lại ma lực đã tiêu hao đó, vậy thì sẽ chậm trễ thời gian mất.
“Tiểu thư, đừng lo lắng, ta sẽ đưa người đến Ma vực một cách nhanh chóng.” Tẫn Diêm khẳng định nói.
Khắc Lôi Nhã hoài nghi nhìn gương mặt kiên định với khẩu khí chắc chắn của Tẫn Diêm. Tẫn Diêm chỉ là một chiến sĩ, chỉ có đấu khí, nói những lời này có ý gì?
Phu xe, đến thôn lâm rồi, ngươi để chúng ta xuống xe rồi ngươi quay về là được rồi.” Tẫn Diêm phân phó phu xe.
“Vâng” Phu xe cũng không phí lời, trực tiếp đồng ý, vung roi ngựa cho xe chạy nhanh hơn.
“Tẫn Diêm, ngươi định làm gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn gương mặt nghiêm túc của Tẫn Diêm nhịn không được mà hỏi.
“Tiểu thư, từ nơi này đi Ma vực, nếu ngồi xe ngựa thì cũng phải mất nửa tháng, đợi chúng ta đến đó, đại sư Khắc Lý Phu đã vào Ma vực rồi, lúc đó thì không kịp nữa.” Tẫn Diêm buông bức màn xuống, nhìn Khắc Lôi Nhã bình tĩnh mà nói.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, đúng thế, những điều này nàng đương nhiên biết, nhưng rốt cuộc Tẫn Diêm muốn nói điều gì?
“Tiểu thư, trong vòng 3 ngày, ta sẽ đưa người đến bên ngoài phạm vị của Ma vực.” Trong mắt Tẫn Diêm hiện lên vẻ kiên định.
3 ngày? Khắc Lôi Nhã ngơ ngẩn, điều này có thể sao? Nếu Hắc Long Bản ở đây, thì còn có thể xảy ra. Tốc độ phi hành và sự chịu đựng của rồng thì ma thú tọa kỵ (ngồi để cưỡi) bình thương không thể nào so sánh được. Nhưng Hắc Long Bản trong thời khắc này đang bế quan tu luyện, không lẽ tọa kỵ của Tẫn Diêm có tốc độ nhanh như vậy? Đúng rồi, kỵ sĩ đều có tọa kỵ của riêng mình, tọa kỵ của Tẫn Diêm là gì? khắc Lôi Nhã đang tìm lại trong ký ức, lại phát hiện hiện chỉ có trống rỗng.
Xe ngựa chạy rất nhanh, sau khi đi vào một thôn lâm nhỏ vắng lặng thì dừng lại, sau khi Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã xuống xe, phu xe nghe theo phân phó quay trở về.
“Tẫn Diêm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Khắc Lôi Nhã hoài nghi hỏi.
Tẫn Diêm không có đáp lại, à ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lành lạnh.
“Trả lời ta, khế ước giả của ta.” Ánh mắt của Tẫn Diêm trở nên hư vô, nhẹ nhàng quát khẽ mấy câu này.
Ngay lúc này, trên trán của Tẫn Diêm hiện ra một ký hiệu kỳ lạ. Khắc Lôi Nhã vừa nhìn liền hiểu, thì ra là ấn ký khế ước. Tẫn Diêm đang triệu hồi vật gì, không lẽ nào là tọa kỵ của Tẫn Diêm.
Khắc Lôi Nhã đang suy tư, làm một kỵ sĩ thì phải có tọa kỵ của riêng mình. Kỵ sĩ hoàng gia đế đô, tọa kỵ của đội ngũ Sư Thứu, đương nhiên là Sư Thứu, ở dưới tức là chiến mã. Mà có những kỵ sĩ có ma thú đặc biệt. Ma thú của Tẫn Diêm chẳng lẽ là ma thú phi hành (ma thú biết bay)? Vì vậy mà Tẫn Diêm mới nói trong vòng 3 ngày sẽ đưa mình đến bên ngoài phạm vi Ma vực.
Nhất định là như thế, chỉ có ma thú phi hành mới có thể trong thời gian ngắn đưa mình tới nơi đó.
Khắc Lôi Nhã cũng ngẩng đầu nhìn trời, đợi tọa kỵ của Tẫn Diêm triệu hồi tới.
Không bao lâu, ánh sáng trên đầu của Khắc Lôi Nhã tối sầm lại, Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn sinh vật to lớn đang lượn quanh trên đỉnh đầu, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng đoán rằng tọa kỵ của Tẫn Diêm là ma thú biết bay lượn. Đúng, không sai, điểm này hoàn toàn đúng.
Nhưng mà, ma thú biết bay này vì sao lại lớn như vậy? Vì sao lại giống như một con rồng?
Căn bản chính là rồng. Tọa kỵ của Tẫn Diêm lại là một con rồng.
Long kỵ sĩ (kỵ sĩ cưỡi rồng) vô cùng hiếm hoi. An Mạt Cách Lan có tổng cộng hai Long kỵ sĩ, Lạp Cách Tạp có 2 người, Bối Lỗ Khoa có một người, còn các nước khác không có Long kỵ sĩ. Mà Tẫn Diêm là Long kỵ sĩ thứ ba không ai biết của An Mạt Cách Lan.
“Tiểu tử, con cũng thuận tiện mà học đi. Phong Nhận của con xem ra cũng không tệ lắm. Cảm giác giải trừ phong ấn cũng không tệ đâu nhỉ?” Lão đầu mặc kệ suy nghĩ của bọn họ, nói một cách đắc chí.
Sắc mặt An Lệ Toa vui mừng. Lại cứ đơn giản như vậy mà sư phụ dạy tuyệt kỹ của mình cho Dật Hiên sao? Nhiều năm nay bà không dạy cho Phong Dật Hiên một nửa chiêu thức Thiên Cương Phong Lệ nào bởi vì bà đã từng thề trước mặt sư phụ rằng tuyệt đối sẽ không truyền Thiên Cương Phong Lệ cho bất kỳ ai. Có thể thấy sư phụ coi trọng tuyệt kỹ này như thế nào. Hôm nay lại nói rằng muốn truyền cho Dật Hiên. Hơn nữa còn là thuận tiện. Mắt An Lệ Toa nhìn về phía Khắc Lôi Nhã còn chưa hoàn hồn, than thầm trong lòng. Nên cảm thán rằng vận khí của con bé tốt hay ánh mắt của Phong Dật Hiên tốt đây?
“Nhưng tiền bối, thuộc tính của ta là Hỏa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói. Trong lòng nàng khẳng định, người tên Tư Không Lâm đó là người cùng thế giới với mình! Ông sáng chế ra Liên Hoa Bảo Giám, hơn nữa bí tịch này viết bằng chữ Trung Quốc. Nhưng sao nó lại mất nhỉ? Thật kỳ lạ!
“Thuộc tính Hỏa thì sao? Ta mới mặc kệ. Bắt đầu từ hôm nay nhất định con phải học với ta! Học lấy những thứ quan trọng nhất! Dù sao đi nữa cũng phải học! Học một tầng thôi cũng được! Con học Liên Hoa Bảo Giám thì nhất định phải học Thiên Cương Phong Lệ. Nếu không sao có thể giúp ta làm cho lão già kia tức chết?” Lão đầu lớn tiếng gầm lên, sau đó lại nói thêm một câu đầy vô sỉ “Dù sao thì hôm nay ta đã cản giúp con bảy đạo Thiên lôi! Con coi như báo đáp ta không được à? Chỉ một câu thôi, con phải học!”
Khắc Lôi Nhã ngu người, không biết nói sao cho phải. Thật là một quái nhân. Có giao dịch như thế à? Lấy cứu người làm cán cân để người khác theo mình học tuyệt kỹ? Có thể cự tuyệt được không? Khắc Lôi Nhã đau đầu.
“Nhưng con có sư phụ rồi.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ rồi nói. Mặc dù nàng biết học được tuyệt kỹ của lão đầu này thì mình sẽ có thêm một thứ để bảo vệ tính mạng. Nhưng bái lão đầu trước mắt làm sư phụ thì không thể được. Hơn nữa Khắc Lôi Nhã biết thể chất mình có thuộc tính Hỏa, có học cũng không thể lĩnh hội được hết tinh túy.
“Con muốn bái ta làm sư phụ nhưng ta không muốn.” Lão đầu vặn vẹo, uốn éo, đắc chí nói. Ông có tính toán của mình. Thứ nhất, cô gái nhỏ này có thể coi là con dâu tương lai của An Lệ Toa. Thứ hai, cô gái nhỏ này không phải đồ đệ của mình, cũng không phải đồ đệ của Tư Không Lâm nhưng lại có tuyệt kỹ của hai người bọn họ. Tư Không Lâm mà biết thì sẽ ra sao nhỉ? Vừa nghĩ một chút đã thấy hưng phấn rồi.
Gì? Khắc Lôi Nhã nhìn lão đầu đang đắc chí, giật mình. Không bái sư nhưng lại truyền thụ tuyệt kỹ cho người ta?
“Cô gái nhỏ, tên con là gì? Cái gì Nhã?” Lão đầu vuốt râu thật cẩn thận, hỏi. “Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã đáp.
“Ừ, được rồi, sau này con gọi ta là Thiên Cương Phong lão!” Lão đầu lúc lắc cái đầu, dặn dò.
“Thiên Cương Phong lão?” Khắc Lôi Nhã nhắc lại, cảm thấy rất kỳ lạ. Đây tuyệt đối không phải là tên thật của ông.
“Sao? Có ý kiến gì à? Chẳng lẽ không cảm thấy được tên này vô cùng có nội hàm, vô cùng khí phách sao?” Lão đầu giương mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, chất vấn.
“Không, không có ý kiến.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu.
“Được rồi, Lệ Toa, con nên làm gì thì làm đi, trở về đi. Chờ ta cảm thấy hai tiểu gia hỏa này có thể xuất quan thì ta sẽ cho chúng trở về.” Thiên Cương Phong lão ngẩng đầu, dặn An Lệ Toa.
“Được, sư phụ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên giao cho người.” An Lệ Toa cười híp mắt, đồng ý, quay đầu nói với Khắc Lôi Nhã “Coi như con báo đáp ơn cứu mạng của sư phụ ta mà ở lại đây học Thiên Cương Phong Lệ đi. Chỉ học được một tầng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của sư phụ rồi.”
An Lệ Toa nói như thế khiến Khắc Lôi Nhã không tìm ra lý do để cự tuyệt.
“Đợi đã, còn cuộc tỷ thí thì sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày, nhớ tới cuộc tỷ thí ở đế đô Lạp Cách Tạp còn chưa xong.
“Lần này con đã giúp danh tiếng Lý gia vang xa rồi. Yên tâm, quyền đại lý binh khí của quân đội ta sẽ giao cho Lý gia. Còn nữa, ta sẽ dặn Thủy Văn Mặc đánh bại toàn bộ người tham gia, nhưng sau đó bỏ cuộc. Dật Hiên cũng bỏ cuộc. Chức vô địch sẽ thuộc về Lý gia.” An Lệ Toa mỉm cười nói ra quyết định của mình.
“Này…” Khắc Lôi Nhã nhìn An Lệ Toa đầy phức tạp, không nói nên lời.
“Con không cần phải cảm thấy là chúng ta nhường cho con! Với thực lực bây giờ của con, Thủy Văn Mặc và Dật Hiên không phải là đối thủ! Cho nên, chức vô địch vốn thuộc về Lý gia.” Sắc mặt An Lệ Toa nghiêm túc “Con yên tâm mà tu luyện đi.”
Nghe xong những lời này thì sắc mặt Khắc Lôi Nhã mới hơi dịu đi. Đáy mắt Dật Hiên thoáng qua tia kiên quyết. Thời điểm Khắc Lôi Nhã tỷ thí đã đột phá, vượt qua mình, nhất định mình phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải mạnh để có thể bảo vệ Khắc Lôi Nhã!
“Con cũng không cần lo lắng về Lý gia. Con có dặn dò gì bằng hữu của mình không? Ta sẽ dùng Thủy Tinh Ký Ức ghi lại, sau đó giao cho bọn họ. Các con yên tâm ở lại đây tu luyện đi.” An Lệ Toa cực kỳ tự nhiên mà nói ra những lời này.
“Đúng vậy, cô gái nhỏ, con yên tâm ở lại đây tu luyện, a ha ha. Con không thể chạy thoát được đâu. Xung quanh hòn đảo này là Phong Lệ, bất cứ sinh vật nào đi qua cũng bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Khi các con học thành ta sẽ tiễn hai đứa ra ngoài.” Thiên Cương Phong lão cười ha ha đầy hả hê.
Khắc Lôi Nhã bĩu môi, xem ra mọi chuyện đã định. Nhưng cách báo ân này là lần đầu tiên nàng thấy.
“Vậy, làm phiền người chuyển Thủy Tinh Ký Ức cho bằng hữu của con vậy.” Khắc Lôi Nhã khách khí nói với An Lệ Toa.
An Lệ Toa chỉ cười, gật đầu.
“Còn nữa, cám ơn người đã dẫn con tới đây, cám ơn người đã nhờ Thiên Cương Phong lão giúp con.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói lời cảm ơn.
An Lệ Toa mỉm cười: “Muốn cám ơn thì cám ơn Dật Hiên ấy. Nếu không có nó thì ta sẽ không ra tay đâu.”
Lời An Lệ Toa vừa dứt, Phong Dật Hiên liền nhăn nhó, sắc mặt Khắc Lôi Nhã cũng không tự nhiên.
“Được rồi, làm nhanh một chút rồi về. Thật là, ta muốn dạy cho bọn chúng bây giờ, đừng lãng phí thời gian nữa.” Thiên Cương Phong lão mất kiên nhẫn, phất tay.
“Biết rồi! Còn nữa, quyển trục Truyền Tống con đã dùng mất rồi. Cho con hai cái nữa đi.” An Lệ Toa vừa nói năng hùng hồn, vừa đưa Thủy Tinh Ký Ức cho Khắc Lôi Nhã.
“Sao con lại có suy nghĩ thế nhỉ? Cường đạo! Con chính là cường đạo (cướp ấy mà) Con đã dùng một cái rồi, sao còn đòi thêm?” Thiên Cương Phong lão kêu la với An Lệ Toa.
“Con cần một cái để trở về…”
“Con chính là cường đạo! Cường đạo…”
Khắc Lôi Nhã nhận Thủy Tinh Ký Ức, dặn dò ngắn gọn. Nàng nói không biết mình phải ở đây bao lâu nên bọn họ muốn làm gì thì làm. Nếu không có chuyện gì làm thì về nhà Hi Nhĩ chờ nàng. Rồi nàng dặn Tẫn Diêm mang theo Bạch Đế và Hắc Vũ về trước.
Rốt cuộc An Lệ Toa cũng bóc lột được hai quyển trục Truyền Tống, mang theo Thủy Tinh Ký Ức chứa lời của Khắc Lôi Nhã rời đi.
“Được rồi, cô gái nhỏ, tiểu tử, bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu tu luyện ma thức!” Thiên Cương Phong lão chống nạnh, nói rất nghiêm trang.
“Thiên Cương Phong lão, con muốn đi tắm rồi thay quần áo.” Khắc Lôi Nhã chỉ vào bộ quần áo rách nát dính đầy máu của mình, nói.
“A ~ được rồi, đi đi. Các con làm quen với xung quanh một chút cũng tốt. Phòng bếp ở bên kia, có ôn tuyền để tắm rửa. Sau rừng cây nhỏ có phòng ở. Vậy mai bắt đầu tu luyện.” Thiên Cương Phong lão vuốt cằm, không biết đang nghĩ cái gì.
Hôm sau bắt đầu tu luyện.
Khắc Lôi Nhã từ từ quen thuộc với địa hình của hòn đảo. Hòn đảo không lớn, bốn bề đều là biển, không thể nhìn thấy điểm cuối. Xung quanh đảo là một tường gió rất cao, xoay tròn với tốc độ nhanh chóng mặt. Khắc Lôi Nhã từng thử đưa một nhánh cây lại gần tường gió, kết quả là nó ngay lập tức bị chặt đứt! Ném một viên đá vào đó, trong nháy mắt nó liền bị nghiến thành bột. Chân chính ngăn cách với bên ngoài.
Tu luyện rất khô khan và gian khổ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên tách ra tu luyện, chỉ có đến tối mới thấy mặt nhau. Buổi tối hai người đều mệt, mắt to nhìn mắt nhỏ rồi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày thì hai người tu luyện rất gian khổ ở hai đầu hòn đảo. Theo như lời Thiên Cương Phong lão nói thì là sợ hai người cùng tu luyện một chỗ sẽ ngộ thương đối phương. Sau khi giải trừ phong ấn, Phong Dật Hiên tu luyện được không ít nhưng Khắc Lôi Nhã thì ngược lại. Với thuộc tính Hỏa nàng không thể cảm nhận được nguyên tố Phong, cả ngày bị Thiên Cương Phong lão gào lên bên tai.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy. Nửa tháng sau, một tin tức cắt đứt tu luyện của bọn họ. An Lệ Toa xuất hiện trên đảo, mang đến cho Khắc Lôi Nhã một phong thư.
“Con đến đây làm gì? Không có con bọn chúng sẽ tu luyện nhanh hơn.” Thiên Cương Phong lão lẩm bẩm. Trong lòng đau khổ, đặc biệt là Khắc Lôi Nhã, lâu vậy rồi mà không hề có chút tiến triển nào.
“Con tới tìm Khắc Lôi Nhã. Có thứ cần đưa gấp cho nó.” An Lệ Toa lấy ra một phong thư, đưa cho Khắc Lôi Nhã đang hoài nghi.
“Lý gia gặp chuyện à?” Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi “Hay là bằng hữu của con gặp chuyện gì?”
“Đều không phải. Bằng hữu của con đã tách ra làm chuyện mình cần làm. Kỵ sĩ bảo vệ con cũng đã trở về An Mạt Cách Lan. Lá thư này là do kỵ sĩ của con đưa cho ta để ta đưa cho con. Nội dung là gì ta cũng không biết.” An Lệ Toa thành thật trả lời.
Khắc Lôi Nhã nhìn phong thư phong kín trong tay, đáy lòng nàng dâng lên sự lo lắng. Nàng nhanh chóng mở thư ra, sắc mặt liền thay đổi.
Là Khắc Lý Phu gặp chuyện!
“Thiên Cương Phong lão, con có việc, nhất định phải rời khỏi đảo! Mong người thành toàn.” Khắc Lôi Nhã cất thư đi, gương mặt đầy sự kiên định.
“Con mới học xong tầng thứ nhất, tiểu tử Dật Hiên đã học được tầng thứ năm rồi. Con mới học được chừng đó đã muốn đi đâu?” Thiên Cương Phong lão dựng râu trợn mắt khiển trách.
Khắc Lôi Nhã đứng im, sắc mặt nặng nề, nói lại một lần nữa đầy kiên định: “Người này rất quan trọng với con. Hiện tại người đó đang gặp nguy hiểm. Nhất định con phải đi tìm. Hơn nữa người từng nói, một tầng cũng được rồi mà. Với thể chất của con, quả thật không thể nào tu luyện được Thiên Cương Phong Lệ của người được. Không phải người cũng rất rõ ràng sao? Nửa tháng nay cho dù con có cố gắng thế nào thì cũng không thể đột phá Thiên Cương Phong Lệ được.”
Thiên Cương Phong lão sửng sốt, nhìn ánh mắt kiên định của Khắc Lôi Nhã một lúc lâu, không nói được gì.
“Người đó là gì của con?” An Lệ Toa nhìn Phong Dật Hiên với bộ dáng không bình tĩnh, dịu dàng hỏi.
“Là sư phụ Khắc Lý Phu của con.” Khắc Lôi Nhã hiểu ý của An Lệ Toa, thành thật trả lời.
“Sư phụ, người nghe rồi đấy. Sư phụ gặp nạn, đồ đệ có thể không đi được sao? Nếu ngày nào đó người gặp chuyện, con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Khóe mắt An Lệ Toa nhìn thấy Phong Dật Hiên như trút được gánh nặng thì khóe miệng mà giựt giựt.
“Cũng đúng.” Thiên Cương Phong lão sờ râu “Được rồi, cô gái nhỏ, con đi đi. Dù sao hiện tại con cũng đã học được Thiên Cương Phong Lệ rồi, một tầng cũng là học, ha ha, có thể tức chết Tư Không Lâm rồi. Chúng ta tiếp tục tu luyện, con đi đi.”
Chúng ta? Phong Dật Hiên cau mày? Lời này là có ý gì?
“Con cũng muốn đi với Khắc Lôi Nhã!” Phong Dật Hiên hiểu ra ý của Thiên Cương Phong lão, lập tức mở miệng.
“Con nghĩ thì hay lắm! Tư chất của con hơn hẳn mẫu thân hình mẫu của Bạo Long của con. Ngoan ngoãn ở lại học với ta đi. Ta sẽ truyền thụ tuyệt kỹ cả đời ta cho con, ha ha, đi!” Thiên Cương Phong lão không để Phong Dật Hiên kịp phản ứng, trực tiếp bắt hắn lại, cười ha ha, bay lên trời, hướng về một phía khác của hòn đảo.
Xa xa truyền đến tiếng rít gào của Phong Dật Hiên nhưng hắn không thể làm gì được. Khắc Lôi Nhã và An Lệ Toa nhìn thẳng vào mắt nhau.
“An, An đại nhân, làm phiền người.” Khắc Lôi Nhã vẫn lúng túng, không biết gọi An Lệ Toa như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ta hy vọng con gọi ta là dì An, ha ha, đi thôi. Kỵ sĩ của con đang chờ con ngoài kia.” An Lệ Toa trêu ghẹo, kéo Khắc Lôi Nhã qua, lấy quyển trục Truyền Tống, xé ra. Bóng dáng hai người biến mất ngay tại chỗ.
Lòng Khắc Lôi Nhã không ngừng trầm xuống. Sư phụ vì đột phá mà đến chỗ đó!
Sau khi Khắc Lôi Nhã chớp mắt một cái, đã thấy mình xuất hiện tại một mật thất. An Lệ Toa đứng ngay bên cạnh nàng, giải thích: “Điểm truyền tống được bố trí ở mật thất của Phong gia. Đi thôi, kỵ sĩ của con đang ở trên đại sảnh chờ con.” An Lê Toa dẫn Khắc Lôi Nhã đi qua con đường ngoằn ngoèo để ra khỏi mật thất. Đi qua hành lang dài, dọc đường đi có không ít thị nữ và người hầu hành lễ với An Lệ Toa. Khắc Lôi Nhã nhạy bén phát hiện ra, trong mắt những người này đều toát lên sự kính trọng, thậm chí có chút cuồng nhiệt, Khắc Lôi Nhã không ngừng suy tư, nữ nhân trước mắt này rốt cuộc là người như thế nào?
Đến đại sảnh, quả nhiên thấy Tẫn Diêm đang trầm mắc ngồi trên ghế. Hai bờ vai đều có Hắc Vũ và Bạch Đế. Hai tiểu gia hỏa này khi vừa thấy Khắc Lôi Nhã liền kích động xông tới, chiếm một trái một phải trên bờ vai của Khắc Lôi Nhã, thân thiết cọ lên khuôn mặt nàng.
“Tiểu thư.” Tẫn Diêm liền đứng lên, cứ nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã trong mắt co gì đó đang rung động.
“Tẫn Diêm, đi thôi, việc này không nên chậm trễ, có chuyện gì thì trên đường ta sẽ hỏi ngươi.” Khắc Lôi Nhã lòng nóng như lửa đốt, quay lại hành lễ với An Lệ Toa, “dì An, cám ơn người đã giúp đỡ, con vĩnh viễn sẽ không quên, nếu có một ngày cần tới con, con sẽ dốc hết toàn lực.”
“Đi đi, Khắc Lôi Nhã, lên đường cẩn thận.” An Lệ Toa mỉm cười gật đầu nhìn Khắc Lôi Nhã. “Ta tiễn con ra ngoài, bên phía Lý gia, ta sẽ thông báo cho họ, con đã đi rồi. Chuyện của Lý gia, con không cần lo lắng, Lý gia sẽ lại tỏa sáng hào quang mà họ nên có.”
“Cám ơn người, dì An.” Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười ôn hòa của người trước mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp, không biết phải cảm ơn như thế nào đối với tất cả những việc đã làm của nàng.
“Tất cả điều này đều vì con đã nỗ lực mới có, ta không giúp được gì nhiều. Được rồi, con còn có chuyện gấp, mau lên đường đi.” An Lệ Toa nói đầy vẻ thấu hiểu.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, cũng không phí lời nữa, cùng An Lệ Toa đi ra cửa chính Phong gia.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã lên xe. Khắc Lôi Nhã chưa kịp hỏi, Tẫn Diễm đã nói trước.
“Tiểu thư, sau khi người bị mang đi, sau khi chúng tôi thấy giao phó của người trong thủy tinh ký ức, vì không biết khi nào người mới ra, nên mọi người đều tự làm việc của mình. Hắc Long Bản bế quan tu luyện, nói cần phải nâng cao thực lực của bản thân, cướp lại vị trí Vương của Long tộc. Ngõa Nhĩ Đa cảm thấy thực lực mình quá kém, du lịch tứ phương để nâng cao. Tạp Mễ Nhĩ quay về đế đô, tiếp tục làm đại học giả nổi tiếng gần xa của hắn, nhưng hắn tiện thể có lời nhắn với người, có chuyện gì vui thì cứ gọi hắn, còn hoan nghênh người tùy lúc có thể tới uống trà. Kiều Sở Tâm còn có Hạ Thiên, Thủy Văn Mặc với Đông Phương Hầu cùng nhau đi du lịch rồi. Lãnh Lăng Vân quay về Quang Minh Thần Điện phục mệnh. Phong báo bây giờ được tiểu thư Lạp Tây Á chăm sóc.” Tẫn Diêm nói ngắn gọn về tất cả mọi người.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, sau đó lấy thư ra, cau mày hỏi: “Vậy bức thư này là như thế nào?”
“Đây là bạn của Khắc Lý Phu đại sư, đại sư Lao Nhĩ nhờ tôi đưa cho người.” Tẫn Diêm chưa từng đọc thư, nhưng Lao Nhĩ nghiêm túc dặn dò phải lập tức đưa tới tay Khắc Lôi Nhã, vì vậy nên Tẫn Diêm mới không dám chậm trễ.
Khắc Lôi Nhã nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Đại sư Lao Nhĩ cũng chỉ có thể làm như vậy. Sư phụ vì muốn đột phá mà đi Ma vực. Đại sư Lao Nhĩ muốn mình đi khuyên nhủ sư phụ. Ma vực, không phải là ma giới chân chính. Mà vì nơi đó vô cùng hung hiểm, sinh vật nguy hiểm nơi nào cũng có, địa hình hiểm trở, khí hậu ác liệt. Xung quanh ma vực có một tầng kết giới đáng sợ rất kiên cố, có thể dễ dàng đi vào, nhưng muốn ra thì không dễ dàng như thế. Nghe nói nơi đó có sinh vật cường đại của Ma giới sinh sống, rất nhiều cường giả đi vào để thí luyện cũng không đi ra được. Đại sư Lao Nhĩ không khuyên được Khắc Lý Phu, chí có viết thư cho Khắc Lôi Nhã, bảo nàng khuyên can hắn.
“Tiểu thư, tình hình rất nghiêm trọng à?” Tẫn Diêm nhìn sắc mặt ngưng trọng của Khắc Lôi Nhã, nhẹ nhàng hỏi.
Khắc Lôi Nhã lật thư xem ngày gởi ở phía trên, hiểu ra Khắc Lý Phu xuất phát được mấy ngày rồi.
“Chúng ta phải ngăn cản sư phụ lại, người muốn vào Ma vực.” Khắc Lôi Nhã cắn răng nói ra mấy chữ này.
“Cái gì?” Tẫn Diêm trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Ma vực, hắn cũng không hiểu rõ lắm. Từng có một cường giả của An Mạt Cách Lan muốn đi thí luyện ở Ma vực, kết giới xung quanh nó rất dễ đi vào, vị cường giả đó đi vào nhưng lại không có đi ra. Nghe nói còn có sinh vật ma giới cường đại nữa. Nơi đó cũng là cấm địa của các cường giả của nhân loại. Có rất nhiều cường giả nổi tiếng sau khi đi vào cũng không có đi ra, vì vậy, Ma vực là nơi mà các cường giả không muốn tiếp cận.
“Sư phụ đã xuất phát được mấy ngày rồi.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày lo lắng nói. “Nơi này cách rất xa Ma Vực, ta cũng không thể bay liên tục mấy ngày mấy đêm được, ma lực cũng không đủ dùng.” Khắc Lôi Nhã có chút buồn bực. Dự định bay liên tục một ngày một đêm, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian hơn để hồi phục lại ma lực đã tiêu hao đó, vậy thì sẽ chậm trễ thời gian mất.
“Tiểu thư, đừng lo lắng, ta sẽ đưa người đến Ma vực một cách nhanh chóng.” Tẫn Diêm khẳng định nói.
Khắc Lôi Nhã hoài nghi nhìn gương mặt kiên định với khẩu khí chắc chắn của Tẫn Diêm. Tẫn Diêm chỉ là một chiến sĩ, chỉ có đấu khí, nói những lời này có ý gì?
Phu xe, đến thôn lâm rồi, ngươi để chúng ta xuống xe rồi ngươi quay về là được rồi.” Tẫn Diêm phân phó phu xe.
“Vâng” Phu xe cũng không phí lời, trực tiếp đồng ý, vung roi ngựa cho xe chạy nhanh hơn.
“Tẫn Diêm, ngươi định làm gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn gương mặt nghiêm túc của Tẫn Diêm nhịn không được mà hỏi.
“Tiểu thư, từ nơi này đi Ma vực, nếu ngồi xe ngựa thì cũng phải mất nửa tháng, đợi chúng ta đến đó, đại sư Khắc Lý Phu đã vào Ma vực rồi, lúc đó thì không kịp nữa.” Tẫn Diêm buông bức màn xuống, nhìn Khắc Lôi Nhã bình tĩnh mà nói.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, đúng thế, những điều này nàng đương nhiên biết, nhưng rốt cuộc Tẫn Diêm muốn nói điều gì?
“Tiểu thư, trong vòng 3 ngày, ta sẽ đưa người đến bên ngoài phạm vị của Ma vực.” Trong mắt Tẫn Diêm hiện lên vẻ kiên định.
3 ngày? Khắc Lôi Nhã ngơ ngẩn, điều này có thể sao? Nếu Hắc Long Bản ở đây, thì còn có thể xảy ra. Tốc độ phi hành và sự chịu đựng của rồng thì ma thú tọa kỵ (ngồi để cưỡi) bình thương không thể nào so sánh được. Nhưng Hắc Long Bản trong thời khắc này đang bế quan tu luyện, không lẽ tọa kỵ của Tẫn Diêm có tốc độ nhanh như vậy? Đúng rồi, kỵ sĩ đều có tọa kỵ của riêng mình, tọa kỵ của Tẫn Diêm là gì? khắc Lôi Nhã đang tìm lại trong ký ức, lại phát hiện hiện chỉ có trống rỗng.
Xe ngựa chạy rất nhanh, sau khi đi vào một thôn lâm nhỏ vắng lặng thì dừng lại, sau khi Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã xuống xe, phu xe nghe theo phân phó quay trở về.
“Tẫn Diêm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Khắc Lôi Nhã hoài nghi hỏi.
Tẫn Diêm không có đáp lại, à ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lành lạnh.
“Trả lời ta, khế ước giả của ta.” Ánh mắt của Tẫn Diêm trở nên hư vô, nhẹ nhàng quát khẽ mấy câu này.
Ngay lúc này, trên trán của Tẫn Diêm hiện ra một ký hiệu kỳ lạ. Khắc Lôi Nhã vừa nhìn liền hiểu, thì ra là ấn ký khế ước. Tẫn Diêm đang triệu hồi vật gì, không lẽ nào là tọa kỵ của Tẫn Diêm.
Khắc Lôi Nhã đang suy tư, làm một kỵ sĩ thì phải có tọa kỵ của riêng mình. Kỵ sĩ hoàng gia đế đô, tọa kỵ của đội ngũ Sư Thứu, đương nhiên là Sư Thứu, ở dưới tức là chiến mã. Mà có những kỵ sĩ có ma thú đặc biệt. Ma thú của Tẫn Diêm chẳng lẽ là ma thú phi hành (ma thú biết bay)? Vì vậy mà Tẫn Diêm mới nói trong vòng 3 ngày sẽ đưa mình đến bên ngoài phạm vi Ma vực.
Nhất định là như thế, chỉ có ma thú phi hành mới có thể trong thời gian ngắn đưa mình tới nơi đó.
Khắc Lôi Nhã cũng ngẩng đầu nhìn trời, đợi tọa kỵ của Tẫn Diêm triệu hồi tới.
Không bao lâu, ánh sáng trên đầu của Khắc Lôi Nhã tối sầm lại, Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn sinh vật to lớn đang lượn quanh trên đỉnh đầu, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng đoán rằng tọa kỵ của Tẫn Diêm là ma thú biết bay lượn. Đúng, không sai, điểm này hoàn toàn đúng.
Nhưng mà, ma thú biết bay này vì sao lại lớn như vậy? Vì sao lại giống như một con rồng?
Căn bản chính là rồng. Tọa kỵ của Tẫn Diêm lại là một con rồng.
Long kỵ sĩ (kỵ sĩ cưỡi rồng) vô cùng hiếm hoi. An Mạt Cách Lan có tổng cộng hai Long kỵ sĩ, Lạp Cách Tạp có 2 người, Bối Lỗ Khoa có một người, còn các nước khác không có Long kỵ sĩ. Mà Tẫn Diêm là Long kỵ sĩ thứ ba không ai biết của An Mạt Cách Lan.
Bình luận truyện