Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 84: Chọc phải nhân vật lợi hại
“Ngươi là Pháp Sư Hắc Ám?” Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Lãnh Lăng Vân vang lên. Trong giọng nói mang theo ý tứ hàm súc.
Ngõa Nhĩ Đa hóa đá. Gió lạnh thổi vù vù sau lưng hắn. Tình huống vừa rồi quá khẩn cấp nên vội vàng ra tay. Hiện tại mới nhớ ra trong đoàn người bọn họ còn có Lãnh Lăng Vân. Tên tiểu bạch kiểm này là nhân vật cao cấp của thần điện. Nhân vật cao cấp đó! Hệ số nguy hiểm cực kỳ cao. Đã chết một lần trong tay hắn rồi, Ngõa Nhĩ Đa cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ lần nữa. Quan trọng nhất là lần này không có ma linh thạch để hắn gửi linh hồn vào nữa. Ngõa Nhĩ Đa lui lại hai bước, nhìn Lãnh Lăng Vân đầy cảnh giác.
Lãnh Lăng Vân không nói một lời mà chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhìn Ngõa Nhĩ Đa. Ánh sáng lạnh trong mắt hắn khiến Ngõa Nhĩ Đa run lên. Mọi người yên lặng ngay lập tức, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nói nên lời. Quang minh và Hắc ám mãi mãi đối lập, như nước với lửa.
Không khí hết sức căng thẳng, hồi hộp khiến mọi người như bị buộc chặt. Rốt cuộc cũng có giọng nói phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Đúng vậy. Hắn là Pháp Sư Hắc Ám.” Giọng nói nhẹ nhàng của Khắc Lôi Nhã truyền đến. Tuy rất nhẹ nhưng rất kiên định “Nếu ngươi muốn ra tay với hắn thì ta không đồng ý.”
Mọi người nhìn sắc mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt khác nhau. Ngõa Nhĩ Đa không nói được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên định của Khắc Lôi Nhã. Một dòng nước ấm chảy qua tim hắn.
“Ta sẽ không làm gì cả.” Lãnh Lăng Vân cười nhạt, thả lỏng “Chỉ hỏi vậy thôi.”
Ngõa Nhĩ Đa sửng sốt, quay đầu thì thấy Lãnh Lăng Vân không hề có thái độ giả tạo. Người này cứ buông tha như vậy sao? Không ra tay với mình à?
“Thân phận bây giờ của ta là một thành viên của đoàn Dong Binh Nguyên Bảo, nghề nghiệp là Mục Sư.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười nói với Khắc Lôi Nhã “Mà ngươi là đoàn trưởng của ta. Không hơn.”
Lời của Lãnh Lăng Vân vừa rơi xuống thì mọi người đang căng thẳng liền buông lòng. Ngõa Nhĩ Đa thở dài một hơi, trút gánh nặng. Khắc Lôi Nhã không lên tiếng. Không ai biết nàng đang nghĩ gì.
“Vậy thì Mục Sư của chúng ta có thể trị liệu vết thương cho phó đoàn của mình chưa?” Giọng nói âm trầm của Tạp Mễ Nhĩ bay tới. Trong giọng nói chứa sự khó chịu “Đoàn trưởng bị thương. Ta thì sao?”
Ánh mắt mọi người dời sang thì thấy máu đầy tay Tạp Mễ Nhĩ. Lúc này họ mới nhớ ra lúc nãy Tạp Mễ Nhĩ đã vươn tay ngăn một kích trí mạng kia cho Khắc Lôi Nhã. Cũng chỉ có hắn mới có phản ứng như vậy! Nếu nói Tạp Mễ Nhĩ là lão đại của giới sát thủ thì Lý Nguyệt Văn đứng thứ hai. Nếu hôm nay đổi thành người khác chứ không phải Tạp Mễ Nhĩ đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã thì nàng đã mất mạng.
“Ha ha, quên mất.” Lãnh Lăng Vân cười cười xin lỗi, vội vàng đi tới trị liệu cho Tạp Mễ Nhĩ. Tiếng cười xin lỗi của Lãnh Lăng Vân khiến mọi người như gặp phải quỷ. Bọn họ chưa từng gặp Thánh tử cười như vậy. Trong lòng mọi người thì cho tới bây giờ người này vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười, vĩnh viễn là dáng vẻ cao nhã tiêu chuẩn. Vậy mà hôm nay lại lộ ra bộ mặt như vậy. Hắn bị ma nhập à?
Lãnh Lăng Vân trị liệu cho Tạp Mễ Nhĩ. Mọi người nhìn nhau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, tới hỏi thăm thương thế của Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế đứng trên vai Lý Minh Ngữ nhìn Khắc Lôi Nhã đầy lo lắng.
“Ta không sao đâu.” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói, “Đi dọn dẹp hậu quả đi. Xem xem chúng có đồ tốt gì không.”
Tẫn Diêm đi tới trước mặt Lý Minh Ngữ, rất tự nhiên mà vươn tay nhận lấy Khắc Lôi Nhã, ôm vào lòng. Những người khác bắt đầu tìm kiếm xem có gì không. Sắc mặt Hạ Thiên vẫn còn tái nhợt, ngồi tại chỗ cũ. Cảnh tượng huyết nhục mơ hồ vừa rồi thật quá ghê tởm.
Ngõa Nhĩ Đa ngồi chồm hỗm xuống chuẩn bị tìm kiếm thì nhìn thấy những nguyên tố tinh linh hệ Thổ vẫn còn nắm chặt chân của cặp sinh đôi kia.
“Con lợn ngu ngốc Đông Phong Hầu kia! Mau gọi nguyên tố tinh linh về!” Ngõa Nhĩ Đa bốc hỏa, quay đầu về hướng Đông Phong Hầu vẫn còn đứng lẩm bẩm bên đầm lầy, quát lớn “Ngươi đúng là ngu như heo vậy. Lúc nên ra tay thì không ra tay. Tới lúc không cần nữa thì ngươi mới bắt đầu hành động!”
Lúc này Đông Phong Hầu mới gọi những nguyên tố tinh linh trở về. Sau đó hắn đứng lên một cách bướng bỉnh. Chắc là hắn đang suy nghĩ mình nên làm gì mới không giống heo.
Lãnh Lăng Vân nhanh chóng chữa trị cho Tạp Mễ Nhĩ rồi trở về trị liệu cho Khắc Lôi Nhã. Trong ánh sáng trắng rực rỡ, vết thương của nàng khỏi rất nhanh, không hề để lại sẹo. Chủy thủ không đâm trúng tim hơn nữa lại được trị liệu kịp thời, lần này quả thật Khắc Lôi Nhã đã gặp may.
“A ha ha, có rất nhiều thứ tốt.” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên vui vẻ, sau đó lại kêu to hơn “Đây là Chiếc nhẫn không gian à? Không phải chứ? Bọn chúng mà cũng có sao?”
“Đưa ta xem.” Khắc Lôi Nhã đã không còn gì đáng ngại, chỉ còn choáng váng một chút. Nàng nhảy ra khỏi lòng Tẫn Diêm, đi tới sau lưng Ngõa Nhĩ Đa, hờ hững nói.
“A.” Ngõa Nhĩ Đa không suy nghĩ nhiều, lột xuống chiếc nhẫn trên tay Ma Pháp Sư, đưa cho Khắc Lôi Nhã.
Mặt Khắc Lôi Nhã không hề thay đổi, nhận lấy, sau đó móc ra thanh chủy thủ nhỏ đâm vào đầu ngón tay một cái. Nàng nhỏ một giọt máu lên đó rồi nói: “Là của ta.”
“Ôi mẹ nó!!! Thật sự là Chiếc nhẫn không gian!” Ngõa Nhĩ Đa nhìn hành động đúng lý hợp tình nhưng rất vô sỉ của Khắc Lôi Nhã, nhảy dựng lên “Ngươi nói là xem một chút mà? Sao lại trực tiếp nhỏ máu cho nó nhận chủ thế hả? Thật quá đáng! Vô sỉ! Chỉ có ngươi mới làm thế thôi đấy.” Trừ khi chủ nhân của Chiếc nhẫn không gian bỏ quyền sở hữu thì chỉ có khi người đó chết nó mới nhận chủ mới. Tiểu ác ma này sẽ bỏ quyền sở hữu sao? Nằm mơ! Mọi người nhìn Chiếc nhẫn không gian với ánh mắt thèm thuồng nhưng Khắc Lôi Nhã không hề để ý đến.
“Ặc, không gian không lớn, chỉ mấy thước vuông mà thôi. Nhưng đồ vật bên trong” Khắc Lôi Nhã không để ý đến lời kháng nghị của Ngõa Nhĩ Đa mà chỉ nhìn bên trong Chiếc nhẫn không gian. Tuy chỉ có không gian nhỏ nhưng cũng là bảo vật trân quý.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Khắc Lôi Nhã lấy ra những thứ quý hiếm. Một cái ma hạch của ma thú cấp chín, năm cái ma hạch của ma thú cấp tám, mười mấy cái ma hạch của ma thú cấp bảy. Còn có mấy cái quyển trục ma pháp, mấy lọ thuốc nước, một ít khoáng thạch quý hiếm và dược thảo.
“Phát tài rồi…” Ngõa Nhĩ Đa mở to mắt nhìn những thứ Khắc Lôi Nhã lấy ra, cười ha ha. Hắn cầm thuốc nước lên nhìn rồi mở ra ngửi rất khoa trương “Thuốc nước thay đổi giới tính! Ôi trời ơi!! Mấy người này có lai lịch như thế nào mà có vật quý thế này. A, còn có cái này nữa! Trời ạ, cái này có thể biến thành…A ha ha…” Ngõa Nhĩ Đa cười bỉ ổi, không nói tiếp.
“Biến thành cái gì?” Khắc Lôi Nhã nhận lấy thuốc nước xem xét nhưng không nhìn được điểm khác biệt.
“Giúp ngươi thay đổi hoàn toàn khác bây giờ. Biến thành một mỹ nữ tuyệt thế, ngực lớn, eo nhỏ, mông lớn. Dáng người của ngươi bây giờ…” Ngõa Nhĩ Đa chưa dứt lời thì nhận ngay một đấm, lăn trên đất kêu thảm.
Khắc Lôi Nhã thu hồi nắm đấm, nghi ngờ mà nhìn bình thuốc trong tay. Thật không nghĩ sẽ có thứ đồ thần kỳ như thế này.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn thon dài vươn tới, Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt màu tím của Lãnh Lăng Vân. Nàng thả bình thuốc vào tay Lãnh Lăng Vân.
“Đúng là thuốc nước làm đẹp!” Lãnh Lăng Vân quan sát rồi nói rất chắc chắn “Ta đã từng gặp. Một nữ nhân dù có xấu xí như thế nào đi nữa cũng sẽ trở thành mỹ nhân khi uống thuốc này. Nhưng vẫn có nét của người đó. Chẳng hạn như một nữ nhân xấu xí uống vào thì chỉ có thể biến thành mỹ nữ bình thường. Nhưng nếu người đó vốn đã là mỹ nữ thì sẽ biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng thời gian biến thân bị hạn chế. Uống một ít thì có thể giữ được năm sáu canh giờ. Uống càng nhiều thì giữ được càng lâu.”
Ngõa Nhĩ Đa nhìn tên tiểu bạch kiểm đó bằng ánh mắt căm tức, không hiểu tại sao hắn lại có tin tức của đủ hạng người như vậy. Những thứ dùng để ngụy trang này không phải là sự sỉ nhục lớn nhất đối với thần điện sao? Vậy mà hắn nói đã từng thấy?
“Đây là thuốc nước biến hình. Uống một ngụm nhỏ thì có thể thay đổi giới tính trong năm sáu canh giờ. Càng uống nhiều thì thời gian càng lâu.” Lãnh Lăng Vân tiếp tục quan sát những bình thuốc nước khác, cảm thán “Những thứ này quả thật vô cùng quý giá. Không biết thân phận của mấy người này là gì mà lại có Chiếc nhẫn không gian và những vật quý như thế này.”
Khắc Lôi Nhã cất thuốc nước lại, mặt không đổi sắc mà nói: “Bây giờ là của ta.”
Mọi người đều khinh bỉ nàng nhưng cũng suy nghĩ về những lời của Lãnh Lăng Vân. Rốt cuộc thân phận của những người này là gì?
“Ta biết bọn họ là ai rồi.” Giọng nói thật thấp của Lý Minh Ngữ truyền đến. Hắn đang cầm trong tay một cái huy chương nhỏ. Huy chương này có màu trắng, hoa văn bên trên rất đơn giản, chỉ có một tia chớp. Nhưng tia chớp này có màu đen, hoàn toàn đối lập với màu trắng của huy chương.
“Là Hắc Điện…” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân hơi đổi, nhíu chặt chân mày mà nói “Có thể lý giải được tại sao thực lực của năm người này lại mạnh như vậy. Hơn nữa lại có nhiều vật quý hiếm như thế.”
“Hắc điếm?” Kiều Sở Tâm nghi ngờ, nháy mắt, hỏi.
“Tia chớp màu đen – là Hắc Điện.” Sắc mặt Lý Minh Ngữ khó coi “Chúng ta đã chọc phải nhân vật lợi hại rồi.”
“Lợi hại ư? Chúng chết vô cùng khó coi mà?” Kiều Sở Tâm càng nghi ngờ hơn. Không phải những thi thể trên đất kia đã nói rất rõ ràng sao? Lợi hại ư? Đều đã chết.
“Bọn chúng chỉ là nhân vật nhỏ của Hắc Điện thôi.” Lý Minh Ngữ nắm chặt huy chương trong tay, nói lạnh lùng “Gom hết mọi thứ lại rồi hủy diệt những thi thể này đi. Không được để lại một chút dấu vết nào.” Cái gì? Mọi người kinh ngạc. Người như vậy mà chỉ là nhân vật nhỏ? Có chiến sĩ có thực lực ngang với Tẫn Diêm, Ma Pháp Sư có thể thực hiện ma pháp trong nháy mắt, cung tiễn thủ sử dụng tên ma pháp và có cả hai thiếu nữ sinh đôi có thể khống chế người bằng bóng dáng. Vậy mà chỉ là nhân vật nhỏ? Người thiếu chút nữa đánh bại bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi?!
“Làm theo lời hắn đi.” Sắc mặt Tạp Mễ Nhĩ rất nghiêm túc. Sự thâm trầm lóe lên trong đáy mắt hắn. Có thể xác định được Tạp Mễ Nhĩ cũng biết tổ chức Hắc Điện này.
Tạp Mễ Nhĩ luôn luôn mỉm cười ôn hòa lại có sắc mặt nghiêm túc như vậy nên mọi người hiểu chuyện này thật không đơn giản.
“Đông Phong Hầu, tới đây.” Tạp Mễ Nhĩ ngoắc Đông Phong Hầu đang đứng một mình suy nghĩ xem nên làm gì “Có chỗ dùng được ngươi rồi.” Đông Phong Hầu a một tiếng như hiểu ra, chạy chậm tới. Sau ót mọi người hiện lên vạch đen, xác định một lần nữa rằng thiếu niên này thật ngu ngốc hết chỗ nói.
“Vỏ trứng đang nứt ra!!” Chợt, Lý Nguyệt Văn kêu nhỏ.
Ngõa Nhĩ Đa hóa đá. Gió lạnh thổi vù vù sau lưng hắn. Tình huống vừa rồi quá khẩn cấp nên vội vàng ra tay. Hiện tại mới nhớ ra trong đoàn người bọn họ còn có Lãnh Lăng Vân. Tên tiểu bạch kiểm này là nhân vật cao cấp của thần điện. Nhân vật cao cấp đó! Hệ số nguy hiểm cực kỳ cao. Đã chết một lần trong tay hắn rồi, Ngõa Nhĩ Đa cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ lần nữa. Quan trọng nhất là lần này không có ma linh thạch để hắn gửi linh hồn vào nữa. Ngõa Nhĩ Đa lui lại hai bước, nhìn Lãnh Lăng Vân đầy cảnh giác.
Lãnh Lăng Vân không nói một lời mà chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhìn Ngõa Nhĩ Đa. Ánh sáng lạnh trong mắt hắn khiến Ngõa Nhĩ Đa run lên. Mọi người yên lặng ngay lập tức, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nói nên lời. Quang minh và Hắc ám mãi mãi đối lập, như nước với lửa.
Không khí hết sức căng thẳng, hồi hộp khiến mọi người như bị buộc chặt. Rốt cuộc cũng có giọng nói phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Đúng vậy. Hắn là Pháp Sư Hắc Ám.” Giọng nói nhẹ nhàng của Khắc Lôi Nhã truyền đến. Tuy rất nhẹ nhưng rất kiên định “Nếu ngươi muốn ra tay với hắn thì ta không đồng ý.”
Mọi người nhìn sắc mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt khác nhau. Ngõa Nhĩ Đa không nói được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên định của Khắc Lôi Nhã. Một dòng nước ấm chảy qua tim hắn.
“Ta sẽ không làm gì cả.” Lãnh Lăng Vân cười nhạt, thả lỏng “Chỉ hỏi vậy thôi.”
Ngõa Nhĩ Đa sửng sốt, quay đầu thì thấy Lãnh Lăng Vân không hề có thái độ giả tạo. Người này cứ buông tha như vậy sao? Không ra tay với mình à?
“Thân phận bây giờ của ta là một thành viên của đoàn Dong Binh Nguyên Bảo, nghề nghiệp là Mục Sư.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười nói với Khắc Lôi Nhã “Mà ngươi là đoàn trưởng của ta. Không hơn.”
Lời của Lãnh Lăng Vân vừa rơi xuống thì mọi người đang căng thẳng liền buông lòng. Ngõa Nhĩ Đa thở dài một hơi, trút gánh nặng. Khắc Lôi Nhã không lên tiếng. Không ai biết nàng đang nghĩ gì.
“Vậy thì Mục Sư của chúng ta có thể trị liệu vết thương cho phó đoàn của mình chưa?” Giọng nói âm trầm của Tạp Mễ Nhĩ bay tới. Trong giọng nói chứa sự khó chịu “Đoàn trưởng bị thương. Ta thì sao?”
Ánh mắt mọi người dời sang thì thấy máu đầy tay Tạp Mễ Nhĩ. Lúc này họ mới nhớ ra lúc nãy Tạp Mễ Nhĩ đã vươn tay ngăn một kích trí mạng kia cho Khắc Lôi Nhã. Cũng chỉ có hắn mới có phản ứng như vậy! Nếu nói Tạp Mễ Nhĩ là lão đại của giới sát thủ thì Lý Nguyệt Văn đứng thứ hai. Nếu hôm nay đổi thành người khác chứ không phải Tạp Mễ Nhĩ đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã thì nàng đã mất mạng.
“Ha ha, quên mất.” Lãnh Lăng Vân cười cười xin lỗi, vội vàng đi tới trị liệu cho Tạp Mễ Nhĩ. Tiếng cười xin lỗi của Lãnh Lăng Vân khiến mọi người như gặp phải quỷ. Bọn họ chưa từng gặp Thánh tử cười như vậy. Trong lòng mọi người thì cho tới bây giờ người này vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười, vĩnh viễn là dáng vẻ cao nhã tiêu chuẩn. Vậy mà hôm nay lại lộ ra bộ mặt như vậy. Hắn bị ma nhập à?
Lãnh Lăng Vân trị liệu cho Tạp Mễ Nhĩ. Mọi người nhìn nhau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, tới hỏi thăm thương thế của Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế đứng trên vai Lý Minh Ngữ nhìn Khắc Lôi Nhã đầy lo lắng.
“Ta không sao đâu.” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói, “Đi dọn dẹp hậu quả đi. Xem xem chúng có đồ tốt gì không.”
Tẫn Diêm đi tới trước mặt Lý Minh Ngữ, rất tự nhiên mà vươn tay nhận lấy Khắc Lôi Nhã, ôm vào lòng. Những người khác bắt đầu tìm kiếm xem có gì không. Sắc mặt Hạ Thiên vẫn còn tái nhợt, ngồi tại chỗ cũ. Cảnh tượng huyết nhục mơ hồ vừa rồi thật quá ghê tởm.
Ngõa Nhĩ Đa ngồi chồm hỗm xuống chuẩn bị tìm kiếm thì nhìn thấy những nguyên tố tinh linh hệ Thổ vẫn còn nắm chặt chân của cặp sinh đôi kia.
“Con lợn ngu ngốc Đông Phong Hầu kia! Mau gọi nguyên tố tinh linh về!” Ngõa Nhĩ Đa bốc hỏa, quay đầu về hướng Đông Phong Hầu vẫn còn đứng lẩm bẩm bên đầm lầy, quát lớn “Ngươi đúng là ngu như heo vậy. Lúc nên ra tay thì không ra tay. Tới lúc không cần nữa thì ngươi mới bắt đầu hành động!”
Lúc này Đông Phong Hầu mới gọi những nguyên tố tinh linh trở về. Sau đó hắn đứng lên một cách bướng bỉnh. Chắc là hắn đang suy nghĩ mình nên làm gì mới không giống heo.
Lãnh Lăng Vân nhanh chóng chữa trị cho Tạp Mễ Nhĩ rồi trở về trị liệu cho Khắc Lôi Nhã. Trong ánh sáng trắng rực rỡ, vết thương của nàng khỏi rất nhanh, không hề để lại sẹo. Chủy thủ không đâm trúng tim hơn nữa lại được trị liệu kịp thời, lần này quả thật Khắc Lôi Nhã đã gặp may.
“A ha ha, có rất nhiều thứ tốt.” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên vui vẻ, sau đó lại kêu to hơn “Đây là Chiếc nhẫn không gian à? Không phải chứ? Bọn chúng mà cũng có sao?”
“Đưa ta xem.” Khắc Lôi Nhã đã không còn gì đáng ngại, chỉ còn choáng váng một chút. Nàng nhảy ra khỏi lòng Tẫn Diêm, đi tới sau lưng Ngõa Nhĩ Đa, hờ hững nói.
“A.” Ngõa Nhĩ Đa không suy nghĩ nhiều, lột xuống chiếc nhẫn trên tay Ma Pháp Sư, đưa cho Khắc Lôi Nhã.
Mặt Khắc Lôi Nhã không hề thay đổi, nhận lấy, sau đó móc ra thanh chủy thủ nhỏ đâm vào đầu ngón tay một cái. Nàng nhỏ một giọt máu lên đó rồi nói: “Là của ta.”
“Ôi mẹ nó!!! Thật sự là Chiếc nhẫn không gian!” Ngõa Nhĩ Đa nhìn hành động đúng lý hợp tình nhưng rất vô sỉ của Khắc Lôi Nhã, nhảy dựng lên “Ngươi nói là xem một chút mà? Sao lại trực tiếp nhỏ máu cho nó nhận chủ thế hả? Thật quá đáng! Vô sỉ! Chỉ có ngươi mới làm thế thôi đấy.” Trừ khi chủ nhân của Chiếc nhẫn không gian bỏ quyền sở hữu thì chỉ có khi người đó chết nó mới nhận chủ mới. Tiểu ác ma này sẽ bỏ quyền sở hữu sao? Nằm mơ! Mọi người nhìn Chiếc nhẫn không gian với ánh mắt thèm thuồng nhưng Khắc Lôi Nhã không hề để ý đến.
“Ặc, không gian không lớn, chỉ mấy thước vuông mà thôi. Nhưng đồ vật bên trong” Khắc Lôi Nhã không để ý đến lời kháng nghị của Ngõa Nhĩ Đa mà chỉ nhìn bên trong Chiếc nhẫn không gian. Tuy chỉ có không gian nhỏ nhưng cũng là bảo vật trân quý.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Khắc Lôi Nhã lấy ra những thứ quý hiếm. Một cái ma hạch của ma thú cấp chín, năm cái ma hạch của ma thú cấp tám, mười mấy cái ma hạch của ma thú cấp bảy. Còn có mấy cái quyển trục ma pháp, mấy lọ thuốc nước, một ít khoáng thạch quý hiếm và dược thảo.
“Phát tài rồi…” Ngõa Nhĩ Đa mở to mắt nhìn những thứ Khắc Lôi Nhã lấy ra, cười ha ha. Hắn cầm thuốc nước lên nhìn rồi mở ra ngửi rất khoa trương “Thuốc nước thay đổi giới tính! Ôi trời ơi!! Mấy người này có lai lịch như thế nào mà có vật quý thế này. A, còn có cái này nữa! Trời ạ, cái này có thể biến thành…A ha ha…” Ngõa Nhĩ Đa cười bỉ ổi, không nói tiếp.
“Biến thành cái gì?” Khắc Lôi Nhã nhận lấy thuốc nước xem xét nhưng không nhìn được điểm khác biệt.
“Giúp ngươi thay đổi hoàn toàn khác bây giờ. Biến thành một mỹ nữ tuyệt thế, ngực lớn, eo nhỏ, mông lớn. Dáng người của ngươi bây giờ…” Ngõa Nhĩ Đa chưa dứt lời thì nhận ngay một đấm, lăn trên đất kêu thảm.
Khắc Lôi Nhã thu hồi nắm đấm, nghi ngờ mà nhìn bình thuốc trong tay. Thật không nghĩ sẽ có thứ đồ thần kỳ như thế này.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn thon dài vươn tới, Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt màu tím của Lãnh Lăng Vân. Nàng thả bình thuốc vào tay Lãnh Lăng Vân.
“Đúng là thuốc nước làm đẹp!” Lãnh Lăng Vân quan sát rồi nói rất chắc chắn “Ta đã từng gặp. Một nữ nhân dù có xấu xí như thế nào đi nữa cũng sẽ trở thành mỹ nhân khi uống thuốc này. Nhưng vẫn có nét của người đó. Chẳng hạn như một nữ nhân xấu xí uống vào thì chỉ có thể biến thành mỹ nữ bình thường. Nhưng nếu người đó vốn đã là mỹ nữ thì sẽ biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng thời gian biến thân bị hạn chế. Uống một ít thì có thể giữ được năm sáu canh giờ. Uống càng nhiều thì giữ được càng lâu.”
Ngõa Nhĩ Đa nhìn tên tiểu bạch kiểm đó bằng ánh mắt căm tức, không hiểu tại sao hắn lại có tin tức của đủ hạng người như vậy. Những thứ dùng để ngụy trang này không phải là sự sỉ nhục lớn nhất đối với thần điện sao? Vậy mà hắn nói đã từng thấy?
“Đây là thuốc nước biến hình. Uống một ngụm nhỏ thì có thể thay đổi giới tính trong năm sáu canh giờ. Càng uống nhiều thì thời gian càng lâu.” Lãnh Lăng Vân tiếp tục quan sát những bình thuốc nước khác, cảm thán “Những thứ này quả thật vô cùng quý giá. Không biết thân phận của mấy người này là gì mà lại có Chiếc nhẫn không gian và những vật quý như thế này.”
Khắc Lôi Nhã cất thuốc nước lại, mặt không đổi sắc mà nói: “Bây giờ là của ta.”
Mọi người đều khinh bỉ nàng nhưng cũng suy nghĩ về những lời của Lãnh Lăng Vân. Rốt cuộc thân phận của những người này là gì?
“Ta biết bọn họ là ai rồi.” Giọng nói thật thấp của Lý Minh Ngữ truyền đến. Hắn đang cầm trong tay một cái huy chương nhỏ. Huy chương này có màu trắng, hoa văn bên trên rất đơn giản, chỉ có một tia chớp. Nhưng tia chớp này có màu đen, hoàn toàn đối lập với màu trắng của huy chương.
“Là Hắc Điện…” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân hơi đổi, nhíu chặt chân mày mà nói “Có thể lý giải được tại sao thực lực của năm người này lại mạnh như vậy. Hơn nữa lại có nhiều vật quý hiếm như thế.”
“Hắc điếm?” Kiều Sở Tâm nghi ngờ, nháy mắt, hỏi.
“Tia chớp màu đen – là Hắc Điện.” Sắc mặt Lý Minh Ngữ khó coi “Chúng ta đã chọc phải nhân vật lợi hại rồi.”
“Lợi hại ư? Chúng chết vô cùng khó coi mà?” Kiều Sở Tâm càng nghi ngờ hơn. Không phải những thi thể trên đất kia đã nói rất rõ ràng sao? Lợi hại ư? Đều đã chết.
“Bọn chúng chỉ là nhân vật nhỏ của Hắc Điện thôi.” Lý Minh Ngữ nắm chặt huy chương trong tay, nói lạnh lùng “Gom hết mọi thứ lại rồi hủy diệt những thi thể này đi. Không được để lại một chút dấu vết nào.” Cái gì? Mọi người kinh ngạc. Người như vậy mà chỉ là nhân vật nhỏ? Có chiến sĩ có thực lực ngang với Tẫn Diêm, Ma Pháp Sư có thể thực hiện ma pháp trong nháy mắt, cung tiễn thủ sử dụng tên ma pháp và có cả hai thiếu nữ sinh đôi có thể khống chế người bằng bóng dáng. Vậy mà chỉ là nhân vật nhỏ? Người thiếu chút nữa đánh bại bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi?!
“Làm theo lời hắn đi.” Sắc mặt Tạp Mễ Nhĩ rất nghiêm túc. Sự thâm trầm lóe lên trong đáy mắt hắn. Có thể xác định được Tạp Mễ Nhĩ cũng biết tổ chức Hắc Điện này.
Tạp Mễ Nhĩ luôn luôn mỉm cười ôn hòa lại có sắc mặt nghiêm túc như vậy nên mọi người hiểu chuyện này thật không đơn giản.
“Đông Phong Hầu, tới đây.” Tạp Mễ Nhĩ ngoắc Đông Phong Hầu đang đứng một mình suy nghĩ xem nên làm gì “Có chỗ dùng được ngươi rồi.” Đông Phong Hầu a một tiếng như hiểu ra, chạy chậm tới. Sau ót mọi người hiện lên vạch đen, xác định một lần nữa rằng thiếu niên này thật ngu ngốc hết chỗ nói.
“Vỏ trứng đang nứt ra!!” Chợt, Lý Nguyệt Văn kêu nhỏ.
Bình luận truyện