Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 12: Vợ chồng thật sự



----

Ngày hôm sau ...!!!

Diệp Ngôn cả đêm nằm suy nghĩ về ánh mắt Bảo Thiên mong đợi câu trả lời từ hắn.

Nhưng hắn chẳng nghĩ nổi câu trả lời nào cho cô, trong đầu chỉ có hiện lên khái niệm :

" Phải chiếm giữ lấy cô, cô là của hắn "

Diệp Ngôn đường đường là đàn ông trên vạn đàn ông thích người ta như thế lại không dám tỏ tình, chần chừ, thật hổ thẹn trước mắt Bảo Thiên đây mà.

Thật ra đừng vội trách Diệp Tổng của chúng ta, đã 30 tuổi rồi mới nếm được thế nào là mùi vị của tình yêu thật sự, hắn hoang mang trước bảo bối của mình là điều đương nhiên.

Hắn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Tỉ số tình trường là con số không. Trước giờ phụ nữ đối với hắn là một động vật nguy hiểm. Trừ mẹ ruột của hắn ra thì hắn không muốn bảo vệ thêm người nào khác nữa. Cho đến khi cô xuất hiện, như một thiên thần trong sáng trên trời rơi suốt trước mắt hắn.

Diệp Ngôn cũng quan sát cô không ít lần. Cô thật sự không quan tâm những vật chất mà hắn tặng cho cô. Kể cả lần đầu bước vào Diệp Gia cũng không có chút kinh ngạc gì. Hắn liền hiểu ngay, dù cô có mất trí hay không thì bản tính người phụ nữ này cũng là người xem thường danh lợi. Hắn thích điều này ở cô và dần dần yêu thương cô nhiều hơn.

Dù bạn là ai đi chăng nữa bạn cũng sẽ không làm tổn thương người mình yêu huống hồ là hắn. Từ lần đầu gặp đã muốn che chở cho cô, nhưng trớ trêu thay làm tổn thương cô nhiều lần như thế mà cô nào biết, nếu cô biết thì ra sao đây ...???

(Gây tai nạn, làm cô mất trí, bắt về làm vợ..... tội nặng tội nặng )

Không nghĩ nổi nữa, hắn quay nhìn thấy Bảo Thiên động đậy chắc tỉnh rồi liền khẽ nói nhỏ vào tai cô :

" Tiểu Bảo Bối .. Em tỉnh rồi sao...!!!!

" Tối qua em làm gì anh ...., giờ tại sao em lại trốn trong chăn.... ngốc đầu ra cho anh .... nhanh lên .... "

------

Tối qua hai người mây mưa quá bạo dạn rồi sáng tỉnh lại nhìn Bảo Thiên mệt lã người hai má cứ hồng hồng suốt người đầy vết tích tình yêu ...

Bảo Thiên dùng tay kéo chăn che mặt lại, lén đưa hai mắt ra nhìn hắn :

""Em không ra đâu .....huhu..... Tối qua em có tí rượu .... nên ... nên e..... ""

" Rồi những vết tích này... Anh xem đi là anh gây ra đấy... Xấu hổ chết được"

Hắn nghiêm nghị nói :

" Tí rượu mà đã như thế ư, vậy sao này anh nên xem chừng em rồi, không cho em đụng vào mấy thứ đó, không thì thật tội cho anh mà ..."

" Bảo Thiên....... Thật ra anh cũng có vết tích..... Em phải chịu trách nhiệm đấy"

Diệp Ngôn gầm gầm giọng một cái, thừa lúc Tiểu Bảo Bối không để ý kéo chăn của cô ra để lộ thân người trắng nõn, hai tay cô thì đang cố che người thẹn thùng liếc hắn một cái....

Diệp Ngôn ôm cô vào lòng hôn nhẹ trán cô nói :

" Tối qua dám làm không dám nhận sao ...""

Bảo Thiên nghe xong im phăng phắc một hồi lâu, thừa lúc Diệp Ngôn đang nhắm mắt

" Cắn " hắn một cái rồi cười tươi hạnh phúc.

" Tiểu bảo bối...!! Em biết đây là hành động gì không..?? Em chán sống rồi đây... Lại đây mau ..."

- " Trừ khi anh bắt được em .... " Cô nhanh chóng nói xong chạy vào trong phòng tắm. Nhưng với khả năng mèo ba chân của cô làm sao thoát khỏi ma chưởng của ai kia.

Một cánh tay nhanh chóng nắm lấy cô kéo lại vào lòng hắn. Hắn siết chặt cô không buông, mặc kệ ai kia cứ không ngừng động đậy :

" Nằm im nè bảo bối , cho anh ngắm nhìn gương mặt em một tí ..."

Cô nghe vậy nằm im lặng nép vào lòng ai kia. Đôi bàn tay đặt lên bộ ngực săn chắc, trong lòng cảm thấy niềm hạnh phúc dâng trào..

" Bảo bối thật xinh đẹp... "

- " Thật không...? "

- " Thật..." Hắn vừa nói vừa vuốt vuốt hai má ửng hồng của cô. Hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

Bảo Thiên nhìn Diệp Ngôn có chút ngượng ngùng không che giấu được liền nói :

" Đáng ghét... Ai dạy anh mấy lời nịnh nọt này thế..."

Diệp Ngôn toát lên vẻ nghiêm nghị nhìn cô khá trịnh trọng nói :

" Trước giờ Diệp Ngôn anh chưa để ai phải dạy, cũng chưa từng nịnh nọt ai... "

Thấy nét mặt khó ưa kiểu lạnh lùng kia nhìn cô đầy cao ngạo và tự tin một cách đáng ghét cô liền nhướng nhướng mày kéo cổ ai kia xuống trao ngay một nụ hôn thật nóng bỏng.

Ai kia đáp lại nụ hôn thì cô vội ngừng lại không tiếp tục. Cô đã trêu ai kia tức đỏ cả mặt.

( Bỏ thói kiêu ngạo nhé bạn tổng giám đốc gì ơi , kiêu ngạo bên ngoài được chứ trước mặt vợ yêu thì không còn cách nào khác, bị trêu chọc cũng không dám nữa lời lớn tiếng, chỉ ấm ức chịu đựng thôi...)

---

Hai người thức dậy ăn sáng. Nụ cười trên môi cả hai khi nhìn nhau đúng là làm cho người xung quanh thấy hạnh phúc trào dâng theo.

Quản Gia Lâm không ngừng thầm cảm thán : " Ôi..!! Cậu chủ và phu nhân đúng là một cặp trời sinh mà .... Nhìn họ yêu thương nhau thật nhiều..."

Cả hai còn cùng nhau đi dạo phố như cặp tình nhân mới yêu đương.Mặc dù họ tiến triển có hơi nhanh thật, nhưng xét cho cùng là họ thật sự mới yêu đương thôi mà.

Cứ thấy cặp vợ chồng này nhìn nhau đắm đuối tình cảm, người trong Diệp Gia hay người ngoài khác cũng phải không ngừng trầm trồ khen ngợi , có kẻ ganh tị chết đi được....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện