Tại Sao Rơi Trúng Anh?
Chương 64: Bức Họa Tình Yêu
Một lát sau trên màn hình hiện lên gương mặt của một cô gái vô cùng đáng yêu xinh đẹp, ngoại hình bốc lửa, trên cổ có đeo viên Lục Bảo Ngọc lấp lánh như ánh sao trên trời... Cô nhìn về hướng màn hình nói rõ :
" Tôi mới chính là Hà Tịnh Kỳ ..."
Cổ Mạnh Y nhìn thấy cô nét mặt hắn ngẩn ngơ đi một vài giây, trong đáy mắt không biết hiện lên điều gì cảm giác nhiều suy nghĩ vô cùng hỗn loạn..
Tại sao, cô vợ này vốn là của hắn, tại sao giờ lại thuộc về tên khốn Diệp Ngôn, cô gái này đã từng cứu mạng hắn, hắn nhớ không lầm từ lúc đó hắn đã rất thích cô. Họ trãi qua cùng nhau những kỹ niệm tuổi thơ êm đềm và vui vẻ...
Hắn từng nắm chặt tay cô lúc nhỏ:
" Lớn lên em sẽ làm vợ anh nhé , anh thích cô gái như em, chỉ em mới xứng làm vợ anh..."
Bảo Thiên lúc đó cũng rất thích hắn, nhưng chỉ xem hắn như người anh trai yêu mến thôi:
" Đợi em đi học thành tài về, ông sẽ dắt em đến tìm anh nhé...Ông em đã nói thế..."
Cô được Hà Khôn bí mật đem đi đào tạo , bên ngoài mang tiếng đi du học nước ngoài nên hai người không có cơ hội gặp nhau...
Hai người họ cũng mất liên lạc từ đó, hắn đến giờ cũng ra sức tìm cô, nhưng điều tra hết tất cả các trường đại học danh tiếng đều không có, cô như mất tích khỏi thế gian này vậy ...
Hắn đợi cô biết bao năm mới đến khi cô quay về... Hắn không nhớ rõ gương mặt cô, không có tư liệu về cô, nhưng rất mong chờ một ngày sẽ được gặp lại, sẽ được mãi bên cạnh cô...
Vậy mà trời bạc đãi hắn, cô nay lại yêu và theo tên Diệp Ngôn...
------
Diệp Ngôn thấy ánh mắt hai người họ trao nhau hiện đầy kỹ niệm vui buồn trong đó, kèm ánh mắt yêu mến đầy đáng ghét của Cỗ Mạnh Y dành cho vợ mình , Diệp Ngôn lên cơn ghen lớn tiếng thể hiện Bảo Thiên là của hắn rồi, cấm ai có ý hay vô ý muốn cướp :
" Vợ yêu ... khi nào em mới chịu sinh con ..."
Diệp Ngôn lên tiếng cắt ngang mọi suy nghĩ hay kỹ niệm gì gì đó của họ, làm mọi người đều hướng mắt về hắn đầy kinh ngạc....
Một tảng băng trôi đang phát hoả ư.... Đúng chuyện hiếm thấy.....^^
Bảo Thiên đỏ cả mặt lên trên màng hình đang chiếu thẳng mặt cô.
Trong giây phút sinh tử này chồng cô còn nói đùa được ư, thật không hiểu nổi, bị nhốt trong đó hắn ta chạm trúng sợi dây đen hay đỏ nào rồi ....
Vừa nhìn màng hình tay cô vẫn đang nhấn liên tục để phá giải hệ thống cài đặt khống chế quả bom, cùng lúc chờ mọi người đem vũ khí đến phá cửa ngồi nhà đó giải cứu bọn họ....
" Anh thích trai hay gái, sinh bao nhiêu đứa ..."
- " Tùy vào khả năng của em..."
Diệp Ngôn mĩm cười ngọt ngào, nụ cười này chỉ dành cho mỗi Bảo Thiên mới có thể nhìn thấy mà thôi ... trên đời này không cô gái thứ 2 nào được thưởng thức nụ cười mê người đấy từ hắn...
-----
Mọi người xung quanh quên mất đi họ đang sắp đối diện cái chết, chỉ có thấy một màu hồng mang mùi vị ngọt ngào đang lan toả mọi trái tim mà thôi.....
" Được rồi... Hai người có thôi đi không ... chết tới nơi còn chàng chàng thiếp thiếp... Cô có bản lĩnh thì gỡ đi, chỉ còn vài phút nữa chồng cô sẽ xuống Diêm Vương cùng tôi, xuống đó mà sinh con với cô ... haha.."
Cổ Mạnh Y điên cuồng cười lớn nhưng trong ánh mắt của anh hình có chứa đựng sự đau khổ không hề nhẹ.. nước mắt có đọng lại trong khóe mắt...
----
" Tôi xin lỗi Mạnh Y, không phải vô tình hay cố ý, tôi đã làm anh tổn thương ..."
Bảo Thiên tay vẫn đang cố gỡ hết tính hiệu kết nối gây nỗ, miệng nói với Mạnh Y những lời thật lòng cô muốn nói...
Diệp Ngôn tiếp tục cau mày khó coi khi bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm bọn họ trao nhau,,
Hắn ta hừ một tiếng liếc Bảo Thiên, làm cô giật mình nỡ nụ cười ngượng ngạo với hắn..
Hắn lập tức nhấn tắt kết nối với Bảo Thiên mặc kệ thuốc nổ bom mìn gì ở đây...
Vũ Ca từ phía xa hét to :
" Tên khốn kia, giờ này anh còn tâm trạng ghen tuông được nữa sao, mạng sống quan trọng, anh muốn ghen thì khi nào về được nhà đấy mà ghen...."
- " Mặc kệ tôi, ai cho chú lên tiếng..." Diệp Ngôn không nhìn Vũ Ca, mà nhìn chầm chầm vào Cổ Mạnh Y
" Anh thích cô ấy ..."
- " Đúng ... anh làm gì được tôi..."
Cổ Mạnh Y đứng dậy phủi đồ rồi cất giọng ngạo mạn thách thức Diệp Tổng...
Diệp Ngôn bóp chặt tay tạo thành nắm đấm cất giọng lạnh lùng :
" Làm gì anh ư... Thế này đây...."
rồi đấm thật mạnh làm Mạnh Y văng đi một đoạn xa, Diệp Ngôn lên cơn ghen bay tới đánh tiếp tục... Hai người đàn ông bất chấp chết sống đánh nhau vang vội .....
----
Bên ngoài tiếng xe thắn lại gấp, không phải một chiếc mà rất nhiều chiếc....
Tiếng phá cửa vang lên khắp cả căn phòng kíp mít...
Ánh sáng hé lên từ từ ai cũng nheo mắt lại nhìn về hướng ánh sáng...
Diệp Ngôn bỏ Cổ Mạnh Y ra đứng dậy nét mặt vô cùng nghiêm nghị nhìn ra ngoài....
Một cô gái xinh đẹp đang chạy thẳng vào ôm chầm lấy một người đàn ông đang đứng với khí chất lạnh lùng cao ngạo kia, cô nở nụ cười hạnh phúc...
Một nụ hôn mang sự mãnh liệt, giải toả mùi vị tăm tối chết chóc, mang anh sáng chiếu rọi muôn góc khuất...
Nhịp đập hai trái tim hòa vào nhau...
Ai đó cũng ôm lấy vợ mình, cơn ghen tuông hòng học tan đi rất nhanh....
" Ôi đẹp quá... lãng mạn quá ..." Tiểu Vy ngồi đằng xa nhìn không thể ngưng tán thưởng cảnh vị tuyệt vời trước mắt ....
" Tiểu Vy...." cô vừa quay qua đôi môi ai đó đã chạm nhẹ môi cô :
" Như vậy có được chưa ..."
Cô nước mắt tràn ra ngay sau đó không nói nên lời , ôm chầm lấy ai kia...
------
Một bức tranh nhiều màu sắc đang hiện lên trước mắt .....
" Tôi mới chính là Hà Tịnh Kỳ ..."
Cổ Mạnh Y nhìn thấy cô nét mặt hắn ngẩn ngơ đi một vài giây, trong đáy mắt không biết hiện lên điều gì cảm giác nhiều suy nghĩ vô cùng hỗn loạn..
Tại sao, cô vợ này vốn là của hắn, tại sao giờ lại thuộc về tên khốn Diệp Ngôn, cô gái này đã từng cứu mạng hắn, hắn nhớ không lầm từ lúc đó hắn đã rất thích cô. Họ trãi qua cùng nhau những kỹ niệm tuổi thơ êm đềm và vui vẻ...
Hắn từng nắm chặt tay cô lúc nhỏ:
" Lớn lên em sẽ làm vợ anh nhé , anh thích cô gái như em, chỉ em mới xứng làm vợ anh..."
Bảo Thiên lúc đó cũng rất thích hắn, nhưng chỉ xem hắn như người anh trai yêu mến thôi:
" Đợi em đi học thành tài về, ông sẽ dắt em đến tìm anh nhé...Ông em đã nói thế..."
Cô được Hà Khôn bí mật đem đi đào tạo , bên ngoài mang tiếng đi du học nước ngoài nên hai người không có cơ hội gặp nhau...
Hai người họ cũng mất liên lạc từ đó, hắn đến giờ cũng ra sức tìm cô, nhưng điều tra hết tất cả các trường đại học danh tiếng đều không có, cô như mất tích khỏi thế gian này vậy ...
Hắn đợi cô biết bao năm mới đến khi cô quay về... Hắn không nhớ rõ gương mặt cô, không có tư liệu về cô, nhưng rất mong chờ một ngày sẽ được gặp lại, sẽ được mãi bên cạnh cô...
Vậy mà trời bạc đãi hắn, cô nay lại yêu và theo tên Diệp Ngôn...
------
Diệp Ngôn thấy ánh mắt hai người họ trao nhau hiện đầy kỹ niệm vui buồn trong đó, kèm ánh mắt yêu mến đầy đáng ghét của Cỗ Mạnh Y dành cho vợ mình , Diệp Ngôn lên cơn ghen lớn tiếng thể hiện Bảo Thiên là của hắn rồi, cấm ai có ý hay vô ý muốn cướp :
" Vợ yêu ... khi nào em mới chịu sinh con ..."
Diệp Ngôn lên tiếng cắt ngang mọi suy nghĩ hay kỹ niệm gì gì đó của họ, làm mọi người đều hướng mắt về hắn đầy kinh ngạc....
Một tảng băng trôi đang phát hoả ư.... Đúng chuyện hiếm thấy.....^^
Bảo Thiên đỏ cả mặt lên trên màng hình đang chiếu thẳng mặt cô.
Trong giây phút sinh tử này chồng cô còn nói đùa được ư, thật không hiểu nổi, bị nhốt trong đó hắn ta chạm trúng sợi dây đen hay đỏ nào rồi ....
Vừa nhìn màng hình tay cô vẫn đang nhấn liên tục để phá giải hệ thống cài đặt khống chế quả bom, cùng lúc chờ mọi người đem vũ khí đến phá cửa ngồi nhà đó giải cứu bọn họ....
" Anh thích trai hay gái, sinh bao nhiêu đứa ..."
- " Tùy vào khả năng của em..."
Diệp Ngôn mĩm cười ngọt ngào, nụ cười này chỉ dành cho mỗi Bảo Thiên mới có thể nhìn thấy mà thôi ... trên đời này không cô gái thứ 2 nào được thưởng thức nụ cười mê người đấy từ hắn...
-----
Mọi người xung quanh quên mất đi họ đang sắp đối diện cái chết, chỉ có thấy một màu hồng mang mùi vị ngọt ngào đang lan toả mọi trái tim mà thôi.....
" Được rồi... Hai người có thôi đi không ... chết tới nơi còn chàng chàng thiếp thiếp... Cô có bản lĩnh thì gỡ đi, chỉ còn vài phút nữa chồng cô sẽ xuống Diêm Vương cùng tôi, xuống đó mà sinh con với cô ... haha.."
Cổ Mạnh Y điên cuồng cười lớn nhưng trong ánh mắt của anh hình có chứa đựng sự đau khổ không hề nhẹ.. nước mắt có đọng lại trong khóe mắt...
----
" Tôi xin lỗi Mạnh Y, không phải vô tình hay cố ý, tôi đã làm anh tổn thương ..."
Bảo Thiên tay vẫn đang cố gỡ hết tính hiệu kết nối gây nỗ, miệng nói với Mạnh Y những lời thật lòng cô muốn nói...
Diệp Ngôn tiếp tục cau mày khó coi khi bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm bọn họ trao nhau,,
Hắn ta hừ một tiếng liếc Bảo Thiên, làm cô giật mình nỡ nụ cười ngượng ngạo với hắn..
Hắn lập tức nhấn tắt kết nối với Bảo Thiên mặc kệ thuốc nổ bom mìn gì ở đây...
Vũ Ca từ phía xa hét to :
" Tên khốn kia, giờ này anh còn tâm trạng ghen tuông được nữa sao, mạng sống quan trọng, anh muốn ghen thì khi nào về được nhà đấy mà ghen...."
- " Mặc kệ tôi, ai cho chú lên tiếng..." Diệp Ngôn không nhìn Vũ Ca, mà nhìn chầm chầm vào Cổ Mạnh Y
" Anh thích cô ấy ..."
- " Đúng ... anh làm gì được tôi..."
Cổ Mạnh Y đứng dậy phủi đồ rồi cất giọng ngạo mạn thách thức Diệp Tổng...
Diệp Ngôn bóp chặt tay tạo thành nắm đấm cất giọng lạnh lùng :
" Làm gì anh ư... Thế này đây...."
rồi đấm thật mạnh làm Mạnh Y văng đi một đoạn xa, Diệp Ngôn lên cơn ghen bay tới đánh tiếp tục... Hai người đàn ông bất chấp chết sống đánh nhau vang vội .....
----
Bên ngoài tiếng xe thắn lại gấp, không phải một chiếc mà rất nhiều chiếc....
Tiếng phá cửa vang lên khắp cả căn phòng kíp mít...
Ánh sáng hé lên từ từ ai cũng nheo mắt lại nhìn về hướng ánh sáng...
Diệp Ngôn bỏ Cổ Mạnh Y ra đứng dậy nét mặt vô cùng nghiêm nghị nhìn ra ngoài....
Một cô gái xinh đẹp đang chạy thẳng vào ôm chầm lấy một người đàn ông đang đứng với khí chất lạnh lùng cao ngạo kia, cô nở nụ cười hạnh phúc...
Một nụ hôn mang sự mãnh liệt, giải toả mùi vị tăm tối chết chóc, mang anh sáng chiếu rọi muôn góc khuất...
Nhịp đập hai trái tim hòa vào nhau...
Ai đó cũng ôm lấy vợ mình, cơn ghen tuông hòng học tan đi rất nhanh....
" Ôi đẹp quá... lãng mạn quá ..." Tiểu Vy ngồi đằng xa nhìn không thể ngưng tán thưởng cảnh vị tuyệt vời trước mắt ....
" Tiểu Vy...." cô vừa quay qua đôi môi ai đó đã chạm nhẹ môi cô :
" Như vậy có được chưa ..."
Cô nước mắt tràn ra ngay sau đó không nói nên lời , ôm chầm lấy ai kia...
------
Một bức tranh nhiều màu sắc đang hiện lên trước mắt .....
Bình luận truyện