Tái Sinh Chi Từ
Chương 116
Quần đảo Palau nằm ở phía tây Thái Bình Dương, cách 700 dặm về phía nam của đảo Guam, thuộc quần đảo Caroline, là một trong cửa ngõ Thái Bình Dương vào Đông Nam Á.
Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, trong vòng một ngày liền trở thành tiêu điểm của thế giới, không phải bởi vì cái khác, đó là vì cứu được 9 vị tai nạn máy bay ở chỗ này!
Quả thực làm cho thế giới khiếp sợ!
Sau ngày thứ hai mươi mốt máy bay gặp chuyện, một tàu khảo sát phát hiện trên một hòn đảo xuất hiện các cột khói, vì vậy liền đi vào kiểm tra, cứu được những người này.
Chiếc thuyền khảo sát chính là xuất phát từ nhân đạo tham gia cứu hộ, bọn họ thiếu tiếp viện nên rời khỏi nơi cứu hộ trở về địa điểm xuất phát, đúng lúc đi ngang qua nơi đây.
Sau khi cứu được người, thuyền khảo sát lập tức liên hệ với đội cứu hộ, lúc này trung tâm cứu hộ lập tức phái máy bay cứu viện. Đem 9 người tiếp nhận sau đó đi tới quốc gia gần nhất, tiến hành kiểm tra chi tiết quần đảo Palau.
Chuyên gia và nhân viên chính phủ thành lập nhóm nhỏ đi Palau làm nhiệm vụ, đặc biệt phụ trách chuyện của 9 người này.
Mặc dù tổ chuyên gia báo cáo máy bay có thể là hạ cánh khẩn cấp ngoài khơi, cho dù là ai cũng không nghĩ tới cư nhiên đến ngày thứ hai mươi mốt lại phát hiện còn người sống sót, cái này hoàn toàn chính là kỳ tích.
Trong khoảng thời gian ngắn gió nổi mây phun, truyền thông toàn thế giới nghe tin liền lập tức hành động, hướng về Palau chạy tới. Chỉ bất quá bởi vì 9 cá nhân này còn đang trong thời kì quan sát kiểm tra tỉ mỉ, phía bệnh viện cự tuyệt bất luận người nào đến phỏng vấn và thăm viếng.
Chỉ trừ bạn bè và thân nhân.
Trên đường đi Hương Cảng, từ Bắc Kinh bay đi Palau đã là ngày thứ hai, Từ Cửu Chiếu cả một đêm không có ngủ.
Không nghĩ tới tin tức tốt đột nhiên đến, cho tới bây giờ cậu vẫn còn cảm giác như đi trên mây, mơ hồ không chân thật. Cậu chỉ mong đây không phải là mơ, nếu như là mơ thì ngàn vạn lần đừng cho cậu tỉnh lại.
Vội vã chạy tới bệnh viện, Lưu Duệ tiến lên giao thiệp, rất nhanh hai người được dẫn đến khu phòng bệnh. Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu tìm kiếm hai bên, hy vọng có thể thấy được gương mặt của người cậu vô cùng thương nhớ.
Y tá trưởng mở cửa một căn phòng, Lưu Duệ nhường cho cậu, Từ Cửu Chiếu chần chờ một chút rồi dẫn đầu đi vào. Đi vào trong phòng bệnh, Từ Cửu Chiếu không tự chủ được ngừng thở, Tương Hãn đang nằm ở trên cái gối trắng như tuyết ngủ.
Hắn đen, cũng gầy đi, tóc cũng dài hơn một ít.
Khoảng thời gian hai người ở phi trường chia tay không được ba tháng, nhưng Từ Cửu Chiếu lại cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng xoa tóc Tương Hãn, xúc cảm rất nhỏ làm Tương Hãn từ trong mộng tỉnh lại.
Nhìn lông mi của hắn chuyển động, trong chốc lát sẽ mở ra, Từ Cửu Chiếu chợt cúi người xuống, đem cánh tay quàng qua cổ hắn, hai tay ôm hắn vào trong ngực.
Tương Hãn vừa mở mắt, đã bị một người ôm lấy. Ngửi thấy mùi hương ngàn tư vạn tưởng, nằm mơ hắn đều có thể mơ tới, cánh tay hắn nâng lên ôm lấy vai Từ Cửu Chiếu, mở miệng nói: “Cửu Chiếu, anh rất nhớ em….”
Giọng mũi mềm nhũn lại mang theo nũng nịu, khiến vành mắt Từ Cửu Chiếu nóng lên liền rơi lệ.
Từng giọt chất lỏng rơi từ cổ xuống, lúc đầu nóng hổi, sau đó nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tương Hãn thoáng cái luống cuống, hắn chưa từng thấy Từ Cửu Chiếu khóc bao giờ.
Hắn muốn đẩy Từ Cửu Chiếu ra nhìn mặt cậu một chút, thế nhưng Từ Cửu Chiếu gắt gao ôm hắn. Tương Hãn không dám dùng sức, chỉ có thể hỏi: “Tại sao lại khóc? Đừng khóc, Cửu Chiếu. Không phải anh vẫn tốt sao?”
Tầm mắt của hắn lướt qua vai Từ Cửu Chiếu, nhìn về phía Lưu Duệ đang đứng ở cửa.
Lưu Duệ mở rộng hai tay: “Hoan nghênh trở lại nhân gian, bạn thân.”
Tương Hãn hướng hắn gật đầu, ra dấu khẩu hình: Chờ một hồi rồi hãy nói, cậu đi ra ngoài trước đi.
Lưu Duệ trợn trắng mắt, nói thầm một tiếng: “Trọng sắc khinh bạn.” sau đó liền nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại, đồng thời tỉ mỉ giữ cửa không cho ai đến quấy rầy hai người.
Tương Hãn chống giường ngồi dậy, Từ Cửu Chiếu vẫn chôn ở đầu vai hắn, chỉ bất quá khí lực trên cánh tay cũng không còn lớn nữa.
Tương Hãn ôm cậu, môi cọ cọ lỗ tai Từ Cửu Chiếu, thấp giọng nói: “Em không muốn hôn anh sao? Anh rất muốn hôn em đấy. Đừng cho anh xem mỗi cái ót, anh muốn nhìn mặt em.”
Từ Cửu Chiếu dừng một chút, cúi đầu dùng cánh tay xoa mặt, cậu ngẩng đầu, nhìn mặt của Tương Hãn.
Mắt của cậu còn chút hồng, trên mặt khôi phục lại bình tĩnh, giống như mới vừa rồi căn bản là không có khóc. Tương Hãn đau lòng lấy tay chạm gò má của cậu: “Sao em lại gầy nhiều như vậy?”
Vốn là lần thứ hai bắt đầu lớn lên, vóc người Từ Cửu Chiếu cũng không có thịt, sau khi cùng một chỗ với Tương Hãn, mỗi ngày hắn đều gia tăng dinh dưỡng cho cậu, mới có thêm chút thịt. Mà bây giờ thịt Tương Hãn nuôi ra đều biến mất.
“Anh không có tin tức, em làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được.” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói.
Cái này khiến Tương Hãn áy náy không thôi: “Khiến em lo lắng rồi, đều do anh không tốt.”
Từ Cửu Chiếu: “Sao có thể trách anh được, anh cũng không muốn mà.”
Tương Hãn chột dạ nở nụ cười, Từ Cửu Chiếu nhìn toàn thân hắn cao thấp một lần, hình như không có chỗ nào bị thương cả.
“Có bị thương không? Có sinh bệnh không? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Từ Cửu Chiếu nhất nhất hỏi.
Tương Hãn lần lượt trả lời: “Anh không có bị thương, cũng không có sinh bệnh, cũng không có khó chịu. Nhưng vì ở trên hải đảo ngây người một đoạn thời gian, chắc là dinh dưỡng không đầy đủ nên thân thể suy yếu thôi.”
Có thể nói trong 9 người thì hắn là người có thân thể tốt nhất, bây giờ nằm viện cũng là vì làm kiểm tra thân thể toàn diện, xác nhận hắn không có bị nhiễm bệnh độc hoặc là mang theo mầm bệnh gì. Bởi vì kiểm tra toàn diện và phân tích máu phải mất mấy ngày, cho nên hắn mới nằm viện, bằng không Tương Hãn cho rằng hắn căn bản cũng không cần đợi ở trong bệnh viện.
“Chờ trở về sẽ bồi bổ lại cho anh.” Từ Cửu Chiếu yêu thương nhìn gò má gầy gò của hắn, vốn là đầy đặn mà bây giờ đều có góc cạnh rõ ràng.
“Ừ.” Tương Hãn hết sức chuyên chú nhìn Từ Cửu Chiếu, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, hai người ôm nhau, hô hấp đan vào một chỗ. Ánh mắt Tương Hãn nhiệt liệt nhìn Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu đối với ánh mắt này không xa lạ gì, thế nhưng lúc này trong lòng cậu lại đặc biệt kích động mừng rỡ, một loại cảm giác hạnh phúc vui sướng cứ quanh quẩn ở trong lòng.
Cậu không tự chủ rũ mắt xuống, mặt nóng lên, cậu mỉm cười một cái, để Tương Hãn lại gần hôn môi cậu. Từ Cửu Chiếu hơi nghiêng đầu, hé môi ra, lưỡi mềm mại của hai người liền quấn quít cùng một chỗ.
Từ Cửu Chiếu từ từ nhắm hai mắt, để đầu lưỡi Tương Hãn ở trong cổ họng càn quét, nơi hắn liếm mút qua lưu lại cảm xúc sâu đậm. Lúc kết thúc nụ hôn sâu, khi bốn cánh môi rời ra liền phát ra âm thanh.
“Còn có thể cùng một chỗ với em thật sự là quá tốt.” Tương Hãn hạnh phúc nói ra.
“Ừm.” Từ Cửu Chiếu đem cằm đặt ở trên vai hắn.
“Cốc cốc.” Sau tiếng gõ cửa, Lưu Duệ đi đến, Từ Cửu Chiếu ngồi dậy, tránh cánh tay Tương Hãn.
“Cậu sao rồi? Lúc nào thì có thể xuất viện về nước?” Lưu Duệ đi tới đứng ở bên giường nhìn Tương Hãn.
“Không biết nữa, chắc cũng phải một hai ngày, có kết quả kiểm tra mới có thể xuất viện.” Tương Hãn lui về phía sau tựa trên đầu giường.
Lưu Duệ nói: “Tớ nói cậu xui xẻo cũng rất là xui xẻo, may mắn cũng rất là may mắn. Tỷ lệ gặp tai nạn máy bay ít như vậy mà cậu cũng gặp được, tớ còn nghĩ rằng cậu không thể về được nữa chứ!”
Tương Hãn thở dài: “Lần này cũng là do tớ mạng lớn, nếu không phải do cơ trưởng có kinh nghiệm phong phú, cuối cùng hạ cánh được trên mặt biển, thì lần này tớ chết chắc rồi.”
Lưu Duệ nghe đến đó, nhịn không được cả giận nói: “Tớ nói cậu lần sau có gấp đi nữa cũng không thể dưới thời tiết xấu như vậy mà đi máy bay! Người khác đều trả vé, cậu thì xách dép đi, còn mua vé bổ sung nữa chứ!”
Từ Cửu Chiếu lần đầu tiên nghe được chuyện này, đầu cậu vèo một cái quay lại nhìn chằm chằm Tương Hãn.
Tương Hãn mang biểu tình “Mẹ nó, bại lộ rồi”, hắn nịnh hót nhìn Từ Cửu Chiếu, cẩn thận nói: “Còn không phải là do anh nóng ruột sao, Ngô Diểu vội vàng muốn đem tân tác của em đi Châu Âu, anh sợ chậm trễ. Anh cũng không nghĩ tới máy bay sẽ xảy ra chuyện.”
Từ Cửu Chiếu mặt không thay đổi nhìn hắn.
Tương Hãn một bộ dạng nàng dâu nhỏ gục đầu xuống: “Anh sai rồi mà.”
Từ Cửu Chiếu thở dài một hơi, ôm bờ vai của hắn, trán chạm vào nhau nói: “Em thà anh trở về chậm vài ngày, cũng không muốn anh gặp chuyện không may.”
Tương Hãn ngoan ngoãn nói: “Anh đã biết, sau này chỉ cần là khí trời không tốt, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng lên đường nữa.”
Hầu kết Từ Cửu Chiếu động một cái, thanh âm bất ổn nói: “Anh nhất định nhớ kỹ đó. Anh cũng không biết lần này hù chết em rồi.”
Lưu Duệ cũng nói: “Đúng vậy, lần này cậu dọa sợ mọi người đó.” Sau đó hắn dường nhớ tới cái gì: “Đường Tiểu Ất đâu? Còn có ngày hôm qua tài khoản của cậu chuyển một khoản lớn là sao?”
Tương Hãn ngẩng đầu nói: “Tớ để Đường Tiểu Ất đi làm chút chuyện rồi.”
Lưu Duệ không hiểu nói: “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Ngày hôm qua Đường Tiểu Ất vừa tới Palau đi?
Tương Hãn vừa nói đến chuyện này lập tức mặt mày hớn hở, đem công lao vĩ đại trên đảo nói qua một lần. Kể xong, hắn còn nói: “Lúc chúng tớ được cứu lên thuyền, mỗi người bọn họ còn mang theo chút đồ gốm do tớ đốt làm vật kỷ niệm.”
Từ Cửu Chiếu nhìn hắn, rất hứng thú nói: “Vậy anh không mang gì về sao?”
Tương Hãn nói: “Anh không có mang, em đừng gấp.” Hắn đem tay đặt trên vai Từ Cửu Chiếu nói: “Anh mua lại tiểu đảo đó rồi.”
“Cái gì?!” Lưu Duệ thất kinh, “Cậu mua lại hòn đảo đó?!”
Từ Cửu Chiếu cũng rất kinh ngạc: “Anh mua hải đảo kia làm gì?”
Tương Hãn đắc ý nói: “Anh phát hiện trên đó có mỏ đất sét vô cùng thích hợp để nung gốm cao cấp, là một loại đất sét so với vật liệu hiện nay thì tốt hơn. Hơn nữa tính thấu quang của nó cũng tốt vô cùng, anh không biết tính thấu quang của Ma Thương thổ ra làm sao, thế nhưng hẳn là không kém lắm.”
Từ Cửu Chiếu kinh hỉ: “Nếu quả thật là như thế, vậy coi như là một loại vật liệu độc quyền rồi. Ma Thương thổ trước đây bị hoàng thất và chính phủ lũng đoạn, dân gian căn bản không thấy được loại đất sét trắng này, đương nhiên sẽ rất quý giá.”
Lưu Duệ cũng kinh hãi, độc quyền là cái khái niệm gì, hoàn toàn chính là buôn bán độc nhất vô nhị, là một món lãi kếch sù.
Lưu Duệ tự đáy lòng nói: “Thật không hổ là cậu, đi tới chỗ nào cũng không quên đầu cơ!”
Tương Hãn cười hắc hắc, ôm Từ Cửu Chiếu miêu tả tương lai tốt đẹp: “Tương lai đồ sứ cao cấp do chúng ta chế tạo không chỉ là chiếm lĩnh thị trường trong và ngoài nước, thậm chí còn muốn cho các chính phủ quốc gia đều đến đặt sản phẩm của chúng ta.”
Từ Cửu Chiếu dùng ánh mắt tràn ngập tin cậy nhìn hắn: “Anh nhất định có thể làm được!”
Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, trong vòng một ngày liền trở thành tiêu điểm của thế giới, không phải bởi vì cái khác, đó là vì cứu được 9 vị tai nạn máy bay ở chỗ này!
Quả thực làm cho thế giới khiếp sợ!
Sau ngày thứ hai mươi mốt máy bay gặp chuyện, một tàu khảo sát phát hiện trên một hòn đảo xuất hiện các cột khói, vì vậy liền đi vào kiểm tra, cứu được những người này.
Chiếc thuyền khảo sát chính là xuất phát từ nhân đạo tham gia cứu hộ, bọn họ thiếu tiếp viện nên rời khỏi nơi cứu hộ trở về địa điểm xuất phát, đúng lúc đi ngang qua nơi đây.
Sau khi cứu được người, thuyền khảo sát lập tức liên hệ với đội cứu hộ, lúc này trung tâm cứu hộ lập tức phái máy bay cứu viện. Đem 9 người tiếp nhận sau đó đi tới quốc gia gần nhất, tiến hành kiểm tra chi tiết quần đảo Palau.
Chuyên gia và nhân viên chính phủ thành lập nhóm nhỏ đi Palau làm nhiệm vụ, đặc biệt phụ trách chuyện của 9 người này.
Mặc dù tổ chuyên gia báo cáo máy bay có thể là hạ cánh khẩn cấp ngoài khơi, cho dù là ai cũng không nghĩ tới cư nhiên đến ngày thứ hai mươi mốt lại phát hiện còn người sống sót, cái này hoàn toàn chính là kỳ tích.
Trong khoảng thời gian ngắn gió nổi mây phun, truyền thông toàn thế giới nghe tin liền lập tức hành động, hướng về Palau chạy tới. Chỉ bất quá bởi vì 9 cá nhân này còn đang trong thời kì quan sát kiểm tra tỉ mỉ, phía bệnh viện cự tuyệt bất luận người nào đến phỏng vấn và thăm viếng.
Chỉ trừ bạn bè và thân nhân.
Trên đường đi Hương Cảng, từ Bắc Kinh bay đi Palau đã là ngày thứ hai, Từ Cửu Chiếu cả một đêm không có ngủ.
Không nghĩ tới tin tức tốt đột nhiên đến, cho tới bây giờ cậu vẫn còn cảm giác như đi trên mây, mơ hồ không chân thật. Cậu chỉ mong đây không phải là mơ, nếu như là mơ thì ngàn vạn lần đừng cho cậu tỉnh lại.
Vội vã chạy tới bệnh viện, Lưu Duệ tiến lên giao thiệp, rất nhanh hai người được dẫn đến khu phòng bệnh. Ánh mắt của Từ Cửu Chiếu tìm kiếm hai bên, hy vọng có thể thấy được gương mặt của người cậu vô cùng thương nhớ.
Y tá trưởng mở cửa một căn phòng, Lưu Duệ nhường cho cậu, Từ Cửu Chiếu chần chờ một chút rồi dẫn đầu đi vào. Đi vào trong phòng bệnh, Từ Cửu Chiếu không tự chủ được ngừng thở, Tương Hãn đang nằm ở trên cái gối trắng như tuyết ngủ.
Hắn đen, cũng gầy đi, tóc cũng dài hơn một ít.
Khoảng thời gian hai người ở phi trường chia tay không được ba tháng, nhưng Từ Cửu Chiếu lại cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng xoa tóc Tương Hãn, xúc cảm rất nhỏ làm Tương Hãn từ trong mộng tỉnh lại.
Nhìn lông mi của hắn chuyển động, trong chốc lát sẽ mở ra, Từ Cửu Chiếu chợt cúi người xuống, đem cánh tay quàng qua cổ hắn, hai tay ôm hắn vào trong ngực.
Tương Hãn vừa mở mắt, đã bị một người ôm lấy. Ngửi thấy mùi hương ngàn tư vạn tưởng, nằm mơ hắn đều có thể mơ tới, cánh tay hắn nâng lên ôm lấy vai Từ Cửu Chiếu, mở miệng nói: “Cửu Chiếu, anh rất nhớ em….”
Giọng mũi mềm nhũn lại mang theo nũng nịu, khiến vành mắt Từ Cửu Chiếu nóng lên liền rơi lệ.
Từng giọt chất lỏng rơi từ cổ xuống, lúc đầu nóng hổi, sau đó nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tương Hãn thoáng cái luống cuống, hắn chưa từng thấy Từ Cửu Chiếu khóc bao giờ.
Hắn muốn đẩy Từ Cửu Chiếu ra nhìn mặt cậu một chút, thế nhưng Từ Cửu Chiếu gắt gao ôm hắn. Tương Hãn không dám dùng sức, chỉ có thể hỏi: “Tại sao lại khóc? Đừng khóc, Cửu Chiếu. Không phải anh vẫn tốt sao?”
Tầm mắt của hắn lướt qua vai Từ Cửu Chiếu, nhìn về phía Lưu Duệ đang đứng ở cửa.
Lưu Duệ mở rộng hai tay: “Hoan nghênh trở lại nhân gian, bạn thân.”
Tương Hãn hướng hắn gật đầu, ra dấu khẩu hình: Chờ một hồi rồi hãy nói, cậu đi ra ngoài trước đi.
Lưu Duệ trợn trắng mắt, nói thầm một tiếng: “Trọng sắc khinh bạn.” sau đó liền nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại, đồng thời tỉ mỉ giữ cửa không cho ai đến quấy rầy hai người.
Tương Hãn chống giường ngồi dậy, Từ Cửu Chiếu vẫn chôn ở đầu vai hắn, chỉ bất quá khí lực trên cánh tay cũng không còn lớn nữa.
Tương Hãn ôm cậu, môi cọ cọ lỗ tai Từ Cửu Chiếu, thấp giọng nói: “Em không muốn hôn anh sao? Anh rất muốn hôn em đấy. Đừng cho anh xem mỗi cái ót, anh muốn nhìn mặt em.”
Từ Cửu Chiếu dừng một chút, cúi đầu dùng cánh tay xoa mặt, cậu ngẩng đầu, nhìn mặt của Tương Hãn.
Mắt của cậu còn chút hồng, trên mặt khôi phục lại bình tĩnh, giống như mới vừa rồi căn bản là không có khóc. Tương Hãn đau lòng lấy tay chạm gò má của cậu: “Sao em lại gầy nhiều như vậy?”
Vốn là lần thứ hai bắt đầu lớn lên, vóc người Từ Cửu Chiếu cũng không có thịt, sau khi cùng một chỗ với Tương Hãn, mỗi ngày hắn đều gia tăng dinh dưỡng cho cậu, mới có thêm chút thịt. Mà bây giờ thịt Tương Hãn nuôi ra đều biến mất.
“Anh không có tin tức, em làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được.” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói.
Cái này khiến Tương Hãn áy náy không thôi: “Khiến em lo lắng rồi, đều do anh không tốt.”
Từ Cửu Chiếu: “Sao có thể trách anh được, anh cũng không muốn mà.”
Tương Hãn chột dạ nở nụ cười, Từ Cửu Chiếu nhìn toàn thân hắn cao thấp một lần, hình như không có chỗ nào bị thương cả.
“Có bị thương không? Có sinh bệnh không? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Từ Cửu Chiếu nhất nhất hỏi.
Tương Hãn lần lượt trả lời: “Anh không có bị thương, cũng không có sinh bệnh, cũng không có khó chịu. Nhưng vì ở trên hải đảo ngây người một đoạn thời gian, chắc là dinh dưỡng không đầy đủ nên thân thể suy yếu thôi.”
Có thể nói trong 9 người thì hắn là người có thân thể tốt nhất, bây giờ nằm viện cũng là vì làm kiểm tra thân thể toàn diện, xác nhận hắn không có bị nhiễm bệnh độc hoặc là mang theo mầm bệnh gì. Bởi vì kiểm tra toàn diện và phân tích máu phải mất mấy ngày, cho nên hắn mới nằm viện, bằng không Tương Hãn cho rằng hắn căn bản cũng không cần đợi ở trong bệnh viện.
“Chờ trở về sẽ bồi bổ lại cho anh.” Từ Cửu Chiếu yêu thương nhìn gò má gầy gò của hắn, vốn là đầy đặn mà bây giờ đều có góc cạnh rõ ràng.
“Ừ.” Tương Hãn hết sức chuyên chú nhìn Từ Cửu Chiếu, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, hai người ôm nhau, hô hấp đan vào một chỗ. Ánh mắt Tương Hãn nhiệt liệt nhìn Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu đối với ánh mắt này không xa lạ gì, thế nhưng lúc này trong lòng cậu lại đặc biệt kích động mừng rỡ, một loại cảm giác hạnh phúc vui sướng cứ quanh quẩn ở trong lòng.
Cậu không tự chủ rũ mắt xuống, mặt nóng lên, cậu mỉm cười một cái, để Tương Hãn lại gần hôn môi cậu. Từ Cửu Chiếu hơi nghiêng đầu, hé môi ra, lưỡi mềm mại của hai người liền quấn quít cùng một chỗ.
Từ Cửu Chiếu từ từ nhắm hai mắt, để đầu lưỡi Tương Hãn ở trong cổ họng càn quét, nơi hắn liếm mút qua lưu lại cảm xúc sâu đậm. Lúc kết thúc nụ hôn sâu, khi bốn cánh môi rời ra liền phát ra âm thanh.
“Còn có thể cùng một chỗ với em thật sự là quá tốt.” Tương Hãn hạnh phúc nói ra.
“Ừm.” Từ Cửu Chiếu đem cằm đặt ở trên vai hắn.
“Cốc cốc.” Sau tiếng gõ cửa, Lưu Duệ đi đến, Từ Cửu Chiếu ngồi dậy, tránh cánh tay Tương Hãn.
“Cậu sao rồi? Lúc nào thì có thể xuất viện về nước?” Lưu Duệ đi tới đứng ở bên giường nhìn Tương Hãn.
“Không biết nữa, chắc cũng phải một hai ngày, có kết quả kiểm tra mới có thể xuất viện.” Tương Hãn lui về phía sau tựa trên đầu giường.
Lưu Duệ nói: “Tớ nói cậu xui xẻo cũng rất là xui xẻo, may mắn cũng rất là may mắn. Tỷ lệ gặp tai nạn máy bay ít như vậy mà cậu cũng gặp được, tớ còn nghĩ rằng cậu không thể về được nữa chứ!”
Tương Hãn thở dài: “Lần này cũng là do tớ mạng lớn, nếu không phải do cơ trưởng có kinh nghiệm phong phú, cuối cùng hạ cánh được trên mặt biển, thì lần này tớ chết chắc rồi.”
Lưu Duệ nghe đến đó, nhịn không được cả giận nói: “Tớ nói cậu lần sau có gấp đi nữa cũng không thể dưới thời tiết xấu như vậy mà đi máy bay! Người khác đều trả vé, cậu thì xách dép đi, còn mua vé bổ sung nữa chứ!”
Từ Cửu Chiếu lần đầu tiên nghe được chuyện này, đầu cậu vèo một cái quay lại nhìn chằm chằm Tương Hãn.
Tương Hãn mang biểu tình “Mẹ nó, bại lộ rồi”, hắn nịnh hót nhìn Từ Cửu Chiếu, cẩn thận nói: “Còn không phải là do anh nóng ruột sao, Ngô Diểu vội vàng muốn đem tân tác của em đi Châu Âu, anh sợ chậm trễ. Anh cũng không nghĩ tới máy bay sẽ xảy ra chuyện.”
Từ Cửu Chiếu mặt không thay đổi nhìn hắn.
Tương Hãn một bộ dạng nàng dâu nhỏ gục đầu xuống: “Anh sai rồi mà.”
Từ Cửu Chiếu thở dài một hơi, ôm bờ vai của hắn, trán chạm vào nhau nói: “Em thà anh trở về chậm vài ngày, cũng không muốn anh gặp chuyện không may.”
Tương Hãn ngoan ngoãn nói: “Anh đã biết, sau này chỉ cần là khí trời không tốt, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng lên đường nữa.”
Hầu kết Từ Cửu Chiếu động một cái, thanh âm bất ổn nói: “Anh nhất định nhớ kỹ đó. Anh cũng không biết lần này hù chết em rồi.”
Lưu Duệ cũng nói: “Đúng vậy, lần này cậu dọa sợ mọi người đó.” Sau đó hắn dường nhớ tới cái gì: “Đường Tiểu Ất đâu? Còn có ngày hôm qua tài khoản của cậu chuyển một khoản lớn là sao?”
Tương Hãn ngẩng đầu nói: “Tớ để Đường Tiểu Ất đi làm chút chuyện rồi.”
Lưu Duệ không hiểu nói: “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Ngày hôm qua Đường Tiểu Ất vừa tới Palau đi?
Tương Hãn vừa nói đến chuyện này lập tức mặt mày hớn hở, đem công lao vĩ đại trên đảo nói qua một lần. Kể xong, hắn còn nói: “Lúc chúng tớ được cứu lên thuyền, mỗi người bọn họ còn mang theo chút đồ gốm do tớ đốt làm vật kỷ niệm.”
Từ Cửu Chiếu nhìn hắn, rất hứng thú nói: “Vậy anh không mang gì về sao?”
Tương Hãn nói: “Anh không có mang, em đừng gấp.” Hắn đem tay đặt trên vai Từ Cửu Chiếu nói: “Anh mua lại tiểu đảo đó rồi.”
“Cái gì?!” Lưu Duệ thất kinh, “Cậu mua lại hòn đảo đó?!”
Từ Cửu Chiếu cũng rất kinh ngạc: “Anh mua hải đảo kia làm gì?”
Tương Hãn đắc ý nói: “Anh phát hiện trên đó có mỏ đất sét vô cùng thích hợp để nung gốm cao cấp, là một loại đất sét so với vật liệu hiện nay thì tốt hơn. Hơn nữa tính thấu quang của nó cũng tốt vô cùng, anh không biết tính thấu quang của Ma Thương thổ ra làm sao, thế nhưng hẳn là không kém lắm.”
Từ Cửu Chiếu kinh hỉ: “Nếu quả thật là như thế, vậy coi như là một loại vật liệu độc quyền rồi. Ma Thương thổ trước đây bị hoàng thất và chính phủ lũng đoạn, dân gian căn bản không thấy được loại đất sét trắng này, đương nhiên sẽ rất quý giá.”
Lưu Duệ cũng kinh hãi, độc quyền là cái khái niệm gì, hoàn toàn chính là buôn bán độc nhất vô nhị, là một món lãi kếch sù.
Lưu Duệ tự đáy lòng nói: “Thật không hổ là cậu, đi tới chỗ nào cũng không quên đầu cơ!”
Tương Hãn cười hắc hắc, ôm Từ Cửu Chiếu miêu tả tương lai tốt đẹp: “Tương lai đồ sứ cao cấp do chúng ta chế tạo không chỉ là chiếm lĩnh thị trường trong và ngoài nước, thậm chí còn muốn cho các chính phủ quốc gia đều đến đặt sản phẩm của chúng ta.”
Từ Cửu Chiếu dùng ánh mắt tràn ngập tin cậy nhìn hắn: “Anh nhất định có thể làm được!”
Bình luận truyện