Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 11: Tâm tình Tuyền Cơ
Nàng nở nụ cười, vừa rồi mọi người nhục nhã nàng, trận náo nhiệt này, không biết có phần hắn hay không.
Sau lưng Hoa phi đột nhiên nói: “Thái hậu, Hoàng thượng từ bi, đều không phải là nô tì nguyện ý sinh sự đa đoan, chính là lần này cứ nhẹ nhàng như vậy mà bỏ qua cho này hai tiện tỳ này, để cho chúng nô tỳ thấy rồi noi theo, vậy gia pháp tổ tông đặt nơi nào?”
Như Ý kinh hãi, đang muốn lên tiếng, Thái hậu đã liếc mắt nhìn lại, “Lời nói của Mẫn nhi cũng không phải là không có lý. Vậy việc này nên làm thế nào cho phải?”
‘Nếu đã là do tay gây ra, thiếp nghĩ không bằng dùng hình siết tay đi, như vậy cũng không thương tổn tính mạng.’ Hoa Phi nói.
Thái Hậu cười khẽ, nhìn về phía hoàng hậu, “Hoàng thượng đã không để ý tới việc này, Di Tú, con là người đứng đầu hậu cung, con nói xem?”
Hoàng hậu tựa hồ lắp bắp kinh hãi, nhíu mi, hơi hơi thất thanh, “Việc này … ”
Hình phạt siết tay, dùng mảnh gỗ nhỏ siết lấy đầu ngón tay, người bị dùng hình tuy không mất mạng nhưng các xương ngón tay sẽ bị ép tới vỡ.
Trong đình nhất thời yên tĩnh, một vài phi tử hoảng sợ nhìn về phía Hoa phi, nàng rốt cuộc cũng không chịu buông tha Niên Tuyền Cơ.
Như Ý cắn răng, váy áo rung rung. Long Phi Ly đột nhiên nắm lấy bàn tay của Hoàng hậu, thản nhiên nói: “Tú nhi, nàng gấp cái gì? Việc này cứ theo ý của mẫu hậu mà làm đi.”
Bàn tay đang nâng khay trà run rẩy, Tuyền Cơ hướng Như Ý mỉm cười, lắc đầu, trong đôi mắt, hiện lên sự kiên định.
Thái hậu bày mưu tính kế, chẳng qua chỉ là mượn lời của Hoa phi. Trải qua hình phạt siết tay này, hai tay tất nhiên bị hủy. Bị hủy thì bị hủy thôi, sớm đã trở nên xấu xí rồi. Niên Tuyền Cơ, dù bị ép đến điên vẫn không lay động, ép buộc nữa, chính là muốn luôn mạng của nàng. Tội gì phải liên lụy đến người khác?
Giày thêu lui về phía sau, Như Ý yên lặng ngước mi nhìn.
Hoa phi khóe miệng cười nhẹ, quay qua thái giám bên cạnh nói: “Tuyên hình đi.”
Tuyền Cơ nói nhỏ: “Chén trà này nếu Hoàng Thượng không chê xin mời dùng đi, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng trong kiếp này Tuyền Cơ vì Hoàng Thượng dâng trà .”
“Trẫm còn tưởng rằng nàng không muốn.” Đôi mắt Long Phi Ly tràn ra ý cười, “Thật hiếm khi được nàng mở lời.”
Nàng ngưng mắt nhìn lại, nụ cười này khỏa sương hàm ngọc, sắc thụ khuynh thành, đáng tiếc ánh sáng trong mắt phượng kia, thủy chung như đầm sâu chẳng thể phân biệt được sáng tối. Vết thương tưởng chừng đã chai sạn trong tim đột nhiên tê rần.
Canh năm trời chưa sáng, chân trần xuống hồ nhặt hương sen, đạp tuyết tìm mai hái sương sớm, cũng chỉ một câu cam tâm, một chữ tình nguyện, dù chàng là ai, có phải hay không là bậc cửu ngũ chí tôn.
Long Phi Ly, cũng chỉ là A Ly của Tuyền Cơ.
Bên tai, giọng nói thái giám đáp lời giống như đâm như chọc, tiếng bước chân lay động, thái giám phụ trách hành hình đã đến.
Bàn tay đau xót cố nâng cao chén trà thêm chút nữa.
Có một vật nhỏ sắc bén đâm vào đầu gối, đầu gối đột nhiên đau đớn, chờ nàng lấy lại tinh thần, chén trà nóng kia đã đổ hết lên người hoàng đế.
Bàn tay trắng nõn thon dài, toàn bộ mu bàn tay bị phỏng đỏ lên.
Nàng ngẩn ra, lập tức bị Long Phi Ly đá cho một cước, cơn đau theo tim truyền ra, nàng phun ra máu, thần trí mơ màng.
Sau lưng Hoa phi đột nhiên nói: “Thái hậu, Hoàng thượng từ bi, đều không phải là nô tì nguyện ý sinh sự đa đoan, chính là lần này cứ nhẹ nhàng như vậy mà bỏ qua cho này hai tiện tỳ này, để cho chúng nô tỳ thấy rồi noi theo, vậy gia pháp tổ tông đặt nơi nào?”
Như Ý kinh hãi, đang muốn lên tiếng, Thái hậu đã liếc mắt nhìn lại, “Lời nói của Mẫn nhi cũng không phải là không có lý. Vậy việc này nên làm thế nào cho phải?”
‘Nếu đã là do tay gây ra, thiếp nghĩ không bằng dùng hình siết tay đi, như vậy cũng không thương tổn tính mạng.’ Hoa Phi nói.
Thái Hậu cười khẽ, nhìn về phía hoàng hậu, “Hoàng thượng đã không để ý tới việc này, Di Tú, con là người đứng đầu hậu cung, con nói xem?”
Hoàng hậu tựa hồ lắp bắp kinh hãi, nhíu mi, hơi hơi thất thanh, “Việc này … ”
Hình phạt siết tay, dùng mảnh gỗ nhỏ siết lấy đầu ngón tay, người bị dùng hình tuy không mất mạng nhưng các xương ngón tay sẽ bị ép tới vỡ.
Trong đình nhất thời yên tĩnh, một vài phi tử hoảng sợ nhìn về phía Hoa phi, nàng rốt cuộc cũng không chịu buông tha Niên Tuyền Cơ.
Như Ý cắn răng, váy áo rung rung. Long Phi Ly đột nhiên nắm lấy bàn tay của Hoàng hậu, thản nhiên nói: “Tú nhi, nàng gấp cái gì? Việc này cứ theo ý của mẫu hậu mà làm đi.”
Bàn tay đang nâng khay trà run rẩy, Tuyền Cơ hướng Như Ý mỉm cười, lắc đầu, trong đôi mắt, hiện lên sự kiên định.
Thái hậu bày mưu tính kế, chẳng qua chỉ là mượn lời của Hoa phi. Trải qua hình phạt siết tay này, hai tay tất nhiên bị hủy. Bị hủy thì bị hủy thôi, sớm đã trở nên xấu xí rồi. Niên Tuyền Cơ, dù bị ép đến điên vẫn không lay động, ép buộc nữa, chính là muốn luôn mạng của nàng. Tội gì phải liên lụy đến người khác?
Giày thêu lui về phía sau, Như Ý yên lặng ngước mi nhìn.
Hoa phi khóe miệng cười nhẹ, quay qua thái giám bên cạnh nói: “Tuyên hình đi.”
Tuyền Cơ nói nhỏ: “Chén trà này nếu Hoàng Thượng không chê xin mời dùng đi, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng trong kiếp này Tuyền Cơ vì Hoàng Thượng dâng trà .”
“Trẫm còn tưởng rằng nàng không muốn.” Đôi mắt Long Phi Ly tràn ra ý cười, “Thật hiếm khi được nàng mở lời.”
Nàng ngưng mắt nhìn lại, nụ cười này khỏa sương hàm ngọc, sắc thụ khuynh thành, đáng tiếc ánh sáng trong mắt phượng kia, thủy chung như đầm sâu chẳng thể phân biệt được sáng tối. Vết thương tưởng chừng đã chai sạn trong tim đột nhiên tê rần.
Canh năm trời chưa sáng, chân trần xuống hồ nhặt hương sen, đạp tuyết tìm mai hái sương sớm, cũng chỉ một câu cam tâm, một chữ tình nguyện, dù chàng là ai, có phải hay không là bậc cửu ngũ chí tôn.
Long Phi Ly, cũng chỉ là A Ly của Tuyền Cơ.
Bên tai, giọng nói thái giám đáp lời giống như đâm như chọc, tiếng bước chân lay động, thái giám phụ trách hành hình đã đến.
Bàn tay đau xót cố nâng cao chén trà thêm chút nữa.
Có một vật nhỏ sắc bén đâm vào đầu gối, đầu gối đột nhiên đau đớn, chờ nàng lấy lại tinh thần, chén trà nóng kia đã đổ hết lên người hoàng đế.
Bàn tay trắng nõn thon dài, toàn bộ mu bàn tay bị phỏng đỏ lên.
Nàng ngẩn ra, lập tức bị Long Phi Ly đá cho một cước, cơn đau theo tim truyền ra, nàng phun ra máu, thần trí mơ màng.
Bình luận truyện