Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 18: Mang thai



Trước đây Trương Tiến đã từng thấy qua mỹ nữ trong cung.

Niên Tuyền Cơ không xem là tuyệt sắc, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn. Nhưng từ cốt cách của nàng lại toát ra vẻ thanh bạch, nhẹ nhàng, duyên dáng tựa như không thuộc trần thế, làn da trắng nõn, đôi mắt đặc biệt có thần.

Nhưng, trông nàng thực tiều tụy, khuôn mặt tái xanh hốc hác, đáy mắt rất sâu, làn môi nhợt nhạt, giống như đã chết khô.

Mà khiến hắn kinh hồn hơn cả là, bụng nàng hơi hơi cong lên, nàng thế nhưng lại mang thai.

Nàng là nữ nhân của hoàng đế, đứa bé trong bụng kia chính là kim chi ngọc diệp.

Ngay cả cốt nhục của mình mà hoàng đế cũng không cần ?!

Hắn còn đang run sợ, đã nghe Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Chàng tới nơi này làm gì ?”

Long Phi Ly nói : “Đến nhìn nàng.”

Nói xong, bàn tay đột nhiên kéo Tuyền Cơ vào lòng.

Hai người cách nhau song cửa nhà lao, Tuyền Cơ vừa động, xiềng xích liền cọ sát, nhất thời máu lại chảy.

Nàng cắn môi, trên đầu cũng đã đầm đìa mồ hôi lạnh.

“Bên trong nàng mặc cái gì ?” Long Phi Ly cười khẽ, nhưng ý cười lại không vươn nổi tới đáy mắt.

Tuyền Cơ cảnh giác nhìn hắn, đôi tay nắm chặt vạt áo.

Trương Tiến nhìn thấy khóe miệng Long Phi Ly ý cười càng nhiều, hắn đang thay Niên phi chảy mồ hôi, đột nhiên một trận âm thanh xé rách vang lên bên tai.

Hắn kinh hãi, trước mắt đột nhiên tối sầm, bị che lại bởi một tấm vải bố.

Lúc này, rất nhanh, trong đầu hắn hiện ra những vụn lụa trắng tràn ngập trong phòng, trắng và đỏ.

Còn có, cơ thể tuyết trắng mê người của Niên phi, hoàng đế xé vụn quần áo của nàng, cùng lúc đó, Từ Hi lấy khăn trắng ném về phía hắn.

Chưa hết hoảng sợ hắn đã bị lôi dậy, đến khi tinh thần hồi phục thì đã bị ném trên nền tuyết phía ngoài nhà lao. Đứng trước mặt hắn còn có ba nam nhân, bốn con tuấn mã.

Hoàng đế không đi ra.

Bông tuyết bay bay, đêm hoàng thành bị phủ thành một mảng tuyết trắng mênh mang, xa xa có vài ngọn đèn, nhưng ánh sáng lại chẳng xuyên qua nổi tầng sương dày. Thật khiến lòng người trở nên cô lạnh.

Hắn còn chưa hoàn hồn, đột nhiên, trong không gian vang lên một tiếng kêu thống khổ.

Âm thanh kia, là của Niên Tuyền Cơ !

Hoàng đế đã làm gì với nàng !!!

Trong lòng kích động, hắn muốn lao vào thì nghe thấy tiếng cắn răng của Lăng Thụy vương gia Long Tử Cẩm, vung vạt áo, cơ thể lao lên phía trước.

Mũi kiếm lạnh lẽo xẹt qua, một thanh trường kiếm chặn trước mặt Long Tử Cẩm.

“Vương gia, trừ phi người giết chết ta.” Thanh Phong lạnh lùng nói.

Thân ảnh xanh thẫm cùng ngân bạch trong tuyết bay lượn.

“Trong thiên hạ này, thắng được ngươi liệu có mấy người?” Long Tử Cẩm khoanh tay cười lạnh, lại đột nhiên ra tay kẹp mũi kiếm, “Đánh không lại cũng phải đánh.”

Thân hình màu lam cùng ánh kiếm ngân bạc tung bay trong đêm tuyết rơi.

Trương Tiến xiết chặt nắm tay, hắn là kẻ nho sĩ, nhìn không ra ai đang chiếm thượng phong, chỉ nghe Long Tử Cẩm đột nhiên kêu lớn: “Từ Hi, Cửu ca lần này quyết tâm muốn giết chết Tuyền Cơ, người không khuyên ngăn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện