Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 111-112: Trốn Thoát - Nhân Miêu



111: Trốn Thoát


Tôi tiếp tục liều mạng đuổi theo con rết khổng lồ.
Mặc dù chỉ số tốc độ của tôi thấp hơn nó, nhưng khi sử dụng〖Lăn〗tôi vẫn nhỉnh hơn.

Tuy nhiên lúc này tôi không còn kiểm soát cơ thể tốt như trước nữa.

Tôi vẫn không rành lắm địa hình nơi đây, nhưng ở nơi sa mạc trống trải thế này đang là lợi thế dành cho tôi.
Kể cả như vậy, tôi vẫn khó có thể can thiệp kịp lúc.

Con rết sẽ phá hủy chiếc xe trước khi tôi đến…
Không nghĩ ngợi gì nữa.

Cứ chạy, chạy và chạy thôi! Tôi không thể làm gì khác ngoài việc sử dụng〖Lăn〗để đuổi theo.

Sẽ chẳng giúp ích gì nếu cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế.
Khoảng cách giữa con rết và chiếc xe đang đến đà sát nút.

Khi tôi chắc mẩm rằng chiếc xe sắp sửa tiêu đời, tấm vải bạt đang bị bốc cháy phủ ở trên bỗng rơi ra khỏi chiếc xe.

Tấm vải bay lơ lửng trên không trung rồi rơi trúng mặt của con rết.
Quả là điều kỳ diệu khi thật đúng lúc như thế.

Tuy nhiên khi tôi vừa nghĩ nó sẽ giúp câu giờ thêm một chút, tấm vải nhanh chóng bay đi chỗ khác và con rết hầu như không bị ảnh hưởng gì bởi nó.
Tôi chuyển ánh nhìn sang chiếc xe ngựa, bên trong là một nhóm người ngồi ở hai bên hàng.

Có khá nhiều loại người trong số đó, từ lớn đến nhỏ, thậm chí có đứa nhóc trông chưa đến 10 tuổi.
Tất cả bọn họ đều có tai thú ở trên đầu.


Tôi nhớ cô gái cầm búa đi cùng với nữ kiếm sĩ hồi còn gặp ở trong hang trông cũng giống như thế.
Ngoài những người có tai thú trên đầu ra còn có ai thuộc chủng loài nào khác không nhỉ? Vì đây là lần thứ hai tôi chứng kiến loài bán nhân nên chẳng còn gì ngạc nhiên nữa.
Tất cả quần áo họ đang mặc đều rách rưới, tôi hơi có chút lo lắng khi thấy tay của họ đang bị cùm trong những tấm bảng bằng gỗ.
Và một người đàn ông với thân hình mập ú đang ngồi ở ngay sau họ.
Ông ta đội một chiếc mũ trùm màu trắng cùng với họa tiết bằng vàng sang trọng.

Rõ ràng gã này khác biệt hẳn so với những người còn lại.
Tôi đứng hình trong giây lát khi thấy gã đàn ông hét to điều gì đó rồi bất ngờ đạp một trong những bán nhân ngã xuống xe.
Người bị ngã khỏi chiếc xe đập mạnh lưng xuống đất rồi co giật.

Con rết khổng lồ ngay sau đó bắt đầu chạy chậm lại, há rộng mồm và nhai ngấu nghiến.
Sau khi đánh một bán nhân khác đang cố sức kháng cự, gã mập lại quẳng một đứa bé về phía con rết.
Và ngay sau đó là một người khác nữa.
Sau khi ném tám người xuống, con rết khổng lồ cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Nó bắt đầu tập trung vào những người đang nằm sõng soài trên mặt đất.

Lợi dụng cơ hội đó, chiếc xe ngựa nhanh chóng tẩu thoát.

Gã mập cười một cách đầy khoái trá trong khi lấy tay lau mô hôi trên trán, sau đó gã ung dung quay trở lại vào trong chiếc xe ngựa.
Thật tàn nhẫn.
Thật sự quá tàn nhẫn.
Tuy tôi hiểu rằng nếu không làm thế thì tất cả mọi người trong chiếc xe ngựa đều sẽ chết hết, nhưng điều đó vẫn thật đáng ghê tởm.

Và còn cái gã đàn ông đó, hắn vẫn cười được sau khi biến họ thành thức ăn cho con rết sao?
Khi con rết lại gần, số người còn sống chỉ còn chưa đến một nửa.

Có lẽ vì họ quá ốm yếu nên đã chết ngay khi vừa rơi xuống mặt đất.

Ít ra như vậy vẫn đỡ hơn chết vì bị ăn thịt, tôi không dám nghĩ đến cảnh tượng khủng khϊếp đó.
“Ahh………….”
Khi nhìn theo tiếng kêu phát ra, tôi thấy nửa phần thân dưới của một bán nhân đã bị ăn sống.

Ngay sau đó phần thân trên còn lại cũng nhanh chóng biến mất vào miệng của con rết khổng lồ.
“GIGIJIJIJIJIJIIJIJI!”
Con rết kêu lên một tiếng đầy khó chịu giống như đang cười.
Tôi dang rộng đôi cánh, dậm chân xuống mặt đất rồi nhảy vút lên không trung.

Cơ thể tôi tự động phản ứng trong cơn giận dữ.

Tôi nhắm vào đầu của con rết rồi rơi xuống dọc theo một đường thẳng.
Kể cả sát thương có không cao đi chăng nữa, đòn đánh này sẽ phải khiến nó cảm thấy đau dù chỉ một chút.

Tôi sẽ dồn toàn lực vào cú rơi này, nếu không thành công thì đành vậy.
Con rết khổng lồ lắc người, vung phần đuôi của nó vào tôi.

Lực va chạm mạnh đến nỗi xuyên qua cả lớp vảy của tôi và thấu đến tận xương.

Tôi bị đánh bay một cú rất “đẹp mắt” và chúc đầu xuống lớp cát gần đó.
Khung cảnh xung quanh trở nên mờ nhạt, cơ thể tôi nặng trĩu, tôi thậm chí không thể phủi cát khỏi người với hai tay đang run rẩy.

Con rết hầu như chẳng có tý sứt mẻ gì.
Sau pha đó, tôi đã nhận ra.

Kể cả khi có cùng thứ hạng, cách biệt 40 cấp giống như một bức tường siêu dày không thể vượt qua.

Tôi hoàn toàn không thể đánh bại được nó.

Thậm chí tôi còn chẳng xứng là đối thủ mà con rết phải bận tâm đến.
Thật xấu hổ khi phải thừa nhận, sau cùng, tôi cũng chỉ là một trong những con mồi của nó.

Một con mồi thấp kém hạng ba vô giá trị.
Bên cạnh đó, tôi cảm thấy âm ấm, là máu sao? Không, đó không phải là máu của tôi.
Nhìn lại đằng sau, dọc theo vị trí tôi vừa rơi xuống là một bãi nội tàng bầy nhầy của một bán nhân nào đó.
“GUuRUGUaaaAAAAHH!”
Tôi thổi〖Hơi thở thiêu đốt〗về phía con rết.

Trong khi thầm hy vọng ngọn lửa sẽ tạm thời che lấp tầm nhìn của nó, tôi phóng về phía một bán nhân ở trước mặt.
Tôi nhanh chóng xúc mọi thứ có thể vào miệng, đây là người có ít vết thương nhất trong tất thảy.
“GIGIJIJIJIJIJIJIJIJIJIJIjijiG!”
Tưởng rằng tôi đang tranh giành mồi của nó, con rết rống lên giận dữ và sửa soạn vung chiếc đuôi về phía tôi lần nữa.

Dù đã tiên liệu trước điều này, tốc độ của nó vẫn quá khủng khϊếp.
Ban nãy cú đó đã đánh bay hơn nửa cây máu của tôi rồi, nếu để trúng lần nữa, chắc chắn tôi sẽ chết.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là không thể né tránh được.
Tôi gập đôi cánh về phía trước và đối mặt với cái đuôi của con rết.

Dù không thể né được hoàn toàn, tôi vẫn có thể giảm thiểu tối đa sát thương.
Sau khi bị húc văng lên trời, lợi dụng đà sẵn có, tôi sử dụng đôi cánh để tiếp tục bay vào không trung.
Và như thế, tôi chọn cách lăng ba vi bộ.
“GIJIJIJIJIJIJIJIJIGIJI, GIJIJI!”

Chùm tia sáng màu đỏ bắt đầu hội tụ ở miệng của con rết, lại sắp sửa bắn la-ze nữa rồi à?
Tôi không thể tiếp tục sử dụng〖Hơi thở thiêu đốt〗để cản trở tầm nhìn của nó, bán nhân ở trong miệng tôi sẽ chết cháy mất.

Đây là người sống sót cuối cùng trong số bảy nạn nhân xấu số kia.

Mặc dù cảm thấy bất lực khi nhìn những xác chết còn lại, đây vẫn là nỗ lực tốt nhất mà tôi có thể thực hiện được.
Sau khi kiểm tra chỉ số của con rết, đúng như tôi nghĩ, cho đến giờ nó vẫn chẳng hề hấn gì.
Tuy nhiên, nó đã tiêu thụ một lượng MP lớn đến kinh ngạc.

Dựa vào những gì tôi thấy thì nó chỉ có thể sử dụng〖Tia sóng nhiệt〗ba lần mỗi ngày.

Đó cũng là lý do vì sao con rết lại chọn “chạy bộ” thay vì sử dụng kỹ năng này trong lúc đuổi theo chiếc xe ngựa.
Cơ mà thông tin đó vào lúc này cũng chẳng giúp ích gì, tôi cần phải chuẩn bị tinh thần để né đòn đánh sắp tới khi đang bay.
Nhắm vào tôi đang ở khoảng cách xa, con rết bắt đầu phóng thích chùm tia màu đỏ.

Tôi cố gắng lạng lách trong khi giữ con rết ở trong tầm nhìn, sau đó hướng thẳng xuống đất với tốc độ kinh hồn.
Kể cả khi khoảng cách giữa chúng tôi là rất lớn,〖Tia sóng nhiệt〗vẫn có thể phóng qua ngay phía trên tôi.

Tầm bắn của kỹ năng đó thật sự xa đến mức khó hiểu.
【Cấp độ danh hiệu〖Vua tránh né〗đã tăng từ 1 lên 2】
Một dòng tin nhắn lại xuất hiện trong đầu tôi.
May mắn thay, con rết không có ý định đuổi theo.

Tôi không thể bay được lâu hơn nữa, tôi đã phải đáp xuống đất sớm hơn dự định do phải né〖Tia sóng nhiệt〗ban nãy của con rết.

Chắc chắn tôi sẽ bị gϊếŧ nếu nó định bắn tôi thêm lần nữa.
Có lẽ vì tôi chỉ cướp lấy một “phần ăn” của con rết nên nó không để bụng lâu chăng?
【Cấp độ danh hiệu〖Kẻ cứu vớt tâm hồn〗đã tăng từ 5 lên 6】
【Điều kiện cần thiết cho bạch ma thuật đã giảm】
Sau khi nhìn lại phía sau lần nữa, tôi sử dụng〖Lăn〗và bắt đầu chạy về hướng của con thỏ banh..

112: Nhân Miêu

Với bán nhân vẫn còn ở trong miệng, tôi sử dụng〖Lăn〗trong lúc tìm kiếm con thỏ ở xung quanh.

Mặc dù đã bỏ đi khá lâu nhưng tôi vẫn còn mơ hồ nhớ được nơi tôi “chia tay” nó. Hai mảnh xương rồng mà tôi cắt cho nó trước đó bây giờ sẽ trở thành một điểm để đánh dấu.

Tôi phải tìm thỏ banh càng sớm càng tốt. Nếu tôi để mặc quá lâu, nó có thể trở thành mồi ngon cho những con quái vật khác.

Bên cạnh đó, bán nhân mà tôi đã cứu, mặc dù không bị con rết khổng lồ tấn công nhưng vẫn đang bị thương vì bị rơi khỏi chiếc xe ngựa đang chạy ở tốc độ cao. Người này trước đó đã ngã trúng lên những bán nhân khác nên có lẽ nhờ vậy mà không bị thương quá nặng, tuy nhiên HP cũng chẳng còn lại bao nhiêu cả.

Ngay từ đầu, dường như họ đã có một cuộc sống rất khắc nghiệt, bởi thế nên cơ thể họ trông khá yếu ớt.

Không những thế, người này đang phải chịu những hiệu ứng bất thường〖Hôn mê, chảy máu〗và HP đang không ngừng thuyên giảm.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Nina Niewa〗

Loài: Fenis – Human (Nhân miêu)

Trạng thái: Hôn mê, đổ máu

Cấp độ: 7/60

HP: 8/25

MP: 22/22

Công: 21

Thủ: 18

Ma lực: 17

Tốc độ: 25

Kỹ năng đặc thù:

〖Nhận thức: Cấp 1〗 〖Tầm nhìn đêm: Cấp 1〗

〖Tầm nhìn động: Cấp 2〗 〖Ngôn ngữ Glisha: Cấp 3〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng đói: Cấp 3〗 〖Kháng độc: Cấp 1〗

〖Kháng vật lý: Cấp 2〗



Kỹ năng cơ bản:

〖Cắn: Cấp 1〗 〖Cào: Cấp 1〗

〖Kêu rít: Cấp 2〗 〖Ràng buộc: Cấp 1〗

Danh hiệu:

〖Bán nhân: Cấp –〗 〖Thợ săn: Cấp 2〗

〖Nhào lộn: Cấp 2〗 〖Nô ɭệ: Cấp –〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Xem ra người này được gọi là Nina, thuộc tộc nhân miêu.

Mặc dù cũng là bán nhân, chủng tộc của cô gái này khác với người tôi gặp ở trong hang.

Nếu nhớ không nhầm, cô gái với cây búa trong tay là〖Canis Human (Nhân khuyển)〗?

Họ có đôi tai thú giống nhau, nhưng tôi nghĩ rằng cô gái đó có tai chó, còn của Nina giống như tai một con mèo.

….Và còn〖Nô ɭệ〗sao? Họ bận quần áo rách rưới và không có đặc điểm nào cho thấy họ được sống một cuộc sống bình thường cả. Dù tôi không lạ gì với chuyện đó nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sốc.

Tất cả các bán nhân trên chiếc xe đó cũng là nô ɭệ sao? Tôi tự hỏi liệu có phải họ bị gia đình bán đi do hoàn cảnh đẩy đưa?

……………………………….

Tôi ngừng sử dụng〖Lăn〗khi thấy một đụn cát quen thuộc ở trước mặt. Một ngọn núi chất đầy những mảnh xương rồng có thể nhìn thấy ở một khoảng cách nhất định.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nơi tôi ở với thỏ banh. Lúc đó nó vẫn còn ngủ sau khi tôi thức dậy.

Tuy nhiên, hiện tại có một cái lỗ nhỏ ở chỗ ngủ của nó. Có vẻ như con thỏ đã thức dậy và đi ra ngoài.

Tôi không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của nó, một cơn bão cát trước đó đã xóa chúng đi.

Tôi thấy lo quá, nó đi đằng nào mới được chứ?

Trong khi cầu nguyện rằng con thỏ chỉ đang ở gần đây, tôi sử dụng〖Nhận thức〗và kiểm tra xung quanh. Từ vị trí của ngọn núi mảnh xương rồng, có dấu hiệu của một con thú nhỏ ở trong… Mặc dù tôi rất vui khi biết con thỏ đang ở đó, nó đang làm cái gì vậy?

Tôi rà soát “tín hiệu” của con thỏ trong khi bốc dỡ từng mảnh xương rồng ra. Ngay bên dưới chúng là hình bóng của một con thỏ bị dính đầy gai cùng vô số những vết xước.

Thiệt luôn, mày đang làm cái gì vậy hả? (Trans: Chắc thấy không có main, sợ bị quái vật nào đó ăn thịt nên núp trong núi xương rồng để… tự vệ :v)



Con thỏ banh nghe thấy tiếng động, dựng thẳng tai lên và quay đầu nhìn về phía tôi.

“Pefu? pefuuuu! ”

Con thỏ banh phóng ra khỏi đám xương rồng và nhảy thẳng về phía tôi. Sau đó nó dùng đôi tai liên tục quất vào chân tôi. Có lẽ nó đang tức giận vì bị bỏ lại đây.

Tôi rời khỏi chỗ núi xương rồng và nhả ra bán nhân luôn với cát ở trong miệng. Tôi ho điên cuồng trong khi lấy tay gãi cổ họng đang bị nghẹt bởi cát.

“Pefuu?”

Thỏ banh quay sang nhìn tôi. Sau đó nó hướng ánh mắt về phía Nina rồi thè lưỡi ra liếm môi.

Tôi nhẹ nhàng chọt con thỏ bằng ngón tay của mình.

“Pefu!”

Nè… mày tính ăn cả thịt người sao?

Tôi ổn với việc ăn thịt một con báo và lạc đà, nhưng tôi sẽ không ăn thịt một con người từng là giống loài của tôi.

Mặc dù không có lý do cụ thể nào cho việc đó, mày vui lòng tiết chế lại chút đi thỏ banh à. Nếu làm vậy, Tao sẽ không cho mày cưỡi lên đầu tao nữa đâu.

Tôi truyền tải ý nghĩ cho thỏ banh bằng cử chỉ. Tôi chỉ vào bán nhân đang chảy máu và lắc tay sang trái và phải.

Thỏ banh đã học được kỹ năng〖Nghỉ ngơi〗sau khi có điểm kinh nghiệm từ con lạc đà. Với điều đó, Nina sẽ có thể ngăn được việc bị mất máu. Ngoài tình trạng đó ra thì không còn hiệu ứng nào nguy hiểm đến tính mạng.

Con thỏ nhìn Nina một lúc, sau đó dùng đôi tai vớ lấy một mảnh xương rồng ở gần đó. Nó bắt đầu vẽ xuống nền cát giống như đang sử dụng phấn để viết bảng vậy. Sau khi đã vẽ xong, con thỏ ném mảnh xương rồng qua một bên rồi buông thõng đôi tai xuống đất như chưa hề có gì xảy ra.

Mày… làm được cả chuyện đó sao?

Mặc dù hình vẽ xấu tệ, tôi vẫn lập tức hiểu được nó. Chắc chắn đó là hình vẽ của một miếng thịt.

Tôi gật đầu để tỏ ý ưng thuận. Hiểu rồi, hiểu rồi, khi kiếm được thêm thịt tao sẽ chà xát muối lên rồi nướng cho mày ăn.

Khi thấy cử chỉ của tôi, thỏ banh hí hửng lại gần chỗ Nina trong khi kêu “pefu”. Một chùm sáng nhỏ xuất hiện từ nó bao trùm lấy cơ thể của Nina. Tôi có thể thấy những vết thương đang dần khép lại và làn da cũng trở nên có sức sống hơn trước.

Kiểm tra lại trạng thái, hiệu ứng bất thường〖Đổ máu〗đã biến mất và HP đang bắt đầu phục hồi dù không phải hoàn toàn. Vừa khi tôi thở phào nhẹ nhõm, hiệu ứng〖Hôn mê〗đã chuyển sang〖Hôn mê (nhẹ)〗.

Cảm giác nhẹ nhõm lập tức chuyển thành lo lắng.

…. Nếu Nina tỉnh dậy, tôi nên làm gì đây? Theo lẽ thường tình, cô ấy sẽ hét lên rồi bỏ chạy cho coi. Nếu lang thang một mình giữa sa mạc thế này, chắc chắn cô ấy sẽ chết.

Tôi có nên đưa Nina đến chỗ thành phố có bức tường cao bao quanh trước khi cô ấy tỉnh dậy không? Không, cô ấy sắp tỉnh dậy rồi, sẽ không kịp mất.

Hơn nữa, ngay từ đầu việc đưa cô ấy đến đó liệu có ổn không? Dựa vào hướng mà xe ngựa đã chạy, chắc chắn lúc ấy họ đang rời khỏi thành phố đó. Và cái gã mập đã ném Nina xuống làm thức ăn cho con rết có thể cũng ở đó nốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện