Tái Thế Vi Hồ

Chương 12



Khi Ti Lẫm tỉnh lại trời đã sáng choang, vị trí bên người rỗng tuếch.

Hắn xoay người rời giường, kêu Tử Y hầu hạ rửa mặt chải đầu.

“Trang chủ có gì phiền não?” Tử Y thấy mặt mang hắn u sầu, không khỏi cười đặt câu hỏi.

Ti Lẫm mới bừng tỉnh, “Sinh nhật của đại tỷ sắp đến, đang nghĩ xem phải tẳng vật gì. Trân bảo đồ cổ ta có nhiều, đáng tiếc nàng hơn phân nửa là chướng mắt mắt.”

Tử Y cười khúc khích, thu thập dụng cụ rửa mặt chải đầu, “Trang chủ hôm nay không có việc gì, muốn tới chợ xem không, có lẽ có chút đồ chơi mới lạ làm cho Trữ phu nhân thích cũng không chừng.”

Ti Lẫm nghĩ nghị. Ti Trữ không thích trân bảo đồ cổ, có lẽ những đồ thú vị giá rẻ trên chợ ngược lại có thể khiến nàng vui.

Công việc hắn xử lý số lượng không nhiều lắm, liền bước ra Liễu Thiên Trang đi chợ.

“Đến đây! Đến đây! Lông hô ly tốt nhất đây! Tài thành cổ áo lại ấm áp lại đẹp!”

Ti Lẫm chợt nghe có người trêu to như vậy. Bỗng nhiên nghĩ đến tiểu quỷ trong Ti gia kia, bị cưng chiều đến vô thiên. Da lông của tiểu hồ ly này không tạp màu là thứ tốt nhất, vừa đúng lúc có thể để làm cho tiểu quỷ kia một bao tay ấm áp hoặc một cái khăn choàng cổ chắn gió?

Nhưng tiểu hồ ly này vẫn không nhúc nhích giống như đã chết, điều này khiến Ti Lẫm có một chút do dự.

Đang lúc do dự, thân thể bị người va chạm, Ti Lẫm theo phản xạ đưa tay ổn định người té ngã ở trên người mình.

“Cô nương, không có việc gì?” Ti Lẫm nâng dậy nàng.

“Công tử cứu mạng!”Trên khuông mặt xinh đẹp của cô nương kia mang hoa lê lệ, bàn tay trắng nõn nhỏ và dài túm ống tay áo Ti Lẫm, giống như bắt được cây cột cứu mạng.

Ti Lẫm nhìn cặp mắt to hồn nhiên phiếm hơi nước kia, bỗng nhiên cảm thấy được một tia quen thuộc, hắn đã từng ở đâu thấy qua một đôi ánh mắt hồn nhiên sáng ngời như vậy?

Vì thế Ti Lẫm không khỏi đem cô gái bảo hộ ở sau người.

Mấy đại hán đuổi theo nữ tử muốn nàng trở về bức lương vi xướng đều bị Ti Lẫm dễ dàng thu thập.

_ bức lương vi xướng: ép gái nhà lành làm đếm.

Ti Lẫm đem nữ tử không nhà để về mang về Liễu Thiên Trang.

◇◆◇

“Đây là nữ tử định mệnh của Ti Lẫm sao?” Tiêu Đường bên cầu Nại Hà nhìn nữ tử dịu dàng như con chim nhỏ nép vào lòng người kia trong thủy kính, trong lòng có một tia đau đớn.

Tả Qùy gật gật đầu: “Đối, Lạc Trữ, người trên sổ nhân duyên mà Nguyệt Lão đã viết.”

Tiêu Đường cho là mình có thể hoàn toàn tín nhiệm Ti Lẫm, nhưng khi y nhìn đến Ti Lẫm đối người định mệnh của hắn ôn nhu săn sóc cẩn thận quan tâm, trong lòng đau đớn cùng ghen tị mãnh liệt e rằng không có cách xem nhẹ.

Người nọ từng vuốt ve bộ lông trắng tuyết của mình, đùa chính mình, cùng y cướp đoạt một đĩa hồng đậu cao;

Người nọ từng đem chính mình đặt ở vào trong ngực, mang mình cưỡi tuấn mã trên đường;

Người nọ từng vì mình nói mớ mà ôm lấy mình đi vào giấc ngủ;

Người nọ từng đem mình kéo dài tới Cẩm Tú Trang thử từng cái từng cái quần áo, ở bên tai nói những lời làm người ta mặt đỏ tim đập…

Từng…

Nhưng bây giờ tất cả đều không còn tồn tại nữa, đã không có tiểu hồ ly cũng không có Tiêu Đường, lịch sử đi vào quỹ đạo, Ti Lẫm chưa từng biết đến Tiêu Đường.

Hắn mua đến ngọc trâm, nhẹ nhàng cài vào búi tóc nữ tử;

Hắn ôm nữ tử cưỡi trên con tuấn mã mà bọn họ từ cưỡi, trên đường đến ngoại ô đạp thanh*;

_đạp thanh: chơi tết.

Hắn chăm sốc khi nữ tử bị phong hàn, bàn tay to ấm áp nắm chặt bàn tay trắng nõn nhỏ bé của đối phương.

Hắn mang nữ tử đi Cẩm Tú Trang may quần áo các màu, khen ngợi nàng ra vẻ thiên tiên;

Thời gian, từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt đã nửa năm ở nhân gian.

Tiêu Đường nếu như tảng đá ngồi ở bên cầu Nại Hà trước thủy kính, đau thương nhìn người yêu của y, cũng đã nhìn nửa năm.

Tất cả những gì từng thuộc về y cũng giống như thủy nguyệt kính hoa biến mất không để lại một tia dấu vết, mà ngay cả tình yêu cũng thế.

_thủy nguyệt kính hoa: trắng trong nước, hoa trong kính => tuy đẹp mà mờ ảo hư vô.

Là ai nói tình yêu có thể vĩnh viễn sánh cùng thiên địa?

Là ai nói tình yêu có thể như bàn thạch bàn ngàn năm không chuyển rời?

Trước dòng chảy lịch sử, tình yêu nhỏ bé bị nghiền nát, hôi phi yên diệt không lưu một dấu vết.

_ hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi.

Đây là một thử luyện nghiêm khắc, bởi vậy lấy một năm. Trong một năm nếu Ti Lẫm nhớ lại hết thì sẽ tỉnh lại, chuyện trong một năm này sẽ như giấc mộng Nam Kha, nếu nhớ không được, như vậy sẽ vẫn tiếp tực, cuộc đời sẽ không có Tiêu Đường tham dự, cho đến chết già.

Lúc tháng thứ bảy, Ti Lẫm nắm tay Lạc Trữ, thâm tình chân thành nói: “Ta yêu ngươi, gả cho ta đi.”

Nước mắt củaTiêu Đường ở bên cầu Nại Hà đã ẩn nhẫn cưỡng chế rất lâu rốt cục từ gương mặt chảy xuống. Y chôn đầu trong khuỷu tay, nhẹ nhàng mà nức nở, nhặt lên một khối cục đá hung hăng chọi vào trong thủy kính.

Hình ảnh loang phượng cùng minh hạnh phúc trong thủy kính vỡ thành mảnh nhỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung của Tiêu Đường mơ hồ không rõ khuông mặt đẹp trai ôn nhu của Ti Lẫm, cảm giác tim mình cũng như thế, đã bị phá tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Bên cầu Nại Hà không có ngày cùng đêm, suốt ngày mây khói lượn lờ, Tiêu Đường từ tháng thứ bảy đã không hề xem thủy kính. Hắn im lặng địa ngồi trong bụi hoa giữa cầu Nại Hà, mỗi ngày đều không có cùng người từ phương xa đi tới, qua cầu, từ trong tay Mạnh Bà tiếp nhận quên chén canh một hơi uống hết rồi sẽ quên tất cả chuyện cũ, sau đó một lần nữa bắt đầu một đoạn cuộc đời mới.

Tiêu Đường nhìn những người này, có khi là một người đến, có cũng là cả hai vợ chồng, hoặc là huynh muội, bằng hữu, thân nhân cùng nhau, bọn họ uống Mạnh bà thang rồi, gắt gao ôm nhau một chút, đều tự đi tới nơi mình đầu thai, rồi sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến nhau.

Cũng có cừu nhân cùng đi, đánh nhau đánh tới trước cầu Nại Hà, uống Mạnh bà thang rồi, cũng thành người kẻ xa lạ.

Mọi chuyện vui buồn ở nhân gia, tấ cả yêu hận tình cừu, đều không lay chuyển được một chén canh nho nhỏ của Mạnh Bà. Yêu sâu đậm, hận sâu đậm, đều ở đối diện cầu Nại Hà mà tan thành mây khói không lưu một chút dấu vết.

Tiêu Đường đang nghĩ mình có muốn đi qua cây cầu kia hay không, uống xong bát canh kia, sau đó để Tả Qùy đem mình mang về thế kỷ hai mươi mốt đầu thai? Mà khi y mở bàn tay ra, thấy được nước mắt nóng hổi mà mình rơi xuống, liền nhớ lại buổi tối cuối cùng khi Ti Lẫm ôm y, kiên định địa nói:

“Đường đường, ta yêu ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, vô luận phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta.”

Đường đường, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.

Nhất định phải tin tưởng ta.

Ở buổi tới đó, y đã từng thấy trong mắt Ti Lẫm có thiên trường địa cửu cùng sông cạn đá mòn.

Cho nên Tiêu Đường nguyện ý im lặng ở bên cạnh cầu Nại Hà, cùng đợi ước định này thực hiện.

Chưa đến kỳ hạn một năm, Tiêu Đường sẽ không bỏ cuộc.

Nếu cuối cùng có một ngày, Ti Lẫm vẫn chưa nhớ y, y cũng sẽ lựa chọn uống canh Mạnh bà, quên đi đoạn kỳ ngộ này cùng đoạn tình yêu mà cuộc đời y khắc cốt ghi tâm.

Nhưng, đó là chuyện ba trăm sáu mươi lăm ngày sau.

Ở trước ba trăm sáu mươi lăm ngày, Tiêu Đường vẫn còn rất tin tưởng người mình yêu

◇◆◇

Tháng thứ mười một.

Cách hôn kỳ của Ti Lẫm còn một tháng, chính là Ti gia cũng đã vì thế mà công việc lu bù lên. Bố trí tân phòng, mua thêm vật phẩm,vài cái huynh đệ tỷ muội ở Ti gia đều lục tục từ đại giang nam bắc chạy trở về.

Dựa theo quy củ, trước hôn lễ Ti Lẫm cùng Lạc Trữ đã không thể gặp nhau.

Ti Lẫm nhìn Liễu Thiên Trang từ từ được bố trí hân hoan, lại cảm giác được một trận hư không kỳ quái, có chuyện gì không đúng.

Hắn muốn kết hôn Lạc Trữ, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mình hẳn là đã yêu nàng, tính tình nàng thiện lương tinh khiết trĩ, cử chỉ lời nói có tri thức hiểu lễ nghĩa, đều nhất nhất hấp dẫn hắn. Chính là Ti Lẫm lại càng ngày càng không xác định mình có thật sự yêu nữ tử này không, tổng cảm thấy được trên người của nàng thiếu cái gì đó.

Tổng cảm thấy được cần kiêu ngạo thêm chút, tùy hứng cùng tinh nghịch nhiều chút.

Đang trầm tư, Lục Y đẩy cửa vào, “Trang chủ, lại tương tư, nhớ Lạc cô nương sao?”

Ti Lẫm ho khan một tiếng, xấu hổ, nhanh chóng phủ nhận: “Ai nói.”

Nhưng mở miệng lại lập tức lại hỏi: “Trữ nhi hôm nay có hảo hảo dùng cơm không?”

Lục Y cười khúc khích, còn nói không nghĩ nha, mở miềng liền quan tâm đến người ta.

“Đều dùng qua rồi, chính là món điểm tâm hồng đậu cao(1)không đụng đến mà thôi.”

“Không đụng? Nàng không phải thích nhất hồng đậu cao sao?” Ti Lẫm kinh ngạc nói.

Lục Y cũng kinh ngạc: “Lạc cô nương thích thanh đạm, hồng đậu cao ngọt, nàng chưa bao giờ thích nha, trang chủ đang nói người nào?”

Tim Ti Lẫm đập mạnh một cái.

Ta đang nói ai?

Ai thích hồng đậu cao?

Hắn khoát tay, kêu Lục Y lui ra.

Thiếu cái gì, nhất định thiếu thứ gì.

Thiện lương tinh khiết chính là ai?

Vừa đáng yêu lại kiêu ngạo chính là ai?

Thích ăn hồng đậu cao là ai?

Ti Lẫm cảm thấy mình đang hình dung Lạc Trữ, lại không phải Lạc Trữ, là Lạc Trữ, lại cũng không phải Lạc Trữ. Đáy lòng hoặc trong mộng ngẫu nhiên có một thân ảnh màu trắng xuất hiện, vươn tay bắt lấy lại biến thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn một đôi mắt bi ai tuyệt vọng, nhìn thấy mà lòng Ti Lẫm co rút đau đớn từng cơn.

Tháng thứ mười hai.

Tiêu Đường lại lần nữa ngồi trở lại trước thủy kính, yên lặng nhìn không khí vui mừng lan cả sảnh đường Liễu Thiên Tràn. Liễu Thiên Trang được trang hoàng ***g đèn đỏ, dán hỉ tự màu đỏ, song cửa sổ cũng sơn đỏ, khách nhân tới bái kiến chúc mừng không dứt.

Cho đã mắt đều là màu đỏ của không khí vui mừng, tâm Tiêu Đường chờ đợi hơn ba trăm ngày đã đau đến chết lặnglại bị màu sắc vui mừng này phá vỡ nát, chảy máu cũng là màu đỏ.

Y chết lặng nhìn Ti Lẫm vội trước vội sau, mặt không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt to kia lại lộ nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn sau sắc không thể che dấu.

Ngươi nói muốn ta tin tưởng ngươi. Tiêu Đường một lần một lần bắt buộc chính mình.

Bắt buộc chính mình đi tin tưởng người tên Ti Lẫm đang mặc hỉ phục muốn cùng một nữ tử thành thân, thẳng đến ngày cuối cùng.

Đã ba trăm sáu mươi lăm ngày, hôm nay cũng là ngày ước định cuối cùng, cũng là ngày Ti Lẫm cùng người định mệnh của hắn Lạc Trữ thành thân.

Hôm nay, Tả Qùy cùng Tả Kinh từ minh giới ở hiện đại tới đây, chuẩn bị nhìn xem trận bạc đặt cược bằng tình yêu cùng sinh mệnh của Tiêu Đường cùng Ti Lẫm rốt cuộc ai thắng ai thua.

Rốt cuộc là thiên mệnh luôn luôn thắng tình yêu, hay là tình yêu của hai người sẽ thắng số mệnh?

Tiêu Đường nhìn Ti Lẫm ứng phó quá nháo động phòng đích quý phương đám người, đi vào hắn cùng với Lạc Trữ đích tân phòng, xốc lên Lạc Trữ đích hồng đầu cái.

Tiêu Đường xoa xoa ánh mắt mơ hồ, cảm giác được trong ba trăm sáu mươi lăm ngày này lúc nào nội tâm khắc khắc phiền muộn đau đớn, đã được một loại cảm giác giải thoát thay thế.

Y đã chờ đến giây phút cuối cùng, nhưng Ti Lẫm vẫn chưa nhớ được y.

Ngươi này là một tên lường gạt!

Chính mình quá cuồng vọng ngạo mạn, nghĩ đến nhân định thắng thiên, tình yêu kiên trinh có tài năng lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa trong số mệnh.

Nhưng y sai lầm rồi! Y đã sai lầm rồi, Ti Lẫm đã triệt triệt để để quên mất y.

“Nếu làm không được, vì cái gì còn muốn gạt ta tin tưởng ngươi!?” Tiêu Đường ở bên cầu Nại Hà chờ đợi trong thống khổ tuyệt vọng cùng thấy tận mắt thấy người yêu ôm lấy người khác mà ủy khuất lớn tiếng khóc lên.

Lệ trong mắt y tràn ra, từng giọt từng giọt rơi trên thủy, biến thành bọt nước nho nhỏ, hóa thành vòng vòng gợn sóng.

“Ta chờ ngươi ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng ngươi vẫn không nhớ ta! Còn nói cái gì vô luận như thế nào cũng sẽ không để ta rời khỏi ngươi, làm không được… Vì cái gì còn muốn nói ra gạt ta!?” Tiêu Đường cùng ngữ khí của y kịch liệt tương phản, động tác của y thong thả mà mềm nhẹ.

Hắn chậm rãi đứng lên, lay động vài cái, nhìn nhìn hai người Tả Qùy Tả Kinh phía sau, hướng về cầu Nại Hà bước đi.

Tả Qùy giữ chặt hắn: “Còn có mười năm phút đồng hồ mới đến thứ ba trăm sáu mươi sáu ngày…”

Tiêu Đường giãy tay hắn nói: “Ta đã đợi ba trăm sáu mươi lăm ngày, mười năm phút đồng hồ còn lại đã không có bất cứ ý nghĩa gì, nhất định đã là sự thật không thể thay đổi…”

Tả Qùy bị khuôn mặt tuyệt vọng mà bình tĩnh của y cuốn hút, á khẩu không trả lời được, Tả Kinh tiến lên ôm sát hắn, cúi đầu hôn hôn trán Tả Qùy, “Ngươi đã cho họ một lần cơ hội, còn tự trách cái gì?”

Tả Qùy lẩm bẩm nói: “Ta cho là bọn họ hội sẽ thành tình nhân đầu tiên phá bỏ thiên mện…”

Tiêu Đường cùng những người đã chết khác, bước lên cầu Nại Hà.

Bưng lên chén canh Mạnh Bà bên đầu kiều,là có thể quên yêu quên hận, có thể quên hết những truyện trước khi luân hồi lục đạo. Chỉ cần uống xong, trái tim đã mất đi của mình liền có thể trở lại rồi.

Trong những ngày chờ đợi đằng đẳng, mình một lần mong chờ rồi lại một lần thất vọng, bây giờ cũng nên kết thúc rồi đi?

Hàng người xếp hành phía trước, một người tiếp một người uống chén canh được đưa đến. Người uống xong rồi nhắm mắt lại, chờ lúc mở ra lại thì sẽ trắng như tờ giấy, vô khổ vô hận vô buồn vô yêu.

Từng vết lương trong tâm Tiêu Đường truyền đến trận trận co rút như cũ, nếu uống nó, nơi này chắc sẽ không còn đau giống như bị xé rách đi…

Thừa dịp trước khi mình còn chưa hân người nọ, đem phần tình yêu này biến mất đi.

Mạnh bà bưng lên bát, hiền lành đối với Tiêu Đường cười: “Người trẻ tuổi, ngươi ở bên cầu Nại Hà đã đợi một năm, ngay cả thời gian một nén nhan cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn tiếp sao?”

Tiêu Đường quay đầu lại, xa xa nhìn thấy hai người đang uống rượu giao bôi trong thủy kính, rốt cục hoàn toàn chết tâm, “Không đợi, đã không còn ý nghĩa.”

Ti Lẫm giơ rượu hợp cẩn lện. Mà ở trên cầu Nại Hà, Tiêu Đường cũng bưng chén canh Mạnh Bà trong tay lên, mùi vị chát chát bay vào trong mũi hắn, mắt bất giác cũng bị xông lên rát.

Ti Lẫm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Trữ đỏ bừng vì ngượng ngùng, vươn tay ra nhưng rồi dừng lại, mình rõ ràng là yêu nàng, nhưng lại cảm thấy hành vi này như một sợi dây nho nhỏ quấn trong lòng, cảm thấy có chỗ nào đó thật lạ.

Lạc Trữ bỗng nhiên khóc lên, lòng Ti Lẫm một trận co rút đau đớn, là ai cũng từng như vậy, là ai sau khi triền miên tỏ tình rồi bỗng nhiên không một tiếng động mà khóc, rơi lệ trong lòng hắn?

“Tại sao tự nhiên lại khóc?” Ti Lẫm kinh ngạc hỏi, nhưng hắn biết mình hỏi không phải Lạc Trữ, mà là xuyên thấu qua Lạc Trữ, hỏi con người còn xót lại một mảnh rất nhỏ trong trí óc của mình.

“Cám ơn ngày ấy ngươi đã cứu ta…” Lạc Trữ ôm lấy Ti Lẫm vui sướng địa khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện