Tâm Bệnh Là Em
Chương 45: Không Yêu Thì Không Sợ
—-
Vào ngày thứ ba, Tần Tang bị thương, phía cảnh sát đã có tiến triển.
Họ tìm thấy dấu vân tay của một số người trên các đạo cụ. Sau khi so sánh, có một người đáng ngờ nhất.
Người đó là trợ lý Thời Nhã của Yến Cẩm Ngôn.
Ngoại trừ Thời Nhã, những người khác đều là thành viên của đoàn và việc tiếp xúc với các đạo cụ là điều bình thường.
Nhưng Thời Nhã là trợ lý của Yến Cẩm Ngôn, dấu tay của cô ta lại xuất hiện trên đạo cụ khiến Tần Tang bị thương, thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Vì vậy, cảnh sát đã tiến hành điều tra thêm.
Kết quả cuối cùng cho thấy kẻ ra tay thực sự là Thời Nhã.
Khi bị cảnh sát bắt, cô ta đang bình thản ngồi trong phòng khách của căn nhà thuê.
Vẻ mặt bình tĩnh, cầm một cuốn sách trên tay, có một chiếc lá phong đỏ đã khô kẹp trên những trang giấy.
Lá phong đã được làm khô trong không khí cách đây khá lâu nên nó được bảo quản rất tốt.
Gân lá và mạch lá hiện rõ dưới ánh mặt trời, ánh lên một màu đỏ nhạt giống như mùa thu trong trí nhớ của cô ta, lặng lẽ tuyệt đẹp theo năm tháng.
Khi cảnh sát đưa cô ta đi, cô ta không chống cự, phản ứng vô cùng bình tĩnh.
Khi đến cục cảnh sát cũng rất hợp tác và giải thích rõ ràng những vấn đề trong và ngoài.
Sau khi lấy lời khai, Thời Nhã, người luôn trả lời các câu hỏi, ngước mắt lên, cô ta hỏi, “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn đến thăm nạn nhân trong bệnh viện, được không?”
…
Bệnh viện Nhân dân Hải Thành.
Tần Tang dựa vào trên giường bệnh, hai tay ôm chăn bông, nghiêng người nhìn trời xanh mây trắng và ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.
Đầu quấn băng gạc, sắc mặt còn chưa khôi phục hoàn toàn, có chút ốm yếu nhợt nhạt.
Khuôn mặt cô lạnh lùng, cho đến khi cửa phòng được mở ra, có người bước vào… Sau đó cô mới thu hồi ánh mắt, nhìn theo tiếng động vừa rồi.
Có ba người bước vào cửa, một đồng chí cảnh sát ở phía trước và một người ở phía sau, Thời Nhã bị bắt đứng giữa.
Những người khác trong phòng đã bị Tần Tang bắt rời đi.
Khi nghe tin Thời Nhã là kẻ muốn giết mình và muốn gặp cô, Tần Tang đồng ý.
Nhìn lướt qua chiếc còng trên cổ tay của người phụ nữ, Tần Tang nói với hai đồng chí cảnh sát đi cùng cô ta: “Hai người đã vất vả rồi. Nếu được thì ra khu vực ghế sô pha bên kia ngồi uống một cốc nước đi.”
Tần Tang biết đồng chí cảnh sát sẽ không thể để cô và Thời Nhã ở riêng với nhau được.
Dù sao, cô là nạn nhân và người còn lại là tội phạm.
Hai đồng chí cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng thuận theo ý của Tần Tang đi tới sô pha cách đó không xa.
Tuy nhiên, cả hai vẫn dán mắt vào Thời Nhã, như thể họ sợ Thời Nhã sẽ làm gì tổn thương đến Tần Tang.
Thực tế cô ta rất yên lặng, an phận.
Tần Tang ra hiệu cho cô ta ngồi xuống ghế trước giường bệnh.
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi im lặng vài giây, Tần Tang nói trước: “Tôi không biết tôi có thù hận gì với Thời tiểu thư, để cô phải lấy cái chết đáp lại?”
Khi chỗ đạo cụ kia đập xuống, quả thực có thể khiến Tần Tang mất mạng.
Chỉ là tình cờ Tần Chu đang quan sát đám người, thấy tình hình không đúng, lập tức đẩy Tần Tang ra.
Bây giờ Tần Chu vẫn đang ở phòng bệnh bên cạnh, đầu quấn băng như bánh bao, đeo nẹp cổ, thương tích còn nặng hơn cả Tần Tang.
Nhưng rất may, cả hai anh em họ đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Tần Tang không hiểu tại sao Thời Nhã lại muốn làm vậy.
Với sự khéo léo của Thời Nhã, hoàn toàn có thể thiết kế hiện trường hoàn hảo hơn, không có khả năng khiến bản thân tỏ ra ngốc nghếch, để lại dấu vân tay của mình trên đạo cụ.
Điều này chỉ có thể giải thích một điều, Thời Nhã chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, mục đích rất đơn giản và dễ hiểu, đó là giết Tần Tang.
Ngay cả khi cô ta bị bắt, điều đó cũng không thành vấn đề.
Ngay từ đầu cô ta đã muốn mình và Tần Tang “Đồng quy vô tận*” để thực hiện tội ác.
(Đồng Quy Vô Tận*: cùng nhau chết.)
“Hận thù sâu đậm?” Thời Nhã cong môi, tự giễu cười: “Tần Tang, cô ngu thật hay giả ngu vậy?”
“Cô không biết Yến Cẩm Ngôn thích cô sao?”
Vẻ mặt người phụ nữ trên giường bệnh ngưng trọng, trong mắt không thể che giấu sự hoảng sợ.
Tần Tang không trả lời, Thời Nhã tiếp tục cười, “Anh ấy thật sự rất thích cô.”
“Cũng như tôi rất thích anh ấy.”
Nói đến đây, giọng điệu của cô ta trầm hơn một chút, buồn bã: “Thật ra, tôi chưa bao giờ muốn ở bên anh ấy.”
Lần đầu tiên Thời Nhã gặp Yến Cẩm Ngôn, anh đã đưa cho cô ta một mảnh lá phong đỏ mà anh nhặt được, làm dấu trang và nói với cô ta rằng, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời, khóc sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Khi đó, Thời Nhã đã sống một mình ở nước ngoài từ lâu, cô độc và bơ vơ, bị cô lập, bị phân biệt đối xử, bị bắt nạt ở trường… Cô ta chỉ biết trốn trong con hẻm sau thư viện mà khóc thầm.
Cho đến khi Yến Cẩm Ngôn xuất hiện trong cuộc đời cô ta, cô ta đã ít rơi nước mắt hơn, cả con người cô ta đã trải qua một sự lột xác từ trong ra ngoài.
Cô ta thay đổi bản thân chỉ để đến gần Yến Cẩm Ngôn hơn.
Thậm chí chỉ cần nhìn anh và ở bên cạnh là đủ.
Nhưng cảm giác ẩn sâu trong lòng cô ta lại trở nên liều lĩnh và điên cuồng sau khi biết được sự tồn tại của Tần Tang.
Thời gian trôi qua, tình yêu thuần khiết trong trái tim Thời Nhã ngày càng xấu đi.
Trước kia Thời Nhã cho rằng trên đời này, không ai có thể được Yến Cẩm Ngôn đối xử khác biệt.
Nhưng Tần Tang lại là ngoại lệ.
Ánh mắt của người đàn ông, giọng nói đối với cô, hình dáng và thần thái, tất cả đều lặng lẽ nói lên tình yêu của anh dành cho cô.
Tình yêu mãnh liệt đó ẩn chứa trong đôi mắt Yến Cẩm Ngôn, người khác có thể không nhìn thấy, nhưng Thời Nhã, người đã theo dõi Yến Cẩm Ngôn, có thể thấy rõ ràng.
Tình yêu của Yến Cẩm Ngôn dành cho Tần Tang là sự kìm nén và kiềm chế, anh sợ bị nhìn thấu nên thường giả vờ thờ ơ.
Ví dụ như bức thư tình kia.
Chỉ có Thời Nhã biết rằng trước khi Yến Cẩm Ngôn trả lại bức thư tình cho Tần Tang, anh đã ngồi vào bàn đọc đi đọc lại bức thư tình đó, trong lòng vui như một đứa trẻ được cho kẹo.
Điều gì đã khiến Thời Nhã muốn giết người?
Cô ta suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, nhưng Tần Tang lại cảm thấy cô ta đang khóc.
“Sau khi nghe tin cô sắp kết hôn, tôi đã cố gắng hết sức an ủi bản thân và tự nhủ rằng không sao cả.”
“Dù sao, ngay từ đầu tôi cũng không mong sẽ nhận được hồi đáp từ anh ấy. Tôi đã chuẩn bị tâm lý thích thầm anh ấy cả đời. Chỉ cần để tôi ở bên cạnh anh ấy, dù chỉ là làm một trợ lý nhỏ, có thể nhìn anh ấy và nói chuyện với anh mỗi ngày, tôi đã rất hài lòng.”
Thời Nhã thừa nhận rằng cô ta nhắm vào Tần Tang vì ghen tuông.
Nhưng cô ta biết gốc rễ của vấn đề không phải ở Tần Tang, mà là ở Yến Cẩm Ngôn.
Nếu Yến Cẩm Ngôn để cô ta ở lại công ty mãi mãi và ở bên cạnh anh với tư cách là một trợ lý nhỏ… Thời Nhã nghĩ, cô ta sẽ không điên đến mức hãm hại Tần Tang.
“Cô có biết không, Yến Cẩm Ngôn, anh ta thật sự không có trái tim.” Cô ta cười ha ha, “Cho nên người yêu anh ta sẽ đau khổ, vết thương đầy mình.”
“Giống như tôi vậy.”
Lúc này Thời Nhã mới dừng lại, cô ta nhìn Tần Tang thật sâu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Có đố kỵ, ghen tị, không muốn, bất lực và đau đớn.
“Cô thật sự rất may mắn.” Thời Nhã hoàn thành mong muốn của mình mà không nói nhiều.
Cô ta không nói với Tần Tang rằng Yến Cẩm Ngôn đã nhờ bác Trần liên lạc với cô ta hai ngày trước và cho cô ta ba ngày để rời khỏi công ty.
Yến Cẩm Ngôn đã giới thiệu cho cô ta một công việc được trả lương rất cao, nhưng nó lại ở nước ngoài, tại thành phố nơi cô ta và anh gặp nhau.
Mọi sự sắp xếp đều đã ổn thỏa, nhưng Thời Nhã biết rằng người đàn ông kia chỉ đang đuổi cô ta đi.
Vì vậy, cô ta đã gọi điện cho Yến Cẩm Ngôn và hỏi mấu chốt, hy vọng rằng cô ta vẫn có thể ở bên cạnh.
Thời Nhã vẫn nhớ rõ câu trả lời của người đàn ông vào thời điểm đó. Giọng điệu của anh dứt khoát, từ chối để cô ta ở lại.
Người đàn ông nói rằng, với trình độ học vấn của Thời Nhã, cô ta có thể có một sự nghiệp phát triển tốt hơn, không nhất thiết phải ở trong công ty nhỏ của bọn họ.
Người đàn ông cũng nói rằng anh sẽ kết hôn với Tần Tang, anh không muốn có bất kỳ người nào khác xung quanh mình, vì vậy anh sẽ chấm dứt mọi tin đồn và khả năng có thể khiến Tần Tang hiểu lầm.
Mặc dù Yến Cẩm Ngôn không nói rõ nhưng Thời Nhã biết tin đồn từ công ty chắc chắn đã đến tai anh.
Dù làm việc gì cũng kiên quyết nhưng anh vẫn cho Thời Nhã đủ mặt mũi.
Nhưng điều mà Thời muốn không phải là có mặt mũi và tương lai tốt đẹp hơn.
Cô ta chỉ muốn ở cạnh Yến Cẩm Ngôn, cho dù là trợ lý, cho dù nhìn anh kết hôn với người khác, cho dù trong lòng anh yêu người khác.
Ngay cả điều ước nhỏ nhoi khiêm tốn này cũng không thể trở thành hiện thực sao?
Thời Nhã chỉ có một cảm giác vào lúc đó – thế giới của cô ta đã sụp đổ.
Một người tuyệt vọng đến lúc nào đó dường như sẽ thực sự phát điên.
Thời Nhã nghĩ, nếu Tần Tang biến mất thì thật tuyệt.
Nếu như vậy, Yến Cẩm Ngôn sẽ chỉ có mỗi mình, sẽ không bao giờ kết hôn và cũng sẽ không đuổi cô ta đi vì sợ Tần Tang hiểu lầm nữa.
Chỉ cần Tần Tang biến mất, cô ta lại có thể ở bên cạnh Yến Cẩm Ngôn, tiếp tục theo dõi anh.
Suy nghĩ này đã chiếm cứ trong đầu Thời Nhã, cuối cùng cô ta bị cơn ghen đánh bại, phát điên lên, chỉ muốn Tần Tang biến mất.
Kết quả là trong trạng thái tồi tệ nhất, cô ta đã dùng phương pháp ngu ngốc nhất làm Tần Tang bị thương.
Sau khi sự việc xảy ra, Thời Nhã nhìn Tần Tang và Tần Chu được đưa lên xe cấp cứu.
Trái tim bồn chồn của cô ta bình thản một cách kỳ lạ.
Trong ba ngày qua, cô ta sống và đi làm như bình thường, rất yên bình như thể đã biết trước kết quả của mình, chờ đợi hình phạt đến.
Thời Nhã không biết là tại sao cô ta lại trở thành một người đáng sợ như vậy.
Cô ta dường như đã mất kiểm soát, suy nghĩ của cô ta bị cơn ghen điều khiển.
Bây giờ, cô ta cuối cùng đã được giải thoát.
Lúc này, Thời Nhã rất biết ơn vì Tần Tang vẫn còn sống.
Lòng ghen ghét vẫn sâu, cô ta vẫn cảm thấy biết ơn.
Tần Tang vẫn còn sống, bởi vì chỉ có cách này, Yến Cẩm Ngôn mới có thể hạnh phúc ở phần còn lại của cuộc đời.
“Tần Tang, Yến Cẩm Ngôn sẽ giao cho cô, chăm sóc anh ấy giúp tôi và khiến anh ấy hạnh phúc.
“Anh ấy đã cô độc nhiều năm rồi.”
Đây là lời cuối cùng của Thời Nhã với Tần Tang, cũng giống như những lần trước, có chút đau khổ và bất lực với tình cảm chân thành này.
Tần Tang vừa nghe vừa cảm thấy khó chịu.
Cô biết mình không nên thông cảm cho Thời Nhã, nhưng cô thực sự không thoải mái, như thể cô đã thấy chính mình khi nhìn Thời Nhã.
Thời Nhã nói đúng một câu, Yến Cẩm Ngôn không có trái tim.
Những người yêu anh sẽ rất đau khổ.
Tần Tang chắc chắn rằng điều khiến Yến Cẩm Ngôn đáp lại tình cảm của mình chính là việc cô bị mất trí nhớ, và thứ mà người đàn ông thích nhất cũng là cô khi mất trí nhớ.
Vì vậy cô không dám nói với ai rằng mình đã hồi phục trí nhớ.
Có lẽ đó là do vụ giết người mà Thời Nhã thiết kế.
Tần Tang nhớ tới bà ngoại, mẹ và ông ngoại, cũng nhớ đến ân oán hận thù với Tần gia khi còn nhỏ.
Nhưng người cô nhớ rõ nhất là Yến Cẩm Ngôn.
Yến Cẩm Ngôn là người rủ cô ăn đồ ngọt, Yến Cẩm Ngôn giúp cô làm bài tập và Yến Cẩm Ngôn cũng là người người đã nói những điều khiến cô tổn thương.
Anh đã từng cho cô quá nhiều đau đớn.
Nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, Tần Tang vẫn chịu đựng nỗi đau và âm thầm yêu anh.
Dù cô có lừa dối bản thân và người khác như thế nào, thì tình yêu vẫn ẩn sâu trong trái tim cô.
Đan xen với những ký ức sau vụ tai nạn giao thông, cô càng trở nên hoang mang không biết người đàn ông đó yêu mình hay không yêu mình.
Vì vậy Tần Tang không dám manh động, cô vẫn giả bộ mất trí nhớ, trong lòng đau khổ, tiếp tục đối mặt với Yến Cẩm Ngôn giống như lúc cô vừa mất trí.
Dường như có hai nhân cách phân ra trong cơ thể cô, một là cô trước khi vụ tai nạn xảy ra, và hai là cô sau vụ tai nạn ấy.
Tần Tang trước tai nạn xe hơi cảnh báo cô rằng những người không được Yến Cẩm Ngôn yêu thương sẽ có kết cục đau khổ, Thời Nhã là ví dụ điển hình nhất. Tần Tang sau tai nạn xe hơi lại nói rằng cô không phải là Thời Nhã thứ hai, vì Yến Cẩm Ngôn yêu cô.
Hai nhân cách đang cãi nhau, trong lòng Tần Tang loạn hết lên.
- -----oOo------
—-
Sau khi Thời Nhã bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Tang.
Không lâu sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Quản gia đẩy Yến Cẩm Ngôn vào, rồi tự mình ra khỏi cửa.
Đột nhiên ở một mình với Yến Cẩm Ngôn, Tần Tang cảm thấy chột dạ, cô nghĩ đến việc mình khôi phục trí nhớ nhưng lại giả vờ.
Người đàn ông đến bên giường nhìn cô, nhấp đôi môi mỏng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Em thấy thế nào? Vết thương còn đau không?”
Tần Tang lắc đầu, ánh mắt lảng tránh, không nhìn mặt người đàn ông nhiều hơn.
Phản ứng của cô khiến Yến Cẩm Ngôn khó hiểu, nhưng anh không hỏi, chỉ quay lại chủ đề, “Tần Tang, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.”
Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc mà chắc chắn.
Tần Tang yên lặng nghe, có chút mất mác.
“Anh sẽ không làm tổn thương em nữa.” Yến Cẩm Ngôn nói thêm, trong khi nói, anh đứng thẳng người đưa tay lên mặt cô.
Thân thể Tần Tang căng cứng, nhịp tim đập quá nhanh.
Yến Cẩm Ngôn nhận được sự căng thẳng của cô, đầu ngón tay của anh tránh mặt cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai cô.
Động tác của Yến Cẩm Ngôn vô cùng mềm mại, giọng nói cũng rất từ tính.
“Chờ thêm hai tháng nữa.” Anh nói.
Lời vừa dứt, người đàn ông thu đôi tay trắng nõn mảnh khảnh, nghiêm giọng nói: “Hai tháng này, em hãy ở bệnh viện chăm sóc chính mình.”
“Anh sẽ để bác Trần chăm sóc cho em.”
Nghe vậy, Tần Tang mơ hồ hiểu ra điều gì đó, cuối cùng nhìn chăm chú vào người đàn ông, “Anh phải đi?”
Yến Cẩm Ngôn khẽ “ừm” một tiếng, nhìn vào mắt cô đầy hoài niệm.
Tần Tang không hỏi anh đi đâu.
Người đàn ông chủ động báo cáo hành trình cho cô: “Ở Canada vẫn còn nhiều việc cần giải quyết.”
“Anh sẽ trở lại vào ngày cưới.”
“Được.” Người phụ nữ ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tang sợ việc cô giả vờ mất trí nhớ sẽ bị phát hiện, vì vậy việc Yến Cẩm Ngôn rời đi là điều tốt cho cô.
Cô chỉ có hai tháng để điều chỉnh tâm lý và tiếp tục giả vờ.
——
Trong hai tháng tiếp theo, Tần Tang thật sự không gặp lại Yến Cẩm Ngôn nữa.
Cô hồi phục trong bệnh viện một tháng, sau đó về nhà.
Bác Trần hàng ngày vẫn đến nhà đưa cho cô súp gà, súp cá, súp xương… Mỗi lần là một loại khác, thay phiên khiến cô không thấy bị ngán.
Trong suốt một tháng ở nhà dưỡng bệnh, Tần Tang thỉnh thoảng có hẹn đi chơi cùng Tần Niệm và Hạ Huỳnh.
Vào trước ngày cưới, Tần Tang nhận được một công việc bán thời gian, làm họa sĩ trong một công ty truyện tranh dưới sự giới thiệu của Tần Niệm.
Hợp đồng làm việc đầu tiên của cô được ký cùng với Tần Niệm.
Tần Niệm bắt đầu viết truyện trên Internet từ khi còn học đại học, thời gian đầu, cô ấy viết một số truyện ngắn trên Tieba và các diễn đàn.
Sau đó, cô ấy ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết và bây giờ là một tác giả nổi tiếng trong giới.
Tác phẩm mới của cô ấy đã ký bản quyền truyện tranh, và Tần Tang là họa sĩ mặc định của cô ấy, bởi vì Tần Niệm nghĩ rằng, Tần Tang là người hiểu rõ nhất về nam chính và nữ chính trong truyện của cô ấy.
Vì vậy một ngày trước hôn lễ, Tần Tang đã thức trắng đêm để đọc các tác phẩm của Tần Niệm, chủ yếu để tìm cảm hứng thiết kế cho nhân vật nam chính và nữ chính.
Kết quả là cô ôm điện thoại di động xem cả đêm. Sáng hôm sau, khi Lục Mạn Thanh và đội trang điểm đến gõ cửa phòng, đôi mắt Tần Tang đã khóc sưng lên.
Trong câu chuyện do Tần Niệm viết, những trải nghiệm và bối cảnh của nam chính và nữ chính gần như là một bản sao của cô và Yến Cẩm Ngôn.
Giống như Yến Cẩm Ngôn, nhân vật chính bị bệnh ở chân nên ngồi xe lăn, cũng có tính khí kỳ quặc và sự thờ ơ vô tình.
Tần Tang dở khóc dở cười, một mặt lại thay nữ chính trong truyện nghĩ đến bản thân trước khi mất trí nhớ.
Một mặt, dưới góc nhìn của người đọc, cuối cùng cô cũng biết được suy nghĩ của nam chính trong câu chuyện.
Sau khi đọc cuốn sách của Tần Niệm, Tần Tang cảm thấy như thoát khỏi câu chuyện tình yêu của mình, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ câu chuyện dưới góc nhìn của một người xem.
Trái tim bâng khuâng bấy lâu nay của cô, dường như đã được an ủi và giờ nó đã lắng xuống.
Ít nhất, cô sẵn sàng tin rằng Yến Cẩm Ngôn yêu cô.
Trong lòng anh có cô, nhưng anh có những cân nhắc, lo lắng riêng, tay chân trói buộc, sự tuyệt vọng của anh không hề thua cô.
Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng trong lòng của Tần Tang cuối cùng cũng không còn nữa.
Nhưng Lục Mạn Thanh có chút lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô.
“Tang Tang, con cả đêm không ngủ sao?”
“Nếu con thật sự không muốn kết hôn, vậy đừng kết hôn. Dì sẽ nhờ ba và anh trai của con nói chuyện với lão gia tử.”
Lục Mạn Thanh cho rằng Tần Tang khóc cả đêm vì không muốn gả cho Yến Cẩm Ngôn.
Sau tất cả, hôm nay chính là ngày cưới của họ.
Đứa trẻ Yến Cẩm Ngôn này đã không xuất hiện kể từ khi con bé xuất viện, đêm qua Lục Mạn Thanh đã yêu cầu Tần Tiêu Hà đến nhà Yến Cẩm Ngôn, để xem chuyện gì đã xảy ra với anh.
Chuyện cưới xin, sao bà có thể không quan tâm cho được.
Lục Mạn Thanh rất lo lắng, bà lo Tần Tang cưới nhầm người, cả đời này sẽ không hạnh phúc.
Tần Tang nắm lấy tay bà, lau nước mắt rồi phá lên cười: “Dì Mạn Thanh, con không sao.”
“Con chỉ vì họ mà làm việc chăm chỉ nên cũng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.” Tần Tang nói lời này với đội trang điểm.
Sau khi khóc sưng cả mắt vẫn phải che khuyết điểm.
Chuyên viên trang điểm mỉm cười, cảm thấy căng thẳng.
Chín giờ mười phút sáng, khi Yến gia đến Tần gia để rước dâu thì lúc này cô dâu đã phải vội vã ra khỏi cổng nhà.
Thật khó chịu khi chú rể Yến Cẩm Ngôn lại không có mặt trong tiệc cưới.
Phù rể Yến Từ đến đón Tần Tang, đội rước dâu đã đợi sẵn ngoài cổng nhà họ Tần.
Khi Tần Tang bước ra khỏi cổng nhà họ Tần, Yến Từ đang nói chuyện với Tần Tiêu Hà và Tần lão gia tử.
Nhìn thấy Tần Tang đang đợi, Yến Từ im lặng.
Có thể thấy sắc mặt Tần Tang không tốt lắm, trong mắt có chút thất vọng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Khi thấy Tần Tang, người mặc váy cưới đến trước xe, Yến Từ ân cần mở cửa.
Sau khi lên xe, Yến Từ vội vàng giải thích với Tần Tang: “Tang Tang, em đừng tức giận. Anh trai anh đã hạ cánh rồi, anh ấy sẽ lập tức tới nhà thờ.”
Tần Tang rũ mắt, ánh mắt rơi vào bó hoa trong tay, lồng ngực ngột ngạt.
Niềm tin vừa mới lấy lại được từ cuốn tiểu thuyết của Tần Niệm đêm qua, đã tan thành mây khói vì Yến Cẩm Ngôn không xuất hiện.
Cô thực sự không biết việc đó quan trọng như thế nào mà khiến Yến Cẩm Ngôn đến muộn đám cưới.
Trên đường đi của đoàn xe, Yến Từ không ngừng kể chuyện cười cho Tần Tang, cố gắng điều chỉnh tâm lý.
Kết quả, Tần Tang cả buổi không nhìn anh ta, cứ cúi gằm mặt, chỉ tập trung vào bó hoa.
Cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nội tâm của mình, vướng mắc không biết có nên kết thúc cuộc hôn nhân này hay không.
Nếu không khôi phục trí nhớ, cô có thể bình tĩnh đối mặt với Yến Cẩm Ngôn, vì dù sao cô cũng không nhớ ra anh, cô cũng chưa yêu anh.
Nhưng bây giờ ký ức đã được khôi phục, những yêu thương kia lao thẳng vào mặt như thủy triều, khiến Tần Tang không kịp lấy lại hơi.
Không yêu thì không sợ.
Hiện tại cô yêu quá nhiều nên cô sợ, rằng sau khi kết hôn cô vẫn không có được tình yêu của Yến Cẩm Ngôn.
—-
Đoàn xe chạy vào trang viên Hoàng Hôn ở phía tây thành phố.
Trong trang viên có nhà thờ lớn nhất Hải Thành, lễ cưới của Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn sẽ được tổ chức trong nhà thờ.
Sau khi đến nơi, Tần Tang được đưa đi nghỉ ngơi trong phòng.
Một nhân viên tận tình thay đổi lễ phục cho cô, nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm cũng tạo hình lại và trang điểm cho Tần Tang theo đúng phong cách của nghi lễ.
Chuyên gia trang điểm cho rằng, Tần Tang là cô dâu đẹp nhất mà cô ấy từng thấy.
Những lời này khiến Tần Tang khẽ mỉm cười, trái tim nóng nảy của cô dần dần bình tĩnh lại, giống như đã tìm được điểm sâu trong lòng mình để duy trì sự cân bằng.
11 giờ 50 phút trưa, buổi lễ bắt đầu.
Nhà thờ trang nghiêm đầy ắp quan khách và bạn bè.
Tần Tang nắm tay Tần Tiêu Hà đứng chờ ở cửa nhà thờ.
Cô nhìn cánh cửa nhà thờ đang đóng chặt trước mặt, sau đó nhìn Tần Tiêu Hà bên cạnh.
Tần Tang mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Ba, ba nghĩ con sẽ có được hạnh phúc chứ?”
“Được.” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, tràn đầy yêu thương và miễn cưỡng, “Tang Tang, con phải tin tưởng ánh mắt của ba và lão gia tử.”
“Thằng bé Cẩm Ngôn là người đàn ông tốt duy nhất trên thế giới này.”
“Sau khi con kết hôn, cậu ấy sẽ yêu thương con.”
Yến Cẩm Ngôn sẽ yêu con gái ông, tôn trọng con gái ông, bảo vệ con bé… bản thân thằng bé đã hứa với ông rồi. Tần Tiêu Hà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tần Tang, khóe mắt đỏ lên, “Tang Tang, thằng bé không đến đón con mà để người nhà tới đón, có lẽ đã khiến con thất vọng rồi.”
Lời nói không nhẹ không nặng của Tần Tiêu Hà đã đánh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Tần Tang.
Cô vốn là một người cứng đầu và mạnh mẽ, giờ phút này như bị một mũi tên bắn tan, hai mắt đỏ bừng.
Tần Tang thở hổn hển, cắn môi nhìn Tần Tiêu Hà, vẻ mặt đau khổ: “Ba, anh ấy thật sự muốn lấy con sao?”
“Hu hu hu…” Tần Tiêu Hà đau khổ muốn lau nước mắt cho Tần Tang nhưng lại sợ đồ trang điểm của cô bị làm hỏng, nhất thời ngẩn ra.
“Con gái, đừng khóc, một lát nữa, Yến Cẩm Ngôn lại cho rằng ba bắt nạt con.” Tần Tiêu Hà an ủi Tần Tang, nói cho cô rằng: “Cẩm Ngôn thằng bé bận rộn vì việc rất quan trọng ở Canada trong hai tháng qua.”
“Thằng bé đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay, và phải chịu đựng rất nhiều… con phải tin tưởng nó.”
Tần Tang ngăn lại nước mắt mình, nhướn mi khó hiểu nhìn Tần Tiêu Hà, đang muốn hỏi gì đó, cửa giáo đường đột ngột mở ra.
Nhất thời Tần Tang mặc váy cưới màu trắng được ánh sáng chiếu vào, bỗng nhiên khắc sâu trong mắt quan khách đã đợi lâu trong nhà thờ.
Cô đã trở thành một sự tồn tại thu hút nhiều sự chú ý nhất. Mọi người trong nhà thờ đều đang nín thở, tập trung theo dõi bước chân cô.
Ngày này cuối cùng đã đến, Tần Tang không kịp lau nước mắt.
Cô nắm tay Tần Tiêu Hà, hai ba con từng bước từng bước, đi dọc trên thảm đỏ vào nhà thờ.
Mỗi bước chân, Tần Tang lại tiến đến gần Yến Cẩm Ngôn hơn.
Đến giữa đường đi, Tần Tang và Tần Tiêu Hà đứng yên dưới sự chỉ dẫn của Cha Xứ.
Điều này có nghĩa là “tình yêu cần phải đến từ hai phía”, và sau đó chú rể cần đi đến chỗ cô dâu.
Đến giữa người ba trao tay cô dâu cho chú rể hoàn thành nốt đường đi.
Sau đó, chú rể và cô dâu tay trong tay, đi hết quãng đường còn lại, cuối cùng đến trước mặt Cha Xứ.
Ánh đèn nhà thờ chiếu vào Yến Cẩm Ngôn, người đang đợi cô bên cạnh Cha Xứ.
Mãi đến tận giờ phút này, Tần Tang mới nhìn thấy anh.
Anh mặc vest đi giày da, đứng cao và thẳng như một cây thông vững chắc.
Trước khi Tần Tang kịp trợn tròn mắt, khán giả đã náo động.
Ai cũng nghĩ rằng Yến Cẩm Ngôn sẽ là người duy nhất ngồi trên xe lăn thực hiện hôn lễ.
Các khách mời đều tỏ ra thông cảm, nhưng lúc này họ ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, thậm chí quên cả nói chuyện.
Nhà thờ im lặng hẳn, yên tĩnh đến mức Tần Tang có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
Cô không thể tin vào mắt mình.
Chân của Yến Cẩm Ngôn đã được chữa khỏi?
- -----oOo------
Vào ngày thứ ba, Tần Tang bị thương, phía cảnh sát đã có tiến triển.
Họ tìm thấy dấu vân tay của một số người trên các đạo cụ. Sau khi so sánh, có một người đáng ngờ nhất.
Người đó là trợ lý Thời Nhã của Yến Cẩm Ngôn.
Ngoại trừ Thời Nhã, những người khác đều là thành viên của đoàn và việc tiếp xúc với các đạo cụ là điều bình thường.
Nhưng Thời Nhã là trợ lý của Yến Cẩm Ngôn, dấu tay của cô ta lại xuất hiện trên đạo cụ khiến Tần Tang bị thương, thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Vì vậy, cảnh sát đã tiến hành điều tra thêm.
Kết quả cuối cùng cho thấy kẻ ra tay thực sự là Thời Nhã.
Khi bị cảnh sát bắt, cô ta đang bình thản ngồi trong phòng khách của căn nhà thuê.
Vẻ mặt bình tĩnh, cầm một cuốn sách trên tay, có một chiếc lá phong đỏ đã khô kẹp trên những trang giấy.
Lá phong đã được làm khô trong không khí cách đây khá lâu nên nó được bảo quản rất tốt.
Gân lá và mạch lá hiện rõ dưới ánh mặt trời, ánh lên một màu đỏ nhạt giống như mùa thu trong trí nhớ của cô ta, lặng lẽ tuyệt đẹp theo năm tháng.
Khi cảnh sát đưa cô ta đi, cô ta không chống cự, phản ứng vô cùng bình tĩnh.
Khi đến cục cảnh sát cũng rất hợp tác và giải thích rõ ràng những vấn đề trong và ngoài.
Sau khi lấy lời khai, Thời Nhã, người luôn trả lời các câu hỏi, ngước mắt lên, cô ta hỏi, “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn đến thăm nạn nhân trong bệnh viện, được không?”
…
Bệnh viện Nhân dân Hải Thành.
Tần Tang dựa vào trên giường bệnh, hai tay ôm chăn bông, nghiêng người nhìn trời xanh mây trắng và ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.
Đầu quấn băng gạc, sắc mặt còn chưa khôi phục hoàn toàn, có chút ốm yếu nhợt nhạt.
Khuôn mặt cô lạnh lùng, cho đến khi cửa phòng được mở ra, có người bước vào… Sau đó cô mới thu hồi ánh mắt, nhìn theo tiếng động vừa rồi.
Có ba người bước vào cửa, một đồng chí cảnh sát ở phía trước và một người ở phía sau, Thời Nhã bị bắt đứng giữa.
Những người khác trong phòng đã bị Tần Tang bắt rời đi.
Khi nghe tin Thời Nhã là kẻ muốn giết mình và muốn gặp cô, Tần Tang đồng ý.
Nhìn lướt qua chiếc còng trên cổ tay của người phụ nữ, Tần Tang nói với hai đồng chí cảnh sát đi cùng cô ta: “Hai người đã vất vả rồi. Nếu được thì ra khu vực ghế sô pha bên kia ngồi uống một cốc nước đi.”
Tần Tang biết đồng chí cảnh sát sẽ không thể để cô và Thời Nhã ở riêng với nhau được.
Dù sao, cô là nạn nhân và người còn lại là tội phạm.
Hai đồng chí cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng thuận theo ý của Tần Tang đi tới sô pha cách đó không xa.
Tuy nhiên, cả hai vẫn dán mắt vào Thời Nhã, như thể họ sợ Thời Nhã sẽ làm gì tổn thương đến Tần Tang.
Thực tế cô ta rất yên lặng, an phận.
Tần Tang ra hiệu cho cô ta ngồi xuống ghế trước giường bệnh.
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi im lặng vài giây, Tần Tang nói trước: “Tôi không biết tôi có thù hận gì với Thời tiểu thư, để cô phải lấy cái chết đáp lại?”
Khi chỗ đạo cụ kia đập xuống, quả thực có thể khiến Tần Tang mất mạng.
Chỉ là tình cờ Tần Chu đang quan sát đám người, thấy tình hình không đúng, lập tức đẩy Tần Tang ra.
Bây giờ Tần Chu vẫn đang ở phòng bệnh bên cạnh, đầu quấn băng như bánh bao, đeo nẹp cổ, thương tích còn nặng hơn cả Tần Tang.
Nhưng rất may, cả hai anh em họ đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Tần Tang không hiểu tại sao Thời Nhã lại muốn làm vậy.
Với sự khéo léo của Thời Nhã, hoàn toàn có thể thiết kế hiện trường hoàn hảo hơn, không có khả năng khiến bản thân tỏ ra ngốc nghếch, để lại dấu vân tay của mình trên đạo cụ.
Điều này chỉ có thể giải thích một điều, Thời Nhã chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, mục đích rất đơn giản và dễ hiểu, đó là giết Tần Tang.
Ngay cả khi cô ta bị bắt, điều đó cũng không thành vấn đề.
Ngay từ đầu cô ta đã muốn mình và Tần Tang “Đồng quy vô tận*” để thực hiện tội ác.
(Đồng Quy Vô Tận*: cùng nhau chết.)
“Hận thù sâu đậm?” Thời Nhã cong môi, tự giễu cười: “Tần Tang, cô ngu thật hay giả ngu vậy?”
“Cô không biết Yến Cẩm Ngôn thích cô sao?”
Vẻ mặt người phụ nữ trên giường bệnh ngưng trọng, trong mắt không thể che giấu sự hoảng sợ.
Tần Tang không trả lời, Thời Nhã tiếp tục cười, “Anh ấy thật sự rất thích cô.”
“Cũng như tôi rất thích anh ấy.”
Nói đến đây, giọng điệu của cô ta trầm hơn một chút, buồn bã: “Thật ra, tôi chưa bao giờ muốn ở bên anh ấy.”
Lần đầu tiên Thời Nhã gặp Yến Cẩm Ngôn, anh đã đưa cho cô ta một mảnh lá phong đỏ mà anh nhặt được, làm dấu trang và nói với cô ta rằng, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời, khóc sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Khi đó, Thời Nhã đã sống một mình ở nước ngoài từ lâu, cô độc và bơ vơ, bị cô lập, bị phân biệt đối xử, bị bắt nạt ở trường… Cô ta chỉ biết trốn trong con hẻm sau thư viện mà khóc thầm.
Cho đến khi Yến Cẩm Ngôn xuất hiện trong cuộc đời cô ta, cô ta đã ít rơi nước mắt hơn, cả con người cô ta đã trải qua một sự lột xác từ trong ra ngoài.
Cô ta thay đổi bản thân chỉ để đến gần Yến Cẩm Ngôn hơn.
Thậm chí chỉ cần nhìn anh và ở bên cạnh là đủ.
Nhưng cảm giác ẩn sâu trong lòng cô ta lại trở nên liều lĩnh và điên cuồng sau khi biết được sự tồn tại của Tần Tang.
Thời gian trôi qua, tình yêu thuần khiết trong trái tim Thời Nhã ngày càng xấu đi.
Trước kia Thời Nhã cho rằng trên đời này, không ai có thể được Yến Cẩm Ngôn đối xử khác biệt.
Nhưng Tần Tang lại là ngoại lệ.
Ánh mắt của người đàn ông, giọng nói đối với cô, hình dáng và thần thái, tất cả đều lặng lẽ nói lên tình yêu của anh dành cho cô.
Tình yêu mãnh liệt đó ẩn chứa trong đôi mắt Yến Cẩm Ngôn, người khác có thể không nhìn thấy, nhưng Thời Nhã, người đã theo dõi Yến Cẩm Ngôn, có thể thấy rõ ràng.
Tình yêu của Yến Cẩm Ngôn dành cho Tần Tang là sự kìm nén và kiềm chế, anh sợ bị nhìn thấu nên thường giả vờ thờ ơ.
Ví dụ như bức thư tình kia.
Chỉ có Thời Nhã biết rằng trước khi Yến Cẩm Ngôn trả lại bức thư tình cho Tần Tang, anh đã ngồi vào bàn đọc đi đọc lại bức thư tình đó, trong lòng vui như một đứa trẻ được cho kẹo.
Điều gì đã khiến Thời Nhã muốn giết người?
Cô ta suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, nhưng Tần Tang lại cảm thấy cô ta đang khóc.
“Sau khi nghe tin cô sắp kết hôn, tôi đã cố gắng hết sức an ủi bản thân và tự nhủ rằng không sao cả.”
“Dù sao, ngay từ đầu tôi cũng không mong sẽ nhận được hồi đáp từ anh ấy. Tôi đã chuẩn bị tâm lý thích thầm anh ấy cả đời. Chỉ cần để tôi ở bên cạnh anh ấy, dù chỉ là làm một trợ lý nhỏ, có thể nhìn anh ấy và nói chuyện với anh mỗi ngày, tôi đã rất hài lòng.”
Thời Nhã thừa nhận rằng cô ta nhắm vào Tần Tang vì ghen tuông.
Nhưng cô ta biết gốc rễ của vấn đề không phải ở Tần Tang, mà là ở Yến Cẩm Ngôn.
Nếu Yến Cẩm Ngôn để cô ta ở lại công ty mãi mãi và ở bên cạnh anh với tư cách là một trợ lý nhỏ… Thời Nhã nghĩ, cô ta sẽ không điên đến mức hãm hại Tần Tang.
“Cô có biết không, Yến Cẩm Ngôn, anh ta thật sự không có trái tim.” Cô ta cười ha ha, “Cho nên người yêu anh ta sẽ đau khổ, vết thương đầy mình.”
“Giống như tôi vậy.”
Lúc này Thời Nhã mới dừng lại, cô ta nhìn Tần Tang thật sâu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Có đố kỵ, ghen tị, không muốn, bất lực và đau đớn.
“Cô thật sự rất may mắn.” Thời Nhã hoàn thành mong muốn của mình mà không nói nhiều.
Cô ta không nói với Tần Tang rằng Yến Cẩm Ngôn đã nhờ bác Trần liên lạc với cô ta hai ngày trước và cho cô ta ba ngày để rời khỏi công ty.
Yến Cẩm Ngôn đã giới thiệu cho cô ta một công việc được trả lương rất cao, nhưng nó lại ở nước ngoài, tại thành phố nơi cô ta và anh gặp nhau.
Mọi sự sắp xếp đều đã ổn thỏa, nhưng Thời Nhã biết rằng người đàn ông kia chỉ đang đuổi cô ta đi.
Vì vậy, cô ta đã gọi điện cho Yến Cẩm Ngôn và hỏi mấu chốt, hy vọng rằng cô ta vẫn có thể ở bên cạnh.
Thời Nhã vẫn nhớ rõ câu trả lời của người đàn ông vào thời điểm đó. Giọng điệu của anh dứt khoát, từ chối để cô ta ở lại.
Người đàn ông nói rằng, với trình độ học vấn của Thời Nhã, cô ta có thể có một sự nghiệp phát triển tốt hơn, không nhất thiết phải ở trong công ty nhỏ của bọn họ.
Người đàn ông cũng nói rằng anh sẽ kết hôn với Tần Tang, anh không muốn có bất kỳ người nào khác xung quanh mình, vì vậy anh sẽ chấm dứt mọi tin đồn và khả năng có thể khiến Tần Tang hiểu lầm.
Mặc dù Yến Cẩm Ngôn không nói rõ nhưng Thời Nhã biết tin đồn từ công ty chắc chắn đã đến tai anh.
Dù làm việc gì cũng kiên quyết nhưng anh vẫn cho Thời Nhã đủ mặt mũi.
Nhưng điều mà Thời muốn không phải là có mặt mũi và tương lai tốt đẹp hơn.
Cô ta chỉ muốn ở cạnh Yến Cẩm Ngôn, cho dù là trợ lý, cho dù nhìn anh kết hôn với người khác, cho dù trong lòng anh yêu người khác.
Ngay cả điều ước nhỏ nhoi khiêm tốn này cũng không thể trở thành hiện thực sao?
Thời Nhã chỉ có một cảm giác vào lúc đó – thế giới của cô ta đã sụp đổ.
Một người tuyệt vọng đến lúc nào đó dường như sẽ thực sự phát điên.
Thời Nhã nghĩ, nếu Tần Tang biến mất thì thật tuyệt.
Nếu như vậy, Yến Cẩm Ngôn sẽ chỉ có mỗi mình, sẽ không bao giờ kết hôn và cũng sẽ không đuổi cô ta đi vì sợ Tần Tang hiểu lầm nữa.
Chỉ cần Tần Tang biến mất, cô ta lại có thể ở bên cạnh Yến Cẩm Ngôn, tiếp tục theo dõi anh.
Suy nghĩ này đã chiếm cứ trong đầu Thời Nhã, cuối cùng cô ta bị cơn ghen đánh bại, phát điên lên, chỉ muốn Tần Tang biến mất.
Kết quả là trong trạng thái tồi tệ nhất, cô ta đã dùng phương pháp ngu ngốc nhất làm Tần Tang bị thương.
Sau khi sự việc xảy ra, Thời Nhã nhìn Tần Tang và Tần Chu được đưa lên xe cấp cứu.
Trái tim bồn chồn của cô ta bình thản một cách kỳ lạ.
Trong ba ngày qua, cô ta sống và đi làm như bình thường, rất yên bình như thể đã biết trước kết quả của mình, chờ đợi hình phạt đến.
Thời Nhã không biết là tại sao cô ta lại trở thành một người đáng sợ như vậy.
Cô ta dường như đã mất kiểm soát, suy nghĩ của cô ta bị cơn ghen điều khiển.
Bây giờ, cô ta cuối cùng đã được giải thoát.
Lúc này, Thời Nhã rất biết ơn vì Tần Tang vẫn còn sống.
Lòng ghen ghét vẫn sâu, cô ta vẫn cảm thấy biết ơn.
Tần Tang vẫn còn sống, bởi vì chỉ có cách này, Yến Cẩm Ngôn mới có thể hạnh phúc ở phần còn lại của cuộc đời.
“Tần Tang, Yến Cẩm Ngôn sẽ giao cho cô, chăm sóc anh ấy giúp tôi và khiến anh ấy hạnh phúc.
“Anh ấy đã cô độc nhiều năm rồi.”
Đây là lời cuối cùng của Thời Nhã với Tần Tang, cũng giống như những lần trước, có chút đau khổ và bất lực với tình cảm chân thành này.
Tần Tang vừa nghe vừa cảm thấy khó chịu.
Cô biết mình không nên thông cảm cho Thời Nhã, nhưng cô thực sự không thoải mái, như thể cô đã thấy chính mình khi nhìn Thời Nhã.
Thời Nhã nói đúng một câu, Yến Cẩm Ngôn không có trái tim.
Những người yêu anh sẽ rất đau khổ.
Tần Tang chắc chắn rằng điều khiến Yến Cẩm Ngôn đáp lại tình cảm của mình chính là việc cô bị mất trí nhớ, và thứ mà người đàn ông thích nhất cũng là cô khi mất trí nhớ.
Vì vậy cô không dám nói với ai rằng mình đã hồi phục trí nhớ.
Có lẽ đó là do vụ giết người mà Thời Nhã thiết kế.
Tần Tang nhớ tới bà ngoại, mẹ và ông ngoại, cũng nhớ đến ân oán hận thù với Tần gia khi còn nhỏ.
Nhưng người cô nhớ rõ nhất là Yến Cẩm Ngôn.
Yến Cẩm Ngôn là người rủ cô ăn đồ ngọt, Yến Cẩm Ngôn giúp cô làm bài tập và Yến Cẩm Ngôn cũng là người người đã nói những điều khiến cô tổn thương.
Anh đã từng cho cô quá nhiều đau đớn.
Nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, Tần Tang vẫn chịu đựng nỗi đau và âm thầm yêu anh.
Dù cô có lừa dối bản thân và người khác như thế nào, thì tình yêu vẫn ẩn sâu trong trái tim cô.
Đan xen với những ký ức sau vụ tai nạn giao thông, cô càng trở nên hoang mang không biết người đàn ông đó yêu mình hay không yêu mình.
Vì vậy Tần Tang không dám manh động, cô vẫn giả bộ mất trí nhớ, trong lòng đau khổ, tiếp tục đối mặt với Yến Cẩm Ngôn giống như lúc cô vừa mất trí.
Dường như có hai nhân cách phân ra trong cơ thể cô, một là cô trước khi vụ tai nạn xảy ra, và hai là cô sau vụ tai nạn ấy.
Tần Tang trước tai nạn xe hơi cảnh báo cô rằng những người không được Yến Cẩm Ngôn yêu thương sẽ có kết cục đau khổ, Thời Nhã là ví dụ điển hình nhất. Tần Tang sau tai nạn xe hơi lại nói rằng cô không phải là Thời Nhã thứ hai, vì Yến Cẩm Ngôn yêu cô.
Hai nhân cách đang cãi nhau, trong lòng Tần Tang loạn hết lên.
- -----oOo------
—-
Sau khi Thời Nhã bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Tang.
Không lâu sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Quản gia đẩy Yến Cẩm Ngôn vào, rồi tự mình ra khỏi cửa.
Đột nhiên ở một mình với Yến Cẩm Ngôn, Tần Tang cảm thấy chột dạ, cô nghĩ đến việc mình khôi phục trí nhớ nhưng lại giả vờ.
Người đàn ông đến bên giường nhìn cô, nhấp đôi môi mỏng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Em thấy thế nào? Vết thương còn đau không?”
Tần Tang lắc đầu, ánh mắt lảng tránh, không nhìn mặt người đàn ông nhiều hơn.
Phản ứng của cô khiến Yến Cẩm Ngôn khó hiểu, nhưng anh không hỏi, chỉ quay lại chủ đề, “Tần Tang, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.”
Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc mà chắc chắn.
Tần Tang yên lặng nghe, có chút mất mác.
“Anh sẽ không làm tổn thương em nữa.” Yến Cẩm Ngôn nói thêm, trong khi nói, anh đứng thẳng người đưa tay lên mặt cô.
Thân thể Tần Tang căng cứng, nhịp tim đập quá nhanh.
Yến Cẩm Ngôn nhận được sự căng thẳng của cô, đầu ngón tay của anh tránh mặt cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai cô.
Động tác của Yến Cẩm Ngôn vô cùng mềm mại, giọng nói cũng rất từ tính.
“Chờ thêm hai tháng nữa.” Anh nói.
Lời vừa dứt, người đàn ông thu đôi tay trắng nõn mảnh khảnh, nghiêm giọng nói: “Hai tháng này, em hãy ở bệnh viện chăm sóc chính mình.”
“Anh sẽ để bác Trần chăm sóc cho em.”
Nghe vậy, Tần Tang mơ hồ hiểu ra điều gì đó, cuối cùng nhìn chăm chú vào người đàn ông, “Anh phải đi?”
Yến Cẩm Ngôn khẽ “ừm” một tiếng, nhìn vào mắt cô đầy hoài niệm.
Tần Tang không hỏi anh đi đâu.
Người đàn ông chủ động báo cáo hành trình cho cô: “Ở Canada vẫn còn nhiều việc cần giải quyết.”
“Anh sẽ trở lại vào ngày cưới.”
“Được.” Người phụ nữ ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tang sợ việc cô giả vờ mất trí nhớ sẽ bị phát hiện, vì vậy việc Yến Cẩm Ngôn rời đi là điều tốt cho cô.
Cô chỉ có hai tháng để điều chỉnh tâm lý và tiếp tục giả vờ.
——
Trong hai tháng tiếp theo, Tần Tang thật sự không gặp lại Yến Cẩm Ngôn nữa.
Cô hồi phục trong bệnh viện một tháng, sau đó về nhà.
Bác Trần hàng ngày vẫn đến nhà đưa cho cô súp gà, súp cá, súp xương… Mỗi lần là một loại khác, thay phiên khiến cô không thấy bị ngán.
Trong suốt một tháng ở nhà dưỡng bệnh, Tần Tang thỉnh thoảng có hẹn đi chơi cùng Tần Niệm và Hạ Huỳnh.
Vào trước ngày cưới, Tần Tang nhận được một công việc bán thời gian, làm họa sĩ trong một công ty truyện tranh dưới sự giới thiệu của Tần Niệm.
Hợp đồng làm việc đầu tiên của cô được ký cùng với Tần Niệm.
Tần Niệm bắt đầu viết truyện trên Internet từ khi còn học đại học, thời gian đầu, cô ấy viết một số truyện ngắn trên Tieba và các diễn đàn.
Sau đó, cô ấy ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết và bây giờ là một tác giả nổi tiếng trong giới.
Tác phẩm mới của cô ấy đã ký bản quyền truyện tranh, và Tần Tang là họa sĩ mặc định của cô ấy, bởi vì Tần Niệm nghĩ rằng, Tần Tang là người hiểu rõ nhất về nam chính và nữ chính trong truyện của cô ấy.
Vì vậy một ngày trước hôn lễ, Tần Tang đã thức trắng đêm để đọc các tác phẩm của Tần Niệm, chủ yếu để tìm cảm hứng thiết kế cho nhân vật nam chính và nữ chính.
Kết quả là cô ôm điện thoại di động xem cả đêm. Sáng hôm sau, khi Lục Mạn Thanh và đội trang điểm đến gõ cửa phòng, đôi mắt Tần Tang đã khóc sưng lên.
Trong câu chuyện do Tần Niệm viết, những trải nghiệm và bối cảnh của nam chính và nữ chính gần như là một bản sao của cô và Yến Cẩm Ngôn.
Giống như Yến Cẩm Ngôn, nhân vật chính bị bệnh ở chân nên ngồi xe lăn, cũng có tính khí kỳ quặc và sự thờ ơ vô tình.
Tần Tang dở khóc dở cười, một mặt lại thay nữ chính trong truyện nghĩ đến bản thân trước khi mất trí nhớ.
Một mặt, dưới góc nhìn của người đọc, cuối cùng cô cũng biết được suy nghĩ của nam chính trong câu chuyện.
Sau khi đọc cuốn sách của Tần Niệm, Tần Tang cảm thấy như thoát khỏi câu chuyện tình yêu của mình, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ câu chuyện dưới góc nhìn của một người xem.
Trái tim bâng khuâng bấy lâu nay của cô, dường như đã được an ủi và giờ nó đã lắng xuống.
Ít nhất, cô sẵn sàng tin rằng Yến Cẩm Ngôn yêu cô.
Trong lòng anh có cô, nhưng anh có những cân nhắc, lo lắng riêng, tay chân trói buộc, sự tuyệt vọng của anh không hề thua cô.
Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng trong lòng của Tần Tang cuối cùng cũng không còn nữa.
Nhưng Lục Mạn Thanh có chút lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cô.
“Tang Tang, con cả đêm không ngủ sao?”
“Nếu con thật sự không muốn kết hôn, vậy đừng kết hôn. Dì sẽ nhờ ba và anh trai của con nói chuyện với lão gia tử.”
Lục Mạn Thanh cho rằng Tần Tang khóc cả đêm vì không muốn gả cho Yến Cẩm Ngôn.
Sau tất cả, hôm nay chính là ngày cưới của họ.
Đứa trẻ Yến Cẩm Ngôn này đã không xuất hiện kể từ khi con bé xuất viện, đêm qua Lục Mạn Thanh đã yêu cầu Tần Tiêu Hà đến nhà Yến Cẩm Ngôn, để xem chuyện gì đã xảy ra với anh.
Chuyện cưới xin, sao bà có thể không quan tâm cho được.
Lục Mạn Thanh rất lo lắng, bà lo Tần Tang cưới nhầm người, cả đời này sẽ không hạnh phúc.
Tần Tang nắm lấy tay bà, lau nước mắt rồi phá lên cười: “Dì Mạn Thanh, con không sao.”
“Con chỉ vì họ mà làm việc chăm chỉ nên cũng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.” Tần Tang nói lời này với đội trang điểm.
Sau khi khóc sưng cả mắt vẫn phải che khuyết điểm.
Chuyên viên trang điểm mỉm cười, cảm thấy căng thẳng.
Chín giờ mười phút sáng, khi Yến gia đến Tần gia để rước dâu thì lúc này cô dâu đã phải vội vã ra khỏi cổng nhà.
Thật khó chịu khi chú rể Yến Cẩm Ngôn lại không có mặt trong tiệc cưới.
Phù rể Yến Từ đến đón Tần Tang, đội rước dâu đã đợi sẵn ngoài cổng nhà họ Tần.
Khi Tần Tang bước ra khỏi cổng nhà họ Tần, Yến Từ đang nói chuyện với Tần Tiêu Hà và Tần lão gia tử.
Nhìn thấy Tần Tang đang đợi, Yến Từ im lặng.
Có thể thấy sắc mặt Tần Tang không tốt lắm, trong mắt có chút thất vọng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Khi thấy Tần Tang, người mặc váy cưới đến trước xe, Yến Từ ân cần mở cửa.
Sau khi lên xe, Yến Từ vội vàng giải thích với Tần Tang: “Tang Tang, em đừng tức giận. Anh trai anh đã hạ cánh rồi, anh ấy sẽ lập tức tới nhà thờ.”
Tần Tang rũ mắt, ánh mắt rơi vào bó hoa trong tay, lồng ngực ngột ngạt.
Niềm tin vừa mới lấy lại được từ cuốn tiểu thuyết của Tần Niệm đêm qua, đã tan thành mây khói vì Yến Cẩm Ngôn không xuất hiện.
Cô thực sự không biết việc đó quan trọng như thế nào mà khiến Yến Cẩm Ngôn đến muộn đám cưới.
Trên đường đi của đoàn xe, Yến Từ không ngừng kể chuyện cười cho Tần Tang, cố gắng điều chỉnh tâm lý.
Kết quả, Tần Tang cả buổi không nhìn anh ta, cứ cúi gằm mặt, chỉ tập trung vào bó hoa.
Cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nội tâm của mình, vướng mắc không biết có nên kết thúc cuộc hôn nhân này hay không.
Nếu không khôi phục trí nhớ, cô có thể bình tĩnh đối mặt với Yến Cẩm Ngôn, vì dù sao cô cũng không nhớ ra anh, cô cũng chưa yêu anh.
Nhưng bây giờ ký ức đã được khôi phục, những yêu thương kia lao thẳng vào mặt như thủy triều, khiến Tần Tang không kịp lấy lại hơi.
Không yêu thì không sợ.
Hiện tại cô yêu quá nhiều nên cô sợ, rằng sau khi kết hôn cô vẫn không có được tình yêu của Yến Cẩm Ngôn.
—-
Đoàn xe chạy vào trang viên Hoàng Hôn ở phía tây thành phố.
Trong trang viên có nhà thờ lớn nhất Hải Thành, lễ cưới của Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn sẽ được tổ chức trong nhà thờ.
Sau khi đến nơi, Tần Tang được đưa đi nghỉ ngơi trong phòng.
Một nhân viên tận tình thay đổi lễ phục cho cô, nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm cũng tạo hình lại và trang điểm cho Tần Tang theo đúng phong cách của nghi lễ.
Chuyên gia trang điểm cho rằng, Tần Tang là cô dâu đẹp nhất mà cô ấy từng thấy.
Những lời này khiến Tần Tang khẽ mỉm cười, trái tim nóng nảy của cô dần dần bình tĩnh lại, giống như đã tìm được điểm sâu trong lòng mình để duy trì sự cân bằng.
11 giờ 50 phút trưa, buổi lễ bắt đầu.
Nhà thờ trang nghiêm đầy ắp quan khách và bạn bè.
Tần Tang nắm tay Tần Tiêu Hà đứng chờ ở cửa nhà thờ.
Cô nhìn cánh cửa nhà thờ đang đóng chặt trước mặt, sau đó nhìn Tần Tiêu Hà bên cạnh.
Tần Tang mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Ba, ba nghĩ con sẽ có được hạnh phúc chứ?”
“Được.” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, tràn đầy yêu thương và miễn cưỡng, “Tang Tang, con phải tin tưởng ánh mắt của ba và lão gia tử.”
“Thằng bé Cẩm Ngôn là người đàn ông tốt duy nhất trên thế giới này.”
“Sau khi con kết hôn, cậu ấy sẽ yêu thương con.”
Yến Cẩm Ngôn sẽ yêu con gái ông, tôn trọng con gái ông, bảo vệ con bé… bản thân thằng bé đã hứa với ông rồi. Tần Tiêu Hà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tần Tang, khóe mắt đỏ lên, “Tang Tang, thằng bé không đến đón con mà để người nhà tới đón, có lẽ đã khiến con thất vọng rồi.”
Lời nói không nhẹ không nặng của Tần Tiêu Hà đã đánh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Tần Tang.
Cô vốn là một người cứng đầu và mạnh mẽ, giờ phút này như bị một mũi tên bắn tan, hai mắt đỏ bừng.
Tần Tang thở hổn hển, cắn môi nhìn Tần Tiêu Hà, vẻ mặt đau khổ: “Ba, anh ấy thật sự muốn lấy con sao?”
“Hu hu hu…” Tần Tiêu Hà đau khổ muốn lau nước mắt cho Tần Tang nhưng lại sợ đồ trang điểm của cô bị làm hỏng, nhất thời ngẩn ra.
“Con gái, đừng khóc, một lát nữa, Yến Cẩm Ngôn lại cho rằng ba bắt nạt con.” Tần Tiêu Hà an ủi Tần Tang, nói cho cô rằng: “Cẩm Ngôn thằng bé bận rộn vì việc rất quan trọng ở Canada trong hai tháng qua.”
“Thằng bé đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay, và phải chịu đựng rất nhiều… con phải tin tưởng nó.”
Tần Tang ngăn lại nước mắt mình, nhướn mi khó hiểu nhìn Tần Tiêu Hà, đang muốn hỏi gì đó, cửa giáo đường đột ngột mở ra.
Nhất thời Tần Tang mặc váy cưới màu trắng được ánh sáng chiếu vào, bỗng nhiên khắc sâu trong mắt quan khách đã đợi lâu trong nhà thờ.
Cô đã trở thành một sự tồn tại thu hút nhiều sự chú ý nhất. Mọi người trong nhà thờ đều đang nín thở, tập trung theo dõi bước chân cô.
Ngày này cuối cùng đã đến, Tần Tang không kịp lau nước mắt.
Cô nắm tay Tần Tiêu Hà, hai ba con từng bước từng bước, đi dọc trên thảm đỏ vào nhà thờ.
Mỗi bước chân, Tần Tang lại tiến đến gần Yến Cẩm Ngôn hơn.
Đến giữa đường đi, Tần Tang và Tần Tiêu Hà đứng yên dưới sự chỉ dẫn của Cha Xứ.
Điều này có nghĩa là “tình yêu cần phải đến từ hai phía”, và sau đó chú rể cần đi đến chỗ cô dâu.
Đến giữa người ba trao tay cô dâu cho chú rể hoàn thành nốt đường đi.
Sau đó, chú rể và cô dâu tay trong tay, đi hết quãng đường còn lại, cuối cùng đến trước mặt Cha Xứ.
Ánh đèn nhà thờ chiếu vào Yến Cẩm Ngôn, người đang đợi cô bên cạnh Cha Xứ.
Mãi đến tận giờ phút này, Tần Tang mới nhìn thấy anh.
Anh mặc vest đi giày da, đứng cao và thẳng như một cây thông vững chắc.
Trước khi Tần Tang kịp trợn tròn mắt, khán giả đã náo động.
Ai cũng nghĩ rằng Yến Cẩm Ngôn sẽ là người duy nhất ngồi trên xe lăn thực hiện hôn lễ.
Các khách mời đều tỏ ra thông cảm, nhưng lúc này họ ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, thậm chí quên cả nói chuyện.
Nhà thờ im lặng hẳn, yên tĩnh đến mức Tần Tang có thể nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
Cô không thể tin vào mắt mình.
Chân của Yến Cẩm Ngôn đã được chữa khỏi?
- -----oOo------
Bình luận truyện