Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 36



Xấu hổ và giận dữ muốn chết khiến cho Nguyễn Hâm Kiều vùi mình vào trong chăn một lần nữa, đợi một hồi lâu, vén lên một khe hở, xác nhận bên trong đã vang lên tiếng nước mới từ từ đi ra.

Di động vang lên vài tiếng đinh đinh báo có tin nanh, cô trò chuyện giữa chừng đột nhiên không có hồi âm, biểu cảm của nữ vương Lộ Lộ tức giận đến mức gửi một đống biểu cảm qua cho cô.

Kiều Kiều dịu dàng: Vừa rồi ở trước mặt Quan Triệt bán bày trò chọc phá ngu xuẩn, mất mặt quá [khóc lớn]

Hoa lắm lời: Cậu vẫn cứ tiếp tục ngu xuẩn thế à →_→

Kiều Kiều dịu dàng: Nào có! Ở trong mắt anh ấy tớ luôn là dáng vẻ thông minh lanh lợi đáng yêu ╭(╯^╰)╮

Hoa lắm lời: [ngón giữa][ngón giữa][ngón giữa]

Hoa lắm lời:... Nhưng mà không phải cậu về nhà sao, tại sao đã trễ như vậy còn cùng ở cùng với anh ta? [mỉm cười]

Kiều Kiều dịu dàng: [ Hi ] Nhân lúc ba tớ đang ngủ lén lút chạy ra khỏi nhà đó

Hoa lắm lời: Cho nên... Bây giờ cậu ở trên giường của anh ta? [mỉm cười]

Nguyễn Hâm Kiều: Đúng vậy! ︿( ̄︶ ̄)︿

Hoa lắm lời:... Đây này, thức ăn đưa tới này!

Cô gửi một cái biểu cảm "Phanh" té tới cửa xong liền thoát ra, Nguyễn Hâm Kiều đang vui, vốn đang suy nghĩ muốn thỉnh giáo vị này về kỹ thuật chuyên môn một chút, nhưng không hỏi.

Một người cầm di động chơi trò chơi, nhìn thời gian không sai biệt lắm, cô lại xuống giường, chạy đi rửa tay sạch sẽ, trở về nằm chờ.

Rất nhanh Quan Triệt đã tắm xong, đi ra rót ly nước uống từ từ, tắt hết đèn ở bên ngoài.

Nguyễn Hâm Kiều lại lăn vào trong lòng anh, Quan Triệt rất tự nhiên đưa cánh tay ra ôm cô, tầm mắt chú ý tới chiếc vòng trên cổ của cô.

"Ba mua cho em đó." Nguyễn Hâm Kiều cầm lấy cho anh xem, giống như khoe đồ mới với người bạn, kìm lòng không được nhỏ giọng, "Đẹp không? Có phải anh biết về các loại ngọc sao, mau xem giúp em cái này thế nào?"

Quan Triệt cầm ở trong tay nhìn chăm chú, giương mắt chống lại ánh mắt đầy mong chờ của cô, dừng một chút, nói ngắn gọn: "Đẹp."

Được anh khẳng định, Nguyễn Hâm Kiều càng vui vẻ, ngắm nhìn ngọc ở trong tay.

Trong lòng Quan Triệt đã có chút không yên.

Anh mới mua sữa tắm của nữ để trong phòng tắm, chắc cô đã dùng, mùi hương trên người anh và cô không giống nhau. Lúc mua không chú ý tới mùi hương, bây giờ ngửi thấy, rất ngọt.

Dầu gội thông thường của anh cũng có rất nhiều hương, trước kia cảm thấy rất ngọt, bây giờ cảm thấy rất được.

Anh dựa vào thêm một chút, Nguyễn Hâm Kiều phát hiện, đưa mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt khẽ động.

Trong mắt anh chan chứa tình ý. Mong muốn rõ ràng dễ hiểu, rất dễn nhận ra, Nguyễn Hâm Kiều thích nhất là dáng vẻ của anh mong nhớ mình, bị anh nhìn như vậy cảm thấy thân thể sắp mềm nhũn rồi.

Tuy rằng dáng vẻ của cô giống với một người suốt ngày chỉ mong chờ có thể thân mật với anh, nhưng thực tế đến lúc này lại sẽ không nhịn được thẹn thùng.

Tình yêu trong tay. Nhưng lần này sẽ không xấu hổ chờ đợi anh hôn, nghĩ đến điểm quan trọng của vấn đề, mắt giật giật, cắn môi dưới chủ động bò đến trên người anh.

Quan Triệt nhẹ nhàng nhướng mày, đối với hành động lớn mật của cô không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng trong chớp mắt thấy cô nghiêng người về phía trước, cúi đầu ngắm nhìn khuôn ngực của anh, sau đó rất vừa lòng cười nói: "Thế này có vẻ ngực hơi lớn."

"..." Quan Triệt không kìm chế được, cười ra tiếng.

Anh cười, Nguyễn Hâm Kiều lại càng xấu hổ, nằm sấp trên người anh, lấy tay che nhanh khuôn mặt đỏ ửng, nắm tay đánh một quyền lên bờ vai của anh: "Anh cười nhạo em!"

"... Không có." Nói như vậy, trong giọng nói mang theo chút ý cười.

Nguyễn Hâm Kiều cảm giác cả người mình đang nóng lên, lăn xuống từ trên người anh, xấu hổ và giận dữ nên trốn trong chăn: "Anh lại chê ngực của em nhỏ!"

"Không có..." Quan Triệt không biết phải làm sao, nghiêng người qua, lại không biết nên dỗ cô thế nào.

Trách không được anh không thích sờ ngực của cô! Đều nói đàn ông khi hôn moi nhất định sẽ sờ ngực, nhưng đạo đức của anh rất tốt dù ngồi trong lòng mà vẫn không loạn cho tới bây giờ chưa sờ loạn qua một lần, thì ra là ngại của cô nhỏ.

Nguyễn Hâm Kiều suy nghĩ có chút tức giận, tại sao không có ai thành lập một hiệp hội yêu mến ngực phẳng? Của cô có quyền lợi cần phải được bảo vệ!

"Đừng giận." Quan Triệt rất khó khăn mới nghĩ ra một câu dỗ người, khô cằn, chính mình đều cảm thấy không có sức mạnh, rõ ràng quay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên cái trán cùng chóp mũi của cô.

Nguyễn Hâm Kiều rầm rì bị anh hôn, thật sự không có giận, còn chủ động dâng miệng mình lên cho anh hôn.

Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, quanh mũi đều là hơi thở ấm áp từ trên người cô, Quan Triệt dần động tình, tay nhẹ nhàng mơn trớn trên đùi của cô, tham dò vào trong váy ngủ.

Nguyễn Hâm Kiều bỗng dưng mở mắt, bắt lại tay anh, đưa tới trên ngực của mình, còn xoa bóp một chút, mới nhắm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ nụ hôn triền miên nóng bỏng của anh.

Trong chốc lát Quan Triệt bị hành động của cô làm cho dở khóc dở cười, như cô mong muốn, bàn tay thong thả mà có lực buộc chặt, cô bị kích thích kêu một tiếng, mềm nhũn tựa vào lòng anh.

...

Sau khi kết thúc hai người đều đầm đìa mồ hôi, Nguyễn Hâm Kiều Kiều Kiều thở phì phò, một đầu ngón tay cũng không cử động được. Quan Triệt ôm từ phía sau lưng của cô, chờ cô ổn định, mới ôm cô đi vào phòng tắm.

Sau khi đặt Nguyễn Hâm Kiều vào trong bồn tắm lớn, trước tiên anh đi ra thay đổi khăn trải giường, không ngờ khi trở về vừa khéo nhìn thấy cô nằm ở trong bồn tắm lớn, hai tay nắm giữ cái hai khối trước ngực.

Xem ra là rất để ý đến chuyện ngực nhỏ...

Bên trong Nguyễn Hâm Kiều nghe được chút âm thanh, vội vàng rút tay về, đầu nghiêng về một bên nhắm mắt giả chết.

Bộ dáng kia thật sự rất ngốc, Quan Triệt buồn cười, cầm khăn tắm lau người cho cô, ôm cô trở lại trên giường. Sau đó anh nằm xuống, Nguyễn Hâm Kiều lui vào trong lòng anh, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Triệt Triệt, anh đối với em thật tốt."

Mấy ngày nay cô thường gọi một câu "Tiểu Triệt Triệt", Quan Triệt đã quen, ôm cô vào trong lòng, "Ngủ đi."

"Ngày mai em muốn trở về sớm một chút." Nguyễn Hâm Kiều nhắm mắt lại rầm rì, "Nếu để ba biết được em lén lút chạy đến ngủ với ngươi, nhất định sẽ bị chọc tức."

"Ừ." Quan Triệt thấp giọng đáp, vỗ nhẹ hai cái lên lưng cô.

Quả nhiên hôm sau Quan Triệt đánh thức cô dậy rất sớm, đưa cô về nhà.

[ Qua nhanh ] thân mật có chút tàn bạo. Trên đường đi cả người và xe đều rất ít, Nguyễn Hâm Kiều vẫn buồn ngủ ngáp liên tục, ổn định tinh thần hỏi anh hai ngay tiếp theo có dự định gì.

Tết Trung thu năm nay hội trường lớn trong thành phố có diễn văn nghệ, rất náo nhiệt, công viên nhỏ nơi bọn họ đang ở có vài vị chú bác cũng hay hát lần này cũng sắp xếp đăng ký tham gia, biểu diễn cho mọi người xem. Lão ba cùng chú Bằng đều phải xem, nhiều người nên Nguyễn Hâm Kiều lo lắng, sáng sớm đã nói sẽ đi cùng với ông.

Tuy rằng ngày lễ Quan Triệt được nghỉ phép, nhưng vẫn bận rộn, có mấy nhà trưởng bối cần phải đến thăm hỏi, còn có vài vị khách đi đường xa đến nhà phải thiết đãi, lịch trình vài ngày đã sắp xếp xong.

Hai người bọn họ đều vội, chỉ có lén lút gặp nhau vào buổi tối.

Nguyễn Hâm Kiều hẹn với anh buổi tối sẽ đến đón cô, ngủ cùng nhau. Chỉ có ba ngày ngày nghỉ, sau khi quay về chắc một tháng cũng không gặp mặt, phải trân trọng cơ hội này.

Quan Triệt đương nhiên đều theo ý cô.

Đưa cô đến trước tiểu khu, cô nhất định kéo anh đi ăn sớm một chút.

Nơi này mở cửa đã được mười năm, tuy rằng không bằng thức ăn tinh xảo ở khách sạn của anh, nhưng mùi vị thật sự không tệ, ngoại trừ hàng xóm ở trong tiểu khu, còn có không ít gia đình gần đây cố ý đến đây để ăn, mỗi ngày buôn bán rất thịnh vượng.

Bọn họ đến sớm, mới không có gặp được những người khách hay chen lấn.

Đối với thức ăn Quan Triệt không có hứng thú, cũng không quan tâm, đi với cô đến những quán ăn nhỏ hẹp ăn mấy đồng tiền cháo cùng bánh bao, vẫn thong dong, không mất phong độ.

Nguyễn Hâm Kiều cố gắng ăn ít một chút, đợi trở về còn ăn cùng với lão ba nữa.

Cô nâng cằm thưởng thức cách ăn cơm tao nhã của Quan Triệt, cũng không quên mua cho lão đậu hủ và bánh bao chiên, ai, nhìn một cái, có hai người đàn ông yêu thương cô như vậy, thật sự hạnh phút. ╮(╯▽╰)╭

Ăn xong, Quan Triệt đưa Nguyễn Hâm Kiều đến dưới lầu, vừa vặn gặp được bé con tối hôm qua sáng sớm đi theo anh trai mua một chút thức ăn sáng. Anh trai cũng không thích nói nhiều. Chín tuổi, ở độ tuổi hiếu động, bản thân ở phía sau chạy nhanh đến phía trước, để em gái ở chân ngắn ở phía sau dùng sức đuổi theo.

"Chậm một chút, cẩn thận bị ngã." Nguyễn Hâm Kiều tay mắt lanh lẹ khom lưng, nhanh chóng đỡ lấy bé gái chút nữa bị té ngã trên đất.

"Chị Kiều Kiều buổi sáng tốt lành." Bé gái ngoan ngoãn chào hỏi, chào xong nhìn thấy phía sau lưng Nguyễn Hâm Kiều là Quan Triệt, thanh âm vang lên: "Bạn trai chị Kiều Kiều buổi sáng tốt lành."

Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ, bạn trai chị Kiều Kiều!

"Buổi sáng tốt lành." Quan Triệt ôn hòa đáp lại.

Nguyễn Hâm Kiều thả bé gái ra, quay đầu nhìn anh, bĩu môi, giọng nói ê ẩm: "Có phải anh cảm thấy cô bén thật đáng yêu phải không?" Lại đối với người con gái khác dịu dàng như vậy!

Giọng nói ghen tuông... Quan Triệt buồn cười lại không biết làm sao, xoa nhẹ trên đầu cô: "Đi thôi."

Hôn một cái, Nguyễn Hâm Kiều mới vừa lòng, không có trực tiếp trở về nhà, mà là trước tiên ghé tai vào trên cửa cẩn thận nghe ngóng—— trong phòng khách có tiếng động rất nhỏ, lão ba đã rời giường.

Cô ra vẻ bình tĩnh cầm chìa khóa mở cửa, cười giơ lên thứ gì đó ở trong tay: "Ba ba thức rồi sao? Con đi xuống lầu mua đồ ăn sớm."

Nguyễn ba đang rót nước uống, vội vàng đi lại nhận đồ, lải nhải: "Nghỉ phép có cơ hội để ngủ nhiều, cũng không có việc gì làm, không cần phải thức sớm như vậy."

Ở phía sau lưng ông Nguyễn Hâm Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cùng với lão ba ăn một ít, Nguyễn Hâm Kiều thật sự không chịu nổi, trở về phòng ngủ tiếp.

[Mơ màng] trời ơi, cứu người phụ nữ kia!

Ngủ rất say, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, chiếu vào trong nhà rất ấm. Cô duỗi thắt lưng, cầm di động, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Trời ơi, cô ngủ như chết vậy sao, điện thoại cũng không nghe.

Gọi điện thoại là người đại diện Phó Hiểu của cô, bảo cô hai ngày cùng với Diệp Lê đi tham gia tiệc tối trung thu ở đài truyền hình, tìm cô nhất định là có chuyện quan trọng. Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng gọi lại, Phó Hiểu hỏi cô có hứng thú tham gia chương trình thực tế hay không.

Vài năm trở lại đây chương trình thực tế rất thịnh hành, không ít minh tinh mượn cơ hội này để lấy tiếng, cũng vì các đài truyền hình này mang lại lợi ích rất lớn. Các đài sản xuất ở địa phương có nhiều tiết mục thu hút kháng giả, sau mỗi tiết mục tổng đạo diễn chuẩn bị một sân khấu mới ở bên ngoài để quay tiết mục chương trình thực tế, Phó Hiểu cố ý bảo Nguyễn Hâm Kiều tham gia.

Sau khi quay《 phía sau tên cướp đệ nhất 》 các tiết mục sau sẽ được ra mắt ở địa phương, quyền phát lại cũng đã bị mấy nhà đài truyền hình mua rồi, đến lúc đó có thể làm tăng độ nóng là không cần phải nghi ngờ. Thuận lợi mà nói chương trình thực tế kết thúc trước sau cũng sẽ chính thức phát sóng, rèn sắt khi còn nóng gia tăng độ sáng, đây là lựa chọn không sai đối với cô.

Cô nói vài câu đơn giản, Nguyễn Hâm Kiều liền hiểu rõ suy tính của cô ấy, thẳng thắng mà nhận lời. Về phần có được chọn hay không, cần Phó Hiểu giúp cô giao tiếp rồi.

Buổi sáng lão ba liền ở trong sân xem người khác chơi cờ, Nguyễn Hâm Kiều xuống bếp làm cơm trưa, sau khi ăn xong ngủ một lát, sau đó lên xe chú Bằng thím bốn người đi dạo quảng trường nghe hát.

Khi các cô tới, đã hát mở đầu, đúng lúc mặt trời xuống núi, người đến xem hát không nhiều lắm. Chú Bằng chuẩn bị bốn băng ghế nhỏ, bọn họ tìm vị trí hàng đầu ngồi xuống.

Nguyễn Hâm Kiều có chuẩn bị mũ che nắng nên lấy ra đội, đối với ca hát diễn kịch cô không có hứng thú, ở bên cạnh lão ba, cầm di động chơi trò chơi.

Đây là khoảng thời gian nhàm chán nhất, quảng trường càng đông người hơn, không khí có chút ngột ngạt. Trong khoảng thời gian cô chạy đi mua nước cho mọi người, nhân cơ hội gọi điện cho Quan Triệt. Anh còn đang làm khách ở trong nhà người khác, không thể nói nhiều, nhưng nghe được âm thanh của anh thì Nguyễn Hâm Kiều đã thỏa mãn, cả người có thêm động lực, trong lòng cũng không còn nóng nảy.

Đến giờ ăn cơm đoàn người lái xe về nhà, Nguyễn Hâm Kiều cùng ba Nguyễn lại bị chú Bằng kéo về nhà cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn xong xuống dưới lầu tản bộ hóng mát, cùng hàng xóm trò chuyện, đến lúc trời tối đen, Nguyễn Hâm Kiều giật mình phát hiện thời gian một ngày của cô đầy mong chờ đã trôi qua lặng lẽ.

Về nhà sớm giúp ba ngủ sớm, chờ ông ngủ say, Nguyễn Hâm Kiều lại tiến hành trò cũ, lén lút trốn ra khỏi nhà. Quan Triệt đúng giờ hẹn tới đón cô, đứng cầu thang dưới lầu, trong bóng đêm giống một gốc bạch chắc chắn đáng tin.

Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều đầy vui mừng, còn cách vài bậc thềm, thả người nhảy bổ nhào về phía anh.

May mà Quan Triệt luôn nhìn cô, đã có chuẩn bị, mở rộng hai cánh tay vững vàng đón được cô.

Buổi tối đương nhiên lại là một cuộc ân ái triền miên, sau khi Nguyễn Hâm Kiều bị ôm đến trên giường, ôm con thỏ nhỏ, Quan Triệt lại đi vào phòng sách. Trên bàn bày một hộp nhung màu đen, bên trong là một mặt dây chuyền hình phật Di Lặc sáng rực.

Sợi dây cũng là màu đỏ, màu sắc và kích thước lớn nhỏ giống như cái ở trên cổ, nhưng độ mịn và phẩm chất đều là tuyệt hảo.

Cô đeo cái kia chắc là hàng thuỷ tinh mỹ nghệ, chẳng qua thợ làm rất khéo và tỉ mỉ, người không am hiểu rất khó nhìn ra.

Nguyễn Hâm Kiều ngủ đến mức không biết gì, ngay cả trên cổ bị người thay đổi cũng không biết.

Chính là buổi sáng bị kêu thức dậy, mờ mịt soi gương, cầm sợi dây reo "Ồ" một tiếng, lẩm bẩm: "Sao lại có cảm giác sợi dây ngắn thế? Cổ mình to hơn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện