Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 2: Muốn làm bậy( Thượng+ Hạ)



Đại Khang Hâm Đức Hoàng Đế, họ Long thị, tên Thiên Dực, thân cao tám thước, thần lực kinh người, nhân gian đồn đãi rằng vị hoàng đế Đại Khang này có uy mãnh như hổ dữ, sức mạnh như thần long

Dận Không không biết vị phụ hoàng này đích thực có như lời đồn đại không.

Nhưng bất quá hình dáng quả thực vô cùng tráng kiện, uy phong lẫm liệt

Hâm Đức hoàng đế năm nay đã bảy mươi tám tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài trông như mới qua tuổi ngũ tuần, thậm chí hắn nghĩ vị phụ hoàng này trông còn trẻ hơn vài vị hoàng huynh

Khi vị hoàng đế vừa bước qua, hắn liền lên tiếng hô:

-Hoàng nhi Dận Không ! Chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương!

Hâm Đức hoàng đế dừng bước, nếu không phải Dận Không lớn tiếng chúc phúc, vị hoàng đế căn bản không chú ý đến hắn

-Ngươi là….

Vị hoàng đế trong nhất thời không nghĩ ra, Dận Không là vị con nào trong những đứa con của mình

Tổng quản thái giám Đa Long đứng bên cạnh thấp giọng nói:

-Thánh thượng! Vị này là thập tam nhất hoàng tử Dận Không

Hắn im lặng một chút ,rồi nói tiếp:

- Là hoàng tử do Bình quý phi sinh ra …

Hoàng Đế Hâm Đức nhẹ nhàng a lên một tiếng, cất bước tới trước Dận Không

-Dận Không! Ngươi ngẩn đầu lên

Dận Không tuân mệnh ngẩn đầu lên. Cặp mắt tinh anh nhưng tràn đầy kinh ý nhìn về phía Hâm Đức hoàng đế, thật ra hắn chỉ giả bộ sợ hãi nhằm qua mắt hoàng đế,bản thân hắn luôn coi trời bằng vung và luôn căm hận vị phụ hoàng này

Hâm Đức Đế gật đầu cảm thán nói:

-Trưởng thành rồi! Trẩm cơ hồ không nhận ra ngươi đã trưởng thành rồi

Trong nội tâm Dận Không dâng lên niềm bi thương, hắn cùng với vị phụ hoàng này ở trong cùng một hoàng cung, thế mà chưa bao giờ đối diện nói chuyện với nhau một câu, trong thiên hạ chuyện gia đình bi thảm nhất cũng không hơn như vậy

Hâm Đức Đế kéo Dận Không đứng dầy, nhìn chăm chú vào mặt hắn ,suy tư hồi lâu mới nói:

-Ngươi giống mẫu thân ngươi nhiều lắm!

Hâm Đức Đế nói ra những lời này,khiến cho Dận Không động tâm, hắn nghĩ mình cùng với vị phụ hoàng này hóa ra cũng có điểm giống nhau gì đó,nhưng hình như rất ít

Hâm Đức Đế hỏi:

-Ngươi đi đâu mà bây giờ mới về?

-Cần Vương huynh tổ chức yến tiệc nhân dịp Nguyên Tiêu, mời chúng hoàng huynh, hoàng tôn gặp nhau đối ẩm, nên mới về trể một tí

Dận Không chấp tay trả lời

Hâm Đức Đế gật đầu, xoay người hướng Đa Long nói:

-Hai ngày nữa, ngươi truyền chỉ của trẫm tập hợp các huynh đệ bọn hắn lại trong cung. Trẫm cả ngày lo chính sự không có thời gian gặp bọn chúng

Đa Long tuân mệnh bước lui xuống

Hâm Đức Đế chực bước đi, Trân phi cùng với vị cung nữ Ngọc Tỏa lảo đảo thân mình từ trong cửa cung chạy ra

-Hoàng thượng! Hoàng thượng…! Thiếp thật sự không có chủ tâm chọc người tức giận.

Hâm Đức Đế sắc mặt chuyển sang lạnh lùng, phất tay áo một cách dứt khoát

-Đem nàng trở về

Nói xong không quay đầu,cất bước đi thẳng ra bên ngoài

Trân phi bị hai gã thái giám cản lại té nhào trên mặt tuyết, hai gã một người nắm một tay kéo lê đi trên tuyết

Dận Không thở dài một tiếng, hướng hai gã thái giám nói:

-Hai người các ngươi về trước đi, để ta đưa Trân phi nương nương về

Hâm Đức Đế đã đi xa, Trân phi cùng với cung nử Ngọc Tỏa ôm nhau ngồi trên tuyết khóc rống lên từng hồi.Dận Không bảo Dịch An đem xe ngựa về trước, rồi tiến lại phía trước Trân Phi nói:

-Trân phi nương nương! Ngoài này gió tuyết rất lạnh,nương nương mau về cung an nghĩ

Đôi mặt long lanh tuôn từng hàng lệ trên gương mặt xinh đẹp, Trân phi như vô lực cố gắng đứng dậy,thân thề run rẫy, hắn cởi áo khoát trên người khoát lên người Trân phi ,trong lòng thầm động: " không ngờ chỉ trong một buổi tối, mà ta đã khoát áo choàng chống phong hàn lên hai người phụ nử"

Dận Không cùng cung nữ Ngọc Tỏa dìu Trân Phi về Thục Đức Cung, nơi này so với Thanh Nguyệt Cung nơi hắn ở còn có vẻ vắng lặng và lạnh lẻo hơn, cả cung điện rộng lớn chỉ có mỗi Trân Phi và cung nữ hai người

Hắn thầm nghỉ: "xem ra phụ hoàng thật sự rất giận Trân phi, đến ngay cả một thái giám cũng không an bài"

Ngọc Tỏa thút thít nói:

-Quý phi nương nương! Nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng cho ngài

Nhìn thân ảnh Ngọc Tỏa đi xa, Trân phi lộ vẻ sầu thảm nói:

-Quý phi nương nương …a..a..Ai có thể còn nhớ vị quý phi nương nương này chứ!

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của nàng ,dưới ánh đèn lộ ra vẻ tiều tụy, đôi mắt đầy lệ nóng, càng tôn thêm dáng vẻ xinh đẹp

Hắn không đành lòng nhìn nữa, bèn bước xuống, hướng nàng định nói lời từ biệt

Trân phi nhìn hắn run giọng nói:

-Ngươi cũng xem thường ta..! Cả một câu cũng không nói với ta mà vội rời đi sao?

Hắn cười nói:

-Trân phi hà cớ nói ra lời này. Nương nương trong mắt Dận Không ,thân phận cùng sinh mẫu giống nhau, trên đời có đứa con nào lại xem thường mẫu thân chứ. Kỳ thật, Dận Không cùng nương nương chỉ hơn kém nhau ba tuổi, nếu dựa theo tuổi tác, Dận Không phải kêu nương nương một tiếng tỷ tỷ. Chính là do bối phận có khác nhau ,đừng nói cách nhau ba tuổi thậm chí cách nhau ba canh giờ, Dận Không cũng phải lấy lể mà bồi tiếp

Trân phi thản nhiên nói:

-Nếu ta nhớ không lầm, đêm nay là tết Nguyên Tiêu, thời khắc này năm ngoái, ta cùng hoàng thượng ngắm hoa đăng tại Vạn Hoa Lầu, nhưng bây giờ….

Hắn lúc này mới lưu ý quan sát, liền thấy trên bàn bầy tiệc còn có sẳn hai vò rượu, xem ra Trân phi định cùng với phụ hoàng đối ẩm

Trân phi đứng dậy nói:

-Giờ ngọ hôm nay, Ta đã ở nhà bếp chuẩn bị ngự thiện cho hoàng thượng, Tổng quản Đa Long nói cho ta biết, Hoàng thượng thích nhất là món " Phách Vương Biệt"…

Tiếng của Trân phi bắt đầu run rẩy:

-Ta nào nghỉ đến….Hoàng thường bình sinh tối kị nhất…..

Dận Long lập tức hiểu ra,vị phụ hoàng này tối kị đến vần đề phạm húy, nguyên do là do Đa Long giở trò, nghỉ đến đây, hắn cũng không lấy làm kì quái. Đa Long là thân tín của Hiếu Thành hoàng hậu, Hiếu Thành hoàng hậu coi Trân phi là cái gai trong mắt ,cẩn phải gở ra.Vì chủ tử ,Đa Long làm thề nào mà cho Trân phi có cơ hội được hoàng đế sủng ái một lần nữa

Nhìn dáng vẻ đau khổ, tiều tụy của Trân phi, hắn thầm nghĩ : "khó trách người xưa có nói : " Xưa nay, Thâm cung đa oán phụ". Vì muốn được sự sủng ái của hoàng đế, ai củng mưu mô tính kế, hao tổn tâm cơ, nhưng thật ra mấy ai được sủng ái, mà có được sủng ái thì kéo dài bao lâu đây chứ"

Trân phi nói:

-Nếu ngươi không chê món ăn thô lậu, rượu nhạt, hãy uống với ta vài chén!

Dận Không gật đầu. Hắn trước mặt các vị hoàng huynh làm ra vẻ không uống rượu nhưng thật ra tửu lượng của hắn rất cao thâm, từ năm bảy tuổi đã lén uống rượu cho đến nay, đến bây giờ còn chưa thử qua tư vị say rượu

Dận Không cùng Trân phi ngồi xuống bàn, Trân phi nhẹ nhàng rót rượu cho hắn và rót cho chính mình một chén, nhẹ giọng nói:

-Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, mạc khiến kim tôn không đối nguyệt

Hắn liền nhớ tới câu: "Mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm"

Hai người cụng li, uống một hơi cạn chén

Một lúc sau, rượu cũng đã gần hết, Trân phi lúc này đã có chút men say, nên tâm tình đã bình phục hơn trước, liếc nhìn bức họa trong tay Dận Phi nói:

-Bức họa họa cái gì thế?

Dận Không lắc đầu, từ lúc Tào Duệ đưa bức họa, hắn cùng với Thái Tuyết cũng chưa có xem qua, nên không biết bên trong tranh vẽ cái gì

-Cho ta xem một chút.

Một cánh tay trắng như ngọc ngà vươn ra trươc mặt, hắn không thề cự tuyệt, đành đem bức họa đưa cho Trân phi

Trân phi từ từ mở bức họa ra, hắn cũng thử liếc nhìn, liền thấy trên bức họa vẽ hơn mười tư thế khác nhau, nhìn kỹ thì ra là bức Xuân Cung Đồ

Trân phi đỏ mặt, gắt nhẹ giọng nói:

-Hảo! Dận Không nhà ngươi. Còn nhỏ tuổi mà đã xem mấy thứ này

Dận Không trên mặt đầy xấu hổ ,hắn không ngờ bức họa lại vẽ mấy thứ này, cũng không biết tại sao lão Tào Duệ kia như thế nào lại đem bức Xuân Cung Đồ cho Thái Tuyết.

Hắn lập tức thu lại bức họa,trong lòng thầm nghĩ : "không biết Trân phi có nghĩ mình cố ý đem bức Xuân Cung Đồ này cho nàng xem hay không"

Dận Không cuốn quít cuốn lại bức họa, đang muốn nói lời xin lỗi, thì lúc này Ngọc Tỏa đã chuẩn bị nước nóng xong, đi vào trong sảnh nói:

-Quý phi nương nương! Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi.

Trân phi gật đầu:

-Tỏa nhi! Ngươi đi nghỉ ngơi đi

Ngọc Tỏa nhìn Dận Không một lát,rồi dời thân đi ra

Dận Không cầm lấy bức cổ họa, hướng Trân phi hành lễ:

-Trân phi nương nương xin đừng trách tội. Thần không biết bức họa lại vẽ mấy thứ này, thần lập tức đi thiêu hủy nó

Trân phi ôn nhu nói:

-Chớ có vội vàng thiêu hủy nó, bức họa này tuy vẽ mấy thứ kia, nhưng nét bút thập phần tinh xảo ,có lẽ bức họa này là bảo vật cũng không chừng…

Dận Không trong lòng xấu hổ, thấy Trân phi nhìn tới, cuốn quít cúi đầu

Trân phi đứng dậy:

-Ta đi tắm đây

Nàng đột nhiên duyên dáng kêu nhỏ một tiếng, thân thể thướt tha mềm mải lảo đảo bước đi,chực như ngã xuống đất

Dận Không liền dang hai tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Trân phi nhấc tay ôm nhẹ sau lưng hắn, thân thể mềm mại co dãn tựa sát vào người hắn

Bức cổ họa từ trong tay rơi xuống mặt đất, toàn thân Dận Không đột nhiên căng cứng, hơi thở trở nên dồn dập

Đôi môi nóng rức của Trân phi nhẹ nhàng hôn lên môi Dận Không, hơi thở thơm tho như tỏa ra luồng nhiệt chạy khắp toàn thân hắn

Dận Không nhất thời,hơi thở dồn dập,toàn thân nóng bừng, nhưng vẫn còn chút lý trí kiên trì nói:

-Nương nương ta…..

Dận Không còn chưa nói xong, Trân phi đã đem bàn tay của hắn đặt lên bờ ngực mềm mại của nàng

Một chút lý trí còn lại đã mất, Dận Không toàn lực ôm Trân phi vào lòng, bước về phía phòng tắm

Sau một hồi cuồng nhiệt trong bể tắm nước nóng, nổi sợ hãi dâng lên trong lòng Dận Không. Hắn biết luật lệ trong cung rất rõ, nếu chuyện hôm nay mà truyền ra bên ngoài, thì chỉ có nước cả hai cùng bị chém đầu

Trân phi tựa như đóa phù dung, từ trong nước đứng lên bước ra khỏi bồn, thân hình mềm mại, nhủ hoa cao vút, nước từng dòng chảy theo những đường cong của nàng từng giọt tí tách, mái tóc đen mượt ẩm ướt, vài sợi dính lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ,tất cả tạo nên một cảnh tượng đẹp tuyệt mỹ không thể miêu tả

Nàng lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ bằng gỗ nhỏ, bên ngoài tuyết rơi đầy, gió lạnh từng cơn thổi mạnh

-Cẩn thẩn kẻo nhiễm lạnh

Dận Không thấp giọng nhắc nhở một cách dịu dàng

Trân phi xoay người lại, nhìn hắn thản nhiên cười:

-Dận Không! Ngươi có khinh ta không?

Hắn lắc đầu, đây bình sinh là lần đầu tiên đối với hắn, chính là hắn tình nguyện…..

Trân phi đi lại, dùng khăn lau những giọt nước trên người Dận Không, tay nàng nhe nhàng vuốt ve bộ ngực tráng kiện của hắn thầm nói:

-Ngươi không trông giống như bề ngoài, bên trong nóng nảy mạnh mẽ, bên ngoài tỏ ra văn nhược

Hắn nhàn nhạt nở nụ cười, hai người mặc quần áo, tay trong tay bước ra ngoài

Trân phi cuối người xuống, nhặt bức cổ họa lên nói:

-Nếu ngươi thích, thì lưu lại đi

Trân phi chậm rãi lắc đầu, đem bức họa đưa cho hắn nói:

-Đối với ta những gì lưu lại trong kí ức còn chân thật hơn vật bên ngoài

Hắn ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên bước tới, hai tay ôm chặc lấy thân mình kiều diễm đó,đôi môi hắn hôn chặt môi nàng .Tuyết rơi đầy trời,gió từng cơn lạnh buốt

Qua một hồi lâu, hai người mới tách ra, Trân phi nói:

-Đêm đã khuya, ngươi nên trở về nghi nghơi đi.

Dận Không yên lặng gật đầu, đi ra tới cửa ngoài, Hắn quay đầu nhìn lại thấy Trân Phi trong bộ cung trang màu đỏ vẫn đứng lặng yên trong tuyết nhìn hắn

Rời Thục Đức Cung, Dịch An từ trong bóng tối đột nhiên xông ra

-Tiểu chủ nhân

Dịch An giơ lên cây dù che tuyết cho hắn

Hắn cuốn quít,tay kéo Dịch An đi nhanh về hướng Thanh Nguyệt Cung, khi thấy đã đi khá xa Thục Đức Cung, Dịch An mới cẩn thận nói nhỏ:

-Tiểu chủ nhân yên tâm. Đêm nay người cùng với vị trong kia cũng không xảy ra chuyện gì

Dận Không tự nhiên nghe ra ,lời của Dịch An ẩn chứa đầy ý tứ, liền liếc hắn một cái nói:

-Nói ít một câu ,người khác cũng không nói ngươi câm điếc

Dịch An cuốn quít cúi đầu xuống. Đối với Dịch An, Dận Không cũng không lấy làm lo lắng, cùng với Duyên Bình là hai người tâm phúc mà mẫu thân lưu lại cho hắn, nếu không có hai người bọn họ, Dận Không cũng không có thể trong hoàng cung nguy cơ trùng trùng này mà lớn lên

Chuyện mặc dù đã là quá khứ,nhưng Dận Không thủy chung không có cách nào quên được. Mấy ngày này, hắn luôn sống trong cảm giác bất an. Cũng may ,Trân phi không chủ động qua tìm hắn, mọi chuyện yên lặng trôi qua, trong lòng hắn cùng từ từ hồi phục bình thường. Trân phi ở trong cung lâu năm, nàng so với hắn còn hiểu hơn luật lệ trong cung cấm này

Duyên bình đã hết ngày phép, trở về cung, Thái Tuyết vẫn ở lại nhà nàng trong kinh thành. Nàng đối với Thái Tuyết khen không dứt miệng rằng cô gái này thông minh ,siêng năng, chủ động gánh trách nhiệm chăm sóc mẹ già cho Duyên Bình….

Hơn hai mươi ngay trôi qua từ ngày Dận Không giết chết Mục Vương,Hắn thầm nghĩ thi thể hắn chắc phải được phát hiện rồi mới phải?

-Tiểu chủ nhân!

Dịch An khuôn mặt hoảng hốt từ cửa lớn chạy vào. Dận Không đang ngồi trên ghế ngước lên, ánh mắt thoáng chút lo lắng

Dịch An từ ánh mắt hắn lập tức hiểu chuyện, cẩn thận nói nhỏ:

-Tiểu chủ nhân! Mục Vương đã chết, thi thể Mục Vương mới được phát hiện trong giếng nước trong hoa viên tại Cần Vương Phủ

Dận Không làm ra vẻ giật mình, buông tiếng nói lớn:

-Có tra được ai là thủ phạm không?

Dịch An nói:

-Bây giờ cũng chưa thu được tin tức cụ thể chính xác

Trong lòng Dận Không trầm xuống, mấy ngày nay hắn luôn nghĩ đến chuyện xảy ra với Trân phi mà không chú ý đến chuyện này, xem ra ta phải cẩn thận

Bên ngoài cửa cung Thanh Nguyệt,tiếng của tiểu thái giám Cô Đơn truyền đến:

-Tam thập nhất hoàng tử điện hạ !

Dận Không nhíu nhíu đôi chân mày, hắn vô cùng chán ghét cái giọng nói này

Đi ra cửa, Dận Không trông thấy tên thái giám Cô Đơn đang cúi đầu đứng dưới mái che trước cửa, cả hoàng cung người có tướng mạo hèn mọn nhất là gã thái giám này, hắn trời sinh ra đã có bộ mặt bắt gà trộm chó

-Tam thập nhất hoàng tử điện hạ! Thánh thượng cho mời người đến Quảng Đức Điện nghị sự

Nghe vậy, trong lòng Dận Không run lên, Quảng Đức Điện là nơi hoàng đế cùng văn võ bá quan bàn chuyện thiên hạ, cho đến bây giờ hắn cũng chưa một lần đặt chân đến, chẳng lẽ việc ta giết Mục Vương đã bị bại lộ, nhưng hắn lập tức bỏ đi suy nghĩ này, vì nếu việc mưu sát Mục Vương bại lô, thì đến tìm hắn sẽ không chỉ là gã thái giám đáng ghét này

Thái giám Cô Đơn cung kính nói:

-Tam thập nhất điện hạ! Mời người lập tức theo ta đi ngay

Dận Không gật đâu, vội vàng thay áo, rồi cùng gã Thái giám theo hướng điện Quảng Đức đi tới

Trên đường đi ngang qua Thục Đức cung, Dận Không bất giác trông thấy Trân phi cùng Ngọc Tỏa hai người đang ngồi trên ghế đá trong hoa viên, Trân phi suy nghĩ gì đó, ngơ ngác xuất thần

Ngọc Tỏa thấy hắn, liền cúi đầu nói nhỏ vào tai Trân phi, nàng liền ngước đầu lên nhìn hắn

Nội tâm Dận không chấn động nhìn chủ tớ Trân phi ở phía trước suy nghĩ: "không biết chuyện đêm đó ả Ngọc Tỏa này có biết hay không?" trong lòng dâng lên niềm hối hận ,nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì đành phải đối phó vậy

Dận Không hướng thái giám Cô Đơn nói:

-Ngươi chờ ta một lát, ta có chuyện muốn nói với Trân phi

Gã thái giám gật đầu, đứng yên tại chổ

Dận Không bước chân thong thả, hướng Trân Phi đi tới. Trân phi không ngờ hắn lại chủ động đến tìm nàng, hái mắt chăm chú nhìn hắn, xong lại cuối đầu ôn nhu

-Trân phi nương nương hảo

Hắn cung kính hành lễ nói

Trân phi hướng hắn khoát tay áo

-Không cần lễ nghĩa như vậy, mấy ngày nay không nhìn thấy ngươi, ngươi trốn trong Thanh Nguyệt cung làm cái gì?

Nàng xảo diệu nói chữ "trốn" có ý nói hắn trốn tránh nàng

Ngọc Tỏa hướng gã thái giám đi tời, nha đầu này cơ trí lanh lợi, chẳng những thức thời rời đi nơi khác, mà còn biết đánh lạc hướng sự chú ý của kẽ khác

Dận Không im lặng mỉm cười, thấp giọng nói:

-Nương nương minh giám! Dận Không mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn, bây giờ vẫn còn ốm

Trân phi nhíu đôi chân mày xinh đẹp nhìn hắn:

-Nói như vậy…Vậy là ta nói oan cho ngươi à. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net

-Nương nương quan tâm thần, thần cảm kích muốn rơi nước mắt

Trân phi nghe vậy, khuôn mặt nở nụ cười có chút ửng hồng, đôi mắt toát lên một tia sáng mê người, nhẹ giọng nói:

- Ta nếu có một người con như ngươi, sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức chết.

-

Dận Không nội tâm lại dậy sống, nhưng chợt nhớ đến phụ hoạng đang triệu kiến, hằn vội cuốn quít vội nói:

-Hoàng thượng triệu thần đến Quảng Đức cung nghị sự, thần xin cáo từ

Trân phi vội nói:

-Dận Không! Nghe nói Mục Vương chết trong Cần Vương Phủ, thánh thượng triệu ngươi tám chín phần nhất định là chuyện này.

Dận Không gật đầu

Trân phi nói tiếp:

-Ngươi vạn lần phải nhớ kỹ, nay hoàng cung khắp nơi tranh đấu, nhất là lúc này chính là thời cơ để các thế lực tiêu diệt lẫn nhau. Bất kể người khác làm như thế nào, muốn bảo vệ bản thân mình thì mọi việc không thể biểu hiện quá mức khôn khéo. Cũng may, trước kia ngươi luôn biểu hiện trước mặt mọi người vẻ nhu nhược, nên người ta đối với ngươi buông lỏng đề phòng

Trân phi vừa nói vừa lộ vẻ quan tâm lo lắng cho hắn

Dận Không gật đầu thụ giáo

Đi tới Quảng Đức điện, các vị hoàng huynh, hoàng chất ở kinh thành đều có mặt. Cả đám đang tụm năm tụm ba bàn chuyện Mục Vương, trừ An Vương Dận Tường có tuổi lớn hơn hắn một chút, căn bản không ai đề ý tới sự tồn tại của hắn

Dận Tường đi đến gần hắn nói:

-Dận Không! Ngươi đã tới, ta đang muốn hỏi ngươi về chuyện của Bát hoàng huynh

Dận Không làm ra vẻ bi thương tột độ khóc lóc nói:

-Bát hoàng huynh hôm đó cùng ta rời đi, thân thê hoàn toàn khỏe mạnh, như thế nào lại đột nhiên….

Hai mắt Dận Không đỏ lên ,lớn tiếng kêu khóc

Dận Tường chứng kiện cảnh tượng của hắn, trong lòng đau xót, nước mắt lăn dài trên mặt

Cần Vương lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Dận Không, hắn nhíu nhíu đôi chân mày nói:

-Hai người các ngươi khóc lóc cái gì. Đợi phụ hoàng tới đây thấy bộ dáng hai ngươi, trong lòng há chẳng phải càng thêm buồn bực

Một tiếng nói vang lên:

-Ngũ hoàng huynh! Nói lời ấy là có ý gì? Bát hoàng đệ chết, chúng ta sao lại không đau khổ vạn phần, ai lại có thể bình tâm

Người nói chính là Lục hoàng tử Hưng Vương Dận Thao, hắn cùng Cần Vương không chung môt phe cánh, bắt được lời nói sơ hỡ của Cần Vương liền không dể dàng buông tha

Cần Vương cả giận nói:

-Ta chỉ vì phụ hoàng mà nói, Bát hoàng đệ tao ngộ bất hạnh ,ta và các ngưởi đều thương tâm, đau xót, nhưng chính lúc này khóc lóc thì có lợi ích gì. Chúng ta phải sớm ngày tìm ra hung thủ, thì linh hồn Bát đệ mới thanh thản nới chín suối

Hưng Vương hừ lạnh một tiếng:

-Ta xem ,các huynh đệ trong này ,vị tất tất cả đếu thiệt tình bi thống

Cần Vương giận dữ nói:

-Lão lục! Ngươi nói lời này là có ý gì?

Hưng Vương nói:

-Bát đệ chết trong hoa viên Cần Vương phủ nhiều ngày như vậy mới phát hiện, Ngũ hoàng huynh muốn tra ra hung thủ chi bằng trước hết điều tra vương phủ của mình cho rõ ràng đi rồi hẵng hay.

Cần Vương hét lớn:

-Ngươi dám vu khống sụ trong sạch của ta, ta với Bát đệ tình như tay chân, như thế nào mà lại đi hại hắn?

Hưng Vương cười lạnh nói:

-Hay cho câu tình như tay chân, chúng ta cùng một phụ hoàng sinh ra, chẳng lẽ mấy huynh đệ đứng kia, không xứng cho Ngũ hoàng huynh nói câu này. Ta cùng Bát đệ nhất mẫu sở sinh (sinh cùng 1 mẹ) ,hiện tại xem ra, hoàng huynh trong lòng chỉ xem ta và Bát đề là như tay chân của mình

Cục diện nhất thời lâm vào cảnh hỗn loạn

Nội tâm Dận Không âm thầm cười, không nghĩ tới Hưng Vương dáng vẻ hiền lành lại có thể nói những câu châm chọc thâm thúy đến như vậy. Hắn công kích Cần Vương mục đích rất rõ ràng, Cần Vương bị diệt trừ, hắn đương nhiên ngồi vào ngôi Thái tử

Nghĩ tới đây, nhất thời Dận Không an tâm trở lại, mặc dù hắn với Mục Vương đi ra cùng lúc nhưng còn có sự việc là hắn không liên quan đến tên quản gia Trung Phúc, hơn nữa theo lời Trân phi nói, mấy huynh đệ này nhân dịp Mục Vương chết sẽ đấu đá nhau giành quyền lực, hắn không đủ thực lực để mấy huynh đệ kia để vào trong mắt, nên hắn hoàn toàn yên tâm

-Thánh Thượng giá lâm..!

Tiếng Đa Long tổng quảng vang lên trong đại sảnh, nhất thời cả trường tranh đấu đang sôi sục bổng trầm lặng xuống

Cần Vương và Hưng Vương giương đôi mắt hận thù nhìn nhau, sau đó đi vê đứng cạnh phe cánh của mình

Hâm Đức đế cùng vài vị đại thần đi vào, tiến đến ngai vàng. Trên người vị hoàng đế Đại Khang có một sự uy nghiêm khó nói nên lời, khí tức bức các vị hoàng tử hoàng tôn không dám nói chuyện, cả đám im lặng cúi đầu

Dận Không đứng ở cuối hàng, nhìn về đám hoàng chất hơn nữa trong số này đã được phong vương, trong mắt bọn họ, vị hoàng thúc này chỉ là một tiểu hài tử

Hâm Đức đế thở dài một tiếng:

-Các ngươi đều đã biết, Mục Vương Dận Thương đã sớm mất…

Bàn tay vị hoàng đế đè lên ngai vàng nói tiếp:

-Trẫm người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nỗi đau này không thể nói nên lời…

Dận Không nghe trong giọng nói của Hâm Đức đế cũng không có nhiều phần bi thương, hắn suy nghĩ có lẽ do phụ hoàng kiên cường, dù sao cũng là vua của một nước,chính theo lời hoàng đế từng nói trong mắt một vị hoàng đế thần dân chỉ là đưa hài tử

Hâm Đức đế nói:

-Cái chết của Mục Vương đã điều tra rõ ràng, các ngươi không cần suy đoán này nọ

Hoàng đế dừng lại một chút rồi lớn tiếng nói:

-Mục Vương uống rượu, té xuống giếng nước, sau đó ngộp thở mà chết. Tổng quản Cần Vương phủ do cứu hắn cũng ngộp nước mà chết

Dận Không trong lòng thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nghĩ lại có chút kì quái, hắn lột quần áo và cả giầy của tên quản gia, chẳng lẻ bọn họ không phát hiện ra? Mãi sau này ,Dận Không mới biết, Mục Vương bên cạnh đam mê nử sắc, hắn còn thích cả nam nhân. Việc này chỉ có một vài vị hoàng huynh biết, chuyện thảo luận này đến đây chấm dứt, đại khái không muốn sự việc này truyền ra ngoài

Cùng với Dận Không thở dài một hơi nhẹ nhỏm là Cần Vương, Mục Vương dù sao cũng chết trong phủ của hắn. Hoàng Đế là có kết luận vụ án, mọi hiềm nghi về hắn toàn bộ được rũ sạch, cũng không còn lo lắng Hưng Vương vì chuyện này gây khó dễ cho hắn

Hâm Đức hoàng đế nói tiếp:

-Hôm nay, Trẫm sỡ dĩ gọi các ngươi đên đây, còn có một việc quan trọng cần bàn luận

Thấy gương mặt hoàng đế ngưng trọng, đám vương tử ai nấy đều đoán, chắc chuyện này vô cùng quan trọng

Hâm Đức đế nói:

-Đại Khang quốc ta từ Thác Đế lập quốc tới nay, nam chinh bắc phạt ,biến mốt quốc thổ không tới ngàn dặm, dân cư không đủ trăm vạn là một nước nhỏ, thành một quốc thổ hơn năm ngàn dặm, dân cư hơn ba ngàn vạn ,đường đường là một nước lớn

Chúng hoàng tử tôn sớm đã nghe những lời này nhiều lần, bởi mỗi lần giáo huấn bọn họ, hoàng đế thường thay mặt tổ tiên cộng sổ công tích một lần

Hoàng đế nói tiếp:

-Đáng tiếc là ba năm vừa qua, thiên tai liên miên, trước có nạn hồng thủy, sau lại có ôn dịch. Dân chúng Đại Khang ta chưa từng bị thiên tai nặng nề như bây giờ. Hơn nữa ba mặt đông tây nam luôn có chiến tranh với thất quốc,bắc có Hồ lỗ không ngừng nam hạ quấy nhiễu dân chúng

Hoàng Đế đưa mắt nhìn về đám hoàng tử tôn, tựa hồ đang đợi bọn họ lên tiếng

Cần Vương giành nói trước:

-Phụ hoàng! Đại Khang quốc ta ,binh hùng tướng mạnh, chỉ cần phụ hoàng một tiếng hiệu lệnh, hoàng nhi nguyện lãnh binh chinh phạt dẹp tan nổi lo âu này

Hưng Vương nói:

-Phụ hoàng có nói qua, Đại Khang quốc ta,việc cần kíp bây giờ là phát triển sức nước, bây giờ nếu khai chiến đối với nước ta cũng không được tốt cho lắm

Hưng Vương nắm được tâm tư của hoàng đế,vô hình trung nắm thế thượng phong so với Cần Vương

Hâm Đức đế thưởng thức gật đầu:

-Dận Thao nói lời này, chính là hiểu được lòng ta

Cần Vương mặt đỏ bừng bừng lui về

Hâm Đức đế nhìn Hưng Vương nói:

-Dận Thao! Ngươi có thể nói như thế ,chắc trong lòng đã có chủ ý, nếu không ngại nói ra cho trẫm nghe một chút

Hưng Vương bước lên nói:

-Hoàng nhi cả gan đưa ra một biện pháp, mong phụ hoàng chỉ bảo thêm

Hắn bước tới giữa cung điện, cất cao giọng nói:

- Hồ Lỗ ở phương bắc mặc dù kiêu dũng, nhưng dù sao cũng là nơi man di, ta phải sử dụng đối sách mềm mỏng, lấy vàng bạc châu báu đổi lấy sự hòa bình tạm thời với họ. Phía tây là ba nước Yên, Hàn ,Tấn, ba nước này binh lực và sức nước đều dưới Đại Khang ta, dám chắc bọn họ không dám chủ động khai chiến, ta chỉ cần ra uy với chúng ,khiến bọn họ cảm thấy sự lợi hại của Đai Khang, nguy cơ tự nhiên dễ dàng hóa giãi.

Hâm Đức đế không ngừng gật đầu

Hưng Vương thấy Cần Vương mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, hắn cố ý hướng phía Cần Vương bước lại nói tiếp:

-Phía nam có Đại Hán và Đại Tề ,hai nước này cùng Đại Khang ta có hôn ước, viêc này chỉ cần chúng ta thực hiện hôn ước, hướng vào hai vị quân vương hai nước, hóa giãi nguy cơ này cũng không quá khó khăn.

Hưng Vương nói xong lời này ,mới trở lại vấn đề chính

-Địch nhân chính thức của chúng ta chính là phía đông ,hai nước Đại Tần cùng Trung Sơn. Trung Sơn quốc sớm đã xưng thần với Đại Tần, hết thảy đều nghe theo Tần, chỉ cần hóa giãi nguy cơ Đại Tần mang lại, Trung Sơn quốc tự nhiên không cần lo lắng

Hâm Đức đế hứng thú hỏi:

-Ngươi có kế sách gì làm cho Tần quốc với Đai Khang ta tạm thời giao hảo?

Hưng Vương nói:

-Phụ hoàng có từng nghe qua việc gửi người làm con tin?

Hâm Đức đế gật đầu nói:

-Việc này Trẫm có nghe qua, muốn hòa hoãn đem thái tử sang địch quốc làm con tin để đổi lấy hòa bình, trước đây từng có việc như thế xảy ra

Mọi người lúc này trong nhất thời hiểu rõ ý đồ của Hưng Vương, trong đám hoàng tử ,hoàng tôn, người có tư cách bước lên ngôi thái từ nhất chính là Cần Vương Dận Lễ, nếu kế "Chất tử chi sách" này thành ,như vậy Cần Vương phải đi Tần làm con tin, tại Đại Khang chỉ còn Hưng Vương là người có đủ tư cách lên ngôi thái tử nhất, kế sách này quả thực vô cùng độc ác, khơi khơi một mũi tên trúng hai chim

Cần Vương nói:

-Kế sách này tuy kì diệu, nhưng nếu huynh đệ trong chúng ta, có người làm con tin bên địch quốc, lỡ hai nước khai chiến, há chẵng phải hắn chết không thể nghi nghờ

Hưng Vương khẳng khái cắt ngang nói:

-Phận làm con phải lấy chữ hiếu đi trước, phận làm thần phải lấy quốc gia làm trọng. Trong lúc nguy cấp, chúng ta không vì phụ hoàng giãi nổi ưu sầu, không vì quốc gia giãi quyết khó khăn ,lại đi băn khoăn nhiều về người được người mất

Cần Vương cười lạnh nói:

-Lục đệ nói thế, làm cho ngu huynh tỉnh ngộ ,nếu huynh đoán không sai ,Lục đệ muốn chủ động gánh trách nhiệm đi tới Tần quốc?

Cần Vương rốt cuộc đã nắm được cơ hội phản kích, tại mấu chốt tung chiêu quyết định

Hưng Vương nhất thời tắt tiếng, hắn tính toán cẩn thận, chính là muốn đem Cần Vương qua Đại Tần, không nghĩ tới để Cần Vương nắm cơ hội, cắn trả lại

Cục diện đương thời lâm vào trầm mặc, Hâm Đức đế cười nói:

-Kì thất ,Trẫm đã cùng các vị đại thần bàn bạc vấn đề này trước đây, sỡ dĩ không nói ra, là muốn các ngươi thể hiện một chút chủ ý của mình

Ánh mắt hoàng đế đảo qua đám hoàng tử tôn nói:

-Viêc Hồ Lỗ ,trẫm đã chọn ra người, Dận Tường

Ánh mắt hoàng đế cuối cùng đặt lên thân hình của An Vương

-Hoàng nhi tuân chỉ

Dận Tường từ trong đám đông bước ra ,thanh âm có chút run rẩy

-Trẫm hạ chĩ cho ngươi đi tới Hồ Lỗ quốc, cùng với trưởng công chúa Hồ quốc thành hôn

Thánh chỉ này đối với An Vương, giống như tiếng sét giữa trời quang, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, hồi lâu mới nói:

-Phụ hoàng minh giám! Hoàng nhi vừa cùng với thiên kim tiểu thư của quan ngự sữ Liễu Đông Thần hạ hôn ước…

-Phàm là quốc sự thì phải lấy làm trong, nay hôn ước này, trẫm thay ngươi giãi trừ

Hoàng đế nói câu này, hoàn toàn tiêu diêt luôn tia hi vọng mong manh của An Vương, hắn cúi đầu bước vào hàng, lẩm bẩm nói: " ta tư nhiên đến dị quốc ở tù…."

Dận Không đột nhiên nhớ tới đêm đó, Tào Duệ có đưa cho hắn một chữ "tù" kia, nội tâm không khỏi chấn động. Thân vào dị quốc, dễ trở thành sống mà như tù nhân, nhưng đối với hắn mà nói, tại Đại Khang quốc, cuộc sống của hắn cũng không khác gì kẽ đang ở tù, chỉ cần hắn từ Đại Khang Quốc hoàng cung, tường cao rào sâu này, thoát ra ngoài, trong tương lai có thể tồn tại một cơ hội

Hâm Đức đế nói:

-Trẫm cùng Tần quốc trước đây có bàn việc "vi chất", trong các ngươi ai muốn đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện