Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 51: Huyết chiến (1+2+3)



Địch nhân vốn đang vây quanh chúng ta vội lui ra sau, hình thành một vòng vây ước chừng khoảng 2 trượng, hơn 10 trường thương nhanh như gió đâm tới. Địch nhân hiển nhiên cũng đã nhận ra, đánh giáp lá cà chỉ làm tăng thương vong cho bên mình, nên mới dùng trường thương và các loại vũ khí dài, công kích chúng ta.

Đường Muội hét lớn một tiếng, trường đao quét ngang một vòng, chặt đứt toàn bộ số trường thương, Tiêu Trấn Kỳ nhanh như tia chớp bắn ra mấy mũi tên, lại có thêm vài địch nhân hét lên ngã xuống.

Đường Muội lớn tiếng nói:

"Bảo hộ công tử!"

Sau đó thân hình nhanh như gió xông vào doanh trướng quân địch, trường đao vung lên, là có một đối thủ ngã xuống đất, lúc này có 7, 8 thanh trường thương đâm tới chỗ hắn, Đường Muội tránh sang một bên. Chân phải đá trúng một địch thủ, đối phương còn chưa kịp ngã, tay trái hắn đã túm lấy cổ áo, lẳng ra sau.

Tên địch thủ kia còn chưa kịp kêu lên, thì đã bị mấy thanh trường thương xuyên thủng.

Tiêu Trấn Kỳ bắn không trượt mũi tên nào, một một tiếng dây cung vang lên, là một người đổ xuống.

Lúc này phía Đông đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh, có một gã địch nhân phá thủng phòng tuyến, cử trường thương đâm tới trước ngực của ta.

Ta hét lớn một tiếng, trường đao quay vòng, trường thương lập tức gãy thành hai đoạn, đối phương không ngờ binh khí của ta lại sắc bén tới như vậy, chỉ hơi chút chần chừ, thân thể ta đã vọt tới trước, một đao đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, máu tươi phun ra, thấm đẫm tay áo. Ta thật không hiểu nổi một cảm giác hưng phấn từ đâu chui ra, tiện tay rút đao, chém bay đầu địch nhân.

Tiêu Trấn Kỳ nhanh chóng quay về phòng thủ, hai mũi tên lại bắn chết hai địch nhân xâm nhập. Nhưng túi đựng tên cũng tới lúc hết, hắn gầm một tiếng như hổ, mũi chân hất một thanh trường thương lên, mũi thương rung lên trong tuyết, dòng khí lưu ngưng tụ ở đầu thương, bỗng nhiên "ba" một tiếng bắn ra, ba gã địch nhân đã bị đánh rơi vũ khí, không đợi địch nhân phản ứng, trường thương như độc xà đâm vào giữa ngực một người. Hai tay hắn dùng sức nâng địch thủ lên, quẳng vào hai gã khác, 3 người đồng thời rơi xuống đất.

"Đi theo phía sau của ta!"

Tiêu Trấn Kỳ nhanh chóng đi tới một lỗ hổng, ta kéo tay dắt Yến Lâm, một tay cầm đao chăm chú theo hắn, Tiêu Trấn Kỳ dùng trường thương mở rộng phạm vi, giống như chiến thần hạ phàm, mở một đường máu từ trong lòng địch nhân.

Đường Muội đánh rơi hai thanh trường thương của địch thủ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ chúng ta, hai người biểu hiện ra sức mạnh cường hãn, làm cho địch nhân kinh sợ, đã có người thối lui.

Ta vung đao liên tục chém hai gã đối thủ, Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ rốt cục thành công hội hợp một chỗ, Yến Lâm kinh hô:

"Cô cô!"

Ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Yến Khải Nguyệt và hơn 10 binh sĩ phụ trách bảo hộ nàng đã bị rơi lại phía sau, bị địch nhân vây khốn, Lý Hùng Tín đang suất lĩnh thủ hạ quay lại cứu nàng.

"Thuộc hạ đi cứu nàng!"

Đường Muội lớn tiếng nói.

Ta lắc đầu, lạnh lùng nói:

"Trước tiên mang công chúa rời khỏi nơi này đã!"

Yến Lâm mới là vấn đề mấu chốt, sự sống chết của Yến Khải Nguyệt không liên quan tới ta. Hơn nữa nàng chết trong đám loạn quân lại càng tốt, bớt đi một người của Tinh Hậu giám sát ta.

Lúc này đã có hơn trăm địch nhân xúm lại chỗ chúng ta, trong tay của bọn họ là nỏ, vào tầm bắn là bắn. Xem ra đối phương sớm định hạ sát thủ, trăm phương ngàn kế cũng không cho chúng ta thoát khỏi nơi hoang vu này.

Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ lợi dụng binh khí cản những mũi tên bắn tới, ta và Yến Lâm trốn ở phía sau bọn họ, tránh né vũ tiễn, tướng sĩ Long Tương quân tuy rằng vũ kỹ cao cường, hăng hái quên mình, nhưng đối phương ở gần như vậy dùng nỏ bắn, thì cũng thi nhau ngã xuống đất.

Hai cung nữ bên người Yến Lâm trước sau bị nỗ tiến bắn trúng, kêu thảm té trên mặt đất.

Yến Lâm kêu lên một tiếng đau thương, ta nắm lấy tay nàng, không để cho nàng liều lĩnh tiến lên phía trước.

Tiêu Trấn Kỳ lãnh đạm bình tĩnh nói:

"Chúng ta trước tiên phải chiếm lấy chỗ cao trên gò đất!"

Đường Muội thừa dịp quân địch lắp tên, thân thể như chim ưng hạ cánh, lao vào trong đám địch quân, trường đao bổ ngang, sự sống chết ở trước mắt, hạ thủ không được nhân từ.

Bên người chúng ta chỉ còn lại khoảng hơn trăm binh sĩ, trong đó phân nửa đang quay đầu lại đánh địch, mặt khác hơn 30 nghe che chắn trước người của chúng ta, hướng gò đất cao phóng đi. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trên gò đất đã có không ít tuyết, rất dễ trơn trượt.

Tiêu Trấn Kỳ đã giết đỏ cả mắt, trường thương trên tay đâm chọc, quét ngang, đã phá thủng được một lỗ hổng.

Trên khuôn mặt chúng ta ai nấy cũng có vết máu, dã tính trong người đã được thức tỉnh. Ta gầm lên một tiếng đem địch nhân trước mặt chém thành hai khúc, trường đao còn chưa rút về, thì có một người vọt tới, trường kiếm đâm thẳng vào ngực của ta.

Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội còn đang đối địch, căn bản không kịp cứu trợ, Yến Lâm vốn đang ở sau lưng ta, đột nhiên nhảy vọt tới, đoản kiếm lóe sáng, đâm thẳng vào yết hầu đối phương,, máu phun ra như suối. Yến Lâm từ trước tới giờ chưa từng giết người, nay máu phun lên thân hình nàng, làm cho nàng hét lên kinh khủng.

Phía sau lại có một cung nữ trượt chân té trên mặt đất, một đám địch thủ hung tàn không đợi nàng đứng lên, loạn đao chém xuống, làm cho người ta không đành lòng nhìn.

Yến Lâm hai chân mềm nhũn, thân thể mềm mại ngã xuống, ta hoảng sợ vội vàng ôm lấy thắt lưng của nàng, để cho nàng dựa sát vào trong lòng của ta. Tiêu Trấn Kỳ một lần nữa trở lại bên cạnh ta tiếp ứng, một trái một phải đỡ Yến Lâm lên gò đất, khi lên được tới nơi, nhìn lại số binh sĩ bên cạnh cũng chỉ còn lại có hơn 20 người.

Đường Muội giết hết số người dùng nỏ, mang theo 4 hộp tên vọt tới chỗ chúng ta.

Sóng người tràn tới, chỉ nghe có người hét lớn:

"Quyết không cho một ai sống sót!"

Tiêu Trấn Kỳ đưa tay rút tên từ trong túi, ngắm thẳng vào phương hướng người nói, cung căng như trăng tròng, mũi tên như sao xẹt bay tới người vừa nói.

Tên địch nhân kia cuống quít dùng đao đập vào đầu mũi tên, đỡ được mũi thứ nhất, nhưng không cách nào đỡ được mũi thứ hai, mũi tên bắn trúng vào mi tâm của hắn, thân thể hắn lập tức đổ ập xuống.

Hai mươi binh sĩ theo chúng ta lên gò đất, đều là xạ thủ thiện xạ, đều cầm cung tiễn phản kích địch nhân. Chúng ta chiếm cứ địa lợi, lực sát thương bội tăng, địch nhân điên cuồng tiến công, nhưng rất nhanh bị chúng ta ngăn chặn.

Tuyết càng rơi càng lớn, hoa tuyết bay lượn trước mặt chúng ta, chúng ta không dám thả lỏng chỉ sợ địch nhân lại tập kích lần nữa.

Bàn tay nhỏ nhắn của Yến Lâm lạnh lẽo lạ thường, đôi mắt đẹp thất thần nhìn về phía trước, môi anh đào lạnh tới mức biến thành màu xám, nàng hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng kéo vào trong lòng, sống chết ở trước mắt, ta không cố kỵ ánh mắt của người khác.

Đường Muội thấp giọng nói:

"Bọn họ hình như bắt đầu rút lui!"

Tiêu Trấn Kỳ mặt dính đầy máu, lúc này mới thả lỏng cung tên cầm trong tay.

Hoa tuyết rất nhanh che giấu toàn bộ máu tươi, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Khí trời lạnh lẽo tới cực điểm, máu trong cơ thể chúng ta dường như cô đọng lại. Ở dưới tình huống này, hành động của ai nấy đều vô cùng khó khăn

Đường Muội bỗng nhiên lớn tiếng nói:

"Công tử mau tới!"

Ta hướng hắn đi tới, thấy Đường Muội ngồi xổm xuống trước thi thể một địch nhân, áo của người này bị Đường Muội cắt ra, trên ngực còn xăm một hình còn đại bàng lớn. Ta nhíu mày, binh sĩ Đại Tần thường xăm mình, lấy Hổ và Đại Bang làm chủ yếu, xem ra lần tập kích chúng ta lần này là quân Tần.

Đường Muội gạt mũ da trên những thi thể này ra, thì thấy trên đó có chữ, ta thất thanh nói:

"Những người này là quân phạm!"

Đường Muội gật đầu:

"Hẳn là binh sĩ vi phạm kỷ luật!"

Ta cố sức nắm chặt hai tay, tình hình trước mắt cho thấy, nhưng người này rất có khả năng do Bạch Quỹ phái tới, xem ra hắn đã cảm thấy được mục đích của Tinh Hậu, nên hạ thủ với Yến Lâm, phá hỏng minh ước giữa Cao Ly và Đại Tần, hãm Tinh Hậu cho vào trong tình thế bị động.

Nhưng lập tức ta phủ nhận cái ý nghĩ này, Bạch Quỹ phụng mệnh bắc chinh, không có lý do gì mà lại phá hỏng minh ước giữa hai nước cả, thế cục trước mắt càng lúc càng khó phân biệt.

"Công chúa!"

Tiêu Trấn Kỳ ở một bên kêu lên.

Ta xoay người nhìn lại, đã thấy Yến Lâm si ngốc đi về phía trước, ta hoảng hốt vội vàng đuổi theo, nghe thấy Yến Lâm trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:

"Ta không đến Cao Ly... Ta phải về nhà..."

Ta nắm cánh tay của nàng hét lớn:

"Lâm nhi!"

Thân thể mềm mại của Yến Lâm run lên, lúc này mới trở lại bình thường, trong đôi mắt đẹp chậm rãi chảy ra hai hàng nước mắt:

"Dận Không!"

Nàng bỗng nhiên lao vào trong lòng của ta, nói:

"Không được rời xa thiếp..."

Các binh sĩ khác thấy vậy vội xoay người sang phương hướng khác, giờ đây họ đều hiểu rõ quan hệ giữa ta và Yến Lâm.

Phía xa xa truyền tới tiếng hí của tuấn mã, phía trước có một chấm đen chạy như bay tới chỗ chúng ta.

"Hắc sư tử!"

Ta và Tiêu Trấn Kỳ đồng thời vui vẻ nói, không nghĩ tới trong trận huyến chiến này, nó lại thành công thoát được kiếp nạn.

Lúc kiểm kê nhân số mới phát hiện, chúng ta chỉ còn lại có hai mươi sáu người, ngoại trừ hắc sư tử thì không còn bất cứ con ngựa nào khác, tình thế trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Yến Lâm nhẹ giọng nói:

"Thiếp không muốn làm công chúa, lại càng không muốn tới Cao Ly, chàng có thể dẫn thiếp đi được không, chỉ cần ở bên cạnh chàng, có cực khổ thế nào thiếp cũng nguyện ý..."

Đối mặt với tình cảm sâu nặng của Yến Lâm như vậy, ta không cách nào thờ ơ được, ta hạ giọng nói:

"Ta thề là nhất định sẽ mang nàng rời đi, nhưng mà không phải bây giờ..."

Trong ánh mắt Yến Lâm hiện lên một sự mất mác.

Ta đỡ nàng lên ngựa, ta dắt cương ngựa đi phía sau đội ngũ, nếu như đào tẩu thì đây là cơ hội tốt nhất. Thế nhưng làm như vậy là buông tha tất cả tiền đồ của ta, cuộc sống bỗng chốc chỉ còn lại con số 0.

Tuyết đọng trong tất, làm cho mọi người di chuyển vô cùng khó khăn, trong đội ngũ đã có mấy binh sĩ ngã xuống vì giá lạnh, cứ theo đà này, không chờ chúng ta đến được Tùng Giang Thành, thì đã chết trong đồng tuyết này rồi.

Tiêu Trấn Kỳ đi tới bên cạnh ta, chỉ vào rừng tùng phía trước, nói:

"Công tử! Chúng ta ở đó tạm thời nghỉ ngơi một chút, đồng thởi xử lý thương thế cho các huynh đệ."

Ta gật đầu nói:

"Không thể dừng lại trong thời gian dài, ta lo lắng địch nhân sẽ lại tới!"

Tiêu Trấn Kỳ tán thành gật đầu:

"Địch nhân tổn thất không chúng ta dưới, bọn họ vô cùng có khả năng là tập hợp đội ngũ quay trở lại."

Đi vào rừng tùng, chúng ta dùng đao kiếm chặt mấy bó củi, đốt thành mấy đống lửa thật to, mọi người ngồi chung quanh đống lửa. Đường Muội lấy ra Lộ Tuyến đồ, trải ra trên mặt đất, từ nơi này đến Tùng Giang Thành còn cách một đoạn đường, tuyết lớn vẫn không có dấu hiệu dừng, nếu như đi bộ, thì khó có khả năng tới được.

Đường Muội chỉ địa đồ nói:

"Phía Bắc 30 dặm có một thị trấn, chúng ta có thể ở đó bổ sung lương thực."

Ta gật đầu, hướng Đường Muội nói:

"Ngươi mang theo 2 binh sĩ, dò xét quanh rừng tùng một vòng, một giờ nữa chúng ta xuất phát."

Đường Muội đứng dậy gọi hai tên lính rời đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Ta đứng dậy đến bên người Yến Lâm, nàng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh đống lửa, mấy ngày liên tiếp liên tiếp không ngừng có biến đổi lớn, làm cho nàng trở nên u buồn hơn trước rất nhiều, trong lòng ta dâng lên một tình cảm yêu thương vô cùng, nhẹ giọng nói:

"Lâm nhi!"

Yến Lâm nhìn ta một cái, ánh mắt một lần nữa trở lại đống lửa, hai tay ôm gối nói:

"Nếu như chàng mặc kệ thiếp, thì thiếp nhất định sẽ tự tử."

Ta nhìn xung quanh, Tiêu Trấn Kỳ và binh lính ở cách chúng ta rất xa, bọn họ đang tạo điều kiện cho chúng ta trò chuyện riêng với nhau.

Ta nhỏ giọng đem sự an bài của mình nói cho Yến Lâm, trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy vui mừng, nàng nhẹ giọng nói:

"Chàng bảo thiếp làm gì, thiếp cũng nguyện ý..."

Trong lòng ta rung động, nếu như không phải có người ở đây, ta nhất định phải đem nàng ôm vào lòng, yêu thương một phen.

"Mọi người mau mau chuẩn bị! Địch nhân đến..."

Đường Muội cùng hai binh sĩ vội vã chạy trở về, chúng ta đồng thời đứng dậy.

Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói:

"Mau dập tắt lửa!"

Đường Muội lắc đầu nói:

"Đã quá muộn, sắc trời đang tối, nhất định là ánh lửa hấp dẫn họ tới."

"Bao nhiêu người?"

"Hình như so với trước đây còn nhiều hơn!"

Câu trả lời của Đường Muội làm cho tâm tình của mọi người trùng xuống.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn những cây tùng trong tuyết, lớn tiếng nói:

"Mọi người toàn bộ trèo lên cây tùng ẩn thân!"

Cây tùng cao lớn, cành lá rậm rạp, là một nơi ẩn thân rất tốt, mặc dù bị địch nhân phát hiện hành tung, thì chúng ta cũng chiếm địa lợi.

Ta trèo lên một cây tùng, xem xét cành tùng có thể chịu được trọng lượng của chúng ta, nên mới yên tâm đỡ Yến Lâm lên.

Tiêu Trấn Kỳ nặng nề đập vào mông Hắc Sư Tử một cái, con ngựa hí lên một tiếng đau đớn, chạy vào sâu bên trong. Sau đó hắn mới trèo lên cây tùng, dập tắt đống lửa.

Đường Muội và mấy tên lính dập tắt đống lửa, sau đó trốn lên mấy cây tùng ở bên cạnh ta. Ta có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập của mọi người.

Yến Lâm từ phía sau ôm lấy thân thể của ta, đôi môi nóng rực cố sức hôn vào gáy của ta, ở trong lòng của nàng, ta mới là tất cả của nàng, chỉ cần ở bên cạnh ta, cho dù có bất kỳ nguy hiểm gì, cũng không khiến nàng sợ hãi.

Ta xoay người, đem nàng ôm vào trong lòng, bắt được cái miệng thơm tho của nàng, cùng nhau hòa nhập, hai người chơi trò bắt lưỡi, triền miên với nhau.

Ngoài bìa rừng truyền đến tiếng ngựa hí, một lát sau, bên tai của chúng ta vang lên những tiếng bước chân, xuyên qua tán lá, có thể thấy được mấy trăm binh sĩ đang đi vào trong này tìm tòi.

"Dừng lại!"

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, một nam tử cao lớn đi tới trước vùng tuyết trống.

Hắn rút trường kiếm ra, đâm vào cây tùng, cành tùng rung lên, hắn nhìn vào chỗ ẩn nấp của ta với Yến Lâm.

Ta ngừng thở, rất sợ bị hắn phát hiện, từ góc độ của ta có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn.

Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, mày kiếm trong mắt có thần, trên mặt còn một vết sẹo lớn, làm cho người khác phải giật mình, hắn phá tan toàn bộ mặt đất, bộc lộ ra sự giận dữ không nói lên lời, lớn tiếng nói:

"Bọn họ đi không xa, mau lục soát xung quanh."

Hắn mang theo thủ hạ đi theo hướng Bắc, ta âm thầm thở dài một hơi.

Nhìn đám người này rời đi, Yến Lâm hướng ta nở một nụ cười yếu ớt, vỗ nhẹ nhẹ ngực mình, làm ra bộ dáng may mắn vạn pần.

Bỗng nhiên, một tiếng dây cung nhẹ vang lên, một mũi hỏa tiến bắn tới dưới chân ta, đuôi tên vẫn rung động không ngớt, ngay sau đó vô số hỏa tiễn bắn tới tơi ẩn nấp của chúng ta, trên cây tùng vốn sẵn dầu, gặp lửa là cháy theo. Hóa ra tên mặt sẹo kia rõ ràng đã nhận ra nơi ẩn nấp của mọi người, hắn mang thủ hạ đi, là vì không muốn thủ hạ bị thương.

Hai binh sĩ ẩn thân trong cây tùng gần đó, bị lửa bùng lên, kêu thảm một tiếng từ trên nhánh cây rơi xuống, không chờ bọn hắn rơi xuống đất, mưa tên đã bắn ngập trong thân thể họ, hai người biếN thành hai con nhím, lập tức bị mất mạng.

Lửa đã bùng lên, ta muốn tránh, nhưng cũng không biết tránh bằng cách nào.

Tiêu Trấn Kỳ đưa tay rút mũi tên từ trên cây, bắn ra phía ngoài, nhưng do đứng trên cây, lực lượng không lớn.

"Cùng bọn họ liều mạng!"

Tiêu Trấn Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng từ trên cây nhảy xuống, tiếp tục trốn ở trên cây chỉ có kết cục bị thiêu sống, ta và Yến Lâm theo hắn nhảy xuống.

Hỏa tiễn yếu hơn so với lúc ban đầu, tiếng kêu giết từ tứ phía truyền tới, gần ngàn người kéo tới chỗ chúng ta.

Ta chuyển hướng nhìn Yến Lâm nói:

"Nàng có sợ không?"

Yến Lâm cố sức lắc đầu, rút đoản kiếm bên hông ra.

Ta cảm động mấp máy môi dưới, rút trường đao ra gầm lên một tiếng:

"Xông lên!"

Tiêu Trấn Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh gãy một cây đại thụ, hai tay ôm lấy thân cây, điên cuồng ném về phía trước, hơn mười địch nhân bị thân cây đè ngã xuống đất.

Đường Muội ở trong rừng tùng bay qua bay lại, trong nháy mắt đã tới chỗ địch nhân, vung trường đao xông vào trong trận địa địch nhân, trường đao chém ra, huyết vũ tung bay, trận thế quân địch lập tức rối loạn.

Hai tên binh sĩ bảo hộ và Yến Lâm, cùng tiến thoái theo Tiêu Trấn Kỳ. Ánh lửa ánh đỏ ngập trời, cái chết và giết chóc làm cho thần kinh của chúng ta như căng lên, lại có mấy binh sĩ bên người nga xuống, tầng tầng quân địch vẫn xông lên.

Ta tiện tay trở mình chém một đối thủ, trong đêm này, tính hung tàn của ta toàn bộ thể hiện ra ngoài.

Yến Lâm bỗng nhiên trượt chân, té ngã trên mặt đất, từ trong hàng ngũ của địch quân có mấy người lao ra, vung đao chém tới nàng.

Ta một tay kéo Yến Lâm lại, tay phải dùng trường đao trực tiếp đỡ mũi kiếm của đối phương, đao kiếm tương giao, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên trong không khí.

Hổ khẩu của ta đau nhức, trường đao suýt nữa tuột tay bay ra ngoài, thì thấy đối thủ của ta chính là tướng quân mặt sẹo kia.

Người này trên mặt nở nụ cười tàn khốc, ta đem Yến Lâm hộ ở sau người, thần kinh căng thẳng, nhưng cơ thể lại tiến vào trạng thái thả lỏng.

Tướng quân mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, giơ cao đại kiếm trong tay, khi vượt quá đỉnh đầu, thì toàn lực chém xuống. Lần giao thủ đầu tiên, ta biết thực lực của mình kém hắn rất nhiều, nên nhanh chóng cầm trường đao bằng hai tay, vung theo hình cung, đao kiếm lần thứ hai tương giao, thân hình chúng ta đều khẽ chấn động.

Chúng ta đồng thời lui về phía sau một bước, sau đó dùng tốc độ cao nhất phóng về phía nhau, tướng quân mặt sẹo chém một kiếm vào trường đao của ta, thân thể của ta như xả ra từng mảnh, đồng thời tay trái của hắn còn giáng một quyền vào tiểu phúc của ta.

Ta đau nhức tới mức ngất đi, nhưng lúc này, một dòng khí thanh lương từ trong đan điền sinh ra, cảm giác đau đớn qua đi. Ta phun ra một ngụm máu lớn, lúc này khí lưu chuyển khắp toàn thân, ta hét lớn một tiếng, cánh tay trên không dùng sức vung lên, trường đao trong tay phát ra những tiếng ông ông.

Tướng quân mặt sẹo cảm thấy kinh dị, quyền toàn lực của hắn vừa rồi cũng không hạ được ta.

Ta cử trường đao phóng tới chỗ hắn, mục tiêu lần này là ngực hắn, tướng quân mặt sẹo trường kiếm dựng thẳng lên, lấy độ dày của thân kiếm ngăn cản trường đao.

Ta thuận thế nghiêng đao, chém vào cánh tay của hắn, đối thủ cổ tay co lại, trương đao lại va chạm vào thân kiếm, chúng ta một lần nữa bật ra xa.

Tiêu Trấn Kỳ một quyền đánh bại đối thủ trước mặt, trường thương trong tay phóng về tướng quân mặt sẹo, tướng quân mặt sẹo vung đao ngăn cản, ta cảm thấy đây là một cơ hội khó mà có được, vội vàng vung trường đao đâm tới hông của hắn.

Trường thương truyền ra lực lượng khổng lồ khiến tướng quân mặt sẹo không tự chủ được lùi về phía sau hai bước, điều này cũng làm cho hắn may mắn tránh khỏi sát chiêu của ta, nhưng đao phong lại đâm vào tiểu phúc của hắn một tấc.

Hắn kêu lên thảm thiết, thân kiếm đẩy trường đao ra, một quyền nện vào vai trái của ta, thân hình ta bật lại phía sau mấy bước mới có thể ổn định được lại

Tướng quân mặt sẹo đã được thủ hạ cứu trở lại, ta thầm kêu đáng tiếc, bỏ lỡ một cơ hội giết địch.

Số lượng địch nhân vẫn không ngừng tăng lên, mà quân số của chúng ta sắp tan vỡ, trong lòng ta dâng lên một nỗi buồn, lẽ nào ta lại không minh bạch chết trong rừng tùng tuyết lớn này, chẳng lẽ toàn bộ mộng tưởng của ta cũng bị mai táng ở chỗ này?

Yến Lâm đột nhiên kêu ta một tiếng, một mũi tên đã cắm vào cánh tay trái của ta, ta cắn chặt răng, tay phải cầm lấy mũi tên mạnh mẽ rút ra, sự đau đớn làm cho thân hình ta phải run rẩy.

Tiêu Trấn Kỳ và Đường Muội cũng thụ thương nhiều nơi, ba người chúng ta vây Yến Lâm vào giữa, may mắn là còn lại mấy người lính, tuy rằng toàn thân đẫm máu, nhưng mà vẫn kiên cường không quay đầu.

Ta sâu hít một hơi thật sâu, một luồng ánh sáng đột nhiên chiếu qua kẽ cây tùng, có lẽ đây là lần nhìn thấy ánh mặt trời cuối cùng của ta.

Đội ngũ quân địch đột nhiên rối loạn, những tiếng hô giết từ phía bên ngoài vọng tới.

Ta và Tiêu Trấn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện một tia hi vọng, dũng khí sắp sửa buông tha lại một lần nữa dâng lên, địch nhân lại tiến hành công kích, chúng ta lại cử vũ khí nghênh địch.

Địch nhân bắt đầu lui lại, hơn ngàn danh quân Tần binh liều chết lao vào, hơn nữa nhân số còn đang không ngừng tăng lên. Ta nhận ra thân ảnh của Lý Hùng Tín ở trong đám người, hắn dẫn đầu xung phong liều chết, địch nhân đã ý thức được đại thế đã mất, cho nên bỏ qua chúng ta liều chết chạy thoát thân.

Lý Hùng Tín suất lĩnh hơn mười binh sĩ tới bên người của chúng ta, ta gần như mất toàn bộ sức lực ngồi trên mặt tuyết, vô lực nói:

"Ngươi rốt cuộc đã tới..."

Yến Lâm dùng lụa trắng băng bó vết thương cho ta, Lý Hùng Tín kể lại những chuyện hắn gặp được. Trước kia hắn thành công bảo hộ Yến Khải Nguyệt chạy ra ngoài, trên đường gặp được quân đội phụ trách lương thảo, nên rút ra hai ngàn người, tới cứu chúng ta.

Lý Hùng Tín nói:

"Rất may là trên đường gặp được tọa kỵ của Bình vương, nếu không chúng thuộc hạ không cách nào tìm tới nơi này được!"

Xa xa truyền đến một tiếng ngựa hí, Tiêu Trấn Kỳ mừng rỡ đứng dậy, hướng hắc sư tử nghênh đón, ta thầm nghĩ trong lòng:

"Cảm tình của Tiêu đại ca đối với Hắc sư tử đặc biệt tốt, ta phải tặng con ngựa này cho hắn mới được."

Trải qua sinh tử kiếp nạn, Yến Lâm không còn che giấu tình cảm của mình nữa, nghiêng đầu ngả vào vai của ta.

Lý Hùng Tín xấu hổ nghiêng đầu đi, ta vỗ nhẹ cái eo nhỏ nhắn của Yến Lâm, đứng dậy, lúc này một đội ngũ ở phía trước cũng tiến tới trước mặt chúng ta.

Lý Hùng Tín nói:

"Là người của chúng ta!"

Ta lúc này mới yên lòng lại, tướng lĩnh phụ trách lương thảo tên là Từ Hổ Thiện, cũng là một người do Bạch Quỹ tự thân đề bạt, hắn mang tới một chiếc xe ngựa cho Yến Lâm.

Trận chiến đấu này bên ta tổn thất thảm trọng, hơn 800 binh sĩ chết trận đêm qua, hơn nữa của hồi môn của Yến Lâm cũng bị hư hao.

Cũng may mắn là Yến Lâm cũng không có bị thương tổn, Yến Khải Nguyệt được Lý Hùng Tín bảo vệ chạy thoát, nhưng lại bị thương rất nặng, đang hôn mê.

Qua nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta theo đội quân vận chuyển lương thảo bắc thượng, Đường Muội phóng ngựa đi tới bên cạnh ta, nói:

"Thương thế của công tử ra sao?"

Ta thản nhiên cười nói:

"Chỉ bị thương ngoài da, ngươi không cần phải lo lắng."

Đường Muội nói:

"Trải qua trận huyết chiến này, thuộc hạ phát hiện đao pháp của công tử tiến bộ rất nhanh!"

Ta cười nói:

"Có lẽ chỉ có ở trong sinh tử, mới kích phát được tiềm năng."

Đường Muội nói:

"Công tử đã nhìn thấy chân lý của đao pháp, chỉ cần thời gian, tiền đồ sau này không thể đoán được."

Ta cười ha ha, đối với võ đạo ta không có mấy tâm tư, nhưng trải qua trận chiến này, ta càng lúc càng cảm thấy sự quan trọng của võ công. Có một số thời điểm, chỉ có sự lạnh lùng của đao phong mới giải quyết được vấn đề.

Chúng ta bắt được 20 địch nhân, nhưng tra hỏi vẫn không phát hiện được người chủ mưu là ai? Vấn đề này vẫn là một đám mây đen bảo phủ nội tâm của ta.

Thương thế của Yến Khải Nguyệt thập phần nghiêm trọng, ngựa phải, tiểu phúc bị tên bắn trúng, cho tới chiều hôm nay mới tỉnh lại.

Ta mượn cớ đi tới trong doanh trướng của nàng, lúc này chỉ còn hai cung nữ đang sắc thuốc, Yến Lâm dùng vẻ mặt buồn bã ngồi bên cạnh.

Thấy ta, Yến Khải Nguyệt đôi mắt mở ra, nàng yếu ớt nói:

"Ngươi tới làm cái gì?"

Yến Lâm nháy mắt, hai cung nữ thối lui ra khỏi doanh trướng. Ta đem Kim Sang Dược để ở một bên, mỉm cười nói:

"Đây là thuốc trị thương của thần mang từ Tần đô, có chút giúp ích cho thương thế của công chúa."

Yến Khải Nguyệt ho khan một tiếng, khóe môi lại chảy ra một dòng máu, nàng hung hăng nhìn thẳng ta, xem ra đối với ta nàng không hảo cảm:

"Ngươi đã mang tới rồi... đi ra ngoài..."

Ta cười nhạt một tiếng, nhưng vẫn nói một câu:

"Nếu như thần không có đoán sai, chuyện tập kích lần này, công chúa hẳn biết rõ nội tình..."

"Hỗn láo... dám vu khống ta..."

Yến Khải Nguyệt càng lúc càng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng, tâm tình kích động tới cực điểm.

Yến Lâm hơi trách cứ nhìn ta một cái, nhẹ giọng nói:

"Ngươi nói bậy bạ gì đó."

Ta mỉm cười nhìn thẳng Yến Khải Nguyệt:

"Công chúa trên đường đi cố ý trì hoãn tiến trình của chúng ta, ý muốn cách xa đội ngũ phía trước, dụng tâm chân chính thì Dận Không chắc không phải nói rõ chứ?"

"Ngươi..."

"Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ, người đứng sau màn đến cả công chúa cũng không buông tha!"

Yến Khải Nguyệt ngực phập phồng, hiển nhiên tâm tình kích động tới cực điểm:

"Ngươi... cút ra ngoài...cho ta ..."

Yến Lâm gần như cầu xin kéo cánh tay của ta.

Ta lạnh lùng nói:

"Lúc đầu, thần nghĩ là Thái Hậu phái công chúa tới giám sát, kéo chậm tốc độ là vì Thái Hậu phân phó, nhưng hiện tại, người sai công chúa là một người khác, nói! Đến tột cùng là ai sai công chúa làm như vậy?"

Yến Khải Nguyệt kinh khủng co rụt lại, nàng run giọng nói:

"Ngươi... Ăn nói bừa bãi..."

Yến Lâm nói:

"Dận Không, ngươi sao lại vô lễ với cô cô như vậy!"

Ta cười lạnh nói:

"Có muốn thần mang mấy tên tù binh tới đối chết không?"

"Ngươi..."

Ta chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, thấy Yến Khải Nguyệt gần như không chịu nổi nữa, ta nội tâm bỗng nhiên chợt hiểu, từ biểu hiện của nàng, thì việc này Tinh Hậu không biết, chẳng lẽ là..., đầu óc của ta bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Yến Hưng Khải.

Yến Khải Nguyệt và nàng ta là huynh muội, từ ý nghĩa nào đó mà nói, quan hệ của bọn họ còn gần hơn so với Tinh Hậu, lẽ nào chuyện này xuất phát từ mưu kế do Yến Hưng Khải bày ra?"

Ta hạ giọng nói:

"
Có phải Túc vương bí mật ra lệnh cho công chúa làm như vậy?"

Yến Khải Nguyệt thân thể không tự chủ được run rẩy giật mình, trong hai mắt lộ vẻ sợ hãi vẻ:

"
Ngươi nói bậy..."

Ta ha hả nở nụ cười:

"
Nhìn không ra hoàng huynh của công chúa lại lợi hại như vậy, việc này nếu như truyền tới trong tai thái hậu, sợ rằng công chúa điện hạ sẽ có kết cục rất thảm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện