Tâm Độc
Chương 163
Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
33.
“Nhạc Nhiên!”
“Đưa súng cho tôi!”
Hoa Sùng và Chiêu Phàm cùng hô to.
Nhạc Nhiên cố gắng khống chế xe, bánh xe ma sát trêи mặt đường phát ra tiếng thắng xe chói tai. Từ trong xe nhìn bên ngoài, cảnh vật chuyển đổi nhanh chóng, tạo ra cảm giác choáng váng mãnh liệt. Cậu cảnh sát nhỏ hoảng sợ, ôm đầu cúi xuống không dám nhúc nhích.
Đạn từ 2 phía chéo trái, chéo phải bắn tới, trúng vào thân xe và mặt đất, nhóm người phục kϊƈɦ hiển nhiên không chỉ là một. Hoa Sùng đã phán đoán hướng đạn bắn ra, lấy súng Chiêu Phàm đưa hôm qua, vừa cấp tốc lên đạn vừa ném súng trường ngắm bắn cho Chiêu Phàm.
Chiêu Phàm nghiêng nửa người ra khỏi cửa xe, một tay cầm chặt khẩu súng trường chưa lên đạn, tay còn lại cầm súng lục bắn bốn phát vào chiếc xe jeep phía sau. Nhưng thân xe đột ngột quay ngược lại chuyển sang hướng khác, viên đạn chỉ sượt qua gương chiếu hậu của xe.
Chiêu Phàm quát: “Nhạc Nhạc!”
“Phía trước cũng có! Má nó!” Một viên đạn xuyên qua kính chắn gió, Nhạc Nhiên một tay giữ tay lái, tay khác ngắm ở nơi miếng thủy tinh vừa bị nứt bóp cò bắn vào jeep vừa mới chạy qua.
“Để tôi!” Hoa Sùng che chở cho cậu cảnh sát đang phát run, súng trường trong trêи tay.
Viên đạn đường kính 5.8mm từ trong xe bay ra, bắn thẳng đến bánh sau xe jeep.
Bánh xe nổ tung, hòa vào tiếng đạn.
Cùng thời khắc đó, xe quân cảnh tông vào lan can ven sông, thân xe và lan can xẹt ra những tia lửa.
Hoa Sùng đạp một cước mở cửa xe, ngắm vào đầu xe jeep, bóp cò súng trước, nhưng lại thay đổi nòng súng, hướng về bánh xe.
Người còn chưa ra lai lịch, không thể cứ như vậy mà chết được!
Đạn va vào thân xe tạo ra âm thanh rợn cả người, cậu cảnh sát run dữ dội hơn, Hoa Sùng nhíu chặt mày, ngắm bắn chuẩn xác, mỗi một phát súng đều trúng mục tiêu, buộc hai xe jeep truy kϊƈɦ phải dừng lại.
Nhưng cuộc tập kϊƈɦ vẫn không dừng lại, đạn vẫn như mưa rơi xuống, Nhạc Nhiên hô: “Bắn vào thùng dầu”
“Không được!” Hoa Sùng khom người xuống đổi băng đạn. Lúc này, xe quân cảnh đã dày đặc đạn, phá hủy không ra hình thù gì.
“Chừa lại một người sống!” Nhạc Nhiên hét to “Đệt! Phía trước còn 3 xe…”
Lời còn chưa dứt, Hoa Sùng đã bóp còn súng, đạn từ súng trường bắn ra, xé rách không khí trời đông giá rét, găm vào đầu tài xế lái xe jeep.
Có một phát súng khác, người thứ 2 trêи xe jeep đã mất mạng.
Cậu cảnh sát lúc này mới miễn cưỡng thẳng lưng, cho là nguy hiểm đã qua.
Nhưng bỗng nhiên, Chiêu Phàm bất ngờ kéo Nhạc Nhiên qua một bên, quát: “Mẹ kiếp có lính bắn tỉa!”
Đột nhiên Hoa Sùng cảm thấy lạnh sống lưng.
Chiến đấu trêи đường thành thị, sự tồn tại của lính bắn tỉa là thứ làm người sợ hãi nhất. Dù là đường cao tốc, cũng không tính là chiến đấu trêи đường phố nhưng một khi lính bắn tỉa chiếm đóng ở điểm cao, chẳng khác nào đang giữ tính mạng người khác trong tay.
“Ở đâu?” Hoa Sùng gầm nhẹ.
“Để tôi! Cậu giải quyết xe phía sau!” Ánh mắt Chiêu Phàm trầm xuống, cánh tay nhấc súng trường lên ngắm bắn, dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, khác hoàn toàn so với lúc đùa giỡn với cậu cảnh sát vừa nãy.
Tiếng súng nổi lên tứ phía, đạn không có mắt, Hoa Sùng vừa nổ súng vừa phải tránh làm người vô tội bị thương. Nhạc Nhiên vừa đạp ga, xe quân cảnh bất ngờ lắc lư tiến lên. Nòng súng Chiêu Phàm nhắm ngay cửa sổ tối tăm một tòa nhà cao tầng bên đường, ngón trỏ quyết đoán nhấn xuống.
Ầm!
Tiếng vang của súng trường ngắm bắn không giống súng trường tự động, nó lạnh lẽo, hung hăng hơn nhiều.
Một người theo tiếng súng từ cửa sổ rớt xuống, rơi trêи đất thành một vũng máu nặng nề.
“Giải quyết xong.” Chiêu Phàm nói.
Lúc này, người của chiếc xe jeep phía sau cơ bản đã bị Hoa Sùng khống chế. Anh không bắn vào chỗ trí mạng nào mà chỉ tập trung và tay chân, cổ tay, khuỷu tay và những chỗ yếu điểm khác, làm đối phương mất đi khả năng chiến đấu nhưng không đến nỗi bỏ mạng.
Không còn chiếc xe nào khác trêи toàn bộ con đường, tiếng còi cảnh sát từ phương xa truyền đến, Nhạc Nhiên thở ra một hơi, quay đầu hỏi: “Xuống xe?”
Cậu cảnh sát mặt tái nhợt, hai mắt ướt át, bất lực nhìn Hoa Sùng.
Hoa Sùng vẫn luôn cảnh giác cao độ, tầm mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
“Tôi đi xuống xem một chút.” Chiêu Phàm nói xong định đạp cửa.
Cửa bên kia của anh đã hư hỏng, không có cách nào dễ dàng mở ra.
“Chờ đã!” Hoa Sùng giơ tay ngăn lại.
“Sao vậy?” Chiêu Phàm hỏi.
Hoa Sùng không trả lời thẳng: “Đợi thêm…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một tiếng nổ ầm ầm từ phía trước truyền đến. Ngọn lửa trong vụ nổ bốc lên từ mặt đất, mặt đường rung chuyển dữ dội, sóng xung kϊƈɦ làm vỡ mảnh kính hoàn chỉnh cuối cùng trêи xe cảnh sát.
“Mẹ nó!” Hai mắt Nhạc Nhiên trừng lớn “Bọn chúng…”
“Lái xe đi!” Hoa Sùng hét lớn một tiếng “Chúng sắp tông vào chúng ta!”
Trong gương chiếu hậu, 2 xe jeep lần thứ hai khởi động, lao thẳng đến xe cảnh sát!
“Trêи xe có bom!” Hoa Sùng bị xe cảnh sát rung chuyển dữ dội mà mất thăng bằng, bị một viên đạn xuyên qua cánh tay trái.
Anh không quan tâm vết thương, vừa nổ súng ngăn cản xe jeep vừa hét về phía trước: “Chiêu Phàm!”
Tâm độc
33.
“Nhạc Nhiên!”
“Đưa súng cho tôi!”
Hoa Sùng và Chiêu Phàm cùng hô to.
Nhạc Nhiên cố gắng khống chế xe, bánh xe ma sát trêи mặt đường phát ra tiếng thắng xe chói tai. Từ trong xe nhìn bên ngoài, cảnh vật chuyển đổi nhanh chóng, tạo ra cảm giác choáng váng mãnh liệt. Cậu cảnh sát nhỏ hoảng sợ, ôm đầu cúi xuống không dám nhúc nhích.
Đạn từ 2 phía chéo trái, chéo phải bắn tới, trúng vào thân xe và mặt đất, nhóm người phục kϊƈɦ hiển nhiên không chỉ là một. Hoa Sùng đã phán đoán hướng đạn bắn ra, lấy súng Chiêu Phàm đưa hôm qua, vừa cấp tốc lên đạn vừa ném súng trường ngắm bắn cho Chiêu Phàm.
Chiêu Phàm nghiêng nửa người ra khỏi cửa xe, một tay cầm chặt khẩu súng trường chưa lên đạn, tay còn lại cầm súng lục bắn bốn phát vào chiếc xe jeep phía sau. Nhưng thân xe đột ngột quay ngược lại chuyển sang hướng khác, viên đạn chỉ sượt qua gương chiếu hậu của xe.
Chiêu Phàm quát: “Nhạc Nhạc!”
“Phía trước cũng có! Má nó!” Một viên đạn xuyên qua kính chắn gió, Nhạc Nhiên một tay giữ tay lái, tay khác ngắm ở nơi miếng thủy tinh vừa bị nứt bóp cò bắn vào jeep vừa mới chạy qua.
“Để tôi!” Hoa Sùng che chở cho cậu cảnh sát đang phát run, súng trường trong trêи tay.
Viên đạn đường kính 5.8mm từ trong xe bay ra, bắn thẳng đến bánh sau xe jeep.
Bánh xe nổ tung, hòa vào tiếng đạn.
Cùng thời khắc đó, xe quân cảnh tông vào lan can ven sông, thân xe và lan can xẹt ra những tia lửa.
Hoa Sùng đạp một cước mở cửa xe, ngắm vào đầu xe jeep, bóp cò súng trước, nhưng lại thay đổi nòng súng, hướng về bánh xe.
Người còn chưa ra lai lịch, không thể cứ như vậy mà chết được!
Đạn va vào thân xe tạo ra âm thanh rợn cả người, cậu cảnh sát run dữ dội hơn, Hoa Sùng nhíu chặt mày, ngắm bắn chuẩn xác, mỗi một phát súng đều trúng mục tiêu, buộc hai xe jeep truy kϊƈɦ phải dừng lại.
Nhưng cuộc tập kϊƈɦ vẫn không dừng lại, đạn vẫn như mưa rơi xuống, Nhạc Nhiên hô: “Bắn vào thùng dầu”
“Không được!” Hoa Sùng khom người xuống đổi băng đạn. Lúc này, xe quân cảnh đã dày đặc đạn, phá hủy không ra hình thù gì.
“Chừa lại một người sống!” Nhạc Nhiên hét to “Đệt! Phía trước còn 3 xe…”
Lời còn chưa dứt, Hoa Sùng đã bóp còn súng, đạn từ súng trường bắn ra, xé rách không khí trời đông giá rét, găm vào đầu tài xế lái xe jeep.
Có một phát súng khác, người thứ 2 trêи xe jeep đã mất mạng.
Cậu cảnh sát lúc này mới miễn cưỡng thẳng lưng, cho là nguy hiểm đã qua.
Nhưng bỗng nhiên, Chiêu Phàm bất ngờ kéo Nhạc Nhiên qua một bên, quát: “Mẹ kiếp có lính bắn tỉa!”
Đột nhiên Hoa Sùng cảm thấy lạnh sống lưng.
Chiến đấu trêи đường thành thị, sự tồn tại của lính bắn tỉa là thứ làm người sợ hãi nhất. Dù là đường cao tốc, cũng không tính là chiến đấu trêи đường phố nhưng một khi lính bắn tỉa chiếm đóng ở điểm cao, chẳng khác nào đang giữ tính mạng người khác trong tay.
“Ở đâu?” Hoa Sùng gầm nhẹ.
“Để tôi! Cậu giải quyết xe phía sau!” Ánh mắt Chiêu Phàm trầm xuống, cánh tay nhấc súng trường lên ngắm bắn, dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, khác hoàn toàn so với lúc đùa giỡn với cậu cảnh sát vừa nãy.
Tiếng súng nổi lên tứ phía, đạn không có mắt, Hoa Sùng vừa nổ súng vừa phải tránh làm người vô tội bị thương. Nhạc Nhiên vừa đạp ga, xe quân cảnh bất ngờ lắc lư tiến lên. Nòng súng Chiêu Phàm nhắm ngay cửa sổ tối tăm một tòa nhà cao tầng bên đường, ngón trỏ quyết đoán nhấn xuống.
Ầm!
Tiếng vang của súng trường ngắm bắn không giống súng trường tự động, nó lạnh lẽo, hung hăng hơn nhiều.
Một người theo tiếng súng từ cửa sổ rớt xuống, rơi trêи đất thành một vũng máu nặng nề.
“Giải quyết xong.” Chiêu Phàm nói.
Lúc này, người của chiếc xe jeep phía sau cơ bản đã bị Hoa Sùng khống chế. Anh không bắn vào chỗ trí mạng nào mà chỉ tập trung và tay chân, cổ tay, khuỷu tay và những chỗ yếu điểm khác, làm đối phương mất đi khả năng chiến đấu nhưng không đến nỗi bỏ mạng.
Không còn chiếc xe nào khác trêи toàn bộ con đường, tiếng còi cảnh sát từ phương xa truyền đến, Nhạc Nhiên thở ra một hơi, quay đầu hỏi: “Xuống xe?”
Cậu cảnh sát mặt tái nhợt, hai mắt ướt át, bất lực nhìn Hoa Sùng.
Hoa Sùng vẫn luôn cảnh giác cao độ, tầm mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
“Tôi đi xuống xem một chút.” Chiêu Phàm nói xong định đạp cửa.
Cửa bên kia của anh đã hư hỏng, không có cách nào dễ dàng mở ra.
“Chờ đã!” Hoa Sùng giơ tay ngăn lại.
“Sao vậy?” Chiêu Phàm hỏi.
Hoa Sùng không trả lời thẳng: “Đợi thêm…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một tiếng nổ ầm ầm từ phía trước truyền đến. Ngọn lửa trong vụ nổ bốc lên từ mặt đất, mặt đường rung chuyển dữ dội, sóng xung kϊƈɦ làm vỡ mảnh kính hoàn chỉnh cuối cùng trêи xe cảnh sát.
“Mẹ nó!” Hai mắt Nhạc Nhiên trừng lớn “Bọn chúng…”
“Lái xe đi!” Hoa Sùng hét lớn một tiếng “Chúng sắp tông vào chúng ta!”
Trong gương chiếu hậu, 2 xe jeep lần thứ hai khởi động, lao thẳng đến xe cảnh sát!
“Trêи xe có bom!” Hoa Sùng bị xe cảnh sát rung chuyển dữ dội mà mất thăng bằng, bị một viên đạn xuyên qua cánh tay trái.
Anh không quan tâm vết thương, vừa nổ súng ngăn cản xe jeep vừa hét về phía trước: “Chiêu Phàm!”
Bình luận truyện