Tâm Độc

Chương 77-2



Hoa Sùng và Liễu Chí Tần im lặng liếc nhau, đều hiểu người kia đang muốn nói điều gì: tài xế này tai thính như chó vậy....

Tài xế vẫn tiếp tục tự khen con xe mới mua, Liễu Chí Tần lâu lâu ừm à vài tiếng cho có lệ còn Hoa Sùng hoàn toàn không để ý tới, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, tủm tỉm cười.

Nhưng lúc tài xế mới vừa nói xong "Xe này mua chạy 5 năm cũng chưa hư" thì xe đột nhiên giật một cái rồi lăn đùng ra chết máy giữa đường.

Mấy chiếc xe ba bánh cũ mèm lần lượt chạy vút qua hai bên, có người cười: "Ông Vương, xe ông mới mua sao chết máy rồi?"

Lão Vương quê độ, ông quạu đeo leo ra khỏi xe xem xét. Chỗ này cũng chỉ còn 300m nữa là đến nhà Tiền Phán Tử, Hoa Sùng lười chờ, trả tiền rồi ra đi bộ.

Lão Vương còn gọi với đằng sau: "Sao vậy, tôi sửa chút xíu là xong à!"

Hoa Sùng nói giỡn: "Dạ thôi ạ, sau này chú mua xe nhớ lựa kỹ."

Liễu Chí Tần dở khóc dở cười, "Nhưng mà cái xe đó nhìn mới hơn hẳn mấy xe khác."

"Mấy xe ba bánh kiểu này lỗi sản xuất nhiều lắm, thà là xe cũ còn được sửa vài lỗi nhỏ, chạy ổn định hơn" Hoa Sùng nhẹ giọng cười: "Cậu không biết mấy chuyện này à?"

Liễu Chí Tần bị giọng điệu đạo mạo của anh chọc cười, "Sếp nói gì cũng đúng ạ."

Đang nói, một người phụ nữ đậm người, da ngăm đen đi ra khỏi tòa nhà hai tầng cách đó không xa.

Con gái vùng này dáng người toàn nhỏ xinh trắng trẻo, dù có làm nông da cũng sạm đi một chút thôi.

Hoa Sùng vừa thấy đã nhận ra đó là Tiền Phán Tử.

Tiền Phán Tử xách theo hai bịch rác lớn, đi ra ném lên xe rác đầu hẻm, nhưng không quay về nhà mà đi tiếp ra chợ.

"Cậu đi theo cô ấy đi." Hoa Sùng nói: "Tôi đến nhà cô ấy hỏi chuyện một chút."

Liễu Chí Tần bước nhanh theo phía sau Tiền Phán Tử, trà trộn vào dòng người, duy trì khoảng cách với cô ấy.

Tiền Phán Tử mua nguyên liệu làm bữa tối, đẩy cái xe đạp nhỏ hay được các bà nội trợ sử dụng ra khỏi chợ, nhưng chần chừ một lát, cô ấy lại xoay người đi đến khu bán quần áo bên hông chợ.

Khu bán quần áo rất nhỏ, chỉ 2 tầng lầu, bán mấy quần áo thông dụng rẻ tiền. Nhưng mà dân trấn Vũ Phong mức sống cũng không cao nên rất nhiều người đến đây mua quần áo.

Liễu Chí Tần đi theo vào, thấy Tiền Phán Tử đang đứng trước một sạp đồ trẻ em, vừa lựa vừa hỏi giá. Khoảng nửa tiếng sau cô mua được một bộ đầm ren công chúa màu hồng, một bộ đồng phục thủy thủ trắng xanh rất đáng yêu, và một cái áo khoác lông màu đỏ.

"Nè, lại mua đồ cho Liên Liên hở?" Bà chủ sạp nói: "Cô đó, hơi cưng Liên Liên quá rồi, chẳng lần nào thấy cô mua đồ cho Quân Quân."

"Đàn ông con trai ăn diện làm gì?" Tiền Phán Tử cười đáp: "Nó ra ngoài chạy nhảy cả ngày, mua đồ mới nó cũng phá cho hư hết."

"Cô cưng Liên Liên hơn thằng bé nhiều đó!"

"Con gái phải được cưng hơn chứ, người thành phố hay nói con gái là lộc trời ban."

Chủ sạp cười: "Coi cái miệng dẻo ghê hôn."

Tiền Phán Tử không dây dưa với chủ sạp nữa, "Sắp đến giờ tan học rồi, em còn phải về nấu cơm cho tụi nhỏ. À có rảnh đánh bài nhớ rủ em nha."

Liễu Chí Tần nghe rõ ràng hết cuộc đối thoại.

Tiền Phán Tử rất cưng chiều con gái, nguyên nhân ắt hẳn vì thời thơ ấu cô đã phải trải qua.

Liễu Chí Tần bước đến vài bước, gọi: "Tiền Phán Tử."

Tiền Phán Tử lập tức xoay người, nghi ngờ hỏi: "Cậu là ai vậy?"

Liễu Chí Tần cũng không giấu diếm, cậu lấy thẻ cảnh sát ra, "Chúng tôi đang điều tra lại vụ án ngộ hại của Tiền Khánh."

Tiền Phán Tử nhíu mày, "Tôi không còn quan hệ gì với cái gia đình đó nữa, mong mấy anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi."

Liễu Chí Tần khá bất ngờ. Cậu chỉ biết mấy năm trước Tiền Phán Tử được gả lên trấn, không nghe nói cô ấy đã từ mặt nhà mẹ đẻ.

"Nếu cậu đang định hỏi lúc Tiền Khánh chết tôi đang ở đâu làm cái gì, hay là tôi có nghĩ ai khả nghi giết nó khay không, mười năm trước tôi đã khai rất rõ ràng rồi." Tiền Phán Tử nói rất nhanh vì kích động, "Tôi ở nhà bạn cùng lớp, cả nhà cô ấy có thể làm chứng cho tôi; tôi cũng không nghi ngờ ai giết Tiền Khánh, dù gì cũng không phải tôi, tôi cũng không quan tâm. Giờ tôi cần về nhà gấp để lo cơm chiều cho hai đứa nhỏ với mẹ chồng, mời cậu tránh ra."

Tại nhà Tiền Phán Tử, Hoa Sùng đang nói chuyện với mẹ chồng cô ấy, bà Lưu Hương Quế.

Biết anh là cảnh sát, tới đây vì muốn điều tra vụ án của Tiền Khánh, Lưu Hương Quế cũng không khó chịu một chút nào, bà lấy một cuốn album to cho anh xem ảnh chụp lúc con trai và con dâu kết hôn.

"Phán Tử khi còn nhỏ đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, cũng may đã chịu đựng qua. Chuyện của Tiền Khánh là khúc mắc trong lòng con bé, nó không nói, chúng tôi cũng biết. Nếu vụ án có thể phá thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể trả lại sự trong sạch cho Phán Tử.

"Trong sạch?" Hoa Sùng khó hiểu.

Lưu Hương Quế thở dài, "Tôi không nên nói nhà thông gia như vậy, nhưng bọn họ rất tệ bạc với Phán Tử. Con trai bị hại thì đổ hết mọi tội lỗi trách nhiệm lên đầu con gái, nói cái gì mà Phán Tử không lo cho em, sau cũng không thèm nhìn đến Phán Tử. Làm vậy mà xem được. Phán Tử trước kia cũng bị coi như là tội đồ."

Hoa Sùng nhìn ra được, nhà Lưu kinh tế cũng khá giả. Lưu Hương Quế tuy là lão phụ hương trấn nhưng trên người vẫn phảng phất một phong độ trí thức, lúc còn trẻ chắc cũng là một vị phu nhân hiểu rộng biết nhiều.

Theo lời kể của bà, cha mẹ Tiền Phán Tử sau cái chết của Tiền Khánh thì chửi mắng nặng nề Tiền Phán Tử, sau khi có con trai thứ hai thì đề phòng Tiền Phán Tử như kẻ cướp hay giết người. Lúc Tiền Phán Tử xuất giá, nhà họ chẳng cho con gái một xu nào đi lấy chồng, vậy mà mấy năm nay lại ngửa tay đòi Tiền Phán Tử thanh toán tiền học phí cho em trai mình.

Trái tim Tiền Phán Tử đã tan nát hết cả rồi, cô đơn phương từ mặt gia đình bố mẹ đẻ, không hề về nữa.

"Phán Tử là một cô gái tốt. Thiện lương, chăm làm, lo cho tôi và hai đứa cháu rất chu đáo. Con trai tôi đi công tác xa, cả nhà chúng tôi đều dựa hết vào con bé." Lưu Hương Quế nói, "Nếu có thể phá được án, tôi mong có thể phá nhanh. Phán Tử đi một lát là về ngay. Con bé phản ứng hơi thái quá khi có người đến hỏi Tiền Khánh, để tôi đi khuyên nhủ nó giúp đỡ mấy cậu điều tra."

Vừa dứt lời đã nghe tiếng mở cổng bên ngoài, Tiền Phán Tử và Liễu Chí Tần cùng vào nhà. Thấy trong nhà có người đàn ông xa lạ, Tiền Phán Tử cả kinh.Lưu Hương Quế cười cười kéo cô vào phòng bếp, Liễu Chí Tần dùng khẩu hình miệng hỏi Hoa Sùng: Sao rồi?

Hoa Sùng lắc đầu.

Vài phút sau, Tiền Phán Tử đi ra, thái độ tốt hơn lúc gặp Liễu Chí Tần một ít, "Chuyện Tiền Khánh chết,tôi không biết gì nhiều cả. Hôm đó tôi không ở nhà, không biết nó ra khỏi nhà khi nào. Bình thường tôi với nó cũng không thân, không biết nó chơi với ai, cũng không biết nó có mâu thuẫn xích mích với ai."

"Nhưng tôi nghe giáo viên cũ trong trường nói Tiền Khánh rất thích cô." Hoa Sùng không nói ra tên Tiền Trị Quốc.

Tiền Phán Tử sửng sốt một chút rồi cười khổ, "Nó làm gì thích tôi, nó hay bám tôi để xin tiền thôi."

"Đòi tiền?"

"Ai cũng nghĩ là nó đáng yêu đơn thuần, nhất là giáo viên với người lớn. Nhưng thật ra nó chẳng tốt đẹp gì đâu." Tiền Phán Tử khựng lại một chút, giống như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, "Nó khá là hư.... Nhưng tôi chẳng nói với ai, nói ra người ta lại bảo tôi ganh tị đặt điều cho nó."

"Không, cô cứ nói hết với chúng tôi." Hoa Sùng nghiêm túc nói, "Có khi nhờ manh mối cô cung cấp chúng tôi có thể tìm được thủ phạm năm đó."

Khóe môi Tiền Phán Tử khẽ co giật, tầm hai phút sau, cô mới cúi đầu nói: "Nó tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất ghê. Nó biết nó được cưng nhất nhà, còn tôi thì không, nên nó hay gây chuyện rồi đổ thừa cho tôi. Nó ốm yếu, tôi thì to con, mấy chuyện ăn cắp tiền, đập bể chén dĩa.... trong mắt người khác luôn là tôi làm. Có lúc nó bám tôi đòi tiền, tôi nói không có, nó còn xúi tôi đến nhà bạn lấy trộm......"

Hoa Sùng nhíu mày suy nghĩ xem những chi tiết này là thật hay bịa đặt.

"Tôi biết nghe khó tin, nhưng sự thật là như thế." Tiền Phán Tử lắc lắc đầu, vẻ rất thoải mái, "Năm xảy ra chuyện, ai cũng nói Tiền Mao Giang, La Hạo đáng chết, là bị người ta trả thù, rồi Tiền Khánh vô tội, đáng thương mà sao cũng chết. Chỉ có mình tôi biết, Tiền Khánh tất nhiên cũng là chọc tới ai rồi."

"Cô có nghĩ ra là ai không?" Hoa Sùng hỏi.

"Lúc nãy tôi có nói rồi, tôi không biết nó giao du với ai hết." Tiền Phán Tử ngẩng đầu, "Nhưng nếu nó chết chung với bọn Tiền Mao Giang thì tôi nghĩ nó với Tiền Mao Giang cùng tham gia làm chuyện gì đó sai quấy."

Đúng lúc này hai đứa nhỏ của Tiền Phán Tử vừa về đến nhà, sinh đôi khác trứng một nam một nữ. Bé gái trông khá bình thường, còn bé trai trông rất đáng yêu.

Biểu cảm của Tiền Phán Tử chợt trở nên mềm mại dịu dàng đi, cô nắm tay hai đứa dẫn vào phòng bếp rửa tay.

Liễu Chí Tần nghe cô nói: "Liên Liên, mẹ mua váy mới cho con nè."

"Mẹ bất công quá à! Sao Quân Quân không có quần áo mới!" Bé trai nói.

"Làm gì có!" Bé gái nói: "Tuần trước mẹ dẫn anh đi đá bóng có cho em theo đâu!"

"Mẹ không bất công." Tiền Phán Tử nói: "Con gái và con trai không giống nhau, lớn lên các con sẽ hiểu."

Lúc rời nhà Tiền Phán Tử, trời đã tối rồi. Liễu Chí Tần lái xe, Hoa Sùng ngồi bên ghế phó lái.

"Tôi có hơi bất ngờ" Hoa Sùng nhìn khoảng đường được đèn pha chiếu sáng trước mặt, "Tiền Phán Tử không giống trong tượng tượng của tôi."

"Tiền Khánh cũng không giống với những thông tin chúng ta đã biết." Liễu Chí Tần nói, "Một bé trai ốm yếu, bề ngoài dạ vâng, trong mắt mọi người rất yếu đuối cần được bảo bọc. Nhưng đứa trẻ ngoan này bên trong là một con quỷ nhỏ chẳng kém gì Tiền Mao Giang."

"Nếu Tiền Phán Tử không nói dối, vậy thì Tiền Mao Giang và Tiền Khánh có liên quan đến nhau." Hoa Sùng hạ cửa sổ xe, đón gió đêm lồng lộng phả lên mặt.

"Tôi chủ quan cho rằng cô ấy không nói dối." Liễu Chí Tần nói.

"Tại sao thế?"

"Tôi thấy cô ấy là một người mẹ tốt."

Hoa Sùng cười, "Mẹ tốt thì không nói dối à?"

"Cũng khó nói." Liễu Chí Tần nói: "Cho nên tô mới bảo chỉ là chủ quan mà thôi."

"Cũng vừa vặn chủ quan của tôi cũng giống cậu."

Hoa Sùng vừa dứt câu, di động Liễu Chí Tần đột ngột đổ chuông.

"Là Trương Mậu." Liễu Chí Tần nhìn thoáng qua nói.

"Cậu tập trung lái xe đi, để tôi nghe." Hoa Sùng nói xong liền cầm điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng Trương Mậu ré lên trong điện thoại: "Anh Tiểu Liễu, Tổ trưởng Hoa đâu?"

"Anh đây." Hoa Sùng nói: "Chuyện gì thế?"

"Tổ trưởng Hoa? Anh à sao điện thoại anh gọi không được vậy!?"

Hoa Sùng lúc này mới nhớ di động mình hình như đã cạn pin.

Giọng Trương Mậu rất gấp như có chuyện gì nghiêm trọng. Anh cũng không vòng vo, hỏi thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đội trưởng Trần gọi điện thoại tới, nói chúng ta tạm thời gác vụ án này lại, trở về ngay!"

"Có vụ án mới à?"

"Vâng ạ! Có người tìm thấy trong hầm đạn cũ ở quận Minh Lạc một thi thể bé gái!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện