Tâm Duyệt

Chương 30: - Cùng nhau trốn đi (H+)



*TÂM DUYỆT

*30

...

Cơ Phát không biết rằng ấn kí của Vương Tử sau gáy y khiến cơ thể y thèm khát Hàn Diệp đến mất lí trí, bản thân lại mơ màng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy. Chỉ có thể kéo hắn sát lại, thuận theo những cú thúc sâu của hắn. Được làm đến vừa sướng vừa thích, lắc mông đem gậy thịt mút vào càng sâu, mật dịch chảy tràn, cái miệng nhỏ nhắn từng bị đâm đến không thể khép lại lại lần nữa chứa cái thứ đã chà đạp nó đến sung sướng.

Hàn Diệp lấy tay vuốt ve lồng ngực trắng nõn đã hiện đầy dấu hôn hồng hồng, nhéo đầu vú bị cắn đến sưng lớn hơn một vòng, bắt đầu ra roi thúc ngựa mà hung hãn cắm vào.

"A... A... Sướng... thật sướng ... Chậm một chút... "

Hàn Diệp mò mẫm chọc ngoáy, tìm chỗ mẫn cảm của Cơ Phát đâm vào. Xấu xa hỏi

"Lỗ nhỏ của hoàng thượng ngài chỗ nào cũng mút ta thoải mái như vậy, bình thường lúc ta không ở đây thì sao? Người có tự làm không? "

"A... Nói lung tung... Không có... Chậm một chút... chết mất... ưm..."

"Thật vậy sao?" – Hàn Diệp đem hai ngón tay luồn vào miệng Cơ Phát, kẹp lấy lưỡi y, chọc phá đùa nghịch cái lưỡi non mềm khiến miệng y không ngậm được, nước mắt nước bọt cứ thế tràn ra. Qủa thật mĩ cảnh đến diễm lệ, tiêu hồn thực cốt. Khiến người ta trầm mê không thoát.

Bên trong tràng huyệt bị chà đạp đến mềm nhũn ra, lại giống thèm khát mà phun mạnh ra luồng chất lỏng, mút vô thật chặt siết lại giữ lấy gậy thịt, làm Hàn Diệp thoải mái đến gầm nhẹ một tiếng.

"Aizz... Vương Thúc... người đừng cắn chặt như vậy... muốn cắn chết ta hay sao!"

"Ưhm... Aaaa... "

"Vương Thúc... người còn chưa trả lời... bình thường có tự làm qua không?"

"Ưhm... Không có... Aaa... " -  âm thanh rên rỉ kiều mị lại khiến Cơ Phát đáng yêu thêm vài phần, gậy thịt bị kích thích càng thêm điên cuồng, thêm hung mãnh dị thường thúc vào tràng huyệt.

"Sướng quá đi. . . huyệt nhỏ của Hoàng Thượng người thật biết ngậm, vừa nhiều nước vừa chật, sướng chết ta"

Hàn Diệp đột nhiên há miệng cắn xuống vai Cơ Phát. Răng nanh sắc bén ngập qua da thịt, máu đỏ rít qua kẽ răng "Dáng vẻ dâm đãng mê mị này của người, nhất định không bao giờ được để người khác thấy, hiểu không?"

"Ư. . . ưm... " - Cơ Phát bị cắn đau, mắt phượng khẽ nhíu lại. Chỉ có thể trong cơn cuồng dã của Hàn Diệp mà gật đầu.

"Ta thích người... Tiểu Cơ... ngươi là của ta... cơ thể ngươi là của ta... tâm tư người cũng chỉ được hướng về ta" – Hàn Diệp dồn dập thúc đến, răng nanh khều nhẹ qua đầu ngực sưng đỏ dựng đứng phía dưới – "Đều là của ta"

"ưm... của ngươi...unm...aaaa... đều của Diệp Nhi" – Trong miệng Cơ Phát không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, một tiếng lại cao hơn một tiếng, âm giọng ngọt ngào khiến xương cốt Hàn Diệp đều muốn mềm nhũn, lại có một dạng phong vị đặc biệt tình sắc, Hàn Diệp càng nghe càng thấy máu nóng chảy khắp người đều nhanh chóng dồn hết phía dưới, gậy thịt lại phồng lớn hơn một vòng, quy đầu bật nảy lên di chuyển, súyt bắn tới nơi.

"Đâm chết người! Đâm đến lúc khắp người Tiểu Cơ chỉ chảy đầy tinh dịch của ta, đến khi nào cả người toàn mùi của ta mới thôi! "- Hàn Diệp khàn khàn gầm lên, ngón tay lướt trên cơ bụng y – "Đâm đến khi nào người mang thai bảo bảo của ta"

"A... Nhanh lên một chút... Phu quân... nhanh lên một chút đâm chết ta đi... "

Cơ Phát ngửa cổ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hé mở, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt sương, đưa tay hướng về phía trước. Hàn Diệp cắn chặt hàm răng, phập mạnh vào trong thịt huyệt nhầy nhụa mấy trăm cái, rồi mới nằm phục xuống cúi người đè lên người dưới thân, đem toàn bộ tinh khí rót hết vào bên trong.

Cảm giác được bắn vào bên trong làm cho Cơ Phát vốn đã nhạy cảm càng thêm chịu không nổi, hai mắt nhắm chặt, thân thể đỏ bừng run rẩy, nhu thuận tùy ý để thân thể nặng nề của Hàn Diệp áp chế, ngón chân cuộn lên do quá thoải mái, mái tóc đen dài bị Hàn Diệp làm đến loạn thất bát tao.

"Cơ Phát của ta... người đừng bao giờ rời bỏ ta lần nữa" – Hàn Diệp vùi mặt vào cổ y, âm thanh nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tay càng siết chặt Cơ Phát vào lòng.

"Người không biết ta đã thống khổ đến như thế nào đâu" – Hàn Diệp đột nhiên oa oa khóc lớn.

Hắn là có chút tủi thân khi nghĩ đến kiếp trước Cơ Phát tự sát trước mặt hắn. Kiếp này trong trận chiến với Lục Ngạn lại còn dùng thân đỡ một đao, chết trước mặt hắn. Trong trận chiến hôm nay, nếu hắn đến trễ. Sẽ là kết cục thế nào?

"Tiểu Cơ... chúng ta cùng nhau trốn đi được không?"

"Hả? vì sao?" – Cơ Phát chưa tiếp thu kịp ý nghĩ của hắn

"Trốn đến thôn sơn hẻo lánh sinh sống. Người ở nhà nấu cơm. Ta ra đồng trồng lúa. Được không. Ngày ngày yên ổn sống, không sợ ai đem đao đến chém nữa?"

Cơ Phát cười nhạt, nhéo nhéo mũi hắn: "Chỉ sợ trốn đi rồi, đất nước rơi vào cảnh bị đô hộ. Ta xem ngươi làm sao ngày ngày yên ổn đi trồng cây?"

Hàn Diệp nắm lấy cái tay đang nhéo mình, hôn lên. Hít một hơi thật sâu

"Nếu ta không phải là Vương Tử Lục Ngạn, người cũng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận ta đúng không?"

"Tại sao lại nghĩ vậy?"

"Ta không nghĩ. Là kiếp trước đã chứng minh" – Hàn Diệp chồm tới, đột ngột hôn lên môi Cơ Phát – "Cho nên kiếp này phải lấy lại vốn nha" – Bàn tay đột ngột kéo một chân Cơ Phát vác lên vai.

Côn thịt vừa nóng vừa cứng, lại một lần nữa hướng cúc huyệt đâm sâu tới, đẩy tinh dịch còn ở bên trong òm ọp tràn ra ngoài.

"Aaaa...Hàn Diệp... ngươi..."

Hàn Diệp nhìn gương mặt tú lệ đến mê hoặc của người bên dưới, gậy thịt lại hung hăng giật nảy, trướng to một vòng. Chỉ cảm thấy lửa tình lại bốc lên. Khiến cả người Cháy đến miệng khô lưỡi khô.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện