Tám Gậy Tre Đánh Người
Chương 10
Lý Hành bước vào cửa.
Mở nút, cởi áo vest.
Dùng một tay tháo cà vạt.
May mà tôi đứng xa. Chứ nếu không cái cà vạt này đập thẳng lên mặt tôi thì sao.
Rồi anh bắt đầu cởi nút đầu tiên của áo sơ mi.
Tôi, tôi, tôi lặng lẽ dịch dần ra cửa.
Lý Hành tự bước tới bàn, ngồi xuống ghế. Vươn tay mở tủ lạnh mini bên cạnh. Lấy một lon nước.
Hả?
Nước béo hạnh phúc?* (Là tiếng lóng trên mạng chỉ Coke, một loại thức uống làm cộng đồng người béo thấy hạnh phúc)
Bụp.
Bật nắp lon.
Anh ngửa cổ uống một hớp.
Đường yết hầu nổi bật.
Gợi cảm.
Tôi nuốt nuớc miếng.
Anh ấn mở nguồn.
Logo Alienware* xuất hiện trên màn hình. (Alienware là 1 nhãn hiệu của Dell, được xem là chúa tể của dòng máy tính xách tay giành cho game thủ).
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Cực kỳ giống như sau một ngày mệt mỏi về tới ổ chó thì trở lại nguyên hình.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy sự khác thường của tôi, “Ngồi đi.”
Tôi: “…”
Nhìn một vòng xung quanh.
Trong phòng này.
Ngoại trừ cái ghế chơi game có thể di chuyển được của anh. Thứ duy nhất có thể ngồi là cái sofa nặng ì này.
Tôi không nghĩ mình đủ sức lôi nó tới chỗ Lý Hành.
Anh cũng nhận ra không có chỗ nào khác để ngồi trong văn phòng nên lập tức đứng dậy, vỗ vỗ ghế, “Em ngồi đi.”
Tôi: “Không, không, anh cứ ngồi đi.”
Anh đứng lên đi qua. Đặt hai tay lên vai tôi.
Anh cao nên tôi bị anh đẩy về trước. Cảm giác như có bức tường nóng hừng hực sau lưng. Tôi bị anh đè ngồi lên ghế chơi game.
Máy tính chỉ cần 10 giây là khởi động xong.
Lý Hành chân dài. Anh lười biếng dựa lưng vào bàn làm việc, cạnh bàn chỉ tới đùi anh.
Đôi chân dài miên man bắt chéo lại, nghiêng người nhìn sang tôi.
Cảnh đẹp ý vui.
Gan chó của tôi chỉ dám thèm thuồng đúng nửa giây.
Nhanh chóng đối mặt với màn hình máy tính, ngồi ngoan ngoãn như học sinh sắp vào học.
Những ngón tay thon dài của Lý Hành vươn tới trước mặt tôi, cầm lon Coca lên, uống một hớp nữa.
Anh có vẻ bận rộn lắm nên khát nước.
Thông thường mọi người sau khi hết bận rộn sẽ uống nhiều nước lạnh. Uống kiểu ừng ực ừng ực như trâu uống nước, xong rồi “khà” một tiếng sảng khoái, có khi còn ợ lên một phát.
Ví dụ như, tôi.
Uống kiểu yên lặng như anh. Là kiểu người uống Coca lịch sự nhất mà tôi từng thấy.
Lý Hành: “Mở game chạy thử.”
Tôi: “À dạ.”
Chúng tôi đã thiết kế nó mấy tháng nay. Lý Hành chỉ mất vài phút để nắm bắt nội dung cơ bản.
Tôi ngập ngừng: “Thật ra… ban đầu tôi muốn thiết kế 100 cấp độ, nhưng càng làm tôi càng cảm thấy làm như cái rắm… Chúng tôi giảm nó xuống còn 3 cấp độ.”
Trình bày sản phẩm của gà tiểu học trước bạn đại thần.
Loại ngại ngùng này chắc mọi người hiểu chứ.
Tôi nghĩ là Lý Hành sẽ chế giễu tôi.
Hoặc phê bình nghiêm khắc.
Thâm tâm chuẩn bị tinh thần chống đỡ.
Kết quả, anh nói: “Được rồi, chúng ta tập trung vào việc biến ba cấp độ đó thành một cực phẩm.”
[Cực phẩm.]
[Chúng ta.]
Những lời này nhanh chóng kéo mối quan hệ xa lạ lại gần nhau hơn.
Không ngờ trong công việc anh lại nhẹ nhàng, gần gũi, bình dị như vậy.
Yêu.
Yêu.
Tôi vốn đang cảm giác bất an.
Bây giờ.
Yên tâm.
Lý Hành: “Nhóm các em do ai chia?”
Tôi: “Tôi.”
Lý Hành: “Sở trường của em là gì?”
Tôi xấu hổ nói: “Cái gì cũng biết một chút… nhưng mà lại không giỏi cái gì.”
Lý Hành: “Người quản lý điều hành chính trong nhóm phải là người ít thiếu sót nhất.”
Đúng.
Tôi biết.
Ví dụ như, anh.
Lý Hành: “Năng lực chuyên môn và EQ phải khiến cả nhóm tin phục. Nếu xảy ra vấn đề gì thì phải xem lại vấn đề bản thân trước tiên chứ không phải là đổ lỗi cho người khác.”
Bề trên chỉ dạy làm con gà tiểu học tôi càng xấu hổ.
Lý Hành: “Triển lãm tốt nghiệp vào ngày 18 tháng 6, em phải tăng tốc lên. Về vấn đề chương trình thì tìm anh, còn về vẽ thiết kế thì tìm Vệ Ngạn Hi.”
Giáo viên phụ đạo nổi tiếng!
Một kèm một!
Tôi được chiều mà lo: “Vậy thì ngại quá!”
Lý Hành: “Làm một người lập kế hoạch giỏi, em lấy gì để tự tin với thành viên trong nhóm? Em thiết kế chương trình, sửa chữa thiết kế mỹ thuật, tại sao họ phải nghe theo sự chỉ huy của em?”
Tôi ngập ngừng: “Bằng… tình cảm bạn bè của chúng tôi?”
Lý Hành: “…”
Tôi: “…Tôi sai rồi.”
Lý Hành: “Dựa vào việc em nói có sách mách có chứng. Ví dụ như hiệu ứng bắn tung tóe nước của đạn súng thần công trong cảnh này…”
Đúng đúng đúng.
Chính là nó!
Chuyện làm tôi muốn khóc trong tuyệt vọng!
Anh nghiêng người về phía tôi, do thao tác không tiện nên thỉnh thoảng cằm anh ấy chạm vào đầu tôi.
Da đầu tôi run lên sợ hãi.
Tôi nhanh chóng đứng lên, nhường chỗ lại cho anh.
Anh ngồi xuống, mở phần mềm, trực tiếp sửa nó.
Hình vẽ, hiệu ứng đặc biệt, mã, tổng thể.
Cảm giác như chỉ cần cho anh mấy ngày thì một mình anh đã hoàn thành trò chơi này.
Một lúc sau.
Xong.
Bùm.
Đạn thần công được bắn ra.
Mặt nước dựng lên ngàn đợt sóng cực kỳ hùng vĩ.
Quầng sáng dần lan rộng, bọt nước rào rào rơi xuống, từng đợt sóng gợn lên rồi mặt nước bình lặng trở lại.
Cảnh tượng còn rung động hơn cả sự tưởng tượng của tôi gấp trăm lần.
Tôi quá kích động, há hốc miệng, giơ hai tay lên múa may quay cuồng.
Đây là thói quen của tôi. Khi tôi cao hứng quá mức thì sẽ Give me five với Quách Hiểu Bạch. (Động tác hai người đập tay vào nhau)
Rõ ràng là tôi quá kích động mà quên mất rằng bên cạnh tôi không phải là Quách Hiểu Bạch.
Một cái tát bay qua—
“Chát.”
Vừa vặn đáp ngay lên gương mặt Lý Hành đang nghiêng người nhìn vào màn hình.
Tôi: “…”
Lý Hành: “…”
Năm móng vuốt của tôi vẫn còn trên mặt anh.
Ánh mắt ghét bỏ của anh cuối cùng cũng chuyển hướng nhìn về phía tôi.
Tôi: “…xin xin lỗi, xin lỗi!”
Lý Hành: “Bỏ tay ra.”
Tôi: Chết chết chết chết chết chết mợ.
Lý Hành trượt con chuột, cắt folder: “Em sao chép lại mấy sơ đồ và mã này, tự nghiên cứu, sau đó đưa cho thành viên trong nhóm xem.”
Tôi: “Dạ dạ được.”
Lý Hành nhìn tôi, không yên tâm mà dặn thêm, “Em đừng nói họ làm không tốt, mà phải nói, cái này mình tự thiết kế, mọi người xem hiệu quả thế nào? Chú ý cách nói chuyện với mọi người.”
Tôi: “…Ờ.”
Tôi là một người khá lười biếng.
Bây giờ bị anh nói, tôi trở nên căng thẳng, cảm thấy có rất nhiều điều để học hỏi, có nhiều thiết sót cần bù đắp.
Lý Hành: “Em chỉ cần nhớ em làm game vì em thích nó, em muốn làm tốt game này, không phải để hoàn thành đồ án, không phải vì nhiệm vụ mà mọi người phải hoàn thành, mà là một nhóm người vì ý tưởng chung vì những điều yêu thích mà tụ họp lại với nhau, quan trọng là em phải hiểu ý tưởng của từng thành viên, điều này cực kỳ quan trọng.”
Tôi: “Dạ dạ.”
Lý Hành: “Hôm nay tới đây thôi, lát nữa anh còn có buổi tiệc.”
Tôi:? Đã 2 tiếng trôi qua rồi à? Cảm giác chỉ mới có vài phút mà?
Giáo viên dạy hay tới mức chỉ toàn nói khô khan vậy mà không có sinh viên nào trốn học.
Lý Hành đứng dậy, vừa đeo cà vạt vừa nói với tôi: “Em mang máy tính của anh về, cấu hình máy em quá thấp, dựng hình sẽ mất rất nhiều thời gian.”
Tôi: “…Cấu hình máy cao vầy, bạn học tôi hỏi thì tôi biết nói sao?”
Lý Hành cầm áo vest lên, tung ra mặc vào ngay ngắn, “Nói là mình mới quen với một anh.” (Ca ca)
Tôi: “…anh?”
Lý Hành vỗ nhẹ đầu tôi, “Ngoan.”
Tôi:?
Anh đang lợi dụng cơ hội phải không?
Mở nút, cởi áo vest.
Dùng một tay tháo cà vạt.
May mà tôi đứng xa. Chứ nếu không cái cà vạt này đập thẳng lên mặt tôi thì sao.
Rồi anh bắt đầu cởi nút đầu tiên của áo sơ mi.
Tôi, tôi, tôi lặng lẽ dịch dần ra cửa.
Lý Hành tự bước tới bàn, ngồi xuống ghế. Vươn tay mở tủ lạnh mini bên cạnh. Lấy một lon nước.
Hả?
Nước béo hạnh phúc?* (Là tiếng lóng trên mạng chỉ Coke, một loại thức uống làm cộng đồng người béo thấy hạnh phúc)
Bụp.
Bật nắp lon.
Anh ngửa cổ uống một hớp.
Đường yết hầu nổi bật.
Gợi cảm.
Tôi nuốt nuớc miếng.
Anh ấn mở nguồn.
Logo Alienware* xuất hiện trên màn hình. (Alienware là 1 nhãn hiệu của Dell, được xem là chúa tể của dòng máy tính xách tay giành cho game thủ).
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Cực kỳ giống như sau một ngày mệt mỏi về tới ổ chó thì trở lại nguyên hình.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy sự khác thường của tôi, “Ngồi đi.”
Tôi: “…”
Nhìn một vòng xung quanh.
Trong phòng này.
Ngoại trừ cái ghế chơi game có thể di chuyển được của anh. Thứ duy nhất có thể ngồi là cái sofa nặng ì này.
Tôi không nghĩ mình đủ sức lôi nó tới chỗ Lý Hành.
Anh cũng nhận ra không có chỗ nào khác để ngồi trong văn phòng nên lập tức đứng dậy, vỗ vỗ ghế, “Em ngồi đi.”
Tôi: “Không, không, anh cứ ngồi đi.”
Anh đứng lên đi qua. Đặt hai tay lên vai tôi.
Anh cao nên tôi bị anh đẩy về trước. Cảm giác như có bức tường nóng hừng hực sau lưng. Tôi bị anh đè ngồi lên ghế chơi game.
Máy tính chỉ cần 10 giây là khởi động xong.
Lý Hành chân dài. Anh lười biếng dựa lưng vào bàn làm việc, cạnh bàn chỉ tới đùi anh.
Đôi chân dài miên man bắt chéo lại, nghiêng người nhìn sang tôi.
Cảnh đẹp ý vui.
Gan chó của tôi chỉ dám thèm thuồng đúng nửa giây.
Nhanh chóng đối mặt với màn hình máy tính, ngồi ngoan ngoãn như học sinh sắp vào học.
Những ngón tay thon dài của Lý Hành vươn tới trước mặt tôi, cầm lon Coca lên, uống một hớp nữa.
Anh có vẻ bận rộn lắm nên khát nước.
Thông thường mọi người sau khi hết bận rộn sẽ uống nhiều nước lạnh. Uống kiểu ừng ực ừng ực như trâu uống nước, xong rồi “khà” một tiếng sảng khoái, có khi còn ợ lên một phát.
Ví dụ như, tôi.
Uống kiểu yên lặng như anh. Là kiểu người uống Coca lịch sự nhất mà tôi từng thấy.
Lý Hành: “Mở game chạy thử.”
Tôi: “À dạ.”
Chúng tôi đã thiết kế nó mấy tháng nay. Lý Hành chỉ mất vài phút để nắm bắt nội dung cơ bản.
Tôi ngập ngừng: “Thật ra… ban đầu tôi muốn thiết kế 100 cấp độ, nhưng càng làm tôi càng cảm thấy làm như cái rắm… Chúng tôi giảm nó xuống còn 3 cấp độ.”
Trình bày sản phẩm của gà tiểu học trước bạn đại thần.
Loại ngại ngùng này chắc mọi người hiểu chứ.
Tôi nghĩ là Lý Hành sẽ chế giễu tôi.
Hoặc phê bình nghiêm khắc.
Thâm tâm chuẩn bị tinh thần chống đỡ.
Kết quả, anh nói: “Được rồi, chúng ta tập trung vào việc biến ba cấp độ đó thành một cực phẩm.”
[Cực phẩm.]
[Chúng ta.]
Những lời này nhanh chóng kéo mối quan hệ xa lạ lại gần nhau hơn.
Không ngờ trong công việc anh lại nhẹ nhàng, gần gũi, bình dị như vậy.
Yêu.
Yêu.
Tôi vốn đang cảm giác bất an.
Bây giờ.
Yên tâm.
Lý Hành: “Nhóm các em do ai chia?”
Tôi: “Tôi.”
Lý Hành: “Sở trường của em là gì?”
Tôi xấu hổ nói: “Cái gì cũng biết một chút… nhưng mà lại không giỏi cái gì.”
Lý Hành: “Người quản lý điều hành chính trong nhóm phải là người ít thiếu sót nhất.”
Đúng.
Tôi biết.
Ví dụ như, anh.
Lý Hành: “Năng lực chuyên môn và EQ phải khiến cả nhóm tin phục. Nếu xảy ra vấn đề gì thì phải xem lại vấn đề bản thân trước tiên chứ không phải là đổ lỗi cho người khác.”
Bề trên chỉ dạy làm con gà tiểu học tôi càng xấu hổ.
Lý Hành: “Triển lãm tốt nghiệp vào ngày 18 tháng 6, em phải tăng tốc lên. Về vấn đề chương trình thì tìm anh, còn về vẽ thiết kế thì tìm Vệ Ngạn Hi.”
Giáo viên phụ đạo nổi tiếng!
Một kèm một!
Tôi được chiều mà lo: “Vậy thì ngại quá!”
Lý Hành: “Làm một người lập kế hoạch giỏi, em lấy gì để tự tin với thành viên trong nhóm? Em thiết kế chương trình, sửa chữa thiết kế mỹ thuật, tại sao họ phải nghe theo sự chỉ huy của em?”
Tôi ngập ngừng: “Bằng… tình cảm bạn bè của chúng tôi?”
Lý Hành: “…”
Tôi: “…Tôi sai rồi.”
Lý Hành: “Dựa vào việc em nói có sách mách có chứng. Ví dụ như hiệu ứng bắn tung tóe nước của đạn súng thần công trong cảnh này…”
Đúng đúng đúng.
Chính là nó!
Chuyện làm tôi muốn khóc trong tuyệt vọng!
Anh nghiêng người về phía tôi, do thao tác không tiện nên thỉnh thoảng cằm anh ấy chạm vào đầu tôi.
Da đầu tôi run lên sợ hãi.
Tôi nhanh chóng đứng lên, nhường chỗ lại cho anh.
Anh ngồi xuống, mở phần mềm, trực tiếp sửa nó.
Hình vẽ, hiệu ứng đặc biệt, mã, tổng thể.
Cảm giác như chỉ cần cho anh mấy ngày thì một mình anh đã hoàn thành trò chơi này.
Một lúc sau.
Xong.
Bùm.
Đạn thần công được bắn ra.
Mặt nước dựng lên ngàn đợt sóng cực kỳ hùng vĩ.
Quầng sáng dần lan rộng, bọt nước rào rào rơi xuống, từng đợt sóng gợn lên rồi mặt nước bình lặng trở lại.
Cảnh tượng còn rung động hơn cả sự tưởng tượng của tôi gấp trăm lần.
Tôi quá kích động, há hốc miệng, giơ hai tay lên múa may quay cuồng.
Đây là thói quen của tôi. Khi tôi cao hứng quá mức thì sẽ Give me five với Quách Hiểu Bạch. (Động tác hai người đập tay vào nhau)
Rõ ràng là tôi quá kích động mà quên mất rằng bên cạnh tôi không phải là Quách Hiểu Bạch.
Một cái tát bay qua—
“Chát.”
Vừa vặn đáp ngay lên gương mặt Lý Hành đang nghiêng người nhìn vào màn hình.
Tôi: “…”
Lý Hành: “…”
Năm móng vuốt của tôi vẫn còn trên mặt anh.
Ánh mắt ghét bỏ của anh cuối cùng cũng chuyển hướng nhìn về phía tôi.
Tôi: “…xin xin lỗi, xin lỗi!”
Lý Hành: “Bỏ tay ra.”
Tôi: Chết chết chết chết chết chết mợ.
Lý Hành trượt con chuột, cắt folder: “Em sao chép lại mấy sơ đồ và mã này, tự nghiên cứu, sau đó đưa cho thành viên trong nhóm xem.”
Tôi: “Dạ dạ được.”
Lý Hành nhìn tôi, không yên tâm mà dặn thêm, “Em đừng nói họ làm không tốt, mà phải nói, cái này mình tự thiết kế, mọi người xem hiệu quả thế nào? Chú ý cách nói chuyện với mọi người.”
Tôi: “…Ờ.”
Tôi là một người khá lười biếng.
Bây giờ bị anh nói, tôi trở nên căng thẳng, cảm thấy có rất nhiều điều để học hỏi, có nhiều thiết sót cần bù đắp.
Lý Hành: “Em chỉ cần nhớ em làm game vì em thích nó, em muốn làm tốt game này, không phải để hoàn thành đồ án, không phải vì nhiệm vụ mà mọi người phải hoàn thành, mà là một nhóm người vì ý tưởng chung vì những điều yêu thích mà tụ họp lại với nhau, quan trọng là em phải hiểu ý tưởng của từng thành viên, điều này cực kỳ quan trọng.”
Tôi: “Dạ dạ.”
Lý Hành: “Hôm nay tới đây thôi, lát nữa anh còn có buổi tiệc.”
Tôi:? Đã 2 tiếng trôi qua rồi à? Cảm giác chỉ mới có vài phút mà?
Giáo viên dạy hay tới mức chỉ toàn nói khô khan vậy mà không có sinh viên nào trốn học.
Lý Hành đứng dậy, vừa đeo cà vạt vừa nói với tôi: “Em mang máy tính của anh về, cấu hình máy em quá thấp, dựng hình sẽ mất rất nhiều thời gian.”
Tôi: “…Cấu hình máy cao vầy, bạn học tôi hỏi thì tôi biết nói sao?”
Lý Hành cầm áo vest lên, tung ra mặc vào ngay ngắn, “Nói là mình mới quen với một anh.” (Ca ca)
Tôi: “…anh?”
Lý Hành vỗ nhẹ đầu tôi, “Ngoan.”
Tôi:?
Anh đang lợi dụng cơ hội phải không?
Bình luận truyện