Tám Gậy Tre Đánh Người
Chương 48
Buổi tối chúng tôi đi thuyền ra đảo ăn.
Đó là hòn đảo hình trái tim mà tôi tặng sinh nhật Lý Hành.
Những túp lều trắng lãng mạn trên bờ biển dưới ánh trăng.
Những ngọn nến đẹp đẽ được thắp sáng trên bàn ăn, những món ăn ngon, một chiếc bánh sinh nhật ba tầng.
Lý Hành nói, “Sinh nhật em, anh bận công việc quá nên về trễ. Lần này anh bù đắp lại cho em.”
Tôi quá thỏa mãn: “Cảm ơn anh.”
Chưa kịp dứt lời, trên đảo có một tiếng nổ lớn, trên bầu trời sáng rực pháo hoa, cả bờ biển được thắp sáng rực.
Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lý Hành, sững sờ không nói nên lời, quá đẹp, như một giấc mơ.
Khi pháo hoa rơi xuống, một hình trái tim màu hồng ẩn hiện giữa không trung, Lý Hành quỳ một gối xuống trước tôi, nắm tay trái tôi, đeo một chiếc nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu vào ngón giữa tay tôi, “Tây Tây, em đồng ý lấy anh không?”
Cmn nước mắt tôi muốn trào ra, anh lại đeo một chiếc nhẫn có carat lớn hơn vào ngón áp út của tôi, “Anh yêu em, vợ.”
Ngao ngao.
Tôi nhảy bật lên, ôm anh một cái ôm đầy tình yêu.
Sau bữa tối. Chúng tôi tới biệt thự trên đảo tắm rửa.
Hôm nay mệt quá, buồn ngủ.
Lý Hành ngồi bên mép giường tôi: “Có phải em quên chưa làm một việc quan trọng không?”
Chà.
Tôi hiểu lòng người mà vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho anh lên đây.
Lý Hành đặt ngay laptop vào chỗ tôi vừa vỗ: “Lão đại Tiện, vất vả rồi.”
Tôi: …
Ngày hôm sau quay lại cuộc sống bình thường hàng ngày, tôi phát hiện những điều bí mật hôm qua tôi với Lý Hành làm đều có ảnh trên hot search.
Anh và tôi tới công viên chơi, xếp hàng vào rạp chiếu phim, cả pháo hoa hình trái tim trên đảo…
[Đôi vợ chồng giàu rải thức ăn chó]
[Liên hôn cũng có tình yêu đích thực.]
…
Tôi đọc kỹ bình luận xem làm sao họ phát hiện ra chúng tôi, lấy kinh nghiệm cảnh giác sau này.
[Tôi nhìn thấy Lý Hành và vợ anh ta xếp hàng ở XX Paradise hôm qua! Đội nón, đeo khẩu trang là có thể che giấu được vẻ đẹp trời cho của họ à? Haha, cả đoàn người đều nhận ra nhưng lịch sự giả vờ không chú ý. Lý Hành ôm vợ chặt quá phải không? Họ ngọt ngào quá! Ôi, tôi muốn yêu đương!]
[Hôm qua họ ngồi cạnh tôi trong rạp chiếu phim. Tôi sợ anh Hành gửi thư luật sư tới nên không dám chụp ảnh. Mọi người có đoán được họ làm gì khi xem phim không? Hôn! Anh Hành cưỡng hôn vợ! Trời ơi, không có cặp vợ chồng nào vô tội khi ngược chết chó hết!]
[Tối qua tôi đi câu cá, nhìn thấy pháo hoa trên hòn đảo truyền thuyết mà Giản Tây Khê mua tặng chồng. Tôi lấy điện thoại chụp lại mấy tấm độ nét cao cho mọi người đấy. Chẹp chẹp chẹp, không cần tưởng tượng cũng biết tối qua hai vợ chồng đã có một đêm lãng mạn, nồng nàn thế nào trên đảo…]
Đánh rắm.
Thả rắm thật nhiều!
Tối qua bà đây bị ai đó uy hiếp gõ chữ đến khuya, còn không cho phép tôi ngắt chương, phải viết tới khi nào lộ rõ chân tướng sự việc!
Lý Hành hỏi tôi, “Em dự tính khi nào thì công khai thân phận Tiện Hề Hề?”
Tôi: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Lý Hành: “Anh không kiềm chế được ý muốn khoe với người khác.”
Trời đất.
Anh thiệt dễ thương. Như một đứa trẻ con.
Tôi: “Anh nhất định không được lỡ miệng.”
Lý Hành: “Tại sao?”
Tôi: “Hiện thực không cho phép anh mơ mộng, nhưng Tiện Hề Hề có thể. Một chữ một thế giới, một bút một vũ trụ, em thấy được an ủi, thoải mái trong tiểu thuyết, tự do tưởng tượng, vì vậy em muốn bảo vệ chốn yên bình này mãi mãi.”
Lý Hành: “Anh hiểu rồi, lão đại Tiện.”
Một ngày nọ, người biên tập hào hứng gửi tin nhắn tới–
[Tiện đại, tác phẩm ‘Đại khai sát giới’ của cô được đề cử giải thưởng XX!]
Thật hay đùa?
Chính tôi cũng không thể tin được.
Biên tập viên hỏi tôi có đồng ý tham gia lễ trao giải không, tới lúc đó mà giành được giải thưởng thì chắc chắn sẽ làm cả nước chấn động.
Thôi đi.
Được đề cử không có nghĩa là sẽ được giải thưởng. Nhiều năm rồi chưa có người Châu Á nào giành được giải thưởng này.
Hơn nữa—
Ngã ngựa cũng thật thê thảm.
Không đi không đi, đánh chết tôi cũng không đi.
Mấy ngày sau.
Trên mạng lan truyền tin tức—
[Giải thường XX lần thứ 78 đã được chính thức công bố tại trung tâm Hội nghị Washington, Tiện Hề Hề đã giành giải thưởng tiểu thuyết hay nhất với tác phẩm “Đại khai sát giới”. Đây là lần đầu tiên một người Châu Á giành được giải thưởng XX, ánh sáng Trung Quốc! Niềm tự hào Trung Quốc!]
[Tuy nhiên, người chiến thắng Tiện Hề Hề không tham dự, người đại diện đã thay mặt nhận giải.]
[Văn học mạng lần đầu tiên giành giải thưởng văn học, đây là chiến thắng quan trọng, là sức sống mới của văn học mạng!]
Tôi: …
Cho tới cùng thì cũng đã bỏ lỡ.
Một cơ hội để giả vờ X.
Tôi đạt giải, cả nhà họ Lý phấn khởi như có con nhiều năm học hành gian khổ đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhất là Lý Hành, gặp ai cũng hỏi: “Có nghe tin Tiện Hề Hề đạt giải XX chưa?”
Làm ơn đi.
Người nào có chút văn hóa đều nghe được tin đó.
Anh hỏi người ta: “Lợi hại quá phải không? Quá ưu tú phải không?”
Tôi: …
Người ta độc địa: “Tiện Hề Hề được giải thì liên quan gì tới anh?”
Anh cực kỳ tự hào: “Tôi là fan trung thành của Tiện Hề Hề.”
Sau đó anh oán trách với tôi: “Anh là chồng Tiện Hề Hề.”
Đúng là “người sợ nổi danh heo sợ mập.”
Mỗi ngày biên tập nhận điện thoại tới rụng tay, hỏi tôi: “Hội nghị XX có tham gia không?”, “Lễ trao giải XX mời cô đi?”
Tôi nhờ cô ấy từ chối hết.
Nhưng hôm nay, cô ấy nói ra một cái tên làm người ta hét chói tai—
J.
Không nói dối mọi người.
Người này là thần tượng của tôi.
Tôi lớn lên là đọc sách người ấy, phong cách trong các tác phẩm của tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi người đó, có thể nói J là người thầy đầu tiên khai sáng cho tôi trên con đường viết văn.
Tác phẩm của người đó là văn học bình dân, rất được yêu thích. Chúng được dựng thành phim truyền hình, phát sóng tận 6 mùa, mọi người đều xem, đáng tiếc là không nhận được giải thưởng gì lớn.
J là người bí ẩn, bí ẩn đến nỗi không ai biết người đó là nam hay nữ. Biên tập viên nói người đó thành thạo tiếng Trung làm tôi bị sốc. người đó còn nói muốn gặp riêng tôi—
AWSL. (Tôi chết rồi – chú thích chương 41)
Đã có bài học kinh nghiệm.
Tôi báo trước với Lý Hành về cuộc hẹn này.
Tôi nghĩ anh sẽ ghen, nhưng khi anh nghe là [J] thì, “Xin chữ ký anh ấy cho anh nhé, cảm ơn.”
Trước khi gặp mặt, tôi xem xét vấn đề ngã ngựa.
Nhưng vấn đề là hai chúng tôi không ai biết ai.
Về việc bảo vệ danh tính, người đó còn làm tốt hơn tôi, hơn nữa lại lớn tuổi hơn tôi nên càng sợ lộ danh tính hơn tôi.
Vì vậy, tôi trở nên bình tĩnh.
Ngay khi J xuất hiện.
Tôi không giữ được bình tĩnh nữa.
Anh ta quá đẹp trai, vẻ ngoài điển hình của người Trung Quốc, chững chạc, phong độ, tầm 30 đến 40 tuổi.
Anh ta không ngạc nhiên khi gặp tôi, “Hề Hề, rất vui được gặp em.”
Tôi còn tưởng anh ta gọi tôi là Tây Tây nữa chứ. (Do phiên âm Xixi)
Sau mới nghĩ lại, à là Tiện Hề Hề.
Tôi tự giới thiệu: “Tôi là Giản Tây Khê. Chào anh, J.”
Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đen dịu dàng: “Chào em, tôi tên là Phạm Thống.”
Thùng cơm?
Tôi:…
Anh bật cười: “Chọc em thôi. Tôi ăn nhiều mà không mập nên nghĩ ra cái tên này.”
Tôi: “…ờm. Tôi cũng vậy, ăn nhiều mà không mập.”
Anh ấy nói: “Thực ra tên tôi là…”
Tôi vểnh tai.
Anh ấy: “Phạm Băng Băng.”
Tôi: …
Không ngờ J lại là người như vậy.
Cuối cùng, anh ấy cũng nói với tôi là tên anh ấy là Phạm Thu Đình, người gốc ở đây, đến Mỹ cùng gia đình năm 18 tuổi. đây là lần đầu tiên quay về Trung Quốc chỉ để gặp tôi.
Tôi vừa mừng vừa lo: “Không biết anh J tìm tôi có việc gì?”
Phạm Thu Đình bình thản nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tác phẩm của em rất tuyệt. Là một người Trung Quốc, tôi tự hào về em. Tôi nghe nói em coi tôi là thần tượng, vì vậy…”
Anh ấy lấy một ấn bản có chữ ký của tác phẩm mới: “Tác phẩm đầu tiên trên thế giới, tặng em.”
Tôi: A a a a a a a a a a a!!!
Phạm Thu Đình: “Đã lâu không về nước. Tôi muốn ở lại chơi vài ngày, có thể đi chơi cùng tôi không?”
Bao nhiêu ngày?
Tôi: “…Tôi muốn đi cùng với chồng.”
Phạm Thu Đình: “Đừng làm mất hứng vậy. Chồng em có thể ở bên em cả đời, nhưng mà thần tượng của em chỉ ở bên cạnh em có 3 ngày.”
Tôi: Sao thấy tôi như anh ấy đang dụ dỗ tôi vậy?
Đó là hòn đảo hình trái tim mà tôi tặng sinh nhật Lý Hành.
Những túp lều trắng lãng mạn trên bờ biển dưới ánh trăng.
Những ngọn nến đẹp đẽ được thắp sáng trên bàn ăn, những món ăn ngon, một chiếc bánh sinh nhật ba tầng.
Lý Hành nói, “Sinh nhật em, anh bận công việc quá nên về trễ. Lần này anh bù đắp lại cho em.”
Tôi quá thỏa mãn: “Cảm ơn anh.”
Chưa kịp dứt lời, trên đảo có một tiếng nổ lớn, trên bầu trời sáng rực pháo hoa, cả bờ biển được thắp sáng rực.
Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lý Hành, sững sờ không nói nên lời, quá đẹp, như một giấc mơ.
Khi pháo hoa rơi xuống, một hình trái tim màu hồng ẩn hiện giữa không trung, Lý Hành quỳ một gối xuống trước tôi, nắm tay trái tôi, đeo một chiếc nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu vào ngón giữa tay tôi, “Tây Tây, em đồng ý lấy anh không?”
Cmn nước mắt tôi muốn trào ra, anh lại đeo một chiếc nhẫn có carat lớn hơn vào ngón áp út của tôi, “Anh yêu em, vợ.”
Ngao ngao.
Tôi nhảy bật lên, ôm anh một cái ôm đầy tình yêu.
Sau bữa tối. Chúng tôi tới biệt thự trên đảo tắm rửa.
Hôm nay mệt quá, buồn ngủ.
Lý Hành ngồi bên mép giường tôi: “Có phải em quên chưa làm một việc quan trọng không?”
Chà.
Tôi hiểu lòng người mà vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho anh lên đây.
Lý Hành đặt ngay laptop vào chỗ tôi vừa vỗ: “Lão đại Tiện, vất vả rồi.”
Tôi: …
Ngày hôm sau quay lại cuộc sống bình thường hàng ngày, tôi phát hiện những điều bí mật hôm qua tôi với Lý Hành làm đều có ảnh trên hot search.
Anh và tôi tới công viên chơi, xếp hàng vào rạp chiếu phim, cả pháo hoa hình trái tim trên đảo…
[Đôi vợ chồng giàu rải thức ăn chó]
[Liên hôn cũng có tình yêu đích thực.]
…
Tôi đọc kỹ bình luận xem làm sao họ phát hiện ra chúng tôi, lấy kinh nghiệm cảnh giác sau này.
[Tôi nhìn thấy Lý Hành và vợ anh ta xếp hàng ở XX Paradise hôm qua! Đội nón, đeo khẩu trang là có thể che giấu được vẻ đẹp trời cho của họ à? Haha, cả đoàn người đều nhận ra nhưng lịch sự giả vờ không chú ý. Lý Hành ôm vợ chặt quá phải không? Họ ngọt ngào quá! Ôi, tôi muốn yêu đương!]
[Hôm qua họ ngồi cạnh tôi trong rạp chiếu phim. Tôi sợ anh Hành gửi thư luật sư tới nên không dám chụp ảnh. Mọi người có đoán được họ làm gì khi xem phim không? Hôn! Anh Hành cưỡng hôn vợ! Trời ơi, không có cặp vợ chồng nào vô tội khi ngược chết chó hết!]
[Tối qua tôi đi câu cá, nhìn thấy pháo hoa trên hòn đảo truyền thuyết mà Giản Tây Khê mua tặng chồng. Tôi lấy điện thoại chụp lại mấy tấm độ nét cao cho mọi người đấy. Chẹp chẹp chẹp, không cần tưởng tượng cũng biết tối qua hai vợ chồng đã có một đêm lãng mạn, nồng nàn thế nào trên đảo…]
Đánh rắm.
Thả rắm thật nhiều!
Tối qua bà đây bị ai đó uy hiếp gõ chữ đến khuya, còn không cho phép tôi ngắt chương, phải viết tới khi nào lộ rõ chân tướng sự việc!
Lý Hành hỏi tôi, “Em dự tính khi nào thì công khai thân phận Tiện Hề Hề?”
Tôi: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Lý Hành: “Anh không kiềm chế được ý muốn khoe với người khác.”
Trời đất.
Anh thiệt dễ thương. Như một đứa trẻ con.
Tôi: “Anh nhất định không được lỡ miệng.”
Lý Hành: “Tại sao?”
Tôi: “Hiện thực không cho phép anh mơ mộng, nhưng Tiện Hề Hề có thể. Một chữ một thế giới, một bút một vũ trụ, em thấy được an ủi, thoải mái trong tiểu thuyết, tự do tưởng tượng, vì vậy em muốn bảo vệ chốn yên bình này mãi mãi.”
Lý Hành: “Anh hiểu rồi, lão đại Tiện.”
Một ngày nọ, người biên tập hào hứng gửi tin nhắn tới–
[Tiện đại, tác phẩm ‘Đại khai sát giới’ của cô được đề cử giải thưởng XX!]
Thật hay đùa?
Chính tôi cũng không thể tin được.
Biên tập viên hỏi tôi có đồng ý tham gia lễ trao giải không, tới lúc đó mà giành được giải thưởng thì chắc chắn sẽ làm cả nước chấn động.
Thôi đi.
Được đề cử không có nghĩa là sẽ được giải thưởng. Nhiều năm rồi chưa có người Châu Á nào giành được giải thưởng này.
Hơn nữa—
Ngã ngựa cũng thật thê thảm.
Không đi không đi, đánh chết tôi cũng không đi.
Mấy ngày sau.
Trên mạng lan truyền tin tức—
[Giải thường XX lần thứ 78 đã được chính thức công bố tại trung tâm Hội nghị Washington, Tiện Hề Hề đã giành giải thưởng tiểu thuyết hay nhất với tác phẩm “Đại khai sát giới”. Đây là lần đầu tiên một người Châu Á giành được giải thưởng XX, ánh sáng Trung Quốc! Niềm tự hào Trung Quốc!]
[Tuy nhiên, người chiến thắng Tiện Hề Hề không tham dự, người đại diện đã thay mặt nhận giải.]
[Văn học mạng lần đầu tiên giành giải thưởng văn học, đây là chiến thắng quan trọng, là sức sống mới của văn học mạng!]
Tôi: …
Cho tới cùng thì cũng đã bỏ lỡ.
Một cơ hội để giả vờ X.
Tôi đạt giải, cả nhà họ Lý phấn khởi như có con nhiều năm học hành gian khổ đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhất là Lý Hành, gặp ai cũng hỏi: “Có nghe tin Tiện Hề Hề đạt giải XX chưa?”
Làm ơn đi.
Người nào có chút văn hóa đều nghe được tin đó.
Anh hỏi người ta: “Lợi hại quá phải không? Quá ưu tú phải không?”
Tôi: …
Người ta độc địa: “Tiện Hề Hề được giải thì liên quan gì tới anh?”
Anh cực kỳ tự hào: “Tôi là fan trung thành của Tiện Hề Hề.”
Sau đó anh oán trách với tôi: “Anh là chồng Tiện Hề Hề.”
Đúng là “người sợ nổi danh heo sợ mập.”
Mỗi ngày biên tập nhận điện thoại tới rụng tay, hỏi tôi: “Hội nghị XX có tham gia không?”, “Lễ trao giải XX mời cô đi?”
Tôi nhờ cô ấy từ chối hết.
Nhưng hôm nay, cô ấy nói ra một cái tên làm người ta hét chói tai—
J.
Không nói dối mọi người.
Người này là thần tượng của tôi.
Tôi lớn lên là đọc sách người ấy, phong cách trong các tác phẩm của tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi người đó, có thể nói J là người thầy đầu tiên khai sáng cho tôi trên con đường viết văn.
Tác phẩm của người đó là văn học bình dân, rất được yêu thích. Chúng được dựng thành phim truyền hình, phát sóng tận 6 mùa, mọi người đều xem, đáng tiếc là không nhận được giải thưởng gì lớn.
J là người bí ẩn, bí ẩn đến nỗi không ai biết người đó là nam hay nữ. Biên tập viên nói người đó thành thạo tiếng Trung làm tôi bị sốc. người đó còn nói muốn gặp riêng tôi—
AWSL. (Tôi chết rồi – chú thích chương 41)
Đã có bài học kinh nghiệm.
Tôi báo trước với Lý Hành về cuộc hẹn này.
Tôi nghĩ anh sẽ ghen, nhưng khi anh nghe là [J] thì, “Xin chữ ký anh ấy cho anh nhé, cảm ơn.”
Trước khi gặp mặt, tôi xem xét vấn đề ngã ngựa.
Nhưng vấn đề là hai chúng tôi không ai biết ai.
Về việc bảo vệ danh tính, người đó còn làm tốt hơn tôi, hơn nữa lại lớn tuổi hơn tôi nên càng sợ lộ danh tính hơn tôi.
Vì vậy, tôi trở nên bình tĩnh.
Ngay khi J xuất hiện.
Tôi không giữ được bình tĩnh nữa.
Anh ta quá đẹp trai, vẻ ngoài điển hình của người Trung Quốc, chững chạc, phong độ, tầm 30 đến 40 tuổi.
Anh ta không ngạc nhiên khi gặp tôi, “Hề Hề, rất vui được gặp em.”
Tôi còn tưởng anh ta gọi tôi là Tây Tây nữa chứ. (Do phiên âm Xixi)
Sau mới nghĩ lại, à là Tiện Hề Hề.
Tôi tự giới thiệu: “Tôi là Giản Tây Khê. Chào anh, J.”
Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đen dịu dàng: “Chào em, tôi tên là Phạm Thống.”
Thùng cơm?
Tôi:…
Anh bật cười: “Chọc em thôi. Tôi ăn nhiều mà không mập nên nghĩ ra cái tên này.”
Tôi: “…ờm. Tôi cũng vậy, ăn nhiều mà không mập.”
Anh ấy nói: “Thực ra tên tôi là…”
Tôi vểnh tai.
Anh ấy: “Phạm Băng Băng.”
Tôi: …
Không ngờ J lại là người như vậy.
Cuối cùng, anh ấy cũng nói với tôi là tên anh ấy là Phạm Thu Đình, người gốc ở đây, đến Mỹ cùng gia đình năm 18 tuổi. đây là lần đầu tiên quay về Trung Quốc chỉ để gặp tôi.
Tôi vừa mừng vừa lo: “Không biết anh J tìm tôi có việc gì?”
Phạm Thu Đình bình thản nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tác phẩm của em rất tuyệt. Là một người Trung Quốc, tôi tự hào về em. Tôi nghe nói em coi tôi là thần tượng, vì vậy…”
Anh ấy lấy một ấn bản có chữ ký của tác phẩm mới: “Tác phẩm đầu tiên trên thế giới, tặng em.”
Tôi: A a a a a a a a a a a!!!
Phạm Thu Đình: “Đã lâu không về nước. Tôi muốn ở lại chơi vài ngày, có thể đi chơi cùng tôi không?”
Bao nhiêu ngày?
Tôi: “…Tôi muốn đi cùng với chồng.”
Phạm Thu Đình: “Đừng làm mất hứng vậy. Chồng em có thể ở bên em cả đời, nhưng mà thần tượng của em chỉ ở bên cạnh em có 3 ngày.”
Tôi: Sao thấy tôi như anh ấy đang dụ dỗ tôi vậy?
Bình luận truyện