Chương 9: Chương 9: Thơ Ấu ( Bảy )
Sau khi Lưu Minh giải quyết ân oán của hai nhà Lăng Tống xong, thì sau đó là một chuyện đại sự - lễ tang của cha Tam gia, chẳng qua là, cái chuyện đại sự này đối với những thế gia nhỏ như Lăng gia không có quan hệ gì, có thể nhận được thư mời phúng viếng đã khiến cho cha Lăng cảm thấy ‘thụ sủng nhược kinh’ rồi.
Lăng Hiểu không biết thiệp mời này là từ chỗ Tam gia đưa tới hay là do Lưu Minh giúp chuẩn bị, tóm lại là cha Lăng đối với việc hắn mang thiệp mới đến lại coi trọng Lăng Hiểu hơn mấy phần, đeo mặt nạ người cha hiền lành càng thêm chắc chắn, cho dù Lăng Hiểu làm nũng yêu cầu ông về nhà ăn cơm cùng co nhiều hơn ông cũng đồng ý, không có nửa phần do dự miễn cưỡng.
Cha Lăng tuy lạnh nhạt, bạc tình , nhưng không hề ngu ngốc. Ông ta là người rất thức thời, tất cả lấy lợi ích làm trọng, không chỉ có phụ nữ, ngay cả vấn để con nối dõi cũng không để trong lòng, nếu Lăng Hiểu muốn trở thành bảo bối duy nhất của ông ta, thì phải mang đến lợi ích cho ông ---- lợi ích rất lớn.
Mà vấn đề này, cũng là mục tiêu của Lăng Hiểu.
Đối phó với thương nhân khôn khéo như cha Lăng, muốn để cho ông ta mắc câu, thì trước tiên phải để cho ông ta hưởng được một chút ngon ngon mới được, để cho ông ta không cách nào cự tuyệt, khi con cá đã chân chính mắc câu, muốn chưng muốn nấu, đều tùy theo sở thích của người câu cá.
Cha của Tam gia còn được gọi là Mạnh gia, là nhân vật oai phong một phương, nhưng mà lúc ông ta oai phong thì Lăng Hiểu còn nhỏ tuổi, cũng không biết sự tích của vị đại nhân vật này, chỉ biết là ông ta có địa vị so với Tam gia bây giờ cũng không khác lắm, mà Tam gia còn là con trai thứ ba của ông ấy.
Địa vị của Mạnh gia ở Thượng Hải không ai có thể nghi ngờ, thậm chí ảnh hưởng đến mấy tỉnh lân cận, mà ở Mạnh gia thì cho dù chỉ là việc đưa tang, tất nhiên cũng trở thành một ‘việc trọng đại’.
Cho dù là người có thiệp mời hay không có thiệp mời, phàm là những người muốn thử nhấc lên quan hệ với nhà lớn Mạnh gia, cũng đã chuẩn bị lễ phúng viếng đầy đủ.
Lăng Hiểu mặc quần áo màu trắng, trước ngực cài bông màu đen, trẻ con tính tình hồn nhiên, mà cha Lăng gần ba mươi tuổi toàn thân mặc tây trang màu đen, cổ tay bên trái còn quấn một bông hoa màu đen, vô cùng đẹp trai, thành thục. hai người ngồi xe đến nhà lớn của Mạnh gia, sau khi trình thiệp mời, liền được mời vào đại sảnh.
Trong đại sảnh không khí cẩn trọng trang nghiêm, mặc dù có thanh âm thấp giọng nói chuyện với nhau , nhưng không có người khóc nức nở, lấy Tam gia dẫn đầu người Mạnh gia đứng ở bên quan tài, nhìn trước quan tài một nhóm lại một nhóm người cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Tam gia vẫn mặc qần áo màu xanh lợt như trước, lộ ra nụ cười lạnh nhạt ấm áp, vẻ mặt tuấn tú làm cho không ít thiếu nữ đỏ mặt nhìn trộm. Nhưng khí phái toàn thân kia lại làm cho người ta chùn bước, không dám đến gần. Hắn vẫn hướng về khách khứa gật đầu hỏi thăm, không giống như đang trong tang lễ, mà chỉ như một bữa tiệc tụ tập bạn bè bình thường.
Đương nhiên, không có người dám chỉ trách hắn, cũng không có người nào khóc nỉ non trước khuôn mặt mỉm cười của Tam gia, mọi người đều trưng ra gương mặt bình tĩnh, kính cẩn, an tĩnh làm việc của mình, toàn bộ đại sảnh đều ngay ngắn trật tự.
chỉ
Thời đại cũ của Mạnh gia đã qua, mà người đứng cạnh quan tài bây giờ là người chiến thắng, là thời đại mới của Thượng Hải này.
Lúc đến phiên Lăng Hiểu, cô đi theo cha Lăng đến trước quan tài, cha Lăng cúi đầu ba cái, mà Lăng Hiểu là tiểu bối nên phải quỳ xuống, cúi đầu làm lễ. đây là ‘lễ chế’ được ban bố năm 1912 do sở quy định, tuy rằng đại đa số địa phương ở Trung Quốc có chút bài xích với lễ nghi vừa được ban bố này, nhưng mà ở cái thành phố Thượng Hải này, đối với cái loại lễ tiết phương tây này lại tiếp thu tương thuận lợi.
Sau khi đứng lên, Lăng Hiểu nhịn không được đưa mắt nhìn Tam gia, vừa nhìn lại gặp phải ánh mắt hơi mỉm cười của hắn, tuy rằng trong mắt rất ấm áp, rất tao nhã, nhưng cũng có ý tứ là không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô.
Lăng Hiểu ngầm hiểu thu hồi tầm mắt, vừa muốn theo giao thắt cổ nghiễn lễ Lăng phụ đi đến một bên, chợt nghe đến ngoài cửa tê tâm liệt phế lớn tiếng kêu khóc.
"Mạnh Kiều! Ngươi đúng là kẻ tàn nhẫn độc ác! Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Chết không được tử tế!”
Theo tiếng thóa mạ của phụ nữ lại là tiếng khóc than ầm ỉ, mọi người trong đại sảnh hơi xôn xao trong chốc lát liền yên tĩnh trở lại ---- đối với người thất bại chó cùng rứt giậu, tất nhiên là không cần để ý quá nhiều, cho dù là có tâm tình muốn xem náo nhiệt đi nửa, cũng phải nhìn xem mình có năng lực xem náo nhiệt không đã.
Tam gia tên là Mạnh Kiều hơi nhíu mày, tay tùy ý vung nhẹ lên, trong phút chốc, tiếng kêu mắng khóc lóc kia liền im lặng lại, người muốn tới làm loạn ngay cả cửa lớn cũng không thể tiến vào, đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tam gia vẫn bọ dáng vân đạm phong khinh tươi cười như trước, ngay cả ánh mắt cũng không dao đọng, xem ra hắn thắng được không hề có chút lo lắng nào, mà đối thủ của hắn xoay người thì ngay cả đường sống cũng không có.
Sau khi phúng viếng xong, Lăng Hiểu và cha Lăng không có tư cách ở lại lâu, rất nhanh liền ra khỏi của, ngồi trên xe về nhà.
Nơi ở của Mạnh gia trên đường có không ít xe, dường như ô tô của cả thành phố đều tập trung ở nơi này, nhìn qua vô cùng đồ sộ. xe Lăng gia hòa vào dòng xe cộ chậm rãi hướng về phía trước, rời khỏi nhà của Mạnh gia càng lúc càng xa, thần kinh của cha Lăng luôn trong trạng thái căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng, thân thể dựa vào ghế ngồi.
"Mạnh Kiều này, đừng nhìn hắn chỉ mới hai mươi tuổi đầu nhưng lại là nhân vật rất hung ác!” cha Lăng nhìn ngoài cửa xe cảm khái nói, nhìn ngoài cửa sổ cảm khái nói, trong đó có mấy phần sợ hãi, có vẻ kiêng kị, lại có chút nóng lòng muốn thử.
"Phải không?" Lăng Hiểu tóm lấy ống tay áo của Cha Lăng, chớp đôi mắt đen tròn không rành thế sự “Con thấy anh trai đó rất hiền lành, còn cười với con nữa!”
"Hắn đối với ai cũng đều cười, chưa có người nào thấy bộ dáng tức giận của hắn!” cha Lăng vuốt tóc Lăng Hiểu, cười điểm điểm chóp mũi của cô “Kiểu nham hiểm này rất là đáng sợ, ai biết hắn cười như vậy là đang cao hứng hay là đang tức giận? Nói không chừng bây giờ cười, sau đó sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của con thì sao!”
Lăng Hiểu làm bộ như giật mình, hai mắt mở to.
"Mạnh gia nước sâu bao nhiêu chứ, người thuộc chi thứ nhất đều tài giỏi, người có tài đếm không hết, nhưng mà hắn ta lại có thể vô thanh vô tức san bằng tất cả, còn không để cho người ta nắm được sai lầm của mình, rõ ràng ngay cả một giọt nước cũng không lọt ra ngoài! Không chỉ ngông cuồng nhúng ta vào chi thứ, đối với mẹ kế và các anh chị em cùng cha khác mẹ tàn nhẫn, ngay cả người anh trai cùng cha cùng mẹ của mình cũng không được đãi ngộ gì trong tay của hắn, đây mới là người triệt để tàn nhẫn! cha Lăng tự mình lẩm nhẩm, thở dài một hơi, lập tức chuyển hướng câu chuyện "Hiểu Hiểu, người anh trai kết nghĩa Lưu Minh kia của con là được vị Tam gia này tự tay dạy bảo, nghe nói là hắn có thể nói chuyện trước mặt Tam gia, con cần phải ngoan ngoãn khi ở chung với hắn ta, trăm ngàn lần đừng đem tính tình tiểu hài tử của con phát tác trên người hắn, có biết không?”
"Cha, còn biết rồi " Lăng Hiểu nhu thuận nói, cho cha Lăng sĩ diện rất lớn, mà cha Lăng đương nhiên cũng thưởng cho co một nụ cười thật tươi, liên tục khen cô là bé ngoan, lại nói bóng gió là nếu có cơ hội cô nhất định phải làm cho Lưu Minh đưa cô đị gặp mặt Tam gia.
Nghe nói, vị đại gia kia khẩu vị rất kì lạ, châu báu, đồ cổ, mỹ nữ, thuốc lá, rượu cái gì cũng không thích, chỉ thích nuôi trẻ con, rõ ràng không kết hôn, cũng không có bạn gái, nhưng bên cạnh lại nuôi một bé trai và một bé gái. Nếu như là con riêng cũng thôi đi, nhưng hai đứa bé này với Tam gai không có chút quan hệ huyết thống nào, vẫn được hắn cưng chiều như châu như ngọc, mang theo bên người tự mình dạy bảo, nếu như con gái của mình lọt vào mắt của Tam gia….. cha Lăng mặc sức tưởng tượng , lập tức cười nhẹ chặt đứt cái ý nghĩ viễn vong không thực tế này.
Lăng Hiểu vẫn cười ngọt ngào như trước, đối với lời dặn dò của cha Lăng chỉ là ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt lại tối tăm ----- muốn giật dây cô, thông qua Lưu Minh đến gần Tam gia, không phải chỉ cần một nụ cười hay một lời khen là có thể đổi lấy.
Quay lại nhà lớn Lăng gia, cha Lăng không có xuống xe, nói là còn có công việc phải làm, thả Lăng Hiểu xuống sau đó cả đem cũng không trở về nhà, Lăng Hiểu đối với chuyện này cũng cảm thấy bình thường, chỉ cần không về nhà, cô cũng lười quản, hoặc nên nói là không có năng lực quản cho Lăng đi nơi nào tìm phụ nữ.
Ngày thứ hai, sau khi phúng viếng là lễ đưa tang, đội ngũ trải dài vài dặm đường, cờ trắng và giấy tiền vàng mã bay tán loạn giống như tuyết, từ nay về sau, Thượng Hải đã không còn Mạnh gia, chỉ còn có Tam gia ----- Mạnh Kiều.
Bình luận truyện