Tâm Hữu Bất Cam
Chương 20
Chu Thương Thương dự định đem giấy chứng nhận ly hôn xem như là quà sinh nhật 29 tuổi đưa cho bản thân mình.
Cho dù là giải phẫu vi sang, cũng lưu lại vết thương, gây tê qua đi,
đau đớn như là nước trà trong biển cả, chậm rãi tươi mới, sau đó bành
trướng mở ra.
Chu Thương Thương cuộn mình ở trên giường, nửa giờ sau, Tô Dần Chính gọi điện, cô từ chối điện thoại của hắn.
Giờ phút này di động đặt ở đầu giường lại vang lên, đối phương giống như cực kỳ có tính nhẫn nại, di động đã liên tục chấn động một đoạn thời gian thật dài.
Chu Thương Thương cau mày, nhô người qua lấy di động, màn hình lóe ra hai chữ “Hàn Tranh”.
Chu Thương Thương nhấn phím nghe máy, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: “Là Thập Nhất à, có việc sao?”
–
Áp tử thừa dịp Hàn Tranh còn có vài ngày nghỉ, tổ chức cuối tuần này đi ra ngoài hoạt động leo núi, Hàn Tranh phủ quyết ba cái đề án địa điểm leo núi Áp tử đưa ra, nói: “Thành phố B không phải có tòa Ngũ Phong Sơn sao? Phải đi thì đi thành phố B đi.”
Áp tử sáng tỏ nhìn anh một cái: “Nếu như đi thành phố B liền nhất định phải kêu Thương Thương, Thương Thương là người sinh trưởng ở thành phố B.”
Hàn Tranh cười cười: “Nhiều người đông vui.”
Hàn Tranh từ thư phòng đi ra gọi điện thoại cho Thương Thương, ống nghe dán vào lỗ tai anh, truyền đến tiếng máy móc “Reng —— reng”, Hàn Tranh không cho phép mình quá khẩn trương.
Không có người nghe, anh lại gọi thêm một lần.
Qua một hồi thật dài, trong di động truyền đến thanh âm của Chu Thương Thương, tuy rằng giọng điệu khi nói chuyện cùng thường ngày lui tới giống nhau, nhưng mà thanh âm tựa như nhiễm lớp bụi phấn thật dày, có vẻ hữu khí vô lực.
“Làm sao vậy? Thương Thương?” Anh hỏi.
“Em không sao, vừa tỉnh ngủ mà thôi.” Chu Thương Thương nói như vậy.
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi.” Hàn Tranh dừng một chút, đề nghị.
Chu Thương Thương trầm lặng, nói: “Thập Nhất, thân thể em có chút không thoải mái, em trước nghỉ ngơi, cúp máy, tạm biệt.”
Hàn Tranh cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà, khi chuyển xe ra khỏi kho gặp gỡ Hàn thủ trưởng quay về, Hàn thủ trưởng gõ cửa kính xe Hàn Tranh, Hàn Tranh ấn xuống cửa sổ xe, nhìn Hàn thủ trưởng: “Anh trai.”
Hàn thủ trưởng nhíu mày: “Đi đâu?”
“Đi bơi, muốn đi chung sao?” Nói xong, không đợi Hàn thủ trưởng mở miệng nói chuyện, kiêu ngạo đóng lại cửa sổ, thuần thục chuyển động tay lái di chuyển xe ra khỏi kho, ra khỏi Hàn gia đại viện.
Trước đó khi Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương lần thứ hai chuyển nhà, Hàn Tranh vẫn thường thường sẽ đến nhà bọn họ, khi đó Chu Thương Thương vẫn là một giáo viên toán học, Áp tử cười cô lấy sắc dạy người.
Có lần anh từ hồ Dương Trừng trở về, cục trưởng cục du lịch địa phương tặng anh hai thùng cua to, lúc anh trở về liền mang cho Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính một thùng. Ngày đó Tô Dần Chính không ở nhà, Chu Thương Thương vừa tắm rửa xong ở trong phòng ngủ phê bài thi, áo dài quần dài, tóc còn ẩm ướt tùy ý xõa ở sau đầu. Lần đó Hàn Tranh đứng sau lưng nhìn lăng lăng Chu Thương Thương.
Đó cũng không phải là một hình tượng thật đẹp nhiều ấn tượng sâu sắc gì, nhưng là ngày đó sau khi trở về Hàn Tranh vẫn liên tiếp nhớ tới.
Trong lòng anh thầm mắng không xong, có chút tình cảm tựa như cỏ dại chôn dưới mặt đất qua mùa đông, không biết bị luồng gió xuân nào thổi qua, lập tức liền sinh trưởng lan tràn.
Nhà mới của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, Hàn Tranh chỉ ghé qua một lần, chính là lần trước đó đưa Chu Thương Thương trở về, tuy nhiên ngày đó anh cũng không đi vào. Ngày đó anh ngồi ở trên xe nhìn Chu Thương Thương vào cửa, theo cửa kính xe hướng lên trên nhìn lại còn có thể nhìn đến căn phòng sinh hoạt trên lầu hai biệt thự sáng đèn , Tô Dần Chính ngày đó có ở nhà .
Anh ở trên xe im lặng hút gần một gói thuốc lá, đều nói cai thuốc khó, nếu cảm tình cũng có thể từ bỏ giống như thuốc lá, cũng là một chuyện may mắn.
Áp tử bảo anh đừng rối rắm, Tống Thiến mắng anh ngu ngốc, anh đều không có nhúc nhích gì, đối với phần cảm tình này, anh đè nén lâu lắm, hiện tại anh không muốn lại giấu, cũng không muốn lại trốn chạy.
Mấy người lớn tuổi nói hai người cùng một chỗ cần duyên phận, dựa theo loại cách nói này, anh với Chu Thương Thương thật sự không có nửa điểm duyên phận, nhưng mà không duyên phận thì như thế nào, nguyệt lão không giật dây cho, anh liền tự mình đi kéo tơ hồng, ông trời không cho anh cơ hội, anh liền tự mình sáng tạo cơ hội.
Dù sao tất cả mọi người cũng sống không dễ chịu gì, dù sao cũng không có tệ nhất không phải sao?
–
Hàn Tranh nhấn chuông cửa, mở cửa là tiểu bảo mẫu nhà bọn họ, tiểu bảo mẫu ngăn anh ở ngoài cửa hỏi anh tìm ai.
“Chu Thương Thương có ở nhà không?”
“Anh nói phu nhân sao?” Tiểu bảo mẫu để cho anh đi vào, sau đó bưng cho anh một ly nước, nói, “Phu nhân ở trên lầu, tôi đi kêu cô ấy xuống dưới.”
Chu Thương Thương từ trên lầu đi xuống, ngồi vào trước mặt Hàn Tranh, nở nụ cười: “Làm gì mà lại đây?”
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Hàn Tranh đánh giá sắc mặt của cô, nhíu mày.
Chu Thương Thương: “Chỉ là thân thể có chút không thoải mái, nhưng mà đã uống thuốc rồi.”
Đôi mắt anh tuấn của Hàn Tranh bỗng nhiên sâu thẳm, mở miệng nói chuyện ngữ khí mang theo một tia biếng nhác: “Thương Thương, gây khó dễ với cái gì cũng được đừng nên gây khó dễ với thân thể mình.”
Chu Thương Thương tựa vào trên sô pha, giương mắt nhìn Hàn Tranh: “Anh hôm nay đặc biệt đến là để —— thuyết giáo?”
Hàn Tranh: “Anh đến để quan tâm.”
“Cám ơn.” Chu Thương Thương đứng lên, “Quan tâm em nhận, hôm nay em thật sự mệt chết đi, sẽ không chiêu đãi anh.” Nói xong, muốn xoay người lên lầu.
Hàn Tranh gọi lại Chu Thương Thương: “Thương Thương, ngày kia anh trở về thành phố G.”
Chu Thương Thương quay người lại: “Thuận buồm xuôi gió.”
Hàn Tranh cúi đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Tuy nhiên rất nhanh, rất nhanh anh sẽ trở lại thành phố S công tác.”
Chu Thương Thương gật đầu.
Hàn Tranh cười đến hết sức quang minh chính đại: “Em hẳn là biết nguyên nhân.”
Chu Thương Thương bộ mặt bình tĩnh: “Em không biết.”
“Không có vấn đề gì.” Hàn Tranh dường như không có việc gì nói, sau đó đột nhiên tiến đến bên tai Chu Thương Thương, giọng điệu vô cùng nhu hòa, “Chuyện như vậy, anh chủ động là được rồi.”
–
Tô Dần Chính không nghĩ tới cư nhiên ở bữa tiệc đêm nay gặp gỡ Trần Uyển Chi, hắn cùng cô ta hình như ba năm không gặp mặt, cô ta là thư ký dự họp của Hoàng Nham, trên bàn rượu ý cười ngâm ngâm giơ ly rượu hướng về phía hắn kính rượu.
“Tô tổng, này là ly rượu cố nhân, anh cũng không thể không uống.”
Tô Dần Chính tựa trên ghế dựa, kéo ra nụ cười: “Uyển Chi, đã lâu không gặp.”
Bàn rượu ồ lên, lão tổng Hoa Thịnh nở nụ cười hai tiếng, chen vào nói: “Tô tổng cùng Trần thư ký vậy mà rất có nguồn gốc a.”
Vài người không biết chuyện mặt lộ vẻ tò mò.
Trần Uyển Chi thản nhiên cười: “Tô tổng là ông chủ đầu tiên của tôi.”
Làm chủ nhà Hoàng Nham vẫy tay nói với Trần Uyển Chi: “Uyển Chi, còn không đi rót rượu cho Tô tổng, cảm tạ tình cảm anh ấy cất nhắc cô.”
Tô Dần Chính cười từ chối cho ý kiến, lúc Trần Uyển Chi lại đây rót rượu cho hắn, thân thể hơi nghiêng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp dụ dỗ người ta mơ tưởng.
Nói thực ra, khi Tô Dần Chính mới vừa nhìn thực sự có chút nhận không ra Trần Uyển Chi, phụ nữ một khi biến hóa lên so với đàn ông có tính đắp nặn nhiều lắm, ba năm, Trần Uyển Chi biến hóa thực làm cho Tô Dần Chính có chút kinh ngạc.
“Tô tổng, tôi kính trước.”
Tô Dần Chính thu thu biểu tình trên mặt, một hơi cạn ly.
Tô Dần Chính tối hôm nay cũng không có uống bao nhiêu rượu, tuy nhiên đã có chút men say. Do trợ lý đỡ lên xe, cả người hắn ngồi phịch ở trong xe, hắn lấy ra di động gửi tin nhắn, liên tục đánh vài chữ đều là lỗi chính tả, hắn thật sự đã rất lâu không gửi tin nhắn.
“Bà xã, anh đã trở về.” Hao hết một lúc lâu, Tô Dần Chính rốt cục đem sáu cái chữ này đánh xong, hắn nằm ở ghế sau xe, nhìn màn hình di động lấp lánh, từng chữ từng chữ xóa bỏ tin nhắn này.
Lái xe hỏi Tô tổng: “Tô tổng, buổi tối về đâu?”
Tô Dần Chính nhắm mắt không nói lời nào, qua thật lâu, hắn nói: “Bóng đêm đẹp như vậy, đi vài vòng đi.”
–
Hàn Tranh đến thành phố G vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại qua cho Chu Thương Thương. Tiểu Trương của cục xây dựng ở cửa sân bay chờ anh, thấy Hàn Tranh từ trong dòng người đi tới, lập tức nghênh đón: “Hàn cục.”
Hàn Tranh gật gật đầu, bỏ điện thoại vào túi quần.
Chu Thương Thương đã ngắt điện thoại của anh sáu lần.
Lên xe, Tiểu Trương cùng Hàn Tranh công đạo tình huống công tác mấy ngày nay, dừng một chút, dùng ánh mắt trao đổi với Hàn Tranh, thấp giọng nói: “Đã tra được tài khoản ở Mỹ của Hoàng bí thư, mặt khác cục cảnh sát thành tây bên kia cũng bắt được một đám người rửa tiền.”
Hàn Tranh: “Làm việc cho tốt, chờ Hoàng bí thư cùng lão Ngụy đi xuống, vị trí cục trưởng cục xây dựng dù sao cũng phải có người lên ngồi.”
“Cám ơn anh Hàn.” Trương Chí Duy gật gật đầu, sửa lại xưng hô với Hàn Tranh.
Hàn Tranh có chút không yên lòng “ừ” một tiếng, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, hỏi Trương Chí Duy: “Bạn gái cậu sinh nhật, bình thường cậu đưa lễ vật gì?”
–
Chu Thương Thương còn có hơn mười ngày sẽ sinh nhật hai mươi chín tuổi, ngẫm lại thời gian qua thực nhanh, năm tháng dễ dàng vứt bỏ con người, cây anh đào xanh tươi, chuối tây đỏ hồng; năm tháng là đao mổ lợn, chém chết anh đào, đánh chết chuối tây.
Sinh nhật, dù sao cũng nên đưa một phần lễ vật cho bản thân.
Chu Thương Thương dự định đem giấy chứng nhận ly hôn xem như là quà sinh nhật 29 tuổi đưa cho bản thân mình.
Nhiều năm qua như vậy, cô cùng Tô Dần Chính tổn hại lẫn nhau, những lời tàn nhẫn cỡ nào cũng đều nói ra, duy độc ly hôn, cô cùng hắn đều chưa từng đề cập.
Chu Thương Thương từng có dự định cùng Tô Dần Chính dây dưa cả đời, cho đến mấy ngày hôm trước, cô ngẫu nhiên còn có thể nghĩ, chờ Tô Dần Chính già đi, vợ của hắn vẫn là cô, người đẩy xe lăn cho hắn là cô, xuống mồ an nghỉ trên mộ bia cũng là khắc tên cô.
Cô gái Giang Tây kia nói: “Dựa vào cái gì mà ly hôn, dựa vào cái gì đem vị trí này dâng cho người phụ nữ đó, dựa vào cái gì ngày tháng khổ cực nhất là tôi theo hầu hắn, thời điểm hưởng phúc lại không có phần của tôi.”
Triệu Tiểu Nhu nói: “Chị chính muốn dây dưa với Đỗ Hành, hắn càng chán ghét chị, chị càng muốn dùng thân phận người vợ đè nặng hắn, tra tấn hắn, mãi đến lúc chết già.”
Chu Thương Thương theo Tô Dần Chính nhiều năm như vậy, vui mừng qua, bàng hoàng qua, cũng tâm lạnh qua, thế nhưng thật muốn ly hôn, vẫn là cảm thấy đau như gọt xương lóc da.
Nhưng mà hôm nay, có thể là thân thể mỏi mệt ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần, hay là sau khi ở bệnh viện đụng phải Trần Uyển Chi nghĩ tới quá nhiều chuyện cũ, cô đột nhiên có chút không muốn đi tiếp.
Nếu nói trước kia cô vẫn là uống thuốc bổ tăng cường lực chống mệt mỏi làm năng lượng duy trì đoạn hôn nhân này, nhưng ngay từ đầu sẽ không dự đoán được một ngày nào đó thân thể của cô sẽ đối với loại thuốc bổ này sinh ra miễn dịch, mãi đến khi rốt cuộc tìm không thấy dinh dưỡng chống đỡ. Sau này làm sao bây giờ đây, hoặc là tại màn hôn nhân này canh giữ cho đến khi đèn cạn dầu, hoặc là buông tay đối với ai đều tốt.
Chu Thương Thương có chút buồn cười, đề bài lựa chọn đơn giản dễ làm như thế, cô vậy mà lựa chọn nhiều năm như vậy mới có đáp án.
–
Con người một khi làm quyết định, lại có tinh thần, Chu Thương Thương liền là như thế này, làm tốt dự tính ly hôn, tuy rằng tính không hơn thần thanh khí sảng bao nhiêu, nhưng mà ấm ức trong cơ thể cũng ói ra vài ngụm.
Tâm tình sáng sủa, giải phẫu xong miệng vết thương khôi phục cũng nhanh, thậm chí kinh doanh trong quán cà phê cũng tốt lên.
Mấy ngày trước sinh nhật Chu Thương Thương , Tô Dần Chính gọi điện thoại lại, hỏi cô muốn quà sinh nhật gì, Chu Thương Thương nói tùy tiện đi.
Tô Dần Chính nói: “Được rồi, anh tùy tiện mua.”
Hắn với cô đã gần nửa tháng không có gặp mặt nói chuyện thậm chí nói điện thoại cũng không, Tô Dần Chính có thể nhớ sinh nhật của cô, cô vẫn cảm thấy thực may mắn.
Trong điện thoại, lại ân cần thăm hỏi lẫn nhau hai câu: em bận sao, tàm tạm, anh thì sao, cũng tàm tạm.
Vài năm nay, bọn họ đều là cao thủ giả tạo cảnh thái bình, chiến tranh lạnh trong chốc lát, một lát sau lại có thể tương kính như tân, hành động tốt giống như đều tốt nghiệp từ trường điện ảnh.
Buổi tối, Chu Thương Thương cầm quyển lịch ngày khoanh vòng tròn, có chút ngủ không yên, còn có ba ngày, chính là sinh nhật cô 29 tuổi.
Chu Thương Thương cuộn mình ở trên giường, nửa giờ sau, Tô Dần Chính gọi điện, cô từ chối điện thoại của hắn.
Giờ phút này di động đặt ở đầu giường lại vang lên, đối phương giống như cực kỳ có tính nhẫn nại, di động đã liên tục chấn động một đoạn thời gian thật dài.
Chu Thương Thương cau mày, nhô người qua lấy di động, màn hình lóe ra hai chữ “Hàn Tranh”.
Chu Thương Thương nhấn phím nghe máy, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai: “Là Thập Nhất à, có việc sao?”
–
Áp tử thừa dịp Hàn Tranh còn có vài ngày nghỉ, tổ chức cuối tuần này đi ra ngoài hoạt động leo núi, Hàn Tranh phủ quyết ba cái đề án địa điểm leo núi Áp tử đưa ra, nói: “Thành phố B không phải có tòa Ngũ Phong Sơn sao? Phải đi thì đi thành phố B đi.”
Áp tử sáng tỏ nhìn anh một cái: “Nếu như đi thành phố B liền nhất định phải kêu Thương Thương, Thương Thương là người sinh trưởng ở thành phố B.”
Hàn Tranh cười cười: “Nhiều người đông vui.”
Hàn Tranh từ thư phòng đi ra gọi điện thoại cho Thương Thương, ống nghe dán vào lỗ tai anh, truyền đến tiếng máy móc “Reng —— reng”, Hàn Tranh không cho phép mình quá khẩn trương.
Không có người nghe, anh lại gọi thêm một lần.
Qua một hồi thật dài, trong di động truyền đến thanh âm của Chu Thương Thương, tuy rằng giọng điệu khi nói chuyện cùng thường ngày lui tới giống nhau, nhưng mà thanh âm tựa như nhiễm lớp bụi phấn thật dày, có vẻ hữu khí vô lực.
“Làm sao vậy? Thương Thương?” Anh hỏi.
“Em không sao, vừa tỉnh ngủ mà thôi.” Chu Thương Thương nói như vậy.
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi.” Hàn Tranh dừng một chút, đề nghị.
Chu Thương Thương trầm lặng, nói: “Thập Nhất, thân thể em có chút không thoải mái, em trước nghỉ ngơi, cúp máy, tạm biệt.”
Hàn Tranh cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà, khi chuyển xe ra khỏi kho gặp gỡ Hàn thủ trưởng quay về, Hàn thủ trưởng gõ cửa kính xe Hàn Tranh, Hàn Tranh ấn xuống cửa sổ xe, nhìn Hàn thủ trưởng: “Anh trai.”
Hàn thủ trưởng nhíu mày: “Đi đâu?”
“Đi bơi, muốn đi chung sao?” Nói xong, không đợi Hàn thủ trưởng mở miệng nói chuyện, kiêu ngạo đóng lại cửa sổ, thuần thục chuyển động tay lái di chuyển xe ra khỏi kho, ra khỏi Hàn gia đại viện.
Trước đó khi Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương lần thứ hai chuyển nhà, Hàn Tranh vẫn thường thường sẽ đến nhà bọn họ, khi đó Chu Thương Thương vẫn là một giáo viên toán học, Áp tử cười cô lấy sắc dạy người.
Có lần anh từ hồ Dương Trừng trở về, cục trưởng cục du lịch địa phương tặng anh hai thùng cua to, lúc anh trở về liền mang cho Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính một thùng. Ngày đó Tô Dần Chính không ở nhà, Chu Thương Thương vừa tắm rửa xong ở trong phòng ngủ phê bài thi, áo dài quần dài, tóc còn ẩm ướt tùy ý xõa ở sau đầu. Lần đó Hàn Tranh đứng sau lưng nhìn lăng lăng Chu Thương Thương.
Đó cũng không phải là một hình tượng thật đẹp nhiều ấn tượng sâu sắc gì, nhưng là ngày đó sau khi trở về Hàn Tranh vẫn liên tiếp nhớ tới.
Trong lòng anh thầm mắng không xong, có chút tình cảm tựa như cỏ dại chôn dưới mặt đất qua mùa đông, không biết bị luồng gió xuân nào thổi qua, lập tức liền sinh trưởng lan tràn.
Nhà mới của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, Hàn Tranh chỉ ghé qua một lần, chính là lần trước đó đưa Chu Thương Thương trở về, tuy nhiên ngày đó anh cũng không đi vào. Ngày đó anh ngồi ở trên xe nhìn Chu Thương Thương vào cửa, theo cửa kính xe hướng lên trên nhìn lại còn có thể nhìn đến căn phòng sinh hoạt trên lầu hai biệt thự sáng đèn , Tô Dần Chính ngày đó có ở nhà .
Anh ở trên xe im lặng hút gần một gói thuốc lá, đều nói cai thuốc khó, nếu cảm tình cũng có thể từ bỏ giống như thuốc lá, cũng là một chuyện may mắn.
Áp tử bảo anh đừng rối rắm, Tống Thiến mắng anh ngu ngốc, anh đều không có nhúc nhích gì, đối với phần cảm tình này, anh đè nén lâu lắm, hiện tại anh không muốn lại giấu, cũng không muốn lại trốn chạy.
Mấy người lớn tuổi nói hai người cùng một chỗ cần duyên phận, dựa theo loại cách nói này, anh với Chu Thương Thương thật sự không có nửa điểm duyên phận, nhưng mà không duyên phận thì như thế nào, nguyệt lão không giật dây cho, anh liền tự mình đi kéo tơ hồng, ông trời không cho anh cơ hội, anh liền tự mình sáng tạo cơ hội.
Dù sao tất cả mọi người cũng sống không dễ chịu gì, dù sao cũng không có tệ nhất không phải sao?
–
Hàn Tranh nhấn chuông cửa, mở cửa là tiểu bảo mẫu nhà bọn họ, tiểu bảo mẫu ngăn anh ở ngoài cửa hỏi anh tìm ai.
“Chu Thương Thương có ở nhà không?”
“Anh nói phu nhân sao?” Tiểu bảo mẫu để cho anh đi vào, sau đó bưng cho anh một ly nước, nói, “Phu nhân ở trên lầu, tôi đi kêu cô ấy xuống dưới.”
Chu Thương Thương từ trên lầu đi xuống, ngồi vào trước mặt Hàn Tranh, nở nụ cười: “Làm gì mà lại đây?”
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Hàn Tranh đánh giá sắc mặt của cô, nhíu mày.
Chu Thương Thương: “Chỉ là thân thể có chút không thoải mái, nhưng mà đã uống thuốc rồi.”
Đôi mắt anh tuấn của Hàn Tranh bỗng nhiên sâu thẳm, mở miệng nói chuyện ngữ khí mang theo một tia biếng nhác: “Thương Thương, gây khó dễ với cái gì cũng được đừng nên gây khó dễ với thân thể mình.”
Chu Thương Thương tựa vào trên sô pha, giương mắt nhìn Hàn Tranh: “Anh hôm nay đặc biệt đến là để —— thuyết giáo?”
Hàn Tranh: “Anh đến để quan tâm.”
“Cám ơn.” Chu Thương Thương đứng lên, “Quan tâm em nhận, hôm nay em thật sự mệt chết đi, sẽ không chiêu đãi anh.” Nói xong, muốn xoay người lên lầu.
Hàn Tranh gọi lại Chu Thương Thương: “Thương Thương, ngày kia anh trở về thành phố G.”
Chu Thương Thương quay người lại: “Thuận buồm xuôi gió.”
Hàn Tranh cúi đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Tuy nhiên rất nhanh, rất nhanh anh sẽ trở lại thành phố S công tác.”
Chu Thương Thương gật đầu.
Hàn Tranh cười đến hết sức quang minh chính đại: “Em hẳn là biết nguyên nhân.”
Chu Thương Thương bộ mặt bình tĩnh: “Em không biết.”
“Không có vấn đề gì.” Hàn Tranh dường như không có việc gì nói, sau đó đột nhiên tiến đến bên tai Chu Thương Thương, giọng điệu vô cùng nhu hòa, “Chuyện như vậy, anh chủ động là được rồi.”
–
Tô Dần Chính không nghĩ tới cư nhiên ở bữa tiệc đêm nay gặp gỡ Trần Uyển Chi, hắn cùng cô ta hình như ba năm không gặp mặt, cô ta là thư ký dự họp của Hoàng Nham, trên bàn rượu ý cười ngâm ngâm giơ ly rượu hướng về phía hắn kính rượu.
“Tô tổng, này là ly rượu cố nhân, anh cũng không thể không uống.”
Tô Dần Chính tựa trên ghế dựa, kéo ra nụ cười: “Uyển Chi, đã lâu không gặp.”
Bàn rượu ồ lên, lão tổng Hoa Thịnh nở nụ cười hai tiếng, chen vào nói: “Tô tổng cùng Trần thư ký vậy mà rất có nguồn gốc a.”
Vài người không biết chuyện mặt lộ vẻ tò mò.
Trần Uyển Chi thản nhiên cười: “Tô tổng là ông chủ đầu tiên của tôi.”
Làm chủ nhà Hoàng Nham vẫy tay nói với Trần Uyển Chi: “Uyển Chi, còn không đi rót rượu cho Tô tổng, cảm tạ tình cảm anh ấy cất nhắc cô.”
Tô Dần Chính cười từ chối cho ý kiến, lúc Trần Uyển Chi lại đây rót rượu cho hắn, thân thể hơi nghiêng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp dụ dỗ người ta mơ tưởng.
Nói thực ra, khi Tô Dần Chính mới vừa nhìn thực sự có chút nhận không ra Trần Uyển Chi, phụ nữ một khi biến hóa lên so với đàn ông có tính đắp nặn nhiều lắm, ba năm, Trần Uyển Chi biến hóa thực làm cho Tô Dần Chính có chút kinh ngạc.
“Tô tổng, tôi kính trước.”
Tô Dần Chính thu thu biểu tình trên mặt, một hơi cạn ly.
Tô Dần Chính tối hôm nay cũng không có uống bao nhiêu rượu, tuy nhiên đã có chút men say. Do trợ lý đỡ lên xe, cả người hắn ngồi phịch ở trong xe, hắn lấy ra di động gửi tin nhắn, liên tục đánh vài chữ đều là lỗi chính tả, hắn thật sự đã rất lâu không gửi tin nhắn.
“Bà xã, anh đã trở về.” Hao hết một lúc lâu, Tô Dần Chính rốt cục đem sáu cái chữ này đánh xong, hắn nằm ở ghế sau xe, nhìn màn hình di động lấp lánh, từng chữ từng chữ xóa bỏ tin nhắn này.
Lái xe hỏi Tô tổng: “Tô tổng, buổi tối về đâu?”
Tô Dần Chính nhắm mắt không nói lời nào, qua thật lâu, hắn nói: “Bóng đêm đẹp như vậy, đi vài vòng đi.”
–
Hàn Tranh đến thành phố G vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại qua cho Chu Thương Thương. Tiểu Trương của cục xây dựng ở cửa sân bay chờ anh, thấy Hàn Tranh từ trong dòng người đi tới, lập tức nghênh đón: “Hàn cục.”
Hàn Tranh gật gật đầu, bỏ điện thoại vào túi quần.
Chu Thương Thương đã ngắt điện thoại của anh sáu lần.
Lên xe, Tiểu Trương cùng Hàn Tranh công đạo tình huống công tác mấy ngày nay, dừng một chút, dùng ánh mắt trao đổi với Hàn Tranh, thấp giọng nói: “Đã tra được tài khoản ở Mỹ của Hoàng bí thư, mặt khác cục cảnh sát thành tây bên kia cũng bắt được một đám người rửa tiền.”
Hàn Tranh: “Làm việc cho tốt, chờ Hoàng bí thư cùng lão Ngụy đi xuống, vị trí cục trưởng cục xây dựng dù sao cũng phải có người lên ngồi.”
“Cám ơn anh Hàn.” Trương Chí Duy gật gật đầu, sửa lại xưng hô với Hàn Tranh.
Hàn Tranh có chút không yên lòng “ừ” một tiếng, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, hỏi Trương Chí Duy: “Bạn gái cậu sinh nhật, bình thường cậu đưa lễ vật gì?”
–
Chu Thương Thương còn có hơn mười ngày sẽ sinh nhật hai mươi chín tuổi, ngẫm lại thời gian qua thực nhanh, năm tháng dễ dàng vứt bỏ con người, cây anh đào xanh tươi, chuối tây đỏ hồng; năm tháng là đao mổ lợn, chém chết anh đào, đánh chết chuối tây.
Sinh nhật, dù sao cũng nên đưa một phần lễ vật cho bản thân.
Chu Thương Thương dự định đem giấy chứng nhận ly hôn xem như là quà sinh nhật 29 tuổi đưa cho bản thân mình.
Nhiều năm qua như vậy, cô cùng Tô Dần Chính tổn hại lẫn nhau, những lời tàn nhẫn cỡ nào cũng đều nói ra, duy độc ly hôn, cô cùng hắn đều chưa từng đề cập.
Chu Thương Thương từng có dự định cùng Tô Dần Chính dây dưa cả đời, cho đến mấy ngày hôm trước, cô ngẫu nhiên còn có thể nghĩ, chờ Tô Dần Chính già đi, vợ của hắn vẫn là cô, người đẩy xe lăn cho hắn là cô, xuống mồ an nghỉ trên mộ bia cũng là khắc tên cô.
Cô gái Giang Tây kia nói: “Dựa vào cái gì mà ly hôn, dựa vào cái gì đem vị trí này dâng cho người phụ nữ đó, dựa vào cái gì ngày tháng khổ cực nhất là tôi theo hầu hắn, thời điểm hưởng phúc lại không có phần của tôi.”
Triệu Tiểu Nhu nói: “Chị chính muốn dây dưa với Đỗ Hành, hắn càng chán ghét chị, chị càng muốn dùng thân phận người vợ đè nặng hắn, tra tấn hắn, mãi đến lúc chết già.”
Chu Thương Thương theo Tô Dần Chính nhiều năm như vậy, vui mừng qua, bàng hoàng qua, cũng tâm lạnh qua, thế nhưng thật muốn ly hôn, vẫn là cảm thấy đau như gọt xương lóc da.
Nhưng mà hôm nay, có thể là thân thể mỏi mệt ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần, hay là sau khi ở bệnh viện đụng phải Trần Uyển Chi nghĩ tới quá nhiều chuyện cũ, cô đột nhiên có chút không muốn đi tiếp.
Nếu nói trước kia cô vẫn là uống thuốc bổ tăng cường lực chống mệt mỏi làm năng lượng duy trì đoạn hôn nhân này, nhưng ngay từ đầu sẽ không dự đoán được một ngày nào đó thân thể của cô sẽ đối với loại thuốc bổ này sinh ra miễn dịch, mãi đến khi rốt cuộc tìm không thấy dinh dưỡng chống đỡ. Sau này làm sao bây giờ đây, hoặc là tại màn hôn nhân này canh giữ cho đến khi đèn cạn dầu, hoặc là buông tay đối với ai đều tốt.
Chu Thương Thương có chút buồn cười, đề bài lựa chọn đơn giản dễ làm như thế, cô vậy mà lựa chọn nhiều năm như vậy mới có đáp án.
–
Con người một khi làm quyết định, lại có tinh thần, Chu Thương Thương liền là như thế này, làm tốt dự tính ly hôn, tuy rằng tính không hơn thần thanh khí sảng bao nhiêu, nhưng mà ấm ức trong cơ thể cũng ói ra vài ngụm.
Tâm tình sáng sủa, giải phẫu xong miệng vết thương khôi phục cũng nhanh, thậm chí kinh doanh trong quán cà phê cũng tốt lên.
Mấy ngày trước sinh nhật Chu Thương Thương , Tô Dần Chính gọi điện thoại lại, hỏi cô muốn quà sinh nhật gì, Chu Thương Thương nói tùy tiện đi.
Tô Dần Chính nói: “Được rồi, anh tùy tiện mua.”
Hắn với cô đã gần nửa tháng không có gặp mặt nói chuyện thậm chí nói điện thoại cũng không, Tô Dần Chính có thể nhớ sinh nhật của cô, cô vẫn cảm thấy thực may mắn.
Trong điện thoại, lại ân cần thăm hỏi lẫn nhau hai câu: em bận sao, tàm tạm, anh thì sao, cũng tàm tạm.
Vài năm nay, bọn họ đều là cao thủ giả tạo cảnh thái bình, chiến tranh lạnh trong chốc lát, một lát sau lại có thể tương kính như tân, hành động tốt giống như đều tốt nghiệp từ trường điện ảnh.
Buổi tối, Chu Thương Thương cầm quyển lịch ngày khoanh vòng tròn, có chút ngủ không yên, còn có ba ngày, chính là sinh nhật cô 29 tuổi.
Bình luận truyện