Tâm Linh Vũ Trụ

Chương 32: Thành phố vàng silvermoon



Trước thế chiến thứ III, Silvermoon từng là Thượng Hải, thuộc một quốc gia có văn hóa truyền thống khá lâu đời. Được mệnh danh là Mẫu Quốc của phương đông, cũng như Việt Nam của phố Vine, gọi là Hòn Ngọc Của Biển Đông cũng chẳng khác nhau là mấy. Tại đây, cũng là nơi châm ngòi cho cuộc chiến tàn khốc nhất lịch sử nhân loại, nó đáng sợ gấp trăm ngàn lần chiến tranh thế giới thứ II. Một cuộc chiến đã xóa xổ hoàn toàn 72 quốc gia và vùng lãnh thổ, hơn ba tỷ người thiệt mạng, và hàng loạt các công trình lịch sử bị tàn phá. Sau chiến tranh, thứ còn lại vương vãi khắp địa cầu chỉ là những bãi tha ma, phế liệu chất thành từng đống ngỗn ngang, và cảnh sống của con người cũng rơi vào tình trạng lầm than khốn khổ.

Mọi cuộc chiến đều là vô nghĩa, điều này có lẽ chỉ đúng trong thời bình, và trong con mắt của sử gia, cũng như những học giả lâu đời. Còn với Đế Chế Novia – Phe thắng trận, thì nó lại là một điều hiển nhiên có ý nghĩa vô cùng to lớn. Đã từng có một thời điểm mà tội ác của bọn chúng, chẳng biết phải dùng bao nhiêu bút mực, và ổ cứng để lưu trữ. Nhưng Lịch Sử vốn là thứ thuộc về kẻ chiến thắng, và khi nào chúng còn cầm quyền, thì khi ấy, sẽ chẳng có một nơi nào dám lưu truyền, hay viết ra những câu chuyện nói lên sự thật. Và hơn thế nữa, khi sống trong cái thời đại, mà chẳng ai dám chắc nhân loại, liệu có thể tồn tại thêm được một thiên niên kỷ nữa hay không. Thì những kẻ được xem là con người, chứ không phải công cụ, chẳng quan tâm đến điều gì khác, ngoài của cải và quyền lực trong lúc bọn chúng còn đang sống. Và khi đã thỏa mãn trên đỉnh cao tuyệt đối của danh vọng và tài lực, thì chúng lại có thêm một tham vọng khác. Đó là được bất tử!

Sở dĩ Silvermoon được gọi là Thành Phố Vàng, không chỉ bởi sự phồn hoa mỹ lệ ở bên dưới bề mặt trái đất. Mà còn bởi cái cung điện nguy nga tráng lệ, lờ lững trên chín tầng mây, được tinh xảo kì công xây dựng bằng vàng ròng lấp lánh. Những kẻ sống ở đó, đều được tôn xưng là Thượng Thần, sở hữu quyền lực tối thượng, ngự trên những cái ngai vàng bề thế, hàng ngày nhìn xuống trần gian, coi mạng người như cỏ rác.

Thật đáng nể làm sao trí tưởng tượng của con người. Khi trước đây, những chuyện hoang đường huyễn hoặc, vốn chỉ có thể tồn tại trong những cuốn tiểu thuyết Tiên Hiệp(Một loại tiểu thuyết nổi lên ở thế kỷ 20, được người Trung Quốc khởi sướng phong trào). Thì giờ đây, đã có thể trở thành sự thật, chỉ khác là, Thượng Thần ngự ở trên cao, không phải là những kẻ Tu Đạo thành Tiên. Mà là những Ác Qủy diệt tộc, xưng thần.

Và đêm qua, chúng vừa mới trừ khử một gã, không còn muốn làm một Con Người có quyền lực, và đang sở hữu một thành phố như Johan. Hắn sau khi tàn nhẫn, tiêu diệt cả một Tộc Người Việt, đã muốn xưng thần với hội đồng ngự trên ngai vàng của Đế Chế. Và tham vọng ấy, đã buộc hắn phải trả giá. Chỉ là, chúng không tiện ra tay, vì còn mang danh nghĩa Thượng Thần - Nhân Gian Chi Đạo. Nên mới cần đến cả một đám ô hợp như Hội Thợ Săn, thay chúng làm cái việc bẩn thiểu ấy. Dù sao, thì Johan trước lúc chết, cũng nghiệm ra được điều này. Mà đời hắn, thật ra cũng chẳng còn điều gì để mà phải hối tiếc.

Còn những lời nhắn gửi cho Kẻ Lang Thang, có ẩn ý sâu xa như thế nào, hắn chẳng thể biết được. Hắn lúc này, đang ở trong một căn biệt thự sang trọng bậc nhất ở Phố Vine, cùng hàng rào bảo vệ vũ trang nghiêm ngặt, với một cô gái có thân phận vô cùng bí ẩn. Người vừa làm cho mong muốn cả đời của hắn trở thành sự thật, chỉ như một trò bởn chơi.

Một thoáng trong đầu, hắn đã nghĩ cô gái này là một Thượng Thần. Nhưng theo những gì hắn biết thì Thượng Thần cả thảy có bảy vị, đều là đàn ông, vậy cô gái này rốt cuộc là ai? nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu. Chẳng thể giữ được sự im lặng thường ngày, nên hắn tần ngần lên tiếng:

“Cô gái trẻ, cô là ai? mà có thể sai khiến được Hội Thợ Săn, đến cả Binh Đoàn Thép của Đế Chế, gặp cô cũng e dè kính nể như vậy?”

“Không một ai cả!” nàng ta khinh khỉnh đáp lời.

“Không một ai, mà có quyền lực như cô, thì người thường nào dám xưng hô trước mặt”

“Hì hì,” nàng ta che miệng cười. “Nói ngươi cũng không hiểu được đâu. Hơn nữa, có những chuyện biết ít một chút sẽ tốt hơn cho ngươi.”

“Con gái ta,” hắn ấp úng tay ôm chặt cô bé, gương mặt hơi thất thần lo âu, rồi vặn hỏi: “Làm thế nào lại có được đôi chân lành lặn với lớp da mịn màng này. Thật chẳng giống lớp da nhân tạo phủ lên một đôi chân máy móc chút nào cả!”

“Nó vốn là thật mà,” nàng đáp. “Chẳng những thế, con gái ngươi còn có thể lấy chồng, sinh con như một người bình thường.”

Kẻ Lang Thang nghe lời nàng ta nói thì hạnh phúc trào dâng, xúc động nghẹn lời, hắn ôm lấy con gái rồi hôn lên mái tóc đen dài của cô bé. Sau đó thẳng nhìn lòng đầy cảm kích, nhưng lại cảm ơn nàng rất ngắn gọn:

“Cô muốn tôi làm gì?”

“Đêm qua, ngươi đã làm rồi!” nàng đáp.

“Làm rồi sao?” hắn ngỡ ngàng thốt lên.

Nàng ta lại thần bí dáng vẻ, nhìn một tên sát thủ máu lạnh trước mặt mình, mà diễu cợt hắn như một con nai vàng ngơ ngác. Nàng khoái trá trả lời:

“À thật ra, ta có việc này, cần ngươi giúp!”

“Ta không giết người già, đàn bà yếu ớt, và trẻ con ngây dại. Ngoài ra, bất cứ kẻ nào cô muốn ta đều có thể lấy mạng hắn cho cô.” Kẻ Lang Thang tự tin đáp.

“Ta muốn giết người nào, thì cần gì ngươi phải giúp.” Nàng hất mặt đáp. “Ta chỉ muốn trang điểm cho ngươi một chút thôi. Phải ngồi im, không được động đậy, biết chưa!”

Nói xong thì nàng ta đanh đá, ngồi xổm trước mặt ngó nghiêng Kẻ Lang Thang, rồi hai tay sờ xoạng cái mặt ngố thộn ra của hắn. Sau đó trở về chổ ngồi, nàng lấy ra một cái hộp thần bí, hí hoáy chế tạo một món đồ kì lạ.

“Cô không phải muốn tôi lấy thân báo đáp đó chứ!” Hắn hoang mang vặn hỏi.

“Ngươi không phải gu của ta.” Nàng chăm chú nhìn ngắm lớp da mặt người đáp lời hắn. Sau đó nàng tiến đến thay đổi gương mặt Kẻ Lang Thang, rồi kĩ lưỡng dặn dò:

“Ta muốn ngươi giả dạng ta. Nhớ kỹ điều ta dặn, thì ngươi có thể sống xót: ‘mắt không nhìn, tai không nghe, miệng không nói, tâm không lay’. Khi đến Thiên Cung, sẽ có một nô tỳ tên Tiểu Chân, đưa vật này cho cô ta,” nàng ta lấy trên người mình một con Ve Sầu bằng vàng, đưa cho hắn. “Tiểu Chân sẽ hiểu.”

“Nhưng…”

“Ngươi vừa nói một chữ,” nàng ta cắt ngang lời hắn nói. “Đến Thiên Cung thì chỉ một từ thôi, ngươi và con gái cũng sẽ mất mạng. Nhớ kỹ: ‘mắt không nhìn, tai không nghe, miệng không nói, tâm không lay’. Bây giờ, thì đưa kiếm của ngươi đây!”

“Bặc,”

Nói xong, nàng ta giật lấy thanh Katana của Kẻ Lang Thang, hất mặt khinh khỉnh, rồi đeo mặt nạ hóa trang thành hắn. Một biểu hiện khoái trá trên gương mặt hiện ra, nhưng nàng ta chợt khựng lại, lấy hai tay tự bóp vú mình. “Thiếu một chút thì quên!” nàng nhíu mày đanh đá, rồi ngẩng cao mặt tuốt kiếm ra khỏi vỏ, dương lên trời đắc ý:

“Ta bây giờ, sẽ là Kẻ Lang Thang đi du lịch thiên hạ rộng lớn bao la. Còn ngươi, sẽ là Băng Tâm Công Chúa cành vàng lá ngọc, Ha ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện