Tầm Lộ

Chương 28: Truy Phong Hội… chấm dứt rồi!



Tại phía Nam Vô Cực viện, khu vực tiếp khách…

Ánh sáng ban ngày chiếu vào căn phòng trọ đơn giản, một thiếu niên đang xõa tóc, nằm bất tỉnh trên giường. Người này khuôn mặt tuấn tú, mang nét quân tử, nhưng nhìn chung còn có phần non nớt, chưa trưởng thành hẳn. Thiếu niên mười ba tuổi này, không phải ai khác chính là Lâm Tiểu Phàm.

Trong căn phòng, bây giờ, còn có một người khác nữa ngoài Tiểu Phàm…

Hỏa Phượng đang mệt mỏi tựa đầu vào thành giường tranh thủ chợp mắt. Hiện tại đã là buổi sớm ngày thứ ba của Truy Phong Hội, cũng là ngày cuối cùng của cuộc thi, cả một ngày đêm hôm qua, Hỏa Phượng đã hết lòng chăm sóc Tiểu Phàm trong lúc hắn bất tỉnh. Mỗi lần Tiểu Phàm run rẩy, mê sảng, Hỏa Phượng lại chợt tỉnh, vội vàng nắm lấy tay hắn, cố gắng trấn an hắn trong cơn mê man. Rồi khi hắn lịm đi, nàng lại nhẹ lấy một chiếc khăn ấm lau đi mồ hôi trên trán hắn. Cứ thế, Tiểu Phàm lúc mê, lúc man, Hỏa Phượng cũng lúc vì quá mệt mỏi mà lịm đi, lúc lại chợt tỉnh, trong lòng lo lắng vạn phần…

- Tiểu… Nguyệt… Tiểu… Nguyệt… nàng ở đâu…

Tiểu Phàm lại ú ớ mấy câu…

Hỏa Phượng đang nhắm mắt, chợt vội vã tỉnh dậy. Nàng siết lấy bàn tay đang run rẩy của Tiểu Phàm, nhẹ nhàng nói:

- Ta ở đây rồi… Tiểu Nguyệt ở đây rồi!

Tiểu Phàm dường như nghe thấy lời nàng nói, bàn tay đang nắm thật chặt dần thả lỏng ra, rồi lại lịm đi.

Hỏa Phượng nhìn Tiểu Phàm, trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng nhẹ nói, vừa như nói với hắn, vừa như lại tự nhủ:

- Chỉ cần chàng không sao, ta có làm gì cũng cam lòng. Dù cho ta phải trở thành “Tiểu Nguyệt” kia cũng chẳng sao…

Hỏa Phượng vốn là một nữ tử thông minh, tất nhiên từ lời nói và câu chuyện lúc trước Tiểu Phàm từng kể, nàng hoàn toàn có thể đoán ra Tiểu Nguyệt có quan hệ thế nào với Tiểu Phàm. Con người vốn là loại động vật có cái tôi rất lớn, luôn có một suy nghĩ “mình là độc nhất” dù họ có thừa nhận hay không. Hay nói cách khác, mỗi người đều muốn là chính mình, không muốn bị trộn lẫn, hay trở thành một người khác. Đặc biệt, yếu tố tâm lí đó còn mạnh hơn ở nữ tử. Vì thế, nữ tử có thể tự nhận bản thân mình thành người khác, hoặc đồng ý để bản thân trở thành “người thay thế” là vô cùng khó khăn. Nhưng Hỏa Phượng vẫn làm như vậy. Từ đó, có thể thấy tình cảm mà nàng dành cho Tiểu Phàm đặc biệt tới nhường nào.

Tiểu Phàm đang nằm nhắm mắt, đột nhiên hét lớn tới nỗi bật ngồi hẳn dậy:

- Lang vương, dừng tay!

Hỏa Phượng bị hắn làm cho giật bắn người.

Dứt lời, Tiểu Phàm lại nằm vật ra giường…

Hỏa Phượng nhẹ xoa xoa bàn tay Tiểu Phàm, rôi lại lấy khăn trắng lau mồ hôi đầm đìa trên trán hắn. Dường như nàng đang cố xóa đi những nếp gấp nơi chân mày Tiểu Phàm.

Lau xong, Hỏa Phượng lại mệt mỏi, kề má lên cánh tay, tỳ lên thành giường, từ hạ mi mắt xuống… Màn đêm dần buông xuống…

- Đây là…

Trước mắt Tiểu Phàm là một mảng những hình ảnh và màu sắc nhập nhòe. Hắn nháy mắt mấy cái để lấy lại thị lực. Hắn dần nhận thức được bản thân hiện đang ở tại trong một căn nhà trọ…

Tiểu Phàm như một phản ứng tự nhiên, cựa quậy chân tay để chuẩn bị ngồi dậy. Hắn liền cảm nhận được một bàn tay mịn màng, nhỏ nhắn và mềm mại đang nắm chặt lấy tay mình. Tiểu Phàm nhìn sang bên cạnh thì liền thấy Hỏa Phượng đang mệt mỏi thiếp đi bên thành giường. Nhớ lại chuyện đối đầu với Lang Vương tại Đông Lâm, Tiểu Phàm nhanh chóng hiểu ta mọi chuyện. “Nàng thực sự vì ta mà phải khổ rồi… Đáng tiếc là ta không thể đáp lại nàng.” – Tiểu Phàm cảm động nhìn người nữ tử xinh đẹp trước mắt mình. “Ta thực sự nợ nàng nhiều quá rồi” – Hắn thở dài.

Tiểu Phàm nhẹ nhàng gỡ bàn tay Hỏa Phượng ra, rồi trèo xuống giường. Hắn khéo léo bế Hỏa Phượng lên, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Mùi hương thơm nữ tử chạm nhẹ vào khứu giác hắn, khiến tim hắn một cách kì lạ đập rộn lên. Mái tóc mượt mà của nàng chảy trên cánh tay, cảm giác còn mĩ diệu hơn cả khi được lướt ngón tay trên mặt một tấm lụa vào loại thượng hạng nhất. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu cùng một chút tinh nghịch đôi lúc lại nhíu chân mày khiến cho lòng người xao xuyến. Khi Hỏa Phượng đã nằm trên mặt đệm trắng cũng là lúc khuôn mặt Tiểu Phàm và nàng chỉ cách nhau chưa tới nửa gang tay. Hơi thở hòa trộn hơi thở, Tiểu Phàm cảm nhận được hơi thở âm ấm và thơm tho của Hỏa Phượng vuốt trên má mình. Tự nhiên hắn cứ ngắm nhìn Hỏa Phượng ở khoảng cách gần như vậy. Rồi từ từ khuôn mặt hắn hạ dần xuống, hai người càng lúc lại sát hơn… Tưởng như đôi môi hai người đã chạm nhau… Nhưng vào một gang tấc cuối, Tiểu Phàm chợt giật mình bật người thẳng dậy! Tiểu Phàm trên trán toát mồ hôi. Hắn thật không ngờ rằng bản thân lại bất cẩn tới vậy, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã không thể kháng cự nổi mị lực của Hỏa Phượng rồi. Cũng không phải Tiểu Phàm là kẻ háo sắc, nhưng hắn cũng là một nam nhân bình thường – với cái đẹp cũng rất dễ rung động. Một nữ tử xinh đẹp đối với nam nhân mà nói vốn đã là quan ải khó qua rồi, chứ không cần nói tới đó còn là người nữ tử yêu thương, hết lòng vì mình. Người ta thường nói “trong mắt tình nhân là Tây Thi”, tuy rằng quan hệ của hai người Tiểu Phàm chưa thể đến mức ấy, nhưng nếu nói Tiểu Phàm không hề có một chút cảm tình nào Hỏa Phượng thì quả thực hắn chính là một kẻ có trái tim bằng sắt thép rồi. Nam tử nào mà không yêu thích người nữ tử hết lòng vì mình, khiến tận tâm can ta phải cảm động. Cho nên nếu tận tường nhìn nhận mọi chuyện thì việc Tiểu Phàm vừa rồi thiếu chút nữa đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Hỏa Phượng chính là một điều dễ hiểu… Nhưng có lẽ lương tâm hắn không cho phép điều đó, hắn biết bản thân thực sự không thể nào phản bội Trần Nguyệt, cũng tức là hắn không thể đáp lại tình cảm của Hỏa Phượng, vì thế hắn không muốn hôn nàng để rồi lại tự dằn vặt bản thân vì hành động mà hắn tự cho là tội lỗi ấy.

Tiểu Phàm thở ra một hơi, điều hòa lại khí tức, lấy lại bình tĩnh, rồi tiến đến kéo nhẹ chiếc chăn lên, đắp cho Hỏa Phượng…

Hắn cố gắng không gây ra tiếng động và khép cánh cửa lại…

Tiểu Phàm ra khỏi phòng liền nhận ra đây chính là quán trọ của Bao huynh mà lúc đầu họ ở trọ trước đêm dạ tiệc khai mạc Truy Phong Hội. Hắn nhanh chóng đi xuống lầu…

Tiến đến trước quầy trưởng quỹ, hắn liền trông thấy người mình muốn tìm. Tiểu Phàm gọi:

- Bao huynh…

Một thân hình béo tròn như chiếc bánh bao quay lại nhìn về phía Tiểu Phàm. Bao huynh cười nói:

- Ồ… tiểu tử ngươi tỉnh rồi hả?

Tiểu Phàm gật đầu, hỏi:

- Bao huynh, ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?

- Gần hai ngay đêm rồi. Khi ngươi được mang về đây ngươi đã bị thương rất nặng rồi, máu me thì bê bết, khí tức thì yếu nhược. Mới gần hai ngày thời gian mà ngươi đã hồi phục được như này, đúng là khả năng hồi phục của ngươi cũng thật đặc biệt…

Bao huynh đáp.

Tiểu Phàm nhẩm tính “Hai ngày thời gian… vậy không phải là…”. Hắn lập tức kinh hoảng, hỏi vội:

- Thế không phải là Truy Phong Hội kết thúc rồi sao?!

Bao huynh nhìn biểu hiện của Tiểu Phàm, chỉ biết lắc đầu, thở dài nói:

- Ừ. Thật đáng tiếc cho ngươi. Đêm nay cũng chính là lúc Truy Phong Hội chấm dứt… Một lúc nữa, những thí sinh tham dự sẽ từ Đông Lâm trở về địa điểm tổ chức dạ hội ba hôm trước để báo cáo thành quả. Lúc ấy một trăm năm mươi người đỗ vào Học viện sẽ được quyết định. Ài… tiếc cho ngươi quá. Chuyện của ngươi ta cũng nghe rồi. Nếu ngươi không bị thương thì chắc là sẽ đỗ vào Học viện rồi. Nói chưa biết chừng còn lọt vào mười người dẫn đầu cũng nên…

Tiểu Phàm bần thần. Hắn thật không ngờ là một lần gục xuống này của hắn đã làm hắn mất luôn hai ngày thời gian, cũng tức là hắn đã mất đi cơ hội đỗ vào Vô Cực viện rồi…

Bao huynh an ủi:

- Thôi, sự đã rồi. Ngươi cũng không nên quá khổ tâm. Ta chắc chắn với tiềm lực của ngươi, năm sau ngươi tham gia thi lại thì sẽ đỗ thôi. Nếu ngươi có một năm tu luyện thì ít nhất ngươi cũng phải đạt tới bán bộ Dẫn khí trung kì. Lúc đó, muốn đỗ hẳn là đơn giản rồi…

Tiểu Phàm nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu. Dù rằng Bao huynh nói không hề sai, nhưng trong lòng hắn quả thật vẫn nặng như chì.

Bao huynh như muốn động viên hắn thêm, nói:

- Mà, ngươi có biết không? Bây giờ ngươi nổi tiếng lắm đó!

- Hả? Nổi tiếng?

Tiểu Phàm nghi hoặc.

- Phải. Ngươi đã trở thành anh hùng dám đối mặt với Lang vương của Đông Lâm rồi. Ngươi đã cứu được hơn một trăm thí sinh. Qua lời kể của họ, giờ ai cũng biết truyện của ngươi cả. Hơn nữa trong đám người đó còn có hai cao thủ Dẫn khí trung kì đấy. Lời kể của họ rất có trọng lượng nên giai thoại về ngươi càng được lan truyền rộng hơn nữa…

Bao huynh tấm tắc nói.

Tiểu Phàm cười cười. Thật hắn biết cái danh này cũng chẳng qua là vô dụng với hắn mà thôi. Nhưng dù sao, hắn vẫn cảm thấy vui vui trong lòng. Đó có lẽ là cái hư vinh mà hầu như ai cũng thích cả.

Bao huynh lại tiếp:

- Mà ngươi có thể sống sót khi đối mặt với tên Lang vương đó quả thực cũng là kì tích rồi.

Tiểu Phàm chợt giật mình. Phải rồi! Hắn đã sống sót! Tuy rằng trượt kì thi này, nhưng dù gì hắn vẫn còn có thể tiếp tục mà. Lúc trước khi quyết định đối mặt với A Kháp Lạp Cách không phải hắn đã xác định chỉ có năm phần cơ hội thắng thôi sao? Cũng là hắn đã xác định có khả năng vong mạng của mình rất cao rồi. Hắn sống chính là kết quả tuyệt vời nhất rồi. Tuy rằng hắn không rõ chuyện gì xảy ra sau khi gục ngã, nhưng hắn đã trở về được đây, cũng nghĩa là kế hoạch của hắn đã thành công rồi. Hắn còn mong gì hơn. Hắn lại tự nhủ “Cứu được một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Huống hồ ta còn cứu được hơn trăm mạng người. Kết quả như vậy cũng đáng mà thôi!”

Tiểu Phàm cười. Hắn đã dần đả thông được khúc mắc này rồi. Tuy rằng chưa thể hoàn toàn giải tỏa tâm lí, nhưng gánh nặng trong lòng cũng vơi đi được phần nào rồi…

- Đa tạ Bao huynh đã an ủi tiểu đệ… Nỗi lòng tiểu đệ đã vơi đi phần nào rồi.

Bao huynh cười vui vẻ:

- Cái gì mà an ủi. Ta chỉ là mong ngươi sẽ quay lại gặp ta vào năm sau thôi mà…

Tiểu Phàm cười đáp lại, rồi hỏi:

- Bao huynh, nữ tử đi cùng tiểu đệ… trong hai ngày qua, nàng có… đi liệp sát ma thú không?

Bao huynh nhìn Tiểu Phàm, hỏi lại:

- Ngươi nói thử xem?

Tiểu Phàm nghe vậy liền hiểu ngay. Hắn tuy rằng đã biết trước đáp án này, nhưng mà hắn lại mong điều ngược lại. Hắn mong nàng sẽ đi tham gia Truy Phong Hội, sẽ có thể kiếm đủ số ma tinh hạch để đỗ vào Học viện. Hắn chính là sợ nàng sẽ vì hắn mà để lỡ bước ngoặt quan trọng này, sẽ vì hắn mà không thể đậu được vào nơi này. Hắn sợ… nợ nàng thêm nữa.

- Bao huynh… đêm nay mấy giờ thì kết thúc Truy Phong Hội vậy?

Tiểu Phàm đổi chủ đề khác.

- Cùng thời gian tổ chức dạ hội ba ngày trước.

Bao huynh đáp.

- Vậy… tiểu đệ vẫn có thể tham gia vào lễ bế mạc chứ?

Tiểu Phàm hỏi thêm.

- Ừ… tất nhiên. Sau khi Truy Phong Hội bế mạc, những người không đậu vào Học viện vẫn còn có thể ở tại khu vực tiếp khách này thêm hai ngày thời gian nữa mới phải rời khỏi mà. Tất nhiên là nếu muốn, họ vẫn có thể rời đi ngay sau buổi lễ cũng được… Ngươi yên tâm. Đến giờ sẽ có người thông báo cho ngươi…

Bao huynh trả lời.

- Ra thế…

Tiểu Phàm gật đầu.

Hắn tiếp:

- Thôi, tiểu đệ xin cáo từ. Tiểu đệ lên phòng nghỉ ngơi một chút… Hẹn gặp lại huynh sau.

Bao huynh gật đầu:

- Ừ… nghỉ ngơi đi…

Hai mắt Bao huynh tự nhiên sáng lên một cách lạ kì, y nheo mắt nói:

- Với lại, ngươi cũng nên “chăm sóc” cho tiểu ni tử kia đi ha. Nàng ta đã chăm sóc ngươi hai ngày đêm rồi. Cũng nên “báo đáp” đi…

Hai từ “chăm sóc” và “báo đáp” Bao huynh cố tình nhấn thật mạnh, lại còn lên trầm xuống bổng rất phô trương nữa.

Tiểu Phàm nghệt mặt. Tất nhiên hắn hiểu ý của Bao huynh, cho nên mới có biểu cảm như thế.

Cuối cùng hắn chỉ biết cười cười rồi lẩn đi lên lầu.

Bao huynh lại được một trận cười ha hả vang động cả khu vực chính sảnh



Tiểu Phàm trở về phòng, trước tiên là tới nhìn Hỏa Phượng xem nàng thế nào. Hắn chỉnh lại chăn cho nàng, gạt vài sợi tóc mai vương vấn trên má Hỏa Phượng…

Hắn ngồi lên ghế, rồi trầm tư suy nghĩ…

Rồi sau việc này, hắn sẽ phải làm gì trong thời gian chờ để thi tuyển lại vào năm sau đây? Còn Hỏa Phượng nữa, hắn phải làm gì để bù đắp cho nàng?...

Hắn cứ ngồi bàn và chìm đắm trong dòng suy nghĩ… - Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Phàm.

Người bên ngoài nói, nghe qua thì có vẻ là nữ tử:

- Mời Lâm công tử cùng bạn hữu tới dự lễ bế mạc Truy Phong Hội. Xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài cổng rồi…

Tiểu Phàm nghe vậy, mở lời đáp lại:

- Đa tạ đã thông báo. Tại hạ sẽ ra ngay…

Người bên ngoài nói:

- Vậy tại hạ xin cáo từ…

Đoạn, Tiểu Phàm nghe tiếp bước chân xa dần, rồi xuống lầu.

Hắn tiến lại gần chiếc giường trong góc phòng, nhỏ giọng gọi:

- Hỏa Phượng, dậy thôi…

- Ư… để con ngủ chút nữa đi Hàn gia gia…

Hỏa Phượng ú ớ than vãn.

Tiểu Phàm mỉm cười, thầm cảm thấy Hỏa Phượng thật đáng yêu. Hắn gọi tiếp:

- Hỏa Phượng dậy đi, chúng ta phải đi rồi…

Hỏa Phượng lờ mờ mở mắt ra, hai tay dụi dụi mắt, ngáp ngắn một cái…

- Tiểu Phàm!

Hỏa Phượng chợt giật mình thảng thốt.

Tiểu Phàm cười cười gật đầu nói:

- Ta tỉnh rồi. Vừa nãy thấy nàng mệt mỏi nên ta bế nàng lên giường nghỉ ngơi.

Hỏa Phượng không nói một lời nào, chỉ đột ngột nhào tới, ôm trầm lấy cổ Tiểu Phàm. Má nàng áp má hắn, và nàng bật khóc nức nở…

Tiểu Phàm thoáng sững người, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng vòng tay ra, vuốt vuốt mái tóc nàng, khẽ nói:

- Ổn rồi…

Hỏa Phượng lại “hức hức” mấy tiếng nữa…

Để nàng khóc thêm một lúc, rồi Tiểu Phàm cũng từ từ buông nàng ra, nói:

- Nín đi ha. Ta không phải là đã ổn rồi sao?

Hỏa Phượng lau đi nước mắt trong suốt còn vương trên mi, gật gật đầu.

Tiểu Phàm tiếp:

- Giờ chúng ta đi dự lễ bế mạc Truy Phong Hội thôi.

Hỏa Phượng nghe tới mấy chữ “Truy Phong Hội” liền như mới nhớ ra tình hình hiện tại. Nàng vội nói:

- Truy Phong Hội… chàng…

Tiểu Phàm cười, lắc đầu, ngắt lời nàng:

- Ta không sao. Chỉ là trượt một lần thôi mà. Năm sau làm lại càng chắc chắn hơn. Chỉ là… nàng… ta thật sự cảm thấy mình đã nợ nàng quá nhiều rồi.

Hỏa Phượng nhìn Tiểu Phàm, phụng phịu nói:

- Nợ gì mà nợ. Ta thi lúc nào mà chẳng được. Cho dù năm nay ta có đỗ, mà chàng trượt, ta cũng sẽ thi lại vào năm sau thôi à…

Hỏa Phượng vốn đã rất khả ái, giờ lại làm ra bộ dáng phụng phịu như vậy thật chính là khiến tâm trí Tiểu Phàm không khỏi có phần rung động. Tiểu Phàm vội trấn tĩnh lại, hắn sợ lại giống như lúc trước, thiếu chút nữa là hắn đã hôn Hỏa Phượng rồi…

Nữ tử vốn rất nhạy bén. Thấy biểu hiện ngơ ngẩn dù chỉ là trong giây lát của Tiểu Phàm, Hỏa Phượng liền tinh nghịch mỉm cười, liếc mắt lườm hắn một cái đầy tình ý.

Tiểu Phàm đỏ mặt, hắng giọng một cái, rồi vội quay mặt đi nói:

- Thôi, chúng ta chuẩn bị đi thôi. Vừa rồi có người tới mời chúng ta rồi đấy… Nàng rửa mặt, thay y phục đi. Ta ra ngoài trước.

Tiểu Phàm nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng…

Hỏa Phượng nhìn bóng lưng Tiểu Phàm, trong lòng không hiểu sao dâng lên một niềm vui kì lạ. Nàng đột nhiên tự mỉm cười. Nụ cười đẹp như đóa hoa mai đang vào độ…

Tiểu Phàm đứng ngoài của chờ một lúc, cuối cùng thì Hỏa Phượng cũng bước ra. Lần này dù là đi dự tiệc nhưng nàng không có diện y phục lộng lẫy như buổi dạ hội lần trước, mà nàng chỉ mặc một bộ võ phục màu tím đơn giản mà thôi. Nhưng tất nhiên, Hỏa Phượng là một mĩ nữ, cho nên dù có mặc thế nào đi nữa, thì nàng vẫn rất đẹp. Hơn nữa, nét đẹp của Hỏa Phượng vốn là vẻ đáng yêu, tinh nghịch, cho nên tử sắc võ phục lại có phần hợp với nàng hơn là những bộ y phục giành cho việc dự hội…

Tiểu Phàm thì vận trên người một bộ nho sinh y phục thuần bạch sắc. Hắn đã thay nó, khi Hỏa Phượng đang ngủ… Với bộ y phục này, Tiểu Phàm nhìn qua có phần giống như là một vị công tử hào hoa phong nhã vậy.

Hai người nhanh chóng xuống dưới lầu, tiến vào chính sảnh…

Cũng như lần trước, hai người họ lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người. Nhưng lần này có một sự khác biệt. Mọi người vẫn bị thu hút bởi vẻ đẹp của Hỏa Phượng, và vẫn có rất nhiều tiếng xì xào xung quanh hai người họ. Có điều… nếu là lần trước, Tiểu Phàm trở thành đối tượng bị ganh ghét, thì lần này lại khác hoàn toàn. Bởi vì đã có người lên tiếng cho hắn!

- Hừ. Tên tiểu bạch kiểm kia là ai mà dám sánh đôi cùng mĩ nữ như vậy cơ chứ?

Một nam tử nói.

- Hả? Ngươi không biết sao? Y là Lâm Tiểu Phàm đó. Hình y có nhiều lắm mà…

Một người bên cạnh làm bộ nghi hoặc.

- Lâm Tiểu Phàm? Người đối đầu với Lang Vương cứu cả trăm thí sinh á hả?

Một người khác lại hỏi.

- Chứ còn ai nữa? Ngươi thử nói lại xem y có đáng sánh đôi cùng mĩ nữ đó không hả?

Một người mở lời.

- Đáng… đáng… Là ta lỡ miệng…

Người lúc đầu ra vẻ ghen tị liền lên tiếng nhận lỗi. Trong mắt còn có vẻ khâm phục.

- Nữ tử kia thật là may mắn mà… được sánh đôi với Lâm công tử…

Một nữ tử than thở.

- Tỷ xem lại mình đi. Tỷ có đẹp bằng người ta không mà còn than…

Một nữ tử bên cạnh “xí” một cái, nói.

- Mà, hinh như nàng ta còn là Dẫn khí trung kì cao thủ nữa đó…

Một nữ tử khác chen vào…

Hai người nhanh chóng rời khỏi chính sảnh trong tiếng huyên náo bàn tán của mọi người.

Hỏa Phượng cười khúc khích, giơ ngón tay cái, nói:

- Xem ra chàng trở thành đại anh hùng rồi ha…

Tiểu Phàm cười cười, làm bộ đắc ý:

- Hắc hắc… Tiểu Phàm ta đâu phải kẻ tầm thường…

Hai người đang đi, thì một giọng nữ quen thuộc vang lên:

- Hai vị mời lên xe chứ hả? Hay là muốn đi bộ đến nơi tổ chức vậy?

Tiểu Phàm và Hỏa Phượng cùng quay sang nhìn, thì ra đó là người nữ tử đã dần đường cho họ khi họ tới đây.

Tiểu Phàm tươi cười, chào hỏi:

- Tỉ tỉ hảo…

Hỏa Phượng cũng đáp:

- Hi hi hi… tỉ tỉ hảo. Tỉ đúng là nói đùa, chúng ta tất nhiên là muốn đi xe rồi.

Nữ tử dẫn đường cười nói:

- Muội muội đúng là có phước nha. Không ngờ kiếm được nam nhân xuất sắc tới vậy. Đâu phải ai đối đầu với Lang vương cũng an toàn trở về đâu. Cho dù là học viên của Học viện, nếu không phải là năm bốn thì bình thường cũng khó mà thoát được. Vậy mà tiểu đệ đây lại toàn mạng trở về, lại còn cứu được hơn trăm thí sinh nữa. Đến tỉ cũng có chút ghen tị đó…

Tiểu Phàm vội nói:

- Tỉ tỉ quá lời rồi. Chẳng qua là may mắn mà thôi.

Nữ tử cười:

- May mắn thì đúng là may mắn rồi. Nhưng thực lực của tiểu đệ thì không thể phủ nhận rồi. Nghe mọi người kể lại thì chiến lực của đệ không chỉ rất mạnh, mà đặc biệt cơ trí cũng rất đáng sợ. Hơn nữa, tu đạo giả chúng ta thường nói “may mắn cũng là một phần của thực lực”, không phải sao?

Tiểu Phàm chỉ biết cười cười:

- Quá khen, quá khen…

Trong lúc nói chuyện, ba người đã lên xe ngựa…

Nữ tử dẫn đường lần này đích thân đánh ngựa. Nàng quát lanh lảnh một tiếng “cha”, quất ngựa, và chiếc xe tiến nhanh trên đường lớn, hướng tới nơi tổ chức lễ bế mạc Truy Phong Hội…

- HẾT CHƯƠNG 28 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện