Tầm Lộ
Chương 40: Tâm tưởng thao luyện
U u u u…
Gió chảy qua từng kẽ lá, từng cành trúc đứng san sát nhau, tạo thành âm điệu thanh bình của đêm tối.
Dưới một mái đình nhỏ, một người thiếu niên nửa thân trên xích lõa, đang bình tâm thiền định với những nhịp thở đều đặn…
Người này chính là Lâm Tiểu Phàm.
Nơi này là hậu viện của tiểu viện 406. Tiểu Phàm vốn định tu luyện ngay trong phòng ngủ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại chọn nơi này. Có lẽ là vì nơi này cho hắn cảm giác bản thân sẽ giống như cao nhân tu luyện trong các bộ phim mà hắn từng xem ở kiếp trước vậy. Nghe qua thì có phần trẻ con nhưng chỉ đơn giản là hắn cảm thấy “hay hay” khi làm vậy cho nên hắn muốn làm như vậy mà thôi. Hơn nữa hắn cũng cho rằng tâm trạng khi tu luyện là rất quan trọng. Nếu hắn cảm thấy thoải mái thì biết đâu kết quả tu luyện của hắn sẽ tốt hơn cũng nên…
Lúc đầu trong đình này có một bộ bàn ghế nhỏ, nhưng vì cảm thấy không tiện, nên hắn đã chuyển chúng ra ngoài, và thay bằng một chiếc bồ đoàn mà hắn mua lúc trước ở chợ. Hiện tại trong tiểu đỉnh chỉ còn một chiếc bồ đoàn bằng cỏ mà thôi…
“Hítttt… thở…”, Tiểu Phàm bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình…
“Lôi… Ám… Kết!...”, Hắn lẩm nhẩm trong đầu và bắt đầu kết ấn.
“Linh… Khí… Thu!...”
Liên tục là những ấn pháp kì lạ. Tay Tiểu Phàm càng kết ấn càng nhanh, càng kết càng mau. Dường như đối với hắn những ấn pháp này đã quá quen đỗi quen thuộc rồi, thực sự chẳng cần suy nghĩ hắn cũng có thể dễ dàng bắt ấn thành công mà không sai một động tác nào…
Nhị hợp đồ hình nơi trái tim Tiểu Phàm dần sáng lên, hai màu ngân – hắc chớp động không ngừng, đặc biệt nổi bật trong đêm tối tĩnh lặng của tiểu viện này.
Không gian vẫn một mảnh yên tĩnh như vậy. Nhưng nếu có thể nhìn thấy nguyên tố quang, toàn bộ mọi thứ xung quang Tiểu Phàm lại hoàn toàn không yên tĩnh chút nào cả. Dòng chảy nguyên tố và nguyên tố quang cầu hai màu hắc, ngân đang không ngừng vờn quanh thân thể hắn. Từ đó, vô số những tia linh khí Lôi Đình và Hắc Ám, giống như những sợi tơ, quấn lấy ấn pháp của Tiểu Phàm, rồi nhanh chóng tiến vào trong nội thể hắn.
Xoẹt… xoẹt… u… u…
Lôi Đình và Hắc Ám linh khí sau khi tiến vào cơ thể Tiểu Phàm, liền theo sự điều động của hắn tiến vào trung tâm trái tim. Nhưng, khi chúng vừa tiến vào tới nơi, lập tức bị Nguyên tố hạch của Tiểu Phàm hấp thu lấy. Mỗi lần một tia linh khí bị hấp thu, nguyên tố hạch lại như bị xúc động, không ngừng run rẩy, bay qua bay lại tại trung tâm trái tim.
Sau hai canh giờ, Tiểu Phàm mở mắt ra, giải thủ ấn đang kết, rồi thở nhẹ một hơi:
- Xem ra còn cần phải tu luyện một thời gian nữa thì mới có khả năng đả phá đường kinh mạch thứ hai được…
- Ahaaaa…
Tiểu Phàm vươn vai, rũ người cho thoải mái.
Hắn phấn khích tự nhủ: “Đến lúc thử phương pháp đó rồi…” - Nơi này…
Tiểu Phàm ngắm nhìn xung quanh…
Hắn hiện đang ở trong một căn phòng hết sức quen thuộc. Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê thiết kế hết sức cầu kì, nhẹ tỏa ra những tia sáng ấm áp. Bên trái là cánh cửa sổ đã buông rèm sa – tanh do chính tay hắn chọn cho nàng. Vẫn là hoa văn ấy, vẫn là chiếc đèn bàn ấy, vẫn là chiếc bàn trang điểm màu trắng,…
- Tiểu Phàm, anh dậy sớm vậy làm gì?
Một giọng nói thiếu nữ còn ngái ngủ bỗng vang lên bên tai hắn.
Tiểu Phàm nghe thấy âm thanh ấy, cả người giống như bị định thân…
- Tiểu Nguyệt?
Giọng hắn run rẩy một cách không thể tự chủ.
Khó khăn liếc mắt sang, hắn dường như không dám tin vào hình ảnh trước mắt mình. Nàng?... Là nàng!
Thấy biểu hiện kì lạ của Tiểu Phàm, Trần Nguyệt nhíu mày, nũng nịu hỏi:
- Anh sao vậy?
Tiểu Phàm bần thần, không đáp.
Trần Nguyệt nghiêng đầu, hai tay choàng sang ôm lấy cổ hắn, hỏi lại:
- Tiểu Phàm, sao vậy?
Hai dòng lệ tuôn ra từ đôi mắt hắn, Tiểu Phàm cười…
Nhưng nụ cười của hắn khổ sở quá, dường như trong một cái nhoẻn miệng kia hàm chứa cả thiên đớn, ngàn bi vậy.
Tiểu Phàm đưa bàn tay lên vuốt tóc mai của Trần Nguyệt, khẽ nói:
- Trần Nguyệt, anh nhớ em lắm!
Trần Nguyệt không hiểu, hỏi:
- Anh kì lạ quá… Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Phàm mỉm cười, nói mà như tự nhủ:
- Thực quá! Chỉ tiếc đã là giả thì chẳng thể là thật…
…
Crắc… Crắc…
Từng âm thanh nhức nhối vang lên, như cứa vào trái tim Tiểu Phàm.
Bắt đầu là bức tường, rồi tới chiếc đèn chùm,… tất cả nhanh chóng mờ dần, rồi biến mất!
- Tiểu Nguyệt, anh sẽ tìm em…
Tiểu Phàm run rẩy hôn lên trán người con gái mà hắn yêu thương nhất. Và khi hắn mở mắt ra, xung quanh chỉ còn lại là một vùng trắng xóa vô định…
Tiểu Phàm nhẹ lau đi vài giọt nước mắt còn vương trên mi. Hắn hít sâu một hơi, nói khẽ:
- Cũng không phải là quá khó…
“Tâm tưởng thế giới thực ra chính là tiềm thức thế giới của con người. Vì thế khi bắt đầu tiến vào tâm tưởng thế giới, người ta sẽ phải đối mặt với chính tiềm thức của bản thân mình. Cái gì trong tiềm thức của ngươi sẽ níu giữ ngươi vô cùng. Cái gì níu giữ ngươi nhất sẽ chính là cái nằm trong tiềm thức của ngươi! Muốn tiến vào trạng thái tâm tưởng thực sự, cũng chính là trạng thái mà ngươi có thể tự do điều khiển tâm tưởng thế giới của mình, thì ngươi phải vượt qua tiềm thức! Chỉ khi nào ngươi không còn bị mắc kẹt trong ảo cảnh của tiềm thức thì ngươi mới có tiến hành tâm tương tu luyện. Nếu ngươi làm không được thì đừng mong có thể tu tập theo phương pháp này của ta.”
Những dòng chữ trong cuốn sách cũ kĩ như hiện lên lần nữa trong đầu Tiểu Phàm.
- Đó chính là ảo mộng sao?...
Vừa lầm nhẩm, ánh mắt hắn lại hướng vào vô định. Dường như nụ cười của Trần Nguyệt lại lần nữa hiện ra trước mắt hắn.
Tiểu Phàm lắc đầu, cười cười, rũ bỏ những suy nghĩ viển vông của bản thân mình.
- Bắt đầu thôi!
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tiểu Phàm hứng khởi nói lớn.
Hắn nhắm mắt lại và lẩm nhẩm:
- Dao bếp…
Những cảm giác và kí ức về con dao bếp mà hắn sử dụng liền như một thước phim tua ngược, ùa về trong tâm trí hắn.
Tiểu Phàm mỉm cười, mở mắt ra… Trong tay hắn đã nắm một con dao lưỡi cong, dài đúng bảy thốn!
- Hắc hắc… cảm giác thú vị thật! Đây đúng là thế giới của ta.
Tiểu Phàm thích thú tung tung con dao trong tay.
Bàn bếp, chảo, đũa, thìa, bát, gà, Tiểu Ngư Tảo, Ô quả,… tất cả những gì hắn mường tượng đều kì diệu xuất hiện từ hư không…
- Quả nhiên là muốn cái gì có cái đó…
Tiểu Phàm nhìn những thứ mình vừa “tạo” ra, hứng chí nói.
Hắn hất tay một cái, toàn bộ lại biến mất, chỉ giữ lại con dao làm bếp trong lòng bàn tay.
- Được rồi, luyện tập thôi.
Tiểu Phàm nhắm mắt…
Dừ dừ…
Một trụ nhẵn to bằng cánh tay của hắn, bắt đầu trồi lên từ mặt đất.
Đây là một cây cột làm từ gỗ thông bình thường, nhưng phía trên lại có những hình vẽ khá đặc biệt. Trên đó có in họa tiết bàn cờ. Mỗi ô, mỗi ô đều có kích thước chuẩn xác bằng nhau. Tại giao điểm của các đường thẳng trắng lại có các nút chấm nổi gồ lên được đánh dấu màu đen. Các ô vuông này khá to, kích thước chính bằng hai phương xích (khoảng 25 centimet vuông).
Tiểu Phàm tiến gần đến chiếc cột… Tay phải cầm dao, tay trái để sau lưng, dáng người thẳng tắp, vai phải hướng tới chiếc cột, hắn tiến lên một bước…
Vút…
Một dao cực nhanh được chém ra. Trên thân cột lập tức xuất hiện một vết khắc mỏng.
Tiểu Phàm nhìn vết khắc mình vừa tạo ra, lắc đầu:
- Xem ra đúng là khó thật.
Trên thân cột có một vết khắc sâu độ một phân (khoảng 3 milimet), dài khoảng hai thốn (khoảng 6 centimet) nằm vắt qua một đường kẻ trắng.
Trong cuốn sách cũ của Si Thực Lão Quái có hướng dẫn cách luyện tập kĩ thuật thái của Đinh gia rất tỉ mỉ. Cách luyện tập kĩ thuật dụng dao này nói ra cũng rất đơn giản, chẳng qua chính là tập chém dao lên cột sao cho thật chuẩn mà thôi. Sách nói: “kĩ thuật thái trọng ở một chữ chuẩn”. Các ô bàn cờ trên chiếc cột kia chính là mục tiêu của những nhát chém. Yêu cầu của việc luyện tập chính là ra tay sao cho nhát chém hằn trên cột phải nằm gọn trong một ô bàn cờ. Trăm nhát phải trăm đường hoàn toàn thuộc vào ô bàn cờ, không đường chờm lên các đường vạch. Nhưng đó chỉ là yêu cầu ban đầu. Sau khi đạt được trình độ đầu tiên này, cần nâng khả dụng dao lên bằng cách thay đổi mục tiêu. Ở đẳng cấp thứ hai này, cần luyện sao cho nhát chém sử ra phải trùng với đường kẻ trắng, mà không được phép phạm vào diện tích của ô bàn cờ. Sau khi làm chủ được vị trí đường chém, thì cần điều chỉnh tới độ dài đường chém. Yêu cầu của phương pháp này, là khống chế sao cho đầu và cuối đường chém đều phải trùng vào hai nút thắt bàn cờ. Cũng tức là nói, một đường chém chỉ được phép dài bằng một cạnh của ô vuông mà thôi. Sau khi làm được những yêu cầu trên, người tu tập lại tiếp tục nâng mức độ khó của bài tập lên một tầm cao khác bằng cách thu nhỏ kích cỡ của ô vuông lại! Làm như vậy, yêu cầu về độ tinh chuẩn của mỗi đường dao sẽ tăng lên rất lớn. Độ khó sẽ tăng lên tùy thuộc theo tỉ lệ rút nhỏ các ô bàn cờ trên chiếc cột. Cứ như thế, đến khi nào, người tu luyện có thể biến con dao bếp trở thành ngón tay của bản thân mình mà tùy tâm sử dụng, tiến thoái dễ dàng, lên xuống một li không lệch, sâu nông nghĩ là làm được,… thì có thể coi là có thành tựu ban đầu! Còn nếu muốn tinh thông kĩ thuật thái của Đinh gia thì cần phải đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, với mọi nguyện liệu dù đã thấy, hay chưa đều phải xắt nhỏ được theo ý muốn của bản thân mình! Và chỉ có một cách là mài dũa trù nghệ vô số lần thì mới có thể tiến bộ trong kĩ thuật này.
Tiểu Phàm vừa rồi thử tập trung chém ra một dao sao cho nó nằm gọn được trong một ô bàn cờ, nhưng quả thực là hắn đã thất bại hoàn toàn! Một đường dao vừa rồi đã nằm lệch sang một ô so với vị trí mà hắn nhắm tới, đó là còn chưa kể, nó không hề nằm trọn trong một ô mà còn chéo một đường cắt qua đường kẻ trắng nữa…
Tiểu Phàm lắc mình một cái để thả lòng cơ thể và lại tiếp tục lào đầu vào tập luyện.
Xéo… xéo… xéo…
Liên tiếp những đường dao thoăn thoắt cắt vụt qua khoảng không, tạo nên những nét khắc ngắn dài khác nhau trên chiếc cột bàn cờ.
Hắn không ngừng nghỉ, một đường, lại một đường,… một nghìn đường, hai nghìn đường,… hàng ngàn nhát dao, rồi hàng vạn nhát dao, mỗi nhát đều tập trung toàn bộ tâm trí… Xạt…
Lưỡi dao trong tay người thiếu niên liếm lên mặt chiếc cột, tạo nên một đường khắc sắc lẹm.
Tiểu Phàm dừng tay, nhìn lại vết dao chém của bản thân mình.
- Gần được rồi… chỉ chờm ra một chút thôi.
Hắn vui mừng đánh giá một dao kia.
Vung vung tay, hắn hơi ngạc nhiên nhìn xuống hổ khẩu đã sưng tấy:
- Trong tâm tưởng mà cũng đau mỏi nữa sao?
Bỗng nhiên…
Không một tiếng báo trước, chiếc cột trước mắt Tiểu Phàm dần biến mất. Rồi bàn tay đang nắm dao của hắn bỗng thấy nhẹ hẫng…
- Hết thời gian rồi ư?
Tiểu Phàm liền đoán ra mọi chuyện.
…
Mở mắt ra, hắn lẩm bẩm:
- Thời gian tâm tưởng trôi nhanh quá…
Tiểu Phàm đứng dậy, định rời khỏi hậu viện để về phòng, thì…
- Bịch!, hắn lảo đảo, ngã khuỵu xuống mặt đất!
“Cái khỉ gì thế này? Choáng quá… Tay phải cũng đau buốt nữa?... Đây chính là tác dụng phụ của tâm tưởng thao luyện sao?”, vừa lắc đầu lấy lại tỉnh táo, hắn vừa tự hỏi.
Cố gắng ổn định lại thân hình, Tiểu Phàm khoanh chân, xếp bằng…
“Lôi… Ám… Kết… Linh… Khí… Thu!”, dù rằng có phần chậm chạp, nhưng hắn cũng kết xong ấn pháp.
Xẹt xẹt xẹt…
Không ngờ xung quanh Tiểu Phàm đột ngột xuất hiện những tiếng động kì lạ.
Sáng! Phải! Là ánh sáng ngân sắc xuất hiện!
Thực không ngờ việc tu luyện của hắn hấp dẫn linh khí xung quanh tới mức gây ra dị tượng như thế này. Nếu để có người nhìn thấy linh khí vì hắn mà hóa thực tượng (hiện tượng thấy được) thì không biết người ta sẽ kinh hoảng tới mức nào. Chỉ sợ hắn sẽ bị người ta bắt về tra khảo về công pháp mà hắn tu luyện bằng đủ hình thức tra tấn cũng không chừng.
Phải biết rằng dù là công pháp tu luyện cao cấp cũng rất khó có thể tạo nên dị tượng tới mức này. Bởi lẽ con người khi hấp thụ linh khí chỉ có thể hấp thụ một lượng rất nhỏ so với lượng linh khí tồn tại trong tự nhiên tại thời điểm ấy. Mà vì thế thì linh khí sẽ chỉ tập trung quanh tu luyện giả dưới dạng nguyên tố quang vô hình mà thôi. Nhưng trong những hoàn cảnh nhất định, thì nguyên tố quang đủ dày đặc tập trung quanh tu luyện giả sẽ tạo thành thực tượng. Cái gọi là thực tượng thực chất là việc linh khí tụ tập rất nhiều quanh một điểm trung tâm, từ đó mà tạo ra hiện tượng thực tế của nguyên tố ấy. Việc lửa hay nước được tạo ra ở chiếc bồn tắm mà Tiểu Phàm đã sử dụng ở khách điếm của Bao huynh cũng là một loại thực tượng. Có điều thực tượng được tạo ra trong tường hợp đó có sự tham gia của trận pháp, vì thế nó không chỉ là kết quả của việc linh khí tụ tập với mật độ đậm đặc mà còn là do sự chuyển hóa của trận pháp mà tạo ra. Vì lẽ đó, bản chất của loại thực tượng này với loại thực tượng mà Tiểu Phàm tạo ra là không hoàn toàn giống nhau. Tóm lại, thực tượng được tạo ra trong quá trình tu luyện đại biểu cho việc kẻ tu luyện đã thành công trong việc hấp thụ một lượng lớn linh khí thuần nguyên tố! Và, cũng tức là nói, tốc độ tu luyện của y có khả năng vượt bậc tăng trưởng trong thời gian ngắn! Tu đạo chính là gian truân, chính là tiêu tốn thời gian vô cùng, vì thế nếu tốc độ tu luyện được cải thiện cũng chính là tốc độ bước đi trên con đường tới đỉnh cao ấy đã được tăng lên. Không gì khác, đó chính là điều mà mọi tu đạo giả đều thèm muốn…
Cũng may, tiểu viện của Tiểu Phàm vốn rất biệt lập, yên tĩnh, hơn nữa giờ lại là ban đêm, cho nên có lẽ không có một ai nhận biết được hiện tượng mà hắn gây ra…
“Cái gì thế này? Lượng linh khí thực đáng sợ! Dường như… dường như… toàn bộ cơ thể của ta đang cực kì đói khát. Bao nhiêu Linh khí vừa vào tới cơ thể, chưa cần ta dẫn dắt, đã tự động chạy thẳng tới nguyên tố hạch để cho nó hấp thụ…”, Tiểu Phàm kinh ngạc cảm nhận nội thể của mình. Hắn căn bản không hề biết dị thực tượng đang xảy ra ngay bên ngoài cơ thể của hắn.
Thực chất, nếu là bình thường, tốc độ hấp thụ linh khí của hắn không thể đạt tới mức độ này được. Nhưng… mấu chốt chính là tâm tưởng thao luyện, hay nói đúng hơn là tác dụng phụ của phương pháp ấy và Ma Kinh! Tác dụng phụ của tâm tưởng thao luyện chính là khiến cho tu đạo giả bị mệt mỏi vô cùng, kể cả là tâm trí hay thể xác. Điểm đáng nói ở đây là không chỉ tâm trí mà cả thể xác cũng bị ảnh hưởng. Vốn tâm tưởng thao luyện chỉ là hoạt động tâm tưởng nhưng nó thực tới độ có thể thông qua não bộ làm co giật các cơ, từ đó mà ảnh hưởng tới cả thể xác của người tu tập. Vì đặc điểm đó, kết hợp với Ma Kinh – một công pháp lấy khí luyện thể độc nhất vô nhị, mà Tiểu Phàm đã tạo được thực tượng trong khi tu luyện. Có thể hình dung, cơ thể của Tiểu Phàm sau khi trải qua một đợt tâm tưởng thao luyện sẽ bị cạn kiệt sức lực mà rơi vào trạng thái giống như một người đói ăn vậy. Và… thức ăn bồi bổ lại trạng thái cho hắn thích hợp nhất chính là linh khí! Cơ thể hắn là cơ thể của một luyện thể giả, nếu hắn luyện tập cơ nhục theo cách thông thường như các luyện thể giả khác ngay sau khi rơi vào trạng thái mệt mỏi thì một chút lợi ích hắn cũng không có, mà ngược lại có khi còn rơi vào trạng thái suy nhược quá độ nữa. Hoặc, nếu giả hắn là một luyện khí giả, thì dù cơ thể hắn thèm khát linh khí thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể tu luyện được, bởi lẽ nếu hắn hấp nạp linh khí vào thời điểm ấy, cơ thể hắn sẽ vì không chịu nổi áp lực mà bị phá nát ra ngay lập tức! Nhưng… Tiểu Phàm lấy khí luyện thể lại xảo hợp mà tạo ra một trạng thái phù hợp có một không hai. Hắn hấp thụ linh khí để rèn luyện từng tế bào, đồng thời cơ thể lại đủ sức chịu đựng áp lực, và vì thế mà hoàn hảo hấp thu linh khí với cường độ lớn hơn bình thường! Linh khí đi vào cơ thể hắn sẽ lập tức chuyển thành Thần Ma Lực mà chạy đi khắp nội thể, tu sửa lại những tổn hại của cơ nhục đang có. Phải nói rằng, có lẽ cả thiên hạ này, chỉ mình Tiểu Phàm là có khả năng lợi dụng tác dụng phụ của kĩ thuật tâm tưởng thao luyện để tạo ra lợi thế trạng thái tu luyện cho mình mà thôi…
Hắn không phải là tự nhiên mà nảy ra ý tưởng sau khi tu tập tâm tưởng thao luyện lại lập tức tu luyện ngay. Mà, hắn chính là dựa theo những cuốn sách tiên hiệp trước đây hắn từng đọc. Trong một số cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cũng có nhắc tới lí thuyết về tình trạng “đói khát” của cơ thể, và nhân vật chính trong truyện cũng thường dựa vào trạng thái ấy để đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí. Có điều… Tiểu Phàm chẳng qua là đã gặp may mắn mà bản thân hắn không hề ý thức được mà thôi. Nếu hắn không may mà không có Ma Kinh thì có thể cơ thể hắn đã tiêu tùng rồi! Vì vậy, Tiểu Phàm chính là đã ở trong vòng đánh cược mà không biết, lại là may mắn vượt qua mà không hề hay…
…
Trong đêm tối, hai luồng tinh quang đột ngột xuất hiện…
Sau khi mở mắt, Tiểu Phàm vui sướng xem xét lại trạng thái cơ thể mình.
“Hiệu quả tu luyện đẩy lên nhanh gấp rưỡi so với bình thường. Đặc biệt là về việc rèn luyện cơ nhục. Bình thường chỉ có thể hấp thụ linh khí, biến thành Thần Ma Lực bồi bổ nguyên tố hạch, rồi sau mới đem số Thần Ma Lực ấy đi trui rèn toàn bộ cơ thể theo các vòng kinh mạch, nhưng lần này Thần Ma Lực một bộ phận trong quá trình lưu chuyển tới tim, đã tự động được cơ nhục hấp thu rồi. Không ngờ lại đạt hiệu quả nhất tiễn hạ song điêu thế này!”, Hắn thầm tự đánh giá.
Tiểu Phàm đứng dậy, ngáp dài một cái, nói:
- Nhưng mà tâm trí mệt mỏi thật. Buồn ngủ không chịu nổi…
Vừa dụi dụi mắt, Tiểu Phàm vừa rảo bước tiến về phòng ngủ.
…
“Hắc hắc... đệ tử tương lai này của ta cũng lắm bí mật quá đi. Lần đầu thực hành tâm tưởng thao luyện liền phá vỡ ngay ảo mộng, lại còn duy trì được tới hai phần ba canh giờ nữa. Đúng là tinh thần lực mạnh tới bất thường! Bản thân ta trước kia cũng không có bằng. Lại còn cái thực tượng vừa rồi nữa. Sao nó làm được nhỉ?”, Một bóng người vừa lướt đi vừa ngẫm nghĩ. Không ngờ hướng y vừa rời khỏi chính là tiểu viện 406!
- HẾT CHƯƠNG 40 -
Gió chảy qua từng kẽ lá, từng cành trúc đứng san sát nhau, tạo thành âm điệu thanh bình của đêm tối.
Dưới một mái đình nhỏ, một người thiếu niên nửa thân trên xích lõa, đang bình tâm thiền định với những nhịp thở đều đặn…
Người này chính là Lâm Tiểu Phàm.
Nơi này là hậu viện của tiểu viện 406. Tiểu Phàm vốn định tu luyện ngay trong phòng ngủ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại chọn nơi này. Có lẽ là vì nơi này cho hắn cảm giác bản thân sẽ giống như cao nhân tu luyện trong các bộ phim mà hắn từng xem ở kiếp trước vậy. Nghe qua thì có phần trẻ con nhưng chỉ đơn giản là hắn cảm thấy “hay hay” khi làm vậy cho nên hắn muốn làm như vậy mà thôi. Hơn nữa hắn cũng cho rằng tâm trạng khi tu luyện là rất quan trọng. Nếu hắn cảm thấy thoải mái thì biết đâu kết quả tu luyện của hắn sẽ tốt hơn cũng nên…
Lúc đầu trong đình này có một bộ bàn ghế nhỏ, nhưng vì cảm thấy không tiện, nên hắn đã chuyển chúng ra ngoài, và thay bằng một chiếc bồ đoàn mà hắn mua lúc trước ở chợ. Hiện tại trong tiểu đỉnh chỉ còn một chiếc bồ đoàn bằng cỏ mà thôi…
“Hítttt… thở…”, Tiểu Phàm bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình…
“Lôi… Ám… Kết!...”, Hắn lẩm nhẩm trong đầu và bắt đầu kết ấn.
“Linh… Khí… Thu!...”
Liên tục là những ấn pháp kì lạ. Tay Tiểu Phàm càng kết ấn càng nhanh, càng kết càng mau. Dường như đối với hắn những ấn pháp này đã quá quen đỗi quen thuộc rồi, thực sự chẳng cần suy nghĩ hắn cũng có thể dễ dàng bắt ấn thành công mà không sai một động tác nào…
Nhị hợp đồ hình nơi trái tim Tiểu Phàm dần sáng lên, hai màu ngân – hắc chớp động không ngừng, đặc biệt nổi bật trong đêm tối tĩnh lặng của tiểu viện này.
Không gian vẫn một mảnh yên tĩnh như vậy. Nhưng nếu có thể nhìn thấy nguyên tố quang, toàn bộ mọi thứ xung quang Tiểu Phàm lại hoàn toàn không yên tĩnh chút nào cả. Dòng chảy nguyên tố và nguyên tố quang cầu hai màu hắc, ngân đang không ngừng vờn quanh thân thể hắn. Từ đó, vô số những tia linh khí Lôi Đình và Hắc Ám, giống như những sợi tơ, quấn lấy ấn pháp của Tiểu Phàm, rồi nhanh chóng tiến vào trong nội thể hắn.
Xoẹt… xoẹt… u… u…
Lôi Đình và Hắc Ám linh khí sau khi tiến vào cơ thể Tiểu Phàm, liền theo sự điều động của hắn tiến vào trung tâm trái tim. Nhưng, khi chúng vừa tiến vào tới nơi, lập tức bị Nguyên tố hạch của Tiểu Phàm hấp thu lấy. Mỗi lần một tia linh khí bị hấp thu, nguyên tố hạch lại như bị xúc động, không ngừng run rẩy, bay qua bay lại tại trung tâm trái tim.
Sau hai canh giờ, Tiểu Phàm mở mắt ra, giải thủ ấn đang kết, rồi thở nhẹ một hơi:
- Xem ra còn cần phải tu luyện một thời gian nữa thì mới có khả năng đả phá đường kinh mạch thứ hai được…
- Ahaaaa…
Tiểu Phàm vươn vai, rũ người cho thoải mái.
Hắn phấn khích tự nhủ: “Đến lúc thử phương pháp đó rồi…” - Nơi này…
Tiểu Phàm ngắm nhìn xung quanh…
Hắn hiện đang ở trong một căn phòng hết sức quen thuộc. Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê thiết kế hết sức cầu kì, nhẹ tỏa ra những tia sáng ấm áp. Bên trái là cánh cửa sổ đã buông rèm sa – tanh do chính tay hắn chọn cho nàng. Vẫn là hoa văn ấy, vẫn là chiếc đèn bàn ấy, vẫn là chiếc bàn trang điểm màu trắng,…
- Tiểu Phàm, anh dậy sớm vậy làm gì?
Một giọng nói thiếu nữ còn ngái ngủ bỗng vang lên bên tai hắn.
Tiểu Phàm nghe thấy âm thanh ấy, cả người giống như bị định thân…
- Tiểu Nguyệt?
Giọng hắn run rẩy một cách không thể tự chủ.
Khó khăn liếc mắt sang, hắn dường như không dám tin vào hình ảnh trước mắt mình. Nàng?... Là nàng!
Thấy biểu hiện kì lạ của Tiểu Phàm, Trần Nguyệt nhíu mày, nũng nịu hỏi:
- Anh sao vậy?
Tiểu Phàm bần thần, không đáp.
Trần Nguyệt nghiêng đầu, hai tay choàng sang ôm lấy cổ hắn, hỏi lại:
- Tiểu Phàm, sao vậy?
Hai dòng lệ tuôn ra từ đôi mắt hắn, Tiểu Phàm cười…
Nhưng nụ cười của hắn khổ sở quá, dường như trong một cái nhoẻn miệng kia hàm chứa cả thiên đớn, ngàn bi vậy.
Tiểu Phàm đưa bàn tay lên vuốt tóc mai của Trần Nguyệt, khẽ nói:
- Trần Nguyệt, anh nhớ em lắm!
Trần Nguyệt không hiểu, hỏi:
- Anh kì lạ quá… Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Phàm mỉm cười, nói mà như tự nhủ:
- Thực quá! Chỉ tiếc đã là giả thì chẳng thể là thật…
…
Crắc… Crắc…
Từng âm thanh nhức nhối vang lên, như cứa vào trái tim Tiểu Phàm.
Bắt đầu là bức tường, rồi tới chiếc đèn chùm,… tất cả nhanh chóng mờ dần, rồi biến mất!
- Tiểu Nguyệt, anh sẽ tìm em…
Tiểu Phàm run rẩy hôn lên trán người con gái mà hắn yêu thương nhất. Và khi hắn mở mắt ra, xung quanh chỉ còn lại là một vùng trắng xóa vô định…
Tiểu Phàm nhẹ lau đi vài giọt nước mắt còn vương trên mi. Hắn hít sâu một hơi, nói khẽ:
- Cũng không phải là quá khó…
“Tâm tưởng thế giới thực ra chính là tiềm thức thế giới của con người. Vì thế khi bắt đầu tiến vào tâm tưởng thế giới, người ta sẽ phải đối mặt với chính tiềm thức của bản thân mình. Cái gì trong tiềm thức của ngươi sẽ níu giữ ngươi vô cùng. Cái gì níu giữ ngươi nhất sẽ chính là cái nằm trong tiềm thức của ngươi! Muốn tiến vào trạng thái tâm tưởng thực sự, cũng chính là trạng thái mà ngươi có thể tự do điều khiển tâm tưởng thế giới của mình, thì ngươi phải vượt qua tiềm thức! Chỉ khi nào ngươi không còn bị mắc kẹt trong ảo cảnh của tiềm thức thì ngươi mới có tiến hành tâm tương tu luyện. Nếu ngươi làm không được thì đừng mong có thể tu tập theo phương pháp này của ta.”
Những dòng chữ trong cuốn sách cũ kĩ như hiện lên lần nữa trong đầu Tiểu Phàm.
- Đó chính là ảo mộng sao?...
Vừa lầm nhẩm, ánh mắt hắn lại hướng vào vô định. Dường như nụ cười của Trần Nguyệt lại lần nữa hiện ra trước mắt hắn.
Tiểu Phàm lắc đầu, cười cười, rũ bỏ những suy nghĩ viển vông của bản thân mình.
- Bắt đầu thôi!
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tiểu Phàm hứng khởi nói lớn.
Hắn nhắm mắt lại và lẩm nhẩm:
- Dao bếp…
Những cảm giác và kí ức về con dao bếp mà hắn sử dụng liền như một thước phim tua ngược, ùa về trong tâm trí hắn.
Tiểu Phàm mỉm cười, mở mắt ra… Trong tay hắn đã nắm một con dao lưỡi cong, dài đúng bảy thốn!
- Hắc hắc… cảm giác thú vị thật! Đây đúng là thế giới của ta.
Tiểu Phàm thích thú tung tung con dao trong tay.
Bàn bếp, chảo, đũa, thìa, bát, gà, Tiểu Ngư Tảo, Ô quả,… tất cả những gì hắn mường tượng đều kì diệu xuất hiện từ hư không…
- Quả nhiên là muốn cái gì có cái đó…
Tiểu Phàm nhìn những thứ mình vừa “tạo” ra, hứng chí nói.
Hắn hất tay một cái, toàn bộ lại biến mất, chỉ giữ lại con dao làm bếp trong lòng bàn tay.
- Được rồi, luyện tập thôi.
Tiểu Phàm nhắm mắt…
Dừ dừ…
Một trụ nhẵn to bằng cánh tay của hắn, bắt đầu trồi lên từ mặt đất.
Đây là một cây cột làm từ gỗ thông bình thường, nhưng phía trên lại có những hình vẽ khá đặc biệt. Trên đó có in họa tiết bàn cờ. Mỗi ô, mỗi ô đều có kích thước chuẩn xác bằng nhau. Tại giao điểm của các đường thẳng trắng lại có các nút chấm nổi gồ lên được đánh dấu màu đen. Các ô vuông này khá to, kích thước chính bằng hai phương xích (khoảng 25 centimet vuông).
Tiểu Phàm tiến gần đến chiếc cột… Tay phải cầm dao, tay trái để sau lưng, dáng người thẳng tắp, vai phải hướng tới chiếc cột, hắn tiến lên một bước…
Vút…
Một dao cực nhanh được chém ra. Trên thân cột lập tức xuất hiện một vết khắc mỏng.
Tiểu Phàm nhìn vết khắc mình vừa tạo ra, lắc đầu:
- Xem ra đúng là khó thật.
Trên thân cột có một vết khắc sâu độ một phân (khoảng 3 milimet), dài khoảng hai thốn (khoảng 6 centimet) nằm vắt qua một đường kẻ trắng.
Trong cuốn sách cũ của Si Thực Lão Quái có hướng dẫn cách luyện tập kĩ thuật thái của Đinh gia rất tỉ mỉ. Cách luyện tập kĩ thuật dụng dao này nói ra cũng rất đơn giản, chẳng qua chính là tập chém dao lên cột sao cho thật chuẩn mà thôi. Sách nói: “kĩ thuật thái trọng ở một chữ chuẩn”. Các ô bàn cờ trên chiếc cột kia chính là mục tiêu của những nhát chém. Yêu cầu của việc luyện tập chính là ra tay sao cho nhát chém hằn trên cột phải nằm gọn trong một ô bàn cờ. Trăm nhát phải trăm đường hoàn toàn thuộc vào ô bàn cờ, không đường chờm lên các đường vạch. Nhưng đó chỉ là yêu cầu ban đầu. Sau khi đạt được trình độ đầu tiên này, cần nâng khả dụng dao lên bằng cách thay đổi mục tiêu. Ở đẳng cấp thứ hai này, cần luyện sao cho nhát chém sử ra phải trùng với đường kẻ trắng, mà không được phép phạm vào diện tích của ô bàn cờ. Sau khi làm chủ được vị trí đường chém, thì cần điều chỉnh tới độ dài đường chém. Yêu cầu của phương pháp này, là khống chế sao cho đầu và cuối đường chém đều phải trùng vào hai nút thắt bàn cờ. Cũng tức là nói, một đường chém chỉ được phép dài bằng một cạnh của ô vuông mà thôi. Sau khi làm được những yêu cầu trên, người tu tập lại tiếp tục nâng mức độ khó của bài tập lên một tầm cao khác bằng cách thu nhỏ kích cỡ của ô vuông lại! Làm như vậy, yêu cầu về độ tinh chuẩn của mỗi đường dao sẽ tăng lên rất lớn. Độ khó sẽ tăng lên tùy thuộc theo tỉ lệ rút nhỏ các ô bàn cờ trên chiếc cột. Cứ như thế, đến khi nào, người tu luyện có thể biến con dao bếp trở thành ngón tay của bản thân mình mà tùy tâm sử dụng, tiến thoái dễ dàng, lên xuống một li không lệch, sâu nông nghĩ là làm được,… thì có thể coi là có thành tựu ban đầu! Còn nếu muốn tinh thông kĩ thuật thái của Đinh gia thì cần phải đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, với mọi nguyện liệu dù đã thấy, hay chưa đều phải xắt nhỏ được theo ý muốn của bản thân mình! Và chỉ có một cách là mài dũa trù nghệ vô số lần thì mới có thể tiến bộ trong kĩ thuật này.
Tiểu Phàm vừa rồi thử tập trung chém ra một dao sao cho nó nằm gọn được trong một ô bàn cờ, nhưng quả thực là hắn đã thất bại hoàn toàn! Một đường dao vừa rồi đã nằm lệch sang một ô so với vị trí mà hắn nhắm tới, đó là còn chưa kể, nó không hề nằm trọn trong một ô mà còn chéo một đường cắt qua đường kẻ trắng nữa…
Tiểu Phàm lắc mình một cái để thả lòng cơ thể và lại tiếp tục lào đầu vào tập luyện.
Xéo… xéo… xéo…
Liên tiếp những đường dao thoăn thoắt cắt vụt qua khoảng không, tạo nên những nét khắc ngắn dài khác nhau trên chiếc cột bàn cờ.
Hắn không ngừng nghỉ, một đường, lại một đường,… một nghìn đường, hai nghìn đường,… hàng ngàn nhát dao, rồi hàng vạn nhát dao, mỗi nhát đều tập trung toàn bộ tâm trí… Xạt…
Lưỡi dao trong tay người thiếu niên liếm lên mặt chiếc cột, tạo nên một đường khắc sắc lẹm.
Tiểu Phàm dừng tay, nhìn lại vết dao chém của bản thân mình.
- Gần được rồi… chỉ chờm ra một chút thôi.
Hắn vui mừng đánh giá một dao kia.
Vung vung tay, hắn hơi ngạc nhiên nhìn xuống hổ khẩu đã sưng tấy:
- Trong tâm tưởng mà cũng đau mỏi nữa sao?
Bỗng nhiên…
Không một tiếng báo trước, chiếc cột trước mắt Tiểu Phàm dần biến mất. Rồi bàn tay đang nắm dao của hắn bỗng thấy nhẹ hẫng…
- Hết thời gian rồi ư?
Tiểu Phàm liền đoán ra mọi chuyện.
…
Mở mắt ra, hắn lẩm bẩm:
- Thời gian tâm tưởng trôi nhanh quá…
Tiểu Phàm đứng dậy, định rời khỏi hậu viện để về phòng, thì…
- Bịch!, hắn lảo đảo, ngã khuỵu xuống mặt đất!
“Cái khỉ gì thế này? Choáng quá… Tay phải cũng đau buốt nữa?... Đây chính là tác dụng phụ của tâm tưởng thao luyện sao?”, vừa lắc đầu lấy lại tỉnh táo, hắn vừa tự hỏi.
Cố gắng ổn định lại thân hình, Tiểu Phàm khoanh chân, xếp bằng…
“Lôi… Ám… Kết… Linh… Khí… Thu!”, dù rằng có phần chậm chạp, nhưng hắn cũng kết xong ấn pháp.
Xẹt xẹt xẹt…
Không ngờ xung quanh Tiểu Phàm đột ngột xuất hiện những tiếng động kì lạ.
Sáng! Phải! Là ánh sáng ngân sắc xuất hiện!
Thực không ngờ việc tu luyện của hắn hấp dẫn linh khí xung quanh tới mức gây ra dị tượng như thế này. Nếu để có người nhìn thấy linh khí vì hắn mà hóa thực tượng (hiện tượng thấy được) thì không biết người ta sẽ kinh hoảng tới mức nào. Chỉ sợ hắn sẽ bị người ta bắt về tra khảo về công pháp mà hắn tu luyện bằng đủ hình thức tra tấn cũng không chừng.
Phải biết rằng dù là công pháp tu luyện cao cấp cũng rất khó có thể tạo nên dị tượng tới mức này. Bởi lẽ con người khi hấp thụ linh khí chỉ có thể hấp thụ một lượng rất nhỏ so với lượng linh khí tồn tại trong tự nhiên tại thời điểm ấy. Mà vì thế thì linh khí sẽ chỉ tập trung quanh tu luyện giả dưới dạng nguyên tố quang vô hình mà thôi. Nhưng trong những hoàn cảnh nhất định, thì nguyên tố quang đủ dày đặc tập trung quanh tu luyện giả sẽ tạo thành thực tượng. Cái gọi là thực tượng thực chất là việc linh khí tụ tập rất nhiều quanh một điểm trung tâm, từ đó mà tạo ra hiện tượng thực tế của nguyên tố ấy. Việc lửa hay nước được tạo ra ở chiếc bồn tắm mà Tiểu Phàm đã sử dụng ở khách điếm của Bao huynh cũng là một loại thực tượng. Có điều thực tượng được tạo ra trong tường hợp đó có sự tham gia của trận pháp, vì thế nó không chỉ là kết quả của việc linh khí tụ tập với mật độ đậm đặc mà còn là do sự chuyển hóa của trận pháp mà tạo ra. Vì lẽ đó, bản chất của loại thực tượng này với loại thực tượng mà Tiểu Phàm tạo ra là không hoàn toàn giống nhau. Tóm lại, thực tượng được tạo ra trong quá trình tu luyện đại biểu cho việc kẻ tu luyện đã thành công trong việc hấp thụ một lượng lớn linh khí thuần nguyên tố! Và, cũng tức là nói, tốc độ tu luyện của y có khả năng vượt bậc tăng trưởng trong thời gian ngắn! Tu đạo chính là gian truân, chính là tiêu tốn thời gian vô cùng, vì thế nếu tốc độ tu luyện được cải thiện cũng chính là tốc độ bước đi trên con đường tới đỉnh cao ấy đã được tăng lên. Không gì khác, đó chính là điều mà mọi tu đạo giả đều thèm muốn…
Cũng may, tiểu viện của Tiểu Phàm vốn rất biệt lập, yên tĩnh, hơn nữa giờ lại là ban đêm, cho nên có lẽ không có một ai nhận biết được hiện tượng mà hắn gây ra…
“Cái gì thế này? Lượng linh khí thực đáng sợ! Dường như… dường như… toàn bộ cơ thể của ta đang cực kì đói khát. Bao nhiêu Linh khí vừa vào tới cơ thể, chưa cần ta dẫn dắt, đã tự động chạy thẳng tới nguyên tố hạch để cho nó hấp thụ…”, Tiểu Phàm kinh ngạc cảm nhận nội thể của mình. Hắn căn bản không hề biết dị thực tượng đang xảy ra ngay bên ngoài cơ thể của hắn.
Thực chất, nếu là bình thường, tốc độ hấp thụ linh khí của hắn không thể đạt tới mức độ này được. Nhưng… mấu chốt chính là tâm tưởng thao luyện, hay nói đúng hơn là tác dụng phụ của phương pháp ấy và Ma Kinh! Tác dụng phụ của tâm tưởng thao luyện chính là khiến cho tu đạo giả bị mệt mỏi vô cùng, kể cả là tâm trí hay thể xác. Điểm đáng nói ở đây là không chỉ tâm trí mà cả thể xác cũng bị ảnh hưởng. Vốn tâm tưởng thao luyện chỉ là hoạt động tâm tưởng nhưng nó thực tới độ có thể thông qua não bộ làm co giật các cơ, từ đó mà ảnh hưởng tới cả thể xác của người tu tập. Vì đặc điểm đó, kết hợp với Ma Kinh – một công pháp lấy khí luyện thể độc nhất vô nhị, mà Tiểu Phàm đã tạo được thực tượng trong khi tu luyện. Có thể hình dung, cơ thể của Tiểu Phàm sau khi trải qua một đợt tâm tưởng thao luyện sẽ bị cạn kiệt sức lực mà rơi vào trạng thái giống như một người đói ăn vậy. Và… thức ăn bồi bổ lại trạng thái cho hắn thích hợp nhất chính là linh khí! Cơ thể hắn là cơ thể của một luyện thể giả, nếu hắn luyện tập cơ nhục theo cách thông thường như các luyện thể giả khác ngay sau khi rơi vào trạng thái mệt mỏi thì một chút lợi ích hắn cũng không có, mà ngược lại có khi còn rơi vào trạng thái suy nhược quá độ nữa. Hoặc, nếu giả hắn là một luyện khí giả, thì dù cơ thể hắn thèm khát linh khí thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể tu luyện được, bởi lẽ nếu hắn hấp nạp linh khí vào thời điểm ấy, cơ thể hắn sẽ vì không chịu nổi áp lực mà bị phá nát ra ngay lập tức! Nhưng… Tiểu Phàm lấy khí luyện thể lại xảo hợp mà tạo ra một trạng thái phù hợp có một không hai. Hắn hấp thụ linh khí để rèn luyện từng tế bào, đồng thời cơ thể lại đủ sức chịu đựng áp lực, và vì thế mà hoàn hảo hấp thu linh khí với cường độ lớn hơn bình thường! Linh khí đi vào cơ thể hắn sẽ lập tức chuyển thành Thần Ma Lực mà chạy đi khắp nội thể, tu sửa lại những tổn hại của cơ nhục đang có. Phải nói rằng, có lẽ cả thiên hạ này, chỉ mình Tiểu Phàm là có khả năng lợi dụng tác dụng phụ của kĩ thuật tâm tưởng thao luyện để tạo ra lợi thế trạng thái tu luyện cho mình mà thôi…
Hắn không phải là tự nhiên mà nảy ra ý tưởng sau khi tu tập tâm tưởng thao luyện lại lập tức tu luyện ngay. Mà, hắn chính là dựa theo những cuốn sách tiên hiệp trước đây hắn từng đọc. Trong một số cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cũng có nhắc tới lí thuyết về tình trạng “đói khát” của cơ thể, và nhân vật chính trong truyện cũng thường dựa vào trạng thái ấy để đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí. Có điều… Tiểu Phàm chẳng qua là đã gặp may mắn mà bản thân hắn không hề ý thức được mà thôi. Nếu hắn không may mà không có Ma Kinh thì có thể cơ thể hắn đã tiêu tùng rồi! Vì vậy, Tiểu Phàm chính là đã ở trong vòng đánh cược mà không biết, lại là may mắn vượt qua mà không hề hay…
…
Trong đêm tối, hai luồng tinh quang đột ngột xuất hiện…
Sau khi mở mắt, Tiểu Phàm vui sướng xem xét lại trạng thái cơ thể mình.
“Hiệu quả tu luyện đẩy lên nhanh gấp rưỡi so với bình thường. Đặc biệt là về việc rèn luyện cơ nhục. Bình thường chỉ có thể hấp thụ linh khí, biến thành Thần Ma Lực bồi bổ nguyên tố hạch, rồi sau mới đem số Thần Ma Lực ấy đi trui rèn toàn bộ cơ thể theo các vòng kinh mạch, nhưng lần này Thần Ma Lực một bộ phận trong quá trình lưu chuyển tới tim, đã tự động được cơ nhục hấp thu rồi. Không ngờ lại đạt hiệu quả nhất tiễn hạ song điêu thế này!”, Hắn thầm tự đánh giá.
Tiểu Phàm đứng dậy, ngáp dài một cái, nói:
- Nhưng mà tâm trí mệt mỏi thật. Buồn ngủ không chịu nổi…
Vừa dụi dụi mắt, Tiểu Phàm vừa rảo bước tiến về phòng ngủ.
…
“Hắc hắc... đệ tử tương lai này của ta cũng lắm bí mật quá đi. Lần đầu thực hành tâm tưởng thao luyện liền phá vỡ ngay ảo mộng, lại còn duy trì được tới hai phần ba canh giờ nữa. Đúng là tinh thần lực mạnh tới bất thường! Bản thân ta trước kia cũng không có bằng. Lại còn cái thực tượng vừa rồi nữa. Sao nó làm được nhỉ?”, Một bóng người vừa lướt đi vừa ngẫm nghĩ. Không ngờ hướng y vừa rời khỏi chính là tiểu viện 406!
- HẾT CHƯƠNG 40 -
Bình luận truyện