TÂM LÝ PHẠM TỘI

Chương 36: Thời gian



TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 36 // Thời gian

Cảnh sát giao thông đến rất nhanh, là một cậu cảnh sát trẻ lái mô-tô.

“Chuyện gì thế này?” Cậu cảnh sát dựng xe mô-tô xong, thấy người tài xế mắc kẹt trong buồng lái và một người khác bị còng tay trên đất thì vội vàng chạy đến.

Hình Tòng Liên giơ tay chào, đưa giấy tờ ra.

Cậu cảnh sát giao thông nhận lấy nhìn qua, hẳn là liên tưởng đến vụ án bắt cóc và giết chóc đang xảy ra, cậu nhanh chóng đáp lễ rồi trả lại: “À à, là đội trưởng Hình nhỉ, anh đang đến hiện trường bên kia à?”

Hình Tòng Liên không trả lời.

Lâm Thần đứng bên cạnh xe đột nhiên quay lại nói với hai người: “Tài xế có khả năng bị thương ở vùng cổ rồi, chắc không quá nghiêm trọng nhưng tốt nhất vẫn nên gọi xe cấp cứu.”

“Chờ một lát, xe cấp cứu hẳn sẽ đến nhanh thôi.” Cậu cảnh sát giao thông ghé qua nhìn tình hình trong xe, thấy người kia vẫn còn tỉnh táo, dù trông có vẻ không sao nhưng cũng chẳng dám chạm vào, cậu ta đi vòng qua chiếc xe đến bên người tài xế trung niên đang bị Hình Tòng Liên còng trên mặt đất rồi nhỏ giọng hỏi Hình Tòng Liên, “Anh còng vào đấy à?”

Hình Tòng Liên gật đầu: “Để ông ta bình tĩnh lại một chút, lát nữa cậu thả ra là được.”

“Mẹ kiếp, nó tông vào ông đây, cảnh sát các người lại bắt ông, ông mày phải khiếu nại!” Tài xế nghe vậy thì không ngừng vùng vẫy trên mặt đất.

“Ôi này, bác tài, xe bác rõ ràng là rẽ ngang mà, đã rẽ ngang còn không nhường người đi thẳng, xảy ra chuyện thì bác chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

Thấy cậu cảnh sát giao thông bắt đầu lên án tài xế gây tai nạn, Lâm Thần cắt ngang lời cậu ta: “Anh đã gọi xe cấp cứu?”

Hình Tòng Liên cũng thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng muốn hỏi cùng một câu như Lâm Thần, vì vừa rồi anh tận mắt nhìn thấy cậu cảnh sát giao thông kia đến đây nhưng chưa từng nói bất cứ điều gì qua bộ đàm của mình cả.

“Anh chờ một lát, tôi xem thử.”

Cậu ta lật đật chạy đến chỗ chiếc xe khách gây tai nạn rồi lấy một cái máy tính bảng màu bạc xuống khỏi bàn điều khiển, tiếp đó xuống xe, bấm vài cái trên máy, chẳng bao lâu sau, chiếc máy tính để hiển thị rõ ràng hành trình của chiếc xe cùng một loạt những tham số sau khi xảy ra va chạm.

Lâm Thần và Hình Tòng Liên ăn ý nhìn nhau, họ không hẹn mà cùng đến bên cậu cảnh sát giao thông.

“Ừ, đã tự động báo cảnh sát.” Cậu ta vừa nói vừa giơ màn hình máy tính lên, Lâm Thần nhìn thấy rõ ràng hàng chữ “Đã tự động gọi đến đội cảnh sát giao thông cao tốc và trung tâm cứu hộ 120”.

Đúng lúc này, bộ đàm cài trên ngực áo cậu cảnh sát vang lên.

Người ở đầu kia bộ đàm hỏi: ‘Tiểu Tào, bên cậu xảy ra chuyện phải không?’

“Hai chiếc xe tông nhau, không nghiêm trọng lắm nhưng cũng có người bị thương rồi, xe cấp cứu đến chưa?”

‘Để tôi xem……’ Bên kia dừng một lát rồi đáp: ‘Đã xuất phát rồi.’

Cảnh sát Tiểu Tào gật đầu.

“Hiệu suất thật cao.” Hình Tòng Liên cảm thấy dường như mình vừa mới bắt được tin tức mấu chốt.

“Đúng đó, chúng tôi đổi hệ thống mới mà, bây giờ tất cả xe vận tải hành khách trên bảy chỗ và xe chở hàng hóa nguy hiểm, tóm lại là tất cả những loại xe dễ xảy ra sự cố đều phải gắn hệ thống định vị và cầu cứu này, trung tâm chỉ huy sẽ thông qua đánh giá của hệ thống để điều phối lực lượng cảnh sát và nguồn lực cứu trợ.”

“Hệ thống mà cậu nói là cái dựa trên…… điện tử MEMS gì đó?”

“Hệ thống tự động gọi cấp cứu xây dựng trên hệ vi cơ điện tử MEMS, nhưng mà đây chỉ là tên gọi của thiết bị đầu cuối được gắn trên xe thôi, tên chính thức phải là ‘Hệ thống cảnh báo phân cấp an toàn đường bộ’.” Cậu cảnh sát giao thông nói rất nhanh, “Hệ thống này rất tốt, đặc biệt là khi ở trên cao tốc, mặt đường quá rộng, một vài tài xế bị thương mất ý thức thì không thể báo cảnh sát nhưng chiếc xe lại có thể, nước ngoài cũng đang dùng đó.”

“Cũng có nghĩa là sau khi chiếc xe bị va chạm, những chiếc có gắn hệ thống cầu cứu này sẽ tự động đánh giá mức độ tổn hại của chiếc xe, đồng thời phân tích tất cả những nhân tố như loại xe, tình trạng trên đường để gửi tín hiệu cầu cứu, hệ thống trên trung tâm chỉ huy nhận được báo động sẽ căn cứ theo đó để gửi cảnh sát và xe cấp cứu đến hiện trường. Sự cố càng nghiêm trọng thì hệ thống sẽ đánh giá cấp bậc càng cao, sẽ có nhiều cảnh sát và nguồn lực cứu trợ được cử đến xử lý những sự cố nghiêm trọng như vậy?” Hình Tòng Liên cau mày trầm tư, ngữ điệu nặng nề, “Vậy nếu là ngược lại thì sao?”

“Cái gì ngược lại?” Cậu cảnh sát không hiểu ý của Hình Tòng Liên.

Hình Tòng Liên cảm kích vỗ vai cậu cảnh sát kia: “Cậu còn biết gì về hệ thống này nữa?”

“Sao…… sao thế?” Cậu ta nhìn vẻ nghiêm túc của Hình Tòng Liên mà bỗng nhiên hoảng sợ.

“Trả lời câu hỏi của tôi.”

“Hệ thống này hình như là do công ty Vận chuyển Hành khách Đồ An nhập về, bắt đầu thử nghiệm từ năm ngoái đến nay, hiệu quả rất tốt, sau đó dần dần đẩy mạnh ra toàn tỉnh rồi đến toàn quốc, tóm lại là xe tải chở hàng, xe khách và đặc biệt là xe chở những loại hàng nguy hiểm dễ xảy ra sự cố nghiêm trọng thì đều phải gắn.”

Dường như có một sợi dây nào đó đang xâu chuỗi tất cả mọi sự việc lại với nhau.

“Công ty Đồ An, hệ thống này là do công ty Vận chuyển Hành khách Đồ An nhập về…… Vì sao?”

“Có gì mà vì sao nữa, hệ thống này do công ty Đồ An nhập về, Đồ An ký hợp đồng với Cục Giao thông để phụ trách việc lắp đặt vào bảo hành hệ thống……”

Hình Tòng Liên không tiếp lời, Lâm Thần bị anh kéo ra bên đường.

“Chuyện gì thế?” Lâm Thần hỏi.

“Còn nhớ sau khi chiếc xe của trường Phong Cảnh bị cướp thì khoảng mấy giờ chúng ta nhận được tin tức không?”

“Khoảng 12 giờ 15 phút?”

“Đúng.” Giọng nói của Hình Tòng Liên vừa trầm thấp vừa trịnh trọng, “Nhưng xe khách bị cướp trong khoảng thời gian từ 8 giờ 30 đến 9 giờ mới phải……”

“Cách nhau đến ba giờ đồng hồ.” Lâm Thần nhanh chóng ý thức được điểm mấu chốt, “Chúng ta phản ứng quá chậm.”

Chỉ có một sự cố va chạm nhỏ nhưng cảnh sát giao thông đã có mặt tại hiện trường chỉ trong vòng vài phút, nhưng cả một chiếc xe chở đầy trẻ em bị bắt làm con tin thì sao, từ lúc xảy ra chuyện đến khi cảnh sát nhận được tin báo lại mất những ba giờ đồng hồ, chuyện này đáng sợ đến mức nào!

“Câu trả lời về vụ tai nạn mà cậu nhóc kia muốn chúng ta tìm kiếm rất giống với vụ bắt cóc mà cậu ta gây ra?”

“Vì tốc độ cứu viện quá chậm dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”

“Cho nên cậu ta nhắm vào mục tiêu là hệ thống cảnh báo phân cấp an toàn đường bộ?” Lâm Thần đứng bên hàng rào bảo hộ, cảm thấy gió xuân lạnh lẽo hẳn đi.

“Hoặc là ai đó có thể trực tiếp tiếp xúc với hệ thống.”

Hình Tòng Liên gọi điện cho Vương Triêu lần nữa: “Cậu xuống xe chưa, Dương Điển Phong còn ở cạnh cậu không?”

‘Hoàng Trạch qua cầu rút ván, nói không cần em nữa, bảo em cứ nằm yên trong bụi cỏ lau, có chuyện gì không sếp?’

“Cậu tránh xa Dương Điển Phong ra, anh có vài câu muốn hỏi cậu đây.”

Đầu kia truyền đến tiếng sột soạt, lát sau thì Vương Triêu nói: ‘Ok rồi, em lén đi, rất là lặng lẽ luôn!’

“Mấy vụ án mà anh bảo cậu đối chiếu đã có kết quả chưa?”

‘Vừa mới xong, anh không biết điều kiện làm việc của em vất vả thế nào đâu…… Em điều tra rồi, trường Phong Cảnh có hai học sinh từ bị thương vì tai nạn trên cao tốc Hoành Cảnh, nhưng không nghiêm trọng.’

“Có người nhà học sinh thiệt mạng vì tai nạn không?”

‘Nói thật nè sếp, có phải anh cho rằng vụ án này là do mấy đứa nhóc học trong trường Phong Cảnh gây ra không?’

“Một đứa trẻ vào tuổi của cậu ta đương nhiên phải là học sinh, mà ra tay với trường của mình trước hiển nhiên là thuận tiện nhất rồi, đồng thời còn có thể dễ dàng tìm được người đồng ý giúp đỡ.” Hình Tòng Liên đáp.

‘À, em hiểu rồi.’ Vương Triêu vừa nói vừa mở một tập tin khác lên: ‘Vậy thì, có ba học sinh của trường Phong Cảnh mất người thân trực hệ vì tai nạn.’

Hình Tòng Liên nhớ đến lời của cậu cảnh sát giao thông, nếu hệ thống đang trong quá trình mở rộng sử dụng thì không phải chiếc xe nào cũng bị bắt buộc lắp đặt: “Cậu có thể tìm ra trong ba vụ án đó, có chiếc xe nào gắn hệ thống tự động gọi cấp cứu MEMS hay không, đặc biệt là xe chở khách và xe chở hàng không?”

‘À được.’ Vương Triêu cúi đầu đáp, cậu có vẻ hơi do dự, ‘Không đúng lắm sếp ơi?’

“Có đầu mối à?”

“Sáng sớm ngày 11 tháng 5 năm 2014, xe khách Kim Long cỡ trung mang biển số Hoành A khi đến đoạn đường qua sông Vĩnh Xuyên, vì thắng xe có vấn đề và tài xế sơ suất trong khi lái xe khiến cho cả chiếc xe lật xuống sông, hai mươi ba hành khách trên xe không một ai sống sót……” Vương Triêu hít một hơi thật mạnh, cậu đọc rất chậm, khi nhìn những dòng chữ bên dưới thì cậu đã thấy cả người đều lạnh: “Trong tai nạn đó, cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy Phương Chí Minh vừa mới bốn mươi tuổi hy sinh trong khi làm nhiệm vụ……”

Tìm một đáp án trong muôn vàn câu chuyện hiển nhiên chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng tìm ra một vụ đặc biệt nhất trong ba vụ tai nạn thì lại đơn giản quá sức tưởng tượng.

Hình Tòng Liên cũng từng nghĩ vụ án có lẽ quá nghiêm trọng, Lâm Thần quả thật đã cho anh một mũi tiêm dự phòng từ trước, nhưng anh không nghĩ đến vụ việc đó lại liên quan đến một chiến hữu đã hy sinh của mình, mất một lúc thật lâu sau anh mới lên tiếng: “Gửi báo cáo về vụ án cho anh.” Mà khi nói ra điều này, anh mới phát hiện mình thậm chí đang ôm một tia hy vọng mong manh rằng vụ tai nạn này không liên quan đến “Tên cướp ngọt ngào”, còn thiếu niên cướp xe kia không phải là đứa con côi của người chiến sĩ chống tội phạm ma túy đó.

Email nhanh chóng đến nơi, ngón tay anh nhanh chóng trượt trên màn hình, rồi dừng lại đột ngột, cứng đờ.

Sự kinh hãi và bi thương tràn ra từ đôi mắt màu lục của Hình Tòng Liên khiến Lâm Thần có một dự cảm chẳng lành, anh dời ánh nhìn xuống màn hình điện thoại, ngón tay với từng khớp xương cân xứng vẫn luôn vững vàng của Hình Tòng Liên vậy mà lại đang run lên nhè nhẹ.

Theo hướng đầu ngón tay của Hình Tòng Liên, anh nhìn xuống một dòng chữ nhỏ trên màn hình.

[Hai hành khách thiệt mạng vì chấn thương sọ não nghiêm trọng, một người thiệt mạng vì phổi bị đâm thủng, hai mươi hành khách còn lại chết vì ngạt thở, danh sách như sau……]

Ánh mặt trời đã khuất, gió xuân thêm lạnh.

“Đây chính là câu chuyện mà cậu ta muốn kể.” Lâm Thần ngước lên, nói thật chậm.

……

Hình Tòng Liên phóng xe như điên, ánh nắng đuổi theo chiếc xe rồi nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.

Câu chuyện này quá đơn giản, hành khách chết ngạt dưới nước cũng có nghĩa là khi rơi xuống sông thì họ vẫn còn sống, có lẽ họ đã bị thương rồi kêu khóc, nhưng rõ ràng vẫn còn sống, chiếc xe không thể chìm xuống sông ngay lập tức được, họ chờ đợi giữa dòng nước, mong ngóng có người đến cứu mình, năm phút, mười phút hay có lẽ càng lâu hơn, họ chờ đợi trong tuyệt vọng mãi đến khi dòng nước ấy nhấn chìm tất cả.

Hình Tòng Liên lái xe rất chăm chú, nhưng vẻ mặt anh quá nghiêm trọng, đến nỗi cậu cảnh sát giao thông chưa xử lý tai nạn xong đã bị kéo lên xe thậm chí còn không dám thở mạnh.

“Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn hỏi anh vài điều.” Nhận ra sự hoảng hốt của cậu ta, Lâm Thần nhỏ giọng an ủi.

“Tôi có thể giúp điều gì?”

“Anh đã làm nhiệm vụ trên cao tốc bao lâu rồi?”

“Hai năm.”

“Trong hai năm làm nhiệm vụ này, có vụ tai nạn nào khiến anh cảm thấy kỳ lạ không……”

“Kỳ lạ là thế nào?”

“Ví dụ như vì cứu trợ không kịp dẫn đến thương vong nghiêm trọng.”

“Anh nói vậy là sao, tại sao lại cứu trợ không kịp chứ!” Nghe đến đây, cậu cảnh sát giao thông hơi giận, “Chúng tôi không thể kiểm soát việc xe gặp tai nạn ở đâu, cộng thêm nhân tố khác như kẹt xe nữa, dù chúng tôi có hy vọng mình ngay lập tức có mặt tại hiện trường đi nữa thì cũng phải có máy bay mới bay qua được chứ!”

“Nhưng anh có biết không, bản thân hệ thống cảnh báo phân cấp đường bộ có kẽ hở.”

“Kẽ hở nào chứ?”

“Không phải cảnh báo phân cấp căn cứ theo tham số va chạm của chiếc xe đó sao? Hệ thống sẽ cảnh báo theo cấp độ nghiêm trọng của vụ tai nạn, nếu chiếc xe bị hủy hoại nặng nề thì trung tâm chỉ huy sẽ nhận được cảnh báo cấp độ cao nhất, nhưng nếu xe không bị tổn hại mà đang lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn thì sao…… Ví dụ như cả chiếc xe khách lật xuống sông……”

“Cái anh nói là ngoại lệ rồi, hơn nữa nếu xe khách rơi xuống sông thì làm sao có thể còn nguyên vẹn được, chúng tôi có thể nhận được cảnh báo chứ, anh…… anh không thể vì vậy mà phủ định tác dụng của hệ thống cảnh báo phân cấp đường bộ!” Cậu cảnh sát giao thông lắc đầu liên tục.

“Chưa từng xảy ra?” Hình Tòng Liên đột nhiên nhấn còi xe, “Vụ tai nạn nghiêm trọng ngày 11 tháng 5, cả chiếc xe rơi xuống sông Vĩnh Xuyên, vậy mà gọi là chưa từng xảy ra?” Anh nhìn vào kính chiếu hậu bằng ánh mắt lạnh băng.

Cậu cảnh sát giao thông hơi nhíu mày, có vẻ không hiểu vì sao Hình Tòng Liên lại nhắc đến vụ tai nạn đó: “Tôi còn nhớ mà…… tai nạn ngày 11 tháng 5, là do tài xế thao tác sai gây ra mà, mà trước khi xe khách lật xuống sông thì tài xế đã nhấn nút báo động rồi, đội cấp cứu cũng có mặt từ rất sớm.”

“Nếu cứu viện kịp thời thì vì sao lại có hai mươi hành khách chết đuối?”

“Sông Vĩnh Xuyên sâu đó, hơn nữa nước chảy rất xiết, ngày hôm đó trời đã tối rồi, độ khó khi cứu nạn càng tăng cao, khi đội cứu hộ đến nơi thì đã có rất nhiều hành khách không cứu được nữa.”

“Nhưng cậu không cho rằng vụ tai nạn đó quá đặc biệt sao?”

“Thì tất nhiên là thương vong quá nặng nề, nhưng nếu anh nhất định nói cảnh sát và nhân viên y tế không kịp thời có mặt cứu hộ thì anh có thể kiểm tra dữ liệu mà, xem thời gian tài xế gọi cứu hộ và thời gian chúng tôi có mặt tại hiện trường có vấn đề gì hay không.”

Cậu cảnh sát giao thông nói thế không hề giúp Lâm Thần thả lỏng chút nào.

Đúng vậy, chỉ vì cha mình không được cứu kịp thời mà liên tục đi cướp xe, bắt cóc trẻ con, điều này rõ ràng là quá khích và vô lý, một điều vô lý thì không thể thuyết phục người tài xế xe du lịch kia đi lừa gạt phía cảnh sát, càng không thể thuyết phục những người đã âm thầm giúp đỡ cậu ta.

Nhưng nếu không phải vì vậy thì chân tướng sau lưng sự việc này rốt cuộc sẽ đáng sợ đến thế nào?

Anh không hề do dự mà lập tức nhờ đến sự giúp đỡ của nhóc kỹ thuật.

Vương Triêu đang nằm trong bụi cỏ lau, cả người đã ướt sũng rồi, nghe thấy giọng của Lâm Thần thì đột nhiên trở nên rất có tinh thần: “Xin chào quý ngài, cho hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài đây?”

‘Anh và đội trưởng Hình nghi ngờ hệ thống cảnh báo phân cấp an toàn đường bộ có kẽ hở, cậu có thể kiểm tra thời gian mà hệ thống trên xe phát ra tín hiệu cầu cứu cùng với thời gian cụ thể mà cảnh sát giao thông và đội cứu hộ có mặt tại hiện trường trong vụ tai nạn 11.5 không?’

“À, cái sau thì dễ lắm, trong hồ sơ lưu của cảnh sát giao thông có sẵn, để em xem cái đã……” Vương Triêu đặt máy tính lên đùi, ngồi bệt dưới đất mà nói, “Ngày 11 tháng 5, cảnh sát giao thông đến hiện trường lúc 21 giờ 20 phút.”

‘Thời gian mà hệ thống cảnh báo nhận được tín hiệu tự động từ chiếc xe thì sao?’

“Cái này à…… cái này thì phải xem trong hệ thống của Cục giao thông, hơi phiền.”

‘Xảy ra chuyện gì sao?’

“Vì em…… lại phải làm…… mấy chuyện vi phạm pháp luật đó……” Vương Triêu vừa nói vừa lén ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hoàng Trạch cách đó không xa, “Khi nào thì anh với sếp đến vậy?” Cậu đang cẩn thận xâm nhập hệ thống của Cục giao thông.

‘Tình hình hiện trường thế nào?’

“Má ơi, Thanh tra Hoàng đó anh không biết đâu, tấn công được là quyết không đàm phán, tay bắn tỉa của đội cảnh sát đặc nhiệm đã vào vị trí, quá đáng sợ, Counter-Strike người thật đó, em mới thấy lần đầu.” Vương Triêu nói xong thì gõ nhẹ phím Enter, “Bingo, 21 giờ 12 phút.”

‘Cũng có nghĩa là bên cảnh sát giao thông đến hiện trường chỉ trong vòng 8 phút?’

“Đúng vậy, không có vấn đề.”

Lâm Thần dán sát điện thoại bên tai, lúc này không biết nói gì nữa.

“Không, trong đó nhất định có vấn đề.” Hình Tòng Liên nhấn còi xe, yêu cầu xe đằng trước tránh đường.

“Ôi tôi nói các anh nghĩ nhiều rồi mà, làm sao mà cứu hộ không kịp lúc chứ, bất cứ lúc nào trên cao tốc cũng có xe qua lại, dù bản thân chiếc xe gặp nạn không cảnh báo thì có tài xế đi ngang qua nhìn thấy cũng sẽ gọi cảnh sát thôi.”

Nghe vậy thì Lâm Thần đột nhiên nhớ ra gì đó, nhưng bị đội trưởng đội cảnh sát hình sự đằng trước cướp lời: “Cậu nói không sai, cho nên nếu đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn thì sao?”

“Vương Triêu, trong đêm 11 tháng 5 đó, hệ thống của cảnh sát có nhận được cuộc gọi nào không, ý anh là cuộc gọi nằm ngoài hệ thống tự động.” Lâm Thần nói vào điện thoại.

‘Cái này à……’ Vương Triêu lại bắt đầu kiểm tra dữ liệu, chỉ mong mình có tám cánh tay cho nhanh, ‘Hình như không có đâu.’

“Cũng có nghĩa là trên đường khi đó rất tối cũng vô cùng thoáng, không có bất cứ ai chứng kiến vụ tai nạn đó đã xảy ra như thế nào.” Hình Tòng Liên dừng lời, sau đó hỏi tiếp: “Vì sao lại tình cờ như thế?”

“Vương Triêu, nếu có người từng sửa dữ liệu của hệ thống thì cậu có kiểm tra được không?” Lâm Thần hỏi câu cuối cùng.

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện