Tâm Phế

Chương 8



Sáng nay bầu trời có vẻ thoáng đãng hơn một tí, rất thích hợp để ra ngoài sưởi nắng. Thế nên Tử Đan quyết định cùng má Lâm bế Xán Xán dạo chơi một ngày. Sẵn tiện ôn lại kỉ niệm...

Tính đến nay đã hơn một năm ngày mà Đinh Hựu Phong rời bỏ hai mẹ con Tử Đan ra đi, nhưng cô vẫn tin chắc rằng có kẻ đứng sau gây nên chuyện này.

Bởi vì Hựu Phong vẫn còn một người vợ đang mang thai, một gia đình hạnh phúc thì làm sao có thể tự tử được. Nhưng dù sao bản thân cũng thấp cổ bé họng... cô có thể làm được gì ngoại trừ đứng trơ mắt nhìn thôi chứ...

-"Xán Xán, con nhìn xem... nơi đây ba mẹ đã từng hẹn hò, cũng chính nơi đây là nơi cuối cùng mẹ có thể ở cạnh ba con..."- Tử Đan khẽ thì thầm với bé con

Nhưng làm sao bé con ấy hiểu, chỉ hơn một tuổi mà thôi, nhìn nhận được mọi thứ xung quanh đã là hay lắm rồi...

Má Lâm buồn buồn, đặt tay lên vai Tử Đan an ủi... bà cũng chẳng biết dùng lời nào để nói, bởi suốt thời gian này bao nhiêu điều cần nói bà cũng đã khuyên hết lời. Thôi thì cứ như thế, phía sau làm chỗ dựa tinh thần cho Tử Đan là đủ.

-"Mẹ này, mẹ còn nhớ.... lần đầu tiên mẹ gặp Hựu Phong... anh ấy như thế nào không?"- Tử Đan nhìn xa xăm...

Má Lâm cũng như cô mà nhìn một khoảng không vô định. Bà biết bây giờ Tử Đan muốn gì...

-"Mẹ nhớ chứ, một cậu thanh niên đẹp trai, lịch lãm, vô cùng lễ phép..."

Tử Đan nghe đến đó liền bật cười, bàn tay áp lên bàn tay nhăn nhúm của má Lâm...

-"Còn nhớ hôm đó, con cùng Hựu Phong đứng trên sân thượng, anh ấy đã cầu hôn con dưới mưa. Không hoa, không nhẫn... chỉ có mỗi tấm chân tình hơn mười năm anh ấy dành cho con..."

Nước mắt Tử Đan lặng lẽ rơi, hình ảnh đó cứ như một cuốn phim đang vô cùng rõ nét được đại não tái hiện lại. Chính Hựu Phong làm ấm lại con tim đau khổ đến lạnh băng của cô.

Nhưng cũng chính vì Hựu Phong mà trái tim này một lần nữa tan vỡ, anh đã từ giã cõi đời này để lại cô trơ trọi giữa dòng đời này...

-"Đan Đan, con phải thật mạnh mẽ... con còn mẹ, còn Xán Xán... Hựu Phong sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy con như thế..."

Nhưng lời của má Lâm có gì đó hơi lạ, sao Hựu Phong lại có thể đau lòng được chứ...

Mà thôi, buồn thì nhớ, nhớ thì khóc nhưng khóc rồi lại thôi. Xem như là một cơn ác mộng thoáng quá. Bất quá cơn ác mộng này ảnh hưởng rất lớn thôi.

Tử Đan đưa tay nhẹ lau nước mắt của mình, cũng như của má Lâm...

-"Con ngồi đây! Mẹ đi mua nước..."

-"Không... mẹ ngồi đây đi, bế Xán Xán hộ con nhé. Chuyện nhỏ như thế mà cũng phiền đến mẹ thì đứa con gái này có thể làm được gì nữa đây!"

Tử Đan trở nên lanh lợi, đưa Xán Xán cho má Lâm bế, còn bản thân thì cố gượng người để tỏ ra mình mạnh mẽ...

Một mình lang thang trên con đường trong công viên đầy nắng và gió, mặc dù gió đônh chó chút se lạnh như nó lại vô cùng hợp với tâm trạng cũng như tình cảnh của Tử Đan ngay lúc này.

Nhưng lúc nào cô cũng có cảm giác như mình bị theo dõi...

-"Hello!"

Tử Đan vừa nghe tiếng chào đó vội quay sang nhìn theo hướng ai đó kêu mình thì lập tức nhíu mày.. kẻ mà cô không thích gặp cư nhiên lại xuât hiện trước mặt cô.

Cứ thế mà giả ngu giả ngơ vờ như không thấy rồi tiếp tục bước đi...

-"Này... cô ngó lơ sao?"- Hắn lẽo đẽo phía sau.

-"Ừ! Tôi ngó lơ anh đó! Thì sao?"- Tử Đan đứng khựng lại.

Bây giờ đối với hắn chỉ là sự chán ghét đến phiền phức.

-"Một người đẹp trai, cao to, mạnh mẽ như tôi vậy mà cô nỡ ngó lơ sao?"

-"Oaa... nghe anh nói thì giống với hình mẫu soái ca nhỉ?"- Tử Đan giả vờ kinh ngạc

Điều đó khiến Kim Gia Bảo trở nên đắc ý, vuốt nhẹ mái tóc được tỉ mỉ undercut, vẻ mặt vô cùng hài lòng...

-"Tôi đích thực là một soái ca!"- Hắn tự tin ưỡn ngực

-"Điên khùng!"

Tử Đan liếc mắt một cái vô cùng bất mãn mà bỏ đi... trên tay xiết chặt túi đựng nước tưởng như nó sắp rách mất.

-"Tử Đan, cô đi đâu vậy?"- Hắn vẫn mặt dày đi theo

-"Đi đâu mặc tôi, phiền anh tránh xa tôi đi!"

-"Cô đừng đi nhanh quá, lỡ như vận động quá sức rồi lại ngất đi..."

Bỗng dưng Tử Đan đứng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Kim Gia Bảo như đang cố tỏ vẻ hung hăng nhất có thể.

-"Chỉ cần anh đứng cách xa tôi 10 mét là tự dưng tôi sẽ khoẻ ngay!"

Nói rồi còn hung hăng giẫm lên chân Kim Gia Bảo một cái rõ đau... khiến hắn biến đổi sắc diện từ đỏ sang tím...

Nhờ vậy mà Tử Đan mới chắc chắn rằng hắn không thể đi theo cô nữa. Cô sẽ không cần hao tốn thêm một tí sức lực nào để bực tức nữa. Nhưng cái cảm giác có người theo dõi vẫn còn hiện hữu.

-"Xán Xán, có nhớ mẹ không?"

Tử Đan vừa về đến chỗ má Lâm là đã lập tức bế lấy Xán Xán, hôn liên tục vài cái như đã lâu không gặp...

Con bé Xán Xán cũng khá thông minh, hai bàn tay nhỏ bé xinh xinh liên tục co bóp trên mặt Tử Đan như đang muốn cưng nựng...

-"Ma.... ma ma.... ba... ba... ba....ba..."

Tử Đan khẽ nhíu mày, tại sao ở đây mà Xán Xán lại gọi ba ba? Nếu ở nhà có ảnh của Hựu Phong thì gọi cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đây là ở công viên... chẳng lẽ...

Vốn định quay đầu tìm kiếm nhưng má Lâm đã vội lên tiếng đánh trống lãng...

-"A phải rồi Đan Đan, con đi mua nước sao lâu vậy?"

-"Mẹ đừng nhắc, con đã gặp phải một tên điên khùng..."

-"Ai... ở công viên cũng có biến thái nữa sao?"- Má Lâm lo lắng

-"Hắn còn đáng sợ hơn biến thái! Nhưng làm sao có thể làm khó được mẹ Đan Đan đúng không?"

Tử Đan nhìn Xán Xán trêu đùa, chỉ có những lúc ở bên cạnh con gái mình, mới có thể thấy được nụ cười tươi tắn, đẹp tựa nắng mai kia. Cũng đã lâu rồi cô không cười tươi như thế.

Từ xa xa có một người đang lặng lẽ đứng nhìn, người đó thật sự đang mê mẫn với nụ cười hồn nhiên đó. Ngay cả đứa bé trắng trẻo đáng yêu kia nữa... trái tim người đó bỗng chốc tan chảy...

*****

Sau một ngày vui chơi thoả thích, cuối cùng Tử Đan cũng đã có thể về nhà, an an ổn ổn nằm cạnh bé con của mình tận hưởng một đêm ấm áp...

-"Bé cưng, sau này con nhất định phải mạnh mẽ như ba ba của con, xinh đẹp như mẹ, hài hước như cậu A Phi và nấu ăn ngon như bà ngoại nhá..."

Tử Đan thì thầm bên tai Xán Xán trong khi con bé đã say ngủ từ lúc nào.

Người ta thường nói, khi trẻ con ngủ, nếu chúng ta thì thầm thì chúng có thể tiếp thu và theo ý chúng ta mong muốn.

Bên ngoài má Lâm từ từ tiến vào, trên tay còn cầm một hộp gấm cũ kỹ... bà nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tử Đan, đặt hộp gấm lên tay như trao lễ vật.

-"Mẹ... đây là..."- Tử Đan khẽ hỏi khi mở hộp ra thấy được một tấm thẻ tín dụng.

-"Đan Đan, con đã nghỉ việc ở tiệm cà phê, số tiền này có thể sẽ giúp chúng ta trong thời gian tới."

-"Nhưng nó ở đâu ra?"

-"Cái này... cái này.... à do mẹ tiết kiệm được..."

Tử Đan cầm tấm thẻ lên vô cùng nghi ngờ. Đúng thật đó là thẻ có mang tên của má Lâm. Nhưng cô không tin má Lâm có thể tiết kiệm được ngần ấy tiền...

-"Tiền của mẹ, con sẽ không dùng đến. Con dẫu sao cũng đã lớn, không nuôi được mẹ, lại còn dùng tiền của mẹ... con không làm được đâu!"

Tử Đan đóng kín lại hộp gấm, trả lại cho má Lâm.

Những lời Tử Đan nói quả thật rất đúng, con gái đã lớn sao có thể dùng tiền của mẹ mãi như thế chứ. Trả lại cũng là việc nên làm...

Má Lâm thừa biết bản tính Tử Đan cũng cứng đầu lắm, nên bà không vội năn nỉ, mà là thỏa thuận

-"Con xem như tạm thời mượn của mẹ, khi nào có công việc ổn định rồi trả lại sau! Có được không?"

Nhìn thấy Tử Đan có vẻ gì đó hơi suy nghĩ, má Lâm chắc chắn rằng cô cũng đã đồng ý nên lập tức nói.

-"Chúng ta đã là mẹ con bao lâu nay, chẳng lẽ mẹ không thể giúp đỡ con sao?"

Tử Đan muốn rơi lệ vì tình cảm chân thành này của bà. Bà là một người xa lạ, đối với cô không bà con thân thuộc nhưng những lúc cô gặp chuyện đều luôn bên cạnh cô động viên giúp đỡ.

Ấy vậy mà có người lại muốn đẩy cô vào chỗ chết... cô cứ nghĩ người đó là người thân cũng như người duy nhất cô yêu trước đây nhưng rồi người đó lại nhẫn tâm đẩy cô vào con đường chết.

Bỗng dưng chuông điện thoại cô vang lên...

-"Hello..."

Tử Đan cúp máy...

Lại một lần nữa số điện thoại đó gọi đến, đợi thật lâu Tử Đan mới bắt máy.

-"Xin chào..."

-"Muốn gì nữa đây Kim Thiếu Gia?"

-"Không, chỉ là tôi đang đứng trước nhà cô..."

Tử Đan lập tức giật mình, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, quả thật hắn đang ở đó cùng con xe đáng ghét kia nữa...

Vội tắt máy, hậm hực đi đến cửa chính, hung hăng xắn tay áo tiến đến chỗ Kim Gia Bảo đang đứng.

-"Tại sao lại theo dõi tôi?"- Tử Đan tức giận

-"Cô đã nghỉ việc tại cà phê Roxy?"- Hắn tưoi cười khi nhìn thấy cô, không quan tâm lắm với câu cô vừa hỏi

-"Thì sao?"

-"Có phải vì tôi không?"- Hắn hào hứng hỏi...

-"Anh nghĩ mình là ai?"- Tử Đan lộ rõ vẻ khinh thường

-"Bản thân tôi vốn là một người đẹp trai phong độ, những nam nhân khác ghen ghét tôi là chuyện thường!"

Tử Đan thật sự muốn gục ngã với hắn, cư nhiên hắn có thể trơ trẽn đến vậy...

-"Tôi không rãnh đứng đây nói nhảm với anh! Tôi cấm anh phiền đến gia đình tôi!"

Tử Đan cầm chặt cái cà vạt, rút một cái thật mạnh đến tận sát trái cổ của Kim Gia Bảo khiến hắn ngạt thở nói không ra hơi...

Thế rồi cô phủi phủi hai tay, hất mặt ngạo mạn bước vào trong nhà, nhưng được mấy bước liền khựng lại vì câu nói của hắn.

-"Tôi có công việc mới cho cô!"

Có phải cô nghe nhầm không? Công việc mới sao? Hắn tốt bụng như thế sao?

Dường như thấy Tử Đan có vẻ không tin tưởng lắm, nên hắn liền lên tiếng để tạo niềm tin.

-"Bảo đảm tiền công đủ để cô cùng mẹ và con gái sống an nhàn đến tận vài năm..."

Haaa nếu hắn nói vậy thì chắc chắn hắn đã cho người theo dõi cô nên mới biết được việc cô có con và đang cần tiền như thế nào.

Quả nhiên tên này cũng thật nguy hiểm, tốt nhất không nên day dưa. Nhưng số tiền hắn nói có thể đủ để má Lâm và Xán Xán sống thoải mái hơn vào những năm sắp tới... vậy liệu cô có nên liều một phen không?

-"Công việc cụ thể là gì?"- Tử Đan xoay đầu lại nhìn hắn.

Kim Gia Bảo thấy con mèo hoang bé nhỏ này thật thú vị, xem ra hắn đã chọn không nhầm đối tượng.

-"Ở đây nói sẽ không tiện, tôi nghĩ chúng ta cần tìm một nơi thích hợp hơn!"

Tử Đan nghe mùi mưu kế đâu đây, hắn là kẻ như thế nào thì báo chí đã đưa tin đầy đủ, làm sao Tử Đan có thể mắc bẫy được cơ chứ...

Khoanh tay trước ngực tạo ra bộ dáng nguy hiểm không kém, Tử Đan nhếch môi

-"Kim thiếu gia, nếu anh đến giờ động dục thì vui lòng đến Lam Quế Phường. Tôi không phải đối tượng anh cần!"

Đang lúc Tử Đan định trở lại vào nhà thì hắn đã chạy đến nắm tay cô lôi lại, nhưng lực đạo không nhẹ nên cô đã ngã vào lòng hắn.

Lập tức tình cảnh trở nên thật lãng mạn, mặc dù sau đó Kim Gia Bảo bị Tử Đan liên tục đánh đập.

-"Khoan... khoan... nghe tôi nói... nghe tôi nói đi được không..."

-"Nói... nói cái con khỉ! Cút ngay và luôn, cút!"

Tử Đan tức giận, tay chân đấm đá túi bụi, khiến Kim Gia Bảo muốn nói cũng không thể.

Hắn vẫn cứ thế im lặng để mặc cho cô đánh, không kêu đau, không năn nỉ đến khi Tử Đan tự động đuối sức rồi tự động ngưng tay.

-"Đánh đã chưa?"- hắn nhíu mày hỏi

-"Anh còn dám.... dám một lần nữa... tôi sẽ... sẽ không nhẹ tay vậy đâu..."

Tử Đan vừa thở hổn hển vừa nói, cô thật sự chưa bao giờ đã tay đến thế, hắn đúng như một cái bao cát vậy.

-"Lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi... tôi chắc chắn sẽ không có lần sau..."- Hắn hậm hực gằn giọng

Tử Đan cũng vì nhìn thấy thái độ đó của hắn và có phần tin tưởng...

Nhưng cô vẫn cố giữ khoảng cách với người này, loại lòng dạ hẹp hòi như hắn sẽ có thể quay lại cắn cô bất cứ lúc nào.

-"Tôi cho anh ba phút!"

Hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng đã chịu nghe lời hắn nói...

-"Chuyện này tôi bảo đảm không ảnh hưởng gì đến cô!"

Tử Đan nhướng mày, nhún vai

Hắn từng bước tiến lại gần, Tử Đan lại càng lúc càng lui lại. Nhưng phía sau cô đã là chiếc xe của hắn...

-"Nhà tôi vừa vặn đang thiếu người hầu, nếu cô không ngại thì cứ đến Kim Gia mà làm việc!"

-"Cái gì? Làm người hầu sao?"- Tử Đan nhíu mày, nghiêng đầu

-"Đúng vậy, tiền lương gấp ba lần mức lương mà Tiêu Chính trả cho cô!"

Sao? Lương gấp ba sao? Thật sự có công việc lợi như vậy sao?

Nhưng tên này cũng rất lắm trò, nên cẩn thận vẫn hơn. Nếu như về đó hắn phát dục bất ngờ thì chẳng phải cô sẽ gặp nguy hiểm sao? Thân thể này tuy không trong sạch nhưng cô cũng không muốn bán rẻ thân mình

-"Cô yên tâm. Công việc của cô chỉ là dọn dẹp, nấu nướng, tôi sẽ không bắt cô làm những điều quá đáng đâu!"

-"Anh mà tốt đến thế sao? Lần đầu tiên tôi thấy có một ông chủ đến tận nhà để thuê người giúp việc đó nha!"- Tử Đan khoanh tay trước ngực thư thả bỏ đi.

Hắn cười khẩy một tiếng, hai tay đút túi quần thư thả...

-"Tất nhiên cũng có một điều kiện!"

Cuối cùng cáo cũng lòi mặt ra, bởi vì trên đời này làm gì có việc hời như thế chứ. Lương còn cao gấp ba lần..

-"Mỗi ngày cuối tuần đến làm phải bế Xán Xán theo!"

Hở? Tại sao lại phải bế Xán Xán đến?

-"Anh muốn gì? Con bé còn nhỏ lắm... tôi cấm anh có suy nghĩ đó với con tôi!"- Tử Đan gằn giọng

Nhưng bỗng dưng Kim Gia Bảo cười lớn, thì ra là hắn cười vì Tử Đan hiểu nhầm ý của hắn, lại còn tưởng rằng hắn có ý đồ xấu với trẻ con nữa chứ.

-"Ha ha ha cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi biến thái như vậy sao?"

-"Anh chỉ bệnh hoạn thôi, cũng không biến thái lắm đâu!"

Nụ cười của hắn ngưng bặc, bị mắng là bệnh hoạn, biến thái thật sự rất khó chịu, nhưng chẳng hiểu nỗi vì sao hắn lại không thể tức giận được với cô.

-"Cuối tuần tôi rãnh nên muốn cùng ông tôi có thêm niềm vui..."

Tử Đan đưa tay lên bịt miệng lại, không tin những gì mình vừa nghe được.

-"Ôi trời, anh bệnh hoạn đã đành còn rủ thêm ông của anh nữa sao?..."

-"Cô điên sao? Nghĩ cái gì vậy?"- Hắn đen mặt

-"Chẳng phải vậy sao? Anh mới nói còn gì?"

Kim Gia Bảo bất lực thở dài một hơi lấy bình tĩnh, hắn sợ không kiềm chế được mà nổi điên lên mất, người gì đâu mà ngốc nghếch thế không biết. Lại còn hung dữ chẳng ra dáng nữ nhân gì cả.

-"Có rãnh cùng tôi đi dạo không?"- Hắn gượng gạo cất lời

-"Được, một phút 10 đô la!"- Tử Đan ra giá

Thật sự thì cô chỉ muốn hắn đừng làm phiền thôi, ai đâu mà lại ngốc như vậy chứ. Nhưng hắn móc trong ví ra một xấp tiền dày cộm, đặt lên tay Tử Đan.

Đang còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì thì cô đã bị hắn câu cổ lôi đi.

Nơi Tử Đan sống không quá nhộn nhịp, nó sỡ hữu sự yên bình đến lạ thường, đèn đường vẫn mở sáng, nhưng tuyệt nhiên không có ai qua lại.

Bây giờ cũng chỉ hơn 7 giờ tối, cũng còn khá sớm để có thể tản bộ dạo phố như thế này

-"Ông tôi đã có tuổi, muốn có cháu ẩm bồng..."

Đi được một đoạn Kim Gia Bảo mới cất lời...

-"Vậy anh mau cưới vợ rồi sinh cho lão gia một đứa đi..."- Tử Đan ngu ngơ..

-"Dễ như cô nói thì tôi đã lấy vợ từ lâu rồi, con gái bây giờ có mấy ai thật lòng? Đều vì cái gia sản nhà tôi hết!"

-"Nếu anh nói họ đến với anh vì có mục đích, vậy chắc anh không có sao?"

Hắn nhíu mày, gương mặt hắn dưới ánh đèn cũng có phần tuấn mỹ...

-"Không phải chỉ vì anh muốn có một gia đình, có một đứa con rồi thừa kế tài sản Kim Gia sao? Anh với họ ai cũng có mục đích như nhau thôi!"

Thật sự những lời nói này trước đây chưa ai từng thẳng thắn nói ra với hắn, có lẽ bởi thế nên hắn đã phải cho rằng nữ nhân không ai thật sự là tốt cả.

Lần đầu tiên cô gái này mỉa mai hắn, lần thứ hai cô gái này mắng chửi hắn, lần thứ ba cô gái này đánh đập hắn và lần này cô nói lý lẽ với hắn.

Bỗng chốc hắn lại xuất hiện những tia tâm tình đầy phức tạp.

-"Có lẽ cô nói đúng!"- Hắn cười cười

-"Anh cũng đừng vội cho rằng những cô gái đó đều nhắm vào tài sản nhà anh. Thật sự thì con gái ai mà không muốn sau này mình lấy được một tấm chồng giàu sang để bản thân được an nhàn cơ chứ. Huống chi họ lại có nhan sắc xinh đẹp. Nhưng tuỳ vào mức độ tham lam của mỗi người thôi!"

-"Vậy cô cũng như bọn họ sao?"

-"Tất nhiên... nhưng mà số tôi là Thiên Sát Cô Tinh, không thể có chồng. Xác định là cô độc đến già!" - Tử Đan thở dài

Cả hai mãi mê nói chuyện mà không để ý mình đã đi cách nhà rất rất xa, Tử Đan cũng dần thôi không còn thái độ bài xích với Kim Gia Bảo. Vì nghe qua những lời hắn nói, cô phần nào cũng đoán được hắn là một kẻ khá nội tâm và cô độc.

-"Chuyện lần trước.... tôi... tôi xin lỗi..."- Hắn ấp úng

Cô có lẽ là người đầu tiên mà hắn thật sự cảm thấy áy náy, lời xin lỗi cũng là từ tận đáy lòng phát ra...

-"Lần trước? Là lần nào nhỉ? Anh có lỗi với tôi không ít lần đâu!"

Tử Đan vẫn cứ cái thái độ mỉa mai đến vô tình, hắn đã thành tâm như vật rồi mà nỡ lòng nào bắt bẽ cho được.

-"Vậy... hôm nay tôi xin lỗi luôn một thể!"

-"Haaa như vậy lời cho anh quá rồi còn gì!"

-"Vậy Tô tiểu thư muốn sao đây?"

Tử Đan suy nghĩ một lúc, lấy trong túi ra số tiền ban nãy Kim Gia Bảo đưa mà trả lại cho hắn.

Hắn một lần nữa ngốc lăng vì hành động của Tử Đan...

-"Tiền không dễ dàng có được. Anh đừng nên phung phí!"

Nói rồi Tử Đan nhanh hơn hắn vài bước chân mà đi lên trước, thư thả đánh tay lên xuống như đang tập thể dục. Dẫu sao cũng đã lâu rồi cô không được đi dạo phố đêm thế này. Quả nhiên ban đêm vẫn là thứ mà cô thích nhất

Kim Gia Bảo nhìn xấp tiền mà miệng cười tưoi như hình trăng khuyết, hắn thật sự rất bất ngờ về cô, không hiểu tại sao tim lại lỡ mất một nhịp, dường như hắn còn thấy sau lưng Tử Đan xuất hiện những bong bóng trái tim màu hồng đang bay bay...

Tâm trạng kẻ đang yêu có khác...

Đến khi hắn nhận thức lại thì Tử Đan đã bỏ hắn một quãng rồi...

-"Nè... chờ tôi với...."

....

..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện