Tam Phu Ký
Chương 8: Đồng hành
“Lợi dụng niềm tin, quan hệ tỷ đệ để chiếm đoạt nàng, ngươi đúng là tên không bằng cầm thú”, hắn nhìn Tiểu Thiên với ánh mắt khinh thường.
Người tên giường từ từ mở mắt, giọng khàn khàn, “Chuyện của ta và nàng thì liên quan gì đến ngươi”.
Vừa bước đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại cười, “Ha ha…ngươi đừng chờ nữa… nàng sẽ không trở lại”.
Giờ tý….
Ánh nến lập lòe, người nửa ngồi nửa nằm trên giường, đôi mắt cũng ảm đạm lại, “Sao nàng vẫn chưa quay lại”.
Hắn cười khổ, “nàng không muốn nhìn thấy ta nữa sao”.
Trong phòng Lôi Lôi, ngọn nến đã cháy gần hết. Thấy người trên muốn tỉnh, “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ”. Tiểu Thiên khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên là ngồi chăm nàng đã rất lâu.
Nàng có chút sửng sốt, “Chỉ là sốt một chút thôi”.
Hắn buồn buồn nói, “đệ xin lỗi… lúc tỉnh dậy đệ mới biết bản thân bị bỏ thuốc… đệ”.
Nàng im lặng, chẳng trách đệ ấy lại không khống chế được hành vi trong khi mùi rượu trên cơ thể lại không nồng lắm. Bỗng những giọt nước nóng bổng rơi lên tay nàng.
Nàng trợn mắt nhìn, khuôn mặt đệ ấy đầy nước mắt. Này có phải hơi sai sai rồi không, muốn khóc thì nàng khóc mới đúng chứ.
Người khác nhìn vào chắc chắn lầm tưởng nàng phi lễ hắn.
Nàng luống cuống, xoa xoa mặt hắn, “Không sao đâu, đừng nghe họ nói. Đệ và tỷ chưa xảy ra chuyện gì cả”.
“hừm, để đến lúc mang thai rồi sinh ra luôn thì mới là xảy ra chuyện… ha ha”, Tạ miệng thối cười lạnh.
“Làm bộ làm tịch… kẻ ngu mới tin”, sáng sớm mà có kịch hay để xem rồi, sống trên đời đúng là có nhiều thú vui mà.
Nàng liếc hắn, “Tạ miệng thối, ngươi không chọc ta một ngày là ăn cơm không ngon sao…” a… đầu lại choáng váng nữa rồi.
“Ngươi… ngươi cái tên chết tiệt này… ngươi biết phân thân sao
Một chưa đủ… còn thêm một tên… đệ cũng như vậy”, nàng bực bội.
Nàng một thân mềm oặng nặng nề mà ngã xuống giường.
2 ngày sau
“Nương sao người lại ở đây”, Lôi Lôi có chút bất ngờ.
Nàng gõ đầu Lôi Lôi, “Ài, đứa nhỏ không lương tâm này bệnh đến như vậy, người làm mẹ như ta sao mà không lo”.
“Đúng rồi, mấy hôm nay con bệnh Lâm công tử đều ở bên cạnh chăm sóc cho con đó”, nàng cười gian xảo.
“Lâm… Lâm công tử là ai?”, Lôi Lôi giả ngu.
“Đứa nhỏ này bệnh đến hồ đồ rồi”, nàng lắc đầu.
“Lôi Lôi, ngươi tỉnh rồi sao”, hắn tiến tới bắt mạch cho nàng. “Trong người cảm thấy thế nào?”
“Ưm… đầu hơi choáng váng, không có chút sức lực”.
“Ha ha, ta không quấy rầy hai con nữa”, nói xong liền đi ra ngoài, còn rất săn sóc mà đóng cửa lại.
Hắn thu liễm ý cười trên mặt, “ngươi là xuyên không từ một thế giới khác đến đây đi”.
Nàng đứng hình chốc lát, ta run run mà chỉ vào hắn, “ngươi… ngươi chẳng lẽ cũng xuyên không sao”.
Hắn nói, “Mẫu thân của ta lúc sinh thời, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện ly kỳ. Nàng nói nàng xuyên đến đây, xuyên vào người con dâu Lâm gia. Nhưng mà xảy ra biến cố, lúc nàng bị đuổi đã mang thai…
Nàng sống không quá 26 tuổi,. Lúc đầu ta nghĩ, do sinh con nên thân thể nàng ngày một yếu nhưng không. Lúc sau ta gặp một vị hòa thượng mới biết, thân thể và linh hồn bài xích lẫn nhau nên nàng mới qua đời sớm như vậy.”
“nói như vậy là…”, nàng có chút không tiêu hóa kịp.
Nhìn nhìn nàng, “thân thể của nàng đã đến mức cực hạn…”.
Nàng hít sâu một hơi, “thời gian còn bao lâu”.
Hắn hơi bắt đắc dĩ, “Nhiều nhất là 2 tháng”.
Nàng cười khổ, có phải nàng đã làm gì sai quấy nên Ông Trời phạt nàng hay không.
Ở hiện đại, nàng lao đầu vào công việc … đến lúc hưởng thụ thành quả thì bị kéo về cổ đại. Ở đây, nàng dốc hết sức lực để xây dựng đảo Tây Dương Tử, lại một lần nữa chưa kịp hưởng thụ… thì chỉ còn 2 tháng.
“Ha ha”, nàng cười cười. Có phải sau khi linh hồn rời khỏi xác thì sau đó sẽ như thế nào.
“Ngươi đừng khổ sở”, hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Có thể không sao, nàng nói thầm trong lòng.
“Ngươi muốn làm gì thì làm đi… đừng để phải hối hận”.
Nàng cười phá lên, “Ha ha… sao ta cảm thấy vẻ mặt ngươi giống như trăn trối hơn ta”
“Ngươi còn cười được”, nàng tự nhiên thay đổi cảm xúc, hắn không kịp trở tay.
“Không phải còn 2 tháng sao… nói không chừng ta có thể trở về thế giới của mình… Ngươi không biết đâu, ở thế giới thế giới của ta, đầy đủ tiện nghi không giống như ở đây cái gì cũng thiếu thốn.
Hơn nữa, ta đã từng đọc nhiều tiểu thuyết nói là sau khi chết còn có thể xuyên trở về. Cơ nghiệp mà ta xây dựng ở đó tốt hơn ở đây rất nhiều đâu”, mặt nàng đầy ý cười.
Sau 2 ngày, nàng đã chuyển nhượng hết giấy tờ sang cho đệ đệ và nương. Nàng quyết định đi chơi cho thỏa lòng.
“Ta muốn đi sang các nước láng giềng chơi đùa, sao mà các người lại chặn đường ta”, vừa xách tay nảy ra khỏi cửa thì thấy đám người trước mặt, nàng có chút không vui nga.
“Hôm nay trời thanh gió mát, thích hợp du sơn ngoạn thủy”, Tạ miệng thối bộ dáng cà lơ phất phơ.
“Dạo này công việc nhiều quá ta/đệ cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa”. Lưu Văn và Tiểu Thiên đồng thanh nói.
“Ô ô, hai người rất tâm đầu ý hợp nha~”, nàng cười gian.
Liếc liếc người còn lại, “Vậy còn ngươi, không đi bắt mạch cứu người chạy theo ta làm gì”.
Hắn trả lời vẻ mặt đầy thành thật, “chỉ là ta cũng muốn đi đây đó mà thôi”.
Đám người phía sau khinh bỉ nhìn hắn.
Người tên giường từ từ mở mắt, giọng khàn khàn, “Chuyện của ta và nàng thì liên quan gì đến ngươi”.
Vừa bước đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại cười, “Ha ha…ngươi đừng chờ nữa… nàng sẽ không trở lại”.
Giờ tý….
Ánh nến lập lòe, người nửa ngồi nửa nằm trên giường, đôi mắt cũng ảm đạm lại, “Sao nàng vẫn chưa quay lại”.
Hắn cười khổ, “nàng không muốn nhìn thấy ta nữa sao”.
Trong phòng Lôi Lôi, ngọn nến đã cháy gần hết. Thấy người trên muốn tỉnh, “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ”. Tiểu Thiên khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên là ngồi chăm nàng đã rất lâu.
Nàng có chút sửng sốt, “Chỉ là sốt một chút thôi”.
Hắn buồn buồn nói, “đệ xin lỗi… lúc tỉnh dậy đệ mới biết bản thân bị bỏ thuốc… đệ”.
Nàng im lặng, chẳng trách đệ ấy lại không khống chế được hành vi trong khi mùi rượu trên cơ thể lại không nồng lắm. Bỗng những giọt nước nóng bổng rơi lên tay nàng.
Nàng trợn mắt nhìn, khuôn mặt đệ ấy đầy nước mắt. Này có phải hơi sai sai rồi không, muốn khóc thì nàng khóc mới đúng chứ.
Người khác nhìn vào chắc chắn lầm tưởng nàng phi lễ hắn.
Nàng luống cuống, xoa xoa mặt hắn, “Không sao đâu, đừng nghe họ nói. Đệ và tỷ chưa xảy ra chuyện gì cả”.
“hừm, để đến lúc mang thai rồi sinh ra luôn thì mới là xảy ra chuyện… ha ha”, Tạ miệng thối cười lạnh.
“Làm bộ làm tịch… kẻ ngu mới tin”, sáng sớm mà có kịch hay để xem rồi, sống trên đời đúng là có nhiều thú vui mà.
Nàng liếc hắn, “Tạ miệng thối, ngươi không chọc ta một ngày là ăn cơm không ngon sao…” a… đầu lại choáng váng nữa rồi.
“Ngươi… ngươi cái tên chết tiệt này… ngươi biết phân thân sao
Một chưa đủ… còn thêm một tên… đệ cũng như vậy”, nàng bực bội.
Nàng một thân mềm oặng nặng nề mà ngã xuống giường.
2 ngày sau
“Nương sao người lại ở đây”, Lôi Lôi có chút bất ngờ.
Nàng gõ đầu Lôi Lôi, “Ài, đứa nhỏ không lương tâm này bệnh đến như vậy, người làm mẹ như ta sao mà không lo”.
“Đúng rồi, mấy hôm nay con bệnh Lâm công tử đều ở bên cạnh chăm sóc cho con đó”, nàng cười gian xảo.
“Lâm… Lâm công tử là ai?”, Lôi Lôi giả ngu.
“Đứa nhỏ này bệnh đến hồ đồ rồi”, nàng lắc đầu.
“Lôi Lôi, ngươi tỉnh rồi sao”, hắn tiến tới bắt mạch cho nàng. “Trong người cảm thấy thế nào?”
“Ưm… đầu hơi choáng váng, không có chút sức lực”.
“Ha ha, ta không quấy rầy hai con nữa”, nói xong liền đi ra ngoài, còn rất săn sóc mà đóng cửa lại.
Hắn thu liễm ý cười trên mặt, “ngươi là xuyên không từ một thế giới khác đến đây đi”.
Nàng đứng hình chốc lát, ta run run mà chỉ vào hắn, “ngươi… ngươi chẳng lẽ cũng xuyên không sao”.
Hắn nói, “Mẫu thân của ta lúc sinh thời, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện ly kỳ. Nàng nói nàng xuyên đến đây, xuyên vào người con dâu Lâm gia. Nhưng mà xảy ra biến cố, lúc nàng bị đuổi đã mang thai…
Nàng sống không quá 26 tuổi,. Lúc đầu ta nghĩ, do sinh con nên thân thể nàng ngày một yếu nhưng không. Lúc sau ta gặp một vị hòa thượng mới biết, thân thể và linh hồn bài xích lẫn nhau nên nàng mới qua đời sớm như vậy.”
“nói như vậy là…”, nàng có chút không tiêu hóa kịp.
Nhìn nhìn nàng, “thân thể của nàng đã đến mức cực hạn…”.
Nàng hít sâu một hơi, “thời gian còn bao lâu”.
Hắn hơi bắt đắc dĩ, “Nhiều nhất là 2 tháng”.
Nàng cười khổ, có phải nàng đã làm gì sai quấy nên Ông Trời phạt nàng hay không.
Ở hiện đại, nàng lao đầu vào công việc … đến lúc hưởng thụ thành quả thì bị kéo về cổ đại. Ở đây, nàng dốc hết sức lực để xây dựng đảo Tây Dương Tử, lại một lần nữa chưa kịp hưởng thụ… thì chỉ còn 2 tháng.
“Ha ha”, nàng cười cười. Có phải sau khi linh hồn rời khỏi xác thì sau đó sẽ như thế nào.
“Ngươi đừng khổ sở”, hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Có thể không sao, nàng nói thầm trong lòng.
“Ngươi muốn làm gì thì làm đi… đừng để phải hối hận”.
Nàng cười phá lên, “Ha ha… sao ta cảm thấy vẻ mặt ngươi giống như trăn trối hơn ta”
“Ngươi còn cười được”, nàng tự nhiên thay đổi cảm xúc, hắn không kịp trở tay.
“Không phải còn 2 tháng sao… nói không chừng ta có thể trở về thế giới của mình… Ngươi không biết đâu, ở thế giới thế giới của ta, đầy đủ tiện nghi không giống như ở đây cái gì cũng thiếu thốn.
Hơn nữa, ta đã từng đọc nhiều tiểu thuyết nói là sau khi chết còn có thể xuyên trở về. Cơ nghiệp mà ta xây dựng ở đó tốt hơn ở đây rất nhiều đâu”, mặt nàng đầy ý cười.
Sau 2 ngày, nàng đã chuyển nhượng hết giấy tờ sang cho đệ đệ và nương. Nàng quyết định đi chơi cho thỏa lòng.
“Ta muốn đi sang các nước láng giềng chơi đùa, sao mà các người lại chặn đường ta”, vừa xách tay nảy ra khỏi cửa thì thấy đám người trước mặt, nàng có chút không vui nga.
“Hôm nay trời thanh gió mát, thích hợp du sơn ngoạn thủy”, Tạ miệng thối bộ dáng cà lơ phất phơ.
“Dạo này công việc nhiều quá ta/đệ cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa”. Lưu Văn và Tiểu Thiên đồng thanh nói.
“Ô ô, hai người rất tâm đầu ý hợp nha~”, nàng cười gian.
Liếc liếc người còn lại, “Vậy còn ngươi, không đi bắt mạch cứu người chạy theo ta làm gì”.
Hắn trả lời vẻ mặt đầy thành thật, “chỉ là ta cũng muốn đi đây đó mà thôi”.
Đám người phía sau khinh bỉ nhìn hắn.
Bình luận truyện