Tâm Quân Gia Quá Hắc
Chương 3
Edit: Cực Phẩm
Nhật ký của quân gia:
Sờ ngực rồi, hắc hắc.
~
08
Vì để cho Lý Hâm Ngô thả lỏng cảnh giác, Đường Ly đàng hoàng đợi hai ngày trong lao, không ồn không nháo, cố gắng cải tạo.
Đến nửa đêm ngày thứ ba, Đường Ly giở mánh cũ, cầm khoá phòng giam mở ra, rón ra rón rén hướng đến nơi ngoài phòng giam.
Một đường vô cùng thuận lợi, ngục tốt giống như vừa điếc vừa mù, Đường Ly đi ngang qua mấy người trực đêm trông coi thì phát hiện bọn họ đang đánh mạt chược, hét năm quát sáu vô cùng náo nhiệt, căn bản không có người nào để ý hắn.
Đường Ly thở phào nhẹ nhõm, mới vừa bước ra đại môn của nhà giam, thì đã thấy Lý Hâm Ngô ngồi xếp bằng ở góc chết bên cửa tĩnh toạ.
Nửa đêm canh ba, đường đường là thống lĩnh thiên sách phủ, không mẹ nó ngủ đi, lại chạy đến cửa nhà giam, tĩnh toạ.
Trong lòng Đường Ly treo tên bệnh tâm thần này ở trên cây quất qua quất lại tám trăm lần, vội vàng lui về chỗ tối tối ẩn thân.
Lý Hâm Ngô cười lạnh một tiếng, đứng lên, áo giáp lanh lảnh vang lên.
Lòng Đường Ly lạnh một nửa.
Lý Hâm Ngô đi tới trước mặt Đường Ly, tiến tới cổ Đường Ly ngửi một cái, môi như có như không sượt qua xương quai xanh của Đường Ly.
Mẹ nó, nhất định là cố ý!
Đường Ly không dám ôm tâm lý may mắn nữa, sợ Lý Hâm Ngô lại làm gì đó khác, vì vậy vội vàng hiện hình: Đừng ngửi nữa.
Lý Hâm Ngô chợt nhíu mày, như con sói cuối cùng cũng đợi được con mồi của mình: Tại sao lại là ngươi?
09
Trong nháy mắt, thậm chí Đường Ly đã hoài nghi Lý Hâm Ngô cố ý chờ chỗ này để bắt mình.
Đường Ly ủ rũ: Ngươi bắt giam ta lại đi.
Lý Hâm Ngô suy nghĩ một chút: Ngươi ra ngoài thế nào?
Đường Ly ấp úng: Cửa không khoá kỹ…
Ánh mắt Lý Hâm Ngô sắc bén: Trên người ngươi giấu vật gì có thể mở được khoá.
Đường Ly khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nếu như bị hắn tịch thu đồ giấu trong miệng mình, sau này muốn mở khoá sẽ khó khăn.
Lý Hâm Ngô vươn tay kìm cổ tay Đường Ly kéo đi hướng ngoài phòng giam: Đi.
Đường Ly giãy dụa: Ngươi làm gì thế?
Lý Hâm Ngô lạnh lùng phun ra hai chữ: Soát người.
Mơ hồ Đường Ly cảm thấy mùi nguy hiểm: Soát ở đây không được sao? Để ngục tốt soát cũng được.
Lý Hâm Ngô: Không được.
Đường Ly đứng lại: Ta không đi theo ngươi.
Lý Hâm Ngô liếc hắn, vươn tay nâng hắn lên vắt lên trên vai.
Đường Ly ra sức giãy dụa: Ngươi là quan quân hay là mã phỉ vậy! Người đâu cứu mạng!
Nhưng mà la rách cổ họng cũng sẽ không có người để ý đến hắn, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lý Hâm Ngô.
~
Nhật ký của quân gia:
Quá chậm, cố ý căn dặn ngục tốt không được bắt hắn.
Kết quả là chờ suốt ba đêm.
10
Đường Ly bị Lý Hâm Ngô khiêng về phòng ngủ của mình, đặt dưới dất.
Môi mỏng của Lý Hâm Ngô hé mở: Cởi.
Đường Ly nắm chặt y phục: Không.
Lý Hâm Ngô chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh: Ta giúp ngươi.
Đường Ly mang theo nức nở lên án hắn: Làm sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy, ta bị oan mà…
Lý Hâm Ngô bất vi sở động, giơ tay lên sờ soạng mông Đường Ly: Nhất định giấu ở chỗ này.
Đường Ly cuống quít né tránh, để cho mông an toàn rồi nhận tội: Không có, ở trong miệng ta!
Không đợi Đường Ly nhổ vật ra, đột nhiên Lý Hâm Ngô vươn tay đè lại gáy hắn, cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt cạy môi của Đường Ly do khiếp sợ mà hơi hé ra, ở trong khoang miệng tuỳ ý liếm láp một phen, hôn Đường Ly đến thở hồng hộc mới buông hắn ra.
Tim Đường Ly đập như trống, cả người đều mơ màng, mặt đỏ tía tai nhìn Lý Hâm Ngô.
Lý Hâm Ngô che miệng cười, lại sa sầm mặt trong nháy mắt.
Đường Ly phục hồi tinh thần lại: … Mới, mới vừa rồi ngươi làm cái gì!
Lý Hâm Ngô lạnh lùng: Lục soát miệng của ngươi.
Vẻ mặt Đường Ly kính nể mà nhìn hắn, quả thật không biết loại người gì mới có thể xứng đôi với tên Lý Hâm Ngô vô sỉ này.
Nhưng lúc này, Lý Hâm Ngô lại dán vào hắn tiếp.
Đường Ly sợ đến lui lại: Ngươi còn muốn làm gì nữa!
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô nghiêm nghị chính khí: Mới vừa rồi không kịp soát, soát thêm lần nữa.
Lúc này Đường Ly mới ý thức được trong miệng mình có cái gì, vội vã phun ra: Ở đây, đừng soát nữa!
Nếu như để hắn lục, lục một trăm lần nữa cũng không có!
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô không vui tiếp nhận vật kia, trầm mặc.
Giống như đang suy nghĩ kế sách.
Đường Ly cảnh giác: Ngươi mau giam ta lại đi, nếu không ta tự về giam lại cũng được.
Lý Hâm Ngô: Không được, mới vừa rồi ngươi lại có ý định vượt ngục lần thứ hai, phải phạt.
Đột nhiên Đường Ly có loại dự cảm không xong: Ngươi muốn phạt gì?
Lý Hâm Ngô suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Đường Ly: …
Đại sự không ổn! Cứu mạng với mẹ ơi con muốn về nhà!
Lần thứ hai Lý Hâm Ngô lại vắt Đường Ly lên vai khiêng đi: Đi.
~
Nhật ký của quân gia:
Hôn được rồi, hắc hắc.
Nhật ký của quân gia:
Sờ ngực rồi, hắc hắc.
~
08
Vì để cho Lý Hâm Ngô thả lỏng cảnh giác, Đường Ly đàng hoàng đợi hai ngày trong lao, không ồn không nháo, cố gắng cải tạo.
Đến nửa đêm ngày thứ ba, Đường Ly giở mánh cũ, cầm khoá phòng giam mở ra, rón ra rón rén hướng đến nơi ngoài phòng giam.
Một đường vô cùng thuận lợi, ngục tốt giống như vừa điếc vừa mù, Đường Ly đi ngang qua mấy người trực đêm trông coi thì phát hiện bọn họ đang đánh mạt chược, hét năm quát sáu vô cùng náo nhiệt, căn bản không có người nào để ý hắn.
Đường Ly thở phào nhẹ nhõm, mới vừa bước ra đại môn của nhà giam, thì đã thấy Lý Hâm Ngô ngồi xếp bằng ở góc chết bên cửa tĩnh toạ.
Nửa đêm canh ba, đường đường là thống lĩnh thiên sách phủ, không mẹ nó ngủ đi, lại chạy đến cửa nhà giam, tĩnh toạ.
Trong lòng Đường Ly treo tên bệnh tâm thần này ở trên cây quất qua quất lại tám trăm lần, vội vàng lui về chỗ tối tối ẩn thân.
Lý Hâm Ngô cười lạnh một tiếng, đứng lên, áo giáp lanh lảnh vang lên.
Lòng Đường Ly lạnh một nửa.
Lý Hâm Ngô đi tới trước mặt Đường Ly, tiến tới cổ Đường Ly ngửi một cái, môi như có như không sượt qua xương quai xanh của Đường Ly.
Mẹ nó, nhất định là cố ý!
Đường Ly không dám ôm tâm lý may mắn nữa, sợ Lý Hâm Ngô lại làm gì đó khác, vì vậy vội vàng hiện hình: Đừng ngửi nữa.
Lý Hâm Ngô chợt nhíu mày, như con sói cuối cùng cũng đợi được con mồi của mình: Tại sao lại là ngươi?
09
Trong nháy mắt, thậm chí Đường Ly đã hoài nghi Lý Hâm Ngô cố ý chờ chỗ này để bắt mình.
Đường Ly ủ rũ: Ngươi bắt giam ta lại đi.
Lý Hâm Ngô suy nghĩ một chút: Ngươi ra ngoài thế nào?
Đường Ly ấp úng: Cửa không khoá kỹ…
Ánh mắt Lý Hâm Ngô sắc bén: Trên người ngươi giấu vật gì có thể mở được khoá.
Đường Ly khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nếu như bị hắn tịch thu đồ giấu trong miệng mình, sau này muốn mở khoá sẽ khó khăn.
Lý Hâm Ngô vươn tay kìm cổ tay Đường Ly kéo đi hướng ngoài phòng giam: Đi.
Đường Ly giãy dụa: Ngươi làm gì thế?
Lý Hâm Ngô lạnh lùng phun ra hai chữ: Soát người.
Mơ hồ Đường Ly cảm thấy mùi nguy hiểm: Soát ở đây không được sao? Để ngục tốt soát cũng được.
Lý Hâm Ngô: Không được.
Đường Ly đứng lại: Ta không đi theo ngươi.
Lý Hâm Ngô liếc hắn, vươn tay nâng hắn lên vắt lên trên vai.
Đường Ly ra sức giãy dụa: Ngươi là quan quân hay là mã phỉ vậy! Người đâu cứu mạng!
Nhưng mà la rách cổ họng cũng sẽ không có người để ý đến hắn, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lý Hâm Ngô.
~
Nhật ký của quân gia:
Quá chậm, cố ý căn dặn ngục tốt không được bắt hắn.
Kết quả là chờ suốt ba đêm.
10
Đường Ly bị Lý Hâm Ngô khiêng về phòng ngủ của mình, đặt dưới dất.
Môi mỏng của Lý Hâm Ngô hé mở: Cởi.
Đường Ly nắm chặt y phục: Không.
Lý Hâm Ngô chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh: Ta giúp ngươi.
Đường Ly mang theo nức nở lên án hắn: Làm sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy, ta bị oan mà…
Lý Hâm Ngô bất vi sở động, giơ tay lên sờ soạng mông Đường Ly: Nhất định giấu ở chỗ này.
Đường Ly cuống quít né tránh, để cho mông an toàn rồi nhận tội: Không có, ở trong miệng ta!
Không đợi Đường Ly nhổ vật ra, đột nhiên Lý Hâm Ngô vươn tay đè lại gáy hắn, cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt cạy môi của Đường Ly do khiếp sợ mà hơi hé ra, ở trong khoang miệng tuỳ ý liếm láp một phen, hôn Đường Ly đến thở hồng hộc mới buông hắn ra.
Tim Đường Ly đập như trống, cả người đều mơ màng, mặt đỏ tía tai nhìn Lý Hâm Ngô.
Lý Hâm Ngô che miệng cười, lại sa sầm mặt trong nháy mắt.
Đường Ly phục hồi tinh thần lại: … Mới, mới vừa rồi ngươi làm cái gì!
Lý Hâm Ngô lạnh lùng: Lục soát miệng của ngươi.
Vẻ mặt Đường Ly kính nể mà nhìn hắn, quả thật không biết loại người gì mới có thể xứng đôi với tên Lý Hâm Ngô vô sỉ này.
Nhưng lúc này, Lý Hâm Ngô lại dán vào hắn tiếp.
Đường Ly sợ đến lui lại: Ngươi còn muốn làm gì nữa!
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô nghiêm nghị chính khí: Mới vừa rồi không kịp soát, soát thêm lần nữa.
Lúc này Đường Ly mới ý thức được trong miệng mình có cái gì, vội vã phun ra: Ở đây, đừng soát nữa!
Nếu như để hắn lục, lục một trăm lần nữa cũng không có!
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô không vui tiếp nhận vật kia, trầm mặc.
Giống như đang suy nghĩ kế sách.
Đường Ly cảnh giác: Ngươi mau giam ta lại đi, nếu không ta tự về giam lại cũng được.
Lý Hâm Ngô: Không được, mới vừa rồi ngươi lại có ý định vượt ngục lần thứ hai, phải phạt.
Đột nhiên Đường Ly có loại dự cảm không xong: Ngươi muốn phạt gì?
Lý Hâm Ngô suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Đường Ly: …
Đại sự không ổn! Cứu mạng với mẹ ơi con muốn về nhà!
Lần thứ hai Lý Hâm Ngô lại vắt Đường Ly lên vai khiêng đi: Đi.
~
Nhật ký của quân gia:
Hôn được rồi, hắc hắc.
Bình luận truyện